Chương 23: Quan tâm nhiều ắt sẽ loạn

Cả một đêm, Khấu Hưởng không thể đi vào giấc ngủ.

Không phải do giường quá nhỏ nên không duỗi thẳng được chân, cũng không phải do đệm quá cứng nên ngủ không thoải mái, mà là…

Cô gái bên cạnh ban đầu còn ngủ yên bên mép giường, cuộn tròn cơ thể, cố gắng giữ khoảng cách với anh, nhưng sau khi ngủ say, lại bắt đầu không yên phận.

Gió lạnh lùa qua cửa sổ, cô kéo chăn mỏng lên, trở mình, vì thế mà dán vào lưng anh, cánh tay tự nhiên khoác lên hông anh, giống như ôm một chú gấu bông lớn, đáng tiếc anh không mềm như vậy, cơ thể anh gồng đến mức cứng như sắt thép.

Khấu Hưởng kéo tay cô ra khỏi eo mình, thật nhẹ nhàng.

Cô lầm bầm nói mơ như một con vật nhỏ, sau đó dán lấy anh càng chặt, cả khuôn mặt đều chôn vào sau gáy anh, thở nhè nhẹ, cào ngứa anh.

Đây không phải điểm chết người.

Điểm chết người chính là, hai quả lớn mềm mại trước ngực cũng dán vào lưng anh, cách bộ đồ ngủ mỏng manh, vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, vừa mềm vừa cứng.

Khấu Hưởng gồng người, gồng hơn nửa giờ, tay lần xuống thắt lưng của mình.

Muốn chết.

Nửa đêm, Dương Chi mơ màng tỉnh lại, nghe thấy trong WC có tiếng xả nước, ban đầu thoáng kinh ngạc một lát, sau đó giật mình nhớ ra Khấu Hưởng đang ở đây, cô không để ý đến anh, lại yên tâm ngủ tiếp.

Mãi đến 6 giờ sáng hôm sau, tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, Dương Chi vừa mở mắt, chợt thấy trên ghế phía đối diện có một người đàn ông, anh dựa vào ghế, hai chân mở ra, ôm gối tựa, cằm đặt lên gối.

Tư thế như gấu lớn, vậy mà anh lại ngủ rất say, còn ngáy nhỏ.

Dương Chi khó hiểu nhìn bên cạnh mình, chăn đơn lộn xộn. Cô vội vàng đánh thức anh: “Sao anh lại ra ghế nằm?”

Khấu Hưởng mơ màng mở mắt, xoa mái tóc ngắn rối bù: “Mộng du.”

Dương Chi ngạc nhiên: “Anh còn mộng du nữa hả.”

Khấu Hưởng thờ ơ “Ừ” một tiếng, đứng lên hoạt động cơ thể đau nhức, cánh tay kêu răng rắc.

Rửa mặt, rửa mặt rồi ăn sáng, hai người bận rộn từ 6 giờ đến gần 7 giờ, Dương Chi đứng ngoài WC liên tục thúc giục: “Bị muộn rồi, anh mau lên đi!”

Khấu Hưởng đang dùng máy sấy tạo nếp cho tóc: “Vội gì.”

“Thật sự muộn rồi! Còn mười phút nữa thôi!”

Anh phải sấy đến lúc tóc vào nếp mới bằng lòng ra cửa, Dương Chi nắm chặt tay áo anh kéo xuống tầng, Khấu Hưởng không hề lo lắng, thong thả như một ông cụ. Khi đi ngang qua tầng hai, Dương Chi nhìn thấy vị tiên sinh họ Lý kia đang dựa vào cửa, nhìn chằm chằm cô đầy ẩn ý.

Khấu Hưởng nhìn theo tầm mắt Dương Chi, cũng thấy gã.

“Nhìn cái gì mà nhìn.”

Anh tức giận quát lên, vang vọng khắp hành lang trống trải, gã đàn ông kia xoay người trở về phòng mình.

Trên đường đến trường, Dương Chi nói cho Khấu Hưởng, cô nghi ngờ chính vị tiên sinh họ Lý kia đã cậy khoá nhà cô vào đêm qua, nhưng không có chứng cứ, song cảm giác mọi ngày gã luôn theo dõi cô, từ lúc cô đi học đến khi tan học.

