Chương 65: Cầm sắt hòa minh

Lâm U bị tình huống trước mắt làm nhức trứng mãi không thôi. Làm một con rùa mai xanh bình thường không có thực lực như Ninja rùa cũng không có năng lực biến thái như Quy lão tiên sinh, cậu cảm thấy mình đang hứng chịu tất cả ác ý của thế gian này.

Nhưng điểm chết người không phải là tình trạng bây giờ của cậu, trái lại là tình trạng của chủ nhân mắt mù cứ ra vẻ, muốn đi đối phó với mấy kẻ địch không biết đang sử dụng vũ khí gì. Tính ra mấy vệ sĩ của hắn cũng đang chạy về phía này, hắn chỉ cần kiên trì ba, bốn phút như vậy cũng đủ rồi. Nhưng dưới tình hình chênh lệch thực lực quá xa, đừng nói ba phút, coi như là mười mấy giây cũng đủ làm cho người ta sống chết không rõ rồi.

Rất nhanh, Lâm U và người đang cầm lấy cậu nhị thiếu Mục gia đã bị Mục Viêm Khiếu trực tiếp đẩy vào hầm trú, hơn nữa còn khóa trái cửa từ bên ngoài. Tốc độ nhanh đến nỗi Lâm U muốn vẽ vời kháng nghị cũng không kịp, chỉ nghe ầm một tiếng cửa đóng lại.

Sau khi cửa lớn đóng lại, Mục Viêm Minh mới chợt la to một tiếng, âm thanh tràn đầy ảo não: “Cửa hầm khóa trái từ bên ngoài rồi!!! Bây giờ mình ra không được nữa!!!”

Lâm U nghe thế cứng người, trực tiếp há mồm không chút lưu tình cắn ngón tay Mục Viêm Minh. Cấu tạo tầng hầm nhà mình còn không hiểu rõ như thế, cậu thấy mình sống còn ý nghĩa gì nữa hả? Sớm đi chết đi!!!

“A a –!!! Mày cắn tao?! Sao mày dám cắn tao?” Mục Viêm Minh vung tay, nhưng giũ một hồi vẫn không tách Lâm U ra được.

Tiếp đó hắn bỗng nhiên ngưng lại. Chợt đem rùa tiên Lâm U đặt trước mặt mình, Mục Viêm Minh liền nói: “Nếu như... hôm đó tao không có bị ảo tưởng thì..., mày có phải là mèo đại tiên hay không? Nếu mày là mèo đại tiên, mày có thể ra ngoài giúp anh hai của tao không? Tiên nhân, yêu quái và vân vân chẳng phải có thể tùy tùy tiện tiện đẩy ngã người ta hay sao?”

Lâm U nghe nói thế ngẩng đầu rùa nhỏ lên, sau lại buồn bực nghĩ, ban đầu dược vật cậu kêu đại bàng vận chuyển tới có hơi ít, nếu khi đó kêu chuyển mười mấy hai mươi hòm lại đây, dưới tình huống như vầy chỉ cần đại thiếu tùy tiện vung một chút thuốc bột, không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết rồi sao? Mặc dù sau đó cậu có lẽ phải đối mặt với sự hoài nghi và kiểm soát của Tu Chân Giới.

Nhưng bây giờ nghĩ đến mấy thứ này cũng chẳng có ích lợi gì, thực tế thì mấy thứ kia cũng không có chuyển đến đây, hơn nữa chủ nhân mắt mù của cậu còn một mình giằng co với đám người xông vào ở bên ngoài, thử nghĩ cũng thấy nóng ruột vô cùng rồi — mặc dù Mục Nhất và Mục Nhị từng nói, thực lực của chủ nhân mắt mù nhà cậu có thể đánh ngang tay với Mục Nhất, nhưng thứ lỗi cho cậu hai tháng qua sống chung với chủ nhân nhà mình lâu như vậy cũng không thấy hắn lợi hại như thế. Cho nên, để chủ nhân nhu nhược ở bên ngoài đối mặt với mấy tên côn đồ và vân vân, thực sự không làm người khác yên lòng được mà.

