Chương 70: A Phúc lại mang thai

Ngày hôm sau, Thường Hiên bởi vì uống rượu lại còn vận động, vừa tỉnh lại thì trời đã sáng choang. Hắn vội đứng dậy, kêu một tiếng ‘không tốt’, vội khoác áo đi ra ngoài. A Phúc gọi hắn ăn điểm tâm, hắn lại nói hôm nay cửa hàng nhập vào một số tơ, phải đến trước, miễn cho xảy ra vấn đề gì.

A Phúc cho bọn nhỏ ăn cơm, một bên nhớ Thường Hiên chưa ăn điểm tâm, một bên tiếc nuối hôm qua lại quên nói với Thường Hiên chuyện đưa bọn nhỏ đến trường tư thục. Chờ bọn nhỏ cơm nước xong, nàng để ma ma dẫn theo bọn nhỏ về phòng nghịch, bản thân thì sai người hầm nhừ món cháo thơm nức bỏ vào trong hũ sành, lại chọn vài món ăn làm cẩn thận tinh xảo đặt vào hộp thức ăn.

Tuy nói trong cửa hàng cũng có cơm, nhưng rốt cuộc vẫn là bên ngoài làm, không cẩn thận bằng trong nhà. Thường Hiên hôm qua mới uống rượu, hay là ăn chút rau xanh ít cháo mới tốt.

A Phúc dẫn theo một tiểu nha hoàn đi ra cửa, cũng không cần người chuẩn bị xe, dù sao cửa hàng cách bên này rất gần, đi một lúc là đến, tiện thể hoạt động gân cốt.

Phúc Vận Lai của Thường Hiên nay đã không còn là một phường thêu đơn giản, bởi vì ngày đó cửa hàng ở Giang Nam kia từ chối không bán hàng cho Phúc Vận Lai, mà mấy năm nay Thường Hiên đã tự mình bắt đầu kinh doanh cửa hàng, cho nên hắn phát triển ra bốn cửa hàng dệt vải. Bốn cửa hàng này biến đổi đa dạng dệt ra vải vóc mới mẻ độc đáo, rất nhanh lại được phường thêu thiết kế ra các loại quần áo. Quần áo đã không đơn giản chỉ bán ở kinh thành, mà còn ở các châu huyện khác mở chi nhánh nữa. Kỳ thật việc này cũng nhờ Hồ Nhất Giang, Hồ Nhất Giang trên sông nước là người quen thuộc, vì thế hàng hóa vẫn nhờ hắn vận chuyển đến các nơi.

Nơi A Phúc đang đến là cửa hàng chính Phúc Vận Lai ở kinh thành, Thường Hiên ngày thường đều ở đây xử lý mọi chuyện. Lúc nàng qua đến, chỉ thấy trước cửa hàng khách mua lui tới đông đúc, tiểu nhị vội vàng chân không chạm đất. A Phúc nghĩ vẫn là không nên quấy rầy trong cửa hàng thì hơn, vì thế lập tức vòng qua mặt trước cửa hàng đi vào từ sau viện.

Sau viện là nơi ngày thường dùng để vận chuyển hàng hóa, nàng từ xa xa đã nhìn thấy mấy chục xe ngựa xếp thành hàng dài chặn ngõ phía sau. Tiểu nha hoàn bên cạnh cũng thấy tình cảnh này, không khỏi cười nói: "Nô tì nghe người khác nói, vừa thấy trong ngõ này bị chặn, thì biết Phúc Vận Lai chúng ta muốn xuất hàng nhập hóa rồi."

A Phúc vừa nghe lời này lập tức nhíu mày, hỏi: "Là ai nói thế?"

Tiểu nha hoàn không cho là đúng, khẽ cười nói: "Mọi người đều nói như vậy."

A Phúc nhẹ ‘À’ một tiếng, trong lòng đã có chút sầu lo, dưới chân thiên tử, cây to đón gió, cố tình nay đại lão gia lại bị người hãm hại, lát nữa nàng nhất định phải dặn Thường Hiên nên lấy khiêm tốn mà làm việc.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, vừa đến cửa sân sau, đã gặp Thường Hiên dẫn theo vài quản sự đang nghiệm hàng. Thường Hiên lúc này mặc áo bào ngắn màu xanh, chắp tay sau lưng đứng một bên, vẻ mặt nghiêm túc. Bên cạnh người làm nhiệm vụ nghiệm hóa thường thường hướng về phía hắn báo cái gì đó, hắn hoặc là hỏi vài câu, hoặc là chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cũng có khi phân phó xuống, giơ tay nhấc chân rất ổn trọng. Vừa khéo lúc này tháng tám gió thu hơi hơi thổi bay vạt áo của hắn, hắn vốn dĩ đã tuấn tú mặt mày trong sáng nay lại phối hợp với phong thái thong dong, thật sự là một nhân tài trẻ tuổi.

