C74: Tặng hoa

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Có hai kênh để bệnh nhân khiếu nại về bác sĩ.

Một là khiếu nại trực tiếp đến khoa y tế của bệnh viện, bệnh viện sẽ chịu trách nhiệm khiển trách bác sĩ.

Hai là khiếu nại tên thật của bác sĩ trên nền tảng của Ủy ban Y tế. Bộ phận quản lý y tế sẽ quy trách nhiệm cho bệnh viện và bệnh viện sẽ quy trách nhiệm cho bác sĩ.

Các nhân viên có liên quan phải đối mặt với đủ loại lý do khiếu nại kỳ lạ mỗi ngày, một số là vi phạm thật và một số là vô nghĩa. Vấn đề lớn nhất nằm ở sự giao tiếp giữa bác sĩ và bệnh nhân.

Sau khi hiểu rõ sự tình từ Giản Thanh, nhân viên khoa y tế Tiểu Ngô không khỏi buồn cười, gật đầu lia lịa:"Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi! Bác sĩ Giản, cô cứ làm việc của mình đi!"

Sau đó, hắn ta gọi cho người nhà đã khiếu nại để xin lỗi và nói rằng mình đã khiển trách bác sĩ có liên quan.

Người nhà nhấn mạnh: "Trừ tiền thưởng của cô ta đi! Phải trừ tiền thưởng của cô ta!".

"Sư tỷ, chị có bị trừ tiền thưởng không thế?" Tại văn phòng khu vực hai của khoa U, Trương Dược quay bút, hỏi Giản Thanh về vụ việc khiếu nại vừa qua.

Giản Thanh ký tên xét duyệt hồ sơ bệnh án trên máy tính, nhẹ giọng nói: "Bị khấu trừ cá nhân 0.5 điểm."

Các nhân viên y tế trực thuộc thực hiện chế độ tính điểm, tổng cộng mỗi năm là 100 điểm, thông thường sẽ trừ điểm nếu bệnh án có sai sót, bị khiếu nại sẽ bị trừ điểm, tai biến y khoa sẽ bị trừ điểm, hoặc bảo hiểm y tế vượt mức chi trả cũng bị trừ điểm....Cứ khấu trừ suốt 4 mùa, cuối cùng dựa vào điểm số để nhận tiền thưởng.

Ngụy Minh Minh kêu oan cho cô:"Bọn họ giống như đang chơi xỏ chị vậy!"

Giản Thanh không đưa ra bất kỳ bình luận nào, chỉ nói: "Em viết cho xong hồ sơ bệnh án đi."

Lộc Ẩm Khê đang quay phim trong tòa nhà cũ trong khi Giản Thanh làm việc trong tòa nhà u khoa. Hai tòa nhà cách nhau 100 mét. Hai người không cần đi ra ngoài, ngoại trừ gặp nhau vào bữa trưa và bữa tối, thời gian còn lại các nàng đều bận việc riêng của mình.

Sinh viên của trường và nhân viên y tế trẻ của bệnh viện sẽ đến phim trường tham quan vào thời gian rảnh, họ thường tìm những người nổi tiếng để chụp ảnh và ký tên, đồng thời sinh viên cũng có thể đăng ký làm diễn viên quần chúng.

Nhân lúc rảnh vào buổi tối, Giản Thanh mua một ít đồ ăn vặt và đồ uống rồi đến phim trường để xem diễn.

Để tránh người khác làm phiền trong quá trình quay chụp, bảo vệ của bệnh viện được biệt phái đến giữ gìn trật tự tại trường quay.

Giản Thanh đi đến cửa kính, nhưng bị nhân viên bảo vệ chặn lại không cho tiến vào.

Diễn viên đứng trước ống kính, đạo diễn cầm bộ đàm để chỉ đạo.

Lộc Ẩm Khê dựa người vào tường, cúi đầu dùng mũi chân chọc chọc vào mặt đất, trông rất nhàm chán, nàng không hề biết rằng Giản Thanh đã đến đây.

Giản Thanh nhìn lướt qua máy quay và diễn viên, cuối cùng dừng lại trên người Lộc Ẩm Khê, lặng lẽ nhìn nàng.

Đèn trong nhà sáng choang, ánh đèn hắt vào nàng, phảng phất bóng hình mảnh mai trên bức tường rộng lớn.

