Chương 60: 60: Tàn Nhẫn Với Anh Tàn Nhẫn Với Chính Mình

Tối đêm nay, anh giống như mọi khi ôm cô ngủ, chỉ là vòng tay anh ôm lấy chặt hơn, siết chặt Hạ Tình như muốn hoà cô và cùng một thể.

Và cô cũng khác đi, cô nằm trong lòng anh nhưng không còn cảm giác muốn dựa dẫm vào nữa.
Người vẫn ôm, người vẫn níu, còn người vẫn chỉ muốn rời xa.1
Anh nâng đầu cô tựa vào lồ ng ngực mình, Hạ Tình rũ mi nhìn vào lồ ng ngực ấm nóng, vừa rồi cô đã lỡ tay làm bỏng anh.

Bàn tay nhỏ nâng lên, năm ngón tay áp lên lồ ng ngực anh nhẹ nhàng xem xét làn da săn chắt có bị đau không, cô chạm vào anh, anh tựa nụ hôn l3n đỉnh đầu, hôn lên mái tóc thật âu yêm rít vào một hơi thật dài.
"Chỉ cần em không rời khỏi anh thì anh không sao cả" Anh biết cô tự trách chuyện vừa rồi, khẽ trấn an cô.
Chỉ là một bát cháo nóng, không có vấn đề gì đối với anh cả, chỉ cần cô vẫn còn ở đây.
Hạ Tình tựa gò má vào ngực anh, năm ngón tay áp vào làn da anh, cô nghe âm thanh trái tim anh đập thật bồi hồi, nhịp đập ấy làm trái tim cô cũng xuyến xao đập thật vội.
Nhưng mà...!Khó khăn quá, cô bây giờ ở bên anh thật khó khăn quá.
Hạ Tình nhắm lại đôi mắt, nhẹ nhàng chợp mắt mong chờ ngày mai đến.
Nếu anh không chịu đưa cô về nhà, cô sẽ ép anh phải đưa cô về nhà.
Ngày hôm sau...
Mùa đông đã ngừng, hoa tuyết không còn rơi nữa, bầu trời vẫn còn màu âm u chưa có tia nắng, trong lúc Phùng Thế Phong đi xuống nhà mang đồ ăn lên cho cô, Hạ Tình đứng bên cửa kính, tay cô mở cánh cửa kính lớn đi ra ngoài ban công.
Cô nhìn xuống phía dưới, đây đang là tầng ba, nếu có nhảy xuống thì cũng không chết được, bất quá thì chỉ là gãy chân.1
Hạ Tình đứng ngoài ban công, gió cuối mùa đông dù yếu ớt nhưng dập vào thân thể nhỏ bé, Hạ Tình cũng bị lung lay.

Cô xoay người lại, lưng tựa vào thanh chắn ban công, gương mặt nhìn vào bên trong phòng chờ đợi.
Rất nhanh Phùng Thế Phong đã quay trở lại, hai tay bưng khây đồ anh bước vào phòng, anh nhìn thấy cô đứng ngoài ban công.

Hạ Tình nhìn thấy anh, hai tay cô chống lên thanh chắn ban công nâng cả người lên cao, lui người ngồi lên thanh chắn như thể đang ngồi trên một chiếc xích đu.
Phùng Thế Phong mở to mắt, tay làm rơi khây đồ ăn, anh vội vàng chạy ra ngoài ban công.
"Tình! Em định làm gì, mau! Mau đi vào đây" Phùng Thế Phong bị doạ, anh hoảng sợ đứng trước mặt cô.
Hạ Tình ngồi trên thanh chắn rất bình thản, hai chân cô còn thả trong không khí đá đá thật nghịch.
Cô nhìn anh, nâng ra nụ cười.
"Anh cho em về nhà, hoặc là em ngã xuống" Nói rồi, cô nhúng vai thật thản nhiên "Anh yên tâm đi, tầng ba ngã xuống cũng không chết được, bất quá thì bó bột một tháng thôi."1
"Em xuống đây đã" Phùng Thế Phong giơ ra hai bàn tay muốn đón cô trở lại, ánh mắt anh khẩn thiết nhìn cô bé nhỏ, thân thể cô yếu lắm, nếu ngay lúc này có cơn gió nào đó quật ngang cô sẽ ngã xuống.
"Em bước xuống, anh đưa em về" Giọng anh thấp thỏm run, hai mắt đỏ hoe hướng về cô thỉnh cầu.
Hạ Tình nghe thấy thì nở ra một nụ cười xót xa, hai mắt cay nồng lấp lánh nước mắt nhưng vẫn cố chấp vẽ ra một cười, đặt ra thêm một yêu cầu.
"Đưa em về nhà, sau đó...!Mình ly hôn anh nhé?"1
Phùng Thế Phong chau chặt đầu lông mày, tay anh lạnh cóng hướng về phía cô buông lỏng, hai tay thả xuống.

