Chương 61: Hứa hẹn

Đêm dần dần khuya có thanh âm mưa gió truyền đến, tí tách tí tách có chút mát mẻ của đêm hè. Không biết khi nào, một bóng đen cao lớn xuất hiện ở trước giường Lâm Tịch Cận, đứng yên bất động.

Lâm Tịch Cận vốn dĩ ngủ thật sự say đột nhiên lưng chợt lạnh, cách đó không xa  xuất hiện một con hổ vương uy vũ hùng tráng ɭϊếʍ đầu lưỡi gắt gao nhìn chằm chằm y, từng bước một đi về phía y. Một khắc kia y phảng phất nghe được tiếng tim đập của mình vang lên kịch liệt đều đặn, thình thịch thình thịch, bức y lùi lại về phía sau lại phát hiện y lại không thể động đậy cho đến khi thân hình thật lớn bước đến trước mặt y đem y bao phủ trong bóng tối......

Sau đó, lại mở ra mồm to như bồn máu lại gần y.

"A......"

Lâm Tịch Cẩn há mồm hô to, đột nhiên mở hai mắt bật người ngồi dậy, lại phịch một tiếng đánh vào một bức tường thịt ấm áp, cái mũi y đau xót, nước mắt liền ào ào mà chảy xuống.

"Ngươi, ngươi...... Ta, ta......" Lâm Tịch Cận vốn muốn há mồm mắng to nhưng y phản ứng thực mau, sau đó nháy mắt liền nhận ra thân phận "Vách tường" cao lớn trước mắt, cuối cùng cũng chỉ che lại cái mũi rêи rỉ: "Hiền Vương điện hạ, buổi tối hảo......"

Triệu Mặc Khiêm lộ ra đôi mắt băng hàn, khó được mang theo chút ngạc nhiên. Sau một lúc lâu, mới  đỡ trán thở dài: "Mơ thấy cái gì?"

Lâm Tịch Cận hồi tưởng cảnh tượng trong mộng thì cả người đều không tốt, y dám khẳng định hổ vương khi dễ y trong mộng kia tuyệt đối chính là người trước mắt ban đêm xông vào tiểu viện của y, Hiền Vương điện hạ.

Cũng không biết người này tới đã bao lâu!

Mặc dù ở trong bóng tối, Lâm Tịch Cận cũng cảm thấy chính mình bị người này bao phủ ở giữa một bóng ma làm cho y cảm giác được y cùng với hổ vương  uy vũ giống nhau, nhịn không được mà duỗi tay đẩy đẩy ngực của Triệu Mặc Khiêm, rầu rĩ nói: "Đốt đèn đi."

Triệu Mặc Khiêm trầm mặc một lúc lâu rốt cuộc vẫn đi thắp đèn.

Lâm Tịch Cận nghe tiếng mưa rơi liền nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, hừ hừ nói: "Ám Nhị ca quả nhiên cái gì cũng đều nói cho ngươi." Y rốt cuộc cảm thấy có chút biệt nữu, ánh mắt liền bắt đầu khắp nơi loạn quét, trong lúc vô tình nhìn đến giày ướt của Triệu Mặc Khiêm thì y dừng một chút, ngượng ngùng xoắn xít lôi kéo chăn lộ ra hơn phân nửa giường, ý tứ rất rõ ràng.

Triệu Mặc Khiêm lại nhất thời không có động tác, Lâm Tịch Cận rối rắm nhíu nhíu mày tiếp tục biệt biệt nữu nữu mà vươn tay vỗ vỗ ra giường, trong miệng nói lại không phải đáng yêu như vậy : "Để Hiền Vương điện hạ mang giày ướt, thảo dân thật có lỗi."

Triệu Mặc Khiêm nhướng mày, thong thả ung dung cởi giày ném qua một bên, lúc này mới lên giường. Toàn bộ quá trình trán Lâm Tịch Cận trán đều đổ mồ hôi. Nam nhân này không thể biểu hiện bình thường một chút sao? Thoát giày cũng mang theo một khí chất quý tộc thì đến tột cùng là muốn quậy kiểu gì?

