Chương 2: Hổ khẩu thoát hiểm

” Điểm Điểm, Điểm
Điểm! ” chạy hết cả sơn cốc, cũng không tìm thấy Điểm Điểm của ta, ta
sốt ruột ngổi xổm trêm mặt đất mà khóc: ta chẳng qua chỉ đi nấu cơm có
một lát mà thôi, Điểm Điểm có thể chạy đi đâu được chứ?

Hắc Tử chạy đến, ôn nhu liếm tay ta, cọ xát chân ta, ta ngẩng hay mắt đẫm lệ lên, hỏi:

” Hắc Tử. lúc nãy ngươi đi đâu thế? Điểm Điểm đâu? ngươi có biết nó đi
đâu không? ” Hắc Tử lắc đầu, ta xoa xoa đầu nó noi: : ” Vậy ngươi đi kêu gọi các bạn của ngươi đi, chúng ta cùng đi tìm Điểm Điểm! ” Hắc Tử vui
sướng chạy ra ngoài, trên người Điểm Điểm có mùi của Hắc Tử, ta biết dã
lang (sói hoang) bên ngoài sẽ không làm hại Điểm Điểm đâu, cầm lên Như
Như vẫn còn đang lười biếng ngủ trên tay, ta gõ đầu nó, lo lắng nói:

” Ngươi cũng phát động bằng hữu của ngươi, cùng nhau đi tìm! tìm không
được thì đừng về nữa! ” Như Như liếc mắt ta một cái, bò ra ngoài. Xác
định không có trong hốc núi, ta cũng chạy ra sơn ngoại (ngoài núi), có
lẽ, nó thật sự ham chơi mà chạy ra ngoài. Ta cần phải nhanh chóng tìm nó về, dã thú bên ngoài rất nhiều, hơn nữa nó còn nhỏ như vậy, cái gì cũng chưa học tốt, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao? Còn nữa, nếu như
bị sư phụ biết được, sẽ lại mắng ta một trận.

Ta, tên là Tiểu
Tiểu, không biết họ gì, cô nhi một thân một mình, được sư phụ từ bên
ngoài dẫn về đây. Năm nay mười tám tuổi, năm năm trước, ta đến hoàng
cung trộm bức họa thuận tay dắt dê ” trộm ” thêm một đứa nhỏ về đây. Nó
tên Điểm Điểm, năm nay bốn tuổi, kế thừa tất cả các khuyết điểm của ta,
bài trừ hết tất cả các ưu điểm của ta.

Cái gì? hỏi ta có khuyết
điểm gì hả? đó còn không phải là: nghịch ngợm gây sự, miệng lưỡi trơn
tru, thích đùa bỡn Tiểu thông minh (shinku: hình như tên sủng vật của
Tiểu Tiểu thì phải ), ngay đến người mẹ này mà nó cũng dám đùa bỡn.

Ô, ưu điểm hả? Đương nhiên rất nhiều, ta rất ngây thơ, nhưng nó lại cứ như ông cụ non (tiểu hài tử bốn tuổi mà cứ như ông cụ non có chút kì quái
phải không?); ta rất ôn nhu, nhưng nó rất không ôn nhu (tiểu hài tử bốn
tuổi cái mặt cả ngày cứ nghiêm túc có chút biến thái phải không?)….hình
như ta cũng không có nhiều ưu điểm cho lắm.

Nhưng mà, thời khắc
này, việc cần thiết nhất là tìm ra Điểm Điểm, tuy ra rất trẻ tuổi, nhưng nó xác thực là con của ta a, là cục thịt từ trên người ta rơi ra. Tuy
rằng ngày thường đều là sư phụ ta chăm sóc nó, nó cùng với sư phụ ta- sư công của nó- rất thân thiết, nhưng có thân thiết hơn đi nữa thì ta vẫn
là mẫu thân của nó. Bây giờ, buổi sáng sư phụ mới rời khỏi, ta cũng
chẳng qua là trổ tài nấu nấu cơm một chút, thì liền để lạc nó mất rồi,
nếu như sư phụ về mà biết được, không biết cái mạng nhỏ của ta còn
không?

