Chương 46: Hoàng thượng đáng tội chết

Phẫn nộ quét mắt về
phía Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu cúi đầu xuống, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ. Một toán người vừa xông vào cúi đầu đứng đó, Hoàng thượng bất đắc dĩ lăn
lộn trên đất, xám xịt bò dậy……

“Cút ra ngoài!” một tiếng gầm giận dữ, những người đang cúi đầu sợ đến nỗi quỳ xuống đất, run run rẩy rẩy bò ra ngoài…..

“Hỷ công công, chuyện hôm nay, ngươi biết phải làm gì rồi chứ?” Hoàng
thượng nghiến răng nghiến lợi hỏi, ánh mắt hung hăng trừng Tiểu Tiểu,
Tiểu Tiểu nhún nhún vai, thản nhiên nhìn hắn: không liên quan tới ta, ta cái gì cũng chưa làm.

“Hoàng thượng, nô tài chưa nhìn thấy gì
hết, cái gì nô tài cũng chưa thấy…..” Những người đang bò ngừng lại, quỳ dưới đất thi nhau dập đầu. Tiểu Tiểu khó hiểu nhìn họ, cái này thì có
gì phải sợ, nhìn thấy thì sao chứ?

“Cút!” Không thèm để ý đến
những tiếng cầu xin, Hỷ công công vội vàng đuổi bọn họ ra ngoài, bản
thân ông cũng sợ đến phát run, lúc đó người gọi bọn họ vào đây là ông
nha.

Nhìn thấy một đám người tuyệt vọng bò ra ngoài, Tiểu Tiểu
nhíu mày khó hiểu: “Hoàng thượng đích thân làm mẫu một lần phải lăn như
thế nào, bọn họ sợ cái gì chứ, thật khó hiểu!”

“Thụy phi, đừng
tưởng rằng trẫm không dám giết ngươi!” Hoàng thượng bước lên trước một
bước, tay túm lấy cổ áo Tiểu Tiểu, nhấc nàng lên giống như nhấc một con
gà, Tiểu Tiểu cũng chuẩn xác nhìn thấy ánh mắt tràn đầy nộ khí của hắn.
(Shinku: chậc chậc, anh nì bạo lực thật =”=)

“Ngươi là tên Hoàng
thượng thối, đồ dã man, bỏ ta xuống…….” hai tay không múa máy lung tung, ngược lại bóp chặt lấy tay Hoàng thượng, mãi đến khi tay hắn chảy máu,
Hoàng thượng mới bỏ Tiểu Tiểu xuống, vẻ mặt cao thâm khó lường cười nói:

“Hỷ công công, tổn hại đến long thể của Hoàng thượng, đáng tội gì?”

Tiểu Tiểu nhàm chán nhìn hắn, khà khà, chẳng qua chỉ là véo ngươi vài cái,
thì trở thành tổn hại long thể của ngươi rồi? Lúc nãy ngươi còn khiến ta suýt nữa thở không được, vậy ngươi đáng tội gì đây?

“Ack, Hoàng
thượng, đáng tội chết!” Hỷ công ông run rẩy liếc nhìn Tiểu Tiểu một cái, tiểu tổ công à, đây là do Hoàng thượng hỏi, không phải ta muốn nói,
đừng tính sổ hết lên đầu ta nha.

“Ha ha, Hỷ công công anh minh
nha, nếu Hoàng thượng đã đáng tội chết, vậy ta không thể phụng bồi, ta
còn phải dọn dẹp phòng đi ngủ nữa…… A, khổ ghê! Có một số người nào đó
ăn no rửng mỡ không có gì làm, đêm hôm khuya khoắt không chịu đi ngủ,
chỉ biết đi làm phiền người khác……”

Vừa nói, vừa xoay người đi về phía trong phòng, Hỷ công công sau khi nghe xong sợ đến nỗi suýt nữa thì quỳ rạp xuống đất:

“Hoàng thượng, nô tài không phải có ý này, nô tài là nói tổn hại Hoàng thượng
đáng tội chết, không phải nói Hoàng thượng đáng tội chết……không phải, là Hoàng thượng đáng tội chết, không phải tổn hại Hoàng thượng đáng tội
chết…….không đúng…….”

“Đủ rồi! Thụy phi, những lời ngươi nói vừa nãy là có ý gì?”

Hoàng thượng nóng máu nhìn cái cổ trắng nõn của Tiểu Tiểu, suy nghĩ xem có
cần đem cái cổ mảnh khảnh kia vặn gãy hay không. Bằng không, bản thân
sớm muộn gì cũng bị nàng ta làm cho tức chết!

“Hoàng thượng, là
ta nói chưa rõ ràng hay là năng lực lý giải của ngài có vấn đề? Những
lời ta nói đã rõ ràng đến thế rồi, con nít ba tuổi còn hiểu được…..”