Vô cớ toát ra vài phần tịch liêu, như thể chưa bao giờ thuộc về thế giới này.

Giản Thanh lấy điện thoại ra rồi gửi cho nàng một tin nhắn.

Điện thoại di động trong túi rung lên, Lộc Ẩm Khê lấy ra, hai mắt bỗng sáng ngời khi thấy tin nhắn Giản Thanh gửi tới.

Sau khi đọc kỹ nội dung tin nhắn, nàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa kính liền thấy bóng hình quen thuộc xuất hiện trước mặt mình. Nàng lộ ra vẻ vui mừng, bước nhanh đến bên cô.

Khi càng ngày càng đến gần, nàng nhịn không được liền chạy đến, vùi đầu vào lòng Giản Thanh:"Nạp điện!"

Giản Thanh ôm lấy nàng.

Có rất nhiều người trên phim trường, Lộc Ẩm Khê dùng sức ôm chặt lấy cô một lúc rồi buông ra, hỏi:"Chị tan tầm rồi à, chuẩn bị về nhà sao?"

Giản Thanh ừ một tiếng, đung đưa chiếc túi trước mặt Lộc Ẩm Khê.

Ánh mắt Lộc Ẩm Khê đảo từ bên này sang bên khác theo nhịp lắc của cô, sau đó bắt lấy: "Đây là cái gì vậy?"

"Nước ép kiwi." Giản Thanh xé bao bì ống hút, cắm vào cốc rồi đưa cho Lộc Ẩm Khê: "Em sắp xong chưa?"

Lộc Ẩm Khê cầm lấy, hút vài ngụm: "Đêm nay em có cảnh quay dài suốt cả đêm, có lẽ không trở về được."

Giản Thanh không nói gì, mở túi bánh ngọt ra, định đút cho nàng ăn.

Lộc Ẩm Khê duỗi tay ra muốn tự mình ăn nhưng Giản Thanh không chịu đưa, hờ hững nói: "Em chưa có rửa tay."

Cô không thể chấp nhận việc chạm vào thức ăn khi chưa rửa tay, đặc biệt là ở bệnh viện.

Lộc Ẩm Khê nhìn xung quanh, nói: "Tầng này không có nguồn nước, nếu muốn rửa tay thì phải đến nhà vệ sinh ở tầng một."

Các tầng trên của tòa nhà cũ này trước đây là tòa nhà văn phòng hành chính, nhưng sau đó được chuyển sang tòa nhà mới, nơi đây được sử dụng để chứa tư liệu và các loại vật liệu linh tinh. Tầng dưới ban đầu là bệnh khu, nhưng hiện tại được sử dụng như một cơ sở giảng dạy cho sinh viên y khoa và thực tập sinh thường xuyên, nhiều hình nộm giả và trang thiết bị được đặt tại đây.

Giản Thanh mang găng tay trong suốt, bẻ một mẩu bánh đậu xanh đưa đến bên môi nàng, đút cho nàng ăn.

Lộc Ẩm Khê cắn một miếng, sau đó kéo Giản Thanh đến nơi xa hơn một chút.

Rời khỏi địa điểm quay chụp, trốn trong góc hành lang vắng, các nàng giống như một cặp tình lữ lén lút gặp nhau.

Không cần quá nhiều lời nói, chỉ cần sát cánh bên nhau, yên lặng bầu bạn thì cũng đủ khiến lòng nàng hạnh phúc và đầy mãn nguyện.

Góc tường có cửa sổ bị khóa chặt.

Để đề phòng bệnh nhân tự sát, hầu hết cửa sổ của bệnh viện đều được chắn bằng lan can, hoặc bị bịt kín hoàn toàn, không thể mở ra được.

Bên ngoài cửa sổ, mây đen kéo đến, mưa dầm không ngớt.

Lộc Ẩm Khê đứng bên cửa sổ, hỏi Giản Thanh: "Trời mưa rồi, chị có mang ô theo không?"

"Không có." Giản Thanh lấy một miếng bánh ngọt đưa lên miệng mình, sau đó lấy điện thoại di động ra gõ chữ, thương lượng việc đổi ca trực với người khác.

Sau một lúc, cô nói: "Đêm nay không về nhà, tôi phải trực ở bệnh viện."

