Chương 82: Thiên điện tự miếu

Edit: Kim Nguyên Bảo

Đúng vậy, hắn quả thật rất ích kỷ, hắn không muốn chết!

"Hiền Vương điện hạ, vừa nãy ta thấy Ám Nhị ca..."

"Ừ"

Triệu Mặc Khiêm thấp giọng trả lời, sau đó cắn răng nắm chặt vào vách đá. Cả Triệu Mặc Khiêm cùng Lâm Tịch Cẩn đều thấy được, vách đá kia có dấu hiệu sắp nứt ra.

"Điện hạ... Ngươi buông ra ta đi!"

Cuối cùng Lâm Tịch Cẩn vẫn nói ra những lời này, cho dù hắn vừa nói ra đã hối hận. Mày Triệu Mặc Khiêm nhăn thật sâu, đáy mắt lạnh lẽo càng thêm sâu thẳm.

Lúc này, một bàn tay bỗng nhiên xuất hiện, nắm được cánh tay của Triệu Mặc Khiêm, một sợi dây thừng cũng được thả xuống bên cạnh Lâm Tịch Cẩn, Lâm Tịch Cẩn vội vàng nắm lấy.

"Thuộc hạ cho rằng, Vương gia hẳn sẽ không yếu đuối đến mức vì mạng sống mà vứt bỏ Vương phi nặng không được mấy cân thịt đâu."

Thân là ám vệ, đây là lần đầu tiên Ám Nhị để lộ cảm xúc của mình. Trong giọng nói còn có chút vui sướиɠ khi người gặp hoạ, nhưng Lâm Tịch Cẩn có thể nhận ra, trong lời nói trêu đùa kia phần lớn là thở dài nhẹ nhõm sau tai nạn.

"Hiền Vương điện hạ, đa tạ ngài..."

Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cảm giác đứng bên bờ tử vong, Lâm Tịch Cẩn cả người mềm oặt nằm trêи mặt đất, thở ra từng hơi. Hắn cũng không sợ hãi, ngược lại là lòng tràn đầy vui sướиɠ: "Có thể sống, thật tốt!"

Triệu Mặc Khiêm khó được có chút chật vật ngồi dưới đất, nhưng khí chất vẫn lãnh khốc soái khí như cũ, nghe được lời nói của Lâm Tịch Cẩn, mắt có chút nghi hoặc: "Tại sao không khóc?" Rõ ràng vừa nãy hắn rất sợ hãi.

Lâm Tịch Cẩn như đương nhiên mà nói: "Có thể sống, chuyện tốt như vậy, tại sao lại phải khóc?"

Triệu Mặc Khiêm thật sự cẩn thận suy tư một chút, thở dài: "Có lý!"

Ám Nhị nhìn Lâm Tịch Cẩn thật sâu, lại nói không chút khách khí: "Thuộc hạ chỉ ngóng trông, Tịch thiếu gia ngày sau tập võ chớ có đánh cá ba ngày, hai ngày phơi lưới."

Lâm Tịch Cẩn xấu hổ, nhưng vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng không so đo nhiều, chỉ nói: "Không phải không nghiêm túc, Ám Nhị ca không phải ngươi cũng ở bên cạnh ta được một thời gian rồi sao, hẳn là rõ ràng, mỗi ngày ta đều phải sống như đánh giặc ở tiền tuyến, còn phải thường xuyên đề phòng có người ám hại cái mạng nhỏ của ta. Ta chỉ mới mười tuổi thôi, sức lực có hạn."

Lời nói này của hắn rất tuỳ ý, lại làm cho mắt Triệu Mặc Khiêm cùng Ám Nhị đồng thời trầm xuống. Triệu Mặc Khiêm kéo Lâm Tịch Cẩn dậy, ôm vào trong lòng ngực, thấp giọng dò hỏi: "Có manh mối gì sao?"

Lâm Tịch Cẩn mỉm cười, bất đắc dĩ: "Có thù oán với ta cũng chỉ có mấy người, mà gấp đến chờ không nổi muốn ta chết, còn có thể là ai? Vết thương trêи đùi của ta vừa mới khép lại, mắt cá chân cũng vừa mới hết sưng, đi đường còn chưa vững đâu... haizzz"

Triệu Mặc Khiêm nhíu mày, duỗi tay xoa xoa tiểu gia hoả trước mắt: "Nói chuyện đàng hoàng, đừng học theo khẩu khí âm dương quái khí đó."