“Ngươi….” Hoàng thượng cực kì phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng, to gan thật, cư nhiên
dám hoài nghi năng lực lý giải của mình, lại còn dám ám chỉ mình không
bằng con nít ba tuổi? Đừng nói là những gì con nít ba tuổi biết thì mình cũng biết, cho dù là những gì con nít mười ba tuổi biết thì mình cũng
biết…….

(Shinku: hớ hớ, anh này ngốc nhỉ, đi so sánh mình với con nít, há há)

“Đợi đã, nghe ta nói trước đã, Hoàng thượng, ngài phải bảo trọng long thể,
không nên động môt tí là tức giận. Tức giận tổn hại đến gan, hủy hoại
thân thể người cuối cùng chịu thiệt vẫn là bản thân mình. Còn nữa nha,
ta không phải gọi là ‘Thụy phi’, ta là ‘Tiên phi’, Hoàng thượng phát âm
phải chuẩn một chút. Tuy năng lực lý giải của ta rất mạnh, ngài phát âm
không chuẩn ta vẫn có thể lý giải ra, nhưng người khác thì không giống
vậy đâu, vạn nhất lý giải sai làm chậm trễ chính sự, há chẳng phải sẽ
ảnh hưởng đến danh dự của Hoàng thượng hay sao….”

Bản trường thiên thuyết giáo vừa mới mở đầu, Hoàng thượng cực kì tức giận ngắt lời:

“Đủ rồi, Thụy phi, không ngờ ngươi còn thấu tình đạt lý đến vậy, quan tâm
đến thân thể của trẫm, còn muốn vì trẫm phân ưu. Được, được lắm, hôm nay trẫm đên đây vốn là muốn nói với ngươi một tiếng, ngươi ở đây tám ngày
mười ngày thì có thể hồi cung. Bây giờ xem ra, ngươi vẫn rất thích hợp
với nơi này, vậy thì cứ ở đây thêm mấy ngày nữa đi. Hỷ công công, thông
báo với Ngự thiện phòng, Thụy phi muốn giảm béo, mỗi ngày đưa thức ăn đã qua đêm là được. Mấy thứ khác, ăn mặc đồ dùng cũng không cần phiền
phức, tin rằng nàng có thể tự lo được……”

Tiểu Tiểu nghe xong,
trên mặt lộ ra ý cười khinh thường, còn tưởng là có thủ đoạn đặc biệt
gì, hóa ra cũng chỉ là muốn mình đói chết mà thôi, thất vọng thật đấy,
trình độ thấp như vậy mà cũng dám đem ra bêu xấu? Ta mà không tặng lại
cho ngươi một đại lễ thì cũng quá không phối hợp đi.

Hoàng thượng nói xong, không thấy thần sắc thất vọng hay thống khổ trên mặt nàng,
trong lòng hơi có chút mất mát, nhưng cũng coi như là ác rồi. Ban chết
cho nàng, đích thực rất đơn giản, một chữ là đủ, nhưng để nàng chết như
vậy cũng quá tiện nghi đi. Không bằng, đem nàng ta hành hạ đến sống
không bằng chết, đói chết lạnh chết cũng được!

Tiểu Tiểu nhìn
bóng dáng rời đi của hắn, nghịch ngợm làm mặt quỷ, không nghĩ tới lại
đúng lúc bị Sóc vương quay đầu lại bắt được, Tiểu Tiểu bực mình nói:

“Nhìn cái gì, chưa thấy qua mỹ nữ hả?”

Sóc vương cười cười: “mỹ nữ thì thấy qua rồi, chỉ là chưa thấy qua ai giống nàng. Thụy Tiên, sau này gặp lại!” mang theo tia hứng thú, sao cứ cảm
thấy nàng ta có chút quen mắt, đã gặp qua ở đâu rồi nhỉ?

Đi đến
đại môn, sớm đã có người mang đến áo khoác mới tinh, Hoàng thượng tiện
tay phủ lên, mang theo vẻ mặt tràn đầy tức giận rời khỏi lãnh cung. Mà
Sóc vương vẫn cứ cau mày khó hiểu, không biết đang nghĩ cái gì. Đám
người phía sau, vẻ mặt khóc tang, chờ đợi Hỷ công công trách phạt, ánh
sao trên bầu trời vẫn lấp lánh, không biết bản thân còn có thể thấy nổi
mặt trời ngày mai hay không.

Đêm đã canh ba, ánh trăng nhè nhẹ
xuyên thấu qua cửa sổ, Tiểu Tiểu thoải mái nằm ngủ trên chiếc giường của Hoa Nguyên. Đã tống khứ tên Hoàng thượng thối kia rồi, nàng uể oải trở
lại trong viện của Hoa Nguyên, sớm đã có người chuẩn bị nước nóng. Thoải thoải mái mái tắm rửa, nằm trong chiếc chăn mềm mại ngủ ngon lành,
không biết nàng mơ thấy gì, khóe miệng nàng nhếch lên cho thấy tâm tình
của nàng rất tốt. Người khác không biết, ở một góc khác của hoàng cung,
có người lại cả đêm khó ngủ.

