63: Làm Nũng

Ngày ấy sau khi Tạ Lâm Nghiễn cứu Sở Nghiêu Nghiêu từ trong tay Phù Niệm Chi, liền trùng tu, thiết lập cấm chế suốt đêm phòng ngự suốt đêm.

Sở Nghiêu Nghiêu cũng giúp lấy vài cái phòng hộ đại trận, vây quanh toà cung điện trên sa mạc này của Tạ Lâm Nghiễn kín không kẽ hở.
Cũng không biết Phù Niệm Chi để lại thứ gì trên người nàng, Tạ Lâm Nghiễn quan sát vài ngày cũng không quan sát ra, Sở Nghiêu Nghiêu cũng không thấy khó chịu chút nào, nàng thậm chí cũng có chút hoài nghi có phải nàng lúc ấy quá khẩn trương mà sinh ra ảo giác hay không.
Tóm lại, không có việc gì thì tốt.
Lại nói tiếp, Sở Nghiêu Nghiêu vẫn cảm thấy sân nhà Tạ Lâm Nghiễn lạnh lẽo, tường trắng ngói đen, bên trên đến một đóa hoa, một cái lá cũng không có, hành lang gỗ cũng lạnh như băng không có một chút hơi người.
Khí chất có chút giống với hình ảnh Tạ Lâm Nghiễn cầm kiếm đâm xuyên tim nàng khi Sở Nghiêu Nghiêu vừa xuyên việt đến.

Tạ Lâm Nghiễn đại khái là cho rằng Sở Nghiêu Nghiêu không thích đám khôi lỗi kia, trừ nơi tất yếu, ruộng thuốc linh tinh cần khôi lỗi xử lý, nơi khác không có đặt khôi lỗi.
Sở Nghiêu Nghiêu đi từng bước trong sân, nàng nghĩ mình nên suy xét một chút, trồng ít hoa ở trong sân...!Nguyên nhân không làm là, nàng không biết trồng hoa...
Từ lúc nàng bế quan ra, nàng đã nhàm chán ở đây cùng Tạ Lâm Nghiễn ba tháng, thật sự rất chán, Tạ Lâm Nghiễn ngày nào cũng quấn nàng...!Cũng có thể có thể là nàng ngày nào cũng quấn Tạ Lâm Nghiễn.

Tóm lại, hai người ngày nào cả hai cũng ở cùng nhau, giống như tình nhân...
Nghĩ như vậy, Sở Nghiêu Nghiêu một chút sửng sốt m, bọn họ hiện tại không phải là tình nhân sao? Còn dùng giống?
Nàng chú ý tới gì đó, đột nhiên dừng bước, quay người lại nhìn.

Ở cuối hành lang, có một thanh niên áo trắng, hắn đứng ngược sáng, trong lòng ôm trường kiếm đen nhánh, ánh sáng như nét bút phác hoạ hình dáng hắn, để lộ sự ấm áp mà dịu dàng của hắn.
Trong mắt Sở Nghiêu Nghiêu chậm rãi hiện lên ý cười, nàng cất bước chạy về phía hắn, lập tức nhào vào trong ngực hắn.

Tạ Lâm Nghiễn giơ một cánh tay lên ôm nàng, trong vẻ mặt cũng mang theo vài phần ý cười.

Hắn lần đầu tiên phát hiện khi Sở Nghiêu Nghiêu cười, trên gương mặt sẽ có lúm đồng tiền, rất nhạt nhưng vừa đủ, ngọt đến đáy lòng, thì sẽ không cảm thấy ngán.
Tạ Lâm Nghiễn khẽ cười đùa nàng: "Ta cầm kiếm, nàng bảo ta ôm nàng thế nào?"
Thiếu nữ ngước mắt, mặt đầy giảo hoạt: "Vậy không ôm?"
Nói rồi, nàng thuận thế muốn buông tay ôm Tạ Lâm Nghiễn ra, tay ở trên thắt lưng lại dùng sức siết chặt.

Tạ Lâm Nghiễn nhíu mày nhìn nàng, tay còn lại chậm rãi buông ra, Trảm Uyên trong tay hắn bị ném ra ngoài.

Kiếm vừa bay lên không, liền tự bay đi, cũng không lên án Tạ Lâm Nghiễn thấy sắc vong nghĩa, mà là cứ như trốn tìm một hướng chạy thẳng.
Tạ Lâm Nghiễn nhìn nàng trong chốc lát, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên hỏi: "Sẽ chán sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt, ngửa đầu nhìn hắn: "Cái gì?"
Hắn lại nói: "Mỗi ngày cùng ta ở chung một chỗ, sẽ chán sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu không ngờ Tạ Lâm Nghiễn lại hỏi như vậy, nàng nhịn không được mà thấy buồn cười: "Nếu ngày nào đó ta thật sự chán, chàng sẽ làm sao?"
Tạ Lâm Nghiễn đương nhiên nhìn ra Sở Nghiêu Nghiêu đang đùa, bởi vậy, hắn cũng không giận, ý cười trong mắt càng đậm: "Vậy thì tìm việc gì đó kích thích chơi."
Sở Nghiêu Nghiêu không nói tiếp, nàng thầm nói, tìm việc gì đó kích thích chơi, đừng là tìm việc gì đó kích thích chơi nàng đấy chứ...
"Nói không chừng là chàng chán ta trước đấy." Nàng nói.