Lộc Ẩm Khê đoán rằng cô vừa đổi ca trực với ai đó, cô muốn ở bệnh viện cùng với nàng, nhẹ nhàng vâng một tiếng, trong giọng nói lộ ra niềm vui nho nhỏ.

"Đóng phim có mệt không?"

"Cũng may đây không phải là mùa hè oi bức, cũng không phải là phim cổ trang. Phim truyền hình hiện đại thoải mái hơn một chút, không cần phải mặc trang phục dày cộm."

"Em dự định sẽ làm gì sau khi quay xong bộ phim này?"

Lộc Ẩm Khê không biết nên trả lời thế nào.

Nàng không biết cốt truyện tiếp theo là gì, kế hoạch ban đầu của nàng là trốn ra nước ngoài, tránh thật xa khỏi những người này. Nhưng hiện tại nàng lại không thể hạ quyết tâm rời đi, nàng còn có người mà bản thân muốn bảo vệ.

Cho đến tận ngày hôm nay, nàng vẫn không thể đoán được tại sao vào đoạn kết của tiểu thuyết, Giản Thanh lại trở thành một người như vậy?

Hôm nay nàng có thể nhận ra mâu thuẫn giữa Giản Thanh với Lan Chu và Chử Yến, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là bất hòa nhỏ, không phải thù hận sâu đậm, tại sao cuối cùng cô lại trở mặt thành người xấu?

Lộc Ẩm Khê hỏi Giản Thanh: "Chị có muốn đi du lịch nước ngoài với em một thời gian không?"

"Bao lâu?"

"Nửa năm có được không?"

Nếu không đoán ra được thì nàng có thể thử mang cô trốn đi được không?

Giản Thanh cười nhẹ:"Sao có thể nghỉ lâu như thế được?"

Trong khoa thiếu nhân lực, trừ phi ra nước ngoài dự hội nghị học thuật, nếu không, bệnh viện sẽ không phê duyệt nghỉ quá 5 ngày với bất kỳ lý do gì.

Cô nói thêm:"Tôi có thể đi chơi cùng em trong nửa tháng."

Lộc Ẩm Khê thở dài, tự nhủ nếu nàng có thể ra nước ngoài cùng cô thì có lẽ nàng không bao giờ muốn quay trở lại đây lần nào nữa.

Nàng rủa thầm trong lòng, Giản Thanh nhìn chằm chằm vào nàng, nhất thời không lên tiếng.

Đột nhiên Lộc Ẩm Khê không dám nhìn Giản Thanh.

Nàng luôn nghi ngờ về thuật đọc tâm của Giản Thanh, như thể lúc nào cô cũng có khả năng nhìn thấu suy nghĩ của nàng.

Giản Thanh nhìn sang chỗ khác, đút cho nàng miếng bánh đậu xanh cuối cùng, sau đó phủi phủi tay: "Tôi phải quay trở về khoa, còn nhiều bệnh án cần tôi viết."

Nàng tiễn Giản Thanh đến tận cửa: "Đợi chút nữa em xong việc, em sẽ đến tìm chị."

Giản Thanh vẫy vẫy tay, bước dọc hành lang đến tòa nhà u khoa, không ngoảnh đầu nhìn lại.

Tại sao em vẫn không từ bỏ ý định rời xa tôi....

*

Trở lại văn phòng, trợ lý nghiên cứu của cô đặt tài liệu cần ký ngay ngắn trên bàn, dán nhãn cẩn thận các nơi cần ký, thúc giục:"Bác sĩ Giản, chị phải viết ngay hồ sơ y tế nghiên cứu của 001 và 003. Ngày mai phải theo dõi tiến triển của 004, sáng mai chị có ở văn phòng không thế? Em sẽ đến tìm chị để cùng đi kiểm tra."

Giản Thanh lấy bút ra ký lên hồ sơ, gật đầu nói: "Có, tối nay tôi trực, tôi sẽ ráng viết cho xong, em về nhà đi, cũng trễ rồi."

Cô nhớ người trợ lý trẻ tuổi này có đối tượng, chắc chắn cô ấy không muốn tăng ca.

Trợ lý vui vẻ nói: "Vâng ạ, chị nhớ ghi thêm trong hồ sơ 001 và 003 có bao nhiêu AE".

"Ừ, sáng mai tôi sẽ đưa cho em kiểm tra lại."