Triệu Mặc Khiêm tựa hồ cảm giác giường không thoải thoải mái độ nên có chút không hài lòng nhăn nhăn mày, mới nói: "Thời gian gần đây ngươi tựa hồ rất nhàn rỗi? Nếu ngươi có thời gian dây dưa với những người có ánh mắt thiển cận như vậy thì ngươi hãy làm chuyện nên làm đi. Những người khác chuẩn bị gã thì ít nhất sẽ làm giày hoặc là quần áo để tặng cho hôn phu tương lai, ngươi cũng đừng lại lười biếng, tuy nói ngươi còn chưa vấn tóc nhưng cũng nên chuẩn bị, bổn vương đối với việc hôn nhân này rất là chờ mong, ngươi cũng nên biểu hiện chút đi."

Miệng của Lâm Tịch Cận miệng mở thành hình tròn: "Ta? Quần áo? Giày?"

Bộ dáng y khϊế͙p͙ quá mức rõ ràng, Triệu Mặc Khiêm lập tức không vui hừ lạnh một tiếng, đôi mắt vốn không có độ ấm lại lạnh thêm vài phần: "Ngươi ứng phó như thế với bổn vương vậy đơn giản chính là bài xích việc hôn nhân này, tuy trêи mặt ngươi không hiện ra nhưng trong lòng lại không thoải mái, là vì ngươi thân là nam tử lại phải gả người khác nên cảm thấy bi ai sao? Vậy thực tốt điều này chứng minh ngươi có ý nghĩ bình thường, bất quá bổn vương hy vọng ngươi sau này vẫn nên ném loại ý tưởng dư thừa này đi, ngươi chỉ cần biết gả cho ta thì cuộc đời này của ngươi sẽ không có khiếm khuyết".

Lâm Tịch Cận vốn đang suy nghĩ hỗn loạn, nhưng nghe thì lại thật sự cảm thấy tựa hồ đúng như Triệu Mặc Khiêm nói, việc hôn nhân này là đáng giá để y chờ mong.

Triệu Mặc Khiêm không biết y có nơi nào là bởi vì thân là nam tử lại cần gả chồng mà cảm thấy bi ai? Hắn là không xác định hôn ước bằng miệng của bọn họ hay không thể duy trì đến thời điểm y vấn tóc, y không dám quá mức  ỷ lại hắn cũng không dám quá sớm đem tâm của mình ra ngoài, lúc này mới do do dự dự.

Bất quá, hiện giờ bị Triệu Mặc Khiêm nói như vậy, Lâm Tịch Cận thật ra hơi có chút bế tắc để giải thích được cảm hiện giờ, kiếp trước y vì một nam nhân hỗn đản mà đem chính mình gả. Kiếp này, gặp được một nam nhân tốt như Triệu Mặc Khiêm , như thế nào không thể đem chính mình lại gả đi ra ngoài?

Đặc biệt chính mình còn vô lực phản kháng, sao có thể vui mừng tiếp thu?

Nghĩ đến đây, Lâm Tịch Cận hít sâu một hơi, nghiêm túc mở miệng: "Ta thừa nhận, chính xác ta có một tia bài xích, tuy rằng không mãnh liệt như vậy, bất quá ta đều không phải là bởi vì đồn đãi bên ngoài, mà là...... Hiền Vương điện hạ, ngươi xem hôm nay hai người Lâm Ngọc Hồng cùng Triệu Thế Vũ đã có Hoàng Thượng tứ hôn cũng còn có thể thu trở lại mà cách ngày ta vấn tóc tới ba năm, ta nói như vậy ngài hiểu không?"

Triệu Mặc Khiêm trầm ngâm, đáy mắt lại có độ ấm trở lại: "Hôn sự của chúng ta rốt cuộc chưa có kết cục đã định, ngươi là sợ biến cố quá nhiều cho nên mới cùng ta bảo trì khoảng cách thích hợp."