Tạ Lâm Nghiễn lại lắc đầu: "Sở Nghiêu Nghiêu, nhìn không ra ta là người rất chung tình sao? Trảm Uyên theo ta 500 năm, ta ở nơi này 400 năm, nàng thấy ta chán khi nào?"
Hắn nói như vậy, Sở Nghiêu Nghiêu nghĩ kỹ lại, đúng là vậy thật, bộ bạch y trên người hắn cũng mặc 500 năm, cũng không thấy hắn đổi cái kiểu dáng khác.
Nàng đảo mắt nói: "Ta còn tưởng chàng chung tình là vì chàng vô tình chứ."
Tạ Lâm Nghiễn rõ ràng bị cách nói này của Sở Nghiêu Nghiêu chọc cười: "Xem ra Sở cô nương vẫn còn có chút hiểu lầm với tại hạ, nếu ta vô tình, sao bây giờ lại đi đến bước này?"
Lời này khiến Sở Nghiêu Nghiêu nhịn không được nhìn hắn, mắt hắn có ý cười, giống như chỉ là đang nói giỡn với nàng, không phải nghiêm túc.
Làm gì có ai lại nói giỡn như vậy.

Sở Nghiêu Nghiêu ngửa đầu nhẹ nhàng cắn lên bờ môi của hắn, hôn trong chốc lát, hắn nhẹ kéo hông của nàng hỏi: "Sao đột nhiên nhiệt tình như vậy?"
Sở Nghiêu Nghiêu nhỏ giọng nói: "Đươnh nhiên là an ủi chàng."
Tạ Lâm Nghiễn nhướng mày cười có vài phần tà khí: "Dùng thân thể an ủi?"
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
"Chàng không đứng đắn!" Sở Nghiêu Nghiêu lên án hắn.
Tạ Lâm Nghiễn lại cúi người, cánh tay xuyên qua dưới gối Sở Nghiêu Nghiêu bế nàng dậy, xoay người đi vào trong phòng.
Sở Nghiêu Nghiêu hoảng sợ: "Chàng muốn làm gì?"
"Đương nhiên là cùng tiểu kiều thê của tại hạ luyện kiếm."
Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt, mặt đỏ bừng.

Lần trước sau khi nàng được Tạ Lâm Nghiễn cứu từ chỗ Phù Niệm Chi về, liền lập chí muốn trở lên hùng mạnh, đề cao sức chiến đấu của mình, vì thế liền cầm kiếm, quấn Tạ Lâm Nghiễn nằng nặc đòi hắn dạy mình.
Hắn đáp ứng sảng khoái, nhưng khi dạy không biết là cố ý hay vô tình, luôn cùng nàng tiếp xúc cơ thể như có như không...!Kết quả đương nhiên là, luyện một hồi liền luyện đến phòng ngủ.
Đến nay nàng vẫn chưa quên được, ngày đó Tạ Lâm Nghiễn đè mu bàn tay của nàng, mí mắt ửng đỏ hỏi nàng "luyện kiếm như vậy thì sao".
Sở Nghiêu Nghiêu được Tạ Lâm Nghiễn ôm, do dự một chút, cuối cùng nhẹ nhàng kéo vạt áo của hắn: "Bây giờ vẫn là ban ngày."
"Ban ngày thì sao?" Tạ Lâm Nghiễn rất khinh thường, hắn ôm nàng đi vào trong phòng, ném nàng lên giường.
Sở Nghiêu Nghiêu bị sự thô bạo bất thình lình của hắn doạ sợ, nàng muốn chạy trốn thì hắn đã phủ đến, vây chặt nàng trong khuỷu tay, tựa trán vào nàng.
Dưới ánh mắt lộ liễu của hắn, hơi thở của Sở Nghiêu Nghiêu bất giác nóng lên.

Thật sự quá nhàm chán, Sở Nghiêu Nghiêu nghiêng đầu né tránh ánh mắt của hắn, hắn liền cúi đầu hôn nàmg, từ hai má đến vành tai, lại kéo dài tới cằm, cuối cùng hắn vùi ở cổ của nàng, theo nụ hôn từng chút kéo cổ áo của nàng ra.
Tạ Lâm Nghiễn cầm tay của nàng, chậm rãi đặt trên đai lưng của mình, cắn vành tai nàng giọng khàn khàn nói: "Giúp ta cởi."
Đầu ngón tay của Sở Nghiêu Nghiêu hơi run.

Cho nên nói, ở nơi tách biệt còn không có ai khác này, lại là mói quan hệ tình nhân, cọ qua cọ lại sẽ bốc lửa, đương nhiên, chủ yếu vẫn là do Tạ Lâm Nghiễn không có ý muốn kiềm chế.
Tạ Lâm Nghiễn chống tay bên tai nàng, nhẹ nhàng đè lên nàng, có một cảm giác rất áp lực.

Tay Sở Nghiêu Nghiêu vô thức lướt trên người hắn, khuỷu tay của hắn, lồng ngực của hắn, dường như ẩn chứa sức bộc phát vô hạn.

Cảm giác gần gũi như vậy khiến nàng hít thở không thông, nhưng bị hắn đè dưới thân, dường như lại có cảm giác an toàn.
Tạ Lâm Nghiễn kéo tay nàng, đặt trên vai mình, nói bên tai nàng: "Chống ta."

