Chương 75: Ngoại truyện 21. Mang thai 1

Hai năm trôi qua vội vàng, Chân Diểu cùng với thương hiệu riêng của mình là "Chuông đồng hồ muộn" đứng vững trên thị trường trong nước, hai bộ sưu tập ban đầu "BLD" và "Sơn Dươngà" là hai sự kiện quan trọng trong cuộc đời cô, cất giữ trong tủ trưng bày của studio, trở thành bộ sưu tập độc nhất và là kho báu không được bán ra bên ngoài.

Một số người đánh giá cô có thiên phú và tài hoa, có tiền, có bối cảnh, không thiếu chủ đề. Cho dù đó là ngoại hình của riêng cô, hay một người chồng có ngoại hình và một cuộc hôn nhân hạnh phúc, đều dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người.

Mà thời gian dài như vậy trôi qua, còn có người thỉnh thoảng còn say sưa nói về màn cầu hôn và hôn lễ trước kia, chuyện những người khác ở nhà họ Tống cùng nhau tham dự buổi lễ ra mắt bộ sưu tập "Sơn Dương" vào hơn một năm trước thỉnh thoảng lại bị người ta lôi ra cảm thán.

-- Địa điểm trình diễn được trang trí với màu trắng làm chủ đạo, người nhà họ Tống ngồi ở vị trí giữa hàng đầu tiên, hai vợ chồng lớn tuổi tao nhã quý khí, ba người đàn ông khác ngũ quan có hơi giống nhau, nhưng khí chất khác nhau, cùng bề ngoài đều đủ để khiến người ta chú ý, vẻ mặt đều trịnh trọng chuyên chú.

Sau khi bức ảnh này được đăng lên đã gây ra một cơn sốt không nhỏ, các bình luận bên dưới bức ảnh tăng vọt.

Cơm chiên coca: Ba người đàn ông ngồi cạnh nhau như vậy, trông giống như hậu trường của người mẫu nam.

Dưa hấu mùa đông bị nứt: Chúa ơi! Nhà họ Tống còn thiếu con dâu không! Tôi đăng ký đầu tiên a --

Đồng hồ báo thức của bạn đổ chuông: Nhìn vào gia đình này, tôi đã thực sự biết cái gì được gọi là sức mạnh của gen. Ba đứa con trai của nhà họ Tống đều được di truyền ưu điểm a!

Mèo đang ăn lẩu: Tôi thì khác, tôi không có ngoại hình lại không có vóc dáng, không có tiền ô ô ô....

Tuyết nướng: Chuông đồng hồ muộn cũng quá hạnh phúc rồi a.

Hai cụm từ "Tầm quan trọng của gen" và "Con dâu nhà họ Tống" cũng vì vậy mà treo trên hotsearch trong một thời gian dài.

Tuy nhiên, trong sự chú ý cao độ cũng dần dần xuất hiện một số âm thanh ít thân thiện hơn.

Lúc này đã một năm rưỡi kể từ khi Chân Diểu cho ra mắt bộ sưu tập "Sơn Dương" cùng với việc phát hành loạt trang phục mới của cô, bức ảnh chụp chung một lần nữa lại được không ít người bàn tán.

Đang ngủ chớ quấy rầy: Sao tôi lại thấy cô ta cố tình thổi phồng bản thân mình nhỉ. Nhà chồng như vậy thực sự là một công cụ đầu cơ tự nhiên nha, như vậy sử dụng thương hiệu làm thế nào sẽ thiếu nhiệt ah.

Chân Diểu nhìn loại bình luận này, bỗng dưng nhíu mày.

Đối với cô mà nói gia đình là điểm mấu chốt, cô làm sao cũng không thể cố ý thổi phồng gia đình, huống chi mỗi lần trên mạng có tin tức về cô nhưng không liên quan đến thương hiệu thì Tống Lộc Bách đều nghe theo ý của cô mà hạ nhiệt.

Cô không chút nghĩ ngợi liền chỉnh sửa Weibo để nói rõ, nhưng có ai đó còn nhanh hơn cô.

