Chương 128: Bàng hoàng

Hắc Khải lái xe trở về căn biệt thự riêng nhưng sắp bị tịch thu lại này, anh cảm giác như thế giới đã sụp đổ. Anh chỉ tới bar uống rượu thôi nhưng cũng lại bắt gặp Vân Vy đang vui vẻ với Cố Thừa Duật, thế giới này nhỏ bé thật.

Hắc Khải tuyệt vọng nằm xuống sofa, khẽ xoa xoa thái dương và suy nghĩ. Sau đó ánh mắt anh thay đổi, anh ngồi bật dậy nhìn về phía xa xăm:

- Vy Vy, anh phải có được em.

...

Vân Vy trở về nhà với cục ghen trong lòng, thế mà Cố Thừa Duật lại không nhìn ra. Cứ thế cô không thèm nói gì với hắn, cũng kệ hắn ôm cô ngủ. Tới tận mấy ngày sau, Cố Thừa Duật vẫn chưa nhận ra Vân Vy vẫn còn vì hiểu lầm mà ghen. Hắn nói chuyện với cô nhưng cô không trả lời, hắn định dỗ dành cô thì lại có việc bận mà công ty gọi đến.

Hai con thì vẫn đi học như mọi ngày, lúc này trong nhà chỉ có một mình Vân Vy. Cô tức tối ngồi cuộn mình trêи sofa rồi nghĩ đến nhiều thứ, càng nghĩ càng thấy máu ghen trong người sôi sục lên.

Vân Vy cầm điện thoại và định gọi điện cho An Phương để tâm sự nhưng chuông điện thoại của cô đột nhiên reo. Là một số lạ?

Vân Vy lập tức nghe máy:

- Alo?

- Cô chính là Vân Vy phải không ạ?

Đầu dây bên kia là giọng nói mềm mại của phụ nữ, giọng nói này chính là giọng nói của người khiến cho cô ghen mấy ngày nay, Lạc Hy.

- Đúng vậy, là tôi.

Vân Vy vừa tức giận vừa trả lời. Chẳng nhẽ tiểu tam đã gọi đến nhà để uy hϊế͙p͙ vợ chính thức ư? Mà khoan đã, cô và Cố Thừa Duật còn chưa đăng kí kết hôn mà. Ôi trời ơi, lại xuất hiện tình địch...

Nhưng đột nhiên thái độ của Lạc Hy thay đổi 360 độ khiến cho Vân Vy không kịp phản ứng:

- Chính là thiếu phu nhân rồi, may quá. Em xin mãi anh trai mới chịu cho tôi số điện thoại của chị.

Vân Vy càng nghe càng thấy nghi hoặc:

- Cô là...

- Em là Lạc Hy, em gái của Lạc Tiêu ạ. Chị ơi, em có chuyện muốn nói với chị, chị có rảnh không ạ?

Vân Vy càng ngớ người ra, cô ngây ngốc trả lời:

- Rảnh.

- Tốt quá rồi, vậy chúng ta gặp nhau ở quán X đường A nhé chị.

...

Một lát sau Vân Vy đã tới hẹn. Thật ra Lạc Hy đột nhiên xưng hô thân mật với cô như vậy khiến cho cô không quen. Nhưng cô ấy giải thích là hai anh em đều làm việc cho Cố Thừa Duật, cho nên cô cũng không muốn nghĩ nhiều nữa. Có lẽ là cô ghen tuông vô lí mà thôi.

Lạc Hy là một cô gái xinh đẹp, nhanh nhẹn hoạt bát. Còn cô đã 31 tuổi rồi, nên tự ti là phải.

Lạc Hy ngồi ở một bàn gần cửa sổ, liền vẫy tay Vân Vy. Vân Vy bước tới:

- Chị ơi, ngại quá, em đã làm phiền chị rồi.

Lạc Hy liền nói một cách khách sáo, Vân Vy mới thấy dễ chịu hơn.

- Ừm, không sao. Em nói có chuyện muốn nói mà.

Lạc Hy mỉm cười nhìn Vân Vy rồi gọi đồ uống, lát sau cô mới chần chừ nói:

- Thật ra em phân vân có biết nên nói hay không, nhưng chị nghe xong nhất định phải bình tĩnh nhé!