Lâm Tịch Cẩn rụt rụt cổ, ngoan ngoãn gật đầu. Cho đến lúc này, Lâm Tịch Cẩn vẫn còn vì chuyện vừa rồi mà lòng còn sợ hãi, cả người thoát lực, dựa vào lòng Triệu Mặc Khiêm, động cũng không muốn động.

Triệu Mặc Khiêm không nói gì, chỉ ôm chặt thêm một chút, Ám Nhị lại nói: "Lâm Tướng quân đang ở Đại Từ tự.

Lâm Tịch Cẩn mơ mơ màng màng muốn ngủ, nghe xong lập tức tỉnh táo: "Chúng ta cũng đến đó đi!"

Triệu Mặc Khiêm không tán đồng hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý. Lâm Tịch Cẩn đành phải bắt đầu thương lượng lấy lòng, đặc biệt là tỉ mỉ phân tích chuyện xảy ra hôm nay, nói đến miệng khô lưỡi khô, Vương gia bá đạo mới miễn cưỡng gật đầu.

Đợi Lâm Tịch Cẩn cùng Triệu Mặc Khiêm trở về, đường phố bị phong toả mới được giải toả. Nhưng người đi hội chùa lúc này phần lớn đều bị kinh hách, lòng còn run sợ mà sôi nổi ai về nhà nấy.

Bởi vì là ngày hội chùa, Lâm Thương Hải vẫn rút ra chút thời gian bận rộn, sáng sớm đến thăm đại phu nhân Lâm An thị. Tuy là vì dưới cơn giận dữ mà phạt đại phu nhân, nhưng Lâm Thương Hải vẫn đối xử với chính thê rất tốt, lại nghĩ đến mấy nữ nhi, lòng cũng mềm xuống.

Không lâu nữa sẽ có chiến sự, nếu ông phải đi, vậy đại phu nhân không thể tiếp tục ở lại Đại Từ tự. Nguyệt thị đúng là có năng lực, nhưng nếu để cho một di nương chưởng gia, chẳng phải là khiến người chê cười sao?

Cho nên đại phu nhân Lâm An thị cần phải quay về toạ trấn, chưởng quản nội trạch không loạn trong thời gian ông không ở trong phủ.

Lâm Thương Hải phân phó toàn bộ di nương cùng thiếu gia tiểu thư dạo hội chùa xong lập tức đến Đại Từ tự hội họp, canh ba buổi trưa bắt đầu dâng hương cầu phúc.

Chỉ là Lâm Ngọc Châu nháo một trận như vậy, đoàn người cũng không có hứng thú tiếp tục đi dạo, liền lập tức tốp năm tốp ba đến Đại Từ tự.

Đường phố vừa rồi xôn xao lại không lan đến Đại Từ tự, từ cửa đến đại đường dâng hương bái Phật, người đến người đi, thật náo nhiệt. Không ít người dốc lòng bái Phật từ cửa lớn đã bắt đầu chắp tay, lẩm bẩm, đúng tư thế vô cùng Phật tâm.

Lâm Tịch Cẩn nằm trong ngực Triệu Mặc Khiêm một đường vào Đại Từ tự, nhìn quang cảnh phồn vinh như vậy, không biết vì sao trong lòng lại có cảm giác hoang đường. Không biết sống lại một kiếp như hắn, đi bái thần bái Phật có khi nào sẽ bị để ý tới sự tồn tại nghịch thiên của hắn, sau đó thu hồi cái mạng hắn trộm được hay không?

Nghĩ như vậy, Lâm Tịch Cẩn không nhịn được sinh ra chút thấp thỏm, bất giác ôm chặt lấy cổ Triệu Mặc Khiêm.

Triệu Mặc Khiêm cứ nghĩ hắn đang làm nũng, cũng thuận thế ôm chặt hơn một chút, dỗ dành như dỗ động vật nhỏ, vỗ vỗ đầu Lâm Tịch Cẩn. Xoay người đổi phương hướng, đi về phía cửa hông.

Cửa hông tương đối an tĩnh, ba người trực tiếp đến một thiên viện người Lâm gia đang ở, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người Tướng quân phủ sau khi dâng hương bái phật sẽ tập trung lại nơi này.

Nguyệt di nương cùng Thu di nương mang theo một đám tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư, không dám ở lại chỗ nào lâu, tới tương đối sớm. Lại bởi vì không hợp với Đại phu nhân, đều tự tìm phòng ở, không ra cửa.

Mà Lâm Ngọc Châu lại sốt ruột chuyện nàng sai người đi làm, không có tâm tư đi dạo phố, cũng đến viện này rất sớm. Nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng nàng vô cùng khó chịu, tuy không có ai nói cho Lâm Thương Hải biết biểu hiện của nàng hôm nay, nhưng việc này làm thế nào cũng giấu không được.

