Chương 94: Cảnh Tô bỏ trốn

"Em đã trở về!" Giọng nói của Cảnh Tô vang vọng, nhưng kỳ quái không có ai ra đón mình. Trên mặt đất lại có nhiều quần áo, thoạt nhìn trông rất quen mắt.

“Mộ Thần, em đã trở về.” Cảnh Tô mở cửa phòng ra thì một màn trước mắt khiến cô đau xót không thôi. Hèn gì cô kêu hoài mà Mộ Thần cũng không tỉnh lại. Đang trong giấc ngủ say sưa, trông Tư Mộ Thần có vẻ an tường cở nào. Mà nhìn biểu tình đau khổ của Nha Nha như vậy thì rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Hai người cô thương yêu nhất đi chung với nhau? Là phản bội cô sao?

Sau khi ra cửa, Cảnh Tô mới cảm thấy chuyện này có gì không ổn. Mộ Thần trong lòng cô không phải là người như vậy. Cô muốn quay trở lại nhưng bước chân nặng nề, không nhúc nhích nổi. Đợi chút rồi hãy trở về, bây giờ bọn họ cũng còn chưa thức tỉnh mà.

“Đứng lên đi!” Tư Mộ Thần thức dậy, nhìn Giang Phỉ Á không nói thêm lời nào nữa. Chẳng qua anh cảm thấy đầu óc rất choáng váng.

“Ừ!” Trong lòng Giang Phỉ Á căm hận, tại sao Cảnh Tô còn chưa trở về?

Đang lúc cô ta chậm rãi mặc lại quần áo chỉnh tề, Cảnh Tô bước vào.

Rốt cuộc trong lòng Giang Phỉ Á cũng thở phào nhẹ nhõm, vở kịch này vẫn có thể diễn tiếp rồi, bằng không tất cả đều uổng công phí sức của cô.

“Tô Tô, tớ…” Nhìn bộ dáng của Giang Phỉ Á rất oan ức.

“Không phải như em nghĩ!” Tư Mộ Thần nhìn Cảnh Tô, anh đau đầu không muốn cho Cảnh Tô biết đến chuyện này, nhưng hết lần này tới lần khác cũng không tránh khỏi.

“Em biết!” Cảnh Tô không nói thêm gì nữa, bỏ đi. Điều này khiến cho Giang Phỉ Á không thấy dễ chịu hơn chút nào. Tuy rằng mục đích đã đạt được, nhưng trái tim hai người đã bị tổn thương rất nặng.

“Giang Phỉ Á, tôi mặc kệ cô có mục đích gì, nhưng hiện tại tôi vẫn còn chưa nói ra với Cảnh Tô chỉ vì hy vọng có thể cho cô một con đường để lui bước. Quan hệ của cô với Cảnh Tô rất tốt, cô ấy biết cô là người như vậy thì sẽ rất đau lòng. Nguyên nhân Giang Phỉ Thiên mất tích nhất định là có liên quan tới Cảnh Tô, cô có trách chúng tôi thì chúng tôi cũng không biết phải làm sao. Nhưng từ nay trở đi, chúng ta đã không còn nợ gì nhau nữa. Giang Phỉ Á, hi vọng không cần đến nổi tới già cũng không thể lui tới với nhau!” Tư Mộ Thần đẩy xe lăn, định ra khỏi phòng ngủ.

“Tư Mộ Thần, so với tôi, anh càng ích kỷ hơn!” Giang Phỉ Á lớn tiếng kêu. Tư Mộ Thần cũng không trả lời, tiếp tục đi ra phía ngoài.

“Tư Mộ Thần, anh cho rằng tôi không biết Diêu Tuyết Thần chết như thế nào sao? Đều là Tư Mộ Thần anh ích kỷ, nếu không phải anh, Diêu Tuyết Thần đã có thể được cứu!” Bộ dáng giống như điên cuồng, Giang Phỉ Á hét lên.

Tư Mộ Thần khựng người lại: “Cô nói cái gì?”

“Ha ha, Tư Mộ Thần, không lẽ không đúng sao? Năm đó, khi Diêu Mộng Lan ám sát Diêu Tuyết Thần, vì bị mất máu quá nhiều, bệnh viện lại không tìm được mẫu máu thích hợp, không phải lúc đó anh thấy chết mà không cứu sao? Giang Phỉ Á từng bước hỏi ép, cô nhất định phải khiến cho Tư Mộ Thần chính miệng thừa nhận.