Đã từ lâu Lạc Hy muốn gặp Vân Vy và nói chuyện với cô rồi. Lạc Hy nhỏ tuổi hơn Vân Vy rất nhiều, thật ra cô luôn ngưỡng mộ khi Vân Vy được ông chủ cưới làm vợ. Nhưng một thời gian sau Lạc Hy cũng nghe được rất nhiều biến cố xảy ra với Vân Vy, Lạc Hy vừa thương vừa muốn gặp cô để nói chuyện.

Cho tới khi vài tháng trước, Lạc Hy lại nghe anh trai kể chuyện Vân Vy vì hận thù mà suýt chút nữa lấy mạng ông chủ, chần chừ mãi cuối cùng Lạc Hy cũng quyết định hẹn Vân Vy tới để nói hết những chuyện mà mình biết ra.

Vân Vy chăm chú nghe Lạc Hy kể...

- Là chuyện có liên quan tới...cái chết của ba chị ạ.

Lạc Hy nói một cách chần chừ. Quả nhiên Vân Vy đã bị thu hút, cô vô cùng tò mò muốn biết Lạc Hy định nói cái gì.

Lạc Hy bắt đầu chìm vào hồi ức để kể chuyện 5 năm trước.

Ba của Vân Vy qua đời ở bệnh viện khi Cố Thừa Duật vừa đưa mẹ cô tới. Bà Vân lúc đó vô cùng sốc và ngất đi, Cố Thừa Duật lập tức sắp xếp một phòng bệnh cho mẹ cô nghỉ ngơi, sau đó hắn mới tới phòng giám sát. Đoạn camera cho thấy người cuối cùng tới phòng bệnh chính là Mạc Y Nhiên, hắn lập tức lấy đoạn camera và lặng lẽ rời đi. Nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì không đúng, liền gọi điện cho hai anh em Lạc Tiêu và Lạc Hy làm việc.

Ngay lập tức Lạc Tiêu và Lạc Hy nhân lúc bà Vân bị ngất đi và đang nghỉ ngơi nên đã tới nhà xác và bí mật làm một chuyện động trời...

Mổ xác của ông Vân ra và làm khám nghiệm tử thi. Lạc Hy là một bác sĩ pháp y rất giỏi, còn Lạc Tiêu thì giúp phân tích bệnh tình của ông Vân. Cuối cùng hai người họ cũng phát hiện ra có một điều đáng nghi. Đó là trong xác của ông Vân còn một liều thuốc độc chưa tan hết.

Cả hai đều phán đoán rằng đây mới chính là nguyên nhân khiến cho ông Vân mất mạng. Xong việc, cả hai lặng lẽ khâu lại vết mổ rồi rời đi nhờ có sự giúp đỡ từ vệ sĩ của Cố Thừa Duật. Chuyện này không hề có bác sĩ nào ở bệnh viện phát hiện ra. Bà Vân cũng vậy.

Ngay ngày hôm sau bà Vân đã tỉnh lại và nằng nặc muốn tổ chức tang lễ cho chồng. Xác được hoả táng nên thứ mà bà Vân ôm chỉ là tro cốt mà thôi.

Lạc Tiêu và Lạc Hy vẫn không ngừng điều ra, bọn họ giả làm bác sĩ của bệnh viện. Khi tới phòng an ninh thì bọn họ đã nghe tin là Cố Thừa Duật đã lấy đoạn camera đi rồi, Lạc Tiêu liền liên lạc với hắn và xin lại đoạn camera.

Quan sát một hồi, quả nhiên bọn họ đã bắt được thủ phạm. Tính ra hai anh em này làm việc nhanh gọn lẹ hơn cả cảnh sát và thám tử.

Hung thủ là một nam bác sĩ tới tiêm thuốc cho ông Vân, sau đó bọn họ theo dõi nam bác sĩ đó qua camera khác và nhìn thấy anh ta tháo khẩu trang.

Đó chính là bác sĩ thực tập mà ngay ngày hôm sau xin thôi việc. Lạc Hy đã chụp ảnh lại để làm bằng chứng.

Hai anh em có báo cáo lại cho Cố Thừa Duật, nhưng hắn lúc đó không muốn quan tâm tới chuyện của Vân Vy nữa, cho nên bảo hai anh em giữ bí mật. Hắc Khải không bị truy cứu, anh cứ nghĩ là mình đã qua mặt được cả Cố Thừa Duật. Nhưng thật ra chỉ là hắn không muốn quan tâm đến mà thôi.

