8: Sinh Bệnh

Sau khi nhổ răng, tránh đồ ăn cay, chỉ được ăn thức ăn lỏng hoặc nửa lỏng, Giản Thanh vuốt tay trái bị thương, dặn dò Lộc Ẩm Khê, "Thời gian này phải ăn thức ăn thanh đạm, tôi sẽ nấu cơm, có cái gì không thoải mái liền nói cho tôi biết."
Lộc Ẩm Khê cảm kích gật đầu.

Mấy ngày nay nàng đều ăn căn tin hoặc cơm họp, còn chưa ăn thức ăn do tự tay Giản Thanh nấu.

Không nghĩ tới, đêm đầu tiên sau khi nhổ răng---
Giản Thanh nấu một nồi lẩu thơm phức, làm trò trước mặt Lộc Ẩm Khê, từ từ nấu chín thịt bò, đủ loại rau, nhìn rất ngon.

Lộc Ẩm Khê bưng bát cháu trứng nhạt nhẽo, từng thìa từng thìa, khó nhọc nuốt xuống.

Tối hôm sau, Giản Thanh tan tầm muộn, không tự mình xuống bếp, đóng gói tôm hùm đất xào cay về nhà.

Tay trái của cô còn chưa cắt chỉ, cho nên việc lột vỏ rất bất tiện, cô liền sai Lộc Ẩm Khê bóc vỏ.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Lộc Ẩm Khê ngửi thấy mùi thơm cay nồng, bị khi dễ đến mức suýt khóc, nhịn xuống ý muốn đầu độc cô, lột từng con một.

Cố ý, tuyệt đối là cố ý trả thù, tay trái của cô bị thương cũng nên ăn kiêng, cố tình giết địch một ngàn tự tổn hại 800 a.

Nữ nhân nhẫn tâm bụng dạ hẹp hòi...!
Dung mạo Giản Thanh văn nhã, ăn tôm cũng văn nhã, gắp thịt tôm nhai kỹ nuốt chậm, ánh mắt dán vào mặt Lộc Ẩm Khê, chậm rãi nói: "Lại thầm mắng tôi?"
Ngữ khí lạnh như băng, Lộc Ẩm Khê sợ đến mức lắc đầu lia lịa, nâng chén cháo lên chậm rãi nuốt.

Đêm thứ ba, Lộc Ẩm Khê thật sự không chịu nổi nữa, định bỏ trốn khỏi nhà.

Thà chạy ra ngoài một mình ăn bánh mì với gió lạnh còn hơn bị Giản Thanh tra tấn.

Nhưng lại không thành, còn chưa ra khỏi nhà, bước chân của nàng như đi trên không, sau đó toàn thân nóng bừng, đầu óc hỗn loạn.

Sốt.

Bị nhiễm trùng khi nhổ răng dẫn tới sốt.

Khoang miệng là môi trường có vi khuẩn, sau khi nhổ răng, những người có khả năng miễn dịch suy yếu như người già, trẻ em nếu không chú ý sẽ rất dễ nhiễm trùng.

Trước đó nàng đã được truyền dịch ở bệnh viện, không nghĩ tới vẫn trúng chiêu.

Tố chất của thân thể này yếu hơn thế giới thực rất nhiều.

Lộc Ẩm Khê ôm đầu, bình tĩnh tìm hộp thuốc, đo nhiệt độ cơ thể.

38°C.

Nếu cơn sốt do nhổ răng không vượt quá 38,5 ℃, tốt hơn là nên dùng thuốc chống viêm tại nhà.

Lộc Ẩm Khê tự mình uống thuốc, uống đầy một cốc nước ấm lớn, lấy một cái gối, nhắm mắt nằm trên sô pha.

Khi Giản Thanh tan tầm trở về, phòng khách không sáng đèn như mấy ngày trước, tối tăm lại lạnh lẽo.

Cô đứng ở lối vào hành lang, sững sờ vài giây, sau khi hoàn hồn, chậm rãi dùng tay cởi từng chiếc cúc áo khoác, nhưng vẻ lạnh lẽo u ám trong mắt lại tích tụ một chút.