Khấu Hưởng giảm tốc độ motor, nghiêng đầu nói: “Tôi tìm được cho cô một căn chung cư có thang máy, phải có thẻ mới được vào khu dân cư, tính an toàn rất tốt, cách trường cũng gần.”

“Tiền thuê một tháng hết bao nhiêu?”

“4000.”

Dương Chi:……

“Có rẻ hơn không?” Cô lại hỏi.

“Rẻ nhất là 3000.”

Cô cũng biết, đấy là khu dân cư, chung cư cô đang thuê hiện tại cũng đã mất một ngàn hai một tháng.

Dương Chi im lặng, chưa nói có, cũng chưa nói không. Khu dân cư Khấu Hưởng tìm giúp cô đương nhiên rất tốt, anh lấy tính an toàn làm tiêu chí xét hàng đầu, chứ không phải tiền thuê nhà.

Dương Chi chỉ có thể cảm ơn ý tốt của anh, nhưng giá cả như vậy cô thật sự không thể chi trả.

Khấu Hưởng giảm tốc độ xe.

“Tiền lương mẹ tôi trả cho cô cũng đủ dùng mấy tháng mà, cứ dọn ra trước rồi tính.”

Dương Chi lắc đầu, nhận ra anh đang điều khiển motor nên có lẽ không nhìn thấy, vì thế nói: “Anh cũng nói, chỉ có thể dùng mấy tháng, tôi còn phải học ở trường trung học trực thuộc một năm nữa, suy tính lâu dài, còn có tiền sinh hoạt của tôi…”

“Có gì mà lâu dài với không lâu dài.” Khấu Hưởng đột nhiên phanh lại: “Đêm qua nếu tôi không tới, cô sẽ thế nào, cô đã từng nghĩ chưa.”

Cơ thể Dương Chi đập mạnh vào lưng anh, hai cái bánh bao trước ngực bị bắp lưng cứng rắn của anh làm đau.

Cô không nhịn được “Á” một tiếng, xoa ngực theo bản năng.

Khấu Hưởng quay mặt đi, trong tia nắng ban mai, vành tai anh thoáng hồng, giọng điệu cũng dịu đi: “Nghe lời, tìm chỗ ở trước đã.”

Dương Chi lắc đầu: “Cao nhất là hai ngàn tệ, nhiều hơn một đồng cũng không được.”

Cô đã từng trải qua cảm giác túng thiếu, mỗi ngày chỉ có thể ăn cơm chan canh, sau này về nhà nhìn thấy mẹ vì tích góp cho cô thêm tiền sinh hoạt mà mâu thuẫn với bố dượng, sau đó bị bố dượng đánh đập.

Cô ôm cặp sách đứng ngoài cửa sắt, cả người run rẩy, máu trở nên lạnh lẽo.

Đối với bố dượng, cô giống như một con chó trong nhà, khi tâm trạng ông ta tốt thì ném cho hai cục xương, tâm trạng không tốt thì trực tiếp đá ra ngoài.

Cô là người thừa mà.

Tay cô nắm chặt góc áo bên hông Khấu Hưởng, khớp xương ngón tay siết đến trắng bệch.

Khấu Hưởng không nhận ra cảm xúc của cô thay đổi, chỉ mải nói: “Hai ngàn tệ thì tôi có thể tìm được chỗ nào tốt cho cô.”

“Thế thì tôi tự tìm.”

Anh nổi nóng: “Chính cô tìm cũng không thấy đâu!”

“Tôi tìm được!”

“Cô không biết sống trách nhiệm với bản thân, hay là cảm thấy có thể gọi tôi đến lúc nào cũng được nên không sợ hãi.” Anh trực tiếp cởi mũ bảo hiểm ra ném, giận dữ nói: “Tôi là gì của cô, sao tôi phải quan tâm cô làm cái chết toi gì?”

Dương Chi sợ tới mức vội vàng buông lỏng bàn tay đang túm áo anh ra, nhảy xuống khỏi xe máy, lùi ra phía sau vài bước.