Tư Mộ Thần nhìn Giang Phỉ Á, ánh mắt phức tạp: “Tôi biết bệnh tình Diêu Tuyết Thần rất nguy kịch!” Bởi vì Tư Mộ Thần áy náy mà đau khổ, nói ra những lời này xem như là gián tiếp chấp nhận những suy nghĩ của Giang Phỉ Á. Thế nhưng khi lời nói vừa khỏi miệng, anh ý thức được là mình đã tự bán đứng chính mình rồi.

Mà bởi vì Tư Mộ Thần đưa lưng về phía Giang Phỉ Á, căn bản là không biết cô đang làm cái gì. Đợi đến khi xoay người lại thì thấy Giang Phỉ Á đang cúp điện thoại.

“Cô làm cái gì?” Tư Mộ Thần giận dữ, anh hoàn toàn không biết thì ra một cô gái hiền lành như thế lại có thể từng bước ép sát mình.

“Anh không được qua đây, anh không được qua đây!” Giang Phỉ Á hét to, “A!”

Tư Mộ Thần bắt được cánh tay của Giang Phỉ Á, tay trái giận dữ đánh xuống. Nhưng ngay lúc này, tay trái của Tư Mộ Thần lại bị một cánh tay khác mạnh mẽ hơn bắt được.

“Lão đại, tay của anh còn bị thương. Việc dạy dỗ người này để em làm đi!” Lục Phạm đã tới, anh nhìn thấy Lão đại nhà mình còn chưa tỉnh hồn, không biết Giang Phỉ Á sẽ biến thành bộ dạng gì nếu ăn phải cái tát kia.

“A Phạm ~” Giang Phỉ Á cẩn thận đi đến bên Lục Phạm, ngã vào ngực anh ta. Trong lòng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, màn vừa rồi thật quá kinh khủng.

“Không phải sợ! Không phải sợ, anh tới rồi ! Anh dẫn em về nhà!” Lục Phạm dỗ dành người con gái trong ngực, âm thầm oán giận Cảnh Tô, không phải đã nói sẽ chiếu cố tốt tới Nha Nha hay sao?

“A Phạm, gọi a Tuấn tới đây đi!” Tư Mộ Thần hết nhìn Giang Phỉ Á rồi lại nhìn tới Lục Phạm, có lẽ nên sớm để bọn họ rời khỏi nơi này.

“Lão đai, em biết!” Lục Phạm mang theo Giang Phỉ Á đi ra ngoài.

Nhưng Giang Phỉ Á vừa nghe được tin tức như thế này, nhất định không chịu về nhà. Hiện giờ Tư Mộ Thần gọi Đường Tuấn tới nhất định là có kế hoạch mới, cô nhất định phải biết được kế hoạch này. Chỉ cần biết được kế hoạch này thì bọn họ sẽ đáp ứng để mình gặp được mặt của anh trai.

“A Phạm, em muốn ở lại chờ Tô Tô, em muốn ở chung với Tô Tô!” Giang Phỉ Á đưa ra yêu cầu, nhưng Lục Phạm có phần khó xử. Xem tình hình như thế này thì khẳng định Lão đại nhà bọn họ muốn làm việc.

“Không sao, cậu để cho cô ta ở lại đây đi!” Không biết từ lúc nào thì Tư Mộ Thần xuất hiện ở sau lưng bọn họ, nhìn Giang Phỉ Á như có thâm ý.

Lục Phạm thấy Lão đại nhà mình cũng đã lên tiếng, vậy thì mình cũng không có ý kiến gì.

“Lão đại, em đi tìm A Tuấn tới cho anh!” Thật ra Lục Phạm có tin vui muốn báo Giang Phỉ Á, nhưng nhìn tình huống này thì còn phải chờ mấy ngày nữa đi!

“Ừ! Tôi đợi ở phòng sách!”

Trong phòng sách, dường như Tô Mộ Thần có vẻ đăm chiêu. Anh nhìn di động của mình, không biết làm sao mở miệng với Cảnh Tô.

Khi đó, vừa đúng lúc anh thi hành nhiệm vụ trở về, lại thật trùng hợp, chỉ có nhóm máu của anh là thích hợp với Diêu Tuyết Thần. ϞlêϞquýϞđônϞ Nhưng mà lúc đó anh lại bị hôn mê vì mất máu quá nhiều, đến khi anh tỉnh lại thì mới biết tin tức này.

Anh lục tìm tới lui trong mục thông tin, dừng lại trước hai chữ ‘bà xã’ nhìn thật lâu.