Lúc đó Lạc Hy vẫn chưa đưa ảnh của thủ phạm cho Cố Thừa Duật cho nên hắn không biết người bác sĩ mà hai anh em Lạc Tiêu nói đến là ai.

Vì chuyện này mà tới giờ Lạc Hy vẫn còn cảm thấy canh cánh trong lòng. Nhất là việc tự ý khám nghiệm tử thi, cô luôn cảm thấy có lỗi và muốn nói chuyện này cho Vân Vy biết, sau đó thật lòng xin lỗi cô.

Một lí do khác chính là Vân Vy vì thù hận mà suýt chút nữa giết chết Cố Thừa Duật, cho nên Lạc Hy càng quyết tâm phải nói ra. Cố Thừa Duật có khi đã lãng quên chuyện này từ lâu rồi.

Từ đầu tới cuối, Vân Vy đều ngồi bất động nghe Lạc Hy kể. Cô cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, sau đó tức giận vì hai anh em họ đã tự ý động vào thi thể của ba, nhưng cũng mừng vì họ đã tìm ra thủ phạm. Cảm xúc đan xen khiến cho cô càng khẩn trương hơn, gặng hỏi:

- Cô có ảnh của thủ phạm không?

Vân Vy cố gắng bình tĩnh lại để hỏi Lạc Hy, bây giờ chuyện tự ý khám nghiệm tử thi không quan trọng bằng chuyện của tên thủ phạm. Tạm thời bỏ qua cho hai anh em họ trước

Lạc Hy liền cầm điện thoại ra, bức ảnh đã được cô lưu giữ từ 6 năm trước.

- Đây là bức ảnh em chụp qua cam ạ.

Vân Vy cầm điện thoại của Lạc Hy ra, tuy chụp qua cam nhưng vô cùng rõ nét. Cô trợn trừng mắt kinh hãi, sau đó bàng hoàng cực độ. Trước mắt cô cả thế giới như sụp đổ xuống...

Đây là...nam bác sĩ này không ai khác chính là Hắc Khải...?