Gương mặt tuấn tú thật soái trở nên nghẹn ngào, hai đôi mi ép chặt ứa ra dòng nước mắt nóng.
Anh thu tay lại, nhìn cô bằng ánh mắt bi ai trực trào nước mắt, cô lại cười rất tươi, tươi như một đoá hoa lài giữa bầu trời cuối đông, thật lạnh lùng tàn nhẫn với anh, cô lặp lại thêm một lần yêu cầu tàn nhẫn của mình.

"Ly hôn anh nhé?"
"Tình...!Em bước xuống trước" Anh nâng tay lau đi hai hàng nước mắt nung chảy hai gò má, lần nữa đưa cánh tay về phía cô bé nhỏ, giọng nghẽn lại chỉ còn là tiếng nghẹn ngào.
Bởi anh biết...!Đó không phải là em bé Hạ Tình của anh nữa, không phải là em bé rất sợ đau, rất nghe lời anh ngày trước.
Cô giờ đây là thân xác của kiếp này, nhưng tâm thức đã hoàn toàn bị ăn mòn bởi kiếp trước.
Nếu anh không đáp ứng cô, cô lập tức ngã xuống.
Cô...!Là nói được làm được.
Phùng Thế Phong run rẩy, đến mức hai bã vai run lên.
"Phong...!Anh nghe em nói không?" Nhìn thấy anh run rẩy như vậy, Hạ Tình nuốt xuống đau lòng, hai tay nắm chặt thanh chắn, đầu mi tâm chau lại, lặp lại một lần nữa.
"Anh đồng ý ly hôn hay là em ngã xuống?"
Với độ cao tầng ba này, có ngã xuống cô chẳng chết được, chỉ là mất nửa cái mạng, gãy mấy cái xương, nhưng mà...!Đe doạ anh thì như thế là đủ rồi.
Người đàn ông cao lớn ấy đã khóc rồi, cô biết mình thành công rồi.
Phùng Thế Phong gật đầu, tay đưa về phía cô, âm thanh chỉ còn là tiếng thều thào đáp ứng.
"Ừ...!Ly hôn..."
Hạ Tình thở nhẹ ra một hơi, ngoan ngoãn trèo xuống, cô vừa bước xuống đã bị anh ôm lấy, hai vai anh run run, trong khi anh lo sợ đến như thế, Hạ Tình phì cười một cách thoả mãn.
Cô đưa đôi tay ôm lấy tấm lưng run của anh, hai bàn tay vỗ vỗ tấm lưng rộng.
"Nào...!Đừng lo lắng..." Cô vẫn chưa có rơi xuống, mà nếu có rơi xuống thì cũng chẳng chết được.
Anh dụi vào vai cô hôn lấy bã vai mềm, hôn vai rít vào mùi hương mềm mại của cô như thể là lần cuối, đôi mắt ứa ra nước mắt chạy xuống thấm vào vai áo Hạ Tình.