Cô cởi chiếc áo khoác đen, treo lên giá áo, quét qua tủ giày -
Giày của Lộc Ẩm Khê vẫn còn ở đó.

Không có ra ngoài.

Thần sắc u ám lập tức hòa hoãn một chút.

Giản Thanh thay giày, bước đến phòng khách, dựa vào ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy một bóng người co ro trên ghế sô pha.

Cô đi tới, định đưa tay thăm dò trán Lộc Ẩm Khê, nhưng sợ đôi tay lạnh cóng của mình làm người kia lạnh nên dán lên cổ cho ấm mới sờ lên.

Trán nóng.

Lộc Ẩm Khê đã chìm trong giấc ngủ, nghe thấy động tĩnh liền cau mày.

Không khí nàng hít vào thở ra đều nóng rực, cổ họng khô rát, vừa mở mắt ra đã thấy một khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng.

Cánh mũi bị kích thích, dùng sức ngửi ngửi.

Hương thơm lạnh lẽo ban đầu của ai kia đã bị cồn khử trùng che lấp.

Cho nên nàng khẽ cau mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chị đều bị mùi bệnh viện ám a..."
Sốt đến mơ mơ hồ hồ nên mới dám lớn mật như vậy, ghét bỏ thiên thần áo trắng.

Giản Thanh nhẹ nhàng búng lên trán Lộc Ẩm Khê, lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho nàng, hỏi: “Uống thuốc chưa?”
Lộc Ẩm Khê nằm trên sô pha, ôm một cái gối, nói nhỏ: “Uống rồi.”
Thanh âm khô khốc khàn khàn, không dễ nghe như thường ngày.

Giản Thanh bật đèn, rót một ly nước ấm: “Uống thêm nước ấm.”
Lộc Ẩm Khê cầm lấy ly nước, mỉm cười.

Lời này thường bị trêu chọc là thẳng nữ, chiếu lệ, kỳ thực, theo quan điểm y học, uống nhiều nước nóng là tốt.

Đương nhiên không nên quá nóng (trên 65 ° C), đồ ăn quá nóng sẽ làm tổn thương niêm mạc thực quản, các tế bào biểu mô niêm mạc sau khi bị bỏng sẽ rụng, các tế bào mới sẽ phân chia và phát triển trong thực quản.

Lột xác và rụng nhiều lần sẽ gây ra phân chia và tăng trưởng lặp lại, đột biến gen sẽ xảy ra trong quá trình phân chia tế bào, càng nhiều lần phân chia thì khả năng đột biến càng lớn.

Trong số đó, có một loại tế bào đột biến sẽ tự mở gông cùm, trốn tránh truy đuổi của hệ thống miễn dịch, cướp đoạt chất dinh dưỡng của tế bào bình thường, hoành hành trong cơ thể con người, bao vây vùng đất gọi là tế bào ung thư.

Nói tóm lại, tiêu thụ nước hoặc thức ăn quá nóng trong thời gian dài sẽ làm tăng nguy cơ ung thư thực quản.

Những kiến ​​thức học được trong quá khứ lần lượt hiện về trong đầu, Lộc Ẩm Khê đã từng cố ý né tránh mọi thứ liên quan đến y học, nhưng hiện tại nàng luôn vô tình nhớ tới.

Nàng nhấp một ngụm nước ấm làm ẩm cổ họng, âm thầm suy nghĩ lý do.

Có lẽ, trong một thế giới xa lạ, lần lượt đối mặt với những người xa lạ, những thứ quen thuộc có thể mang lại cảm giác an toàn nhỏ bé nào đó.

Đại não của nàng vô thức giúp nàng tìm thấy cảm giác an toàn.

Cơ thể con người là một công cụ tinh diệu, bất kể có chủ quan chấp nhận những thay đổi của môi trường bên ngoài hay không, cơ thể luôn tinh tế phối hợp và thích ứng với những thay đổi để hòa nhập với môi trường càng sớm càng tốt.