Thật ra thì Cảnh Tô cũng không biết phải làm sao. Ở trong xe, cô cũng nhìn số phone của Tư Mộ Thần đến ngẩn người ra.

Cô muốn nghe Tư Mộ Thần nói, nhưng cô lại sợ kết quả mình nghe được, cho nên trong lòng của cô càng thêm rối rắm!

Cuối cùng, cô vẫn bấm máy trả lời.

“Này!”

“Ừ!”

“Là anh!”

“Em biết!”

……

Im lặng thật lâu, cả hai người đề không biết mở miệng như thế nào.

“Giang Phỉ Á nói là sự thật!” Tư Mộ Thần mở miệng nói trước, phá vỡ sự yên lặng.

“Ừ!” Tuy lúc nãy cũng nghe được, nhưng bây giờ chính miệng Tư Mộ Thần xác thực, trong lòng cô lại càng đau khổ hơn.

“Nhưng là sau này anh mới biết. Khi đó anh đang thi hành nhiệm vụ, hôn mê!” Thật ra Tư Mộ Thần không muốn giải thích. Anh biết Tô Ca khổ sở ở trong lòng, nhưng vẫn tin tưởng anh!

“Mộ Thần, anh nói Nha Nha thay đổi, hay là em thay đổi?” Cảnh Tô biết Giang Phỉ Á cố tình gây ra bất hòa giữa anh và cô. Phỏng chừng một màn trong phòng ngủ kia cũng là do Giang Phỉ Á tự mình đạo diễn.

“Nhóc à, về nhà trước đi” Tư Mộ Thần không biết trả lời như thế nào. Không khí nặng nề và đau thương.

“Mộ Thần, em muốn ra ngoài một chút, trước năm mới sẽ trở về!” Cảnh Tô không đợi Tư Mộ Thần trả lời liền cúp máy, sau đó tắt luôn điện thoại di động.

“Mẹ, con muốn ở với mẹ vài ngày!” Cảnh Tô gọi điện thoại cho Tống Văn Phi. Ngay lúc này, cô chỉ muốn dựa đầu vào ngực mẹ mẹ một lát, để cho tâm tư của mình được yên tĩnh một chút.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Ở bên kia điện thoại, Tống Văn Phi quan tâm hỏi thăm. Bà nghe ra được tình thần của Cảnh Tô không được tốt.

“Không có chuyện gì đâu mẹ. Con chỉ là muốn ở vài ngày thôi, nhớ mọi người lắm.” Nói chuyện với Tống Văn Phi, Cảnh Tô cố làm ra vẻ nhẹ nhàng thoải mái.

“Mẹ, thật không có chuyện gì mà. Con cúp máy đây, về tới rồi nói chuyện!”

“Ừ!”

Cúp điện thoại, nhìn mặt mày vợ yêu ủ rũ, Cảnh Thái Sinh ôm bà vào lòng.

“Chuyện gì thế? Gặp phải chuyện không vui?”

“Em nghe ra được đứa con gái lớn của chúng ta có chuyện giấu mình, hình như cũng không phải là chuyện vui vẻ gì!” Tống Văn Phi trả lời mà mặt mày buồn xo, ai nói con cháu đều có phúc của con cháu.

“Văn Phi, em đang lo lắng cái gì? Lo lắng con bé kia sẽ theo bước chân của chúng ta sao?” Mấy năm nay, Cảnh Thái Sinh vẫn luôn biết được trong lòng Văn Phi thấp thỏm lo âu. Ông cũng rất sợ con gái mình đi theo con đường xưa.

“Thái Sinh, con bé Cảnh Tô kia rất giống em, tính tình rất ngang bướng. Em sợ!”

“Văn Phi, Mộ Thần không phải là anh, cho nên con bé đó sẽ không đi theo con đường kia đâu. Em thả lỏng tinh thần chút đi! Em đó, mau đi làm thức ăn ngon đi, Cảnh Tô trở về thì sẽ có bữa ăn ngon miệng. Nhất định là con bé nhớ mùi vị thức ăn ngon của mẹ!” Cảnh Thái Sinh đẩy bà vào phòng bếp.

“Cảnh Thái Sinh, anh chỉ mượn cớ con gái thôi. Thật ra anh cũng rất muốn ăn phải không?” Mặc dù ngoài miệng oán giận, nhưng trong lòng Tống Văn Phi cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Bà nhìn chồng của mình, cảm thấy rất hưởng thụ cuộc sống như thế này.