Nghĩ đến quẫn bách ngày hôm nay, nghĩ đến ánh mắt mỉa mai của những người đó, nghĩ đến chuyện sau khi cha biết được chắc chắn sẽ bị trách cứ, Lâm Ngọc Châu cuối cùng không thể ngồi yên được trong phòng, liền dẫn theo nha hoàn đi chầm chậm ngắm hoa trong vườn.

Từng mảng hoa cúc lớn nhiều màu, dưới ánh mặt trời tạo thành một biển hoa rực rỡ, đẹp không sao tả siết, Lâm Ngọc Châu dần dần được cảnh đẹp này xoa dịu khó chịu trong lòng. Toàn tâm toàn ý đắm chìm vào cảnh đẹp, cô phương (*) ngắm biển hoa.

(*)Cô phương: Hoa thơm một mình. Thường tỉ dụ người có phẩm hạnh cao khiết xa cách thế tục.

Lâm Tịch Cẩn từ xa đã nhìn thấy cảnh này, ghê tởm đến mức làm cho hắn buồn nôn, nhịn không được quay mặt đi mới đỡ hơn một chút. Vội vàng hỏi Ám Nhị bên cạnh: "Ám Nhị ca, hai người bắt ta đã về chưa?"

Ám nhị trả lời: "Bị người của chúng ta ngăn trở, nhưng không có để lộ thân phận."

Lâm Tịch Cẩn gật đầu: "Được, vậy thì hiện tại thả bọn hắn về đi, để cho bọn hắn quay về báo "tin tức tốt" cho chủ tử".

Ám Nhị nháy mắt do dự: "Tịch thiếu gia, tại sao vậy?"

Lời này có chút khó hiểu, nhưng Lâm Tịch Cẩn đương nhiên nghe hiểu, hắn không vội đáp lời, ngược lại quay sang vui vẻ nói với Triệu Mặc Khiêm: "Hiền Vương điện hạ, Ám Nhị ca rốt cuộc cũng chịu nói chuyện, thật tốt."

Triệu Mặc Khiêm ngây người một chút, y không nghĩ tới vấn đề này. Trêи thực tế, nguyên tắc đầu tiên của ám vệ là phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, cho nên căn bản là không có công năng này."

Căn cứ vào điểm này, hành động này của Ám Nhị có chút không thoả đáng.

Lâm Tịch Cẩn cười hắc hắc hai tiếng, lúc này mới nghiêm túc nói: "Ta biết chuyện này cho dù có nói cho phụ thân biết, Lâm Ngọc Châu cũng sẽ không bị trừng phạt gì nghiêm trọng, nhưng cũng là hiệu quả ta muốn. Lâm Ngọc Châu không thể trực tiếp xảy ra chuyện gì, ít nhất thì hiện tại không thể, ta còn đang trông cậy nàng  đứng phía trước, che mưa chắn gió cho ta."

Triệu Mặc Khiêm không kiên nhẫn hừ một tiếng: "Phiền phức."

Lâm Tịch Cẩn không để ý chút nào, tiếp tục nói: "Ta cảm thấy, khiến tầm mắt của người khác đều tập trung trêи người đích trưởng nữ Tướng quân phủ là tốt nhất. Hơn nữa các ngươi không cảm thấy, giết một người bằng cách trực tiếp thật sự là quá tiện nghi cho nàng sao? Ta không muốn kẻ địch của ta chết rồi còn được treo một cái danh dự tốt đẹp, đôi khi lại khiến cho người khác nhớ tới."

Ám Nhị kinh ngạc, thời gian này hắn ta tin rằng mình đã đủ hiểu được Lâm Tịch Cẩn, nhưng hiển nhiên tất cả chỉ là ảo giác của hắn ta mà thôi. Ám Nhị lập tức hơi cúi đầu, lén lút ẩn mình vào bóng tối, tận chức tận trách chấp hành nhiệm vụ.

Lâm Tịch Cẩn buông bực nhìn không gian trống rỗng, nghi hoặc không thôi: "Hiền Vương điện hạ, Ám Nhị ca không phải bị ta làm cho chạy mất rồi chứ?"

Triệu Mặc Khiêm bất đắc dĩ thở dài: "Ám vệ suy nghĩ quá nhiều, đúng là không phải chuyện tốt. Tịch Nhi, lần sau đừng chọc ghẹo hắn nữa. Ngươi muốn làm gì thì nhanh một chút, bản vương đến phòng của ngươi nghỉ ngơi."