Mùi cồn vẫn còn vây quanh chóp mũi, Lộc Ẩm Tây tựa hồ nghĩ đến cái gì, đột nhiên vứt bỏ cái gối, lảo đảo quay về phòng ngủ, lại chạy ra ngoài, nhét một hộp đồ vào trong tay Giản Thanh.

Giản Thanh mở ra, thấy đó là một loại kem dưỡng tay mới tinh.

Mấy ngày trước, khi đang mua sắm đồ dùng cần thiết hàng ngày, Lộc Ẩm Khê nhìn thấy kem dưỡng tay trên quầy trưng bày, không hiểu sao lại nhớ đến tay của Giản Thanh, cho nên nàng thuận tay mua, nhưng không tìm được lý do đưa cho cô.

Hôm nay vừa đúng, có lý do chính đáng—
“Một đôi tay đều nồng nặc mùi cồn, nên có chút mùi thơm.”
Giản Thanh nhìn Lộc Ẩm Khê không nói.

Cô luôn ít nói như vậy, cảm xúc không bộc lộ ra ngoài, đôi mắt vô cùng xinh đẹp, khi nhìn thẳng vào con ngươi màu ngọc bích kia có thể khiến tim người ta đập rộn ràng.

Bị nhìn chằm chằm đến cả người không được tự nhiên, Lộc Ẩm Khê siết chặt ly nước, lấy hết can đảm, nhỏ giọng nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Dùng tiền của chị mua đấy."
Nàng xuyên vào thế giới này, không có một xu dính túi, ngay cả thân thể đều do người khác bao dưỡng, hiện tại mọi chi phí đều do Giản Thanh gánh vác.

Nàng ghi lại hóa đơn trên điện thoại, dự định sau này rời đi sẽ trả lại cho Giản Thanh.

Giản Thanh chỉ nhàn nhạt "ồ" một tiếng, thu hồi kem dưỡng tay rồi nói: “Chờ lát nữa thoa, tôi còn phải nấu cơm.”
Lộc Ẩm Khê nhắc nhở: “Buổi tối thoa trước khi đi ngủ, thường xuyên thoa, thoa một lớp dày.“
Ở bệnh viện một ngày rửa tay hàng chục hàng trăm lần, không bảo dưỡng một chút, hai tay đến cùng sẽ thành cái dạng gì?
Giản Thanh gật đầu hỏi nàng: “Tối nay muốn ăn gì?”
Lộc Ẩm Khê sửng sốt một chút, sau đó cười rạng rỡ, “Tôi muốn uống canh thịt.”
Nàng bị tra tấn hai ngày hai đêm, chỉ ngửi được mùi thịt nhưng không thể ăn, thèm sắp chết.

Cho dù hiện tại không thể cắn miếng thịt, nàng vẫn phải đổ một ít canh thịt vào bụng.

Giản Thanh bận rộn đi vào phòng bếp, Lộc Ẩm Khê giống như con mèo dính người, kéo thân thể ốm yếu nóng rực đi theo cô từ phòng khách vào phòng bếp.

Nàng chóng mặt, ý chí giảm sút, khả năng tự chủ không được như bình thường, miệng như một chiếc hộp bị mở ra, huyên thuyên những lời ngớ ngẩn.

“Tại sao chị không có giường lớn năm trăm thước cùng quản gia hay bảo mẫu?”
Nàng từng đọc qua tiểu thuyết, nhân vật kim chủ không phải nữ chính hay nam chính cũng đều có gia tài bạc triệu, nàng xuyên vào thành chim hoàng yến không nói, đi theo kim chủ mặt lạnh này còn tự tay làm lấy mọi việc.