Tống Lộc Bách được cô đưa lên ưu tiên. Ngay sau khi anh đăng weibo, cô liền nhận được thông báo. Nhấp vào, đây là Weibo gốc đầu tiên và duy nhất kể từ khi anh đăng ký Weibo. Nội dung rất ngắn gọn, chỉ có một câu.

--"Cô ấy không cần tôi cung cấp nhiệt độ. Nếu có thể, đó là vinh hạnh của tôi."

Câu nói đáp lại này đối với Tống Lộc Bách mà nói thì được coi là vô cùng ôn hòa, bởi vì Chân Diểu đã từng nhìn thấy bộ dáng không chút nể tình của anh. Sở dĩ khách khí như vậy hiển nhiên là vì suy nghĩ cho cô.
Nhưng từ bộ dáng khí định thần nhàn hộ khuyết mà anh thường có, lời này lại vô cùng "Tống Lộc Bách".

Chân Diểu nhìn chằm chằm dòng chữ ngắn ngủi này cười cười, mở khu bình luận phát ra một cái đầu thỏ cười cùng một trái tim yêu thương đỏ rực.

Sau khi bình luận, cô mở WeChat để "quấy rối" anh.

Không lâu sau, Tống Lộc Bách trả lời: Anh đang trên đường về. Đón em đến nhà lớn ăn tối?

Cô trả lời lại: Được.

................

Trên đường hai người đến nhà lớn ăn cơm câu được câu không nói chuyện, Chân Diểu không nhịn được chủ động nhắc tới chuyện trên Weibo.

"Sự chú ý của dư luận đối với những chuyện này luôn là thứ tất yếu." Tống Lộc Bách lái xe, phân tâm thản nhiên nói: "Bản thân tác phẩm của em đủ xuất sắc, bất kỳ sức nóng nào cũng chỉ là thêu hoa trên gấm, đại đa số đều là phản hồi tích cực."
Cô gật đầu.

Anh nói thêm: "Khi đứng đủ cao sẽ hiếm khi ngồi xổm xuống để xem cát ở đế giày."

Cô gật đầu lần nữa, một bộ dạng ngoan ngoãn.

"Nhưng điều đó không có nghĩa là em có thể để cho bọn họ phỉ báng."

Chân Diểu sửng sốt, bỗng dưng hiểu rõ, cười nói: "Cho nên anh chủ động đăng weibo đáp lại, đúng không?"

Tống Lộc Bách cầm vô lăng cười cười, không nói gì.

Cô không nhịn được lại mở Weibo nhìn một chút, bên dưới weibo một câu nói của anh đã có rất nhiều bình luận, có người nói trêu chọc đây không phải là thổi phồng mà là khoe ân ái.

Một số người khác nói: Giải tán, đây có lẽ là phong cách làm việc của người nhà họ Tống.

Đến nhà lớn, trước khi ăn tối Chân Diểu đem bình luận này làm trò đùa đọc cho mọi người nghe, Tống Diên Từ gật đầu: "Nói rất có đạo lý, rất khách quan."
Tống Lịch Kiêu giơ ngón tay cái lên: "Nếu không phải vì suy nghĩ cho em, anh đã sớm tự mình đi đáp trả những người nói hươu nói vượn kia rồi."

"Chẳng lẽ không phải Lộc Bách nhắc em đừng xúc động sao?" Tống Diên Từ ngồi xuống.

"Không cần anh ấy hắn nhắc nhở thì em cũng biết cái gì nên làm cái gì không nên làm."

Tống Lộc Bách không nói gì, thay Chân Diểu kéo ghế ra, ý bảo cô lại đây ngồi.

Chân Diểu đi vài bước qua đó ngồi xuống, mùi hầm trước mặt bỗng dưng bay đến chóp mũi, hương thơm nồng đậm đến mức có chút ngấy, khiến cô có chút không có khẩu vị.

Vì vậy, cô uống hai ngụm và đặt muỗng, chuyển sang ăn thức ăn.

Tống Lộc Bách gắp những thứ bình thường cô thích ăn đặt vào đĩa, nhưng nửa ngày cô cũng không động đũa, không biết nên ăn gì.