Nói như thế nào cũng phải ra ngoài xem tình hình cuộc chiến, tiếp thêm lửa chiến mới được!

Vì thế Lâm U dùng sức vẽ loạn vào lòng bàn tay nhị thiếu, cậu vừa mới thấy tầng hầm có một cửa sổ như dùng để vận chuyển đồ đạc, chỉ cần ném cậu lên là được rồi, dĩ nhiên, cậu còn phải trông chờ vận may vào bốn chân của cậu nữa.

Vốn Lâm U còn cho rằng loại thương lượng như thế này dù gì cũng phải mất nửa phút trở lên, kết quả không biết vì nguyên nhân gì, Mục nhị thiếu bỗng nổi lòng tốt, tốc độ cực nhanh đặt cậu vào lòng bàn tay, sau mở cái cửa sổ nhỏ ra, thoắt cái ném cậu ra ngoài.

Thời gian sử dụng vỏn vẹn có năm giây.

Lúc Lâm U rơi xuống đất còn phản ứng không kịp, chờ đến lúc cậu kịp phản ứng lại, suýt nữa đã tức chết — Cái đồ óc to làm việc không biết suy xét cho thỏa!!! May là cậu không có ngã chổng vó được chứ? Nếu không thì đời này của cậu tiêu luôn rồi!!!

Cho dù bên ngoài có mưa to gió lớn che giấu, nhưng âm thanh rùa tiên Lâm U bị ném rơi xuống đất sinh ra tiếng động, cũng đủ để hấp dẫn sự chú ý của mấy tên côn đồ trong căn biệt thự yên tĩnh này rồi.

Chớp mắt một viên đạn bắn vào chỗ cạnh Lâm U. Nhưng mà, ước chừng hai giây sau, vị trí tên côn đồ bắn ra phát đạn kia vang lên một tiếng kêu đau đớn, tiếp đó là âm thanh vật nặng ngã xuống đất, rồi sau đó căn phòng khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có.

Cũng bởi vì đang nằm trên đất, nên rùa tiên Lâm U thấy rất rõ cái người áo đen ngã xuống đất không gượng dậy được kia, không phải chủ nhân mắt mù ngọc thụ lâm phong, khí phách bá đạo ngạo kiều của cậu.

Lâm U thở phào nhẹ nhõm. Sau đó bất tri bất giác nghĩ, không phải người mới bắn tên áo đen này là chủ nhân mắt mù của cậu đó chứ?! Dưới tình cảnh cảnh tối lửa tắt đèn, địch đông ta yếu, với một người mù mà nói, loại hành vi này có thể thoát khỏi diện tình nghi!

#Chủ nhân của cậu không thể nào hung tàn như vậy #

Rùa Lâm U suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng không có cách nào thuyết phục bản thân. Nhưng suy nghĩ và hành động có thể cùng tiến hành, Lâm U vừa nghĩ chủ nhân mắt mù nhà cậu rất lợi hại, vừa nhanh chóng bò dưới ghế salon, cậu nhớ bởi vì tiếng kêu của rùa quá nhỏ, hơn nữa tốn sức nói chuyện cũng không dễ dàng, vì thế mới đem ‘máy phiên dịch’ vừa mua tức giận ném dưới ghế salon. Cảm ơn cơn tức lúc đó của cậu, bây giờ cậu có thể dễ dàng chỉ dẫn phương hướng cho chủ nhân mắt mù, thuận tiện làm bại lộ hành tung của kẻ địch — con rùa vậy mà cũng có khả năng nhìn vào ban đêm, không biết là gen xảy ra biến dị hay bản thân rùa đã có khả năng này nữa.

Lại tốn hết hai mươi giây, Lâm U tìm thấy máy phiên dịch, điều chỉnh âm lượng đến mức lớn nhất, đem loa đặt trước miệng mình, Lâm rùa tiên nằm dưới ghế salon, trợn to đôi mắt đậu đen, tìm kiếm người áo đen.