“Tốt rồi, anh dẫn em đi mua đồ nấu ăn!” Thừa dịp này, Cảnh Thái Sinh muốn được ở chung cùng một chổ với vợ đẹp. Hiện giờ mình rảnh rỗi, nhưng bà thì không. Công ty mình tạo ra không có con cái cai quản, mọi người trên dưới đều dựa vào bà để chống đỡ. Con gái cũng bị mình sai đi quản lý Cảnh Thái Lam. Bọn họ thật là không tìm ra người thích hợp để nối nghiệp rồi. Thật là hối hận không thể sinh thêm một đứa nữa để nối nghiệp.

“Bà xã, chúng ta~” Cảnh Thái Sinh thì thầm với Tống Văn Phi, dẫn đến Tống Văn Phi đuổi theo đánh thẳng Cảnh Thái Sinh. Cái gì sinh thêm em bé, không phải bọn họ già lắm rồi sao?

“Bà xã, được rồi, mau đi mua đồ ăn, con gái sắp trở lại rồi!”

“Già rồi mà không nên nết! Đi mau!” Đường đường là một chủ tịch mà bây giờ chạy theo chân bà xã đi chợ thì đúng là một chuyện mắc cười quá đi thôi.

Cảnh Tô đứng xa xa nhìn cha và mẹ cùng nhau xuống lầu. Mặc dù đã trên năm mươi, nhưng bọn họ chăm sóc bản thân mình rất tốt, nhìn họ liếc mắt đưa tình rất đáng yêu. Cảnh Tô nhìn thấy bọn như vậy, khóe mắt không khỏi ứa lệ.

“Hình như em nhìn thấy Cảnh Tô thì phải?” Sau khi ra khỏi tiểu khu, Tống Văn Phi mới nhớ ra chiếc Ferrari màu đỏ khoa trương kia như thế không phải là của Tư Mộ Thần hay sao?

“Bậy bạ, làm gì có đến mau như thế?”

“Ai mà biết? Rõ ràng mới vừa nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ của Tư Mộ Thần mà!”

“Nhất định là em nhìn lầm rồi. Bằng không thì gọi tên nhóc Tống Tường kia qua đây đi đón chị của nó đi!”

“Cũng được!”

Nhìn bóng hai người đi thật xa, Cảnh Tô xuống xe, nhưng mới vừa bước ra thì đã bị gọi lại.

“Cảnh Tô, thật là em sao?”