Bác sĩ trực là bác sĩ chính quy của đội y tế bên cạnh, đồng thời còn có nghiên cứu sinh và hai thực tập sinh hệ đại học chính quy.

Giản Thanh thường không nghỉ ngơi trong phòng trực mà thường ngồi cả đêm trong văn phòng. Khi buồn ngủ, cô sẽ ôm chiếc gối có hình thù hài hước do Lộc Ẩm Khê tặng rồi tựa vào bàn để nghỉ ngơi.

Y tá trực chia ca đêm và đêm hôm sau, người trực đêm ngáp ngủ đi về phòng nghỉ ngơi, người trực đêm hôm sau có nhà ở gần đây vội vã chạy đến, thỉnh thoảng mang theo đồ ăn chiêu đãi đồng nghiệp.

Mặc dù chắc chắn sẽ có một số xích mích trong công việc, nhưng trong khoa bọn họ lúc nào cũng nhìn thấy gia đình của bệnh nhân ung thư khiến bầu không khí chung cũng tốt.

Nhân lúc không có việc gì làm, mọi người tập trung lại một chỗ để ăn khuya.

Có lẽ vì dạo gần đây tính cách của cô dễ gần hơn nên mấy thực tập ở nhóm bên cạnh mới dám bắt chuyện với Giản Thanh, chân thành khen ngợi: "Giản lão sư thật đúng là người vừa trẻ vừa xinh đẹp nha, lần đầu tiên đến đây trực, em còn tưởng chị ấy là lão tổng ở đây (bác sĩ nội trú chính)."

Bác sĩ trực ca nói: "Chị ấy chưa đến 35 tuổi đâu. Chị ấy là phó chủ nhiệm trẻ tuổi nhất của bệnh viện chúng ta đấy. Còn có Nhan Miểu Miểu học cùng lớp với chị ấy cũng là phó chủ nhiệm khi còn rất trẻ. Bác sĩ Chử Yến ở khoa ngoại lồng ngực cũng có thể thăng chức trong vài năm tới nữa đó."

Y tá trực hỏi: "Sao thế, có chủ nhiệm nào ở khoa ngoại lồng ngực muốn từ chức à?"

Nói chung, chỉ khi củ cải từ chức hoặc nghỉ hưu thì vị trí đó mới được bỏ trống cho những người trong khoa tranh giành với nhau.

Bác sĩ trực nói: "Phó chủ nhiệm Lý năm ngoái không được bổ nhiệm lên chức chủ nhiệm nên đã bị bệnh viện ở thành phố X cướp đi rồi, chắc năm nay ông ấy sẽ từ chức đó."

Y tá trực nhận xét: "Bác sĩ Chử đã hoàn thành rất tốt công việc nghiên cứu khoa học và phẫu thuật, tuy nhiên trình độ chuyên môn của anh ấy còn kém. Tôi nghĩ rằng bác sĩ Chương có khả năng cao hơn đấy. Bác sĩ Chương vừa đến Tây Tạng để viện trợ, anh ấy vừa trở về vào ngày hôm qua thôi."

Thực tập sinh hỏi: "Nếu tình nguyện đi hỗ trợ Tây Tạng hoặc Châu Phi thì có thể thăng chức nhanh hơn sao ạ?"

Bác sĩ lắc đầu, cười nói:"Ý cậu là lấy mạng sống của mình để đi đường tắt à? Bác sĩ Chương tình nguyện đến biên giới hỗ trợ trong một năm, tôi có xem ảnh trên vòng bạn bè của anh ấy, tóc anh ấy bạc trắng, anh ấy mới chỉ ngoài 30 mà trông chẳng khác gì những chủ nhiệm già 40, 50 tuổi ở bệnh viện cả. Bác sĩ Giản của chúng ta cũng tình nguyện đi viện trợ 15 tháng và suýt bị đạn lạc bắn chết. Đợi sau này cậu có thể làm việc được ở bệnh viện thì khi bất cứ quốc gia nào có động đất, dịch bệnh thì cậu đừng có sợ chết hay sợ mệt nhé, cứ mạnh dạn đăng ký ra tiền tuyến đi, biết đâu khi sống sót trở về thì cậu sẽ được thăng chức đó."

Thực tập sinh rụt cổ lại:"Tốt hơn hết là em nên làm việc chăm chỉ ở bệnh viện thôi."