Sở Nghiêu Nghiêu làm theo lời hắn nói, hắn liền đè cả người lên.

Sở Nghiêu Nghiêu chậm rãi nhíu mày, vẻ mặt dường như hơi đau đớn, hoặc như là đang nhẫn nại cái gì, nàng chỉ mím nhẹ môi, cũng không giãy giụa hay né tránh, cảm giác này thật kỳ diệu, giống như nàng đang giúp Tạ Lâm Nghiễn bắt nạt chính mình.

Hắn có chút thô bạo nhưng dịu dàng, dường như cố ý khiến nàng trầm luân.
"Tạ Lâm Nghiễn..." Nàng nhỏ giọng kêu tên của hắn: "Chàng thích như vậy sao?"
Giọng của nàng mềm nhẹ êm tai, có hơi run.

Tạ Lâm Nghiễn khẽ hôn lên mi tâm nàng, hỏi ngược lại: "Trông ta bây giờ...!giống không thích sao?" Giọng nói hắn trầm thấp, rất khàn.
"Vậy ta thì sao? Chàng thích ta sao?" Không biết có phải không làm đau nàng không, mắt nàng ánh lên nước mắt.
Tạ Lâm Nghiễn dùng ngón tay nhẹ nhàng lau khóe mắt nàng: "Ngày nào cũng bắt ta nói thích nàng nàng mới vừa ý sao?"
"Không đủ." Nàng lại lắc đầu, ánh mắt nhìn hắn đầy khẩn cầu, lại giống như chỉ đang đơn thuần làm nũng với hắn: "Chàng có thể yêu ta thêm một chút hay không..."
"Tạ Lâm Nghiễn, yêu ta thêm một chút đi..." Bàn tay trượt xuống chỗ tim của hắn, lòng bàn tay áp lên.
Tạ Lâm Nghiễn nhìn chằm chằm nàng, không đáp lại, cũng không ngừng động tác trên tay, sau một lúc lâu, hắn cúi đầu hung hăng che kín môi nàng.
...
Sở Nghiêu Nghiêu lười nhác vùi ở trong lòng Tạ Lâm Nghiễn, mái tóc đen xoã trên gối, từng món y phục nằm vất vưởng trên mặt đất.

Nói thật, cho đến hôm nay, quan hệ giữa nàng và Tạ Lâm Nghiễn luôn khiến nàng cảm thấy không chân thật.
Tạ Lâm Nghiễn dùng tay nghịch tóc nàng, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Sở Nghiêu Nghiêu, nàng đến cùng muốn cái gì?"
Sở Nghiêu Nghiêu còn chưa kịp phản ứng, cằm của nàng đã bị Tạ Lâm Nghiễn nắm, không hề dùng sức, chỉ đủ khiến nàng không thể không ngước lên nhìn hắn.
Mặt Sở Nghiêu Nghiêu đầy mờ mịt, Tạ Lâm Nghiễn híp mắt, trong mắt đầy xoi mói.
"Nàng dường như không hài lòng với mối quan hệ của chúng ta bây giờ...!nàng đến cùng muốn gì?" Hắn hỏi.
Sở Nghiêu Nghiêu giật mình, liền hiểu ý của hắn, nàng hơi chột dạ: "Ta rất hài lòng...!Ta chỉ sợ chàng không đủ thích ta..."
Không chỉ là vì nàng muốn nâng giá trị hảo cảm đến 100, nàng cũng thật sự hy vọng trong lòng Tạ Lâm Nghiễn có thể cho nàng một vị trí...!Sở Nghiêu Nghiêu kỳ thật không trông mong Tạ Lâm Nghiễn sẽ vì nàng mà từ bỏ cái gì, nàng cảm thấy Tạ Lâm Nghiễn không nên vì tình yêu mà từ bỏ điều hắn theo đuổi...!Nhưng lỡ như hắn vì cái khác, như tín ngưỡng của hắn mà từ bỏ nàng thì làm sao? Đây là một vấn đề rất nghiêm túc, hơn nữa Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy, nếu quả như thật đi tới ngày buộc phải lựa chọn, Tạ Lâm Nghiễn nhất định sẽ từ bỏ nàng.
Tình yêu và tín ngưỡng, với sự hiểu biết của nàng với Tạ Lâm Nghiễn, cho dù chưa chắc hắn đã chọn tín ngưỡng, hắn nhất định sẽ không chọn tình yêu.

Hắn bây giờ đối tốt với nành chẳng qua là vì nàng tạm thời vẫn chưa xung đột với những điều hắn xem là quan trọng.
Sở Nghiêu Nghiêu thật sự sợ hãi ngày Tạ Lâm Nghiễn giống Phù Niệm Chi dùng nàng để giết thê chứng đạo.
Tạ Lâm Nghiễn thở dài: "Nàng đang lo lắng cái gì?"
Sở Nghiêu Nghiêu không lên tiếng, nàng từ đầu đến cuối cho là mình lo lắng có lý do.
Tạ Lâm Nghiễn cầm tay nàng, mười ngón đan xen: "Sở Nghiêu Nghiêu, yên tâm đi, ta muốn giữ nàng lại thì không ai có thể cướp nàng đi, thiên đạo cũng không được."
Nửa câu sau, trong lời nói của hắn có vài phần lãnh ý và kiêu ngạo.
Sở Nghiêu Nghiêu hơi biến sắc, lại nghe Tạ Lâm Nghiễn nói: "Ta chỉ hỏi nàng một câu, nàng thật lòng thích ta, chân thành muốn ở bên ta sao?"
Vấn đề này khiến Sở Nghiêu Nghiêu hơi mông lung, nàng do dự một chút, cuối cùng nhẹ gật đầu.

