Chương 147: Chấm dứt công việc

Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

——————

Căn cứ thông báo của cục khí tượng, ngày 17 tháng này là ngày thích hợp để phóng tên lửa nhất, hôm nay là ngày 3, nói cách khác, còn có 13 ngày.

Cứ việc tên lửa đã hoàn thành, nhưng cả trung tâm hàng không chẳng những không thoải mái nhàn rỗi, ngược lại rơi vào trạng thái càng bận rộn.

Bọn họ muốn bắt chặt 13 ngày này, lặp lại lặp lại rồi lại lặp lại kiểm tra, cho đến chết lặng cũng không thể dừng lại. Lúc Vệ Thư Tuân ngủ, nằm mơ cũng chỉ mơ thấy một chuỗi công thức dài bay trên không trung. Sau đó lúc nói chuyện với Trịnh Lặc, phát hiện Trịnh Lặc cũng là bị vậy, lập tức sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên.

Khi cách ngày dự định phi hành còn một tuần, trung tâm hàng không chào đón rất nhiều người bên ngoài. Thủ tướng mang theo một đám nhân viên quá tuyển chọc tiến đến đóng giữ, để chứng minh sự coi trọng đối với trung tâm hàng không, đi theo đến còn có không ít phóng viên.

Đám người Vệ Thư Tuân vẫn bận rộn ở bệ phóng, căn bản cái gì cũng không biết, thẳng đến ngày hôm sau nghe đồng nghiệp bên tòa hàng không nhắc tới, mọi người mới biết thủ tướng đến đây.

Nhưng theo cách nói của đồng nghiệp kia, thủ tướng đi thăm hết trung tâm hàng không khổng lồ không biết cần mấy ngày, bệ phóng bên này phải chờ tới lúc ngài ấy đi hết rồi mới tới chỉ sợ cũng là hai ngày cuối cùng, vì thế mọi người bình tĩnh tiếp tục công tác.

Nhưng đến ngày thứ ba, dưới bệ phóng truyền đến một trận ồn ào, Vệ Thư Tuân vừa định thăm dò nhìn xem, liền nghe Giáo sư Lâm nói: “Nhìn cái gì, chẳng lẽ muốn thủ tướng nhìn thấy các anh đang làm biếng à, còn không mau làm việc.”

Vệ Thư Tuân giật mình, tiếp tục cúi đầu làm việc. Y nghe đồng nghiệp bên tòa hàng không nói qua, sáng ngày đầu tiên lúc thủ tướng đến thăm hỏi đã bắt tay với tất cả nhân viên các ngành, kết quả cả buổi sáng chỉ thăm được hai ngành. Khi đến trưa ngài chỉ bắt tay người phụ trách, sau đó hỏi thăm miệng mọi người thôi, vì thế hiệu suất mới đề cao. Cả trung tâm hàng không hiện tại có hơn ba nghìn nghiên cứu viên, còn không bao gồm kỹ sư bên ngoài, thủ tướng nếu thật sự hỏi thăm từng người, phỏng chừng phi hành gia có thể phi một vòng rồi trở lại rồi. Cho nên hiện tại trừ người phụ trách các ngành, những người khác đều chỉ được thăm hỏi miệng một tiếng.

Nói tóm lại, bọn họ là bối cảnh trong tin tức “Thủ tướng và XXX thân thiết nói chuyện với nhau”.

Vệ Thư Tuân thì không sao cả, làm một tên côn đồ trung nhị cũng không xem tin tức, hắn từng có thời ngay cả tân thủ tướng là ai cũng không biết. Sau đó vẫn là quen biết Chu Tuyền rồi mới hơi hiểu biết tình hình chính trị đương thời một chút, mới biết được thủ tướng đương nhiệm là người trong sạch hoá bộ máy chính trị, biết có vậy thôi. Cũng không chờ mong bắt tay gì với thủ tướng cả.

Cầu thang sắt phía sau truyền đến tiếng rung động bang bang, hiển nhiên có một đám người đang đi lên, Vệ Thư Tuân thấy Trịnh Lặc bên cạnh theo tiếng rung động mà run lên theo, vẻ mặt kích động muốn quay đầu nhìn, lập tức đá anh một cái.

“Bình tĩnh, anh muốn bị mắng à?”

Trịnh Lặc không nhúc nhích, nhỏ giọng hỏi Vệ Thư Tuân: “Thư Tuân, em nói camera có quay trúng anh không?”

“Không biết.”

“Mẹ anh nếu có thể thấy anh trên TV thì tốt rồi.”