Chapter
1 Chương 1: Thiên hạ đệ nhất thần trộm
2 Chương 2: Hổ khẩu thoát hiểm
3 Chương 3: Bị trục xuống núi
4 Chương 4: Việc tốt khó làm
5 Chương 5: Đùa giỡn với ta? ngươi còn kém lắm
6 Chương 6: Đùa giỡn ta? cho ngươi chịu đủ!
7 Chương 7: Giáo huấn Ngưu Phong
8 Chương 8: Mông đít của khỉ mẹ
9 Chương 9: Chỉnh không chết ngươi?
10 Chương 10: Bóng đen lúc nửa đêm
11 Chương 11: Quân tử dưới giường
12 Chương 12: Muốn săn Lân vương
13 Chương 13: Nhất khẩu túy (*)
14 Chương 14: Xảo ngộ Lân vương
15 Chương 15: Có vẻ như động tâm
16 Chương 16: Tiền trảm hậu tấu
17 Chương 17: Là người sao?
18 Chương 18: Ai?
19 Chương 19: Vậy cũng được sao?
20 Chương 20: Chuyên trị chứng “bực tức thức giấc”
21 Chương 21: Bước thứ hai dụ chồng
22 Chương 22: “Bệnh thầm kín” của Lân Vương
23 Chương 23: Ám đấu giữa nam nhân
24 Chương 24: Giải độc hay là giết heo?
25 Chương 25: Muỗi cắn
26 Chương 26: Rình coi
27 Chương 27: Đắc ý nam nhân
28 Chương 28: Như thế nào đối phó hắn?
29 Chương 29: Dò xét Sóc Vương phủ
30 Chương 30: Triền miên trước khi chia tay
31 Chương 31: Sắc dụ Sóc Vương
32 Chương 32: Muốn ăn ăn không được
33 Chương 33: Tuyệt sắc bá đạo nam
34 Chương 34: Bỏ trốn
35 Chương 35: Cao hứng thế thân
36 Chương 36: Ai sợ ai hả?
37 Chương 37: Tức đến sắp nghẹn
38 Chương 38: Tính ngươi xui xẻo
39 Chương 39: Có ma a!!!!
40 Chương 40: Trời ơi! Đất ơi…
41 Chương 41: Gọi cô nãi nãi
42 Chương 42: Mẫu thân, con đến giúp người
43 Chương 43: Nội khố gì?
44 Chương 44: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (1)
45 Chương 45: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (2) ~ Hoàng thượng lăn lộn
46 Chương 46: Hoàng thượng đáng tội chết
47 Chương 47: “Bệnh” đến kiệt sức
48 Chương 48: Chỉ cần động khẩu, là cơm no áo ấm như thường
49 Chương 49: Nước tiểu đồng tử
50 Chương 50: Là Hoàng thượng hả?
51 Chương 51: Ba ngày là khỏi
52 Chương 52: Ta muốn xuất cung!!!!!
53 Chương 53: Mang thai?
54 Chương 54: Nương tử, nàng lại nghịch ngợm nữa rồi
55 Chương 55: Sắc lang ++ tao dược(*)
56 Chương 56: Một trận nôn “ọe”
57 Chương 57: Mẹ cháu đã nói, không thể…
58 Chương 58: Điểm Điểm vs Hoàng thượng~~ Hoàng thượng chưa cai sữa
59 Chương 59: Một lũ ăn hại!!
60 Chương 60: Không phải nam tử hán, ta đây là tiểu bảo bảo
61 Chương 61: Ai thiếu đạo đức?
62 Chương 62: Giấu tiền
63 Chương 63: Vị đại phu này hơi cuồng
64 Chương 64: Hoàng thượng bị trêu đùa
65 Chương 65: Dụng tâm không thuần khiết
66 Chương 66: Điểm Điểm mất tích
67 Chương 67: Hắc Tử cứu chủ
68 Chương 68: Người cha thứ tám
69 Chương 69: Ai hạ độc?
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72: Lân vương, nguy hiểm!
73 Chương 73
74 Chương 74: “Bởi vì Hoàng thượng là một thằng đần!”
75 Chương 75: ‘Thụy Tiên’, qua đây băng bó giúp trẫm!”
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78: Tiểu Tiểu, nàng trở về rồi?
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88: Nội gián
89 Chương 89
90 Chương 90: Đe dọa Điểm Điểm
91 Chương 91: Nam giả nữ trang
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94: Hoài nghi
95 Chương 95: Bị đánh
96 Chương 96: Tội sống khó thoát
97 Chương 97: Bị bắt
98 Chương 98: Thị tẩm
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103: Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123: Thích khách
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
Chapter