Chapter
1 Chương 1: Đêm Tân Hôn Ngoài Ý Muốn
2 Chương 2: Là Cô Câu Dẫn Tôi
3 Chương 3: Y Nhiên Trở Về
4 Chương 4: Cô Không Được Phép Xảy Ra Chuyện
5 Chương 5: Lần Sau An Phận Cho Tôi Nhờ
6 Chương 6: Một Phút Rung Động
7 Chương 7: Tuy Lạnh Nhạt Nhưng Lại Là Sự Dịu Dàng
8 Chương 8: Nỗi Bất An Cũng Tan Biến
9 Chương 9: Bất Ngờ Tới Thăm
10 Chương 10: Tưởng Đi Bắt Gian
11 Chương 11: Không Ngờ
12 Chương 12: Rõ Ràng Là Ghen
13 Chương 13: Chắc Hắn Cũng Biết Lỗi Rồi
14 Chương 14: Sau Này, Phải Đặt Tôi Lên Hàng Đầu
15 Chương 15: Sự Quan Tâm Từ Hắn
16 Chương 16: Thử Tin Tưởng Một Lần
17 Chương 17: Sự Cố
18 Chương 18: Nên Bước Tiếp, Hay Lùi Bước?
19 Chương 19: Bóng Đêm Tàn Nhẫn
20 Chương 20: Tuyệt Vọng
21 Chương 21: Một Lần Nữa Rung Động
22 Chương 22: Thật Sự Không Cố Ý
23 Chương 23: Anh Sẽ Ở Lại Bên Tôi Chứ?
24 Chương 24: Đáng Tin Tưởng?
25 Chương 25: Bữa Cơm Ba Người
26 Chương 26: Tâm Tư Đàn Ông Khó Nắm Bắt
27 Chương 27: Gặp Hàn Dạ Ảnh
28 Chương 28: Chờ Đợi
29 Chương 29: Mưa Không Tạnh, Lòng Người Ảo Não Buồn
30 Chương 30: Ai Mới Là Người Ngoại Tình
31 Chương 31: Nhẫn Tâm
32 Chương 32: Sẽ Không Ly Hôn
33 Chương 33: Dụ Dỗ Ngon Ngọt
34 Chương 34: Là Cầm Thú
35 Chương 35: Tang Lễ Hỗn Loạn
36 Chương 36: Giả Điên
37 Chương 37: Không Hề Tức Giận
38 Chương 38: Dưới Màn Đêm Mị Hoặc
39 Chương 39: Bỏ Trốn
40 Chương 40: Bình An Vô Sự
41 Chương 41: Đã từng...
42 Chương 42: Buổi sáng bất ngờ
43 Chương 43: An Phương cảnh cáo
44 Chương 44: Ai mới là chủ nhà
45 Chương 45: Vô tình chạm mắt từ xa
46 Chương 46: Nôn
47 Chương 47: Không thể kiềm chế
48 Chương 48: Dặn lòng phải hận
49 Chương 49: Mảnh vỡ kí ức
50 Chương 50: Đau đến tê liệt
51 Chương 51: Phía trước chỉ toàn một màu đen
52 Chương 52: Trả ơn hai lần
53 Chương 53: Bắt đầu cuộc sống mới
54 Chương 54: Vân Mạc Nghiêm
55 Chương 55: Không có anh ấy tôi sống rất tốt
56 Chương 56: Tin nhắn
57 Chương 57: Vì người Duật để ý tới là cô
58 Chương 58: Gặp lại
59 Chương 59: Trừng phạt
60 Chương 60: Tôi còn có việc cần phải gọi cho cô
61 Chương 61: Cơ hội loại bỏ Vân Vy
62 Chương 62: Chúng ta từ nay đường ai nấy đi
63 Chương 63: Nhục nhã
64 Chương 64: CEO mới
65 Chương 65: Thổ lộ
66 Chương 66: Tuyết rơi rồi
67 Chương 67: Cố Giai Tuyết
68 Chương 68: Có anh lo chu toàn
69 Chương 69: Mạc Y Nhiên trút giận
70 Chương 70: Chú cho mượn điện thoại gọi mẹ!
71 Chương 71: Con trai tôi đang ở đâu?
72 Chương 72: Mong rằng sau này đừng gặp lại
73 Chương 73: Buồn bực trong lòng
74 Chương 74: Mục đích nhận nuôi Giai Tuyết là gì?
75 Chương 75: Thiếu gia và thiếu phu nhân ly hôn 5 năm rồi
76 Chương 76: Nghi ngờ từ lâu
77 Chương 77: Giữa chúng ta không cần gì phải giấu giếm
78 Chương 78: Năm năm...hắn hối hận, hắn thừa nhận
79 Chương 79: Chỉ dám hận mà không dám yêu79
80 Chương 80: Bất an
81 Chương 81: Măt dày hơn cô tưởng
82 Chương 82: Vượt giới hạn?
83 Chương 83: Thật ra...Tiểu Nghiêm là con anh
84 Chương 84: Khuôn mặt của người đó cũng rất thú vị
85 Chương 85: Chạm mặt
86 Chương 86: Lợi dụng
87 Chương 87: An Phương tìm gặp
88 Chương 88: Hôn lễ đẫm máu
89 Chương 89: Lời hứa
90 Chương 90: Hối hận cũng không kịp
91 Chương 91: Bóng đêm dịu dàng
92 Chương 93: Sẽ không buông tay em
93 Chương 92: Không thể tha thứ
94 Chương 94: Tận cùng của hạnh phúc
95 Chương 95: Cuộc gọi
96 Chương 96: Dù có phải trả giá đắt
97 Chương 97: Không lấy mạng
98 Chương 98: Hạ quyết tâm
99 Chương 99: Em qua đây!
100 Chương 100: Có lẽ...
101 Chương 101: Ông trời đang trừng phạt ư?
102 Chương 102: Ảo não
103 Chương 103: Vì cô!
104 Chương 104: Sa thải
105 Chương 105: Nhìn từ phía xa
106 Chương 106: Lưu luyến
107 Chương 107: Tạm biệt
108 Chương 108: Bí mật động trời
109 Chương 109: Bí mật của Phong Ức
110 Chương 110: Sẽ không tha
111 Chương 111: Không bỏ lỡ cơ hội
112 Chương 112: Lớn lên con sẽ không lấy chồng
113 Chương 113: Nhớ em
114 Chương 114: Cô ấy sẽ trở về
115 Chương 115: Vui mừng
116 Chương 116: Tâm trạng nặng nề
117 Chương 117: Sợi dây gắn kết
118 Chương 118: Vì anh yêu em
119 Chương 119: Hạnh phúc
120 Chương 120: Yêu từ khi nào?
121 Chương 121: Rơi vào tay Hắc Sát
122 Chương 122: Anh không thể mất em
123 Chương 123: Ánh mắt chết chóc
124 Chương 124: Ai uy hiếp ai?
125 Chương 125: Mọi chuyện chưa phải kết thúc
126 Chương 126: Con trai theo họ mẹ, con gái theo họ ba
127 Chương 127: Đủ đôi đủ cặp
128 Chương 128: Bàng hoàng
129 Chương 129: Hối hận rồi ư?
130 Chương 130: Tổn thương lẫn nhau
131 Chương 131: Đau lòng vì nhau
132 Chương 132: Hoàng hôn ngọt ngào
133 Chương 133: Ngày đặc biệt
134 Chương 134: Cảm ơn em vì đã đến bên anh thêm lần nữa
135 Chương 135: Điều chẳng lành
136 Chương 136: Uy hiếp
137 Chương 137: Là anh đã chậm một bước duy nhất
138 Chương 138: Kết cục của kẻ độc ác
139 Chương 139
140 Chương 140: Kêt
Chapter

