Chương 65: Dụng tâm không thuần khiết

Đã lặn lội đi được hơn mười ngày đường, cuối cùng cũng đến được kinh thành của Phong Quốc—-Quốc Đô.

Vốn Lân vương cũng thường xuyên đi sứ các quốc gia khác, lúc đó cũng cao
hứng có thể tìm thú vui trên đường đi, nhưng lần này trên suốt chặng
đường sao cứ cảm thấy nhàm chán nhỉ? Đã từng có một lần, một hộ vệ thấy
Lân vương nhàm chán, chuyên môn dẫn hắn đến một hoa lâu nổi tiếng của
địa phương, kêu đến một cô nương nổi tiếng nhất trong đó. Cô nương này
ca hát gảy đàn bồi rượu nói chuyện mọi thứ đều tinh thông, nhưng vai
chính Lân vương kia hết lần này đến lần khác đều chả có hứng thú gì hết, cuối cùng cũng không thể lưu lại bên đó, còn bị người ta nghị luận Gia
“không được”, khiến Gia mặt mày càng trở nên bí xị.

Lân vương
nhàm chán nhìn đám nam nam nữ nữ đang bận bận rộn rộn bên ngoài xe, lần
này hắn thật sự hối hận đã nhận việc này, không biết lúc trở về, Tiểu
Tiểu có còn ở đấy không? Có phải sau khi nàng tìm được người cần tìm rồi thì sẽ rời khỏi hay không? Không biết địa chỉ nhà nàng, sau khi trở về
thì làm sao tìm được nàng đây?

Suy nghĩ miên man, xe ngựa đã đến
sứ quán mà Phong Quốc đã chuẩn bị sẵn, quan viên tiếp đãi lễ phép ngênh
đón Lân vương, Lân vương chỉ cười cho có lệ, nghe quan viên nói còn hai
ngày nữa mới cử hành đại lễ đăng cơ, mặt hắn càng trầm hơn.

“Vương gia…” Thị vệ Liệt thấy mặt Lân vương bí xị, khiếp đảm hỏi.

“Chuyện gì?” Ngẩng đầu lên, Lân vương khẩu khí bất thiện nhìn y.

“Vương gia, còn hai ngày nữa mới khánh điển, ngày mai Vương gia có đi dạo chơi đâu đó không?” Liệt rất tận trách hỏi.

Thật ra, đến sớm hai ngày cũng không thể oán trách người ta được, bình
thường Lân vương đi, đều là tốc độ bình thường, chầm chậm, đụng đến
những nơi vui thú đều dừng lại nghỉ một chút, hoặc là thưởng thức phong
cảnh này nọ, hoặc là bái phỏng mỹ nữ đâu đó. Chỉ có lần này, Vương gia
chẳng có hứng thú với cái gì cả, chỉ đành thúc ngựa không dừng vó mau
chóng lên đường thôi.

“Tùy!” khoát khoát tay, Lân vương đứng dậy, trực tiếp đi đến thư phòng. Sứ quán bố trí không tệ, người đến từ các
quốc gia đều là những nhân vật có máu mặt, mỗi người đều có một tòa viện độc lập, đồ vật trong viện cũng rất đầy đủ, thư phòng, tẩm thất, thiện
phòng, khách sảnh đều rất xa hoa. Hết thảy nơi này, ngoại trừ nhỏ hơn
Vương phủ một tẹo , thì cấp bậc đều không thấp hơn vương phủ bình thường chút nào.

Nhấc bút, Lân vương viết vội một phong thư rồi giao
cho Liệt: “Tức tốc tìm người đưa phong thư này về, tuyệt đối đừng để xảy ra bất kì sai sót gì, biết chưa?”

Liệt tò mò liếc phong thư một
cái, rồi cầm thư đi ra ngoài. Lân vương lại ngồi xuống lần nữa, nhấc bút lên, nhưng một chữ cũng không viết ra được.

