4: Lại Gặp Quốc Sư

Tại Túy Mãn Phường, phường hát nổi tiếng nhất kinh thành, phòng chữ Thiên.
Lúc Phong Chi Danh đẩy cửa bước vào, tiếng tỳ bà phía sau tấm bình phong tứ quý đã gảy đến đoạn giữa của bài Hán Cung Thu Nguyệt, giai điệu u oán, ca từ não nề miêu tả về thân phận của người phi tử bị giam kín nơi lồng son.

Túc vương Tiêu Nhan Dĩnh và Bạc vương Tiêu Trường Lân, hai người con trai nhỏ tuổi nhất của hoàng đế, đồng thời cùng một mẹ sinh ra thì ngồi ở bàn rượu đối diện tấm bình phong khá xa chìm đắm vào làn điệu bi thương.

Vừa trông thấy Phong Chi Danh, Tiêu Nhan Dĩnh liền phe phẩy cây quạt giấy trong tay cười hỏi: "Hiền huynh hôm nay sao đến muộn thế?"
Phong Chi Danh đi lại bàn ngồi xuống: "Khi nãy về thăm nghĩa phụ một chút, bị giữ lại giáo huấn vài câu."
Tiêu Trường Lân đoán ngay: "Chắc là về chuyện hôn sự rồi.

Tây Định Hầu lần này tiền trảm hậu tấu, xem thử huynh còn giở được trò gì? Muốn từ hôn cũng không có cửa đâu."
"Ai bảo ta muốn từ hôn?" Phong Chi Danh hỏi lại.
Tiêu Nhan Dĩnh rót rượu mời y rồi hỏi: "Lẽ nào huynh đổi tính ngoan ngoãn chịu thành thân?"
Phong Chi Danh nhấp môi một ngụm rượu, đặt xuống nói: "Dù sao phần quà mừng này các ngươi không thể thiếu.

Tặng thứ nào cho ra hồn đấy, quà không đắt giá ta liền xem như các ngươi không có thành ý."
Tiêu Nhan Dĩnh và Tiêu Trường Lân cười khổ não nhìn nhau, đồng loạt nói: "Hiền huynh dạy bảo rất phải."
Phong Chi Danh lại nói: "Thật ra ta cũng không muốn thành thân sớm vậy, nhưng nghĩ lại vụ thảm án liên tiếp này bên Đại Lý Tự điều tra chẳng ra gì, sợ các ngươi chết sớm thì ta lại mất đi hai phần quà mừng.

Thôi cứ nhân lúc các ngươi còn sống mà thành thân để không lỗ."
Tiêu Nhan Dĩnh: "..."
Tiêu Trường Lân cố chống chế: "Nếu có bảng xếp hạng những công tử độc miệng nhất kinh thành thì ta chắc chắn sẽ dốc toàn bộ gia sản ra bầu cử hiền huynh đứng nhất.

Nhưng quả thật đã hơn hai tháng rồi mà Lương tự khanh vẫn chưa bắt được người, phụ hoàng đã đánh tiếng mấy lần, tức giận cũng không ít."
Tiêu Nhan Dĩnh xen vào: "Chỉ sợ lần này không phải người làm mà là yêu quái làm, vậy thì có mười Lương tự khanh cũng không bắt nổi.

Những nạn nhân bị móc tim đều là nam tử dưới hai mươi, tư chất không tệ, có người còn đang làm văn quan trong triều."
Phong Chi Danh khẳng định: "Ta đã xem qua mấy cái xác đó, đều do người làm, không phải yêu."
"Nếu là người, vậy sao lại móc tim làm gì? Ta tưởng chỉ có xà tinh hồ ly tinh gì đó mới ăn tim người." Tiêu Nhan Dĩnh nghi hoặc hỏi.
Phong Chi Danh cười: "Thế thì ngươi không biết rồi.

Trái tim là thứ đen tối nhất trong cơ thể con người."
Tiêu Trường Lân phỏng đoán: "Ý của hiền huynh nạn nhân là những kẻ từng phụ bạc tình cảm của người khác sao? Hiền huynh khiến ta nhớ lại một chuyện.

Mùa Đông năm ngoái ta từng gặp qua một trong số các nạn nhân, Triệu Bội Thiên.

Hắn được tam ca mời làm mưu sĩ.

Người này ấy à, tuy có chút thông minh nhưng phẩm hạnh thấp kém.