“Xin, xin lỗi tôi không nên tìm anh, thật xin lỗi.” Cô nức nở xin lỗi, xoay người chạy, không bao lâu đã biến mất ở góc đường.

Khấu Hưởng đấm mạnh một cái vào đồng hồ đo trên motor, gầm nhẹ, trong lòng vừa tức vừa vội.

Còn đau lòng…

*****

Sắc mặt Khấu Hưởng âm u, vừa mới vào phòng học, Thẩm Tinh Vĩ liền phụt một ngụm nước vào người Bùi Thanh ngồi trước, Bùi Thanh kéo cổ áo hét ầm ĩ, xông lên định đánh cậu.

Thẩm Tinh Vĩ chỉ vào Khấu Hưởng, mở to mắt nhìn: “Mẹ nó, hôm nay Caesar đi bàn thương vụ gì hả?”

Bùi Thanh cũng chú ý tới cái áo sơ mi màu trắng có kiểu dáng già dặn của Khấu Hưởng, chỉ thiếu một cái áo khoác vest và cà vạt là anh có thể vào công ty của bố bàn bạc chuyện làm ăn rồi.

Bùi Thanh nhìn chằm chằm quần áo anh một lúc, chúc ngón cái xuống với anh, hét lớn một tiếng: “Dở.”

Thẩm Tinh Vĩ bị Khấu Hưởng dẫn dắt, lải nhải thảo luận với Bùi Thanh: “Đôi khi hip-hop phải chơi ngông một chút, ví dụ như bộ quần áo công sở này của cậu ấy, biết đâu có thể tạo thành trào lưu thời thượng mới.”

Bùi Thanh: “Thế thì ngày mai lúc biểu diễn mày cũng mặc vest của bố thử xem.”

Thẩm Tinh Vĩ: “Này, muốn mặc thì mọi người phải cùng mặc chứ, có còn là anh em hay không.”

Bùi Thanh: “Nhà tao nghèo, không có vest.”

Thẩm Tinh Vĩ:……

Khấu Hưởng không thèm để ý đến lời trêu chọc của bọn họ, sau khi ngồi xuống, lấy ra điện thoại ra tiếp tục lật tung thành phố.

Cãi nhau thì cãi nhau, mọi chuyện vẫn không thể chậm trễ.

Mấy khu dân cư hôm qua chọn đều bị anh loại bỏ, anh chỉnh tiền thuê nhà xuống thành hai ngàn, tìm như vậy, hình ảnh phòng cho thuê hiện ra, phong cách cũng thay đổi.

Anh chọn tới chọn lui đều không thấy hài lòng, giá càng rẻ thì vấn đề công cộng càng kém, hoặc điều kiện không tốt, có rất nhiều cùng người thuê chung…

Đều không được, tất cả đều không được.

Đêm qua nhận được điện thoại của cô, dọc trên đường đi, nội tâm Khấu Hưởng đã trải qua những giây phút giày vò như ở địa ngục, nghĩ đến cô có thể xảy ra chuyện, bị tên kia phá cửa vào, bị cưỡng hiếp, trái tim Khấu Hưởng gần như nổ tung.

Anh quả thật hận không thể bảo vệ cô 24/24 giờ, giống như bảo vệ món đồ quý giá dễ vỡ, không chấp nhận được người khác chạm vào…

Nhưng anh với cô có quan hệ gì, dựa vào đâu mà anh phải bảo vệ cô.

Anh lạnh mặt làm một pho tượng đất, không hề nhúc nhích, người khác nhìn thấy sắc mặt người lạ chớ tới gần của anh, cũng không dám quấy rầy anh.

Đúng lúc này, Dương Chi đi vào lớp, cặp sách phồng lên. Cô đến bên cạnh anh, lấy mũ bảo hiểm bị anh ném đi ra, đặt trên bàn anh.

Thật cẩn thận nhìn anh, trong mắt tràn ngập thấp thỏm và bất an.

“Cái này rất quý đúng không.”

Nhìn biểu cảm của anh cũng biết, rất quý. Cho nên cô cố ý chạy lại, biết anh không nhặt đi.

Khấu Hưởng nhìn mũ bảo hiểm bị trầy xước trên bàn, trái tim như bị bóp chặt. Anh khẽ “Ừ” một tiếng, cất mũ bảo hiểm đi.