Lượn vài vòng ở những vùng phụ cận, cũng không thấy bóng
dáng Điểm Điểm đâu cả. Có khi nào đã về rồi không? Ta vội vàng quay về
trong côc, tìm kiếm chung quanh, vẫn là không tìm thấy. Cúi đầu ủ rũ đi
ra ngoài, trùng hợp nhìn thấy một chú sói không lớn lắm chạy qua đây,
tiểu lang nhìn thấy ta, vẫy vẫy đuôi với ta (bởi vì quan hệ của ta và
Hắc Tử, ta với sói đã là bạn, bọn chúng vẫy đuôi với ta là chuyện đương
nhiên! cho nên đừng nói ta không thường thức, chỉ có chó mới biết vẫy
đươi a!)

Sau khi hiểu ý của nó, ta theo phía sau nó đi thẳng về
phía trước, tim cứ đập thình thịch. Có phải Điểm Điểm đã bị thứ gì bắt
đi rồi, nếu không thì tại sao Hắc Tử lại để tiểu lang đến thông báo cho
ta?

Xa xa, ta nhìn thấy đám sói rất lớn rất lớn ngồi xổm ở đó,
cầm đầu chính là Hắc Tử của ta, mà đối diện với đám sói, cư nhiên lại là ba con hổ lớn hung mãnh vô cùng. Mà Điểm Điểm của ta, cư nhiên lại ngồi bên cạnh một con hổ, nhìn trừng trừng cái con quái vật lớn đó!

Ta đi đến trước mặt đám sói, Hắc Tử khó xử nhìn ta, hiển nhiên, nó muốn
qua đó cứu Điểm Điểm, nhưng lại sợ lão hổ sẽ làm hại đến Điểm Điểm, Điểm Điểm mở to hai mắt, trơ mắt nhìn con hổ, nó không phát hiện là ta đã
đến, ta cũng không dám kêu nó, sợ ta mà kêu nó, nó sẽ chạy về phía ta,
lúc đó, lão hổ khẳng định là sẽ làm hại nó….

Làm sao đây? khẩn
trương nhìn ba con hổ bên cạnh Điểm Điểm, sư phụ từng dạy ta rất nhiều
trộm kĩ, rất nhiều công phu, nhưng mà. Nhưng mà, đối mặt với sự nguy
hiểm của Điểm Điểm, ta lại không dám dùng cái nào cả. Thật hối hận, lúc
đó có thể thuần một con lang để chơi, tại sao không thuần luôn một con
hổ nhỉ? nếu như ta có một con hổ làm sủng vật, thê thì bọn chúng sẽ nể
mặt ta, không làm hại Điểm Điểm.

Bên tai truyền đến tiếng sàn
sạt, ta quay đầu nhìn, khắp nơi đều là rắn cuồn cuộn bò đến, hiển nhiên, là viện binh mà Như Như dẫn đến rồi! Điểm Điểm cũng nghe được tiếng di
đọng như xé gió của đám rắn, cũng quay đầu lại, nhìn thấy ta, cũng nhìn
thấy khắp núi đều là xà!

Ta hướng nó vẫy vẫy tay, ý bảo nó đừng lo lắng, cùng đừng chạy qua đây, ta sẽ cứu nó.

Nó không thèm để ý đến ta, lại quay đầu đi xem lão hổ của nó, trong lòng
ta oán hận nói: tiểu tử, bình thường ngươi không nghe lời ta, ác một
chút thì cũng thôi đi, bây giò là thời khắc liên quan đến tính mạng,
ngươi đừng có tàn khốc như vậy có được không?

Mắt nhìn chằm chằm
nó, ta tính toán xem phi thân qua đó cứu nó có thể thành công được hay
không. Nếu như là một con hổ, ta đảm bảo có thể cứu thoát nó, nhưng bây
giờ có tới ba con hổ a, thật khó khăn….

Kì thực ta chết cũng không sao cả, nhưng mà Điểm Điểm của ta a, mới bốn tuổi mà? làm sao cũng không thể để nó xảy ra chuyện!