“Lân vương, Lân
vương gia có ở đây không?” Một giọng the thé truyền vào, có thị vệ
nghênh đón, âm thanh bên ngoài cũng bắt đầu nhỏ lại. Lân vương cười khổ:

Chân trước vừa đến, thì công công trong hoàng cung đã tới rồi, xem ra ngày mai không thể đi du ngoạn được nữa.

Quả nhiên không lâu sau, một thị vệ đưa tới một tờ thiếp, nói là công công
vừa nãy đưa đến. Mở ra xem, cũng chỉ là thư mời của vị Hoàng thượng sắp
đăng cơ – cũng chính là Vân vương trước kia , đại ý là hỏi thăm hắn trên đường đi khổ cực hay không, còn nói ngày mai muốn hắn tiến cung một
chuyến…

“Vương gia, công công vẫn còn ở bên ngoài, phải trả lời ra sao?” Thị vệ cung kính hỏi.

“Tuyên y vào đây đi!” Lân vương bỏ thư xuống, ung dung ngồi, nhìn vị công công đang khom lưng đi vào kia.

“Là Hoàng thượng muốn ngươi đến à?” Mặt không biểu tình, khiến người ta đoán không ra suy nghĩ lúc này của Lân vương.

“Dạ, Vương gia!” công công vẫn như cũ không ngẩng đầu, âm thanh không lớn không nhỏ đáp.

“Còn mời ai nữa?” Hỏi rõ xong, hắn mới quyết định phải đi thế nào, nhưng Vân vương lúc này triệu kiến, mục đích ắt hẳn không đơn giản.

“Hết rồi, chỉ mời mình Vương gia thôi!” Công công hơi ngẩng đầu liếc nhìn Lân vương, sau đó lại cúi thấp đầu.

“Biết rồi, cứ nói ta sẽ đến đúng giờ!” Chỉ có một mình, Lân vương ngược lại
cảm thấy có chút hứng thú. Theo lý mà nói, hiện tại Vân vương gia sẽ
không làm như vậy, làm thế, sẽ dẫn đến sự tức giận của các nước khác.

“Dạ!” Công công vẫn cứ cúi đầu, cung kính lui ra ngoài.

Thị vệ Liệt đi vào, nhỏ giọng hỏi:

“Vương gia, ngài thật sự muốn đi à?”

“Ừm!” Lân vương gật đầu, lạnh giọng nói: “Liệt, ngươi nói xem lần này Vân
vương tìm ta có chuyện gì? Chẳng lẽ tức vị của y gặp phiền toái hay
sao?”

Trầm tư một hồi, y lắc đầu, thấp giọng nói: “Chắc là không
đâu, mấy vị Vương gia kia, không phải đều bị y phế truất rồi sao? Bọn họ nào có uy hiếp được y…”

Liệt trầm tư một chút, phân tích nói: “Vương gia, hay là ngày mai ngài đừng đi…”

Giờ đây, thực lực hai nước không chênh lệch nhau là bao, nhưng Lân vương
đối với Hoàng thượng mà nói, không chỉ là huynh đệ ruột của y, mà còn là cánh trái tay phải không thể thiếu. so sánh với các hoàng tử của các
nước khác, quan hệ giữa họ làm cho người khác phải đố kị. Vân vương sắp
kế vị, lại chọn ngay lúc này triệu kiến Lân vương, có nhìn thế nào đi
nữa cũng thấy dụng tâm không thuần khiết.

“Thế thì không cần, dù
sao thì y cũng chẳng làm gì được ta. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, không đi thì làm sao biết ý tứ của họ chứ? Đến đó xem đi, ngày mai chúng ta khắc biết ý đồ của họ.” Cười giả lả, Lân vương lại khôi phục
lại bộ dạng lưu manh kia của hắn, cũng dưới bộ dạng ngụy trang này, hắn
đã giúp Hoàng thượng giải quyết bao nhiêu là việc khó.

Sau khi công công lui ra, vội vã trở về trong cung, trực tiếp đến Ngự thư phòng phục mệnh với chủ tử của mình.

“Hắn nói thế nào?” Thấy tiểu công công trở về, Vân vương gia cho công công trong phòng lui hết, sắc mặt trầm tĩnh hỏi.