Mục Viêm Khiếu núp ở góc tường bên cạnh cái tủ nhỏ, nín thở tập trung, lẳng lặng lắng nghe tất cả động tĩnh trong phòng. Hắn mới nghe thấy âm thanh như tiếng mai rùa rơi xuống đất, một khắc kia trái tim mất khống chế mà thắt lại, rồi tiếng đạn bắn xuống đất làm hắn điên cuồng mất tự chủ.

Thân thể còn nhanh hơn suy nghĩ một bước di chuyển đến vị trí của người kia, giơ tay chém xuống. Lâu rồi không động thủ, hắn gọn gàng linh hoạt kết thúc tính mạng của một người.

Cho dù là như thế, hắn cũng không cảm thấy dễ chịu hơn tí nào. Hắn không biết Lâm Lâm có còn sống hay không, có đàng hoàng ở lại trong hầm hay không, được bảo vệ hay không, nhưng dù thế nào hắn cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, vì một khi tâm thần rối loạn, bảy, tám tên côn đồ tiến vào phòng, hắn chẳng những không chiếm được chút tiện nghi nào, không chừng còn làm mình bị thương nặng nữa.

Vô luận như thế nào, nhất định phải tỉnh táo.

Mục Viêm Khiếu nghĩ như vậy, cơn đau đầu vừa xuất hiện cũng bị hắn đè lại như thế.

Mà so với Mục Viêm Khiếu, tâm tình tám tử sĩ Trần gia vào nhà cũng không thể nào ổn định.

Bọn họ vừa bắt đầu kế hoạch muốn thừa dịp người ta ngủ say mà đầu độc cho chết, chẳng qua người tính không bằng trời tính, bọn họ không nghĩ tới dưới dự che dấu của cơn mưa to như thế, Mục Viêm Khiếu có thể nhận ra vấn đề hơn nữa còn phản ứng rất nhanh.

Vì thời cơ đã mất, lúc này mà đầu độc thì Mục Viêm Khiếu hoàn toàn có thể trốn ra từ cửa sau hoặc cửa sổ, đến lúc đó không cẩn thận để hắn chạy mất, thế thì chờ đợi nhà họ Trần chỉ có diệt vong mà thôi.

Vì thế khi không còn cách nào đầu độc, tử sĩ Trần gia liền lựa chọn để một nửa bên ngoài trông chừng, nửa còn lại vào nhà dùng tốc độ nhanh nhất giết chết hai người Mục Viêm Khiếu và Mục Viêm Minh.

Nhưng kết quả xảy ra lại khiến bọn họ phải kinh hãi, họ biết rõ Mục Viêm Minh là một kẻ không đáng lo có thể bỏ qua. Còn về phần Mục Viêm Khiếu, mặc dù có nghe nói năng lực đánh nhau của hắn cũng khá dũng mãnh, nhưng một người mù rồi còn có thể làm cái gì chứ? Lúc tử sĩ Trần gia xông vào, trong lòng suy nghĩ chỉ cần chưa đến một phút thôi là bọn họ có thể giải quyết xong Mục Viêm Khiếu rồi.

Nhưng một phút đã trôi qua, cái tên mù Mục Viêm Khiếu kia vẫn bình yên vô sự, kì lạ là bọn họ lại tổn thất một người.

Mục Viêm Khiếu thật sự lợi hại như vậy sao?!

Các tử sĩ Trần gia cảnh giác nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Mục Viêm Khiếu, trong lòng mang theo nỗi ngạc nhiên nghi ngờ.

Bên này hai phe giằng co, bên trong nhà chợt vang lên một âm thanh uy nghiêm:

“Các đồng chí! Vì một tương lai Trung Quốc vẻ vang! Hương tám giờ xông lên a!”

Trong nháy mắt này, vị trí ghế salon của Lâm U xuất hiện thêm sáu, bảy lỗ đạn. Lâm U nghe phía trên đầu vang lên tiếng phốc phốc, cho doanh nghiệp đã chế tạo ra chiếc ghế salon bền chắc này 32 likes —— Lần sau tiểu gia nhất định sẽ kêu chủ nhân mắt mù mua tất cả dụng cụ gia đình từ chỗ anh!!! Chủ doanh nghiệp làm việc rất uy tín nha! Đáng khen!!!