Hoặc có vẻ như không có gì là thiếu, không biết tại sao hai nồi súp hầm làm cho cô cảm thấy ngấy.
Nhưng vì không muốn cho những người khác lo lắng hỏi nhiều, Chân Diểu vẫn tùy tiện gắp một đũa đưa vào miệng, nhưng nhai nửa ngày cũng nuốt không nổi.

Cô buộc mình phải nuốt xuống, cổ họng và dạ dày đặc biệt chống cự, làm cho cô cảm thấy hơi buồn nôn.

"Làm sao vậy?" Tống Lộc Bách bỗng nhiên hỏi.

Chân Diểu lắc đầu: "Không có việc gì."

Chu Huệ thấy thế thân thiết nói: "Diểu Diểu, đồ ăn không hợp khẩu vị của con sao?"

"Không phải, con chỉ là vừa mới nghĩ đến một chuyện nên có hơi thất thần thôi ạ."

"Khi ăn không nên nghĩ đến những rắc rối trong công việc, nghỉ ngơi thật tốt, ăn nhiều hơn, xem xem con lại gầy hơn rồi."

"Tôi cảm thấy khuôn mặt của Chân Diểu nhiều thịt hơn vài ngày trước, nhìn đẹp hơn một chút." Tống Tất Xích quan sát vài lần rồi thành thành thật nói.
Chu Huệ lập tức oán giận nói: "Nói cái gì vậy, ông vừa nói nhiều thịt thì con bé lại cho rằng bản thân rất mập mà muốn giảm cân thì làm sao bây giờ?"

"Không đâu ạ, bình thường con không cố ý khống chế, chưa từng nghĩ tới giảm cân." Chân Diểu vội nói.

"Thế là tốt rồi, không nên học những cô gái theo đuổi sự gầy gò, chúng ta phải có thẩm mỹ lành mạnh, theo đuổi vóc dáng cân xứng."

Cả nhà vui vẻ ăn xong bữa tối, lúc đứng dậy đi về phía khoảng cách phòng khách, Chân Diểu bị Tống Lộc Bách nhẹ nhàng giữ chặt cổ tay.

"Ngày mai anh đưa em đến bệnh viện để kiểm tra nhé?" Anh thì thầm.

Cô đột nhiên ngước mắt lên nhìn anh, tim đập nhanh hơn trong nháy mắt.

Có lẽ lần này cô biểu lộ quá nhiều cảm xúc, Tống Lộc Bách giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ mặt cô: "Đừng khẩn trương."
". . . . . . Vâng." Chân Diểu gật đầu.

Hai ba tháng trước, bọn họ đã ngừng tránh thai sau khi thảo luận, nghĩ rằng hai người đã sẵn sàng để mang thai và có em bé trong tất cả các khía cạnh. Kỳ kinh của tháng này cũng chậm vài ngày, cô nghĩ rằng đó là do mệt mỏi, tất nhiên, trong trái tim cũng có một khoảnh khắc nghi ngờ tinh tế.

Mãi cho đến khi nhìn thấy sự thay đổi xảy ra trong bữa ăn vừa rồi, cô mới chợt nhớ đến một loạt các vấn đề nhỏ như buồn ngủ, chán ăn vân vân.

Sau khi trong lòng có sự chuẩn bị và hoài nghi như vậy, sẽ nhịn không được đem tất cả manh mối hướng tới gần đây, nhưng cô không ngờ là Tống Lộc Bách lại có suy đoán giống cô nhanh như vậy.

Có lẽ anh cũng chú ý đến tất cả các loại bất thường của cô và các vấn đề thời kỳ sinh lý....

Mặc dù có chuẩn bị, nhưng khi phát hiện bản thân thật sự có thể mang thai, Chân Diểu vẫn không thể tránh khỏi căng thẳng, hoảng loạn.
Trong đầu cô suy nghĩ về tất cả các loại khả năng, có hơi thất thần.

Khi đi đến ghế sofa, không biết cô giẫm lên cái gì, chân bỗng dưng trượt xuống, lảo đảo mất thăng bằng ngửa ra sau.