Dương Chi xoay người rời đi, anh đột nhiên giữ chặt tay cô, bóp mạnh một cái, sau đó nhanh chóng buông ra.

Không có người chú ý tới động tác nhỏ này. Dương Chi ngẩn người, nhiệt độ lòng bàn tay nóng bỏng của anh còn lưu lại trên tay cô.

Lặng lẽ như vậy.

Mãi đến khi Dương Chi trở về vị trí của mình, anh cũng không nói một câu.

Khấu Hưởng tìm nhà cho cô cả ngay cũng chưa tìm được nơi đạt yêu cầu, tìm được nơi theo yêu cầu của cô… Vừa rẻ vừa an toàn, con gái sống một mình bên ngoài, kiểu gì cũng không an toàn.

Buổi chiều tan học, Dương Chi thu dọn cặp sách của mình, chuẩn bị đi về.

Nghĩ đến việc cô phải về căn phòng trọ tồi tàn kia, Khấu Hưởng ném mạnh điện thoại xuống bàn, làm Bùi Thanh và Thẩm Tinh Vĩ hoảng sợ.

Anh vô cảm thu dọn cặp sách của mình.

Chờ đến khi các bạn trong lớp đi hơn một nửa, Khấu Hưởng tiện tay cầm một đề toán chi chít vết bút đỏ lên, đứng dậy đi đến bàn Dương Chi.

“Kiểm tra không tốt.” Anh đập bài kiểm tra xuống trước mặt cô: “Làm sao bây giờ.”

Dương Chi đã thu dọn xong cặp sách chuẩn bị đi về, nhìn thấy số 32 to đùng trên bài thi, đành phải ngồi xuống, nhìn qua bài thi chợt phát hiện có gì đó không đúng.

Dương Chi: “Đây là bài thi của Thẩm Tinh Vĩ mà.”

Khấu Hưởng lật lật bài thi, đúng là của Thẩm Tinh Vĩ: “Tôi kiểm tra cũng không tốt.”

“Tôi biết, anh căn bản không nộp bài thi mà.”

Vì thế Khấu Hưởng nói: “Tối nay về nhà đi, phụ đạo cho tôi.”

Dương Chi khó tin: “Anh… Anh muốn tôi dạy phụ đạo cho anh?”

Chuyện lạ à nha!

Khấu Hưởng không kiên nhẫn: “Có đi hay không.”

“Đi!”

Dương Chi lập tức đứng lên, nhận ra bản thân đồng ý quá nhanh, định lấy lại chút mặt mũi: “Để tôi suy nghĩ đã, bài tập hôm nay hơi nhiều, hơn nữa… Có học phí dạy theo giờ không.”

Khấu Hưởng đã xách cặp của cô lên, gộp hai quai lại đeo lên vai trái, lập tức đi ra khỏi lớp.

“Này…”

Dương Chi vội vàng đuổi theo.

*****

Ngoài bãi đỗ xe, Dương Chi đứng trước motor, Khấu Hưởng đội mũ bảo hiểm vào cho cô, mở kính bảo vệ mắt màu đen, để lộ cái mũi nhỏ nhắn kèm đôi mắt hạnh đen bóng.

“Khấu Hưởng, anh đừng ném đồ khi tức giận.” Cô lải nhải khuyên anh: “Phải kiểm soát bản thân.”

Khấu Hưởng hít sâu, “Thật xin lỗi.”

Dương Chi trừng lớn hai mắt, khó thể tin vào lỗ tai của mình.

Khấu Hưởng mất tự nhiên kéo kính bảo vệ mắt của cô xuống, ngăn cản ánh mắt sáng rực của cô.

Dương Chi giữ chặt tay anh: “Anh vừa mới nói gì?”

“Cô nghe thấy rồi còn gì.” Anh ngồi lên xe.

Khóe miệng cô cong lên, túm lấy áo anh, cười nói: “Thật xin lỗi gì thế.”

Khấu Hưởng khởi động động cơ, cứng nhắc nói: “Lại lấn tới thử xem.”

Trong lòng Dương Chi vui rạo rực.