Updated 140 Episodes

1
Chương 1: Đêm Tân Hôn Ngoài Ý Muốn
2
Chương 2: Là Cô Câu Dẫn Tôi
3
Chương 3: Y Nhiên Trở Về
4
Chương 4: Cô Không Được Phép Xảy Ra Chuyện
5
Chương 5: Lần Sau An Phận Cho Tôi Nhờ
6
Chương 6: Một Phút Rung Động
7
Chương 7: Tuy Lạnh Nhạt Nhưng Lại Là Sự Dịu Dàng
8
Chương 8: Nỗi Bất An Cũng Tan Biến
9
Chương 9: Bất Ngờ Tới Thăm
10
Chương 10: Tưởng Đi Bắt Gian
11
Chương 11: Không Ngờ
12
Chương 12: Rõ Ràng Là Ghen
13
Chương 13: Chắc Hắn Cũng Biết Lỗi Rồi
14
Chương 14: Sau Này, Phải Đặt Tôi Lên Hàng Đầu
15
Chương 15: Sự Quan Tâm Từ Hắn
16
Chương 16: Thử Tin Tưởng Một Lần
17
Chương 17: Sự Cố
18
Chương 18: Nên Bước Tiếp, Hay Lùi Bước?
19
Chương 19: Bóng Đêm Tàn Nhẫn
20
Chương 20: Tuyệt Vọng
21
Chương 21: Một Lần Nữa Rung Động
22
Chương 22: Thật Sự Không Cố Ý
23
Chương 23: Anh Sẽ Ở Lại Bên Tôi Chứ?
24
Chương 24: Đáng Tin Tưởng?
25
Chương 25: Bữa Cơm Ba Người
26
Chương 26: Tâm Tư Đàn Ông Khó Nắm Bắt
27
Chương 27: Gặp Hàn Dạ Ảnh
28
Chương 28: Chờ Đợi
29
Chương 29: Mưa Không Tạnh, Lòng Người Ảo Não Buồn
30
Chương 30: Ai Mới Là Người Ngoại Tình
31
Chương 31: Nhẫn Tâm
32
Chương 32: Sẽ Không Ly Hôn
33
Chương 33: Dụ Dỗ Ngon Ngọt
34
Chương 34: Là Cầm Thú
35
Chương 35: Tang Lễ Hỗn Loạn
36
Chương 36: Giả Điên
37
Chương 37: Không Hề Tức Giận
38
Chương 38: Dưới Màn Đêm Mị Hoặc
39
Chương 39: Bỏ Trốn
40
Chương 40: Bình An Vô Sự
41
Chương 41: Đã từng...
42
Chương 42: Buổi sáng bất ngờ
43
Chương 43: An Phương cảnh cáo
44
Chương 44: Ai mới là chủ nhà
45
Chương 45: Vô tình chạm mắt từ xa
46
Chương 46: Nôn
47
Chương 47: Không thể kiềm chế
48
Chương 48: Dặn lòng phải hận
49
Chương 49: Mảnh vỡ kí ức
50
Chương 50: Đau đến tê liệt
51
Chương 51: Phía trước chỉ toàn một màu đen
52
Chương 52: Trả ơn hai lần
53
Chương 53: Bắt đầu cuộc sống mới
54
Chương 54: Vân Mạc Nghiêm
55
Chương 55: Không có anh ấy tôi sống rất tốt
56
Chương 56: Tin nhắn
57
Chương 57: Vì người Duật để ý tới là cô
58
Chương 58: Gặp lại
59
Chương 59: Trừng phạt
60
Chương 60: Tôi còn có việc cần phải gọi cho cô
61
Chương 61: Cơ hội loại bỏ Vân Vy
62
Chương 62: Chúng ta từ nay đường ai nấy đi
63
Chương 63: Nhục nhã
64
Chương 64: CEO mới
65
Chương 65: Thổ lộ
66
Chương 66: Tuyết rơi rồi
67
Chương 67: Cố Giai Tuyết
68
Chương 68: Có anh lo chu toàn
69
Chương 69: Mạc Y Nhiên trút giận
70
Chương 70: Chú cho mượn điện thoại gọi mẹ!
71
Chương 71: Con trai tôi đang ở đâu?
