Chương 78: Bị dụ nói ra

Vẫn là chiếc xe ngựa xa hoa như cũ, Lâm Tịch Cận rất là có tâm thái hưởng thụ một phen đãi ngộ của người giàu có, trong lòng có chút hưng phấn.

Chỉ là, bởi vì buổi sáng tự chủ trương tự mình đi đường, Lâm Tịch Cận bị nam nhân nào đó cấm túc, ảo tưởng cuộc sống tốt đẹp ở Hiền Vương phủ bị bất đồng, lúc này đây y trực tiếp bị Triệu Mặc Khiêm một đường ôm vào trong phòng, an trí ở trêи giường, sau đó ngày này trừ bỏ thời gian đi vệ sinh, y chưa từng rời khỏi giường nửa bước.

Đêm đó, Lâm Tịch Cận gặp ác mộng, cảnh tượng trong mộng cơ bản đều là những gì trãi qua ở kiếp trước, y ngủ mơ màn giãy giụa muốn tỉnh lại, nhưng luôn bị những cảnh tượng đó giam cầm, trước sau vô pháp thoát khỏi......

Lâm Tịch Cận không biết, đêm nay y nóng lên, ngủ không yên ổn, ánh nến tại chính viện ở Hiền Vương phủ cơ bản chưa từng tắt, Triệu Mặc Khiêm ngồi ở mép giường dốc lòng chiếu cố y, một đôi mắt lạnh thấu xương, rốt cuộc trong lúc Lâm Tịch Cận lần thứ ba vô thức trong lúc ngủ mơ kêu ra "Thế vũ" , Triệu Mặc Khiêm rốt cuộc bạo phát. Nam nhân một quyền đem bàn đập nát, lúc sau, hơn nửa đêm gọi đến trêи dưới một trăm binh lính, trực tiếp ở trong sân đánh cờ, đánh đến vui sướиɠ tràn trề. Lúc này đây, Quý Liên Hoàn khó được không có bị thương, bởi vì  ở trong địa lao Hiền Vương phủ đón tiếp năm hắc y nhân từ bên trong rừng trúc của tướng quân phủ.

Đến sáng, Lâm Tịch Cận rốt cuộc không còn nóng, đồng thời y cũng bị đau tỉnh. Tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên liền đối diện với đôi con ngươi lạnh băng quen thuộc, y còn không kịp vì đôi mắt kia mà kinh ngạc, liền theo bản năng vươn tay đi lôi kéo bàn tay đang nắm lấy quai hàm của chính mình.

Nguyên lai y cảm giác đau đớn chính là đến từ nơi này, chỉ thấy thân hình Triệu Mặc Khiêm nửa cúi xuống, đem y chặt chẽ bao lấy dưới thân. Sau đó hai tay nhéo nhéo quai hàm vốn không nhiều thịt của y, dùng sức lôi kéo làm ra các loại biểu tình kỳ quái.

Cho nên, y là bị người niết mặt đến tỉnh.

Trong lòng Lâm Tịch Cận nói không nên tư vị gì, muốn nói chuyện, nhưng mặt còn ở trong tay nam nhân, y lăn lộn cả đêm, lúc này căn bản là không có sức lực, bẻ không được, kéo không nhúc nhích, lời nói vừa thốt ra liền biến mất, hoàn toàn nói không một câu hoàn chỉnh, tức giận cũng chỉ có thể trừng mắt tỏ vẻ chính mình phẫn nộ.

Lâm Tịch Cận cảm thấy hôm nay Triệu Mặc Khiêm không giống bình thường, y rốt cuộc mẫn cảm, thực nhanh liền nhận thấy được Triệu Mặc Khiêm lúc này kỳ thật đang sắp bùng nổ , tức khắc kinh hãi. Y theo bản năng trấn an nam nhân, sau đó trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại sự tình tối hôm qua, thực nhanh y đã biết nguyên do, tối hôm qua tuy rằng y mơ hồ, nhưng lăn lộn một buổi tối như vậy, y không có khả năng một chút việc gì cũng không nhớ được, thậm chí y còn mơ mơ hồ hồ nhớ lại chính mình giống như đã nói mớ gì đó...