Không biết có thể cùng với lão hổ thương lượng một chút được không, đổi người lấy vật được không? Hình như, ra vẻ, lão hổ không đồng ý thì phải? mắt
nhìn chằm chằm một người ba hổ, mà quân dự bị phía sau ta cũng đang chờ
mệnh lệnh của ta. Cứng không được, mềm thì hơi khó khăn, vậy dùng độc
thì sao? nhìn bên cạnh nhiều ” người ” như vậy, dùng độc cũng không
được, ta rất lương thiện, không muốn tàn sát kẻ vô tội

” Lão hổ
đại vương, chúng ta thương lượng một chút được không? ngươi thả con ta
ra, ta đảm bảo bọn chúng sẽ không làm hại ngươi? ” chả cần biết nó nghe
có hiểu hay không, cứ thương lượng với nó trước rồi nói sau.

Ba con hổ đông thời liếc mắt khinh thương ta một cái, ngay đến con ta cũng liếc mắt khinh thường nhìn ta:

” Mẫu thân, phía sau nhiều ” người ” như vậy, bọn chúng khẳng định là
không tin rồi, mẹ tưởng chúng nó ngốc như mẹ chắc…. để bọn chúng rời
khỏi trước đi! ” nhi tử hướng ta khoát tay, cau mày thành thục nói.

” Ngươi…. Điểm Điểm à, ta là mẫu thân ngươi đó nha, dám nói ta ngốc? có
đứa con nào như ngươi không? ” tức giận nhìn cái người không lớn kia,
nghĩ nghĩ những gì nó nói cũng có đạo lý, ta gật đầu với Hắc Tử, đám
lang và xà phia sau bắt đầu rời khỏi, bên bạnh ta chỉ còn Hắc Tử và Như
Như.

” Này, lão hổ đại vương, bây giờ có thể thả người được chưa? ” nhìn thấy bọn chúng biến mất không thấy tung ảnh nữa, ta cẩn cẩn dực
dực, dị thường tôn kính nói. haizz, dưới mái hiên nhà người ta, không
thể không cúi đầu nha, tuy rằng bây giờ là ở bên cạnh lão hổ, cũng là
đạo lý này.

” Mẫu thân, đừng có ngây thơ như vậy có được không?
lúc nãy ” người ” của chúng ta đông như vậy bọn chúng ta không thả
người, bây giờ ” người ” ít đi bọn chúng càng không thả người…..nhìn con thương lượng với chúng nè! ” lão hổ còn chưa nói chuyện, Điểm Điểm của
ta đã lên tiếng rồi, lại còn nói những câu làm cho ta tức đến thổ huyết, ta bốc hỏa trừng mắt nó một cái.

” Tiểu tử, ngươi đừng ‘ chó cắn Lã Động Tân ‘ (*) , không biết lòng người tốt, người mà còn nói thế
nữa, ta thật sự sẽ không them để ý đến ngươi nữa. Nếu như ngươi bị lão
hổ ăn thịt, ta sẽ xem như chưa từng sinh ra đứa con như ngươi, cùng lắm
thì ta sẽ ra ngoài ” trộm ” thêm một đứa về đây….Oái, sao ngươi dám bò
lên mình lão hổ thế? “

Bây giờ mà nói, không ngờ tới nhi tử đại
nhân của ta lại dám leo lên mình lão hổ, hai tay túm chặt tai lão hổ, nó không cần mạng nữa sao?

” Đi nào, Hoa Hoa! con đã nói một mình
con có thể đối phó được mà! Mẫu thân, về thôi! ” Điểm Điểm cao hứng nói, con hổ Hoa Hoa dưới thân nó kia bực mình trừng mắt.