Cô vỗ về anh như thế nhưng lại rất đỗi tuyệt tình, trong ánh mắt tối tăm của cô mù mịch sương mù, cô cũng tham lam tận hưởng mùi hương, tận hưởng vòng tay ấm áp đang ghì chặt cô, giống như lần cuối cùng cho nên phải thật tham lam vùi lấy, tham lam tận hưởng.
"Anh đưa em về nhà đi..."
"Em...!Vẫn là tàn nhẫn với anh như thế..." Phùng Thế Phong nâng lên môi cười, thật oán trách thốt lên, rồi lại vùi vào vai cô, dùng vai áo cô làm khăn lau nước mắt.
Người phụ nữ này...!Luôn tàn nhẫn với anh.
Cô luôn rất dịu dàng với mọi người, chỉ trừ anh ra.
Hạ Tình không biết phải làm gì, cô im bặt đi, để cho anh ôm mình, để cho anh khóc, còn cô, cô chỉ đứng như thế, trái tim bị nghiền nát thành từng mảnh, chỉ đứng như thế mặc cho nước mắt từng giọt chạy lăn tăn trên đôi gò má.

Mặc cho trái tim đang đập đến vỡ nát lồ ng ngực, mặc cho tứ chi tê tái, tâm tư quặn thắt cô cũng không dám nấc ra tiếng khóc, trừng trừng đôi mắt thật to, nước mắt cứ thế mà lăn dàu.1
Anh mắng cô tàn nhẫn cũng được...!Ngoài cách thức tàn nhẫn này với anh, cô biết làm sao bây giờ?
Tàn nhẫn với anh thật ra cũng chính là tàn sát trái tim chính cô, cô lúc nào cũng mong muốn được bên cạnh anh, nhưng phải làm sao bây giờ?1
Làm sao cho cô quên đi những chuyện đấy, làm sao cho cô có thể hồn nhiên như chưa từng nhớ đến nó.
Làm sao có thể vô tư mà làm bẩn tín ngưỡng của mình.
Cô không làm được, cũng không đủ can đảm vượt qua cái bóng quá khứ quá lớn đó.
Cho nên...!Mong rằng anh sẽ thứ lỗi cho cô, đưa cô về nhà, nơi mà cô thuộc về.
Phùng Thế Phong ôm cô thật chặt, nước mắt cứ không ngừng chảy xuống, làm vai áo cô cũng ướt đẫm, anh chẳng thể bình tĩnh lại, anh cứ khóc mãi như thế, đôi mắt anh đã sưng đỏ cả rồi, bàn tay anh run rẩy đến từng đầu ngón tay.
"Em nói là em thương anh, em nói là em thương mặt trời của em, bây giờ em lại như thế...!Tình...!Em cũng thật biết gạt người."
Oán trách một câu, giọng anh thật nghẹn.
Đúng vậy, kiếp trước cô còn lừa được anh đồng ý phẩu thuật mắt, lúc đó cô còn dám nói sẽ luôn bên cạnh anh, đến cuối cùng là lừa anh nhận lấy đôi mắt của cô, còn cô thì rời bỏ anh vĩnh viễn.
Hạ Tình nhẹ lùi chân, thật dịu dàng đẩy anh ra khỏi mình, bàn tay nâng lên chạm lên gương mặt tuấn tú, ngón tay lau đi nước mắt, xoa xoa mi mắt đỏ hoe một cách dịu dàng nâng niu.