"Đúng vậy!" Lâm Tịch Cận gật đầu: "Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hiền Vương điện hạ thật sự là quá nhiều, hiện giờ Thanh Chiêu thế cục mẫn cảm, chiến sự xảy ra, ta không thể không thừa nhận, ta đó là do ngài uy hϊế͙p͙, gần như treo danh hiệu Hiền Vương phi tương lai nên cũng có người có tâm ngo ngoe rục rịch, điện hạ ngài xem, ta không thể không phòng, lại cũng khó lòng phòng bị."

Bên trong đôi mắt hắn hiện lên một tia khen ngợi nhưng ở ánh nến mờ nhạt lại xem không rõ.

"Ừm, rút dây động rừng, ngươi nếu xảy ra chuyện thì đó là chuyện của bổn vương...... Điều này giác ngộ rất tốt!"

Vẻ mặt Lâm Tịch Cận nghiêm túc nhưng lại bị một câu đơn giản của nam nhân này rốt cuộc không ngiêm túc nổi.

Bàn tay to ở trêи đầu Lâm Tịch Cận vỗ vài cái, Triệu Mặc Khiêm nói thập phần đơn giản: "Tịch Nhi cứ yên tâm đi, ngươi là vương phi ta tự mình cầu, bổn vương cầu được thì cũng sẽ giữ được, Tịch Nhi cứ thoải mái và yên lòng chờ ngày được gã."

Giờ khắc này, tảng đá trong lòng Lâm Tịch Cận thật sự rơi xuống , hai chữ "Giữ được"  giống như là chú ngữ  mà lặng lẽ nở hoa ở đáy lòng y. Y chỉ trầm mặc gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Chỉ là......

Lâm Tịch Cận đen mặt, ngữ khí bất thiện hỏi: "Hiền Vương điện hạ, ngài vừa rồi nói giày rồi quần áo là có ý gì?"

"Đó là những việc mà ngươi nên vì bổn vương mà làm!"

"Ngài...... Nghiêm túc sao?"

"Ừm."

Vẻ mặt Triệu Mặc Khiêm như việc này là điều đương nhiên ngay cả thần sắc cũng không biến chút nào mà nhìn Lâm Tịch Cận nghiến răng nghiến lợi: "Hiền Vương điện hạ ngài muốn ta cầm kim thuê hoa?"

Vẻ mặt Triệu Mặc Khiêm vẫn vô biểu tình như cũ: "Dù sao ngươi nhàn rỗi cũng đừng cùng với những nữ nhân đó đấu pháp rất là nhàm chán, thêu giày cho bổn vương là thích hợp nhất."

Lâm Tịch Cận cảm thấy ngứa răng, y có thể nhào lên cắn người này một ngụm hay không ? ngườ này không thấy như vậy rất vô lại sao?

"Ngươi không đáp ứng?"  Sắc mặt hắn trầm xuống cũng làm cho người khác cảm nhận một trận hàn ý, Lâm Tịch Cận vội vàng gật đầu không muốn cũng phải đáp ứng, một nam nhi tốt sẽ không vì một cây kim thêu hoa mà không thoải mái.

Triệu Mặc Khiêm lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, lại trầm ngâm nói: "Bất quá, lời nói vừa rồi của ngươi cũng có lý, ngươi nên có điều phòng bị nhưng bổn vương đối với ngươi rất tin tưởng, giống như hôm nay, ngươi không phải xinh đẹp mà hoàn thành một cọc tâm sự sao? Rõ ràng tính kế pha xa! Một khi đã như vậy, bổn vương sẽ không ngăn trở ngươi sử dụng thủ đoạn chơi đùa lăn lộn, từ trước đến nay ngươi luôn cùng  Đại tỷ ngươi đánh với hát tuồng, so sánh với vị Nhị tỷ ngu xuẩn kia của ngươi thì nàng chính xác là khó đối phó hơn nhiều...... Thôi, ngươi coi như là luyện tập đi, tuy không muốn ngươi thân là nam nhi lại suốt ngày cùng một đám phụ nữ dây dưa nhưng sau này phủ Hiền Vương cũng cần ngươi đến tọa trấn."