Nấu cơm cũng tự mình động thủ, chẳng phải nên kêu một cái a di tới làm sao?
Giản Thanh không cười trước câu nói ngớ ngẩn của nàng, vừa cắt hành lá vừa hợp tác trả lời câu hỏi: “Không nhiều tiền như vậy.”
Khi sốt, vỏ não cực kỳ hưng phấn, quá trình trao đổi chất ở mô não được đẩy nhanh, trạng thái tương đối thiếu oxy, tiến tới rối loạn chức năng tế bào não, hoạt động bên ngoài có thể bị lộn xộn nói mê sảng.

“Nhà chị rất có tiền.”
Người trong sách này là phú nhị đại giàu có thực sự, nếu không phải là bác sĩ liền có thể về nhà kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.

“Của bọn họ, không phải của tôi.”
“Không có tiền sao còn muốn mang tôi về?”
“Em để tôi mang.”
Lộc Ẩm Khê hừ lạnh một tiếng, không khỏi nhớ ra một đoạn ký ức.

Nàng đọc tiểu thuyết đều là độc nhảy.

Nàng không biết cốt truyện, ký ức về nguyên chủ cũng đứt quãng.

Cho nên, nàng chỉ nói những gì nàng nghĩ: “Tôi không nhớ, tôi để cô mang chị cũng liền mang về sao?”
Giản Thanh không trả lời, lâm vào trầm mặc.

Lộc Ẩm Khê hiểu lầm trầm mặc của cô.

Trong những năm qua, Lộc Ẩm Khê đã đọc rất nhiều kịch bản máu chó, cái gì tình nhân thế thân, nhìn vật nhớ người — nàng cả giận nói: "Có phải chị còn có một bạch nguyệt quang cái gì mà yêu không được đã xuất ngoại hay không? Tôi giống như bạch nguyệt quang của chị, đến khi bạch nguyệt quang của chị trở về liền đá thôi phải không?”
Hung hăng, dữ tợn như một con mèo bị giẫm phải đuôi.

Giản Thanh ngẩng đầu lên nhìn Lộc Ẩm Khê, không nhịn được cười thành tiếng.

Tiếng cười rất êm tại, tựa như lông vũ rơi ở đầu quả tim, làm người ngứa ngáy.

Lộc Ẩm Khê tránh đối diện, quay lưng về phía Giản Thanh, dựa vào cửa, dùng móng vuốt cào cửa: "Chị còn cười nhạo tôi...!sao chị lại như vậy...!chị không chỉ là bại hoại...!chị còn có là tra nữ..."
Ngữ khí càng trở nên ủy khuất.

Giản Thanh buông tiếng thở dài không thể nghe thấy, giải thích, "Không có, đừng nghĩ nhiều."
Cô không có bất kỳ bạch nguyệt quang lung ta lung tung nào.

Lộc Ẩm Khê từ ngoài cửa đứng dậy, giống như lãnh đạo công tác kiểm tra, bày ra vẻ mặt không khác lắm, sau đó thấp giọng nói: “Sàn nhà của chị thật mềm a, giẫm lên cũng mềm như bông.”
Giản Thanh liếc mắt nhìn sàn nhà.

Sàn nhà được lát bằng gạch bóng cứng
- -- thật là sốt không nhẹ.

Cô đi tới, kéo Lộc Ẩm Khê ra khỏi bếp, ấn nàng xuống ghế sô pha, đo lại nhiệt độ cơ thể, lúc này đã hơn 38,5°C.

"Uống thuốc hạ sốt.”
“Tôi bụng rỗng, tôi đói, không uống thuốc, tôi muốn ăn.”
Giản Thanh quấn chăn cho nàng, cầm lấy túi chườm đá, dùng khăn mỏng gói lại, đặt lên trán nàng để hạ nhiệt: "Đừng chạy loạn, ngồi nghỉ ngơi đi, khi nào xong tôi sẽ gọi em."
Sốt đến chóng mặt, nhưng Lộc Ẩm Khê cảm thấy mạc danh tâm tình thoải mái, kéo góc áo của Giản Thanh: "Răng của tôi không tốt, chị nấu thịt mềm một chút, cơm cũng nên nấu mềm một chút, đừng ăn đồ ngon trước mặt tôi.