Hai tay cô ôm lấy gương mặt anh, ngước nhìn anh, nhìn những ánh hào quang từ anh.
Anh thật xinh đẹp, những ánh hào quang thật lấp lánh.
"Em xin lỗi..."
Có vẻ như người đàn ông này chẳng thể đưa cô trở về, có vẻ như anh không nỡ đưa cô về, anh sẽ khóc cả đoạn đường.
Hạ Tình cười thật khẽ, đôi mắt lấp lánh nhìn anh, bi thương vẽ ra nụ cười thật chạnh lòng, cô nhón chân, hôn lên cánh môi anh thật nhẹ nhàng rồi buông xuống, bước chân nâng lên bước qua anh.
Cô rời đi, tự mình rời khỏi Phùng gia.
Giây phút cô bước qua anh, Phùng Thế Phong đổ gục xuống.
Anh đã cố gắng bao nhiêu mới có thể đổi lấy một kiếp này, anh đã chờ đợi bao lâu mới có thể cùng cô ở một nhà, đến cuối cùng...!Cũng chỉ còn lại một ít hơi ấm cùng mùi hương thoáng qua.1
Thật tàn nhẫn...!Người phụ nữ ấy...!Thật sự rất tàn nhẫn với anh.
Luôn ấm áp dịu dàng với tất cả mọi người, tại sao chỉ tàn nhẫn với mỗi riêng anh.
Hạ Tình bắt một chiếc taxi, cô ngồi trong xe rất bình lặng, khi xe đi xa khuất Phùng gia ở phía sau, bé Tiểu Bạch nhìn Phùng gia xa dần mà buồn bã nằm tựa đầu lên đùi Hạ Tình.
Lúc đã rất xa rồi, cô mới chính thức ôm lấy gương mặt chính mình, toàn bộ cơ thể run lên bần bật nấc ra tiếng khóc thật thê lương.
Ừ thì...!Là cô tàn nhẫn, nhưng đó không phải là tàn nhẫn cho mỗi riêng anh, cô tàn nhẫn với chính cô.
Cô là người mong muốn ở bên cạnh anh nhiều nhất! Hơn bất kỳ ai trên cõi đời này, cô là người h@m muốn được ở bên cạnh anh nhiều nhất.
Nhưng không được rồi...!Thật khó khăn quá...
Trái tim thật nhói quá, tê tái đến từng sợi tóc...!Cô chịu không nổi, bất lực ôm lấy gương mặt mình nấc nghẹn lên từng tiếng thảm thương.
Còn tiếp...
(P/s Tẹt tẹt, hít hít hít, tẹt tẹt tẹt *Tiếng chùi nước mũi*)1
_ThanhDii.