Trong lúc đạn bắn ra, người áo đen ở hướng tám giờ cũng mang theo vẻ mặt không thể tin nổi, ngã xuống thẳng tắp. Chỗ ấn đường của hắn, xuất hiện một cái lỗ hình tròn.

Tử sĩ Trần gia: “!!!”

Trong nhà sao có thể còn người khác được?!

Một người thật thà khác tỏ vẻ thật ra thì có thể còn rất nhiều người.

Thế là tiếp sau âm thanh uy nghiêm trang trọng đó, một âm thanh mềm mại yểu điệu mang theo chút yếu ớt vang lên trong phòng: “Đáng ghét hà ~ Hướng năm giờ có một con ruồi đáng ghét kìa ~ chủ nhân em sợ quá à ~ ~ “

Trên ghế salon nháy mắt lại có thêm mấy lỗ, mà tử sĩ Trần gia hướng năm giờ trong một giây sau đó đã hét lên một tiếng. “Tôi trúng đạn rồi!!!”

Xem ra kĩ thuật bắn súng lần này của chủ nhân mắt mù không chuẩn xác như lần trước, không phải một phát lấy mạng. A, có thể là cũng bị cái âm thanh điệu chảy nước kia là kinh hãi rồi.

Suy đoán này vô cùng chính xác.

Nếu như bảo lúc Mục Viêm Khiếu nghe thấy âm thanh trang nghiêm kia kiềm lòng không đặng mừng như điên thì..., lần thứ hai nghe thấy âm thanh nhắc nhở, không khống chế nổi run tay một chút. Vươn tay day day huyệt thái dương, qua vài ngày yên tĩnh bỗng nhiên nghe thấy mấy lời thần kinh... hắn vẫn có chút không thích ứng được.

Nhưng, cảm giác cùng thú cưng của mình phối hợp đối phó kẻ địch, thật quá tốt.

Lúc này, tám tử sĩ xông vào Mục gia đã chết mất ba, thời gian hai phút đã trôi qua. Thậm chí Mục Viêm Khiếu đã nghe âm thanh đánh nhau kịch liệt truyền đến từ ngoài sân, hắn chỉ cần đợi thêm một, hai phút, bọn người to gan lớn mật này có thể bị xử tội toàn bộ rồi.

Chỉ là là bất kể đại thiếu Mục gia giết chưa tận hứng hay rùa tiên Lâm U chơi còn chưa đã, sẽ không đàng hoàng ngồi yên chờ cứu viện tới, vì thế nửa phút sau đó, các loại âm thanh nhắc nhở đây quỷ dị liên tiếp oanh tạc cả biệt thự.

“Mẹ nó! Dám xông vào phòng của ông! Tụi mày không sợ có đi không về sao?! Một giờ!!!” Đây là đại ca xã hội đen đúng chuẩn.

Hướng một giờ người áo đen kia chết không nhắm mắt.

“Hôm nay chủ nhân chưa cho tôi uống thuốc, thấy mình thật là dễ thương quá đi! Lại mười một giờ ~”

Hướng mười một giờ người áo đen ôm hận mà chết.

“Khanh vốn là giai nhân, sao lại làm giặc?!” Khẳng định là giọng quân tử. “Giờ Thìn.”

Người áo đen hướng mười giờ bỏ chạy.

Mục Viêm Khiếu co rút khóe miệng. Không thể nói giờ quốc tế được hay sao?!

Cuối cùng rùa tiên Lâm U còn dùng giọng đại sư phật môn chính tông nói: “Buông bỏ đồ đao, lập địa thành phật.” Đúng lúc đó, mấy vệ sĩ Mục gia dùng tốc độ thật nhanh chạy từ biệt thự bên cạnh sang đạp cửa rơi xuống đất, Mục Nhị và Mục Tam vừa xông vào vẻ mặt như tang thi khẩn trương quan sát tình huống bên trong, mà Mục Nhất cùng Mục Tứ, Mục Ngũ còn lại thì dùng tốc độ nhanh nhất khống chế ba tên côn đồ còn lại.