Vệ Thư Tuân dừng một chút, gật đầu: “Đúng vậy!”

Đối với rất nhiều người nơi này mà nói, động lực làm việc trừ cảm giác thành tựu ra, còn lại chính là có thể khiến người nhà vinh quan, tiền tài ngược lại là thứ yếu thôi.

Nhưng nghe nói phóng viên phỏng vấn sẽ cắt đa số màn ảnh, chỉ để lại một bộ phận nhỏ, xác xuất bọn họ có thể xuất hiện trên TV không lớn. Mà nếu có, chắc cũng chỉ là cái bóng lướt qua một hai giây.

Ngẫm lại tính cách của mẹ, chỉ vào cái bóng nào đó trên TV nói với chúng thân thích hàng xóm: “Mau nhìn mau nhìn, đây là Thư Tuân nhà tôi đó!”

… Cảnh tượng như vậy quả nhiên không có thì tốt hơn nhiều.

Đúng rồi, nghe nói sau khi kết thúc công việc sẽ có một số tiền thưởng rất lớn, tiền thưởng của người phụ trách càng nhiều. Y tốt xấu cũng treo danh người phụ trách hàng đầu, chắc là tiền thưởng cũng không thấp ha?

Bây giờ ở trường đã khai giảng học kỳ hai, dù sao đã có phê duyệt đặc biệt của trung tâm hàng không xin giúp, chờ sau khi bên này kết thúc dứt khoát về nhà một chuyến mang cha mẹ đi du lịch vài ngày.

Quyết định xong kế hoạch, Vệ Thư Tuân tiếp tục vùi đầu làm việc đột nhiên cảm giác trên vai bị ai vỗ một chút, y cũng không ngẩng đầu lên, răn dạy một tiếng: “Đừng quấy rầy em, cẩn thận em tính sai.”

Người nọ dừng một chút, lại vỗ vỗ y: “Anh bạn nhỏ, cậu đang bận làm gì?”

“Đã nói …” Vệ Thư Tuân quay đầu, vẻ giật mình sợ hãi.

Đậu má là thủ tướng!

Thủ tướng cười tủm tỉm nhìn thực thân thiết, không có cảm giác áp bách gì, nhưng không chống chọi nổi cả đám người đông nghìn nghịt sau lưng ngài, còn có một nữ phóng viên ngồi xổm xuống kiên cường nhét micro qua đây.

Vệ Thư Tuân bị dọa giật mình theo bản năng lập tức mở ra hình thức phòng ngự (mọt sách).

“Tôi đang tiến hành kiểm tra truyền dẫn của ống nano bạc. Giá trị tiêu chuẩn là 0. 12NB, tốc độ chặn của con ngang là 86.23% YA, số liệu hiện tại ổn định và sai số trong giá trị 0.02 cho phép..”

“…” thủ tướng hoàn toàn nghe không hiểu: “Cái kia… Tốt lắm… Tốt lắm… Tiếp tục cố gắng…”

“Vâng.” Vệ Thư Tuân đẩy đẩy kính, bổ sung: “Thực vinh hạnh được gặp ngài, chúng tôi luôn rất ngưỡng mộ ngài.”

Y hơi lui về sau, tặng vị trí cho Trịnh Lặc bên cạnh, Trịnh Lặc lập tức kích động tiến lên bắt tay. Đây mới là phong cách chính xác đây, vì thế thăm hỏi có thể tiếp tục thuận lợi tiến hành.

Một người đi đến bên người Vệ Thư Tuân đang giả ngu, đột nhiên vươn tay sờ sờ đầu y. Vệ Thư Tuân ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt nhịn cười của Chu Tuyền.

Vệ Thư Tuân giật mình: “Là anh làm?”

Bằng không đường đường thủ tướng lại sao cố ý đến bắt tay với cóc ké như y.

“Ừ, anh nghĩ cha mẹ em thấy em lên TV nhất định vui mừng lắm.” Giọng Chu Tuyền khẽ run, mang theo chút ý cười.

Người không biết Thư Tuân chỉ nghĩ là y quá kích động hoặc quá ngốc, nhưng người hiểu bản tính Thư Tuân nhất định sẽ cười chết.

Vệ Thư Tuân ngẫm lại phản ứng vừa rồi của mình, che mặt: “Đoạn vừa rồi, nhớ kêu đài truyền hình xóa đi.”

Chu Tuyền thật sự cười ra tiếng, ánh mắt lộ ra nỗi nhớ nhung sâu sắc: “Thư Tuân đáng yêu như vậy, sao anh nỡ xóa đi, anh sẽ cất giữ thật kỹ.”