Lâm Tịch Cận hồ hồ đồ đồ gật đầu, Triệu Mặc Khiêm xác thật còn không hài lòng: "Hứa hẹn của ngươi đâu?"

Hứa hẹn? Trong lòng Lâm Tịch Cận lộp bộp một chút.

Người nam nhân này, y mới mười tuổi thì hứa hẹn như thế nào?

Này thật đúng là......

"Ta, ta chỉ có thể nói ta là thê của ngươi, Vương phi của ngươi ta phải làm thì ta tận hết sức lực, mặt khác......"

"Ngươi chỉ cần đáp ứng bổn vương một chút, sau này có thể vì bổn vương  mà suy nghĩ, đem bổn vương để ở trong lòng cũng đừng cự tuyệt bổn vương đối với ngươi...... Sủng!"

Lâm Tịch Cận thừa nhận chính mình bị mê hoặc, hồ hồ đồ đồ cười: "Được."

Một khắc kia, khóe miệng Triệu Mặc Khiêm giơ lên một độ cung nhàn nhạt gần như một cái chớp mắt nhưng Lâm Tịch Cận khẳng định y không có nhìn lầm, giống như đoa phù dung sớm nở tối tàn nhưng đẹp không gì sánh được.

Trong phút chốc, nỗi lòng cả đêm phập phập phồng phồng đã được trấn an tốt, Lâm Tịch Cận chỉ cảm thấy chính mình đối với chống cự Triệu Mặc Khiêm ngày càng yếu.

Lúc sau, Lâm Tịch Cận không biết là y đã ngủ như thế nào nhưng chờ sáng sớm tỉnh lại mới biết được chính mình quy quy củ củ nằm trêи giường, chăn mỏng trêи người cũng thập phần bằng phẳng mà người nam nhân ban đêm đêm xông vào, Hiền Vương điện hạ đã sớm rời đi.

Sau một phen rửa mặt cùng thu thập chính mình, ám nhị không hề được gọi mà hiện ra thân hình, "Lúc này mới ngày thứ hai, ngài đã từ bỏ sao?"

Lâm Tịch Cận sửng sốt, ngay sau đó xấu hổ lên, vội nói: "Ám Nhị ca, ta bảo đảm đây chỉ có một lần, nếu không...... Chúng ta hiện tại liền bắt đầu? Ta nhất định nghiêm túc đứng tấn."