“Anh đấy.” Cô nói: “Rõ ràng là người tốt, lại làm bộ dáng hung ác khiến người khác ghét, đuổi tất cả mọi người đi.”

Khấu Hưởng kêu lên một tiếng: “Còn nói nữa tôi ném cô xuống đấy.”

“Anh ném… Á!”

Khấu Hưởng bỗng nhiên tặng tốc, Dương Chi không kịp đề phòng, ôm chặt hông anh: “Chậm thôi, á! Khấu Hưởng anh chậm thôi!”

Dưới kính bảo vệ mắt, khoé miệng Khấu Hưởng không kìm được cong lên.

“Còn dám vặn lại nữa không.”

“Không không.”

“Tôi có còn là người tốt không?”

“Hừ.”

“Tôi có còn là người tốt không?” Anh không chịu buông tha.

“Khấu Hưởng, anh rất tốt với tôi.”

Hai phút sau, anh giảm tốc độ xe.

Hết chương 23

Chapter
1 Chương 1: Trùng hợp
2 Chương 2: Đại ca
3 Chương 3: Thông báo tuyển người dạy kèm tại nhà
4 Chương 4: Người quen
5 Chương 5: Ngôi sao nhỏ
6 Chương 6: Tiết thể dục
7 Chương 7: Ngày mưa
8 Chương 8: Cô giáo nhỏ
9 Chương 9: Kế hoạch A
10 Chương 10: Biểu diễn
11 Chương 11: Mời anh ăn
12 Chương 12: Học bù
13 Chương 13: Cô nàng tâm cơ
14 Chương 14: Đom đóm
15 Chương 15: Nỗi khổ trong lòng
16 Chương 16: Cậy vào
17 Chương 17: Battle
18 Chương 18: Sợi dây đỏ
19 Chương 19: Anh ngủ chưa
20 Chương 20: Đánh nhau
21 Chương 21: Ôm chặt tôi
22 Chương 22: Ngủ chung
23 Chương 23: Quan tâm nhiều ắt sẽ loạn
24 Chương 24: Được voi đòi tiên
25 Chương 25: Tai nghe
26 Chương 26: Chị dám đánh tôi
27 Chương 27: Nảy sinh
28 Chương 28: Trời mưa
29 Chương 29: Mỹ phẩm dưỡng da
30 Chương 30: Tổng duyệt
31 Chương 30-2: Một số thuật ngữ về Rap – Hiphop trong Em có nhiều chiêu dỗ anh
32 Chương 31: Trận bóng rổ
33 Chương 32: Không thể phụ lòng
34 Chương 33: Quán trà sữa
35 Chương 34: Gặp lén
36 Chương 35: Bạo lực
37 Chương 36: Bạn mới
38 Chương 37: Ôm tôi một cái
39 Chương 38: Nổi giận
40 Chương 39: Quan tâm
41 Chương 40: Mùa dông bão
42 Chương 41: Khô nóng
43 Chương 42: Cơ hội
44 Chương 43: Phản đối chia lớp
45 Chương 44: Thật lòng
46 Chương 45: Tri âm
47 Chương 46: Giải quyết mọi chuyện
48 Chương 47: Ly biệt
49 Chương 48: Bí mật
50 Chương 49: Quý giá nhất
51 Chương 50: Dịu dàng
52 Chương 51: Bong bóng tỏ tình
53 Chương 52: Đi xa
54 Chương 53: Tỏ tình
55 Chương 54: Phía nam
56 Chương 55: Ăn dấm
57 Chương 56: Hạ thuốc
58 Chương 57: Đừng bỏ cuộc
59 Chương 58: Chụp chung
60 Chương 59: Tuổi trẻ trong xanh
61 Chương 60: Lớp mười hai
62 Chương 61: Vết sẹo
63 Chương 62: Mất kiểm soát
64 Chương 63: Đốt tình
65 Chương 64: Làm chuyện lớn
66 Chương 65: Thư tình
67 Chương 66: Đánh trả
68 Chương 67: Đêm giao thừa
69 Chương 68: Thi đại học
70 Chương 69: Ba năm
71 Chương 70: Cô thích anh
72 Chương 71: Tiệc tối
73 Chương 72: Hơi say
74 Chương 73: Debut vị trí C
75 Chương 74: Chiến dịch cuối cùng
76 Chương 75: Respect
77 Chương 76: Đoàn tụ
78 Chương 77: Trang điểm xinh đẹp
79 Chương 78: Về nhà
80 Chương 79: Diss
81 Chương 80: Lật thuyền
82 Chương 81: Kết thúc
83 Chương 82: Phiên ngoại đám cưới
Chapter