Mọi người hàn huyên về những bất cập của việc xét thăng hạng chức danh nghề nghiệp một lúc lâu, bỗng nghiên cứu sinh khác xúc động nói:" Tính ra khoa của chúng ta vẫn còn tốt nhỉ? Khoa Huyết học trên lầu thật sự rất áp lực nha. Bệnh nhân ở đấy đều là những người trẻ ngoài 20 tuổi, hầu như chỉ bằng tuổi của em thôi, còn có rất nhiều trẻ em, thật sự sau này em không dám đến đó làm đâu."

Bác sĩ trực nói:" Khoa huyết học là nơi ít ai dám ở lại thực tập nhất. Tiến sĩ Trương Dược từ đội của bác sĩ Giản hiện tại đang là lão tổng của chúng tôi, anh ấy là chàng trai tốt, nổi tiếng với tính cách sôi nổi của mình, rất nhiều sinh viên thích anh ấy đó."

Y tá trực cười, nói: "Đội của bọn họ ngoài bác sĩ Giản ra thì những người còn lại rất hoạt bát, sôi nổi."

Giản Thanh – nhân vật chính của việc trêu chọc này cười nhạt, nói: "Đoàn đội bổ sung cho nhau."

Liên tục tán gẫu đến nửa đêm, mọi người để cho thực tập sinh và nghiên cứu sinh trực ban về phòng trực nghỉ ngơi trước, chỉ còn lại Giản Thanh và bác sĩ trực ở phòng làm việc.

Thức đến 2 giờ đêm, bác sĩ trực viết hết hồ sơ bệnh án rồi ngáp ngắn ngáp dài trở về phòng ngủ.

Giản Thanh ngồi trước máy tính, nhíu chặt mày, có chút mệt mỏi.

Cô đứng dậy, nhìn cảnh đêm bệnh viện ngoài cửa sổ.

Nửa đêm, chỉ có khoa cấp cứu là bận rộn, các khoa khác đều yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài tiếng khóc.

Sự sống được sinh ra ở đây, nhưng cũng chết dần chết mòn ở đây.

Đoàn làm phim y học quay một vài cảnh ở khoa cấp cứu, cuối cùng cũng kết thúc công việc sau một ngày dài làm việc.

Không có đại minh tinh lưu lượng cao, không có người hâm mộ cuồng nhiệt chờ ở đây. Mọi người đi thành tốp, cùng bạn bè của mình trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Giản Thanh đoán rằng Lộc Ẩm Khê sẽ đến. Cô đun nước sôi pha sẵn một tách bột yến mạch, bày trái cây và đồ ăn vặt ra bàn, đợi nàng đến.

Nàng đến đây trong trạng thái chắp tay sau lưng, mỉm cười bước đến trước mặt Giản Thanh.

Giản Thanh ngồi trước máy tính, giả vờ không biết đến sự tồn tại của nàng, nghiêm túc gõ phím.

"Giản lão sư!" Lộc Ẩm Khê nhảy đến, cúi xuống bên tai cô, nhẹ nhàng thì thầm:"Em lén đến gặp chị nè."

Giản Thanh quay đầu lại nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng khóe mắt và đuôi lông mày thoáng chốc trở nên mềm mại: "Em giấu gì sau lưng thế?"

"Tặng cho chị bông hoa này." Lộc Ẩm Khê dùng động tác dâng báu vật tặng hoa cho Giản Thanh.

Giản Thanh cúi người xuống, ngửi ngửi rồi hỏi: "Em hái trộm ở khuôn viên à? Không bị bảo vệ bắt rồi phạt tiền sao?"

Trong khuôn viên bệnh viện có trồng vài bụi hoa hồng.

"Không phải! Đây là đạo cụ của đoàn làm phim. Khi quay chụp xong cảnh 99 đóa hoa hồng thì đoàn làm phim chia cho mỗi người một đóa."

Giản Thanh cười nhẹ, cắm hoa vào ống đựng bút bên cạnh bàn, đem yến mạch và hoa quả đã được rửa sạch ra.

Lộc Ẩm Khê xoa xoa bụng, hai mắt sáng lên: "Sớm muộn gì thì em cũng bị chị vỗ béo thôi."

"Diễn viên các em trông rất gầy."

Nhìn không đủ sức khỏe, chỉ số BMI không đạt chuẩn.