Nói mớ?

Lâm Tịch Cận đột nhiên biến sắc, lập tức từ trêи giường bò ngồi dậy, y rốt cuộc nghĩ tới, y tối hôm qua thế nhưng kêu tên Thế Vũ, đó là xưng hô đời trước y gọi Triệu Thế Vũ......

Trong nháy mắt đầu óc Lâm Tịch Cận có chút hỗn loạn, y ngơ ngác nhìn Triệu Mặc Khiêm, nhìn nam nhân ưu tú này, trong lúc nhất thời không có phản ứng.

Gương mặt chợt lạnh, có nước mắt chảy xuống nhưng Lâm Tịch Cận không hề phát hiện.

Triệu Mặc Khiêm rốt cuộc buông lỏng tay, trêи mặt Lâm Tịch Cận đã có thể rõ ràng nhìn ra. Nam nhân nhíu nhíu mày, chung quy vẫn duỗi tay lau đi nước mắt trêи mặt Lâm Tịch Cận, trầm giọng nói: "Giải thích."

Lâm Tịch Cận không hé răng, trêи thực tế, y nhấ thời chưa kịp phản ứng.

Đôi mắt đột nhiên lóe lên tia sát ý, thanh âm của Triệu Mặc Khiêm đã như hàn băng vạn năm: "Tịch Nhi, ngươi nên hảo hảo mà cho bổn vương một lý do, nếu không......"

Lâm Tịch Cận bỗng nhiên hoàn hồn, đúng vậy, y sao có thể ở thời điểm mấu chốt như vậy lại sững sờ? Lâm Tịch Cận cảm thấy đầu óc của mình biến hỏng, nhịn không được vỗ vỗ, nhưng rất nhanh bị bàn tay to của Triệu Mặc Khiêm trực tiếp khống chế được, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

"Cái kia......" Lâm Tịch Cận mở miệng, nhưng trong lúc nhất thời thật có điểm không biết nói gì, bởi vì y đột nhiên phát hiện y căn bản không tìm thấy lý do hợp lý để giải thích tất cả chuyện này, đó là không thể bịa đặt ra lý do hợp lý cho việc y sống lại.

Chẳng lẽ phải nói ra tất cả chuyện tình của kiếp trước? Lâm Tịch Cận giương mắt nhìn Triệu Mặc Khiêm, trong lúc nhất thời cảm thấy rối rắm.

Triệu Mặc Khiêm không muốn lại chờ đợi, nam nhân đêm nay có thể nhẫn nại như thế, với nam nhân mà nói đã là không dễ. Nam nhân cúi người để sát vào Lâm Tịch Cận, bốn mắt nhìn nhau, ngữ khí như hàn băng, thanh âm trầm thấp lại mang theo một ôn hòa nhàn nhạt: "Tịch Nhi, ngươi còn nhỏ. Nếu không phải ngươi còn nhỏ, bổn vương xác định ngươi chưa phản bội ta, ngươi cho rằng bổn vương còn sẽ cho ngươi cơ hội giải thích sao?"

Sắc mặt Lâm Tịch Cận trầm xuống, y biết, Triệu Mặc Khiêm nói chính là sự thật, nếu không phải hiện giờ y mới mười tuổi thì lúc này chỉ sợ y đã sớm bị người này chém thành tám khối, không có bất luận nam nhân nào chịu được người bên gối mình trong lòng lại thương nhớ một nam nhân khác, Triệu Mặc Khiêm là một nam nhân tôn quý, không có khả năng chịu đựng. Lâm Tịch Cận thậm chí khẳng định, nếu chuyện của Lâm Ngọc Hồng, xem nhẹ nội tình trong đó, chỉ nói việc bắt gian kia, nếu đổi thành nam nhân trước mắt này thì nhất định sẽ không chút do dự chém Lâm Ngọc Hồng, hơn nữa đem những nha hoàn ngày đó toàn bộ diệt khẩu, thậm chí vô cùng có khả năng ngay cả Lâm Thương Hải đều sẽ không bỏ qua.