Thích đương nhiên là thật lòng thích, nếu nành đã định trước sẽ ở lại thế giới này, ngoài ở với Tạ Lâm Nghiễn, nàng cũng không biết nên đi đâu...
Sự do dự của nàng dường như chọc giận Tạ Lâm Nghiễn, hắn bóp chặt mặt nàng, nhìn nàng cười lạnh: "Không bằng lòng cũng vô dụng, từ trong ra ngoài nàng đều là người của ta.

Nếu dám phản kháng, ta liền cột nàng trên giường chiếm lấy mỗi ngày."
Hắn nói rất hung tợn, trong lời nói lại không toát ra lệ khí, Sở Nghiêu Nghiêu nhìn hắn chớp mắt, đột nhiên không nhịn được cười ra tiếng: "Mọi người đều nói Tạ ma đầu Ma Tôn CựcKif Vực không gần nữ sắc, chàng không gần nữ sắc như vậy à?"
Nụ cười của nàng khiến vẻ mặt Tạ Lâm Nghiễn dịu đi: "Không gần nữ sắc cũng không phải ta nói."
Hắn chậm rãi buông cằm Sở Nghiêu Nghiêu ra, lại ôm nàng vào lòng, cùng nàng thân mật, hồi lâu sau, hắn mở miệng lần nữa, trong giọng nói lại dường hồ như có vài phần bất đắc dĩ: "Sở Nghiêu Nghiêu, nếu nàng thật sự không thích ta thì không nên gạt ta, nàng nói với ta, ta thả nàng đi."
Sở Nghiêu Nghiêu giật mình, nàng chui ra khỏi lòng Tạ Lâm Nghiễn, không thể tin nhìn hắn.
Vẻ mặt Tạ Lâm Nghiễn rất bình tĩnh, hắn nhìn Sở Nghiêu Nghiêu nói: "Ta tuy không phải người tốt, nhưng ta không thích ép buộc, càng không hi vọng nàng gạt ta, ta sẽ không ép buộc nàng, cho nên...!Đừng gạt ta, ta sẽ không làm tổn thương nàng, nàng không cần phải ủy khuất chính mình mà lừa gạt ta."
Sở Nghiêu Nghiêu thật sự quá sửng sốt: "Chàng...!chàng thật sự sẵn lòng thả ta đi?"
Sau khi Tạ Lâm Nghiễn nghe nàng hỏi như vậy thì cụp mắt, tay đặt trên thắt lưng nàng cũng siết lại, cuối cùng lại từ từ buông ra, giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí có chút lạnh lùng: "Nàng muốn đi thì đi đi, chỉ hy vọng nàng có thể bảo vệ tốt batn thân.

Dù sao ta và nành cũng tính từng là phu thê...!đừng chết, mặc dù ta sẽ không vì nàng mà thương tâm...!Nếu thật sự gặp nguy hiểm, ta cũng không tới cứu nàng kịp."
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn chằm chằm Tạ Lâm Nghiễn trong chốc lát, mới phản ứng lại.

Hoá ra Tạ Lâm Nghiễn không phải kiểu nhân vật phản diện cố chấp thích cường thủ hào đoạt, nhốt trong phòng tối...!Cho nên những lời trước kia hắn nói cũng chỉ là lời cửa miệng mà thôi??? Hay là nói, ở trong mắt Tạ Lâm Nghiễn, tình yêu bé nhỏ không đáng kể???
Sở Nghiêu Nghiêu không tin cái gọi là yêu chính là buông tay, chính là thành toàn! Nếu nàng thích ai, nhất định phải cột hắn vào bên người, nhìn thấy mỗi ngày, trừ phi nàng không thích đối phương lắm.
Hai người đối mặt trong chốc lát, mắt Sở Nghiêu Nghiêu càng trừng càng lớn, như là muốn nhìn xem hắn rốt cuộc đang nghĩ gì, cuối cùng nàng trừng mắt nhìn Tạ Lâm Nghiễn, cứng rắn hỏi: "Tạ Lâm Nghiễn, chàng gấp gáp nói lời từ biệt với ta như vậy làm gì? Ai nói ta muốn rời đi?!"
Nàng xoay người đặt ở Tạ Lâm Nghiễn dưới thân, đệm chăn từ bờ vai vai từng tấc một trượt xuống tới eo, tóc đen tản ra hai bên, giống lông vũ nhẹ nhàng trêu chọc hắn.