Chapter
1 Chương 1: 1: Chuyện Nhà Họ Hạ
2 Chương 2: 2: Phùng Lão Đại Đến Rồi
3 Chương 3: 3: Phùng Tiên Sinh
4 Chương 4: 4: Anh Là Chồng Em
5 Chương 5: 5: Tình Có Muốn Có Em Bé Không
6 Chương 6: 6: Đến Phùng Gia
7 Chương 7: 7: Có Thích Không
8 Chương 8: 8: Đã Ngủ Với Nhau Chưa
9 Chương 9: 9: Đại Minh Tinh Không Có Nhân Tính
10 Chương 10: 10: Sinh Nhật Mười Tám Tuổi
11 Chương 11: 11: Tránh
12 Chương 12: 12: Của Riêng
13 Chương 13: 13: Biệt Đội Rình Mò
14 Chương 14: 14: Bị Phạt
15 Chương 15: 15: Anh Không Biết Dỗ Em Bé
16 Chương 16: 16: Chương Trình Kết Hôn
17 Chương 17: 17: Phát Hiện
18 Chương 18: 18: Vô Dụng
19 Chương 19: 19: Em Bé Của Anh Không Thích Cô Ấy
20 Chương 20: 20: Một Điểm Đột Phá
21 Chương 21: 21: Kịch Bản Cuối Chương Trình
22 Chương 22: 22: Quản Lý Lưu
23 Chương 23: 23: Em Có Muốn
24 Chương 24: 24: Đạo Lý Trên Màn Ảnh
25 Chương 25: 25: Đi Chơi
26 Chương 26: 26: Bánh Nhỏ Nhỏ Cùng Tôm Xiêng
27 Chương 27: 27: Công Viên Nhiệt Đới
28 Chương 28: 28: Công Viên Nhiệt Đới 2
29 Chương 29: 29: Đêm Bên Bờ Biển
30 Chương 30: Chương 30
31 Chương 31: Chương 31
32 Chương 32: Chương 32
33 Chương 33: 33: Bẫy
34 Chương 34: 34: Nhờ Vả
35 Chương 35: 35: Bẫy
36 Chương 36: 36: Gặp Gỡ Đạo Diễn
37 Chương 37: 37: Hát Nhạc Ngoại!
38 Chương 38: 38: Thiên Thần Trắng
39 Chương 39: 39: Phùng Lão Đại Có Vợ!
40 Chương 40: 40: Chỉ Vì Rất Thích Rất Thương Anh
41 Chương 41: 41: Em Không Thích Em Vô Dụng
42 Chương 42: 42: Kỳ Kỳ Lớn Rồi
43 Chương 43: 43: Muốn Hôn
44 Chương 44: 44: Ngủ Với Nhau Rồi
45 Chương 45: 45: Ghen
46 Chương 46: 46: Số Phận Thật Khác Khoảng Cách Thật Xa
47 Chương 47: 47: Cháy Rồi Chết Rồi
48 Chương 48: 48: Không Cưới Được Lão Phùng Thì Cưới Quản Lý Lưu
49 Chương 49: 49: Cầy Sấy Khỉ Già
50 Chương 50: 50: Không Đánh Phụ Nữ!
51 Chương 51: 51: Không Có Chuyện Để Nói
52 Chương 52: 52: Loài Người Loài Mèo
53 Chương 53: 53: Kết Hôn
54 Chương 54: 54: Không Gặp
55 Chương 55: 55: Cỏ Dại Mặt Trời
56 Chương 56: 56: Hạ Tình Trong Tranh
57 Chương 57: 57: Có Một Kiếp Người Con Gái
58 Chương 58: 58: Chưa Từng Quên
59 Chương 59: 59: Cho Em Về Nhà
60 Chương 60: 60: Tàn Nhẫn Với Anh Tàn Nhẫn Với Chính Mình
61 Chương 61: 61: Thỉnh Cầu
62 Chương 62: 62: Thương Hại
63 Chương 63: 63: Dày Vò Em Giết Chết Anh
64 Chương 64: 64: Có Một Kiếp Người Con Trai
65 Chương 65: 65: Quên Đi Xoá Đi
66 Chương 66: 66: Xin Lỗi
67 Chương 67: 67: Trốn Chạy Khỏi Nhớ Nhung
68 Chương 68: 68: Cậu Phùng Thương Con Lắm
69 Chương 69: 69: Muộn
70 Chương 70: 70: Bắt Đầu Từ Lưu An
71 Chương 71: 71: Đến Cô Nhi Viện
72 Chương 72: 72: Bé Bánh Bao
73 Chương 73: 73: Thiên Thần Nhỏ
74 Chương 74: 74: Không Rời Bỏ - Đi Tìm
75 Chương 75: 75: Kẻ Truy Người Trốn
76 Chương 76: 76: Mèo Vờn Chuột Chuột Bẫy Mèo
77 Chương 77: Chương 77
78 Chương 78: 78: Kế Hoạch Cưỡng Chế Chồng Yêu
79 Chương 79: 79: Bước Hai Ăn Vạ
80 Chương 80: 80: Bước Ba
81 Chương 81: 81: Em Là Con Sam Biển
82 Chương 82: 82: Như Cỏ Dại Hướng Mây Trời
83 Chương 83: 83: Nhân Tình
84 Chương 84: 84: Đáng Yêu
85 Chương 85: 85: Kiểm Tra Anh Ấy
86 Chương 86: 86: Anh Che Chở Cho Em Em Cho Anh Dựa Dẫm
Chapter