Chân Diểu mặt trắng bệch, tay tùy nắm lấy cánh tay Tống Lộc Bách bên cạnh, người sau đã sớm ôm lấy cô một bước để cô đứng vững: "Sao thế?"

"May là anh giữ em." Cô liếm môi, miễn cưỡng mỉm cười, có hơi sợ hãi.

"Chân có sao không?"

Cô lắc đầu, né tránh bước sang bên cạnh một bước, để lộ một vết nước nhỏ mà chân cô vừa giẫm lên.

"Là ai làm?" Tống Lộc Bách lạnh mặt ngước mắt nhìn quanh, đáy mắt tràn đầy tức giận.

Sự chú ý của những người khác bị thu hút bởi âm thanh này, đến gần nhìn qua: "Sao lại thế này?"

Một người giúp việc hốt hoảng chạy tới, cúi đầu nhìn thoáng qua vội vàng ngồi xổm xuống lau sạch vết nước, đồng thời liên tục xin lỗi, nói vừa rồi lúc cất tách trà thì quá sơ suất, làm đổ một chút nước trà ra mà quên chưa kịp dọn dẹp.
Chân Diểu vội vàng nắm tay Tống Lộc Bách, dùng cái này để trấn an anh, ý bảo anh không nên biểu hiện quá bất thường.

Bây giờ vẫn chưa đi kiểm tra, mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, tốt nhất là không thể để cho những người khác phát hiện ra manh mối đầu tiên, để tránh hụt hẫng.

"Điều này cũng quá bất cẩn, ngộ nhỡ ngã người thì làm sao bây giờ." Tống Tất Xích nhíu mày: "Xử lý sạch sẽ, sau này chú ý một chút."

"Vâng vâng, lần sau sẽ không như thế nữa."

Tống Lộc Bách nhíu mày, khó khăn lắm mới đè nén nỗi sợ hãi và tức giận trong lòng, đem bàn tay đang trấn an anh nắm chặt trong lòng bàn tay, không nói lời nào nữa.

Đêm hôm đó hai người ngủ lại ở nhà lớn, sáng sớm hôm sau, Tống Lộc Bách lấy danh nghĩa đến công ty thuận tiện đưa Chân Diểu đến phòng làm việc dẫn cô ra khỏi nhà.
Chỉ có điều chiếc xe không đi theo hướng studio, mà đi thẳng đến bệnh viện Khải An.

Sau khi kiểm tra theo yêu cầu, hai người ngồi trong phòng chờ kết quả.

Chân Diểu ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, cô cố gắng để trên mặt không có biểu tình gì, nhưng lại không biết trong mắt người khác ánh mắt cô lộ ra vẻ khẩn trương, thần sắc cũng có chút cứng ngắc.

"Sao lại như thế này." Tống Lộc Bách giơ tay sờ sờ gáy cô: "Đừng khẩn trương."

"Em không khẩn trương." Nói xong, chính Chân Diểu cũng có chút không tin, quay đầu nhìn anh: "Anh không khẩn trương sao?"

Tống Lộc Bách nhìn cô, trầm ngâm một lát: "Muốn nghe sự thật?"

"Anh cũng cảm thấy khẩn trương sao?"

Anh nắm tay cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, khẳng định.

"Em nghĩ rằng anh sẽ không lo lắng...."

"Anh không muốn nói với em, chỉ cảm thấy rằng anh nên cung cấp cho em một cảm giác an toàn vào thời điểm này."
"Loại chuyện này không giống nhau." Chân Diểu lắc đầu, bỗng nhiên không kiềm chế được ý cười: "Nếu anh cũng khẩn trương, em sẽ không khẩn trương như vậy."

Nghe vậy Tống Lộc Bách nghiêm trang nói: "Được rồi. Bây giờ anh vô cùng khẩn trương."

"Sao có thể như vậy được." Cô cười rộ lên, nhẹ nhàng đẩy anh, bàn tay anh cầm tay cô không an phận di chuyển lên, đầu ngón tay phản đối như vẽ qua cắt lui.

Đột nhiên, cánh cửa bị gõ ba lần, bác sĩ gõ cửa bên ngoài nói: "Ông Tống, bà Tống, đã có kết quả kiểm tra."