Updated 152 Episodes

1
Chương 1: Thiên hạ đệ nhất thần trộm
2
Chương 2: Hổ khẩu thoát hiểm
3
Chương 3: Bị trục xuống núi
4
Chương 4: Việc tốt khó làm
5
Chương 5: Đùa giỡn với ta? ngươi còn kém lắm
6
Chương 6: Đùa giỡn ta? cho ngươi chịu đủ!
7
Chương 7: Giáo huấn Ngưu Phong
8
Chương 8: Mông đít của khỉ mẹ
9
Chương 9: Chỉnh không chết ngươi?
10
Chương 10: Bóng đen lúc nửa đêm
11
Chương 11: Quân tử dưới giường
12
Chương 12: Muốn săn Lân vương
13
Chương 13: Nhất khẩu túy (*)
14
Chương 14: Xảo ngộ Lân vương
15
Chương 15: Có vẻ như động tâm
16
Chương 16: Tiền trảm hậu tấu
17
Chương 17: Là người sao?
18
Chương 18: Ai?
19
Chương 19: Vậy cũng được sao?
20
Chương 20: Chuyên trị chứng “bực tức thức giấc”
21
Chương 21: Bước thứ hai dụ chồng
22
Chương 22: “Bệnh thầm kín” của Lân Vương
23
Chương 23: Ám đấu giữa nam nhân
24
Chương 24: Giải độc hay là giết heo?
25
Chương 25: Muỗi cắn
26
Chương 26: Rình coi
27
Chương 27: Đắc ý nam nhân
28
Chương 28: Như thế nào đối phó hắn?
29
Chương 29: Dò xét Sóc Vương phủ
30
Chương 30: Triền miên trước khi chia tay
31
Chương 31: Sắc dụ Sóc Vương
32
Chương 32: Muốn ăn ăn không được
33
Chương 33: Tuyệt sắc bá đạo nam
34
Chương 34: Bỏ trốn
35
Chương 35: Cao hứng thế thân
36
Chương 36: Ai sợ ai hả?
37
Chương 37: Tức đến sắp nghẹn
38
Chương 38: Tính ngươi xui xẻo
39
Chương 39: Có ma a!!!!
40
Chương 40: Trời ơi! Đất ơi…
41
Chương 41: Gọi cô nãi nãi
42
Chương 42: Mẫu thân, con đến giúp người
43
Chương 43: Nội khố gì?
44
Chương 44: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (1)
45
Chương 45: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (2) ~ Hoàng thượng lăn lộn
46
Chương 46: Hoàng thượng đáng tội chết
47
Chương 47: “Bệnh” đến kiệt sức
48
Chương 48: Chỉ cần động khẩu, là cơm no áo ấm như thường
49
Chương 49: Nước tiểu đồng tử
50
Chương 50: Là Hoàng thượng hả?
51
Chương 51: Ba ngày là khỏi
52
Chương 52: Ta muốn xuất cung!!!!!
53
Chương 53: Mang thai?
54
Chương 54: Nương tử, nàng lại nghịch ngợm nữa rồi
55
Chương 55: Sắc lang ++ tao dược(*)
56
Chương 56: Một trận nôn “ọe”
57
Chương 57: Mẹ cháu đã nói, không thể…
58
Chương 58: Điểm Điểm vs Hoàng thượng~~ Hoàng thượng chưa cai sữa
59
Chương 59: Một lũ ăn hại!!
60
Chương 60: Không phải nam tử hán, ta đây là tiểu bảo bảo
61
Chương 61: Ai thiếu đạo đức?
62
Chương 62: Giấu tiền
63
Chương 63: Vị đại phu này hơi cuồng
64
Chương 64: Hoàng thượng bị trêu đùa
65
Chương 65: Dụng tâm không thuần khiết
66
Chương 66: Điểm Điểm mất tích
67
Chương 67: Hắc Tử cứu chủ
68
Chương 68: Người cha thứ tám
69
Chương 69: Ai hạ độc?
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72: Lân vương, nguy hiểm!
73
Chương 73
74
Chương 74: “Bởi vì Hoàng thượng là một thằng đần!”
75
Chương 75: ‘Thụy Tiên’, qua đây băng bó giúp trẫm!”
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78: Tiểu Tiểu, nàng trở về rồi?
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88: Nội gián
89
Chương 89
90
Chương 90: Đe dọa Điểm Điểm
91
Chương 91: Nam giả nữ trang
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94: Hoài nghi
95
Chương 95: Bị đánh
96
Chương 96: Tội sống khó thoát
97
Chương 97: Bị bắt
98
Chương 98: Thị tẩm
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103: Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123: Thích khách
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152