Chương 17: Xem như tôi nợ cô hay cô nợ tôi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc ban đầu trong lần hợp tác với nhau thì Tần Trăn Trăn vẫn luôn xem Lục Như Vân như trưởng bối mà kính trọng, dù cô ấy quả thật lớn hơn cô ba tuổi, nhưng lúc Vân Tiên của Lục Như Vân nổi danh đại giang Nam Bắc thì cô vẫn còn đang đi học cho nên cô thật lòng kính trọng cô ấy.

Chỉ là sau khi hai người tiếp xúc thì lần nào cũng xảy ra mấy chuyện tà đạo, dần dần chuyện gặp gỡ cũng trở nên nhạt nhòa, dù gặp mặt cũng không muốn nói chuyện đừng nói chi là quen thân cho nên tổ phim mới có thể truyền ra tin đồn bất hòa.

Sau khi có tin đồn này, trong tổ phim cũng chia phe, có người nói cô mấy năm nay nổi tiếng nên không tôn trọng tiền bối, có người nói Lục Như Vân làm bộ làm tịch dùng thân phận chèn ép hậu bối, khó gần, đủ các thứ, nghe nhiều tất nhiên để trong lòng.

Tuy cô chưa từng thể sự bất mãn ở ngoài nhưng ít nhiều vẫn để bụng.

Sau này fan của hai người xé nhau, kéo thêm nhiều chuyện không hay, hiềm khích giữa hai người càng lúc càng lớn, mặc dù không mắt qua mày lại như ở trên mạng nhưng cũng chẳng vui vẻ gì, đinh ninh là như vậy cho đến khi hai ngươi kết hôn, cô cảm thấy ông trời đang trêu đùa cô.

Nói ra có ai tin được, ở thế kỷ này còn có người mê tín đến mức dùng kết hôn để hóa giải nạn tai?

Nhưng sự thật là vậy.

Khi chuyện tà đạo bắt đầu xảy ra với cô và Lục Như Vân thì các cô cũng muốn dùng phương thức tà đạo kết thúc.

Tần Trăn Trăn nhấp một ngụm trà, trong lòng xâu chuỗi lại rõ ràng chuyện xảy ra chung với Lục Như Vân, cũng không nghĩ ra mục đích hôm nay Lục Như Vân hẹn cô ra là gì thì nghe thấy phía sau có giọng người gọi lại, cô quay đầu nhìn, Lục Như Vân đang đứng ở cửa.

Sở dĩ Lục Như Vân được gọi là Vân Tiên ba mươi năm, ngoại trừ nhân vật này thì còn một nguyên nhân quan trọng là cô gái xinh đẹp tựa tiên, hoặc là nói khí chất như tiên, dù cô luôn mỉa Lục Như Vân tính tình nhạt nhẽo, hình tượng lão cán bộ nhưng không thể không thừa nhận, tướng mạo và khí chất của cô ấy là của hiếm trong giới giải trí.

Cô ấy là mỹ nhân Phương Đông điển hình, vai nhỏ eo thon, dáng người xinh đẹp, ngũ quan đoan chính, khí thế lấn át, mi mắt xinh đẹp*

* từ gốc 山眉水眼 xuất phát từ tiểu thuyết Rùa chín đuôi (九尾龟) mô tả vẻ đẹp của người phụ nữ, cốt cách thanh cao.

Bình thường cô ấy cũng không hay cười nhưng mặt cũng không quá nghiêm, sắc mặt ôn hòa rất có khí chất tiên tử trên phim. Tần Trăn Trăn nhìn Lục Như Vân, cô luôn cảm thấy nếu cho cô ấy một thanh trường kiếm, bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể hàng yêu phục ma.

Quý Lộ ngồi bên cạnh cô nhìn thấy người đi vào là Lục Như Vân liền sửng sốt, sau đó rất biết điều nói với Tần Trăn Trăn:

"Trăn Trăn, chị ra ngoài trước."