Chân Diểu vội vàng đáp lại: "Mời vào."

Trái tim vốn đã bình phục một chút, trong nháy mắt nhịp tim lại bắt đầu tăng tốc cho trái tim lơ lửng lên cao.

Bác sĩ bước vào ngồi xuống trước mặt hai người, sau đó đặt một mảnh giấy lên bàn, đẩy về phía hai người với một nụ cười trên mặt.
"Xin chúc mừng bà Tống, cô đã mang thai năm tuần."

Mang thai 5 tuần.

Bốn chữ này giống như một đóa pháo hoa nổ tung trong đầu Chân Diểu, cả người cô đều bối rối, giống như ý thức bị rút ra trong một thời gian ngắn, không có cách nào phân tích tiêu hóa lời nói của đối phương, cảm xúc cũng chậm chạp trong nháy mắt.

"Năm tuần?" Cô lặp đi lặp lại trong sự ngỡ ngàng.

Bác sĩ mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy. Chúc mừng cô đã làm mẹ rồi."

Chân Diểu bỗng dưng quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, sững sờ nói: "——Ba?"

Tống Lộc Bách vốn có chút kinh ngạc, nghe vậy mặt tối sầm lại, mặt cười như không cười nhéo nhéo mặt cô: "Nói bậy cái gì vậy? Sao lại kêu loạn, ngốc sao?"

"Không, em không gọi anh là ba, ý em là –" Lúc này cô mới phản ứng lại những gì mình vừa thốt ra, vội vàng quẫn bách khắc phục: "Ý em là, anh sắp làm ba?"
Tống Lộc Bách nhìn cô, loại niềm vui xa lạ lại cực hạn, rung động cùng thỏa mãn mãnh liệt một lần nữa quét tới.

Tất cả những điều này đều đến từ cuộc sống mới đang được sinh ra vào lúc này cùng với một tầng thân phận mới mà anh sắp có.

Tất cả đều đến từ cô.

Có lẽ trong khoảnh khắc này tất cả những cảm xúc đến quá dữ dội, vô số từ như làn sóng mãnh liệt chụp ảnh, cuối cùng lặng lẽ trở lại cổ họng.

Cổ họng anh lăn qua một chút, nhìn dáng vẻ hốc mắt cô đỏ ừng, nhất thời không nói được gì.

Bác sĩ thức thời không làm phiền, cho đến khi người đàn ông ra hiệu cho cô tiếp tục lắng nghe lời khuyên chưa được hoàn thành của bác sĩ.

"Bây giờ chỉ mới năm tuần, tốt nhất là hai tuần sau tiến hành khám lại, sau đó sử dụng siêu âm B để xem xét kỹ tình trạng của thai nhi. Ngoài ra, tôi sẽ nói với cô một số tình huống cần chú ý trong giai đoạn đầu của thai kỳ."
Chân Diểu vội vàng điều chỉnh tâm trạng nghe bác sĩ nói, người bên cạnh vẫn nắm tay cô, đặc biệt chuyên chú lắng nghe.

Sau khi tất cả đều đã được được giải thích, bác sĩ đứng dậy rời khỏi phòng chờ, nơi đây chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cô run rẩy nâng tay vuốt ve bụng, vui sướng và hoang mang vững chắc chiếm cứ não bộ, tất cả đều là khẩn trương, căng thẳng và luống cuống đối với sinh mệnh mới.

Một tay Tống Lộc Bách bỗng nhiên phủ lên, đặt tay lên bàn tay đang đặt trên bụng của cô.

Họ ngồi lặng lẽ trong một thời gian, chỉ có thể nghe thấy hô hấp hơi lộn xộn của nhau, giống như có thể mơ hồ cảm nhận được nhịp tim nhanh chóng và kích động của đối phương.

"Diểu Diểu."

"Vâng." Chân Diểu ngước mắt nhìn anh, cho rằng anh muốn nói gì đó về đứa bé.