“Hồi Hoàng thượng, hắn nói sẽ đến đúng giờ!” Đè thấp thanh âm, giọng của
công công không còn the thé, cũng không cúi thấp mặt nữa, mà là vẻ mặt
tươi cười nhìn Hoàng thượng.

“Hiện tại ngươi vẫn có thể thay đổi chủ ý!” Vân vương gia lắc đầu, dịu dàng nhìn vị tiểu ‘công công’ kia.

“Không, ta không sẽ không đổi ý!” Tiểu ‘công công’ cố chấp nhìn y, vẻ mặt kiên định.

“Ngươi nên biết, hắn là một lãng tử. Lãng tử vô tâm, Ngươi sẽ càng khó nắm bắt được tâm tình, tình yêu của hắn…” Vân vương gia đứng dậy, không đành
lòng mà đi đến bên cạnh vị ‘công công’ kia, thở dài nói: “Nếu muốn chọn
một người, ta hi vọng ngươi có thể lựa chọn kĩ càng. Tuy hắn sẽ không
yêu ai, dù có khả năng yêu, nhưng Lân vương thì thật khó nói…”

Tiểu ‘công công’ tự tin cười: “Hoàng thượng, người còn không tin sức quyến
rũ của tiểu nhân hay sao? Càng là người như vậy, đi săn mới có tính
khiêu chiến chứ. Hắn là người của ta, Lân vương, ta lấy chắc rồi!”

Tuệ nhãn lóe lên, cả gương mặt đều tràn trề vẻ tươi sáng, đẹp đến nỗi khiến Vân vương gia mê hoặc, cũng làm y cả kinh: “Nhiên Nhi, vi huynh đã nhắc nhở muội rồi đấy, đến lúc đó nếu phải chịu khổ, thì đừng có trách vi
huynh!”

Tiểu ‘công công’ cười đáp: “Chịu khổ, còn chưa biết là ai đâu? Hoàng huynh, Nhiên Nhi quay về chuẩn bị đây, huynh phải giúp muội
thật tốt đấy nhé!”

Nói xong, như một làn khói, người đã chạy
không thấy bóng, Vân vương gia bất đắc dĩ cười cười: “Con gái lớn không
thể giữ trong nhà, tiểu nha đầu muốn gả cho người ta rồi đây…”

“Hoàng thượng , vậy chẳng phải vừa hay sao?” Thiếp thân thái giám Nguyên công
công của Vân vương, vừa đúng lúc đi vào, mặt tràn trề ý cười nói.

“Cũng đúng, tuy có khác với dự tính ban đầu của ta một chút, nhưng vẫn tạm
được. Nguyên công công, chuyện Ngự hoa viên ngày mai đều giao hết cho
ngươi, đừng để thịt béo đến tay rồi còn vuột mất…”