Ta vội vàng nói: ” Điểm Điểm, nó hình như tức giận rồi kìa? “

Điểm Điểm lắc đầu, cười ngây thơ: ” Vậy chắc là nó ngại cái tên Hoa Hoa nghe không hay rồi, tên gì thì nghe hay nhỉ? Mẫu thân, nghĩ giúp con một cái tên đi? “

” Ô, được thôi, ai biểu ta thông minh chứ! nó lớn lên
cường tráng vậy goi nó là Tráng Tráng đi? ” lão hổ lại trừng mắt nhìn
ta, ta vội vàng nói: ” ngươi không muốn hả, ngại cái tên này bất nhã
sao? vậy không gọi là Tráng Tráng nữa, Hổ Tử là dễ nghe nhất…”

Kết quả là, Điểm Điểm nhà ta đã có sủng vật của mình, Hổ Tử. Còn lớn hơn Hắc Tử của ta, còn uy mãnh nữa!

(*) điển tích ‘ chó cắn Lã Động Tân ‘ :

Lã Động Tân người Hà Trung, họ Lã tên Nham, tự là Động Tân còn gọi là
Thuần Dương kiếm khách. Ông là một trong bát tiên của Đạo gia gồm: Chung Ly Quyền, Lã Động Tân, Trương Quả Lão, Lý Thiết Quài, Lam Thái Hoà, Tào Quốc Cựu, Hà Tiên Cô và Hàn Tương Tử. Tương truyền ông chính là Huê
Dương Chơn Nhơn xuống trần đầu thai, trải qua kiếp nạn cuối cùng là “Ái
Tình” để đắc đạo.Trên đường đi Lư Sơn tầm sư học đạo, Lã Động Tân vô
tình bị lôi vào chuyện trừ yêu cứu tiểu thư của nhà Vương viên ngoại.
Con yêu này chính là Hạo Thiên Khuyển của Nhị Lang thần. Bảo vật dùng để bắt yêu là một bức họa đồ, hễ dụ được nó nhảy vào họa đồ thì cuộn lại,
có thể khiến nó xương cốt thành tro.

Lã Động Tân được giao nhiệm
vụ giữ cửa, canh chừng bức họa đồ. Khi dẫn dụ được Hạo Thiên Khuyển nhảy vào bức họa, Lã Động Tân vội cuộn lại, nhưng được nửa chừng thì nghĩ
tới chủ của nó là Nhị Lang thần nên lưỡng lự thả bức họa đồ xuống. Hạo
Thiên Khuyển thoát ra liền quay sang cắn Lã Động Tân một cái rồi chạy
mất.

Lã Động Tân vừa bị cắn đau vừa làm lỡ việc trừ yêu của người ta, đành phải ở lại nhà Vương viên ngoại canh chừng Hạo Thiên Khuyển.
Sau nhờ Hằng Nga tiên tử đưa tin, mời Nhị Lang thần xuống mới thu phục
được nó.

Người đời sau dùng tích “chó cắn Lã Động Tân” này để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện không như ý, ách giữa
đàng lại mang vô cổ, làm ơn mà mắc oán.