Gần như cùng lúc Mục Nhị với Mục Tam hô vang vui mừng —— bọn họ thấy ông chủ nhà mình vẻ mặt xoắn xuýt đứng cạnh ghế salon, nhìn ộ dạng hình như là muốn đưa tay mò mẫm dưới ghế.

Mấy vệ sĩ: “...” Đây là ông chủ phát bệnh sao?

Rồi sau đó năm người liền nghe thấy một thanh âm đủ để da gà da vịt tranh nhau nổi lên:

“Ha ha, các anh cực kì giống như cảnh sát trong phim, xử lí xong mấy tên côn đồ mới tới nơi. Phía dưới là tóm tắt bản tin đầu...”

Mở đèn, mấy người Mục Nhất nhìn hình dáng bộ salon trăm nghìn lỗ hổng cảm thấy thật tội cho nó —— phải che chắn một tên nói chuyện chuyên kéo thù hận bên dưới, phải làm tấm chắn, không bị bắn thành cái sàng mới là lạ đó.

Bất quá, Mục Tam nhìn năm người áo đen trong phòng vẫn nhịn không được hít một hơi khí lạnh, ông chủ lâu ngày không động thủ hắn cũng xém quên luôn bản lĩnh của ngài ấy luôn rồi, nhớ năm đó hắn và Mục Tứ, Mục Ngũ, cũng là bị ông chủ ngược một phen. Ai nha, thật ra thì mắt bị mù cũng không có gì không tốt, ít nhất độ độc ác cũng giảm đi vài cấp, thoạt nhìn ôn hòa vô hại quá chừng —— Mặc dù bản chất vẫn như ban đầu không hề thay đổi nhưng vẫn khiến người ta thả lỏng tinh thần a.

“Đem bọn chúng trói chung một chỗ. Mặt khác, đi nhà họ Trịnh, Trần đem một nhà dì cả, dì nhỏ trói lại đây. Nếu như Trịnh Du Hổ chạy rồi thì cứ mặc kệ hắn, những người còn lại, tất cả trói lại đem hết về đây. “Mục Viêm Khiếu vừa vói tay xuống dưới ghế salon, vừa nhàn nhạt mở miệng.

“Ngay cả tử sĩ cũng dám phái tới, vậy họ cũng không cần chờ phá sản lánh nạn sang ngoại ô nữa. Tất cả đều tống vào tù hết! Đầu năm nay, nếu không tàn nhẫn một chút, bọn họ còn tưởng tôi rất dễ tính đấy.”

Ánh mắt Mục Nhị chợt lóe, đẩy mắt kiếng nói: “Chồng bà Trịnh và bà Trần cũng trói luôn sao?”

“Vợ làm chuyện gì, nếu chồng họ còn không biết, vậy bọn họ còn đòi lăn lộn cái gì nữa? Rõ ràng là lòng tham không đáy muốn có lợi cho mình, lại còn giả vờ không quan tâm, hừ, làm trò đồi bại còn muốn dựng miếu thờ, rõ nằm mơ ban ngày.”

Vì thế vợ chồng bà Trịnh, chồng bà Trần đang còn say giấc nồng, bỗng nhiên cửa nhà bị phá, không hó hé gì lại bị trói gô lên xe. Còn bà Trần ở trong nhà khách khẩn trương ngóng tin tức, cuối cùng cũng không đợi được tin tốt mà bà muốn, ngược lại chờ được Mục Tam mang theo mắt điện tử.

Một đem này, mười đại thế gia thành phố A, có hai nhà, không chút chần chừ bị đào thải. Tới sáng ngày mai, có lẽ, mười đại thế gia, sẽ biến thành tám nhà.

Không được hoàn mỹ chính là, Trịnh Du Hổ chạy trốn, Trần Du Hạc cũng biến mất không dấu vết.