Sau đó thủ tướng tiếp tục đến ngành khác thăm hỏi, Chu Tuyền cũng chỉ có thể rời đi theo, bệ phóng khôi phục bình tĩnh… Mới là lạ.

“Thư Tuân, hồi nảy em quá kích động đó, nói chuyện cũng không bình thường!”

Trịnh Lặc – người thật sự mới quá mức kích động – vừa làm việc, vừa lải nhải với Vệ Thư Tuân.

“Im.” Vệ Thư Tuân mặt vô cảm mà làm việc.

Trịnh Lặc căn bản không có cách nào ngậm miệng lại, lúc này anh bức thiết muốn tìm người chia sẻ tâm tình kích động của mình, vì thế Vệ Thư Tuân đứng ngay bên cạnh chỉ có thể chịu khổ: “Em gái anh lần trước bắt tay với một minh tinh, cả ngày cũng không rửa tay. Anh thì tốt xấu cũng là thủ tướng, ít nhất phải đến ba ngày ha?”

Vệ Thư Tuân quả thực không nói gì: “Tùy anh.”

“Chờ lúc về anh chụp hình up lên mạng, viết ‘Đây là bàn tay đã được bắt tay với thủ tướng ‘ thế nào?”

“Tùy anh!”

“Vừa rồi có quay được anh á, em nói trong tin tức có thể thấy được anh không? Nếu có anh phải gọi điện thoại cho mẹ anh…”

Vệ Thư Tuân không thể nhịn được nữa: “Im!”

Tuy ngại Trịnh Lặc phiền, Vệ Thư Tuân vẫn đi tìm Chu Tuyền hỗ trợ, nhờ hắn giúp giữ lại hình ảnh của Trịnh Lặc, thuận tiện hỏi ra thời gian phát sóng.

“Cũng có của em, tiếp sóng thời sự đêm nay có thể nhìn thấy.” Chu Tuyền cản lời từ chối của Vệ Thư Tuân lại: “Em không muốn để cha mẹ nhìn thấy à?”

Vệ Thư Tuân nhớ lại hình thức phát sóng thời sự, hình như sẽ không xuất hiện nội dung đối thoại, gật đầu: “Được, em gọi điện thoại về để mẹ xem.”

Cha Vệ Mẹ Vệ tuy vẫn rất muốn tìm các cơ hội khoe con, nhưng nghe đến công việc bây giờ của y, bọn họ lại không dám khoe, sợ chọc phiền phức cho con mình. Sau đó Vệ Thư Tuân nói cho bọn họ không sao, vì thế Mẹ Vệ lại khoe với hàng xóm, câu trả lời có được là: Ờ, nổ đi.

Tuy Vệ Thư Tuân nổi danh một trận, nhưng mấy bà thím không xem tin giải trí cũng không online không biết. Nhưng tên lửa là cái gì các thím hiểu, nói Vệ Thư Tuân tìm được công việc gì đó tốt còn có thể tin chút. Về phần khoa học gia loại nhân vật vừa nghe là thấy có văn hóa kia, làm sao người như Vệ Thư Tuân lên làm được?

Vệ Thư Tuân đương nhiên để ngoài tai mấy câu này, nhưng y biết mẹ Vệ bị tủi nhục chuyện này rất lâu, để tránh mẹ lại lải nhải, điện thoại vừa thông y lập tức nói: “Mẹ, mẹ để ý thời sự đêm nay chút, con có thể sẽ xuất hiện trên TV…”

Vệ Thư Tuân nói còn chưa dứt lời, Mẹ Vệ đã hưng phấn gật đầu lia lịa: “Tốt tốt tốt mẹ lập tức xem lập tức xem! Hoành Thành anh mau mờ TV xem thời sự!”

“… Mẹ, giờ mới 4h…”

Phủ cả bầu trời tin tức gần nhất đều là nội dung về dự án Hàng không có người lái, thời điểm không có phỏng vấn đến mình thì không sao cả, nhưng hôm nay đã phỏng vấn tới, cũng nói sẽ phát sóng trên thời sự, Giáo sư Lâm khoan dung thả mọi người nghỉ ngơi nửa giờ, để mọi người xem thời sự.

Vệ Thư Tuân hảo tâm kêu Trịnh Lặc thông báo cho người nhà, ngược lại làm Trịnh Lặc đứng ngồi không yên: “Thư Tuân, em xác định anh thật sự có lên thời sự? Nếu không có anh không còn mặt mũi về nhà nữa, mẹ anh nói đã thông báo với bác, dì cả, dì hai, cậu họ…”

“Im!”