Cho nên, so sánh với nam nhân này thì Triệu Thế Vũ thật là yếu đuối.

Nhưng cũng bởi vì mười năm Lâm Tịch Cận trải qua thật sự là quá đơn giản trực quan, cho nên y hiện tại liền bịa đặt một lý do.

"Tịch Nhi, chớ có suy nghĩ lâu, bổn vương chỉ nghe nói thật."

Vốn đang suy nghĩ, nhưng lời này của Triệu Mặc Khiêm làm cho Lâm Tịch Cận đột nhiên minh bạch, đây là cơ hội cuối cùng, người nam nhân này sắp hết kiên nhẫn.

"Ta...... Ta nhớ tới một chút sự tình kiếp trước, cho nên......"

Lâm Tịch Cận vẫn lắp bắp bài trừ mà nói ra, y không mong Triệu Mặc Khiêm tin tưởng, cho nên y dùng sức tiếp tục dùng từ ngữ, nghĩ xem phải nói như thế nào mới có thể đem vấn đề hư ảo này đầy đủ nói ra nhẹ nhàng một chút, không cần kinh tâm động phách nhưng ít nhất y thật sự không muốn bị người coi như yêu quái mà tới xử trí.

Triệu Mặc Khiêm nhíu mi, đôi mắt khó có được thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, nam nhân nhìn kỹ Lâm Tịch Cận một lúc lâu, nhẹ nói: "Khi nào?"

"Ách?" Lâm Tịch Cận sửng sốt một chút, mới phản ứng lại Triệu Mặc Khiêm hỏi y khi nào nhớ tới  vội đáp: "Là ở yến hội trước đó không lâu."

Triệu Mặc Khiêm mặt vô biểu tình, cũng không lộ ra cảm xúc gì, nhưng cả người hơi thở lạnh lẽo thật ra hạ xuống không ít, nam nhân làm như suy tư một chút, cười như không cười nói: "Khó trách ngươi đói thành như vậy, mà sau ngày đó không còn phải chịu đói, trước sau chênh lệch thật đúng là không nhỏ, bổn vương chỉ nghĩ ngươi đột nhiên thông suốt, trở nên thông tuệ, lại không nghĩ lại có chuyện này."

Lâm Tịch Cận ấp úng gật đầu, y đã sớm biết người này nhìn ra chút manh mối, chỉ là người bình thường tất nhiên sẽ không nghĩ về hướng này.

"Tiếp tục."

"A?" Lâm Tịch Cận thật cẩn thận nhìn Triệu Mặc Khiêm, hoàn toàn nhìn không là nam nhân tin hay là không tin, trong lúc nhất thời có chút sững sờ, chỉ là lời đã nói ra, lúc này lại muốn thu hồi cũng không có khả năng, liền ấp úng tiếp tục nói: "Chính là, chính là ta kiếp trước đặc biệt thảm hại, cho nên......"

"Hừ!" Lúc này không cần Lâm Tịch Cận nhiều lời, trêи mặt Triệu Mặc Khiêm đã không chút nào che dấu khinh bỉ cùng khinh thường: "Nghĩ cũng biết ngươi giúp người còn bị người  lừa, đúng không? Thật xuẩn."

Này cũng có thể đoán được? Lâm Tịch Cận hoàn toàn vô pháp phản bác, trong lòng nghẹn khuất vô cùng, nhưng đối mặt với Triệu Mặc Khiêm, y thật sự không dám lên tiếng, đành phải không cam lòng mà gật gật đầu: "Ta cũng thừa nhận ta thực xuẩn, nhưng ta còn quyết định muốn trả thù Triệu Thế Vũ......"

Nói ra, biểu tình của y không tự chủ được có chút ảm đạm, trả thù thì nhất định phải trả thù, nhưng thương tổn vẫn như cũ là thương tổn, mà đã tạo thành thương tổn cũng giống như chiếc gương bị rớt nát. Cho dù việc kiếp này hoàn toàn là ở kiếp này, nhưng nếu có thể nói, Lâm Tịch Cận hy vọng sau khi chính mình trả thù đủ rồi sẽ đem này hết thảy chuyện này quên đi toàn bộ, y cũng muốn đơn đơn thuần thuần sống cả đời.