Tần Trăn Trăn nhìn thấy Lục Như Vân và Hạ Song Song thì thầm sau đó Hạ Song Song xoay người rời đi, cô gật đầu:

"Ừm."

Quý Lộ cầm túi xách đứng lên, lúc đi ngang qua Lục Như Vân cô khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

Sau khi hai người kia đi, Lục Như Vân đi đến bàn bên cạnh và ngồi xuống, gọi người phục vụ đem thực đơn đưa cho Tần Trăn Trăn, để Tần Trăn Trăn gọi món.

Trong nhất thời Tần Trăn Trăn vẫn chưa rõ được ý đồ của Lục Như Vân, tùy ý chọn hai món, ngước mắt hỏi:

"Còn cô?"

Lục Như Vân lãnh đạm, nói:

"Tôi ăn gì cũng được."

Tần Trăn Trăn lại chọn hai món, phất tay cho người phục vụ lui xuống.

Cửa khép lại, bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh, Lục Như Vân đứng dậy châm trà cho Tần Trăn Trăn, Tần Trăn Trăn nhìn chằm chằm sườn mặt của Lục Như Vân:

"Cô có chuyện gì thì cứ nói đi, đừng có như vậy, tôi sợ lắm."

Dù sao bởi vì chuyện đánh người cô trong lòng cô có khúc mắc với Lục Như Vân, cô tin rằng Lục Như Vân không thích cô cho nên không cần thiết che giấu, có lời gì cứ tự nhiên thẳng thắn là được.

Lục Như Vân nghe thấy lời này chỉ liếc mắt nhìn sau đó nói:

"Lần trước đến nhà Tần tiểu thư làm khách, lúc trở về, chẳng hay Tần tiểu thư còn nhớ rõ lời của mình không?"

Tần Trăn Trăn khẽ run lên, lần trước làm khách, lúc trở về, lời của mình?

Cô nhớ cô nói nhiều lắm.

Cũng không biết Lục Như Vân nhắc đến câu nào.

Tần Trăn Trăn thử dò hỏi:

"Là nói cảm ơn cô?"

Lục Như Vân thản nhiên bưng ly lên, uống một ngụm trà:

"Bây giờ cô muốn?"

Nói trắng ra không hề che giấu khiến cho Lục Như Vân bị sặc nước, cô ho khan vài tiếng, gương mặt trắng nõn ửng đó:

"Đúng vậy, tôi muốn cùng cô tham gia một chương trình."

Tần Trăn Trăn:

"Chương trình gì?"

Lục Như Vân khẽ nói:

"Tổng động viên."

Tần Trăn Trăn ngước mắt nhìn Lục Như Vân, trầm tư chốc lát:

"Để tôi hỏi chị Mạnh."

Lục Như Vân gật đầu:

"Ừ."

Hai người nói chuyện theo khuôn phép một hồi, Tần Trăn Trăn cầm điện thoại trên bàn gởi tin nhắn cho Mạnh Hân, thật ra từ sau khi xuất đạo cô đã tham gia rất nhiều chương trình, nhưng cũng vì tuyên truyền phim đồng thời với chương trình cho nên số lần tham gia ngày càng ít lại.

Chưa đầy hai phút, Mạnh Hân đã trả lời cô: Em có thể tham gia dưới sự sắp xếp lịch trình của chị.

Tần Trăn Trăn ngước mắt lên, ánh mắt trong veo như nước nhìn Lục Như Vân, mở miệng nói:

"Nếu như cùng nhau tham gia chương trình thì có tính là trả lại phần ân tình lần trước cho cô không?"

Lục Như Vân nghe vậy tay đang cầm tách trà chợt khựng lại, trong lòng nảy nở một cảm xúc không tên, cô nhìn đôi mắt trong veo của Tần Trăn Trăn, bên trong chất chứa sự thành khẩn bộc trực.

Cô nói:

"Đương nhiên tính rồi."