Chapter
1 Chương 1: Hình khiêu dâm 1
2 Chương 2: Hình khiêu dâm 2
3 Chương 3: Chia tay 1
4 Chương 4: Chia tay 2
5 Chương 5: Chung gối
6 Chương 6: Hôn sự
7 Chương 7: Dạ tiệc
8 Chương 8: Giải thích
9 Chương 9: Đính hôn, say rượu
10 Chương 10
11 Chương 11: Làm vợ tôi?
12 Chương 12: Đến nơi hẹn
13 Chương 13: Nửa cánh
14 Chương 14: Thành tiêu điểm lần nữa
15 Chương 15: Một màn ấm áp
16 Chương 16: Gặp chuyện không may
17 Chương 17: Thư ký
18 Chương 18: Bị thương
19 Chương 19: Bắt cóc
20 Chương 20: Lần theo dấu vết
21 Chương 21: Người trên núi
22 Chương 22: Hôn một cái
23 Chương 23: Gặp lại Cảnh Linh
24 Chương 24: Cô ấy không thuộc về anh
25 Chương 25: Đấu thầu thất bại?
26 Chương 26
27 Chương 27: Bà cụ nhà họ Dung
28 Chương 28: Theo đuổi
29 Chương 29: Ba người đi
30 Chương 30
31 Chương 31: Không phải là Cảnh Tô thì tốt biết bao?
32 Chương 32: Bỏ lại cô sao?
33 Chương 33: Bắt sống
34 Chương 34: Hoàn trả từng món một
35 Chương 35: Chị dâu đốt phòng bếp!
36 Chương 36: Kế hoạch lớn thành công
37 Chương 37: Bị thương, rút lui
38 Chương 38: Đơn xin từ chức
39 Chương 39: Chỉ là tôi thích em
40 Chương 40: Y Y ấp a ấp úng
41 Chương 41: Cha của đứa bé?
42 Chương 42: Gặp lại Tống Tường
43 Chương 43: Cho tôi thuê
44 Chương 44: Gặp lại Hàn Tử Dương
45 Chương 45: Lui tới
46 Chương 46: Tư Mộ Thần vô lại
47 Chương 47: Người thần bí tới
48 Chương 48: Cầu hôn người nào?
49 Chương 49: Đồng ý cũng không có nghĩa là kết hôn
50 Chương 50: Kích cỡ của người nào
51 Chương 51: Bắt người lần thứ hai
52 Chương 52: Cô bé, đây chỉ là một tảng băng ngầm
53 Chương 53: Hủy Bỏ Hôn Ước
54 Chương 54: Nha Nha hẹn ngày gặp mặt
55 Chương 55: Hoa Hồ Điệp đi chợ
56 Chương 56: Thẩm Xuân Linh tới cửa
57 Chương 57: Nha Nha Mất Tích
58 Chương 58: Thẩm Xuân Linh Tìm Tới Cửa Lần Nữa
59 Chương 59: Bệnh Ung Thư Máu
60 Chương 60: Kết Hợp, Nhớ Lại Chuyện Xưa
61 Chương 61: Thân thế rắc rối
62 Chương 62: Sinh non, bệnh nặng
63 Chương 63: Đấu, lừa gạt cưới
64 Chương 64: Tiểu Tiểu Binh xuất hiện, lừa gạt cưới (2)
65 Chương 65: Hội triển lãm, khách thần bí tới
66 Chương 66: Tư Mộ Thần, nếu mở cửa em liền gả cho anh
67 Chương 67: Dương Tử Hi xuất hiện, ra sức đánh tiểu tam
68 Chương 68: Trói người phụ nữ ác, cứu người
69 Chương 69: Nguy hiểm, bộ mặt thật
70 Chương 70
71 Chương 71: Trừng phạt, buổi lễ kết hôn đếm ngược thời gian
72 Chương 72: Thịnh thế, thời khắc tiến hành hôn lễ
73 Chương 73: Hứa em một đời, định em cả đời
74 Chương 74: Náo động phòng trong truyền thuyết
75 Chương 75: Bệnh nặng nguy cấp, cổ phần bị mất
76 Chương 76: Đụng chạm, hoàng kim không có lương tâm
77 Chương 77: Người phụ nữ của anh đổi người đàn ông của tôi
78 Chương 78: Thả anh ta, nằm vùng hắc bang
79 Chương 79: 'Hoàng Đình' ra quân, sự thật lộ ra
80 Chương 80: Quà sinh nhật đặc biệt
81 Chương 81: Tài xế kéo xe kéo
82 Chương 82: Cho em kinh kỉ, em vui không
83 Chương 83: Cái giá của một cọng tóc
84 Chương 84: Ba, ba đang vụng trộm sao?
85 Chương 85: Hợp tác
86 Chương 86: Bắt cóc
87 Chương 87: Bắt cóc
88 Chương 88: Như vậy, đủ sao?
89 Chương 89: Anh ta là vì cô mà chết
90 Chương 90: Anh đã tới chậm
91 Chương 91: Sinh tử cùng kề
92 Chương 92: Ông cụ muốn phát huy
93 Chương 93: Bỏ thuốc
94 Chương 94: Cảnh Tô bỏ trốn
95 Chương 95: Dẫn em đi đi
96 Chương 96: Làm hậu thuẫn của tôi
97 Chương 97: Ông lão
98 Chương 98: Cái gọi là sâu xa
99 Chương 99: Đại kết cục
Chapter