Chapter
1 Chương 1: Trở về thời niên thiếu
2 Chương 2: Tình cảnh đau khổ
3 Chương 3: Bình tĩnh giết người
4 Chương 4: Tùng đình yến hội
5 Chương 5: Oan nghiệt kiếp trước
6 Chương 6: Hiền vương đã đến
7 Chương 7: Mời một ly rượu
8 Chương 8: Tâm tư
9 Chương 9: Đại nhân vật
10 Chương 10: Viên trung manh mối
11 Chương 11: Trách móc nặng nề
12 Chương 12: Tranh tài thổi tiêu
13 Chương 13: Sở hữu tiền cược
14 Chương 14: Tiềm lực của hoàng tử
15 Chương 15: Bích hồ chi bạn
16 Chương 16: Nguyên nhân kết thân
17 Chương 17: Nguyện cầu một người
18 Chương 18: Trời sinh bệnh gì ?
19 Chương 19: Hôn ước đã định
20 Chương 20: Tài nữ thổ lộ
21 Chương 21: Chỉ hôn
22 Chương 22: Minh kiếm Dạ Mị
23 Chương 23: Tâm kế chủ mẫu
24 Chương 24: Viện trung so chiêu
25 Chương 25: Thắng một trận
26 Chương 26: Hoa mộc lan nở
27 Chương 27: Đến thăm
28 Chương 28: Ở chung ngắn ngủi
29 Chương 29: Kỳ thạch vi lễ
30 Chương 30: Dân chạy nạn
31 Chương 31: Đột nhiên gây khó dễ
32 Chương 32: Du ngoạn kinh thành
33 Chương 33: Trên lầu xem cuộc vui
34 Chương 34: Mua thêm vài vật
35 Chương 35: Tỷ muội chỉ yêu
36 Chương 36: Chật vật xấu mặt
37 Chương 37: Hình như có kỳ quái
38 Chương 38: Thỉnh ngài hỗ trợ
39 Chương 39: Đưa ra biện pháp
40 Chương 40: Đưa đại lễ
41 Chương 41: Mai phục họa nguyên
42 Chương 42: Hiền vương phủ
43 Chương 43: Tái tụ tùng đình
44 Chương 44: Mắt lạnh nhìn quanh
45 Chương 45: Ghen tuông
46 Chương 46: Vạch trần chân tướng
47 Chương 47: Xung đột trong thư phòng
48 Chương 48: Tịch viên
49 Chương 49: Xe ngựa tứ gia
50 Chương 50: Đại khí cảnh trí
51 Chương 51: Nhất văn đường
52 Chương 52: Đào hoa công chúa
53 Chương 53: Tính kế
54 Chương 54: Lời nói chi gian
55 Chương 55: Lễ cập kê
56 Chương 56: Yến hội
57 Chương 57: Ngọc Hồng say rượu
58 Chương 58: Hắc ám chi dạ
59 Chương 59: Một vở diễn
60 Chương 60: Trừng phạt
61 Chương 61: Hứa hẹn
62 Chương 62: Ăn sáng
63 Chương 63: Chuyện xấu tới cửa
64 Chương 64: Hoàng tử bị nhục
65 Chương 65: Nhớ tới đoạn ngắn
66 Chương 66: Xem ai
67 Chương 67: Ngọc Châu phó ước
68 Chương 68: Dưới ánh trăng đánh vỡ
69 Chương 69: Thiếp có chuyện nói
70 Chương 70: Hiền vương tiếp nhận
71 Chương 71: Sát khí thật mạnh
72 Chương 72: Trong rừng mạo hiểm
73 Chương 73: Phóng hỏa thiêu rừng
74 Chương 74: Bí mật trồi lên
75 Chương 75: Chủ mẫu thất trách
76 Chương 76: Nhân duyên
77 Chương 77: Hưng sư vấn tội
78 Chương 78: Bị dụ nói ra
79 Chương 79: Hội chùa náo nhiệt
80 Chương 80: Lại tìm đường chết
81 Chương 81: Ngàn cân treo sợi tóc
82 Chương 82: Thiên điện tự miếu
83 Chương 83: Đối chất
84 Chương 84: Chú tiểu chạy vặt
85 Chương 85: Trò hay lần này
86 Chương 86: Lời nói gợn sóng
87 Chương 87: Tuệ Pháp đại sư
88 Chương 88: Bí mật trong nhà gỗ
89 Chương 89: Nghe trộm
90 Chương 90: Đồ chay ngon
91 Chương 91: Cây đa già
92 Chương 92: Tiễn đưa xuất chinh
93 Chương 93: Công chúa mở yến tiệc
94 Chương 94: Hoàng hôn màu máu
95 Chương 95: Sung quân Thanh Châu
96 Chương 96: Bặc(*) lão thái gia
97 Chương 97: Dùng điểm tâm dỗ dành
98 Chương 98: Cơ gia
99 Chương 99: Tin tức từ đế kinh
100 Chương 100: tuổi trẻ