Tay Sở Nghiêu Nghiêu chống bên tai hắn, giọng nói cơ hồ chất vấn: "Ai nói ta muốn rời khỏi chàng?!"
Vẻ mặt Tạ Lâm Nghiễn hơi thay đổi, hắn hỏi: "Nàng không đi?"
Sắc mặt Sở Nghiêu Nghiêu trầm đi vài phần: "Chàng đuổi ta đi?"
"Ta không đuổi nàng đi..."
Lời nói còn chưa dứt, nàng lại đột nhiên mềm nhũn giọng nói, ôm cổ của hắn, nằm sấp trong lòng hắn nhẹ nhàng cọ hắn, giống như ủy khuất cực kỳ: "Đừng đuổi ta đi, để bên cạnh chàng được không, Tạ Lâm Nghiễn, không phải chàng thích ta sao? Tại sao muốn thả ta đi? Có phải chàng không yêu ta?"
Hai người căn bản không mặc quần áo, Tạ Lâm Nghiễn bị nàng cọ như vậy, cả người nóng lên, nhưng không làm giống như vừa rồi, thậm chí cả người đều hiện ra vài phần hoảng sợ, hắn ấn nàng xuốnv, giọng nói bất thiện: "Hỏi nàng có thích ta không, nàng do dự nửa ngày, nói muốn thả nàng đi, nàng lại tới câu dẫn ta...!Sở Nghiêu Nghiêu, nàng hỉ nộ vô thường như thế, nàng đến cùng muốn làm gì?"
Nàng kéo tay hắn đặt tại trái tim mình ở, ủy khuất nói: "Ta muốn chàng thương ta."
Tạ Lâm Nghiễn căng thẳng thần sắc nhìn chăm chú vào nàng, rốt cuộc nắm hông của nàng lật nàng nằm xuốnh.

Sở Nghiêu Nghiêu thật sự quá nhiệt tình, hết lần này tới lần khác chủ động ôm hắn, từng tiếng xin hắn, dỗ dành hắn...
Nàng cọ gương mặt hắn, không ngừng gọi tên của hắn: "Tạ Lâm Nghiễn...!Lâm Nghiễn ca ca...!Rất thích chàng...!Ta rất thích chàng..."
Tạ Lâm Nghiễn không nói gì, hắn mím môi nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, thần sắc có chút bất thiện.

Sở Nghiêu Nghiêu quá biết làm nũng...!Đối mặt với nàng như vậy, trong lòng của hắn tựa như bị bông chất đầy, tràn đầy, vừa mềm vừa ngọt, thậm chí không cí tâm tư dư thừa lo lắng trong lời của nàng có mấy phần chân thành.

Nàng có thể là cố ý, nhưng Tạ Lâm Nghiễn đã tìm không được lý trí của mình nữa, hắn giống như bị che mắt, bịt tai, trong lòng trừ nàng ra không chứa nổi gì khác.
Tạ Lâm Nghiễn cảm thấy, Sở Nghiêu Nghiêu thật sự có độc...!Hắn dường như quên hết mọi thứ, lại dường như không còn cần gì.
"Nghiêu Nghiêu, Nghiêu Nghiêu..."
Sở Nghiêu Nghiêu lần đầu tiên thấy Tạ Lâm Nghiễn mất khống chế như thế, nàng chủ động đáp lại hắn, khi nhận ra hắn muốn làm cái gì, nàng hơi kinh ngạc.
"Tạ Lâm Nghiễn, khóa tình cổ!" Sở Nghiêu Nghiêu đẩy hắn, lên tiếng nhắc nhở.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, không có ý muốn thu tay, hắn đè tay nàng xuống, nói giọng khàn khàn: "Nghiêu Nghiêu, cùng ta cùng chết đi."

Sở Nghiêu Nghiêu: "!!"
Nàng bị lời này của Tạ Lâm Nghiễn doạ tới mức không có cảm xúc gì, bắt đầu giãy giụa: "Đừng đừng đừng! Bình tĩnh! Bình tĩnh!"
Nàng không định cùng chết với Tạ Lâm Nghiễn! Có thể sống vì sao muốn cùng chết!!!
Sở Nghiêu Nghiêu kéo tay hắn, nói với hắn: "Chàng đừng động, để cho ta tới."
May mà hắn không phản đối, Sở Nghiêu Nghiêu thuận lợi xoay người lên trên một lần nữa.
Tạ Lâm Nghiễn còn chưa phản ứng kịp, đã ngã hít một hơi: "Sở Nghiêu Nghiêu!"
Hắn cả kinh xém suýt bật dậy, đôi mắt đỏ hơn, hung tợn trừng nàng, hắn cắn răng nghiến lợi nói: "Buông ra!"
Sở Nghiêu Nghiêu nức nở lắc đầu, thậm chí còn cong mi cười.

Rất nhanh, Tạ Lâm Nghiễn đã không còn tâm tư phản kháng nàng.

Tay hắn nắm chặt đệm chăn dưới người, hô hấp dồn dập, vô thức kêu tên Sở Nghiêu Nghiêu.

Hắn gọi tên nàng hết lần này tới lần khác.

Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên ngồi dậy đẩy nàng ra, Sở Nghiêu Nghiêu nhất thời chưa chuẩn bị, xém chút té xuống giường, lại bị hắn nắm tay cổ tay kéo vào trong lòng.
Tạ Lâm Nghiễn hít thở dồn dập, lồng ngực phập phồng, Sở Nghiêu Nghiêu ngước mắt nhìn hắn, thái dương hắn đều là mồ hôi, ngay cả tóc cũng ướt nhẹp, giống như bị nàng bắt nạt vậy.
"Tạ Lâm Nghiễn..." Môi của nàng run lên, làm âm thanh nghe vào tai cũng mềm mại.
Tạ Lâm Nghiễn rốt cuộc bình tĩnh hơn, hắn trừng nàng, nói giọng khàn khàn: "Sở Nghiêu Nghiêu, nàng là yêu tinh sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu vô tội chớp mắt: "Chàng mới là yêu tinh."
Tạ Lâm Nghiễn không nói tiếp, hắn nhìn chằm chằm nàng, cảm xúc trong mắt khiến người ta không hiểu được.
Sở Nghiêu Nghiêu suy nghĩ, chủ động mở miệng nhỏ giọng hỏi: "Chàng thoải mái không?"
Tạ Lâm Nghiễn lại bắt đầu cười lạnh: "Không thoải mái."
"Chàng vừa rồi rõ ràng..." Lời nói đến một nửa liền dừng lại, Tạ Lâm Nghiễn đang dùng ngón cái của hắn lau môi nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn hắn, hậu tri hậu giác đỏ mặt.