A Phúc lại nhớ tới tối hôm qua Thường Hiên nhìn mình trông mong lại túm góc áo làm bộ ủy khuất, lập tức không khỏi muốn cười.

Tiểu nha hoàn bên cạnh thấy Thường Hiên, vội bước lên phía trước hô: "Đại đương gia!"

Thường Hiên nghe giọng, nâng mắt sang đây, thấy dĩ nhiên là A Phúc đến, trong mắt vui vẻ. Bất quá hắn nhìn trái phải, vẫn là nhẹ ‘Khụ’ một tiếng, phân phó quản sự ở bên cạnh: "Làm phiền Bành quản sự trông coi ở đây, ta có một số việc, đi một chút sẽ trở lại."

Bành quản sự dĩ nhiên cũng biết phu nhân người ta đã tới, vội vàng đáp ứng, vì thế Thường Hiên mau chóng đi vài bước đến chỗ A Phúc.

Thường Hiên nhìn nhìn tiểu nha hoàn phía sau trong tay cầm cặp lồng cơm, đã biết A Phúc muốn mang cơm cho mình, lập tức trong lòng cao hứng, bất quá miệng vẫn đau lòng nói: "Tối hôm qua nàng cũng ngủ không đủ, sao không ở nhà nghỉ thêm một lát."

Tối hôm qua A Phúc vì sao ngủ không đủ nàng tự nhiên là trong lòng biết rõ, lập tức trên mặt nóng lên, mím môi cười nói: "Trong hộp thức ăn có cháo còn nóng, chàng bớt chút thời gian ăn trước đi."

Thường Hiên vội vàng gật đầu, lập tức đón A Phúc vào sân, lại đưa A Phúc đến một phòng ngày thường hắn vẫn nghỉ tạm. A Phúc giúp hắn mở hộp thức ăn, lấy từng cái đĩa ra, Thường Hiên bởi vì đang vội, hơn nữa cũng đói bụng, lập tức như sói như hổ mà ăn.

Ở đây ăn uống xong, A Phúc thấy cũng nên đi, trong nhà còn hai đứa nhỏ đang chờ.

Thường Hiên có chút luyến tiếc, bình thường A Phúc trước giờ không hay đến đây gặp hắn, vì thế xem xét trong phòng không có người, đưa tay nhu nhu hai má A Phúc.

Trên mặt A Phúc càng nóng, liếc hắn một cái, tự mình đi ra cửa.

Ngoài cửa tiểu nha hoàn đang ở bên kia hết nhìn đông tới nhìn tây, nàng ấy rất ít đến viện bên này, nay thấy trong viện đều là sợi tơ vải dệt mới mang vào từng đôi, khó tránh khỏi cảm thấy xem vui. Vừa lúc này một tiểu nhị khuân vác cảm thấy tiểu nha hoàn này thanh tú khả ái, vội tiến lên bắt chuyện.

Tiểu nhị kia mi thanh mục tú, nói chuyện cũng rất thông minh, chọc tiểu nha hoàn này dùng khăn tay che miệng bật cười liên tục. A Phúc đi ra nhìn thấy cảnh này, trong lòng có chút không thoải mái, nghĩ sau này vẫn là đuổi tiểu nha hoàn này đi thôi, miễn cho về sau chọc tới chuyện gì không hay.

Tiểu nha hoàn thấy A Phúc đi ra, đỏ mặt lên, vội vàng ngưng cười cung kính đứng ở bên cạnh A Phúc. Mà tiểu nhị kia, nhìn thấy A Phúc cũng là trước mắt sáng ngời.