Chapter
1 Chương 1: Thiên hạ đệ nhất thần trộm
2 Chương 2: Hổ khẩu thoát hiểm
3 Chương 3: Bị trục xuống núi
4 Chương 4: Việc tốt khó làm
5 Chương 5: Đùa giỡn với ta? ngươi còn kém lắm
6 Chương 6: Đùa giỡn ta? cho ngươi chịu đủ!
7 Chương 7: Giáo huấn Ngưu Phong
8 Chương 8: Mông đít của khỉ mẹ
9 Chương 9: Chỉnh không chết ngươi?
10 Chương 10: Bóng đen lúc nửa đêm
11 Chương 11: Quân tử dưới giường
12 Chương 12: Muốn săn Lân vương
13 Chương 13: Nhất khẩu túy (*)
14 Chương 14: Xảo ngộ Lân vương
15 Chương 15: Có vẻ như động tâm
16 Chương 16: Tiền trảm hậu tấu
17 Chương 17: Là người sao?
18 Chương 18: Ai?
19 Chương 19: Vậy cũng được sao?
20 Chương 20: Chuyên trị chứng “bực tức thức giấc”
21 Chương 21: Bước thứ hai dụ chồng
22 Chương 22: “Bệnh thầm kín” của Lân Vương
23 Chương 23: Ám đấu giữa nam nhân
24 Chương 24: Giải độc hay là giết heo?
25 Chương 25: Muỗi cắn
26 Chương 26: Rình coi
27 Chương 27: Đắc ý nam nhân
28 Chương 28: Như thế nào đối phó hắn?
29 Chương 29: Dò xét Sóc Vương phủ
30 Chương 30: Triền miên trước khi chia tay
31 Chương 31: Sắc dụ Sóc Vương
32 Chương 32: Muốn ăn ăn không được
33 Chương 33: Tuyệt sắc bá đạo nam
34 Chương 34: Bỏ trốn
35 Chương 35: Cao hứng thế thân
36 Chương 36: Ai sợ ai hả?
37 Chương 37: Tức đến sắp nghẹn
38 Chương 38: Tính ngươi xui xẻo
39 Chương 39: Có ma a!!!!
40 Chương 40: Trời ơi! Đất ơi…
41 Chương 41: Gọi cô nãi nãi
42 Chương 42: Mẫu thân, con đến giúp người
43 Chương 43: Nội khố gì?
44 Chương 44: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (1)
45 Chương 45: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (2) ~ Hoàng thượng lăn lộn
46 Chương 46: Hoàng thượng đáng tội chết
47 Chương 47: “Bệnh” đến kiệt sức
48 Chương 48: Chỉ cần động khẩu, là cơm no áo ấm như thường
49 Chương 49: Nước tiểu đồng tử
50 Chương 50: Là Hoàng thượng hả?
51 Chương 51: Ba ngày là khỏi
52 Chương 52: Ta muốn xuất cung!!!!!
53 Chương 53: Mang thai?
54 Chương 54: Nương tử, nàng lại nghịch ngợm nữa rồi
55 Chương 55: Sắc lang ++ tao dược(*)
56 Chương 56: Một trận nôn “ọe”
57 Chương 57: Mẹ cháu đã nói, không thể…
58 Chương 58: Điểm Điểm vs Hoàng thượng~~ Hoàng thượng chưa cai sữa
59 Chương 59: Một lũ ăn hại!!
60 Chương 60: Không phải nam tử hán, ta đây là tiểu bảo bảo
61 Chương 61: Ai thiếu đạo đức?
62 Chương 62: Giấu tiền
63 Chương 63: Vị đại phu này hơi cuồng
64 Chương 64: Hoàng thượng bị trêu đùa
65 Chương 65: Dụng tâm không thuần khiết
66 Chương 66: Điểm Điểm mất tích
67 Chương 67: Hắc Tử cứu chủ
68 Chương 68: Người cha thứ tám
69 Chương 69: Ai hạ độc?
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72: Lân vương, nguy hiểm!
73 Chương 73
74 Chương 74: “Bởi vì Hoàng thượng là một thằng đần!”
75 Chương 75: ‘Thụy Tiên’, qua đây băng bó giúp trẫm!”
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78: Tiểu Tiểu, nàng trở về rồi?
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88: Nội gián
89 Chương 89
90 Chương 90: Đe dọa Điểm Điểm
91 Chương 91: Nam giả nữ trang
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94: Hoài nghi
95 Chương 95: Bị đánh
96 Chương 96: Tội sống khó thoát
97 Chương 97: Bị bắt
98 Chương 98: Thị tẩm
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103: Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123: Thích khách
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
Chapter