Nghe nói để làm thân với tam ca, hắn đã hiến vợ của mình là Lưu thị.

Đáng tiếc hắn không biết tam ca dù háo sắc nhưng lại sợ nhất là sư tử Hà Đông nhà huynh ấy.

Tam tẩu vừa nhìn một cái, Lưu thị kia liền bị ném thẳng khỏi cửa, nói gì đến nạp làm thiếp?"
Tiêu Nhan Dĩnh cười: "Cái tính thích hóng chuyện thiên hạ của thập nhất đệ vẫn là giỏi nhất.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vì phú quý vinh hoa mà bán cả thê tử thì loại nam nhân đó không đáng được sống nữa."
Phong Chi Danh chỉ nghe mà không nói gì, lại lẳng lặng uống thêm một ngụm rượu.

Tiêu Trường Lân thấy y bắt đầu chán rồi nên bày chuyện để nói: "Thế thì thập ca sai rồi.

Không chỉ chuyện thiên hạ, chuyện về tẩu tẩu tương lai ta cũng biết một chút đấy."
Phong Chi Danh nhướn mày: "Nói nghe xem."
Tiêu Trường Lân cười lớn một cái nói: "Tẩu tẩu cùng với học sĩ Mạnh Tông Nguyên ở Hàn Lâm Viện là thanh mai trúc mã, hiền huynh nhất định phải đề phòng tình địch đấy."
Tiêu Nhan Dĩnh phản bác: "Sao ta nghe nói Mạnh Tông Nguyên này là một đôi với nhị thiếu Bắc Đường Vũ, còn sắp ở rể Bắc Đường gia rồi?"
"Tin của đệ không sai vào đâu được.

Mấy người trong Hàn Lâm Viện nói Bắc Đường Vũ này cướp người yêu của đệ đệ mình, chẳng qua vì là con vợ cả nên không ai dám bới móc gì thôi.

Dù sao Bắc Đường gia nhất môn đại hộ, con cháu rất đông, cũng chẳng thiếu mấy kẻ vô sỉ mưu lợi.

À dĩ nhiên là ngoại trừ hiền tẩu tương lai.

Theo đệ biết, tẩu tẩu ở Bắc Đường gia là nhân vật nhỏ bé, không thích giao du, quan trọng nhất là cũng không có lời đồn xấu nào."
Đột nhiên, ở ngoài hành lang truyền đến một trận ầm ĩ náo loạn cả lên.

Phong Chi Danh vẫn ngồi yên nghe hát nhưng hai vị vương gia thì sốt ruột đứng lên chạy ra ngoài xem.

Lát sau, khi mọi âm thanh hỗn tạp lắng xuống, bọn họ cùng lúc quay lại, vừa ngồi vào bàn thì Tiêu Nhan Dĩnh đã nhanh nhảu kể lại: "Là con trai Phùng tiết độ sứ Phùng Mão uống say gây chuyện, đập phá hết bàn ghế trong phòng.

Phụ thân hắn là người nghiêm minh kỷ luật, không ngờ sinh ra đứa con lại tệ hại đến vậy."
Sau vài tuần rượu, ba người tạm biệt ở cổng của Túy Mãn Phường.

Phong Chi Danh đang định lên xe ngựa hồi phủ, chợt thấy Bắc Đường Du đeo một túi vải đứng từ xa nhìn về phía y.

Ánh mắt đó kiên định và trong trẻo, chỉ nhìn về một hướng, lại nhìn nhập tâm như thể cả thế giới chỉ còn lại một mình y đang ngự trị trong mắt hắn, thật khiến lòng người rối loạn.
Phong Chi Danh lên xe ngựa trước, bảo người đánh xe đi gọi Bắc Đường Du tới.

Sau khi Bắc Đường Du vào xe ngồi ở ghế đối diện, cỗ xe ngựa vẫn đứng yên như trước không dịch chuyển.

Phong Chi Danh cất tiếng hỏi: "Ngươi theo dõi ta?"
Bắc Đường Du mỉm cười: "Quốc sư đánh giá ta quá cao rồi.

Nhằm lúc vừa ra khỏi tiệm rèn tình cờ trông thấy quốc sư đi vào Túy Mãn Phường, thế nên ta đứng đợi bên ngoài cho tới giờ."
"Đợi ta làm gì?"
"Không biết, chỉ là đã gặp rồi thì không thể nào quay đi như chưa từng gặp.