Lúc thời sự đã phát 21 phút, các loại hội nghị đã xong, cuối cùng phát đến tin “Thủ tướng thân thiết thăm hỏi nhân viên khoa học nghiên cứu dự án Hàng không có người lái “. Kéo dài năm phút đồng hồ, thần tốc lướt qua cảnh tượng thủ tướng bắt tay cùng nghiên cứu viên các ngành. Màn ảnh của Vệ Thư Tuân và Trịnh Lặc cũng có trong đó, hơn nữa bởi vì Chu Tuyền đặc biệt chiếu cố, hai người hình như kéo dài hơn một chút.

“Thật tốt quá!” Trịnh Lặc mắt tinh tay nhanh dùng di động chụp lại TV: “Anh phải lưu tập thời sự này lại, không ngờ anh lên TV ăn hình vậy, mẹ anh nhất định mừng muốn chết. Đúng rồi, Thư Tuân, hình như màn ảnh của anh dài hơn em chút…”

Vệ Thư Tuân không thể nhịn được nữa: “Im!”

Trịnh Lặc xem xong tư thế oai hùng của mình trên TV, cảm thấy mỹ mãn khôi phục bộ dáng bình thường, bệ phóng cũng khôi phục im lặng vốn có. Không có thủ tướng dẫn đầu, các phóng viên không được phép tiếp cận bệ phóng, càng miễn bàn phỏng vấn, bọn họ duy nhất được phép tùy ý phỏng vấn chỉ có phi hành gia, đối tượng khán giả chú ý cũng chủ yếu là phi hành gia.

Thời gian cực nhanh, nháy mắt đã tới ngày 17, ngày 16 đám người Vệ Thư Tuân đã rút toàn bộ khỏi bệ phóng. Việc nên làm bọn họ đã hoàn thành, kế tiếp chỉ có thể giao cho bàn điều khiển.

8:30 ngày 17 mặt trời đã lên cao, lại xác nhận lại cục khí tượng về thời tiết, tổng điều hành viên bắt đầu tuyên bố từng lệnh chuẩn bị. 9:00, tên lửa thuận lợi lên không.

Vệ Thư Tuân không có tư cách tiến vào bàn điều khiển, cùng mọi người đứng ở phòng hội nghị lớn của trung tâm hàng không, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình lớn trên tường.

Sau 4 giây khai hỏa, tên lửa bắt đầu lên không, sau 120 giây lồng chỉnh lưu thuận lợi tách ra, tên lửa cấp 2 tiến vào quỹ đạo dự tính. tên lửa chuyển tải nặng tới 9 tấn, được đặt tên là Trường Chinh số 10, chở 3 phi hành gia bay quanh Địa Cầu 5 ngày 5 đêm, 76 vòng, sau đó lại mang khoang thuyền đáp xuống.

Sau khi từ màn hình lớn thấy được các phi hành gia nói “Thành công tiến vào quỹ đạo đặt trước “, cả trung tâm hàng không đều tràn ngập tiếng hoan hô.

Dự án Hàng không có người lái trải qua nửa năm, hao phí vô số tâm huyết cuối cùng cũng thành công hạ màn.

Vệ Thư Tuân cũng không biết mình có lúc lại kích động như vậy, y và Trịnh Lặc cùng nhau cười to kêu to, sau đó tham gia party điên cuồng của cả trung tâm hàng không, ngay cả khi nào uống say cũng không biết. Trong hoảng hốt hình như nhìn thấy Chu Tuyền, sau đó say mèm được hắn ôm về phòng, còn ói vào cả người hắn, làm Chu Tuyền luống cuống tay chân. Thật vất vả tắm sạch sẽ hai người, Vệ Thư Tuân cả cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái nằm trên giường, loáng thoáng mơ thấy Chu Tuyền vuốt mặt y, nói: “Thật muốn làm cả thế giới đều nhìn thấy cái tốt của em… Lại muốn giấu em đi, không cho bất kì ai nhìn thấy em tốt thế nào…”

Ăn mừng tiệc tùng không chỉ là trung tâm hàng không, khắp nơi cả nước tỏ vẻ nhiệt liệt chúc mừng việc một lần dự án Hàng không có người lái thuận lợi nữa, nghe nói nhân dân Thành phố A đốt đèn trắng đêm ở quảng trường, dòng người ăn mừng say sưa chật ních.