Updated 99 Episodes

1
Chương 1: Hình khiêu dâm 1
2
Chương 2: Hình khiêu dâm 2
3
Chương 3: Chia tay 1
4
Chương 4: Chia tay 2
5
Chương 5: Chung gối
6
Chương 6: Hôn sự
7
Chương 7: Dạ tiệc
8
Chương 8: Giải thích
9
Chương 9: Đính hôn, say rượu
10
Chương 10
11
Chương 11: Làm vợ tôi?
12
Chương 12: Đến nơi hẹn
13
Chương 13: Nửa cánh
14
Chương 14: Thành tiêu điểm lần nữa
15
Chương 15: Một màn ấm áp
16
Chương 16: Gặp chuyện không may
17
Chương 17: Thư ký
18
Chương 18: Bị thương
19
Chương 19: Bắt cóc
20
Chương 20: Lần theo dấu vết
21
Chương 21: Người trên núi
22
Chương 22: Hôn một cái
23
Chương 23: Gặp lại Cảnh Linh
24
Chương 24: Cô ấy không thuộc về anh
25
Chương 25: Đấu thầu thất bại?
26
Chương 26
27
Chương 27: Bà cụ nhà họ Dung
28
Chương 28: Theo đuổi
29
Chương 29: Ba người đi
30
Chương 30
31
Chương 31: Không phải là Cảnh Tô thì tốt biết bao?
32
Chương 32: Bỏ lại cô sao?
33
Chương 33: Bắt sống
34
Chương 34: Hoàn trả từng món một
35
Chương 35: Chị dâu đốt phòng bếp!
36
Chương 36: Kế hoạch lớn thành công
37
Chương 37: Bị thương, rút lui
38
Chương 38: Đơn xin từ chức
39
Chương 39: Chỉ là tôi thích em
40
Chương 40: Y Y ấp a ấp úng
41
Chương 41: Cha của đứa bé?
42
Chương 42: Gặp lại Tống Tường
43
Chương 43: Cho tôi thuê
44
Chương 44: Gặp lại Hàn Tử Dương
45
Chương 45: Lui tới
46
Chương 46: Tư Mộ Thần vô lại
47
Chương 47: Người thần bí tới
48
Chương 48: Cầu hôn người nào?
49
Chương 49: Đồng ý cũng không có nghĩa là kết hôn
50
Chương 50: Kích cỡ của người nào
51
Chương 51: Bắt người lần thứ hai
52
Chương 52: Cô bé, đây chỉ là một tảng băng ngầm
53
Chương 53: Hủy Bỏ Hôn Ước
54
Chương 54: Nha Nha hẹn ngày gặp mặt
55
Chương 55: Hoa Hồ Điệp đi chợ
56
Chương 56: Thẩm Xuân Linh tới cửa
57
Chương 57: Nha Nha Mất Tích
58
Chương 58: Thẩm Xuân Linh Tìm Tới Cửa Lần Nữa
59
Chương 59: Bệnh Ung Thư Máu
60
Chương 60: Kết Hợp, Nhớ Lại Chuyện Xưa
61
Chương 61: Thân thế rắc rối
62
Chương 62: Sinh non, bệnh nặng
63
Chương 63: Đấu, lừa gạt cưới
64
Chương 64: Tiểu Tiểu Binh xuất hiện, lừa gạt cưới (2)
65
Chương 65: Hội triển lãm, khách thần bí tới
66
Chương 66: Tư Mộ Thần, nếu mở cửa em liền gả cho anh
67
Chương 67: Dương Tử Hi xuất hiện, ra sức đánh tiểu tam
68
Chương 68: Trói người phụ nữ ác, cứu người
69
Chương 69: Nguy hiểm, bộ mặt thật
70
Chương 70
71
Chương 71: Trừng phạt, buổi lễ kết hôn đếm ngược thời gian
72
Chương 72: Thịnh thế, thời khắc tiến hành hôn lễ
73
Chương 73: Hứa em một đời, định em cả đời
74
Chương 74: Náo động phòng trong truyền thuyết
75
Chương 75: Bệnh nặng nguy cấp, cổ phần bị mất
76
Chương 76: Đụng chạm, hoàng kim không có lương tâm
77
Chương 77: Người phụ nữ của anh đổi người đàn ông của tôi
78
Chương 78: Thả anh ta, nằm vùng hắc bang
79
Chương 79: 'Hoàng Đình' ra quân, sự thật lộ ra
80
Chương 80: Quà sinh nhật đặc biệt
81
Chương 81: Tài xế kéo xe kéo
82
Chương 82: Cho em kinh kỉ, em vui không
83
Chương 83: Cái giá của một cọng tóc
84
Chương 84: Ba, ba đang vụng trộm sao?
85
Chương 85: Hợp tác
86
Chương 86: Bắt cóc
87
Chương 87: Bắt cóc
88
Chương 88: Như vậy, đủ sao?
89
Chương 89: Anh ta là vì cô mà chết
90
Chương 90: Anh đã tới chậm
91
Chương 91: Sinh tử cùng kề
92
Chương 92: Ông cụ muốn phát huy
93
Chương 93: Bỏ thuốc
94
Chương 94: Cảnh Tô bỏ trốn
95
Chương 95: Dẫn em đi đi
96
Chương 96: Làm hậu thuẫn của tôi
97
Chương 97: Ông lão
98
Chương 98: Cái gọi là sâu xa
99
Chương 99: Đại kết cục