"A!" Lâm Tịch Cẩn lên tiếng, dường như vừa nhớ ra gì đó, có chút buồn rầu gãi gãi đầu: "Hiền Vương điện hạ, ta không nghĩ người Tướng quân phủ sẽ nhớ đến chuyện chuẩn bị phòng cho ta."

Mắt lạnh trầm xuống, Triệu Mặc Khiêm lại không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Vậy thì bây giờ kêu bọn hắn chuẩn bị đi."

Chapter
1 Chương 1: Trở về thời niên thiếu
2 Chương 2: Tình cảnh đau khổ
3 Chương 3: Bình tĩnh giết người
4 Chương 4: Tùng đình yến hội
5 Chương 5: Oan nghiệt kiếp trước
6 Chương 6: Hiền vương đã đến
7 Chương 7: Mời một ly rượu
8 Chương 8: Tâm tư
9 Chương 9: Đại nhân vật
10 Chương 10: Viên trung manh mối
11 Chương 11: Trách móc nặng nề
12 Chương 12: Tranh tài thổi tiêu
13 Chương 13: Sở hữu tiền cược
14 Chương 14: Tiềm lực của hoàng tử
15 Chương 15: Bích hồ chi bạn
16 Chương 16: Nguyên nhân kết thân
17 Chương 17: Nguyện cầu một người
18 Chương 18: Trời sinh bệnh gì ?
19 Chương 19: Hôn ước đã định
20 Chương 20: Tài nữ thổ lộ
21 Chương 21: Chỉ hôn
22 Chương 22: Minh kiếm Dạ Mị
23 Chương 23: Tâm kế chủ mẫu
24 Chương 24: Viện trung so chiêu
25 Chương 25: Thắng một trận
26 Chương 26: Hoa mộc lan nở
27 Chương 27: Đến thăm
28 Chương 28: Ở chung ngắn ngủi
29 Chương 29: Kỳ thạch vi lễ
30 Chương 30: Dân chạy nạn
31 Chương 31: Đột nhiên gây khó dễ
32 Chương 32: Du ngoạn kinh thành
33 Chương 33: Trên lầu xem cuộc vui
34 Chương 34: Mua thêm vài vật
35 Chương 35: Tỷ muội chỉ yêu
36 Chương 36: Chật vật xấu mặt
37 Chương 37: Hình như có kỳ quái
38 Chương 38: Thỉnh ngài hỗ trợ
39 Chương 39: Đưa ra biện pháp
40 Chương 40: Đưa đại lễ
41 Chương 41: Mai phục họa nguyên
42 Chương 42: Hiền vương phủ
43 Chương 43: Tái tụ tùng đình
44 Chương 44: Mắt lạnh nhìn quanh
45 Chương 45: Ghen tuông
46 Chương 46: Vạch trần chân tướng
47 Chương 47: Xung đột trong thư phòng
48 Chương 48: Tịch viên
49 Chương 49: Xe ngựa tứ gia
50 Chương 50: Đại khí cảnh trí
51 Chương 51: Nhất văn đường
52 Chương 52: Đào hoa công chúa
53 Chương 53: Tính kế
54 Chương 54: Lời nói chi gian
55 Chương 55: Lễ cập kê
56 Chương 56: Yến hội
57 Chương 57: Ngọc Hồng say rượu
58 Chương 58: Hắc ám chi dạ
59 Chương 59: Một vở diễn
60 Chương 60: Trừng phạt
61 Chương 61: Hứa hẹn
62 Chương 62: Ăn sáng
63 Chương 63: Chuyện xấu tới cửa
64 Chương 64: Hoàng tử bị nhục
65 Chương 65: Nhớ tới đoạn ngắn
66 Chương 66: Xem ai
67 Chương 67: Ngọc Châu phó ước
68 Chương 68: Dưới ánh trăng đánh vỡ
69 Chương 69: Thiếp có chuyện nói
70 Chương 70: Hiền vương tiếp nhận
71 Chương 71: Sát khí thật mạnh
72 Chương 72: Trong rừng mạo hiểm
73 Chương 73: Phóng hỏa thiêu rừng
74 Chương 74: Bí mật trồi lên
75 Chương 75: Chủ mẫu thất trách
76 Chương 76: Nhân duyên
77 Chương 77: Hưng sư vấn tội
78 Chương 78: Bị dụ nói ra
79 Chương 79: Hội chùa náo nhiệt
80 Chương 80: Lại tìm đường chết
81 Chương 81: Ngàn cân treo sợi tóc