Lộc Ẩm Khê đã quen với việc đóng phim khi đói bụng. Nếu ở thế giới thực, nàng nhất định sẽ không ăn khi quay phim xong. Nhưng hiện tại, nàng không có nhiều tham vọng với sự nghiệp ở thế giới này, vì vậy nàng không ngại ăn đêm để xoa dịu cơn đói.

Nàng ở cùng Giản Thanh trong phòng làm việc cả đêm, cùng Giản Thanh ghé vào chiếc gối ôm ngủ mấy giờ đồng hồ, sau đó trở về nhà tắm rửa một chút rồi lại đến trường quay để quay chụp.

Buổi sáng ngày thứ hai, Giản Thanh nhận được một bó hoa hồng đỏ cùng lời nhắn nặc danh: Người là ngày tháng Tư của nhân gian.

Giản Thanh run lên vì nổi da gà, hỏi Ngụy Minh Minh: "Ngày tháng Tư của nhân gian là gì vậy?"

Ngụy Minh Minh dành hầu hết thời gian của mình để nghiên cứu khoa học nên trình độ văn học của cô ấy so với Giản Thanh giống như kẻ tám lạng, người nửa cân:"Có vẻ là bài thơ do nữ thi sĩ nào đó viết, có thể là Băng Tâm, Quỳnh Dao hay Lâm Huy Nhân viết thì phải?"

Giản Thanh lại run lên vì nổi da gà, cô muốn gửi tin nhắn cho Lộc Ẩm Khê, mong nàng lần sau nếu có tặng hoa thì đừng ghi mấy dòng thơ khó hiểu như vậy nữa. Cô chần chừ một lúc rồi quyết định không gửi tin nhắn này đi. Cô lặng lẽ cất điện thoại vào, sau đó lấy túi kín dùng một lần bọc hoa hồng lại để mang về nhà, cô còn mua lọ cắm hoa rất đẹp rồi đặt ở phòng khách.

Sau khi trở về, Lộc Ẩm Khê nhìn thấy hoa rực rỡ trong nhà liền sửng sốt, cúi người ngửi ngửi, trong lòng tự nhủ khúc gỗ này còn biết mua hoa hồng trang trí phòng khách, thật không dễ dàng gì.

Đến ngày thứ ba, Giản Thanh lại nhận được một bó hoa hồng trắng cùng lời nhắn nặc danh: Sớm xem sắc trời, chiều ngắm mây. Đi cũng nhớ người, ngồi cũng nhớ*.

(*: Dịch nghĩa: Hiểu khán thiên sắc mộ khán vân. Hành dã tư quân, tọa dã tư quân, trích: Nhất tiễn mai - Vũ đả lê hoa thâm bế môn" - Đường Dần)

Bài thơ này rất thẳng thắn, Giản Thanh có thể hiểu được, cô mỉm cười, mang hoa về nhà và trưng trong phòng khách theo thói quen.

Lộc Ẩm Khê nhìn thấy hoa liền giống như một con vật nhỏ, kê mũi vào ngửi một lúc, sau đó bê lọ hoa về phòng của mình.

Trong năm ngày liên tiếp, Giản Thanh đều nhận được hoa hồng với đủ loại màu sắc đỏ, trắng, xanh và vàng.

Cô không thể không hỏi Lộc Ẩm Khê: "Em muốn biến nơi này thành cửa hàng hoa à?"

Lộc Ẩm Khê ngẩn người: "Mở cửa hàng hoa gì thế? Chị không muốn làm bác sĩ nữa à?"

Giản Thanh lấy ra một vài tấm thiệp nhỏ trong ví ra: "Còn em định đổi nghề làm nhà thơ à?"

Lộc Ẩm Khê nhìn qua một lượt, đọc hết những câu thơ tình, ục ục ục ục nổi giấm trong lòng. Nàng khẽ hừ một tiếng, đem hoa hồng trong phòng trả về phòng khách, nói:" Em không thể nào viết những cái này, chắc là người nào đó có tư tưởng lãng mạn yêu thầm chị tặng đấy."