Còn nữa, chị không thể mang thù như vậy, tôi bị bệnh rất có thể là do chị.

Vốn dĩ chị nhìn tôi lõa thể, tôi đánh chị một bạt tai, vậy chúng ta huề nhau...!Không cẩn thận làm tay chị bị thương, tôi cũng bị báo ứng đau răng, hiện tại thật sự huề nhau, không cần mang, chúng ta cùng sống dưới một mái nhà, phải đồng cam cộng khổ..."
Giản Thanh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi trên đuôi mắt Lộc Ẩm Khê, không nói gì.

Cô cảm thấy mình đã nhặt được một tiểu tổ tông về nhà.

Quả thực là đồng cam cộng khổ.

Đãi ngộ không có gì khác biệt, đêm nay hai người đều là canh trứng, có canh thịt nạc.

Trù nghệ của Giản Thanh rất tốt, Lộc Ẩm Khê hài lòng uống hết bát canh, chỉ cho Giản Thanh thấy đáy bát rỗng: "Ngày mai chị có tiếp tục nấu không? Tôi vẫn muốn uống."
Giản Thanh thỏa thuận gật đầu.

Ăn xong, uống thuốc xong, Lộc Ẩm Khê lại nằm trên sô pha.

Giản Thanh tắm xong, ôm máy tính ngồi bên cạnh viết đơn xin quỹ nghiên cứu khoa học.

Hôm nay, hầu như Lộc Ẩm Khê dành toàn bộ thời gian trên ghế sô pha, thích thu mình trong góc sô pha thay vì trở về phòng nằm trên chiếc giường lớn.

Căn phòng lớn cùng giường lớn, nhưng đối với một người tựa hồ quá lớn.

Nàng muốn có người bồi mình.

Khi bị bệnh, nàng luôn cảm thấy cô đơn cùng vô lực hơn bình thường, đặc biệt ở thế giới xa lạ này không có người thân bạn bè, nàng chỉ biết Giản Thanh.

Giản Thamh còn là một bác sĩ.

Các bác sĩ có thể mang lại cảm giác an toàn vi diệu cho bệnh nhân.

Mặc dù ở nhà cô không mặc áo blouse trắng, nhưng Lộc Ẩm Khê lại ngửi thấy mùi thơm lạnh lẽo quen thuộc trên người cô, giống như khi trời đông tuyết rơi, khí lạnh tràn vào mũi, mùi vị mát lạnh sạch sẽ khiến người ta nhớ tới tuyết ở cố hương của mình.

Lộc Ẩm Khê ngửi khí tức của cô, nghe tiếng "Lộc cộc" của bàn phím, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Tiếng gõ bàn phím thỉnh thoảng dừng lại, thế giới chìm vào im lặng, sau đó một lòng bàn tay lạnh lẽo lướt tới, lòng bàn tay áp vào trán, sau đó lật lại, thay vào là mu bàn tay lạnh lẽo áp vào.

Khi nhiệt độ của lòng bàn tay bằng với nhiệt độ của trán, liền chuyển sang bàn tay khác.

Ý thức thăng trầm, Lộc Ẩm Khê cảm thấy thoải mái.

Sau khi cả hai bàn tay vốn lạnh như băng nóng lên, tiếng gõ bàn phím nhàn nhạt lại vang lên, kèm theo một câu cảm thán trầm thấp: "Dùng tốt hơn cả túi ấm."
Đầu ngón tay Lộc Ẩm Khê giật giật, lập tức nuốt cảm động trở lại, chỉ hận mình yếu ớt đến mức không thể ngồi dậy cắn cô một cái..