Hôm nay A Phúc mặc váy màu lam nhạt, làm nổi bật mái tóc đen mượt cùng làn da trắng nõn, hai má phiếm hồng, đoan trang tú lệ thật sự khiến cho người ta luyến tiếc dời ánh mắt. Cố tình nàng thân mình lại rất tốt, trước ngực hai chỗ nhô lên đầy đặn rất tròn, mặc dù cách lớp quần áo vẫn có thể cảm giác được vật nổi lên bên trong, đúng là hai quả đào tròn chín. Cái này đối với tiểu tử ngây ngô kia mà nói, dĩ nhiên không phải một tiểu nha hoàn chưa trưởng thành có thể so sánh được.

A Phúc cũng cảm giác được tiểu nhị này nhìn chằm chằm vào mình xem không rời mắt, lập tức trên mặt có chút giận, bất quá nàng vẫn nhịn xuống, cùng tiểu nha hoàn quay đầu rời đi.

Mà Thường Hiên từ trong phòng theo sát A Phúc đi ra, hẳn nhiên đem tất cả thu vào đáy mắt, lập tức trong mắt nổi lên tức giận. Mắt thấy A Phúc rời đi, hắn còn nghiêm mặt, bất động thanh sắc hỏi tiểu nhị kia: "Ngươi tên gì?"

Tiểu nhị kia mắt vừa mới rời được bóng dáng A Phúc đi xa, đột nhiên nhìn thấy đại chưởng quỹ ở phía trước, sợ tới mức cả người đều run run, vội vàng đáp: "Tiểu nhân gọi là A Phách."

Thường Hiên gật gật đầu, xoay người đi ra bên ngoài tiếp tục nghiệm hàng.

Đợi đến lúc buổi chiều khi cửa hàng đóng cửa, tiểu nhị A Phách nhận được tin, hắn bị sa thải.

=====

Phải nói trời không phụ người có lòng, A Phúc cuối cùng lại có thai. Lúc này Thường Hiên chờ mong vuốt ve cái bụng bằng phẳng của nàng nói: "Lần này nhất định sẽ là con gái!"

A Phúc trong lòng cũng mong vậy, nếu có thể lại có một con gái, đời này xem như viên mãn. Kỳ thật trong nhà hai đứa bướng bỉnh kia cũng ngóng trông có muội muội nhỏ cùng nhau chơi đùa, bọn chúng nói không thích đệ đệ.

Trái ngược với A Phúc đang hạnh phúc mỹ mãn bên này, hiện giờ trong phủ đại lão gia quả thật không tốt. Nghe nói vốn dĩ các tấu chương tố cáo ông đều bị Hoàng Thượng áp chế, căn bản chưa từng để ý tới, nhưng sau lại có một người gọi là Chân Quách Phấn muốn cắn không tha, lại một lần nữa dâng tấu chương nhắc tới chuyện này. Hoàng Thượng bất đắc dĩ, đành phải để hình bộ tra xét. Vì thế hiện giờ người trong phủ đều run như cầy sấy, lão phu nhân vì việc này mà ốm không dậy nổi.

A Phúc đối với việc này không hiểu lắm, bất quá mơ hồ nghe Thường Hiên nhắc tới, nói vị Chân Quách Phấn kia kỳ thật chính là thân tín của Bát Vương gia, còn nói có khả năng chuyện này Hưng Thịnh công chúa cũng ở giữa gây khó dễ. Tóm lại người người tham gia rất lớn, đầu mũi giáo đều nhắm vào đại lão gia.

Lúc này, A Phúc nghĩ Vượng phu nhân cũng sắp sinh, mình cũng nên vào phủ thăm nom. Hơn nữa, trước đó vài ngày có được một ít tổ yến rất tốt, nàng cũng muốn đưa cho nhị thiếu phu nhân dùng.

Từ nhị môn đi vào, nàng gặp Mạc hộ vệ. Bởi vì Hồ Nhất Giang, nay Thường Hiên và Mạc hộ vệ cũng quen thuộc hơn, ba người ngẫu nhiên thường cùng nhau uống rượu, bởi vậy A Phúc đối với Mạc hộ vệ cũng không xa lạ.

Mạc hộ vệ đang cùng hai gia đinh nói chuyện, nhìn thấy A Phúc qua đây, chào hỏi một tiếng. A Phúc thấy sắc mặt Mạc hộ vệ không tốt lắm, vội cười hỏi đã xảy ra chuyện gì, ai ngờ Mạc hộ vệ lại hỏi ngược A Phúc: "Sao muội lại vào phủ lúc này?"