"Hừ, cho nên, quả nhiên là bị Triệu Thế Vũ vô năng kia lừa?" Đôi mắt hiện lên một tia hung quang, cả người Triệu Mặc Khiêm tỏa ra khí thế lạnh thấu xương đến dọa người.

"Biết muốn trả thù thì cũng còn có chút chí khí!"

Ngay khi Lâm Tịch Cận còn đang suy nghĩ nói gì đó, Triệu Mặc Khiêm đột nhiên từ trêи bàn nhỏ bên cạnh bưng lên một chén dược đen tuyền còn truyền đến độ nóng, âm thanh lạnh lùng nói: "Mau đem dược uống hết đi, một lát nguội lại rất phiền toái."

"A!" Lâm Tịch Cận cũng không biết Triệu Mặc Khiêm nói y phiền toái, chính là nói dược nguội rất phiền toái, chỉ phải ngoan ngoãn há mồm uống dược.

Dược thực đắng nhưng Lâm Tịch Cận lại chỉ nhíu nhíu mày, đem tất cả đều uống hết, so với đời trước y ở lãnh cung đến nỗi không nhìn thấy mặt trời thì uống dược cũng là một loại mỹ vị.

"Ngủ tiếp một chút đi, hôm nay hảo hảo nghỉ ngơi, biểu hiện hôm nay rất tốt, ngày mai mang ngươi đi ra ngoài chơi."

Triệu Mặc Khiêm bất động thanh sắc nhìn y uống xong dược, cũng không cho y lấy nước súc miệng, cũng không cho mứt hoa quả, chỉ là hơi có chút thô bạo ấn y nằm xuống, tiếp tục nghỉ ngơi, liền rời đi.

Lâm Tịch Cận chớp chớp miệng, trong lòng nói không nên tư vị gì, lúc này, y mới phản ứng lại được, y thế nhưng mê mê hoặc hoặc đã bị nam nhân bắt nói ra bí mật y cất giấu trong đáy lòng?

Thật là...... Xuẩn!

Lâm Tịch Cận kéo chăn mỏng đem đầu toàn bộ cơ thể che lại, một bên tự mình ghét bỏ, một bên ai thán: "Sao lại có thể như vậy? Rõ ràng là bát diện Đại tướng quân uy phong vậy mà còn khi dễ người mới mười tuổi như ta."