Ta nghĩ vẫn nên chào hỏi ngài một câu."
Phong Chi Danh cạn lời, nhìn đến túi vải của hắn.

Hắn vừa ra khỏi tiệm rèn, vậy túi kia có lẽ đang đựng một món vũ khí nào đó: "Túi của ngươi..."

Bắc Đường Du đọc được hướng ánh mắt của Phong Chi Danh, chẳng đợi y hỏi xong đã đáp: "Ám khí mà ta dặn thợ chế ra.

Ta không hề biết võ, cũng không thể luôn trông mong vào vận may sẽ có người tốt bụng tới cứu ta hoài.

Khi xảy ra chuyện, chí ít nên có thứ gì đó phòng thân."
"Ngay cả bản lĩnh phòng thân cũng không có, còn muốn tính kế với chính gia tộc mình.

Ta xem ngươi hẳn là kẻ điên."
Bắc Đường Du biết Phong Chi Danh muốn chế nhạo hắn, nhưng hắn không hề trách y.

Nên biết Bắc Đường gia là cội rễ vững chắc của bản triều, nhiều đời làm võ tướng, không phải ai thích lật đổ thì liền lật được.

Gia gia hắn Bắc Đường Phủ từng làm trấn Bắc đại tướng quân của tiên đế, nay đã từ quan nhưng chức vị này lại được phụ thân hắn kế thừa.

Đại bá hắn Bắc Đường Lẫm không thích võ chỉ theo văn, lúc niên thiếu còn từng là thầy dạy học cho mấy vị hoàng tử.

Đường ca hắn Bắc Đường Phi làm thống lĩnh cấm vệ quân.

Cuối cùng người có vai vế nhất chính là cô cô hắn Bắc Đường Dung, sủng phi của hoàng đế.

Thường nói lời bên gối còn mạnh hơn trăm đao ngàn kiếm.

Thực vậy, khi Bắc Đường Ngạo và Tây Định Hầu xảy ra hiềm khích, hoàng đế nghe theo lời Bắc Đường Dung có ý thiên vị Bắc Đường Ngạo, cố tình để chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không.

Tính mạng của những binh sĩ đi theo Tây Định Hầu có là gì, chung quy sao sánh bằng giai nhân ở trong tay? Hoàng đế sớm đã quên sạch chuyện cũ.

Thiên hạ cũng chẳng thèm nhớ.

Chỉ có một mình Tây Định Hầu vẫn ghi lòng tạc dạ không sao xóa đi.

Ông lập một ngôi mộ chung cho tất cả binh sĩ đã mất trên núi Thiên Ước, hằng năm vẫn đều đặn cùng Trương Hưng đến thăm viếng.

Về phần tình cảm này, Bắc Đường Du thật sự rất khâm phục.
Bắc Đường Du lấy lễ của người đáp trả người: "Thiên hạ cũng nói quốc sư là kẻ điên, vừa hay chúng ta khéo đẹp đôi."
Phong Chi Danh cười lạnh.

Không ngờ người ở trước mặt miệng lưỡi cũng thật sắc bén.

Y không thích những kẻ ngu ngốc, nhưng quá thông minh thì y cũng chưa chắc thích.
"Ta ra ngoài cũng đã lâu, nên hồi phủ rồi." Bắc Đường Du vén màn xe ngựa trở xuống.

Phong Chi Danh chỉ nhìn theo mà không nói gì.

Bắc Đường Du vừa đi, Sài Thất đã lù lù trèo lên xe ngựa ôm theo rất nhiều túi bánh ăn vặt.

Phong Chi Danh bảo người đánh xe hồi phủ rồi hỏi Sài Thất: "Nãy giờ ngươi đi đâu vậy?"
Sài Thất như cún con vẫy đuôi trước y: "Ta đi mua đồ ăn.

Mùa Xuân vừa đến, bên ngoài liền nhộn nhịp hẳn lên, bánh ngon cũng nhiều hơn trước.

Huống hồ, ta thấy quốc sư bận trò chuyện với phu nhân cho nên không đến làm phiền."
"Phu nhân? Ngươi gọi cũng suông miệng thật."
Sài Thất cười cười: "Bắc Đường công tử cũng sắp vào phủ chúng ta rồi, từ này hẳn là không gọi sai."
Phong Chi Danh hờ hững nói: "Đêm nay ta rời thành, vài ngày tới mới về."
Sài Thất đang vui vẻ ăn bánh liền bị nghẹn lại: "Quốc sư, ngài nói đùa thôi phải không? Ngày mốt là hôn lễ của ngài rồi."
"Ta có hẹn, cái hẹn này đã có từ trước nên không thể không đi."
Sài Thất giãy nảy lên: "Vậy chuyện hôn lễ tính sao? Ngài không thể kháng chỉ đâu."
"Không kháng chỉ.