A Phúc lập tức nói muốn tặng nhị thiếu phu nhân ít tổ yến, Mạc hộ vệ gật gật đầu, trịnh trọng nói: "Sắc trời đã không còn sớm, muội đưa xong sớm một chút rồi về nhà đi thôi."

Trong lòng A Phúc tuy không hiểu, phải biết rằng giờ này bất quá mới là giờ Mùi thôi, thế nào lại nói sắc trời không còn sớm chứ. Bất quá nàng cũng không hỏi nhiều, cáo biệt Mạc hộ vệ, dẫn theo nha hoàn đi thẳng đến viện nhị thiếu phu nhân.

Lúc đi vào, vừa mới gặp nhị thiếu gia cũng ở đây, đang nắm tay nhị thiếu phu nhân nói chuyện. Nhị thiếu gia thấy A Phúc đến, lập tức nói: "Ngươi đến rồi cũng tốt, nói chuyện với nàng ấy một chút đi." Nói xong nhị thiếu gia lập tức đi ra ngoài.

A Phúc thấy sắc mặt nhị thiếu phu nhân cũng không tốt, cho dù là cười, cũng cười nhợt nhạt vô lực, trong lòng không khỏi thở dài, lập tức ngồi xuống cùng nàng ấy nói chuyện.

Nói một ít chuyện, A Phúc thấy tinh thần nàng ấy vẫn không tốt, sợ nàng mệt, nên cáo từ đi ra. Nhị thiếu phu nhân gật đầu nói: "Cũng tốt, ngươi về nhà đi thôi." Nói xong định nằm xuống, A Phúc thấy vậy, bước lên phía trước hầu hạ nàng ấy nằm xuống.

Ai ngờ đúng lúc này, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng khiển trách, còn có tiếng kêu la sợ hãi, tiếp theo một tiểu nha hoàn sắc mặt tái nhợt chạy vào trong nhà, trong miệng la hét nói: "Nhị thiếu phu nhân, không xong rồi, có một đám người xông vào phủ chúng ta đang đi về phía này!"

Nhị thiếu phu nhân nghe thế lập tức bật dậy, thất kinh hỏi: "Là ai?"

Tiểu nha hoàn sợ tới mức phát khóc: "Một đám quan binh, không biết tại sao nữa!"