Sau hôm cuồng hoan đó, có phóng viên đăng một video lên trang web lớn nhất cả nước: phúc lợi phỏng vấn, nghiên cứu viên ngốc manh nhất lịch sử.

Chapter
1 Chương 1: Máy học tập đến từ tương lai
2 Chương 2: Nhiệm vụ đầu tiên
3 Chương 3: Phòng bida Động Viễn
4 Chương 4: Cưỡng chế chấp hành
5 Chương 5: Một đêm giằng co
6 Chương 6: Thiếu
7 Chương 7: Tiến độ nhiệm vụ
8 Chương 8: Nhiệm vụ thứ hai
9 Chương 9: Phụ huynh gây rối
10 Chương 10: Bạn bè tranh chấp
11 Chương 11: Tai nạn tương lai
12 Chương 12: Thiếu nữ hư hỏng
13 Chương 13: Nhiệm vụ thứ ba
14 Chương 14: Ôm sách liều chết
15 Chương 15: Thứ hạng, giải thưởng cổ vũ
16 Chương 16: Người máy sinh vật nano
17 Chương 17: Hai hướng trái ngược
18 Chương 18: Chu Tuyền hiểu lầm
19 Chương 19: Phiền toái, huấn luyện
20 Chương 20: Quên
21 Chương 21: Nhiệm vụ thứ tư
22 Chương 22: Thủ đoạn của máy học tập
23 Chương 23: Phản ứng ngoại giới
24 Chương 24: Học sinh ưu tú
25 Chương 25: Webcam khởi động
26 Chương 26: Tương lai chân thật
27 Chương 27: Lột xác
28 Chương 28: Bệnh tình tái phát
29 Chương 29: Trúng tuyển viện đặc biệt
30 Chương 30: Căn bản khoa điện tử
31 Chương 31: Chia tay với quá khứ
32 Chương 32: Học quân sự
33 Chương 33: Xuất sắc
34 Chương 34: Bắn
35 Chương 35: Thanh danh mọt sách
36 Chương 36: Bất tri bất giác thay đổi
37 Chương 37: Gặp lại Vệ Thừa
38 Chương 38: Động cơ của Vệ Thừa
39 Chương 39: Chuyện thay đổi
40 Chương 40: Tiếp xúc máy móc điện tử
41 Chương 41: Sách giáo khoa kỹ thuật
42 Chương 42: Thì ra kỹ thuật có thể kiếm tiền
43 Chương 43: Lại gặp người quen
44 Chương 44: Học tập kỹ xảo chiến đấu
45 Chương 45: Pin dự phòng bằng năng lượng mặt trời
46 Chương 46: Quyết chí tự cường
47 Chương 47: Thiết bị tăng cường tín hiệu
48 Chương 48: Nhiệm vụ của Hứa Nguyên Quân
49 Chương 49: Tham gia trận đấu
50 Chương 50: Sự kiện ngoài ý muốn
51 Chương 51: Nguy hiểm ập tới
52 Chương 52: Khẳng khái chịu chết
53 Chương 53: Được cứu
54 Chương 54: Tự xét lại
55 Chương 55: Nhiệm vụ mới
56 Chương 56: Chu Tuyền hỗ trợ
57 Chương 57: Liên thủ đánh người
58 Chương 58: Đừng tìm tao nữa
59 Chương 59: Chứng minh trò ngoan
60 Chương 60: Chu Tuyền và Nghiêm Đông Nam
61 Chương 61: Người bạn dây dưa không rõ
62 Chương 62: Cùng giường chung gối
63 Chương 63: Chương trình của học kỳ hai
64 Chương 64: Âm thầm quyết đấu
65 Chương 65: Nhóm hứng thú điện tử
66 Chương 66: Sự kết thúc bi kịch của buổi học bổ túc
67 Chương 67: Máy phát sóng vuông
68 Chương 68: Bài chuyên ngành chính thức
69 Chương 69: Đại biểu tiết thực hành điện tử
70 Chương 70: Webcam bị lộ
71 Chương 71: Tính tất yếu của lịch sử
72 Chương 72: Đại biểu khóa
73 Chương 73: Giờ tự học buổi tối
74 Chương 74: Phúc vận của Chu Tuyền
75 Chương 75: Sau lưng Lâm gia
76 Chương 76: Hệ thống trí năng hóa trong chung cư
77 Chương 77: Lại một người quen
78 Chương 78: Trò khôi hài trường học
79 Chương 79: Ác nhân đều có ác nhân trị
80 Chương 80: Lại một nụ hôn
81 Chương 81: Đi chết đi, Vệ Thư Tuân
82 Chương 82: Sự kiện giết người