72
Chương 72: Mong rằng sau này đừng gặp lại
73
Chương 73: Buồn bực trong lòng
74
Chương 74: Mục đích nhận nuôi Giai Tuyết là gì?
75
Chương 75: Thiếu gia và thiếu phu nhân ly hôn 5 năm rồi
76
Chương 76: Nghi ngờ từ lâu
77
Chương 77: Giữa chúng ta không cần gì phải giấu giếm
78
Chương 78: Năm năm...hắn hối hận, hắn thừa nhận
79
Chương 79: Chỉ dám hận mà không dám yêu79
80
Chương 80: Bất an
81
Chương 81: Măt dày hơn cô tưởng
82
Chương 82: Vượt giới hạn?
83
Chương 83: Thật ra...Tiểu Nghiêm là con anh
84
Chương 84: Khuôn mặt của người đó cũng rất thú vị
85
Chương 85: Chạm mặt
86
Chương 86: Lợi dụng
87
Chương 87: An Phương tìm gặp
88
Chương 88: Hôn lễ đẫm máu
89
Chương 89: Lời hứa
90
Chương 90: Hối hận cũng không kịp
91
Chương 91: Bóng đêm dịu dàng
92
Chương 93: Sẽ không buông tay em
93
Chương 92: Không thể tha thứ
94
Chương 94: Tận cùng của hạnh phúc
95
Chương 95: Cuộc gọi
96
Chương 96: Dù có phải trả giá đắt
97
Chương 97: Không lấy mạng
98
Chương 98: Hạ quyết tâm
99
Chương 99: Em qua đây!
100
Chương 100: Có lẽ...
101
Chương 101: Ông trời đang trừng phạt ư?
102
Chương 102: Ảo não
103
Chương 103: Vì cô!
104
Chương 104: Sa thải
105
Chương 105: Nhìn từ phía xa
106
Chương 106: Lưu luyến
107
Chương 107: Tạm biệt
108
Chương 108: Bí mật động trời
109
Chương 109: Bí mật của Phong Ức
110
Chương 110: Sẽ không tha
111
Chương 111: Không bỏ lỡ cơ hội
112
Chương 112: Lớn lên con sẽ không lấy chồng
113
Chương 113: Nhớ em
114
Chương 114: Cô ấy sẽ trở về
115
Chương 115: Vui mừng
116
Chương 116: Tâm trạng nặng nề
117
Chương 117: Sợi dây gắn kết
118
Chương 118: Vì anh yêu em
119
Chương 119: Hạnh phúc
120
Chương 120: Yêu từ khi nào?
121
Chương 121: Rơi vào tay Hắc Sát
122
Chương 122: Anh không thể mất em
123
Chương 123: Ánh mắt chết chóc
124
Chương 124: Ai uy hiếp ai?
125
Chương 125: Mọi chuyện chưa phải kết thúc
126
Chương 126: Con trai theo họ mẹ, con gái theo họ ba
127
Chương 127: Đủ đôi đủ cặp
128
Chương 128: Bàng hoàng
129
Chương 129: Hối hận rồi ư?
130
Chương 130: Tổn thương lẫn nhau
131
Chương 131: Đau lòng vì nhau
132
Chương 132: Hoàng hôn ngọt ngào
133
Chương 133: Ngày đặc biệt
134
Chương 134: Cảm ơn em vì đã đến bên anh thêm lần nữa
135
Chương 135: Điều chẳng lành
136
Chương 136: Uy hiếp
137
Chương 137: Là anh đã chậm một bước duy nhất
138
Chương 138: Kết cục của kẻ độc ác
139
Chương 139
140
Chương 140: Kêt