Chapter
1 Chương 1: Trở về thời niên thiếu
2 Chương 2: Tình cảnh đau khổ
3 Chương 3: Bình tĩnh giết người
4 Chương 4: Tùng đình yến hội
5 Chương 5: Oan nghiệt kiếp trước
6 Chương 6: Hiền vương đã đến
7 Chương 7: Mời một ly rượu
8 Chương 8: Tâm tư
9 Chương 9: Đại nhân vật
10 Chương 10: Viên trung manh mối
11 Chương 11: Trách móc nặng nề
12 Chương 12: Tranh tài thổi tiêu
13 Chương 13: Sở hữu tiền cược
14 Chương 14: Tiềm lực của hoàng tử
15 Chương 15: Bích hồ chi bạn
16 Chương 16: Nguyên nhân kết thân
17 Chương 17: Nguyện cầu một người
18 Chương 18: Trời sinh bệnh gì ?
19 Chương 19: Hôn ước đã định
20 Chương 20: Tài nữ thổ lộ
21 Chương 21: Chỉ hôn
22 Chương 22: Minh kiếm Dạ Mị
23 Chương 23: Tâm kế chủ mẫu
24 Chương 24: Viện trung so chiêu
25 Chương 25: Thắng một trận
26 Chương 26: Hoa mộc lan nở
27 Chương 27: Đến thăm
28 Chương 28: Ở chung ngắn ngủi
29 Chương 29: Kỳ thạch vi lễ
30 Chương 30: Dân chạy nạn
31 Chương 31: Đột nhiên gây khó dễ
32 Chương 32: Du ngoạn kinh thành
33 Chương 33: Trên lầu xem cuộc vui
34 Chương 34: Mua thêm vài vật
35 Chương 35: Tỷ muội chỉ yêu
36 Chương 36: Chật vật xấu mặt
37 Chương 37: Hình như có kỳ quái
38 Chương 38: Thỉnh ngài hỗ trợ
39 Chương 39: Đưa ra biện pháp
40 Chương 40: Đưa đại lễ
41 Chương 41: Mai phục họa nguyên
42 Chương 42: Hiền vương phủ
43 Chương 43: Tái tụ tùng đình
44 Chương 44: Mắt lạnh nhìn quanh
45 Chương 45: Ghen tuông
46 Chương 46: Vạch trần chân tướng
47 Chương 47: Xung đột trong thư phòng
48 Chương 48: Tịch viên
49 Chương 49: Xe ngựa tứ gia
50 Chương 50: Đại khí cảnh trí
51 Chương 51: Nhất văn đường
52 Chương 52: Đào hoa công chúa
53 Chương 53: Tính kế
54 Chương 54: Lời nói chi gian
55 Chương 55: Lễ cập kê
56 Chương 56: Yến hội
57 Chương 57: Ngọc Hồng say rượu
58 Chương 58: Hắc ám chi dạ
59 Chương 59: Một vở diễn
60 Chương 60: Trừng phạt
61 Chương 61: Hứa hẹn
62 Chương 62: Ăn sáng
63 Chương 63: Chuyện xấu tới cửa
64 Chương 64: Hoàng tử bị nhục
65 Chương 65: Nhớ tới đoạn ngắn
66 Chương 66: Xem ai
67 Chương 67: Ngọc Châu phó ước
68 Chương 68: Dưới ánh trăng đánh vỡ
69 Chương 69: Thiếp có chuyện nói
70 Chương 70: Hiền vương tiếp nhận
71 Chương 71: Sát khí thật mạnh
72 Chương 72: Trong rừng mạo hiểm
73 Chương 73: Phóng hỏa thiêu rừng
74 Chương 74: Bí mật trồi lên
75 Chương 75: Chủ mẫu thất trách
76 Chương 76: Nhân duyên
77 Chương 77: Hưng sư vấn tội
78 Chương 78: Bị dụ nói ra
79 Chương 79: Hội chùa náo nhiệt
80 Chương 80: Lại tìm đường chết
81 Chương 81: Ngàn cân treo sợi tóc
82 Chương 82: Thiên điện tự miếu
83 Chương 83: Đối chất
84 Chương 84: Chú tiểu chạy vặt
85 Chương 85: Trò hay lần này
86 Chương 86: Lời nói gợn sóng
87 Chương 87: Tuệ Pháp đại sư
88 Chương 88: Bí mật trong nhà gỗ
89 Chương 89: Nghe trộm
90 Chương 90: Đồ chay ngon
91 Chương 91: Cây đa già
92 Chương 92: Tiễn đưa xuất chinh
93 Chương 93: Công chúa mở yến tiệc
94 Chương 94: Hoàng hôn màu máu
95 Chương 95: Sung quân Thanh Châu
96 Chương 96: Bặc(*) lão thái gia
97 Chương 97: Dùng điểm tâm dỗ dành
98 Chương 98: Cơ gia
99 Chương 99: Tin tức từ đế kinh
100 Chương 100: tuổi trẻ