Tần Trăn Trăn thở phào:

"Vậy thì được, món nợ trước đây đã thanh toán xong, bắt đầu từ bây giờ chúng ta không ai nợ ai."

Tần Trăn Trăn nói xong câu đó thì tâm trạng khá hơn, cô vui vẻ nhướng mày, khóe môi giương lên, sau khi phục vụ đưa món ăn lên xong cô còn đưa tay kính cẩn nói:

"Ăn đi."

Lục Như Vân nhìn chằm chằm người này, cô thu hết mọi biểu cảm vào trong mắt, sắc mặt vẫn lãnh đạm, ánh mắt xa xăm:

"Ừm."

Bữa cơm giữa hai người kéo dài hơn nửa tiếng, thỉnh thoảng đôi ba câu khách sáo qua lại, Tần Trăn Trăn nghĩ có lẽ sau khi nói rõ, lúc này bữa ăn giữa cô và Lục Như Vân không còn cảm thấy lúng túng.

Dùng xong món ngọt, Tần Trăn Trăn dùng khăn lau khóe miệng, nói với Lục Như Vân:

"Tôi đi vệ sinh."

Lục Như Vân ừ mọt tiếng.

Tần Trăn Trăn cầm túi xách ra khỏi phòng, Quý Lộ và Hạ Song Song đều không ở ngoài cửa, chắc đã đi ăn trưa, nhà vệ sinh phía trong cùng, đi qua vài phòng riêng, Tần Trăn Trăn nghe thấy bên trong có tiếng động, cô cúi đầu bước vội ngàng qua cửa phòng.

Chỉ là còn chưa tới nhà vệ sinh đã có người gọi lại.

"Trăn Trăn!"

Tống Hạc vừa từ trong nhà vệ sinh bước ra liền nhìn thấy Tần Trăn Trăn cúi đầu đi về phía trước, anh ta cảm thấy ngạc nhiên liền gọi, Tần Trăn Trăn ngước mắt nhìn anh ta, cười nói:

"Trùng hợp quá!"

Tống Hạc gật đầu:

"Đúng là trùng hợp, sao em cũng ở đây?"

Tần Trăn Trăn chỉ phòng riêng cách đó không xa:

"Tôi dùng bữa ở bên kia."

Ánh mắt Tống Hạc đầy ý cười nói:

"Với Lục lão sư?"

Tần Trăn Trăn không nói, chỉ cười cười xem như thầm thừa nhận.

Hai người đứng trong hành lang, Tống Hạc vẫy tay:

"Vậy anh không làm phiền em nữa, lát nữa gặp."

"Lát nữa gặp."

Tần Trăn Trăn cũng không ngờ lát gặp lại lại ngắn ngủi đến vậy, khi cô từ trong nhà vệ sinh đi ra thì nhìn thấy Tôn Cầm đứng ở hành lang, Tôn Cầm nhìn thấy cô thì cười gọi:

"Trăn Trăn."

Tần Trăn Trăn bước vội tới:

"Tôn lão sư, có chuyện gì sao?"

Tôn Cầm xua tay:

"Không có, vừa rồi Tống Hạc nhìn thấy em đúng không, cậu ta nói em với Như Vân dùng bữa gần đây, bọn họ đang ở bên trong chơi trò chơi, muốn hỏi em với Như Vân cùng qua chơi một lát được không."

"Tụi em..."

"Trăn Trăn..."

Tần Trăn Trăn còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng gọi ở phía bên kia hành lang, tầm mắt của cô lướt qua vai Tôn Cầm nhìn thấy Lục Như Vân bước trên giày cao gót về phía bên này, Tôn Cầm cũng nghe thấy nên cũng quay đầu lại nhìn sau đó cười nói:

"Như Vân."

Lục Như Vân cúi đầu chào:

"Tôn lão sư."