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1: Trở về thời niên thiếu
2
Chương 2: Tình cảnh đau khổ
3
Chương 3: Bình tĩnh giết người
4
Chương 4: Tùng đình yến hội
5
Chương 5: Oan nghiệt kiếp trước
6
Chương 6: Hiền vương đã đến
7
Chương 7: Mời một ly rượu
8
Chương 8: Tâm tư
9
Chương 9: Đại nhân vật
10
Chương 10: Viên trung manh mối
11
Chương 11: Trách móc nặng nề
12
Chương 12: Tranh tài thổi tiêu
13
Chương 13: Sở hữu tiền cược
14
Chương 14: Tiềm lực của hoàng tử
15
Chương 15: Bích hồ chi bạn
16
Chương 16: Nguyên nhân kết thân
17
Chương 17: Nguyện cầu một người
18
Chương 18: Trời sinh bệnh gì ?
19
Chương 19: Hôn ước đã định
20
Chương 20: Tài nữ thổ lộ
21
Chương 21: Chỉ hôn
22
Chương 22: Minh kiếm Dạ Mị
23
Chương 23: Tâm kế chủ mẫu
24
Chương 24: Viện trung so chiêu
25
Chương 25: Thắng một trận
26
Chương 26: Hoa mộc lan nở
27
Chương 27: Đến thăm
28
Chương 28: Ở chung ngắn ngủi
29
Chương 29: Kỳ thạch vi lễ
30
Chương 30: Dân chạy nạn
31
Chương 31: Đột nhiên gây khó dễ
32
Chương 32: Du ngoạn kinh thành
33
Chương 33: Trên lầu xem cuộc vui
34
Chương 34: Mua thêm vài vật
35
Chương 35: Tỷ muội chỉ yêu
36
Chương 36: Chật vật xấu mặt
37
Chương 37: Hình như có kỳ quái
38
Chương 38: Thỉnh ngài hỗ trợ
39
Chương 39: Đưa ra biện pháp
40
Chương 40: Đưa đại lễ
41
Chương 41: Mai phục họa nguyên
42
Chương 42: Hiền vương phủ
43
Chương 43: Tái tụ tùng đình
44
Chương 44: Mắt lạnh nhìn quanh
45
Chương 45: Ghen tuông
46
Chương 46: Vạch trần chân tướng
47
Chương 47: Xung đột trong thư phòng
48
Chương 48: Tịch viên
49
Chương 49: Xe ngựa tứ gia
50
Chương 50: Đại khí cảnh trí
51
Chương 51: Nhất văn đường
52
Chương 52: Đào hoa công chúa
53
Chương 53: Tính kế
54
Chương 54: Lời nói chi gian
55
Chương 55: Lễ cập kê
56
Chương 56: Yến hội
57
Chương 57: Ngọc Hồng say rượu
58
Chương 58: Hắc ám chi dạ
59
Chương 59: Một vở diễn
60
Chương 60: Trừng phạt
61
Chương 61: Hứa hẹn
62
Chương 62: Ăn sáng
63
Chương 63: Chuyện xấu tới cửa
64
Chương 64: Hoàng tử bị nhục
65
Chương 65: Nhớ tới đoạn ngắn
66
Chương 66: Xem ai
67
Chương 67: Ngọc Châu phó ước
68
Chương 68: Dưới ánh trăng đánh vỡ
69
Chương 69: Thiếp có chuyện nói
70
Chương 70: Hiền vương tiếp nhận
71
Chương 71: Sát khí thật mạnh
72
Chương 72: Trong rừng mạo hiểm
73
Chương 73: Phóng hỏa thiêu rừng
74
Chương 74: Bí mật trồi lên
75
Chương 75: Chủ mẫu thất trách
76
Chương 76: Nhân duyên
77
Chương 77: Hưng sư vấn tội
78
Chương 78: Bị dụ nói ra
79
Chương 79: Hội chùa náo nhiệt
80
Chương 80: Lại tìm đường chết
81
Chương 81: Ngàn cân treo sợi tóc
82
Chương 82: Thiên điện tự miếu
83
Chương 83: Đối chất
84
Chương 84: Chú tiểu chạy vặt
85
Chương 85: Trò hay lần này
86
Chương 86: Lời nói gợn sóng
87
Chương 87: Tuệ Pháp đại sư
88
Chương 88: Bí mật trong nhà gỗ
89
Chương 89: Nghe trộm
90
Chương 90: Đồ chay ngon
91
Chương 91: Cây đa già
92
Chương 92: Tiễn đưa xuất chinh
93
Chương 93: Công chúa mở yến tiệc
94
Chương 94: Hoàng hôn màu máu
95
Chương 95: Sung quân Thanh Châu
96
Chương 96: Bặc(*) lão thái gia
97
Chương 97: Dùng điểm tâm dỗ dành
98
Chương 98: Cơ gia
99
Chương 99: Tin tức từ đế kinh
100
Chương 100: tuổi trẻ