Nàng mới làm gì với Tạ Lâm Nghiễn...!Thôi bỏ đi, không sao, dù sao bọn họ cũng là quan hệ đó, Sở Nghiêu Nghiêu an ủi bản thân, hóa giải không ít cảm xúc chột dạ.
"Nếu không phải bởi vì vừa rồi chàng đột nhiên...!Ta cũng sẽ không như vậy..." Sở Nghiêu Nghiêu lên án hắn.
Tay Tạ Lâm Nghiễn hơi dừng lại, nhớ tới chuyện vừa rồi, hắn cũng có chút mông lung, lập tức muốn đi đến cuối cùng, hắn vậy mà cũng sẽ mất khống chế?
"Ta hỏi nàng lần cuối cùng." Tạ Lâm Nghiễn mở miệng lần nữa: "Muốn đi hay không?"
Sở Nghiêu Nghiêu chưa kịp từ chối, Tạ Lâm Nghiễn lại nói: "Không phải ta muốn đuổi nàng đi, chỉ là cho nàng một cơ hội lựa chọn.

Ta muốn đến Đông Lê Sơn, nàng có thể lựa chọn ở lại đây chờ ta trở lại, sau đó cùng ta kết làm đạo lữ...!Hoặc là, bây giờ rời đi, lựa chọn con đường nàng muốn đi, mặc kệ là chúng ta mỗi người đi một ngả, hay là đối địch với ta, ta sẽ không dây dưa với nàng nữa, ta sẽ không hạ thủ lưu tình, nàng hiểu không?"
"Đến Đông Lê Sơn." Sở Nghiêu Nghiêu lặp lại một lần, rốt cuộc hiểu rõ ý của hắn: "Chàng nói, chàng muốn đi diệt thiên đạo?"
Tạ Lâm Nghiễn gật đầu, ánh mắt dần dần trở nên lãnh đạm, thật giống như dù Sở Nghiêu Nghiêu lựa chọn gì, hắn cũng sẽ không để ý.
"Ngày nào đi?"
"Ba ngày sau." Tim Sở Nghiêu Nghiêu đập nhanh hơn, nàng nên lựa chọn như thế nào, nàng cũng không biết, nàng căn bản đoán không ra sau khi Tạ Lâm Nghiễn diệt thiên đạo sẽ phát sinh chuyện gì, hoặc là, hắn căn bản không diệt được thiên đạo.
"Tạ Lâm Nghiễn..." Nàng nhỏ giọng kêu tên của hắn, rốt cuộc hỏi: "Nếu chàng thất bại sẽ như thế nào?"
"Sẽ chết." Giọng điệu của hắn quá bình tĩnh, giống như đang nói chuyện của người khác vậy.
Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên nghĩ đến lời vừa rồi khi Tạ Lâm Nghiễn nổi điên nói với nàng, nàng hỏi: "Chàng muốn ta chết cùng chàng sao?"
"Không." Hắn lắc đầu: "Nếu ta thật sự chết, tòa cung điện này là của nàng, Trảm Uyên cũng là của nàng, nó sẽ...!Thay ta bảo vệ nàng.".