Updated 86 Episodes

1
Chương 1: 1: Chuyện Nhà Họ Hạ
2
Chương 2: 2: Phùng Lão Đại Đến Rồi
3
Chương 3: 3: Phùng Tiên Sinh
4
Chương 4: 4: Anh Là Chồng Em
5
Chương 5: 5: Tình Có Muốn Có Em Bé Không
6
Chương 6: 6: Đến Phùng Gia
7
Chương 7: 7: Có Thích Không
8
Chương 8: 8: Đã Ngủ Với Nhau Chưa
9
Chương 9: 9: Đại Minh Tinh Không Có Nhân Tính
10
Chương 10: 10: Sinh Nhật Mười Tám Tuổi
11
Chương 11: 11: Tránh
12
Chương 12: 12: Của Riêng
13
Chương 13: 13: Biệt Đội Rình Mò
14
Chương 14: 14: Bị Phạt
15
Chương 15: 15: Anh Không Biết Dỗ Em Bé
16
Chương 16: 16: Chương Trình Kết Hôn
17
Chương 17: 17: Phát Hiện
18
Chương 18: 18: Vô Dụng
19
Chương 19: 19: Em Bé Của Anh Không Thích Cô Ấy
20
Chương 20: 20: Một Điểm Đột Phá
21
Chương 21: 21: Kịch Bản Cuối Chương Trình
22
Chương 22: 22: Quản Lý Lưu
23
Chương 23: 23: Em Có Muốn
24
Chương 24: 24: Đạo Lý Trên Màn Ảnh
25
Chương 25: 25: Đi Chơi
26
Chương 26: 26: Bánh Nhỏ Nhỏ Cùng Tôm Xiêng
27
Chương 27: 27: Công Viên Nhiệt Đới
28
Chương 28: 28: Công Viên Nhiệt Đới 2
29
Chương 29: 29: Đêm Bên Bờ Biển
30
Chương 30: Chương 30
31
Chương 31: Chương 31
32
Chương 32: Chương 32
33
Chương 33: 33: Bẫy
34
Chương 34: 34: Nhờ Vả
35
Chương 35: 35: Bẫy
36
Chương 36: 36: Gặp Gỡ Đạo Diễn
37
Chương 37: 37: Hát Nhạc Ngoại!
38
Chương 38: 38: Thiên Thần Trắng
39
Chương 39: 39: Phùng Lão Đại Có Vợ!
40
Chương 40: 40: Chỉ Vì Rất Thích Rất Thương Anh
41
Chương 41: 41: Em Không Thích Em Vô Dụng
42
Chương 42: 42: Kỳ Kỳ Lớn Rồi
43
Chương 43: 43: Muốn Hôn
44
Chương 44: 44: Ngủ Với Nhau Rồi
45
Chương 45: 45: Ghen
46
Chương 46: 46: Số Phận Thật Khác Khoảng Cách Thật Xa
47
Chương 47: 47: Cháy Rồi Chết Rồi
48
Chương 48: 48: Không Cưới Được Lão Phùng Thì Cưới Quản Lý Lưu
49
Chương 49: 49: Cầy Sấy Khỉ Già
50
Chương 50: 50: Không Đánh Phụ Nữ!
51
Chương 51: 51: Không Có Chuyện Để Nói
52
Chương 52: 52: Loài Người Loài Mèo
53
Chương 53: 53: Kết Hôn
54
Chương 54: 54: Không Gặp
55
Chương 55: 55: Cỏ Dại Mặt Trời
56
Chương 56: 56: Hạ Tình Trong Tranh
57
Chương 57: 57: Có Một Kiếp Người Con Gái
58
Chương 58: 58: Chưa Từng Quên
59
Chương 59: 59: Cho Em Về Nhà
60
Chương 60: 60: Tàn Nhẫn Với Anh Tàn Nhẫn Với Chính Mình
61
Chương 61: 61: Thỉnh Cầu
62
Chương 62: 62: Thương Hại
63
Chương 63: 63: Dày Vò Em Giết Chết Anh
64
Chương 64: 64: Có Một Kiếp Người Con Trai
65
Chương 65: 65: Quên Đi Xoá Đi
66
Chương 66: 66: Xin Lỗi
67
Chương 67: 67: Trốn Chạy Khỏi Nhớ Nhung
68
Chương 68: 68: Cậu Phùng Thương Con Lắm
69
Chương 69: 69: Muộn
70
Chương 70: 70: Bắt Đầu Từ Lưu An
71
Chương 71: 71: Đến Cô Nhi Viện
72
Chương 72: 72: Bé Bánh Bao
73
Chương 73: 73: Thiên Thần Nhỏ
74
Chương 74: 74: Không Rời Bỏ - Đi Tìm
75
Chương 75: 75: Kẻ Truy Người Trốn
76
Chương 76: 76: Mèo Vờn Chuột Chuột Bẫy Mèo
77
Chương 77: Chương 77
78
Chương 78: 78: Kế Hoạch Cưỡng Chế Chồng Yêu
79
Chương 79: 79: Bước Hai Ăn Vạ
80
Chương 80: 80: Bước Ba
81
Chương 81: 81: Em Là Con Sam Biển
82
Chương 82: 82: Như Cỏ Dại Hướng Mây Trời
83
Chương 83: 83: Nhân Tình
84
Chương 84: 84: Đáng Yêu
85
Chương 85: 85: Kiểm Tra Anh Ấy
86
Chương 86: 86: Anh Che Chở Cho Em Em Cho Anh Dựa Dẫm