Ta cắt giấy biến thành hình nhân thay ta bái đường là được.

Bắc Đường Du là người hiểu chuyện, cho dù phát hiện hôn lễ có vấn đề thì hắn cũng không làm ầm lên đâu."
Sài Thất gặm bánh cũng không còn tâm tình, lo đến phát hoảng lên: "Nhưng còn lúc động phòng này nọ thì sao? Quốc sư, ngài không thể vắng mặt lúc này đâu.

Thế này chẳng khác gì chưa đánh đã chạy?"
Phong Chi Danh vươn tay vỗ lên đầu Sài Thất cười: "Ta chỉ là đi vắng vài ngày, sẽ có họa gì được? Yên tâm."
"..."
Sài Thất mắng thầm trong bụng.

Đệch! Y yên tâm được mới lạ..

Chapter
1 Chương 1: 1: Giao Dịch
2 Chương 2: 2: Gặp Quốc Sư
3 Chương 3: 3: Họp Mặt Gia Tộc
4 Chương 4: 4: Lại Gặp Quốc Sư
5 Chương 5: 5: Ngày Thành Thân
6 Chương 6: 6: Nghe Ngóng Trương Phủ
7 Chương 7: 7: Cái Chết Của A Cát
8 Chương 8: 8: Quốc Sư Trở Về
9 Chương 9: 9: Ta Là Phu Nhân Của Ngài
10 Chương 10: 10: Manh Mối
11 Chương 11: 11: Bệnh Cũng Thật Tốt
12 Chương 12: 12: Thỉnh Quốc Sư Ngủ Chung
13 Chương 13: 13: Gặp Hai Vị Vương Gia
14 Chương 14: 14: Nhắc Lại Chuyện Cũ
15 Chương 15: 15: Bày Tỏ
16 Chương 16: 16: Đào Mộ
17 Chương 17: 17: Nữ Tử Đáng Ngờ
18 Chương 18: 18: Kết Án
19 Chương 19: 19: Chuyện Cũ Của Tiêu Trường Lân
20 Chương 20: 20: Ngày Hồi Môn
21 Chương 21: 21: Tiệm Đồ Cổ Hoài Trung Đường
22 Chương 22: 22: Hối Hận Cũng Muộn Màng
23 Chương 23: 23: Sẽ Có Một Ngày Gi3t Chết Ngươi
24 Chương 24: 24: Thiên Diện Độc Y
25 Chương 25: 25: Chúng Ta Thử Bên Nhau Đi
26 Chương 26: 26: Chúng Tathử Một Chút
27 Chương 27: 27: Hành Phòng
28 Chương 28: 28: Ngọc Thỉ Hồ
29 Chương 29: 29: Tiêu Trường Lân Bị Bắt
30 Chương 30: 30: Tên Điên Cố Thẩm Đề
31 Chương 31: 31: Đêm Trước Giông Bão
32 Chương 32: 32: Dạo Hắc Thị
33 Chương 33: 33: Cái Chết Của Tiêu Cận Dung
34 Chương 34: 34: Hy Vọng Dập Tắt
35 Chương 35: 35: Nguyên Tắc
36 Chương 36: 36: Dạ Yến
37 Chương 37: 37: Xứng Hay Không
38 Chương 38: 38: Quốc Sư Đùa Dại
39 Chương 39: 39: Bày Kế