Chapter
1 Chương 1: Trở Về
2 Chương 2: Thu Lưu
3 Chương 3: Người Bán
4 Chương 4: Giết Tâm
5 Chương 5: Quán Bar
6 Chương 6: Vả Mặt
7 Chương 7: Chia Tay
8 Chương 8: Hợp Tác
9 Chương 9: Gặp Mặt
10 Chương 10: Bát Quái
11 Chương 11: Tranh Đoạt
12 Chương 12: Xù Lông
13 Chương 13: Chiêu Tài
14 Chương 14: Khai Cục
15 Chương 15: Phản Phệ
16 Chương 16: Cứu Người
17 Chương 17: Kinh Thị
18 Chương 18: Giải Trừ
19 Chương 19: Thi Đấu
20 Chương 20: Giải Nhất
21 Chương 21: Phát hoả
22 Chương 22: Cố nhân
23 Chương 23: Lễ vật
24 Chương 24: Canh một
25 Chương 25: Canh hai
26 Chương 26: Canh ba
27 Chương 27: Lòng tham
28 Chương 28: Gặp phải
29 Chương 29: Hôn trộm
30 Chương 30: Canh một
31 Chương 31: Canh Hai
32 Chương 32: Canh Một
33 Chương 33: Canh Hai
34 Chương 34: Canh Một
35 Chương 35: Canh Hai
36 Chương 36: Canh Một
37 Chương 37: Canh Hai
38 Chương 38: Canh Một
39 Chương 39: Canh Hai
40 Chương 40: Canh Một
41 Chương 41: Canh Hai
42 Chương 42: Canh Một
43 Chương 43: Canh Hai
44 Chương 44: Canh Một
45 Chương 45: Canh Hai
46 Chương 46: Canh Một
47 Chương 47: Canh Hai
48 Chương 48: Canh Một
49 Chương 49: Canh Hai
50 Chương 50: Canh Một
51 Chương 51: Canh Hai
52 Chương 52: Canh Một
53 Chương 53: Canh Hai
54 Chương 54: Canh Một
55 Chương 55: Canh Hai
56 Chương 56: Canh Một
57 Chương 57: Ngâm Tắm
58 Chương 58: Chân Tâm
59 Chương 59: Cực Kì Vực
60 Chương 60: Tình Thú
61 Chương 61: Thăng Cấp
62 Chương 62: Kẻ Điên
63 Chương 63: Làm Nũng
64 Chương 64: Giá Y
65 Chương 65: Thánh Nữ
66 Chương 66: Giả Dối
67 Chương 67: Lựa Chọn
68 Chương 68: Canh Một
69 Chương 69: Canh hai
70 Chương 70: Canh Một
71 Chương 71: Canh Hai
72 Chương 72: Hai Hợp Một
73 Chương 73: Hai Hợp Một
74 Chương 74: Hai Hợp Một
75 Chương 75: Hai Hợp Một
76 Chương 76: Canh Ba
77 Chương 77: Ba Hợp Một
78 Chương 78: Ba Hợp Một 2
79 Chương 79: Ba hợp một
80 Chương 80: Ba hợp một
81 Chương 81: Ba hợp một
82 Chương 82: Ba hợp một
83 Chương 83: Ba hợp một
84 Chương 84: Ba hợp một
85 Chương 85: Ba hợp một
86 Chương 86: Ba hợp một
87 Chương 87: Ba hợp một
88 Chương 88: Ba hợp một
89 Chương 89: Ba hợp một
90 Chương 90: Ba hợp một
91 1: Trở Về
92 2: Thu Lưu
93 3: Người Bán
94 4: Giết Tâm
95 5: Quán Bar
96 6: Vả Mặt
97 7: Chia Tay
98 8: Hợp Tác
99 9: Gặp Mặt
100 10: Bát Quái
101 C11: Tranh đoạt
102 12: Xù Lông
103 13: Chiêu Tài
104 14: Khai Cục
105 15: Phản Phệ
106 16: Cứu Người
107 17: Kinh Thị
108 18: Giải Trừ
109 C19: Thi đấu
110 20: Giải Nhất
111 C21: Phát hoả
112 C22: Cố nhân
113 23: Lễ Vật
114 24: Canh Một
115 25: Canh Hai
116 26: Canh Ba
117 27: Lòng Tham
118 28: Gặp Phải
119 29: Hôn Trộm
120 30: Canh Một
121 31: Canh Hai
122 32: Canh Một
123 33: Canh Hai
124 34: Canh Một
125 35: Canh Hai
126 36: Canh Một
127 37: Canh Hai
128 38: Canh Một
129 39: Canh Hai
130 40: Canh Một
131 41: Canh Hai
132 42: Canh Một
133 43: Canh Hai
134 44: Canh Một
135 45: Canh Hai
136 46: Canh Một
137 47: Canh Hai
138 48: Canh Một
139 49: Canh Hai
140 50: Canh Một
141 51: Canh Hai
142 52: Canh Một
143 53: Canh Hai
144 54: Canh Một
145 55: Canh Hai
146 56: Canh Một
147 57: Ngâm Tắm
148 58: Chân Tâm
149 59: Cực Kì Vực
150 60: Tình Thú
151 61: Thăng Cấp
152 62: Kẻ Điên
153 63: Làm Nũng
154 64: Giá Y
155 65: Thánh Nữ
156 66: Giả Dối
157 67: Lựa Chọn
158 68: Canh Một
159 C69: Canh hai
160 70: Canh Một
161 71: Canh Hai
162 72: Hai Hợp Một
163 73: Hai Hợp Một
164 74: Hai Hợp Một
165 75: Hai Hợp Một
166 76: Canh Ba
167 77: Ba Hợp Một
168 78: Ba Hợp Một 2
169 C79: Ba hợp một
170 C80: Ba hợp một
171 C81: Ba hợp một
172 C82: Ba hợp một
173 C83: Ba hợp một
174 C84: Ba hợp một
175 C85: Ba hợp một
176 C86: Ba hợp một
177 C87: Ba hợp một
178 C88: Ba hợp một
179 C89: Ba hợp một
180 C90: Ba hợp một
Chapter