Nhưng mà một lúc lâu sau, ánh mắt đen trầm của Tống Lộc Bách nhìn cô, thấp giọng chậm rãi nói.
"Em là món quà tốt nhất mà ông trời ban cho anh."

Chapter
1 Chương 1: Mộc hương và thuốc lá
2 Chương 2: Hương cam quýt
3 Chương 3: Hơi thở ấm áp
4 Chương 4: Nói xấu sau lưng
5 Chương 5: Sờ mặt anh
6 Chương 6: Say rượu
7 Chương 7: Ngón tay đan xen lẫn nhau
8 Chương 8: Là bạn trai cô?
9 Chương 9: Anh không thích em
10 Chương 10: Sinh nhật mười tám tuổi
11 Chương 11: Bạn gái
12 Chương 12: Kết đôi
13 Chương 13: Đã nhìn thấy
14 Chương 14: "Anh trai yêu dấu"
15 Chương 15: Thời gian khôi phục thị lực ngắn ngủi
16 Chương 16: Nhìn thấy anh
17 Chương 17: Người đàn ông lạ
18 Chương 18: Do dự
19 Chương 19: Ghen tị
20 Chương 20: Đã thay ga giường mới rồi
21 Chương 21: Nghe lén
22 Chương 22: Muốn em
23 Chương 23: Ghen tuông
24 Chương 24: Liếm ngón tay của anh
25 Chương 25: Lệch một nhịp
26 Chương 26: Hôn chúc ngủ ngon
27 Chương 27: Người trong lòng
28 Chương 28: Thư tình
29 Chương 29: Muốn gặp anh sao?
30 Chương 30: Có thích hay không?
31 Chương 31: Thích Tống Lộc Bách
32 Chương 32: Chủ nhân của chiếc cúc áo
33 Chương 33: Hôn đi
34 Chương 34: Tai nạn bất ngờ ở suối nước nóng
35 Chương 35: Không có quần áo
36 Chương 36: Hồi phục thị lực
37 Chương 37: Ví dụ như hôn?
38 Chương 38: Che môi anh lại
39 Chương 39: Ôm chặt
40 Chương 40: Cửa sổ giấy 1
41 Chương 41: Cửa sổ giấy 2
42 Chương 42: Nụ hôn sau cánh cửa
43 Chương 43: Chỉ thích em
44 Chương 44: Thân mật nhẹ nhàng
45 Chương 45: Lấy việc công làm việc tư
46 Chương 46: Thích anh
47 Chương 47: Muốn Diểu Diểu gả cho anh
48 Chương 48: Quà tặng
49 Chương 49: Hiểu lầm
50 Chương 50: Nụ hôn sau tủ lạnh
51 Chương 51: Tuyết đầu mùa
52 Chương 52: Bàn tay dưới bàn
53 Chương 53: Kết thúc
54 Chương 54: Kết cục
55 Chương 55: Ngoại truyện 1
56 Chương 56: Ngoại truyện 2
57 Chương 57: Ngoại truyện 3
58 Chương 58: Ngoại truyện 4
59 Chương 59: Ngoại truyện 5
60 Chương 60: Ngoại truyện 6
61 Chương 61: Ngoại truyện 7
62 Chương 62: Ngoại truyện 8
63 Chương 63: Ngoại truyện 9
64 Chương 64: Ngoại truyện 10
65 Chương 65: Ngoại truyện 11
66 Chương 66: Ngoại truyện 12
67 Chương 67: Ngoại truyện 13
68 Chương 68: Ngoại truyện 14
69 Chương 69: Ngoại truyện 15
70 Chương 70: Ngoại truyện 16
71 Chương 71: Ngoại truyện 17
72 Chương 72: Ngoại truyện 18
73 Chương 73: Ngoại truyện 19
74 Chương 74: Ngoại truyện 20
75 Chương 75: Ngoại truyện 21. Mang thai 1
76 Chương 76: Ngoại truyện 22. Mang thai 2
77 Chương 77: Ngoại truyện 23. Sinh mệnh mới
78 Chương 78: Ngoại truyện 25. Mầm cây nhỏ
79 Chương 79: Ngoại truyện 25. Lần đầu gặp gỡ
80 Chương 80: Ngoại truyện 26. Nếu như...
Chapter