83 Chương 83: Lại gặp Nghiêm Đông Nam
84 Chương 84: Nhiệm vụ: Xin hãy bao dưỡng tình nhân
85 Chương 85: Cận thị
86 Chương 86: Người của Chu gia
87 Chương 87: Đến nghỉ hè
88 Chương 88: Người anh họ ác liệt
89 Chương 89: Trừ khử kẻ thù
90 Chương 90: Ứng dụng tri thức
91 Chương 91: Tiền căn hậu quả
92 Chương 92: Khai giảng và nhiệm vụ mới
93 Chương 93: Lại đến thư Viện
94 Chương 94: Trầm tĩnh cùng mạch nước ngầm
95 Chương 95: Đạn khói
96 Chương 96: Rời khỏi phòng thí nghiệm
97 Chương 97: Tin Vệ Thừa chết
98 Chương 98: Muốn thay đổi tương lai
99 Chương 99: Công trình cơ học
100 Chương 100: Cuối kỳ chấm dứt
101 Chương 101: Tự sát
102 Chương 102: Thi lại và đơn xin học hai ngành
103 Chương 103: Đơn xin trống
104 Chương 104: Để cậu ấy ở lại Đại học A
105 Chương 105: Hơn mười môn
106 Chương 106: Tên lửa bay được một nửa rồi rơi xuống
107 Chương 107: Chim bìm bịp bốn mắt
108 Chương 108: Tiến vào trung tâm khống chế
109 Chương 109: Phong ba phòng triển lãm
110 Chương 110: Lại một nhiệm vụ
111 Chương 111: Sinh viên xuất chiêu
112 Chương 112: Sinh viên ngoan không dễ làm
113 Chương 113: Bản nâng cấp sửa chữa
114 Chương 114: Không khéo
115 Chương 115: Giáo sư Triệu
116 Chương 116: Sinh tử không rõ
117 Chương 117: Lý trí chết tiệt
118 Chương 118: Âm kém dương sai
119 Chương 119: Sự kiện chụp ảnh chung
120 Chương 120: Mọt sách ngờ nghệch
121 Chương 121: Thẻ tên cùng lý lịch
122 Chương 122: Nhân tài dự bị
123 Chương 123: Sự kiện
124 Chương 124: Đối diện mà không quen
125 Chương 125: Tôi mới là Vệ Thư Tuân
126 Chương 126: Cuộc sống nhàn nhã
127 Chương 127: Nghỉ hè
128 Chương 128: Tên lửa đặc thù
129 Chương 129: Giá trị
130 Chương 130: Mục tiêu lý tưởng
131 Chương 131: Nhà đầu tư
132 Chương 132: Người đại diện minh tinh
133 Chương 133: Đánh bạc trừng phạt
134 Chương 134: Tăng tiến cảm tình
135 Chương 135: Quay phim
136 Chương 136: Trí năng trung tâm kỹ thuật
137 Chương 137: Trả thù lao
138 Chương 138: Vi phạm hợp đồng
139 Chương 139: Toàn là mắng chửi
140 Chương 140: Nằm tào(*)
141 Chương 141: Điều tra
142 Chương 142: Thực nghiệm du hành gia
143 Chương 143: Ô long
144 Chương 144: Giải quyết nan đề
145 Chương 145: Công việc trợ lý bận rộn
146 Chương 146: Trẻ tuổi quá mức
147 Chương 147: Chấm dứt công việc
148 Chương 148: Đề tài về Vệ Thư Tuân
149 Chương 149: Tấm gương tốt nhất
150 Chương 150: Quay về trường học
151 Chương 151: Mỗi người một hướng
152 Chương 152: Trần Tử Hà
153 Chương 153: Về nhà
154 Chương 154: Tử trạch
155 Chương 155: Vệ tinh gián điệp
156 Chương 156: Sự kiện
157 Chương 157: Vụ án bắt cóc
158 Chương 158: Giải cứu
159 Chương 159: Người bạn Nghiêm Đông Nam
160 Chương 160: Tổng chỉ huy quan
161 Chương 161: Thời gian cực nhanh
162 Chương 162: Bảo bối Vệ Nam
163 Chương 163: Sủng ái
164 Chương 164: Phát hiện mới
165 Chương 165: Kết thúc
166 Chương 166: Phiên ngoại Vệ Nam (thượng)
167 Chương 167: Phiên ngoại Vệ Nam (trung)
168 Chương 168: Phiên ngoại Vệ Nam (hạ)
169 Chương 169: Mỹ nam tử trên sách giáo khoa
Chapter