Updated 180 Episodes

1
Chương 1: Trở Về
2
Chương 2: Thu Lưu
3
Chương 3: Người Bán
4
Chương 4: Giết Tâm
5
Chương 5: Quán Bar
6
Chương 6: Vả Mặt
7
Chương 7: Chia Tay
8
Chương 8: Hợp Tác
9
Chương 9: Gặp Mặt
10
Chương 10: Bát Quái
11
Chương 11: Tranh Đoạt
12
Chương 12: Xù Lông
13
Chương 13: Chiêu Tài
14
Chương 14: Khai Cục
15
Chương 15: Phản Phệ
16
Chương 16: Cứu Người
17
Chương 17: Kinh Thị
18
Chương 18: Giải Trừ
19
Chương 19: Thi Đấu
20
Chương 20: Giải Nhất
21
Chương 21: Phát hoả
22
Chương 22: Cố nhân
23
Chương 23: Lễ vật
24
Chương 24: Canh một
25
Chương 25: Canh hai
26
Chương 26: Canh ba
27
Chương 27: Lòng tham
28
Chương 28: Gặp phải
29
Chương 29: Hôn trộm
30
Chương 30: Canh một
31
Chương 31: Canh Hai
32
Chương 32: Canh Một
33
Chương 33: Canh Hai
34
Chương 34: Canh Một
35
Chương 35: Canh Hai
36
Chương 36: Canh Một
37
Chương 37: Canh Hai
38
Chương 38: Canh Một
39
Chương 39: Canh Hai
40
Chương 40: Canh Một
41
Chương 41: Canh Hai
42
Chương 42: Canh Một
43
Chương 43: Canh Hai
44
Chương 44: Canh Một
45
Chương 45: Canh Hai
46
Chương 46: Canh Một
47
Chương 47: Canh Hai
48
Chương 48: Canh Một
49
Chương 49: Canh Hai
50
Chương 50: Canh Một
51
Chương 51: Canh Hai
52
Chương 52: Canh Một
53
Chương 53: Canh Hai
54
Chương 54: Canh Một
55
Chương 55: Canh Hai
56
Chương 56: Canh Một
57
Chương 57: Ngâm Tắm
58
Chương 58: Chân Tâm
59
Chương 59: Cực Kì Vực
60
Chương 60: Tình Thú
61
Chương 61: Thăng Cấp
62
Chương 62: Kẻ Điên
63
Chương 63: Làm Nũng
64
Chương 64: Giá Y
65
Chương 65: Thánh Nữ
66
Chương 66: Giả Dối
67
Chương 67: Lựa Chọn
68
Chương 68: Canh Một
69
Chương 69: Canh hai
70
Chương 70: Canh Một
71
Chương 71: Canh Hai
72
Chương 72: Hai Hợp Một
73
Chương 73: Hai Hợp Một
74
Chương 74: Hai Hợp Một
75
Chương 75: Hai Hợp Một
76
Chương 76: Canh Ba
77
Chương 77: Ba Hợp Một
78
Chương 78: Ba Hợp Một 2
79
Chương 79: Ba hợp một
80
Chương 80: Ba hợp một
81
Chương 81: Ba hợp một
82
Chương 82: Ba hợp một
83
Chương 83: Ba hợp một
84
Chương 84: Ba hợp một
85
Chương 85: Ba hợp một
86
Chương 86: Ba hợp một
87
Chương 87: Ba hợp một
88
Chương 88: Ba hợp một
89
Chương 89: Ba hợp một
90
Chương 90: Ba hợp một
91
1: Trở Về
92
2: Thu Lưu
93
3: Người Bán
94
4: Giết Tâm
95
5: Quán Bar
96
6: Vả Mặt
97
7: Chia Tay
98
8: Hợp Tác
99
9: Gặp Mặt
100
10: Bát Quái
101
C11: Tranh đoạt
102
12: Xù Lông
103
13: Chiêu Tài
104
14: Khai Cục
105
15: Phản Phệ
106
16: Cứu Người
107
17: Kinh Thị
108
18: Giải Trừ
109
C19: Thi đấu
110
20: Giải Nhất
111
C21: Phát hoả
112
C22: Cố nhân
113
23: Lễ Vật
114
24: Canh Một
115
25: Canh Hai
116
26: Canh Ba
117
27: Lòng Tham
118
28: Gặp Phải
119
29: Hôn Trộm
120
30: Canh Một
121
31: Canh Hai
122
32: Canh Một
123
33: Canh Hai
124
34: Canh Một
125
35: Canh Hai
126
36: Canh Một
127
37: Canh Hai
128
38: Canh Một
129
39: Canh Hai
130
40: Canh Một
131
41: Canh Hai
132
42: Canh Một
133
43: Canh Hai
134
44: Canh Một
135
45: Canh Hai
136
46: Canh Một
137
47: Canh Hai
138
48: Canh Một
139
49: Canh Hai
140
50: Canh Một
141
51: Canh Hai
142
52: Canh Một
143
53: Canh Hai
144
54: Canh Một
145
55: Canh Hai
146
56: Canh Một
147
57: Ngâm Tắm
148
58: Chân Tâm
149
59: Cực Kì Vực
150
60: Tình Thú
151
61: Thăng Cấp
152
62: Kẻ Điên
153
63: Làm Nũng
154
64: Giá Y
155
65: Thánh Nữ
156
66: Giả Dối
157
67: Lựa Chọn
158
68: Canh Một
159
C69: Canh hai
160
70: Canh Một
161
71: Canh Hai
162
72: Hai Hợp Một
163
73: Hai Hợp Một
164
74: Hai Hợp Một
165
75: Hai Hợp Một
166
76: Canh Ba
167
77: Ba Hợp Một
168
78: Ba Hợp Một 2
169
C79: Ba hợp một
170
C80: Ba hợp một
171
C81: Ba hợp một
172
C82: Ba hợp một
173
C83: Ba hợp một
174
C84: Ba hợp một
175
C85: Ba hợp một
176
C86: Ba hợp một
177
C87: Ba hợp một
178
C88: Ba hợp một
179
C89: Ba hợp một
180
C90: Ba hợp một