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1: Trở về thời niên thiếu
2
Chương 2: Tình cảnh đau khổ
3
Chương 3: Bình tĩnh giết người
4
Chương 4: Tùng đình yến hội
5
Chương 5: Oan nghiệt kiếp trước
6
Chương 6: Hiền vương đã đến
7
Chương 7: Mời một ly rượu
8
Chương 8: Tâm tư
9
Chương 9: Đại nhân vật
10
Chương 10: Viên trung manh mối
11
Chương 11: Trách móc nặng nề
12
Chương 12: Tranh tài thổi tiêu
13
Chương 13: Sở hữu tiền cược
14
Chương 14: Tiềm lực của hoàng tử
15
Chương 15: Bích hồ chi bạn
16
Chương 16: Nguyên nhân kết thân
17
Chương 17: Nguyện cầu một người
18
Chương 18: Trời sinh bệnh gì ?
19
Chương 19: Hôn ước đã định
20
Chương 20: Tài nữ thổ lộ
21
Chương 21: Chỉ hôn
22
Chương 22: Minh kiếm Dạ Mị
23
Chương 23: Tâm kế chủ mẫu
24
Chương 24: Viện trung so chiêu
25
Chương 25: Thắng một trận
26
Chương 26: Hoa mộc lan nở
27
Chương 27: Đến thăm
28
Chương 28: Ở chung ngắn ngủi
29
Chương 29: Kỳ thạch vi lễ
30
Chương 30: Dân chạy nạn
31
Chương 31: Đột nhiên gây khó dễ
32
Chương 32: Du ngoạn kinh thành
33
Chương 33: Trên lầu xem cuộc vui
34
Chương 34: Mua thêm vài vật
35
Chương 35: Tỷ muội chỉ yêu
36
Chương 36: Chật vật xấu mặt
37
Chương 37: Hình như có kỳ quái
38
Chương 38: Thỉnh ngài hỗ trợ
39
Chương 39: Đưa ra biện pháp
40
Chương 40: Đưa đại lễ
41
Chương 41: Mai phục họa nguyên
42
Chương 42: Hiền vương phủ
43
Chương 43: Tái tụ tùng đình
44
Chương 44: Mắt lạnh nhìn quanh
45
Chương 45: Ghen tuông
46
Chương 46: Vạch trần chân tướng
47
Chương 47: Xung đột trong thư phòng
48
Chương 48: Tịch viên
49
Chương 49: Xe ngựa tứ gia
50
Chương 50: Đại khí cảnh trí
51
Chương 51: Nhất văn đường
52
Chương 52: Đào hoa công chúa
53
Chương 53: Tính kế
54
Chương 54: Lời nói chi gian
55
Chương 55: Lễ cập kê
56
Chương 56: Yến hội
57
Chương 57: Ngọc Hồng say rượu
58
Chương 58: Hắc ám chi dạ
59
Chương 59: Một vở diễn
60
Chương 60: Trừng phạt
61
Chương 61: Hứa hẹn
62
Chương 62: Ăn sáng
63
Chương 63: Chuyện xấu tới cửa
64
Chương 64: Hoàng tử bị nhục
65
Chương 65: Nhớ tới đoạn ngắn
66
Chương 66: Xem ai
67
Chương 67: Ngọc Châu phó ước
68
Chương 68: Dưới ánh trăng đánh vỡ
69
Chương 69: Thiếp có chuyện nói
70
Chương 70: Hiền vương tiếp nhận
71
Chương 71: Sát khí thật mạnh
72
Chương 72: Trong rừng mạo hiểm
73
Chương 73: Phóng hỏa thiêu rừng
74
Chương 74: Bí mật trồi lên
75
Chương 75: Chủ mẫu thất trách
76
Chương 76: Nhân duyên
77
Chương 77: Hưng sư vấn tội
78
Chương 78: Bị dụ nói ra
79
Chương 79: Hội chùa náo nhiệt
80
Chương 80: Lại tìm đường chết
81
Chương 81: Ngàn cân treo sợi tóc
82
Chương 82: Thiên điện tự miếu
83
Chương 83: Đối chất
84
Chương 84: Chú tiểu chạy vặt
85
Chương 85: Trò hay lần này
86
Chương 86: Lời nói gợn sóng
87
Chương 87: Tuệ Pháp đại sư
88
Chương 88: Bí mật trong nhà gỗ
89
Chương 89: Nghe trộm
90
Chương 90: Đồ chay ngon
91
Chương 91: Cây đa già
92
Chương 92: Tiễn đưa xuất chinh
93
Chương 93: Công chúa mở yến tiệc
94
Chương 94: Hoàng hôn màu máu
95
Chương 95: Sung quân Thanh Châu
96
Chương 96: Bặc(*) lão thái gia
97
Chương 97: Dùng điểm tâm dỗ dành
98
Chương 98: Cơ gia
99
Chương 99: Tin tức từ đế kinh
100
Chương 100: tuổi trẻ