Chapter
1 Chương 1: A Phúc không muốn làm thiếp . .
2 Chương 2: A Phúc muốn xuất giá . .
3 Chương 3: A Phúc đi đổ nước rửa chân . .
4 Chương 4: A Phúc động phòng . .
5 Chương 5: A Phúc là cô dâu . .
6 Chương 6: A Phúc gặp cha chồng . .
7 Chương 7: A Phúc có phúc phần . .
8 Chương 8: A Phúc bị đùa giỡn . .
9 Chương 9: A Phúc khéo tay . .
10 Chương 10: A Phúc thích ăn hoa hồng cao . .
11 Chương 11: Thường Hiên lựa chọn . .
12 Chương 12: Tâm sự Thường Hiên . .
13 Chương 13: Thường Hiên không vui . .
14 Chương 14: Thường Hiên lĩnh ngộ .
15 Chương 15: Thường Hiên đau lòng . .
16 Chương 16: Thường Hiên xấu hổ . .
17 Chương 17: Thường Hiên trèo cây . .
18 Chương 18: Thường Hiên do dự .
19 Chương 19: Thường Hiên lo lắng . .
20 Chương 20: Nương tử Thường Hiên biết may vá . .
21 Chương 21: A Phúc tay nghề quả thực hảo . .
22 Chương 22: Một đôi tiểu uyên ương dưới trăng. .
23 Chương 23: Thường Hiên nộp lên gói tiền to . .
24 Chương 24: Thường Hiên muốn hôn một cái . .
25 Chương 25: Gả được không . .
26 Chương 26: Thường Hiên đã trở lại . .
27 Chương 27
28 Chương 28: Thường Hiên học bản lĩnh
29 Chương 29: Mệt nàng còn nhớ rõ Tĩnh nha đầu
30 Chương 30: A Phúc câu dẫn đại thiếu gia? . .
31 Chương 31: Thông thạo . .
32 Chương 32: Quen tay .
33 Chương 33: Gả được không . .
34 Chương 34: A Phúc rất xấu . .
35 Chương 35: Thường Hiên sau khi tỉnh rượu lại. .
36 Chương 36: Thường Hiên không muốn hòa ly* . .
37 Chương 37: Nàng lại cắn ta một ngụm hết giận đi
38 Chương 38: Chúng ta hai người thật tốt sống
39 Chương 39: Đêm nay ta tất nhiên phải ra sức
40 Chương 40: Chuyển ra hầu phủ
41 Chương 41: Thịt viên tứ hỉ
42 Chương 42: Khuôn mặt tròn tròn, tâm nhãn không xấu
43 Chương 43: A Phúc có thai
44 Chương 44: Bản lĩnh Thường Hiên từ từ tiến bộ
45 Chương 45: A Phúc giúp Thường Hiên
46 Chương 46: Đánh đòn
47 Chương 47: Mua bán tốt
48 Chương 48: A Phúc, ta quả nhiên làm không tốt hơn người ta
49 Chương 49: Hôm nay chính là một ngày gian nan
50 Chương 50: Vượng phu nhân gặp chuyện không may
51 Chương 51: Cẩn thận đem đứa nhỏ dọa đó
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58: Đây là con ta?
59 Chương 59: Ngươi ghét bỏ con ta
60 Chương 60
61 Chương 61: Thân thế nhị thiếu phu nhân
62 Chương 62: Hắn ngay cả một ngón tay của ta đều kém
63 Chương 63: Phong phú thịt nướng (thận nhập)
64 Chương 64: Muốn một khuê nữ giống A Phúc như vậy
65 Chương 65: Thoát nô tịch
66 Chương 66: Thường Hiên đại phú thương
67 Chương 67: Xem người nào không chịu thua kém sinh hạ nam oa
68 Chương 68: Thường Hiên đêm không về nhà, A Phúc phát uy
69 Chương 69: Đại cẩu Thường Hiên làm nũng . .
70 Chương 70: A Phúc lại mang thai
71 Chương 71: Nhốt vào Ngô Đồng Am
72 Chương 72: Vàng bạc thực có thể thông thiên sao?
73 Chương 73: Thường Hiên đêm dò xét Ngô Đồng Am
74 Chương 74: Mọi sự cẩn thận, trong nhà tất cả đều hảo
75 Chương 75: Thường quản sự mất tích
76 Chương 76
77 Chương 77: Kha đầu mục
78 Chương 78: Cậu của Thường Hiên
79 Chương 79
80 Chương 80: A Phúc ra tù, vợ chồng gặp lại
81 Chương 81: Một nhà đoàn tụ
82 Chương 82: Hầu phủ được đặc xá
83 Chương 83: Muốn đi đến chỗ cậu hỗ trợ
84 Chương 84: A Phúc sinh con gái
85 Chương 85: Thường quản sự trở về
86 Chương 86: Thường quản sự trở về
87 Chương 87: Cậu Trình gặp Cha Thường
88 Chương 88: Ngoại truyện cha mẹ Thường Hiên sơ ngộ
89 Chương 89: Ta đời này chỉ có một mình nàng
90 Chương 90: Nàng đúng là tiểu dã miêu
91 Chương 91
92 Chương 92: Vận sức chờ phát động
93 Chương 93: Một đêm kinh hồn
94 Chương 94: Ngươi là kẻ giết người
95 Chương 95: Ngoại truyện Xe chấn*
Chapter