Thái độ kính cẩn khiêm tốn lễ phép, Tôn Cầm cười vỗ vai cô nói:

"Mấy năm không gặp, em càng ngày càng xinh đẹp."

Lục Như Vân khẽ cười:

"Tôn lão sư lại đùa em rồi."

Tôn Cầm lắc đầu:

"Sự thật là vậy, không hề nói đùa. Tụi em có vào ngồi chơi không?"

Tần Trăn Trăn liếc mắt quan sát nét mặt của Lục Như Vân, cô nghĩ cô ấy cũng sẽ không thích bầu không khí náo nhiệt đông người, cô vừa định từ chối thì nghe thấy Lục Như Vân nói:

"Dạ, vừa hay Trăn Trăn nói cho em biết cô cũng ở tổ phim, vốn dĩ em định qua thăm cô."

Tôn Cầm cười như hoa:

"Đi vào thôi, vào trong rồi nói."

Tôn Cầm nói xong thì dẫn đầu đi phía trước, Tần Trăn Trăn đi theo phía sau nhỏ giọng nói với Lục Như Vân:

"Cô làm gì vậy? Chuyện này để tôi nói với Tôn lão sư là được rồi, không cần qua đó."

Lục Như Vân nhìn Tần Trăn Trăn, môi mím lại sau đó mấp máy:

"Tần tiểu thư, cô nói vậy là tôi thiếu cô một phần ân tình hay là cô thiếu tôi?"

Tần Trăn Trăn:...

Mặc kệ là ai thiếu ai, hai người bọn họ đã vào cửa, phòng riêng này rõ ràng lớn hơn phòng của các cô rất nhiều, phòng kia chỉ có hai người. Phòng bên này có tấm bình phong chạm trổ hoa văn che chắn, Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân vào cửa thì nghe thấy Tôn Cầm nói với mọi người:

"Nhìn xem ai tới nè."

Cả bàn đang chơi trò chơi vội vàng ngoảnh lại thờ ơ liếc nhìn, sau đó một tràn bùng nổ, có hai người gõ chén gõ đũa, leng keng lốc cốc, toàn bộ mọi người đều gọi Trăn Trăn và Lục lão sư.

Còn có hai anh chàng nói với Tôn Cầm:

"Tôn lão sư quá đỉnh! Thật sự dẫn theo Lục lão sư đến!"

Tôn Cầm vừa nghe lời nịnh hót kia thì cười híp cả mắt, nói với Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân:

"Hai đứa cứ tùy ý ngồi, Trăn Trăn em chăm sóc Như Vân nha."

Tần Trăn Trăn lễ phép mỉm cười, ánh mắt quét một vòng khắp bàn ăn, nhìn thấy còn mấy vị trí trống, Tống Hạc cũng đứng lên nói:

"Trăn Trăn qua bên này đi!"

Hắn vừa nói vừa vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, để cho Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân duy chuyển qua chỗ hắn, biểu cảm rất tự nhiên giống như quan hệ giữa họ rất quen thuộc.

Tần Trăn Trăn cười cười, thản nhiên quay qua nói với Lục Như Vân:

"Đi thôi."

Lục Như Vân nhìn về phía cô, nhìn thấy cô nói chuyện với Tống Hạc không khách sáo như với mình, mà xa cách lãnh đạm. Cô mím môi, cụp mắt, chưa kịp phản ứng thì Tần Trăn Trăn đã nắm tay cô dẫn đi, đi đến phía bên trong bàn.

Lục Như Vân bị dắt đi khi không hề chuẩn bị, cô sửng sờ nhìn bàn tay hai người giao nhau, da thịt cận kề, những ngón tay của Tần Trăn Trăn xinh đẹp mềm mại, khớp xương rõ ràng. Không giống lần nắm tay trước, dinh dính đầy mồ hôi từ lòng bàn tay, lần này ngược lại rất khô ráo, cảm giác da thịt chạm nhau rõ ràng hơn.