Chapter
1 1: Tuyệt Sắc
2 2: Chim Hoàng Yến
3 3: Tay
4 4: Bệnh Viện
5 5: Ở Chung
6 6: Chiến Tranh
7 7: Đau Răng
8 8: Sinh Bệnh
9 9: Khoảng Cách
10 10: Khoa Tâm Lý
11 C11: Cô phụ
12 C12: Bí mật
13 C13: Liêu
14 C14: Cảm xúc
15 C15: Độ người
16 C16: Pháo hoa nhân gian
17 C17: Hôn
18 C18: Ngủ cùng nhau
19 C19: Khách sạn
20 C20: Ngoài ý muốn
21 C21: Phát sinh biến cố
22 C22: Giấy chứng tử
23 C23: Đồng hành
24 C24: Hứa hẹn
25 C25: Cảm mạo
26 C26: Luân hãm
27 C27: Mát xa
28 C28: Quà tặng
29 C29: Ăn tết
30 C30: Dỗ dành
31 C31: Bệnh viện tâm thần
32 C32: Cử động tai
33 C33: Tuyến tụy
34 C34: Đêm mưa
35 C35: Xin em
36 C36: Tử vong
37 C37: Vận mệnh an bài
38 C38: Suy đoán
39 C39: Chiến tranh lạnh
40 C40: Khiêu khích
41 C41: Vườn trường
42 C42: Thế giới
43 C43: Người thích nghi được sẽ là người sống sót
44 C44: Nhảy xuống hồ
45 C45: Tắm bồn
46 C46: Ánh trăng trong ly
47 C47: Ung thư kép
48 C48: Hiểu rõ
49 C49: Một nụ hôn
50 C50: Khám ngoại trú
51 C51: Cãi nhau
52 C52: Bảo vệ
53 C53: Ái muội
54 C54: Tạm biệt
55 C55: Gia nhập đoàn làm phim
56 C56: Gọi điện
57 C57: Dị ứng
58 C58: Sâu xa
59 C59: Trò chơi
60 C60: Khoa học
61 C61: Hình xăm
62 C62: Đạo đức
63 C63: Ôm
64 C64: Tình yêu
65 C65: Cừu con
66 C66: Sinh mệnh
67 C67: Hỏa hoạn
68 C68: Lập kế hoạch
69 C69: Thành thật
70 C70: An ủi
71 C71: Yêu người
72 C72: Thân mật
73 C73: Thay đổi
74 C74: Tặng hoa
75 C75: Hiểu lầm
76 C76: Chiến tranh lạnh
77 C77: Hôn tạm biệt
78 C78: Cứu viện 1
79 C79: Cứu viện 2
80 C80: Mẹ
81 C81: Ở cạnh người
82 C82: Son môi
83 C83: Tắm vòi sen
84 C84: Những đứa trẻ
85 C85: Trở về
86 C86: Chỉ có em
87 C87: Làm chuyện xấu
88 C88: Trả thù
89 C89: Rời đi
90 C90: Thực tủy
91 C91: Đầu gối
92 C92: Yêu đương
93 C93: Hẹn hò
94 C94: Làm chuyện xấu
95 C95: Cửa sổ sát đất
96 C96: Buông
97 C97: Chạm vào chị
98 C98: Vẽ tranh
99 C99: Địa ngục 1
100 C100: Địa ngục 2
101 C101: Địa ngục 3
102 C102: Tranh chấp y tế
103 C103: Sinh nhật
104 C104: Chỉ có chị
105 C105: Phản công
106 C106: Tạm biệt
107 C107: Dài cao
108 C108: Song tinh bán nguyệt
109 C109: Trở về
110 C110: Gặp lại
111 C111: Quên đi
112 C112: Mộng
113 C113: Khuyên tai
114 C114: Người trong lòng
115 C115: Cùng người
116 C116: Nhà
117 C117: Phụ huynh
118 C118: Kết cục
119 C119: 119 phiên ngoại 1
120 C120: 120 phiên ngoại 2
121 C121: 121 phiên ngoại 3
122 C122: 122 phiên ngoại 89 90
123 C123: 123 phiên ngoại 4 mừng kịch truyền thanh 1
Chapter