Updated 95 Episodes

1
Chương 1: A Phúc không muốn làm thiếp . .
2
Chương 2: A Phúc muốn xuất giá . .
3
Chương 3: A Phúc đi đổ nước rửa chân . .
4
Chương 4: A Phúc động phòng . .
5
Chương 5: A Phúc là cô dâu . .
6
Chương 6: A Phúc gặp cha chồng . .
7
Chương 7: A Phúc có phúc phần . .
8
Chương 8: A Phúc bị đùa giỡn . .
9
Chương 9: A Phúc khéo tay . .
10
Chương 10: A Phúc thích ăn hoa hồng cao . .
11
Chương 11: Thường Hiên lựa chọn . .
12
Chương 12: Tâm sự Thường Hiên . .
13
Chương 13: Thường Hiên không vui . .
14
Chương 14: Thường Hiên lĩnh ngộ .
15
Chương 15: Thường Hiên đau lòng . .
16
Chương 16: Thường Hiên xấu hổ . .
17
Chương 17: Thường Hiên trèo cây . .
18
Chương 18: Thường Hiên do dự .
19
Chương 19: Thường Hiên lo lắng . .
20
Chương 20: Nương tử Thường Hiên biết may vá . .
21
Chương 21: A Phúc tay nghề quả thực hảo . .
22
Chương 22: Một đôi tiểu uyên ương dưới trăng. .
23
Chương 23: Thường Hiên nộp lên gói tiền to . .
24
Chương 24: Thường Hiên muốn hôn một cái . .
25
Chương 25: Gả được không . .
26
Chương 26: Thường Hiên đã trở lại . .
27
Chương 27
28
Chương 28: Thường Hiên học bản lĩnh
29
Chương 29: Mệt nàng còn nhớ rõ Tĩnh nha đầu
30
Chương 30: A Phúc câu dẫn đại thiếu gia? . .
31
Chương 31: Thông thạo . .
32
Chương 32: Quen tay .
33
Chương 33: Gả được không . .
34
Chương 34: A Phúc rất xấu . .
35
Chương 35: Thường Hiên sau khi tỉnh rượu lại. .
36
Chương 36: Thường Hiên không muốn hòa ly* . .
37
Chương 37: Nàng lại cắn ta một ngụm hết giận đi
38
Chương 38: Chúng ta hai người thật tốt sống
39
Chương 39: Đêm nay ta tất nhiên phải ra sức
40
Chương 40: Chuyển ra hầu phủ
41
Chương 41: Thịt viên tứ hỉ
42
Chương 42: Khuôn mặt tròn tròn, tâm nhãn không xấu
43
Chương 43: A Phúc có thai
44
Chương 44: Bản lĩnh Thường Hiên từ từ tiến bộ
45
Chương 45: A Phúc giúp Thường Hiên
46
Chương 46: Đánh đòn
47
Chương 47: Mua bán tốt
48
Chương 48: A Phúc, ta quả nhiên làm không tốt hơn người ta
49
Chương 49: Hôm nay chính là một ngày gian nan
50
Chương 50: Vượng phu nhân gặp chuyện không may
51
Chương 51: Cẩn thận đem đứa nhỏ dọa đó
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58: Đây là con ta?
59
Chương 59: Ngươi ghét bỏ con ta
60
Chương 60
61
Chương 61: Thân thế nhị thiếu phu nhân
62
Chương 62: Hắn ngay cả một ngón tay của ta đều kém
63
Chương 63: Phong phú thịt nướng (thận nhập)
64
Chương 64: Muốn một khuê nữ giống A Phúc như vậy
65
Chương 65: Thoát nô tịch
66
Chương 66: Thường Hiên đại phú thương
67
Chương 67: Xem người nào không chịu thua kém sinh hạ nam oa
68
Chương 68: Thường Hiên đêm không về nhà, A Phúc phát uy
69
Chương 69: Đại cẩu Thường Hiên làm nũng . .
70
Chương 70: A Phúc lại mang thai
71
Chương 71: Nhốt vào Ngô Đồng Am
72
Chương 72: Vàng bạc thực có thể thông thiên sao?
73
Chương 73: Thường Hiên đêm dò xét Ngô Đồng Am
74
Chương 74: Mọi sự cẩn thận, trong nhà tất cả đều hảo
75
Chương 75: Thường quản sự mất tích
76
Chương 76
77
Chương 77: Kha đầu mục
78
Chương 78: Cậu của Thường Hiên
79
Chương 79
80
Chương 80: A Phúc ra tù, vợ chồng gặp lại
81
Chương 81: Một nhà đoàn tụ
82
Chương 82: Hầu phủ được đặc xá
83
Chương 83: Muốn đi đến chỗ cậu hỗ trợ
84
Chương 84: A Phúc sinh con gái
85
Chương 85: Thường quản sự trở về
86
Chương 86: Thường quản sự trở về
87
Chương 87: Cậu Trình gặp Cha Thường
88
Chương 88: Ngoại truyện cha mẹ Thường Hiên sơ ngộ
89
Chương 89: Ta đời này chỉ có một mình nàng
90
Chương 90: Nàng đúng là tiểu dã miêu
91
Chương 91
92
Chương 92: Vận sức chờ phát động
93
Chương 93: Một đêm kinh hồn
94
Chương 94: Ngươi là kẻ giết người
95
Chương 95: Ngoại truyện Xe chấn*