Updated 152 Episodes

1
Chương 1: Thiên hạ đệ nhất thần trộm
2
Chương 2: Hổ khẩu thoát hiểm
3
Chương 3: Bị trục xuống núi
4
Chương 4: Việc tốt khó làm
5
Chương 5: Đùa giỡn với ta? ngươi còn kém lắm
6
Chương 6: Đùa giỡn ta? cho ngươi chịu đủ!
7
Chương 7: Giáo huấn Ngưu Phong
8
Chương 8: Mông đít của khỉ mẹ
9
Chương 9: Chỉnh không chết ngươi?
10
Chương 10: Bóng đen lúc nửa đêm
11
Chương 11: Quân tử dưới giường
12
Chương 12: Muốn săn Lân vương
13
Chương 13: Nhất khẩu túy (*)
14
Chương 14: Xảo ngộ Lân vương
15
Chương 15: Có vẻ như động tâm
16
Chương 16: Tiền trảm hậu tấu
17
Chương 17: Là người sao?
18
Chương 18: Ai?
19
Chương 19: Vậy cũng được sao?
20
Chương 20: Chuyên trị chứng “bực tức thức giấc”
21
Chương 21: Bước thứ hai dụ chồng
22
Chương 22: “Bệnh thầm kín” của Lân Vương
23
Chương 23: Ám đấu giữa nam nhân
24
Chương 24: Giải độc hay là giết heo?
25
Chương 25: Muỗi cắn
26
Chương 26: Rình coi
27
Chương 27: Đắc ý nam nhân
28
Chương 28: Như thế nào đối phó hắn?
29
Chương 29: Dò xét Sóc Vương phủ
30
Chương 30: Triền miên trước khi chia tay
31
Chương 31: Sắc dụ Sóc Vương
32
Chương 32: Muốn ăn ăn không được
33
Chương 33: Tuyệt sắc bá đạo nam
34
Chương 34: Bỏ trốn
35
Chương 35: Cao hứng thế thân
36
Chương 36: Ai sợ ai hả?
37
Chương 37: Tức đến sắp nghẹn
38
Chương 38: Tính ngươi xui xẻo
39
Chương 39: Có ma a!!!!
40
Chương 40: Trời ơi! Đất ơi…
41
Chương 41: Gọi cô nãi nãi
42
Chương 42: Mẫu thân, con đến giúp người
43
Chương 43: Nội khố gì?
44
Chương 44: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (1)
45
Chương 45: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (2) ~ Hoàng thượng lăn lộn
46
Chương 46: Hoàng thượng đáng tội chết
47
Chương 47: “Bệnh” đến kiệt sức
48
Chương 48: Chỉ cần động khẩu, là cơm no áo ấm như thường
49
Chương 49: Nước tiểu đồng tử
50
Chương 50: Là Hoàng thượng hả?
51
Chương 51: Ba ngày là khỏi
52
Chương 52: Ta muốn xuất cung!!!!!
53
Chương 53: Mang thai?
54
Chương 54: Nương tử, nàng lại nghịch ngợm nữa rồi
55
Chương 55: Sắc lang ++ tao dược(*)
56
Chương 56: Một trận nôn “ọe”
57
Chương 57: Mẹ cháu đã nói, không thể…
58
Chương 58: Điểm Điểm vs Hoàng thượng~~ Hoàng thượng chưa cai sữa
59
Chương 59: Một lũ ăn hại!!
60
Chương 60: Không phải nam tử hán, ta đây là tiểu bảo bảo
61
Chương 61: Ai thiếu đạo đức?
62
Chương 62: Giấu tiền
63
Chương 63: Vị đại phu này hơi cuồng
64
Chương 64: Hoàng thượng bị trêu đùa
65
Chương 65: Dụng tâm không thuần khiết
66
Chương 66: Điểm Điểm mất tích
67
Chương 67: Hắc Tử cứu chủ
68
Chương 68: Người cha thứ tám
69
Chương 69: Ai hạ độc?
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72: Lân vương, nguy hiểm!
73
Chương 73
74
Chương 74: “Bởi vì Hoàng thượng là một thằng đần!”
75
Chương 75: ‘Thụy Tiên’, qua đây băng bó giúp trẫm!”
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78: Tiểu Tiểu, nàng trở về rồi?
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88: Nội gián
89
Chương 89
90
Chương 90: Đe dọa Điểm Điểm
91
Chương 91: Nam giả nữ trang
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94: Hoài nghi
95
Chương 95: Bị đánh
96
Chương 96: Tội sống khó thoát
97
Chương 97: Bị bắt
98
Chương 98: Thị tẩm
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103: Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123: Thích khách
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152