Updated 80 Episodes

1
Chương 1: Mộc hương và thuốc lá
2
Chương 2: Hương cam quýt
3
Chương 3: Hơi thở ấm áp
4
Chương 4: Nói xấu sau lưng
5
Chương 5: Sờ mặt anh
6
Chương 6: Say rượu
7
Chương 7: Ngón tay đan xen lẫn nhau
8
Chương 8: Là bạn trai cô?
9
Chương 9: Anh không thích em
10
Chương 10: Sinh nhật mười tám tuổi
11
Chương 11: Bạn gái
12
Chương 12: Kết đôi
13
Chương 13: Đã nhìn thấy
14
Chương 14: "Anh trai yêu dấu"
15
Chương 15: Thời gian khôi phục thị lực ngắn ngủi
16
Chương 16: Nhìn thấy anh
17
Chương 17: Người đàn ông lạ
18
Chương 18: Do dự
19
Chương 19: Ghen tị
20
Chương 20: Đã thay ga giường mới rồi
21
Chương 21: Nghe lén
22
Chương 22: Muốn em
23
Chương 23: Ghen tuông
24
Chương 24: Liếm ngón tay của anh
25
Chương 25: Lệch một nhịp
26
Chương 26: Hôn chúc ngủ ngon
27
Chương 27: Người trong lòng
28
Chương 28: Thư tình
29
Chương 29: Muốn gặp anh sao?
30
Chương 30: Có thích hay không?
31
Chương 31: Thích Tống Lộc Bách
32
Chương 32: Chủ nhân của chiếc cúc áo
33
Chương 33: Hôn đi
34
Chương 34: Tai nạn bất ngờ ở suối nước nóng
35
Chương 35: Không có quần áo
36
Chương 36: Hồi phục thị lực
37
Chương 37: Ví dụ như hôn?
38
Chương 38: Che môi anh lại
39
Chương 39: Ôm chặt
40
Chương 40: Cửa sổ giấy 1
41
Chương 41: Cửa sổ giấy 2
42
Chương 42: Nụ hôn sau cánh cửa
43
Chương 43: Chỉ thích em
44
Chương 44: Thân mật nhẹ nhàng
45
Chương 45: Lấy việc công làm việc tư
46
Chương 46: Thích anh
47
Chương 47: Muốn Diểu Diểu gả cho anh
48
Chương 48: Quà tặng
49
Chương 49: Hiểu lầm
50
Chương 50: Nụ hôn sau tủ lạnh
51
Chương 51: Tuyết đầu mùa
52
Chương 52: Bàn tay dưới bàn
53
Chương 53: Kết thúc
54
Chương 54: Kết cục
55
Chương 55: Ngoại truyện 1
56
Chương 56: Ngoại truyện 2
57
Chương 57: Ngoại truyện 3
58
Chương 58: Ngoại truyện 4
59
Chương 59: Ngoại truyện 5
60
Chương 60: Ngoại truyện 6
61
Chương 61: Ngoại truyện 7
62
Chương 62: Ngoại truyện 8
63
Chương 63: Ngoại truyện 9
64
Chương 64: Ngoại truyện 10
65
Chương 65: Ngoại truyện 11
66
Chương 66: Ngoại truyện 12
67
Chương 67: Ngoại truyện 13
68
Chương 68: Ngoại truyện 14
69
Chương 69: Ngoại truyện 15
70
Chương 70: Ngoại truyện 16
71
Chương 71: Ngoại truyện 17
72
Chương 72: Ngoại truyện 18
73
Chương 73: Ngoại truyện 19
74
Chương 74: Ngoại truyện 20
75
Chương 75: Ngoại truyện 21. Mang thai 1
76
Chương 76: Ngoại truyện 22. Mang thai 2
77
Chương 77: Ngoại truyện 23. Sinh mệnh mới
78
Chương 78: Ngoại truyện 25. Mầm cây nhỏ
79
Chương 79: Ngoại truyện 25. Lần đầu gặp gỡ
80
Chương 80: Ngoại truyện 26. Nếu như...