Updated 123 Episodes

1
1: Tuyệt Sắc
2
2: Chim Hoàng Yến
3
3: Tay
4
4: Bệnh Viện
5
5: Ở Chung
6
6: Chiến Tranh
7
7: Đau Răng
8
8: Sinh Bệnh
9
9: Khoảng Cách
10
10: Khoa Tâm Lý
11
C11: Cô phụ
12
C12: Bí mật
13
C13: Liêu
14
C14: Cảm xúc
15
C15: Độ người
16
C16: Pháo hoa nhân gian
17
C17: Hôn
18
C18: Ngủ cùng nhau
19
C19: Khách sạn
20
C20: Ngoài ý muốn
21
C21: Phát sinh biến cố
22
C22: Giấy chứng tử
23
C23: Đồng hành
24
C24: Hứa hẹn
25
C25: Cảm mạo
26
C26: Luân hãm
27
C27: Mát xa
28
C28: Quà tặng
29
C29: Ăn tết
30
C30: Dỗ dành
31
C31: Bệnh viện tâm thần
32
C32: Cử động tai
33
C33: Tuyến tụy
34
C34: Đêm mưa
35
C35: Xin em
36
C36: Tử vong
37
C37: Vận mệnh an bài
38
C38: Suy đoán
39
C39: Chiến tranh lạnh
40
C40: Khiêu khích
41
C41: Vườn trường
42
C42: Thế giới
43
C43: Người thích nghi được sẽ là người sống sót
44
C44: Nhảy xuống hồ
45
C45: Tắm bồn
46
C46: Ánh trăng trong ly
47
C47: Ung thư kép
48
C48: Hiểu rõ
49
C49: Một nụ hôn
50
C50: Khám ngoại trú
51
C51: Cãi nhau
52
C52: Bảo vệ
53
C53: Ái muội
54
C54: Tạm biệt
55
C55: Gia nhập đoàn làm phim
56
C56: Gọi điện
57
C57: Dị ứng
58
C58: Sâu xa
59
C59: Trò chơi
60
C60: Khoa học
61
C61: Hình xăm
62
C62: Đạo đức
63
C63: Ôm
64
C64: Tình yêu
65
C65: Cừu con
66
C66: Sinh mệnh
67
C67: Hỏa hoạn
68
C68: Lập kế hoạch
69
C69: Thành thật
70
C70: An ủi
71
C71: Yêu người
72
C72: Thân mật
73
C73: Thay đổi
74
C74: Tặng hoa
75
C75: Hiểu lầm
76
C76: Chiến tranh lạnh
77
C77: Hôn tạm biệt
78
C78: Cứu viện 1
79
C79: Cứu viện 2
80
C80: Mẹ
81
C81: Ở cạnh người
82
C82: Son môi
83
C83: Tắm vòi sen
84
C84: Những đứa trẻ
85
C85: Trở về
86
C86: Chỉ có em
87
C87: Làm chuyện xấu
88
C88: Trả thù
89
C89: Rời đi
90
C90: Thực tủy
91
C91: Đầu gối
92
C92: Yêu đương
93
C93: Hẹn hò
94
C94: Làm chuyện xấu
95
C95: Cửa sổ sát đất
96
C96: Buông
97
C97: Chạm vào chị
98
C98: Vẽ tranh
99
C99: Địa ngục 1
100
C100: Địa ngục 2
101
C101: Địa ngục 3
102
C102: Tranh chấp y tế
103
C103: Sinh nhật
104
C104: Chỉ có chị
105
C105: Phản công
106
C106: Tạm biệt
107
C107: Dài cao
108
C108: Song tinh bán nguyệt
109
C109: Trở về
110
C110: Gặp lại
111
C111: Quên đi
112
C112: Mộng
113
C113: Khuyên tai
114
C114: Người trong lòng
115
C115: Cùng người
116
C116: Nhà
117
C117: Phụ huynh
118
C118: Kết cục
119
C119: 119 phiên ngoại 1
120
C120: 120 phiên ngoại 2
121
C121: 121 phiên ngoại 3
122
C122: 122 phiên ngoại 89 90
123
C123: 123 phiên ngoại 4 mừng kịch truyền thanh 1