Chapter
1 Chương 1: Chết mà không cười
2 Chương 2: Chỗ dựa vững chắc
3 Chương 3: Sống không bằng chết
4 Chương 4: Nhất thời lỡ lời
5 Chương 5: Vô cùng sắc bén
6 Chương 6: Mau nói tiếng người
7 Chương 7: Trời cao đố kị anh tài
8 Chương 8: Chú chim làm khắp nơi kinh ngạc
9 Chương 9: Mục đại thiếu uy vũ
10 Chương 10: Suối nước nóng tình yêu
11 Chương 11: Nhiệt liệt hoan nghênh
12 Chương 12: Hoàng hôn mê hoặc
13 Chương 13: Vui vẻ hòa thuận
14 Chương 14: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động
15 Chương 15: Nhân lúc yếu thế mà tấn công
16 Chương 16: Lấy độc trị độc
17 Chương 17: Lần đầu gặp bác sĩ thú y
18 Chương 18: Lời mời ngoài ý muốn
19 Chương 19: Xui xẻo đeo bám
20 Chương 20: Ý của anh cũng là ý của tôi
21 Chương 21: Vợ chồng ân ái
22 Chương 22: Chim nhỏ tức giận
23 Chương 23: Vẹn toàn cả đôi bên
24 Chương 24: Thần thoại phương đông
25 Chương 25: Âm mưu quỷ kế
26 Chương 26: Mau tới vuốt lông
27 Chương 27: Sắp chết còn làm bộ
28 Chương 28: Con chim tốt có một không hai
29 Chương 29: Phát sinh nghi ngờ
30 Chương 30: Ấm áp cuối con đường
31 Chương 31: Chạy trời không khỏi nắng
32 Chương 32: Tạm biệt Lâm Lâm
33 Chương 33: Xin chào Lâm Lâm
34 Chương 34: Lâm Lâm anh dũng
35 Chương 35: Mất rồi lại được
36 Chương 36: Lại thấy Lâm Lâm
37 Chương 37: Tức đỏ con mắt
38 Chương 38: Thu phục mèo mập
39 Chương 39: Tin vui ngoài ý muốn
40 Chương 40: Khí phách uy vũ
41 Chương 41: Kẻ là đại vương
42 Chương 42: Quản chế tiểu đội
43 Chương 43: Xui xẻo đáng đời nhà mi
44 Chương 44: Ý nghĩ kỳ lạ
45 Chương 45: Thích nghe ngóng
46 Chương 46: Giương đông kích tây
47 Chương 47: Chuyện này không khoa học
48 Chương 48: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động
49 Chương 49: Chị dâu hư hư thực thực
50 Chương 50: Cáo mượn oai hùm
51 Chương 51: Tự mình đào hố
52 Chương 52: Đều phi khoa học!
53 Chương 53: Lạy Lâm đại tiên
54 Chương 54: Chớ có sờ cái đuôi
55 Chương 55: Khẩu phật tâm xà
56 Chương 56: Đều vì lợi ích
57 Chương 57
58 Chương 58: Mèo ta phản công
59 Chương 59: Sét đánh giữa trời quang
60 Chương 60: Rùa con mai xanh
61 Chương 61: Từ từ chậm rãi
62 Chương 62: Không được hoàn mỹ
63 Chương 63: Tốt xấu lẫn lộn
64 Chương 64: Tập kích đêm mưa
65 Chương 65: Cầm sắt hòa minh
66 Chương 66: Tự cầu nhiều phúc
67 Chương 67: Vuốt vuốt đầu chó
68 Chương 68: Vừa tức vừa buồn cười
69 Chương 69: Tự đưa đến cửa
70 Chương 70: Phong thủy luân chuyển
71 Chương 71: Không thiếu chuyện lạ
72 Chương 72: Vua chó bình tĩnh
73 Chương 73: Chọc mù mắt rồi
74 Chương 74: Kết thù kết thân
75 Chương 75: Áo gấm về làng?
76 Chương 76: Anh em gặp lại
77 Chương 77: Kẻ thù gặp nhau?
78 Chương 78: Gặp mặt cha vợ
79 Chương 79: Đại thiếu công kích
80 Chương 80: Cơn giận cướp vợ
81 Chương 81: Phúc hoạ huyết mạch
82 Chương 82: Lời nói muộn màng
83 Chương 83: Trợn mắt há mồm
84 Chương 84: Nghịch thiên cải mệnh
85 Chương 85: Bệnh thần kinh à
86 Chương 86: Ai ngốc vậy chứ
87 Chương 87: Kiên trì đến cùng
88 Chương 88: Đừng náo loạn nữa
89 Chương 89: Chim to mới tốt
90 Chương 90: Ác ma phương Đông
91 Chương 91: Tam sinh hữu hạnh
92 Chương 92: Mặt quá dầy rồi
93 Chương 93: Chợ đêm Côn Lôn
94 Chương 94: Bản chất tiểu gia
95 Chương 95: Lâu đài cổ châu Âu
96 Chương 96: Ai thảm hơn ai
97 Chương 97: Không có thuốc chữa
98 Chương 98: Câu chuyện hạnh phúc
99 Chương 99: Tiểu gia uy vũ
100 Chương 100: Lời mời quỷ dị
101 Chương 101: Con học gì thế
102 Chương 102: Ra tay quá nhanh
103 Chương 103: Trẻ trâu đừng nháo
104 Chương 104: Đi thong thả không tiễn
105 Chương 105: Ngọc khí quỷ dị
106 Chương 106: Bộ đồ ăn thật lớn
107 Chương 107: Trai tài trai sắc
108 Chương 108: Bí mật Ngọc Linh
109 Chương 109: Kế trong kế
110 Chương 110: Ông nghĩ hay quá
111 Chương 111: Kết thúc chính văn
112 Chương 112: Phiên ngoại 1
113 Chương 113: Phiên ngoại 2
114 Chương 114: Phiên ngoại 3
115 Chương 115: Phiên ngoại 4
116 Chương 116: Phiên ngoại 5 – Chuyện về Gia Phỉ
117 Chương 117: Phiên ngoại về Gia Phỉ (Hạ)
Chapter