Ánh mắt của mọi người chuyển từ trên người hai người chuyển qua nắm tay của hai người, bọn họ nhìn nhau, không cần nói bất giác mỉm cười như đã hiểu.

- ------Hết chương 17-------

Chapter
1 Chương 1: Nàng Đánh Người
2 Chương 2: Mệnh Hữu Nhất Kiếp
3 Chương 3: Cô Ấy Không Phải Có Bạn Trai Rồi Sao
4 Chương 4: Chúng Ta Kết Hôn Đi @tần Trăn Trăn
5 Chương 5: Là Cậu Làm Sao
6 Chương 6: Chính Thức Bác Bỏ Tin Đồn
7 Chương 7: Tần Trăn Trăn Đi Về Nhà!
8 Chương 8: Muốn Đưa Cô Ấy Về Ăn Cơm
9 Chương 9: Giúp Tôi Diễn Kịch
10 Chương 10: Mẹ
11 Chương 11: Nhà Tân Hôn Không Vội
12 Chương 12-13
13 Chương 14: Cô thật nhàm chán
14 Chương 15: Cảm ơn anh đi
15 Chương 16: Trăn trăn ham ăn
16 Chương 17: Xem như tôi nợ cô hay cô nợ tôi
17 Chương 18: Chơi trò chơi
18 Chương 19: Chúng ta ai là người theo đuổi trước
19 Chương 20: Bảo con bé nghe điện thoại
20 Chương 21: Cô ấy gọi cô là lục lão sư
21 Chương 22: Cảm ơn không cần
22 Chương 23: Cậu ta nói mấy ngày nay cô rất nhớ tôi
23 Chương 24: Chặt tay
24 Chương 25: Lục như vân là sói đội lốt người
25 Chương 26: Ngủ ngon
26 Chương 27: Trộm hương
27 Chương 28: Giảm đau bụng kinh
28 Chương 29: Cô nhanh tới hôn tôi
29 Chương 30: Cô không sao là được
30 Chương 31: Cô trúng chiêu
31 Chương 32: Cô ấy đang sợ
32 Chương 33: Lục như vân nói dối
33 Chương 34: Rốt cuộc cô ấy có ý gì
34 Chương 35: Kho báu của tôi ở đây
35 Chương 36: Tần trăn trăn cô thắng
36 Chương 37: Không thích thì cứ vứt vào thùng rác
37 Chương 38: Trứng màu có cảnh giường chiếu
38 Chương 39: Chị ấy là tín ngưỡng của em
39 Chương 40: Cô ấy không biết chuyện đó
40 Chương 41: Em muốn đi tìm lục như vân
41 Chương 42: Lục như vân xin lỗi
42 Chương 43: Cô không cần xin lỗi
43 Chương 44: Có hứng thú không
44 Chương 45: Cô thích cô ấy nhiều hơn cô ấy một chút
45 Chương 46: Thử vai
46 Chương 47: Lục như vân nằm viện
47 Chương 48: Chịu đựng đi chỉ đêm nay
48 Chương 49: Tin tức độc quyền
49 Chương 50: Chúng ta ở chung
50 Chương 51: Có khả năng là trịnh thiếu nguyên
51 Chương 52: Tôi bị bệnh lười thời kỳ cuối
52 Chương 53: Scandal động trời
53 Chương 54: Tần trăn trăn hẹn cô ấy cùng ăn
54 Chương 55: Tôi giúp cô định vị
55 Chương 56: Thua thiệt quá lớn
56 Chương 57: Em đi tìm cô ấy ăn cơm
57 Chương 58: Lúc đó các cô đều sai
58 Chương 59: Đi dạo phố
59 Chương 60: Kế hoạch
60 Chương 61: Cô là diễn viên
61 Chương 62: Đây là cảm giác mà hắn muốn
62 Chương 63: Lục lão sư rất xinh đẹp
63 Chương 64: Giữa người yêu ôm là liều thuốc tốt nhất
64 Chương 65: Cô muốn hôn cô ấy
65 Chương 66: Icon khác nhau sao là yêu được