Updated 169 Episodes

1
Chương 1: Máy học tập đến từ tương lai
2
Chương 2: Nhiệm vụ đầu tiên
3
Chương 3: Phòng bida Động Viễn
4
Chương 4: Cưỡng chế chấp hành
5
Chương 5: Một đêm giằng co
6
Chương 6: Thiếu
7
Chương 7: Tiến độ nhiệm vụ
8
Chương 8: Nhiệm vụ thứ hai
9
Chương 9: Phụ huynh gây rối
10
Chương 10: Bạn bè tranh chấp
11
Chương 11: Tai nạn tương lai
12
Chương 12: Thiếu nữ hư hỏng
13
Chương 13: Nhiệm vụ thứ ba
14
Chương 14: Ôm sách liều chết
15
Chương 15: Thứ hạng, giải thưởng cổ vũ
16
Chương 16: Người máy sinh vật nano
17
Chương 17: Hai hướng trái ngược
18
Chương 18: Chu Tuyền hiểu lầm
19
Chương 19: Phiền toái, huấn luyện
20
Chương 20: Quên
21
Chương 21: Nhiệm vụ thứ tư
22
Chương 22: Thủ đoạn của máy học tập
23
Chương 23: Phản ứng ngoại giới
24
Chương 24: Học sinh ưu tú
25
Chương 25: Webcam khởi động
26
Chương 26: Tương lai chân thật
27
Chương 27: Lột xác
28
Chương 28: Bệnh tình tái phát
29
Chương 29: Trúng tuyển viện đặc biệt
30
Chương 30: Căn bản khoa điện tử
31
Chương 31: Chia tay với quá khứ
32
Chương 32: Học quân sự
33
Chương 33: Xuất sắc
34
Chương 34: Bắn
35
Chương 35: Thanh danh mọt sách
36
Chương 36: Bất tri bất giác thay đổi
37
Chương 37: Gặp lại Vệ Thừa
38
Chương 38: Động cơ của Vệ Thừa
39
Chương 39: Chuyện thay đổi
40
Chương 40: Tiếp xúc máy móc điện tử
41
Chương 41: Sách giáo khoa kỹ thuật
42
Chương 42: Thì ra kỹ thuật có thể kiếm tiền
43
Chương 43: Lại gặp người quen
44
Chương 44: Học tập kỹ xảo chiến đấu
45
Chương 45: Pin dự phòng bằng năng lượng mặt trời
46
Chương 46: Quyết chí tự cường
47
Chương 47: Thiết bị tăng cường tín hiệu
48
Chương 48: Nhiệm vụ của Hứa Nguyên Quân
49
Chương 49: Tham gia trận đấu
50
Chương 50: Sự kiện ngoài ý muốn
51
Chương 51: Nguy hiểm ập tới
52
Chương 52: Khẳng khái chịu chết
53
Chương 53: Được cứu
54
Chương 54: Tự xét lại
55
Chương 55: Nhiệm vụ mới
56
Chương 56: Chu Tuyền hỗ trợ
57
Chương 57: Liên thủ đánh người
58
Chương 58: Đừng tìm tao nữa
59
Chương 59: Chứng minh trò ngoan
60
Chương 60: Chu Tuyền và Nghiêm Đông Nam
61
Chương 61: Người bạn dây dưa không rõ
62
Chương 62: Cùng giường chung gối
63
Chương 63: Chương trình của học kỳ hai
64
Chương 64: Âm thầm quyết đấu
65
Chương 65: Nhóm hứng thú điện tử
66
Chương 66: Sự kết thúc bi kịch của buổi học bổ túc
67
Chương 67: Máy phát sóng vuông
68
Chương 68: Bài chuyên ngành chính thức
69
Chương 69: Đại biểu tiết thực hành điện tử
70
Chương 70: Webcam bị lộ
71
Chương 71: Tính tất yếu của lịch sử
72
Chương 72: Đại biểu khóa
73
Chương 73: Giờ tự học buổi tối
74
Chương 74: Phúc vận của Chu Tuyền
75
Chương 75: Sau lưng Lâm gia
76
Chương 76: Hệ thống trí năng hóa trong chung cư
77
Chương 77: Lại một người quen
78
Chương 78: Trò khôi hài trường học
79
Chương 79: Ác nhân đều có ác nhân trị
80
Chương 80: Lại một nụ hôn
81
Chương 81: Đi chết đi, Vệ Thư Tuân
82
Chương 82: Sự kiện giết người
83
Chương 83: Lại gặp Nghiêm Đông Nam
84