- ------------------

Giản Thanh:[BHTT] [EDIT] Nàng Là Đệ Tam Tuyệt Sắc - Thiên Tại Thủy - Chương 74: Tặng hoa

Lộc Ẩm Khê:[BHTT] [EDIT] Nàng Là Đệ Tam Tuyệt Sắc - Thiên Tại Thủy - Chương 74: Tặng hoa

Tác giả có lời muốn nói: Đoán xem giới tính của tình địch nào~~~~

- -------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Chapter
1 1: Tuyệt Sắc
2 2: Chim Hoàng Yến
3 3: Tay
4 4: Bệnh Viện
5 5: Ở Chung
6 6: Chiến Tranh
7 7: Đau Răng
8 8: Sinh Bệnh
9 9: Khoảng Cách
10 10: Khoa Tâm Lý
11 C11: Cô phụ
12 C12: Bí mật
13 C13: Liêu
14 C14: Cảm xúc
15 C15: Độ người
16 C16: Pháo hoa nhân gian
17 C17: Hôn
18 C18: Ngủ cùng nhau
19 C19: Khách sạn
20 C20: Ngoài ý muốn
21 C21: Phát sinh biến cố
22 C22: Giấy chứng tử
23 C23: Đồng hành
24 C24: Hứa hẹn
25 C25: Cảm mạo
26 C26: Luân hãm
27 C27: Mát xa
28 C28: Quà tặng
29 C29: Ăn tết
30 C30: Dỗ dành
31 C31: Bệnh viện tâm thần
32 C32: Cử động tai
33 C33: Tuyến tụy
34 C34: Đêm mưa
35 C35: Xin em
36 C36: Tử vong
37 C37: Vận mệnh an bài
38 C38: Suy đoán
39 C39: Chiến tranh lạnh
40 C40: Khiêu khích
41 C41: Vườn trường
42 C42: Thế giới
43 C43: Người thích nghi được sẽ là người sống sót
44 C44: Nhảy xuống hồ
45 C45: Tắm bồn
46 C46: Ánh trăng trong ly
47 C47: Ung thư kép
48 C48: Hiểu rõ
49 C49: Một nụ hôn
50 C50: Khám ngoại trú
51 C51: Cãi nhau
52 C52: Bảo vệ
53 C53: Ái muội
54 C54: Tạm biệt
55 C55: Gia nhập đoàn làm phim
56 C56: Gọi điện
57 C57: Dị ứng
58 C58: Sâu xa
59 C59: Trò chơi
60 C60: Khoa học
61 C61: Hình xăm
62 C62: Đạo đức
63 C63: Ôm
64 C64: Tình yêu
65 C65: Cừu con
66 C66: Sinh mệnh
67 C67: Hỏa hoạn
68 C68: Lập kế hoạch
69 C69: Thành thật
70 C70: An ủi
71 C71: Yêu người
72 C72: Thân mật
73 C73: Thay đổi
74 C74: Tặng hoa
75 C75: Hiểu lầm
76 C76: Chiến tranh lạnh
77 C77: Hôn tạm biệt
78 C78: Cứu viện 1
79 C79: Cứu viện 2
80 C80: Mẹ
81 C81: Ở cạnh người
82 C82: Son môi
83 C83: Tắm vòi sen
84 C84: Những đứa trẻ
85 C85: Trở về
86 C86: Chỉ có em
87 C87: Làm chuyện xấu
88 C88: Trả thù
89 C89: Rời đi
90 C90: Thực tủy
91 C91: Đầu gối
92 C92: Yêu đương
93 C93: Hẹn hò
94 C94: Làm chuyện xấu
95 C95: Cửa sổ sát đất
96 C96: Buông
97 C97: Chạm vào chị
98 C98: Vẽ tranh
99 C99: Địa ngục 1
100 C100: Địa ngục 2
101 C101: Địa ngục 3
102 C102: Tranh chấp y tế
103 C103: Sinh nhật
104 C104: Chỉ có chị
105 C105: Phản công
106 C106: Tạm biệt
107 C107: Dài cao
108 C108: Song tinh bán nguyệt
109 C109: Trở về
110 C110: Gặp lại
111 C111: Quên đi
112 C112: Mộng
113 C113: Khuyên tai
114 C114: Người trong lòng
115 C115: Cùng người
116 C116: Nhà
117 C117: Phụ huynh
118 C118: Kết cục
119 C119: 119 phiên ngoại 1
120 C120: 120 phiên ngoại 2
121 C121: 121 phiên ngoại 3
122 C122: 122 phiên ngoại 89 90
123 C123: 123 phiên ngoại 4 mừng kịch truyền thanh 1
Chapter