66 Chương 67: Có hơi dơ để tôi giúp cô lau
67 Chương 68: Đã lâu không rung động
68 Chương 69: Khi nào em dọn về
69 Chương 70: Anh ta muốn cô làm nữ chính
70 Chương 71: Cô không vui sao
71 Chương 72: Làm người không thể bên trọng bên khinh
72 Chương 73: Cô đem kịch bản đến đây
73 Chương 74: Trăn trăn đừng đi được không
74 Chương 75: Có dám điên cuồng một lần nữa không
75 Chương 76: Cô ấy rất đáng yêu
76 Chương 77: Em có đồng ý ở bên chị không
77 Chương 78: Luyện tập cảnh hôn
78 Chương 79: Tối qua hai người kích thích vậy sao
79 Chương 80: Không cần
80 Chương 81: Lục chó cậu thay đổi rồi
81 Chương 82: Cô hoàn toàn không diễn
82 Chương 83: Em bắt đúng trọng tâm
83 Chương 84: Bữa tối cậu muốn tẩm bổ
84 Chương 85: Một lần không đủ hả
85 Chương 86-87
86 Chương 88: Vận động nhiều mới đạt chuẩn
87 Chương 89: Trăn trăn cảm ơn em
88 Chương 90: Cả người đều có sức
89 Chương 91: Chuyện không ngây thơ
90 Chương 92: Chị vẫn muốn điên cuồng hơn nữa
91 Chương 93: Em muốn ít kỷ một chút
92 Chương 94: Như vân mình hối hận
93 Chương 95: Em thích cán bộ già
94 Chương 96: Các cô ấy đã sớm ở chung
95 Chương 97: Em biết chị rảnh
96 Chương 98: Mình tạm thời không qua đó
97 Chương 99: Tuyên truyền
98 Chương 100: Trăn trăn đây là cô của chị
99 Chương 101: Các Cậu Đều Ở Nhà
100 Chương 102: Các Cô Có Bán Giường Không?
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1: Nàng Đánh Người
2
Chương 2: Mệnh Hữu Nhất Kiếp
3
Chương 3: Cô Ấy Không Phải Có Bạn Trai Rồi Sao
4
Chương 4: Chúng Ta Kết Hôn Đi @tần Trăn Trăn
5
Chương 5: Là Cậu Làm Sao
6
Chương 6: Chính Thức Bác Bỏ Tin Đồn
7
Chương 7: Tần Trăn Trăn Đi Về Nhà!
8
Chương 8: Muốn Đưa Cô Ấy Về Ăn Cơm
9
Chương 9: Giúp Tôi Diễn Kịch
10
Chương 10: Mẹ
11
Chương 11: Nhà Tân Hôn Không Vội
12
Chương 12-13
13
Chương 14: Cô thật nhàm chán
14
Chương 15: Cảm ơn anh đi
15
Chương 16: Trăn trăn ham ăn
16
Chương 17: Xem như tôi nợ cô hay cô nợ tôi
17
Chương 18: Chơi trò chơi
18
Chương 19: Chúng ta ai là người theo đuổi trước
19
Chương 20: Bảo con bé nghe điện thoại
20
Chương 21: Cô ấy gọi cô là lục lão sư
21
Chương 22: Cảm ơn không cần
22
Chương 23: Cậu ta nói mấy ngày nay cô rất nhớ tôi
23
Chương 24: Chặt tay
24
Chương 25: Lục như vân là sói đội lốt người
25
Chương 26: Ngủ ngon
26
Chương 27: Trộm hương
27
Chương 28: Giảm đau bụng kinh
28
Chương 29: Cô nhanh tới hôn tôi
29
Chương 30: Cô không sao là được
30
Chương 31: Cô trúng chiêu
31
Chương 32: Cô ấy đang sợ
32
Chương 33: Lục như vân nói dối
33
Chương 34: Rốt cuộc cô ấy có ý gì
34