40 Chương 40: 40: Cái Chết Của Thiết Thất
41 Chương 41: 41: Phát Bệnh Bất Ngờ
42 Chương 42: 42: Miêu Tam Nương
43 Chương 43: 43: Xích Hào
44 Chương 44: 44: Tứ Chi Địa
45 Chương 45: 45: Hiền Đức Song Vương
46 Chương 46: C46: Trưởng công chúa hồi kinh
47 Chương 47: C47: Ra đi cùng nhau
48 Chương 48: C48: Bạc vương phủ loạn rồi
49 Chương 49: C49: Gặp mẹ chồng
50 Chương 50: C50: Sự thật trong bóng tối
51 Chương 51: C51: Tiễn mẹ chồng
52 1: Giao Dịch
53 2: Gặp Quốc Sư
54 3: Họp Mặt Gia Tộc
55 4: Lại Gặp Quốc Sư
56 5: Ngày Thành Thân
57 6: Nghe Ngóng Trương Phủ
58 7: Cái Chết Của A Cát
59 8: Quốc Sư Trở Về
60 9: Ta Là Phu Nhân Của Ngài
61 10: Manh Mối
62 11: Bệnh Cũng Thật Tốt
63 12: Thỉnh Quốc Sư Ngủ Chung
64 13: Gặp Hai Vị Vương Gia
65 14: Nhắc Lại Chuyện Cũ
66 15: Bày Tỏ
67 16: Đào Mộ
68 17: Nữ Tử Đáng Ngờ
69 18: Kết Án
70 19: Chuyện Cũ Của Tiêu Trường Lân
71 20: Ngày Hồi Môn
72 21: Tiệm Đồ Cổ Hoài Trung Đường
73 22: Hối Hận Cũng Muộn Màng
74 23: Sẽ Có Một Ngày Giết Chết Ngươi
75 24: Thiên Diện Độc Y
76 25: Chúng Ta Thử Bên Nhau Đi
77 26: Chúng Tathử Một Chút
78 27: Hành Phòng
79 28: Ngọc Thỉ Hồ
80 29: Tiêu Trường Lân Bị Bắt
81 30: Tên Điên Cố Thẩm Đề
82 31: Đêm Trước Giông Bão
83 32: Dạo Hắc Thị
84 33: Cái Chết Của Tiêu Cận Dung
85 34: Hy Vọng Dập Tắt
86 35: Nguyên Tắc
87 36: Dạ Yến
88 37: Xứng Hay Không
89 38: Quốc Sư Đùa Dại
90 39: Bày Kế
91 40: Cái Chết Của Thiết Thất
92 41: Phát Bệnh Bất Ngờ
93 42: Miêu Tam Nương
94 43: Xích Hào
95 44: Tứ Chi Địa
96 45: Hiền Đức Song Vương
97 C46: Trưởng công chúa hồi kinh
98 C47: Ra đi cùng nhau
99 C48: Bạc vương phủ loạn rồi
100 C49: Gặp mẹ chồng
101 C50: Sự thật trong bóng tối
102 C51: Tiễn mẹ chồng
103 C52: Cẩm nang
104 C53: Chấm dứt giao dịch
105 C54: Chào hỏi với đám rắn
106 C55: Quốc sư qua đời
107 C56: Chín ngọn đèn trấn quan
108 C57: Tế tổ
109 C58: Phượng hoàng bảo địa
110 C59: Mua mạng
111 C60: Quốc sư hồi sinh
Chapter