Chương 84: Nhiệm vụ: Xin hãy bao dưỡng tình nhân
85
Chương 85: Cận thị
86
Chương 86: Người của Chu gia
87
Chương 87: Đến nghỉ hè
88
Chương 88: Người anh họ ác liệt
89
Chương 89: Trừ khử kẻ thù
90
Chương 90: Ứng dụng tri thức
91
Chương 91: Tiền căn hậu quả
92
Chương 92: Khai giảng và nhiệm vụ mới
93
Chương 93: Lại đến thư Viện
94
Chương 94: Trầm tĩnh cùng mạch nước ngầm
95
Chương 95: Đạn khói
96
Chương 96: Rời khỏi phòng thí nghiệm
97
Chương 97: Tin Vệ Thừa chết
98
Chương 98: Muốn thay đổi tương lai
99
Chương 99: Công trình cơ học
100
Chương 100: Cuối kỳ chấm dứt
101
Chương 101: Tự sát
102
Chương 102: Thi lại và đơn xin học hai ngành
103
Chương 103: Đơn xin trống
104
Chương 104: Để cậu ấy ở lại Đại học A
105
Chương 105: Hơn mười môn
106
Chương 106: Tên lửa bay được một nửa rồi rơi xuống
107
Chương 107: Chim bìm bịp bốn mắt
108
Chương 108: Tiến vào trung tâm khống chế
109
Chương 109: Phong ba phòng triển lãm
110
Chương 110: Lại một nhiệm vụ
111
Chương 111: Sinh viên xuất chiêu
112
Chương 112: Sinh viên ngoan không dễ làm
113
Chương 113: Bản nâng cấp sửa chữa
114
Chương 114: Không khéo
115
Chương 115: Giáo sư Triệu
116
Chương 116: Sinh tử không rõ
117
Chương 117: Lý trí chết tiệt
118
Chương 118: Âm kém dương sai
119
Chương 119: Sự kiện chụp ảnh chung
120
Chương 120: Mọt sách ngờ nghệch
121
Chương 121: Thẻ tên cùng lý lịch
122
Chương 122: Nhân tài dự bị
123
Chương 123: Sự kiện
124
Chương 124: Đối diện mà không quen
125
Chương 125: Tôi mới là Vệ Thư Tuân
126
Chương 126: Cuộc sống nhàn nhã
127
Chương 127: Nghỉ hè
128
Chương 128: Tên lửa đặc thù
129
Chương 129: Giá trị
130
Chương 130: Mục tiêu lý tưởng
131
Chương 131: Nhà đầu tư
132
Chương 132: Người đại diện minh tinh
133
Chương 133: Đánh bạc trừng phạt
134
Chương 134: Tăng tiến cảm tình
135
Chương 135: Quay phim
136
Chương 136: Trí năng trung tâm kỹ thuật
137
Chương 137: Trả thù lao
138
Chương 138: Vi phạm hợp đồng
139
Chương 139: Toàn là mắng chửi
140
Chương 140: Nằm tào(*)
141
Chương 141: Điều tra
142
Chương 142: Thực nghiệm du hành gia
143
Chương 143: Ô long
144
Chương 144: Giải quyết nan đề
145
Chương 145: Công việc trợ lý bận rộn
146
Chương 146: Trẻ tuổi quá mức
147
Chương 147: Chấm dứt công việc
148
Chương 148: Đề tài về Vệ Thư Tuân
149
Chương 149: Tấm gương tốt nhất
150
Chương 150: Quay về trường học
151
Chương 151: Mỗi người một hướng
152
Chương 152: Trần Tử Hà
153
Chương 153: Về nhà
154
Chương 154: Tử trạch
155
Chương 155: Vệ tinh gián điệp
156
Chương 156: Sự kiện
157
Chương 157: Vụ án bắt cóc
158
Chương 158: Giải cứu
159
Chương 159: Người bạn Nghiêm Đông Nam
160
Chương 160: Tổng chỉ huy quan
161
Chương 161: Thời gian cực nhanh
162
Chương 162: Bảo bối Vệ Nam
163
Chương 163: Sủng ái
164
Chương 164: Phát hiện mới
165
Chương 165: Kết thúc
166
Chương 166: Phiên ngoại Vệ Nam (thượng)
167
Chương 167: Phiên ngoại Vệ Nam (trung)
168
Chương 168: Phiên ngoại Vệ Nam (hạ)
169
Chương 169: Mỹ nam tử trên sách giáo khoa