Updated 117 Episodes

1
Chương 1: Chết mà không cười
2
Chương 2: Chỗ dựa vững chắc
3
Chương 3: Sống không bằng chết
4
Chương 4: Nhất thời lỡ lời
5
Chương 5: Vô cùng sắc bén
6
Chương 6: Mau nói tiếng người
7
Chương 7: Trời cao đố kị anh tài
8
Chương 8: Chú chim làm khắp nơi kinh ngạc
9
Chương 9: Mục đại thiếu uy vũ
10
Chương 10: Suối nước nóng tình yêu
11
Chương 11: Nhiệt liệt hoan nghênh
12
Chương 12: Hoàng hôn mê hoặc
13
Chương 13: Vui vẻ hòa thuận
14
Chương 14: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động
15
Chương 15: Nhân lúc yếu thế mà tấn công
16
Chương 16: Lấy độc trị độc
17
Chương 17: Lần đầu gặp bác sĩ thú y
18
Chương 18: Lời mời ngoài ý muốn
19
Chương 19: Xui xẻo đeo bám
20
Chương 20: Ý của anh cũng là ý của tôi
21
Chương 21: Vợ chồng ân ái
22
Chương 22: Chim nhỏ tức giận
23
Chương 23: Vẹn toàn cả đôi bên
24
Chương 24: Thần thoại phương đông
25
Chương 25: Âm mưu quỷ kế
26
Chương 26: Mau tới vuốt lông
27
Chương 27: Sắp chết còn làm bộ
28
Chương 28: Con chim tốt có một không hai
29
Chương 29: Phát sinh nghi ngờ
30
Chương 30: Ấm áp cuối con đường
31
Chương 31: Chạy trời không khỏi nắng
32
Chương 32: Tạm biệt Lâm Lâm
33
Chương 33: Xin chào Lâm Lâm
34
Chương 34: Lâm Lâm anh dũng
35
Chương 35: Mất rồi lại được
36
Chương 36: Lại thấy Lâm Lâm
37
Chương 37: Tức đỏ con mắt
38
Chương 38: Thu phục mèo mập
39
Chương 39: Tin vui ngoài ý muốn
40
Chương 40: Khí phách uy vũ
41
Chương 41: Kẻ là đại vương
42
Chương 42: Quản chế tiểu đội
43
Chương 43: Xui xẻo đáng đời nhà mi
44
Chương 44: Ý nghĩ kỳ lạ
45
Chương 45: Thích nghe ngóng
46
Chương 46: Giương đông kích tây
47
Chương 47: Chuyện này không khoa học
48
Chương 48: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động
49
Chương 49: Chị dâu hư hư thực thực
50
Chương 50: Cáo mượn oai hùm
51
Chương 51: Tự mình đào hố
52
Chương 52: Đều phi khoa học!
53
Chương 53: Lạy Lâm đại tiên
54
Chương 54: Chớ có sờ cái đuôi
55
Chương 55: Khẩu phật tâm xà
56
Chương 56: Đều vì lợi ích