Updated 111 Episodes

1
Chương 1: 1: Giao Dịch
2
Chương 2: 2: Gặp Quốc Sư
3
Chương 3: 3: Họp Mặt Gia Tộc
4
Chương 4: 4: Lại Gặp Quốc Sư
5
Chương 5: 5: Ngày Thành Thân
6
Chương 6: 6: Nghe Ngóng Trương Phủ
7
Chương 7: 7: Cái Chết Của A Cát
8
Chương 8: 8: Quốc Sư Trở Về
9
Chương 9: 9: Ta Là Phu Nhân Của Ngài
10
Chương 10: 10: Manh Mối
11
Chương 11: 11: Bệnh Cũng Thật Tốt
12
Chương 12: 12: Thỉnh Quốc Sư Ngủ Chung
13
Chương 13: 13: Gặp Hai Vị Vương Gia
14
Chương 14: 14: Nhắc Lại Chuyện Cũ
15
Chương 15: 15: Bày Tỏ
16
Chương 16: 16: Đào Mộ
17
Chương 17: 17: Nữ Tử Đáng Ngờ
18
Chương 18: 18: Kết Án
19
Chương 19: 19: Chuyện Cũ Của Tiêu Trường Lân
20
Chương 20: 20: Ngày Hồi Môn
21
Chương 21: 21: Tiệm Đồ Cổ Hoài Trung Đường
22
Chương 22: 22: Hối Hận Cũng Muộn Màng
23
Chương 23: 23: Sẽ Có Một Ngày Gi3t Chết Ngươi
24
Chương 24: 24: Thiên Diện Độc Y
25
Chương 25: 25: Chúng Ta Thử Bên Nhau Đi
26
Chương 26: 26: Chúng Tathử Một Chút
27
Chương 27: 27: Hành Phòng
28
Chương 28: 28: Ngọc Thỉ Hồ
29
Chương 29: 29: Tiêu Trường Lân Bị Bắt
30
Chương 30: 30: Tên Điên Cố Thẩm Đề
31
Chương 31: 31: Đêm Trước Giông Bão
32
Chương 32: 32: Dạo Hắc Thị
33
Chương 33: 33: Cái Chết Của Tiêu Cận Dung
34
Chương 34: 34: Hy Vọng Dập Tắt
35
Chương 35: 35: Nguyên Tắc
36
Chương 36: 36: Dạ Yến
37
Chương 37: 37: Xứng Hay Không
38
Chương 38: 38: Quốc Sư Đùa Dại
39
Chương 39: 39: Bày Kế
40
Chương 40: 40: Cái Chết Của Thiết Thất
41
Chương 41: 41: Phát Bệnh Bất Ngờ
42
Chương 42: 42: Miêu Tam Nương
43
Chương 43: 43: Xích Hào
44
Chương 44: 44: Tứ Chi Địa
45
Chương 45: 45: Hiền Đức Song Vương
46
Chương 46: C46: Trưởng công chúa hồi kinh
47
Chương 47: C47: Ra đi cùng nhau
48
Chương 48: C48: Bạc vương phủ loạn rồi
49
Chương 49: C49: Gặp mẹ chồng
50
Chương 50: C50: Sự thật trong bóng tối
51
Chương 51: C51: Tiễn mẹ chồng
52
1: Giao Dịch
53
2: Gặp Quốc Sư
54
3: Họp Mặt Gia Tộc
55
4: Lại Gặp Quốc Sư
56
5: Ngày Thành Thân
57
6: Nghe Ngóng Trương Phủ
58
7: Cái Chết Của A Cát
59
8: Quốc Sư Trở Về
60
9: Ta Là Phu Nhân Của Ngài
61
10: Manh Mối
62
11: Bệnh Cũng Thật Tốt
63
12: Thỉnh Quốc Sư Ngủ Chung
64
13: Gặp Hai Vị Vương Gia
65
14: Nhắc Lại Chuyện Cũ
66
15: Bày Tỏ
67
16: Đào Mộ
68
17: Nữ Tử Đáng Ngờ
69
18: Kết Án
70
19: Chuyện Cũ Của Tiêu Trường Lân
71
20: Ngày Hồi Môn
72
21: Tiệm Đồ Cổ Hoài Trung Đường
73
22: Hối Hận Cũng Muộn Màng
74
23: Sẽ Có Một Ngày Giết Chết Ngươi
75
24: Thiên Diện Độc Y
76
25: Chúng Ta Thử Bên Nhau Đi
77
26: Chúng Tathử Một Chút
78
27: Hành Phòng
79
28: Ngọc Thỉ Hồ
80
29: Tiêu Trường Lân Bị Bắt
81
30: Tên Điên Cố Thẩm Đề
82
31: Đêm Trước Giông Bão
83
32: Dạo Hắc Thị
84
33: Cái Chết Của Tiêu Cận Dung
85
34: Hy Vọng Dập Tắt
86
35: Nguyên Tắc
87
36: Dạ Yến
88
37: Xứng Hay Không
89
38: Quốc Sư Đùa Dại
90
39: Bày Kế
91
40: Cái Chết Của Thiết Thất
92
41: Phát Bệnh Bất Ngờ
93
42: Miêu Tam Nương
94
43: Xích Hào
95
44: Tứ Chi Địa
96
45: Hiền Đức Song Vương
97
C46: Trưởng công chúa hồi kinh
98
C47: Ra đi cùng nhau
99
C48: Bạc vương phủ loạn rồi
100
C49: Gặp mẹ chồng
101
C50: Sự thật trong bóng tối
102
C51: Tiễn mẹ chồng
103
C52: Cẩm nang
104
C53: Chấm dứt giao dịch
105
C54: Chào hỏi với đám rắn
106
C55: Quốc sư qua đời
107
C56: Chín ngọn đèn trấn quan
108
C57: Tế tổ
109
C58: Phượng hoàng bảo địa
110
C59: Mua mạng
111
C60: Quốc sư hồi sinh