Updated 123 Episodes

1
1: Tuyệt Sắc
2
2: Chim Hoàng Yến
3
3: Tay
4
4: Bệnh Viện
5
5: Ở Chung
6
6: Chiến Tranh
7
7: Đau Răng
8
8: Sinh Bệnh
9
9: Khoảng Cách
10
10: Khoa Tâm Lý
11
C11: Cô phụ
12
C12: Bí mật
13
C13: Liêu
14
C14: Cảm xúc
15
C15: Độ người
16
C16: Pháo hoa nhân gian
17
C17: Hôn
18
C18: Ngủ cùng nhau
19
C19: Khách sạn
20
C20: Ngoài ý muốn
21
C21: Phát sinh biến cố
22
C22: Giấy chứng tử
23
C23: Đồng hành
24
C24: Hứa hẹn
25
C25: Cảm mạo
26
C26: Luân hãm
27
C27: Mát xa
28
C28: Quà tặng
29
C29: Ăn tết
30
C30: Dỗ dành
31
C31: Bệnh viện tâm thần
32
C32: Cử động tai
33
C33: Tuyến tụy
34
C34: Đêm mưa
35
C35: Xin em
36
C36: Tử vong
37
C37: Vận mệnh an bài
38
C38: Suy đoán
39
C39: Chiến tranh lạnh
40
C40: Khiêu khích
41
C41: Vườn trường
42
C42: Thế giới
43
C43: Người thích nghi được sẽ là người sống sót
44
C44: Nhảy xuống hồ
45
C45: Tắm bồn
46
C46: Ánh trăng trong ly
47
C47: Ung thư kép
48
C48: Hiểu rõ
49
C49: Một nụ hôn
50
C50: Khám ngoại trú
51
C51: Cãi nhau
52
C52: Bảo vệ
53
C53: Ái muội
54
C54: Tạm biệt
55
C55: Gia nhập đoàn làm phim
56
C56: Gọi điện
57
C57: Dị ứng
58
C58: Sâu xa
59
C59: Trò chơi
60
C60: Khoa học
61
C61: Hình xăm
62
C62: Đạo đức
63
C63: Ôm
64
C64: Tình yêu
65
C65: Cừu con
66
C66: Sinh mệnh
67
C67: Hỏa hoạn
68
C68: Lập kế hoạch
69
C69: Thành thật
70
C70: An ủi
71
C71: Yêu người
72
C72: Thân mật
73
C73: Thay đổi
74
C74: Tặng hoa
75
C75: Hiểu lầm
76
C76: Chiến tranh lạnh
77
C77: Hôn tạm biệt
78
C78: Cứu viện 1
79
C79: Cứu viện 2
80
C80: Mẹ
81
C81: Ở cạnh người
82
C82: Son môi
83
C83: Tắm vòi sen
84
C84: Những đứa trẻ
85
C85: Trở về
86
C86: Chỉ có em
87
C87: Làm chuyện xấu
88
C88: Trả thù
89
C89: Rời đi
90
C90: Thực tủy
91
C91: Đầu gối
92
C92: Yêu đương
93
C93: Hẹn hò
94
C94: Làm chuyện xấu
95
C95: Cửa sổ sát đất
96
C96: Buông
97
C97: Chạm vào chị
98
C98: Vẽ tranh
99
C99: Địa ngục 1
100
C100: Địa ngục 2
101
C101: Địa ngục 3
102
C102: Tranh chấp y tế
103
C103: Sinh nhật
104
C104: Chỉ có chị
105
C105: Phản công
106
C106: Tạm biệt
107
C107: Dài cao
108
C108: Song tinh bán nguyệt
109
C109: Trở về
110
C110: Gặp lại
111
C111: Quên đi
112
C112: Mộng
113
C113: Khuyên tai
114
C114: Người trong lòng
115
C115: Cùng người
116
C116: Nhà
117
C117: Phụ huynh
118
C118: Kết cục
119
C119: 119 phiên ngoại 1
120
C120: 120 phiên ngoại 2
121
C121: 121 phiên ngoại 3
122
C122: 122 phiên ngoại 89 90
123
C123: 123 phiên ngoại 4 mừng kịch truyền thanh 1