Chapter
1 Chương 1: Thiên hạ đệ nhất thần trộm
2 Chương 2: Hổ khẩu thoát hiểm
3 Chương 3: Bị trục xuống núi
4 Chương 4: Việc tốt khó làm
5 Chương 5: Đùa giỡn với ta? ngươi còn kém lắm
6 Chương 6: Đùa giỡn ta? cho ngươi chịu đủ!
7 Chương 7: Giáo huấn Ngưu Phong
8 Chương 8: Mông đít của khỉ mẹ
9 Chương 9: Chỉnh không chết ngươi?
10 Chương 10: Bóng đen lúc nửa đêm
11 Chương 11: Quân tử dưới giường
12 Chương 12: Muốn săn Lân vương
13 Chương 13: Nhất khẩu túy (*)
14 Chương 14: Xảo ngộ Lân vương
15 Chương 15: Có vẻ như động tâm
16 Chương 16: Tiền trảm hậu tấu
17 Chương 17: Là người sao?
18 Chương 18: Ai?
19 Chương 19: Vậy cũng được sao?
20 Chương 20: Chuyên trị chứng “bực tức thức giấc”
21 Chương 21: Bước thứ hai dụ chồng
22 Chương 22: “Bệnh thầm kín” của Lân Vương
23 Chương 23: Ám đấu giữa nam nhân
24 Chương 24: Giải độc hay là giết heo?
25 Chương 25: Muỗi cắn
26 Chương 26: Rình coi
27 Chương 27: Đắc ý nam nhân
28 Chương 28: Như thế nào đối phó hắn?
29 Chương 29: Dò xét Sóc Vương phủ
30 Chương 30: Triền miên trước khi chia tay
31 Chương 31: Sắc dụ Sóc Vương
32 Chương 32: Muốn ăn ăn không được
33 Chương 33: Tuyệt sắc bá đạo nam
34 Chương 34: Bỏ trốn
35 Chương 35: Cao hứng thế thân
36 Chương 36: Ai sợ ai hả?
37 Chương 37: Tức đến sắp nghẹn
38 Chương 38: Tính ngươi xui xẻo
39 Chương 39: Có ma a!!!!
40 Chương 40: Trời ơi! Đất ơi…
41 Chương 41: Gọi cô nãi nãi
42 Chương 42: Mẫu thân, con đến giúp người
43 Chương 43: Nội khố gì?
44 Chương 44: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (1)
45 Chương 45: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (2) ~ Hoàng thượng lăn lộn
46 Chương 46: Hoàng thượng đáng tội chết
47 Chương 47: “Bệnh” đến kiệt sức
48 Chương 48: Chỉ cần động khẩu, là cơm no áo ấm như thường
49 Chương 49: Nước tiểu đồng tử
50 Chương 50: Là Hoàng thượng hả?
51 Chương 51: Ba ngày là khỏi
52 Chương 52: Ta muốn xuất cung!!!!!
53 Chương 53: Mang thai?
54 Chương 54: Nương tử, nàng lại nghịch ngợm nữa rồi
55 Chương 55: Sắc lang ++ tao dược(*)
56 Chương 56: Một trận nôn “ọe”
57 Chương 57: Mẹ cháu đã nói, không thể…
58 Chương 58: Điểm Điểm vs Hoàng thượng~~ Hoàng thượng chưa cai sữa
59 Chương 59: Một lũ ăn hại!!
60 Chương 60: Không phải nam tử hán, ta đây là tiểu bảo bảo
61 Chương 61: Ai thiếu đạo đức?
62 Chương 62: Giấu tiền
63 Chương 63: Vị đại phu này hơi cuồng
64 Chương 64: Hoàng thượng bị trêu đùa
65 Chương 65: Dụng tâm không thuần khiết
66 Chương 66: Điểm Điểm mất tích
67 Chương 67: Hắc Tử cứu chủ
68 Chương 68: Người cha thứ tám
69 Chương 69: Ai hạ độc?
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72: Lân vương, nguy hiểm!
73 Chương 73
74 Chương 74: “Bởi vì Hoàng thượng là một thằng đần!”
75 Chương 75: ‘Thụy Tiên’, qua đây băng bó giúp trẫm!”
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78: Tiểu Tiểu, nàng trở về rồi?
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88: Nội gián
89 Chương 89
90 Chương 90: Đe dọa Điểm Điểm
91 Chương 91: Nam giả nữ trang
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94: Hoài nghi
95 Chương 95: Bị đánh
96 Chương 96: Tội sống khó thoát
97 Chương 97: Bị bắt
98 Chương 98: Thị tẩm
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103: Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123: Thích khách
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
Chapter