Chương 35: Kho báu của tôi ở đây
35
Chương 36: Tần trăn trăn cô thắng
36
Chương 37: Không thích thì cứ vứt vào thùng rác
37
Chương 38: Trứng màu có cảnh giường chiếu
38
Chương 39: Chị ấy là tín ngưỡng của em
39
Chương 40: Cô ấy không biết chuyện đó
40
Chương 41: Em muốn đi tìm lục như vân
41
Chương 42: Lục như vân xin lỗi
42
Chương 43: Cô không cần xin lỗi
43
Chương 44: Có hứng thú không
44
Chương 45: Cô thích cô ấy nhiều hơn cô ấy một chút
45
Chương 46: Thử vai
46
Chương 47: Lục như vân nằm viện
47
Chương 48: Chịu đựng đi chỉ đêm nay
48
Chương 49: Tin tức độc quyền
49
Chương 50: Chúng ta ở chung
50
Chương 51: Có khả năng là trịnh thiếu nguyên
51
Chương 52: Tôi bị bệnh lười thời kỳ cuối
52
Chương 53: Scandal động trời
53
Chương 54: Tần trăn trăn hẹn cô ấy cùng ăn
54
Chương 55: Tôi giúp cô định vị
55
Chương 56: Thua thiệt quá lớn
56
Chương 57: Em đi tìm cô ấy ăn cơm
57
Chương 58: Lúc đó các cô đều sai
58
Chương 59: Đi dạo phố
59
Chương 60: Kế hoạch
60
Chương 61: Cô là diễn viên
61
Chương 62: Đây là cảm giác mà hắn muốn
62
Chương 63: Lục lão sư rất xinh đẹp
63
Chương 64: Giữa người yêu ôm là liều thuốc tốt nhất
64
Chương 65: Cô muốn hôn cô ấy
65
Chương 66: Icon khác nhau sao là yêu được
66
Chương 67: Có hơi dơ để tôi giúp cô lau
67
Chương 68: Đã lâu không rung động
68
Chương 69: Khi nào em dọn về
69
Chương 70: Anh ta muốn cô làm nữ chính
70
Chương 71: Cô không vui sao
71
Chương 72: Làm người không thể bên trọng bên khinh
72
Chương 73: Cô đem kịch bản đến đây
73
Chương 74: Trăn trăn đừng đi được không
74
Chương 75: Có dám điên cuồng một lần nữa không
75
Chương 76: Cô ấy rất đáng yêu
76
Chương 77: Em có đồng ý ở bên chị không
77
Chương 78: Luyện tập cảnh hôn
78
Chương 79: Tối qua hai người kích thích vậy sao
79
Chương 80: Không cần
80
Chương 81: Lục chó cậu thay đổi rồi
81
Chương 82: Cô hoàn toàn không diễn
82
Chương 83: Em bắt đúng trọng tâm
83
Chương 84: Bữa tối cậu muốn tẩm bổ
84
Chương 85: Một lần không đủ hả
85
Chương 86-87
86
Chương 88: Vận động nhiều mới đạt chuẩn
87
Chương 89: Trăn trăn cảm ơn em
88
Chương 90: Cả người đều có sức
89
Chương 91: Chuyện không ngây thơ
90
Chương 92: Chị vẫn muốn điên cuồng hơn nữa
91
Chương 93: Em muốn ít kỷ một chút
92
Chương 94: Như vân mình hối hận
93
Chương 95: Em thích cán bộ già
94
Chương 96: Các cô ấy đã sớm ở chung
95
Chương 97: Em biết chị rảnh
96
Chương 98: Mình tạm thời không qua đó
97
Chương 99: Tuyên truyền
98
Chương 100: Trăn trăn đây là cô của chị
99
Chương 101: Các Cậu Đều Ở Nhà
100
Chương 102: Các Cô Có Bán Giường Không?