Updated 83 Episodes

1
Chương 1: Trùng hợp
2
Chương 2: Đại ca
3
Chương 3: Thông báo tuyển người dạy kèm tại nhà
4
Chương 4: Người quen
5
Chương 5: Ngôi sao nhỏ
6
Chương 6: Tiết thể dục
7
Chương 7: Ngày mưa
8
Chương 8: Cô giáo nhỏ
9
Chương 9: Kế hoạch A
10
Chương 10: Biểu diễn
11
Chương 11: Mời anh ăn
12
Chương 12: Học bù
13
Chương 13: Cô nàng tâm cơ
14
Chương 14: Đom đóm
15
Chương 15: Nỗi khổ trong lòng
16
Chương 16: Cậy vào
17
Chương 17: Battle
18
Chương 18: Sợi dây đỏ
19
Chương 19: Anh ngủ chưa
20
Chương 20: Đánh nhau
21
Chương 21: Ôm chặt tôi
22
Chương 22: Ngủ chung
23
Chương 23: Quan tâm nhiều ắt sẽ loạn
24
Chương 24: Được voi đòi tiên
25
Chương 25: Tai nghe
26
Chương 26: Chị dám đánh tôi
27
Chương 27: Nảy sinh
28
Chương 28: Trời mưa
29
Chương 29: Mỹ phẩm dưỡng da
30
Chương 30: Tổng duyệt
31
Chương 30-2: Một số thuật ngữ về Rap – Hiphop trong Em có nhiều chiêu dỗ anh
32
Chương 31: Trận bóng rổ
33
Chương 32: Không thể phụ lòng
34
Chương 33: Quán trà sữa
35
Chương 34: Gặp lén
36
Chương 35: Bạo lực
37
Chương 36: Bạn mới
38
Chương 37: Ôm tôi một cái
39
Chương 38: Nổi giận
40
Chương 39: Quan tâm
41
Chương 40: Mùa dông bão
42
Chương 41: Khô nóng
43
Chương 42: Cơ hội
44
Chương 43: Phản đối chia lớp
45
Chương 44: Thật lòng
46
Chương 45: Tri âm
47
Chương 46: Giải quyết mọi chuyện
48
Chương 47: Ly biệt
49
Chương 48: Bí mật
50
Chương 49: Quý giá nhất
51
Chương 50: Dịu dàng
52
Chương 51: Bong bóng tỏ tình
53
Chương 52: Đi xa
54
Chương 53: Tỏ tình
55
Chương 54: Phía nam
56
Chương 55: Ăn dấm
57
Chương 56: Hạ thuốc
58
Chương 57: Đừng bỏ cuộc
59
Chương 58: Chụp chung
60
Chương 59: Tuổi trẻ trong xanh
61
Chương 60: Lớp mười hai
62
Chương 61: Vết sẹo
63
Chương 62: Mất kiểm soát
64
Chương 63: Đốt tình
65
Chương 64: Làm chuyện lớn
66
Chương 65: Thư tình
67
Chương 66: Đánh trả
68
Chương 67: Đêm giao thừa
69
Chương 68: Thi đại học
70
Chương 69: Ba năm
71
Chương 70: Cô thích anh
72
Chương 71: Tiệc tối
73
Chương 72: Hơi say
74
Chương 73: Debut vị trí C
75
Chương 74: Chiến dịch cuối cùng
76
Chương 75: Respect
77
Chương 76: Đoàn tụ
78
Chương 77: Trang điểm xinh đẹp
79
Chương 78: Về nhà
80
Chương 79: Diss
81
Chương 80: Lật thuyền
82
Chương 81: Kết thúc
83
Chương 82: Phiên ngoại đám cưới