Updated 152 Episodes

1
Chương 1: Thiên hạ đệ nhất thần trộm
2
Chương 2: Hổ khẩu thoát hiểm
3
Chương 3: Bị trục xuống núi
4
Chương 4: Việc tốt khó làm
5
Chương 5: Đùa giỡn với ta? ngươi còn kém lắm
6
Chương 6: Đùa giỡn ta? cho ngươi chịu đủ!
7
Chương 7: Giáo huấn Ngưu Phong
8
Chương 8: Mông đít của khỉ mẹ
9
Chương 9: Chỉnh không chết ngươi?
10
Chương 10: Bóng đen lúc nửa đêm
11
Chương 11: Quân tử dưới giường
12
Chương 12: Muốn săn Lân vương
13
Chương 13: Nhất khẩu túy (*)
14
Chương 14: Xảo ngộ Lân vương
15
Chương 15: Có vẻ như động tâm
16
Chương 16: Tiền trảm hậu tấu
17
Chương 17: Là người sao?
18
Chương 18: Ai?
19
Chương 19: Vậy cũng được sao?
20
Chương 20: Chuyên trị chứng “bực tức thức giấc”
21
Chương 21: Bước thứ hai dụ chồng
22
Chương 22: “Bệnh thầm kín” của Lân Vương
23
Chương 23: Ám đấu giữa nam nhân
24
Chương 24: Giải độc hay là giết heo?
25
Chương 25: Muỗi cắn
26
Chương 26: Rình coi
27
Chương 27: Đắc ý nam nhân
28
Chương 28: Như thế nào đối phó hắn?
29
Chương 29: Dò xét Sóc Vương phủ
30
Chương 30: Triền miên trước khi chia tay
31
Chương 31: Sắc dụ Sóc Vương
32
Chương 32: Muốn ăn ăn không được
33
Chương 33: Tuyệt sắc bá đạo nam
34
Chương 34: Bỏ trốn
35
Chương 35: Cao hứng thế thân
36
Chương 36: Ai sợ ai hả?
37
Chương 37: Tức đến sắp nghẹn
38
Chương 38: Tính ngươi xui xẻo
39
Chương 39: Có ma a!!!!
40
Chương 40: Trời ơi! Đất ơi…
41
Chương 41: Gọi cô nãi nãi
42
Chương 42: Mẫu thân, con đến giúp người
43
Chương 43: Nội khố gì?
44
Chương 44: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (1)
45
Chương 45: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (2) ~ Hoàng thượng lăn lộn
46
Chương 46: Hoàng thượng đáng tội chết
47
Chương 47: “Bệnh” đến kiệt sức
48
Chương 48: Chỉ cần động khẩu, là cơm no áo ấm như thường
49
Chương 49: Nước tiểu đồng tử
50
Chương 50: Là Hoàng thượng hả?
51
Chương 51: Ba ngày là khỏi
52
Chương 52: Ta muốn xuất cung!!!!!
53
Chương 53: Mang thai?
54
Chương 54: Nương tử, nàng lại nghịch ngợm nữa rồi
55
Chương 55: Sắc lang ++ tao dược(*)
56
Chương 56: Một trận nôn “ọe”
57
Chương 57: Mẹ cháu đã nói, không thể…
58
Chương 58: Điểm Điểm vs Hoàng thượng~~ Hoàng thượng chưa cai sữa
59
Chương 59: Một lũ ăn hại!!
60
Chương 60: Không phải nam tử hán, ta đây là tiểu bảo bảo
61
Chương 61: Ai thiếu đạo đức?
62
Chương 62: Giấu tiền
63
Chương 63: Vị đại phu này hơi cuồng
64
Chương 64: Hoàng thượng bị trêu đùa
65
Chương 65: Dụng tâm không thuần khiết
66
Chương 66: Điểm Điểm mất tích
67
Chương 67: Hắc Tử cứu chủ
68
Chương 68: Người cha thứ tám
69
Chương 69: Ai hạ độc?
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72: Lân vương, nguy hiểm!
73
Chương 73
74
Chương 74: “Bởi vì Hoàng thượng là một thằng đần!”
75
Chương 75: ‘Thụy Tiên’, qua đây băng bó giúp trẫm!”
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78: Tiểu Tiểu, nàng trở về rồi?
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88: Nội gián
89
Chương 89
90
Chương 90: Đe dọa Điểm Điểm
91
Chương 91: Nam giả nữ trang
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94: Hoài nghi
95
Chương 95: Bị đánh
96
Chương 96: Tội sống khó thoát
97
Chương 97: Bị bắt
98
Chương 98: Thị tẩm
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103: Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123: Thích khách
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152