57
Chương 57
58
Chương 58: Mèo ta phản công
59
Chương 59: Sét đánh giữa trời quang
60
Chương 60: Rùa con mai xanh
61
Chương 61: Từ từ chậm rãi
62
Chương 62: Không được hoàn mỹ
63
Chương 63: Tốt xấu lẫn lộn
64
Chương 64: Tập kích đêm mưa
65
Chương 65: Cầm sắt hòa minh
66
Chương 66: Tự cầu nhiều phúc
67
Chương 67: Vuốt vuốt đầu chó
68
Chương 68: Vừa tức vừa buồn cười
69
Chương 69: Tự đưa đến cửa
70
Chương 70: Phong thủy luân chuyển
71
Chương 71: Không thiếu chuyện lạ
72
Chương 72: Vua chó bình tĩnh
73
Chương 73: Chọc mù mắt rồi
74
Chương 74: Kết thù kết thân
75
Chương 75: Áo gấm về làng?
76
Chương 76: Anh em gặp lại
77
Chương 77: Kẻ thù gặp nhau?
78
Chương 78: Gặp mặt cha vợ
79
Chương 79: Đại thiếu công kích
80
Chương 80: Cơn giận cướp vợ
81
Chương 81: Phúc hoạ huyết mạch
82
Chương 82: Lời nói muộn màng
83
Chương 83: Trợn mắt há mồm
84
Chương 84: Nghịch thiên cải mệnh
85
Chương 85: Bệnh thần kinh à
86
Chương 86: Ai ngốc vậy chứ
87
Chương 87: Kiên trì đến cùng
88
Chương 88: Đừng náo loạn nữa
89
Chương 89: Chim to mới tốt
90
Chương 90: Ác ma phương Đông
91
Chương 91: Tam sinh hữu hạnh
92
Chương 92: Mặt quá dầy rồi
93
Chương 93: Chợ đêm Côn Lôn
94
Chương 94: Bản chất tiểu gia
95
Chương 95: Lâu đài cổ châu Âu
96
Chương 96: Ai thảm hơn ai
97
Chương 97: Không có thuốc chữa
98
Chương 98: Câu chuyện hạnh phúc
99
Chương 99: Tiểu gia uy vũ
100
Chương 100: Lời mời quỷ dị
101
Chương 101: Con học gì thế
102
Chương 102: Ra tay quá nhanh
103
Chương 103: Trẻ trâu đừng nháo
104
Chương 104: Đi thong thả không tiễn
105
Chương 105: Ngọc khí quỷ dị
106
Chương 106: Bộ đồ ăn thật lớn
107
Chương 107: Trai tài trai sắc
108
Chương 108: Bí mật Ngọc Linh
109
Chương 109: Kế trong kế
110
Chương 110: Ông nghĩ hay quá
111
Chương 111: Kết thúc chính văn
112
Chương 112: Phiên ngoại 1
113
Chương 113: Phiên ngoại 2
114
Chương 114: Phiên ngoại 3
115
Chương 115: Phiên ngoại 4
116
Chương 116: Phiên ngoại 5 – Chuyện về Gia Phỉ
117
Chương 117: Phiên ngoại về Gia Phỉ (Hạ)