82 Chương 82: Thiên điện tự miếu
83 Chương 83: Đối chất
84 Chương 84: Chú tiểu chạy vặt
85 Chương 85: Trò hay lần này
86 Chương 86: Lời nói gợn sóng
87 Chương 87: Tuệ Pháp đại sư
88 Chương 88: Bí mật trong nhà gỗ
89 Chương 89: Nghe trộm
90 Chương 90: Đồ chay ngon
91 Chương 91: Cây đa già
92 Chương 92: Tiễn đưa xuất chinh
93 Chương 93: Công chúa mở yến tiệc
94 Chương 94: Hoàng hôn màu máu
95 Chương 95: Sung quân Thanh Châu
96 Chương 96: Bặc(*) lão thái gia
97 Chương 97: Dùng điểm tâm dỗ dành
98 Chương 98: Cơ gia
99 Chương 99: Tin tức từ đế kinh
100 Chương 100: tuổi trẻ
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1: Trở về thời niên thiếu
2
Chương 2: Tình cảnh đau khổ
3
Chương 3: Bình tĩnh giết người
4
Chương 4: Tùng đình yến hội
5
Chương 5: Oan nghiệt kiếp trước
6
Chương 6: Hiền vương đã đến
7
Chương 7: Mời một ly rượu
8
Chương 8: Tâm tư
9
Chương 9: Đại nhân vật
10
Chương 10: Viên trung manh mối
11
Chương 11: Trách móc nặng nề
12
Chương 12: Tranh tài thổi tiêu
13
Chương 13: Sở hữu tiền cược
14
Chương 14: Tiềm lực của hoàng tử
15
Chương 15: Bích hồ chi bạn
16
Chương 16: Nguyên nhân kết thân
17
Chương 17: Nguyện cầu một người
18
Chương 18: Trời sinh bệnh gì ?
19
Chương 19: Hôn ước đã định
20
Chương 20: Tài nữ thổ lộ
21
Chương 21: Chỉ hôn
22
Chương 22: Minh kiếm Dạ Mị
23
Chương 23: Tâm kế chủ mẫu
24
Chương 24: Viện trung so chiêu
25
Chương 25: Thắng một trận
26
Chương 26: Hoa mộc lan nở
27
Chương 27: Đến thăm
28
Chương 28: Ở chung ngắn ngủi
29
Chương 29: Kỳ thạch vi lễ
30
Chương 30: Dân chạy nạn
31
Chương 31: Đột nhiên gây khó dễ
32
Chương 32: Du ngoạn kinh thành
33
Chương 33: Trên lầu xem cuộc vui
34
Chương 34: Mua thêm vài vật
35
Chương 35: Tỷ muội chỉ yêu
36
Chương 36: Chật vật xấu mặt
37
Chương 37: Hình như có kỳ quái
38
Chương 38: Thỉnh ngài hỗ trợ
39
Chương 39: Đưa ra biện pháp
40
Chương 40: Đưa đại lễ
41
Chương 41: Mai phục họa nguyên
42
Chương 42: Hiền vương phủ
43
Chương 43: Tái tụ tùng đình
44
Chương 44: Mắt lạnh nhìn quanh
45
Chương 45: Ghen tuông
46
Chương 46: Vạch trần chân tướng
47
Chương 47: Xung đột trong thư phòng
48
Chương 48: Tịch viên
49
Chương 49: Xe ngựa tứ gia
50
Chương 50: Đại khí cảnh trí
51
Chương 51: Nhất văn đường
52
Chương 52: Đào hoa công chúa
53
Chương 53: Tính kế
54
Chương 54: Lời nói chi gian
55
Chương 55: Lễ cập kê
56
Chương 56: Yến hội
57
Chương 57: Ngọc Hồng say rượu
58
Chương 58: Hắc ám chi dạ
59
Chương 59: Một vở diễn
60
Chương 60: Trừng phạt
61
Chương 61: Hứa hẹn
62
Chương 62: Ăn sáng
63
Chương 63: Chuyện xấu tới cửa
64
Chương 64: Hoàng tử bị nhục
65
Chương 65: Nhớ tới đoạn ngắn
66
Chương 66: Xem ai
67
Chương 67: Ngọc Châu phó ước
68
Chương 68: Dưới ánh trăng đánh vỡ
69
Chương 69: Thiếp có chuyện nói
70
Chương 70: Hiền vương tiếp nhận
71
Chương 71: Sát khí thật mạnh
72
Chương 72: Trong rừng mạo hiểm
73
Chương 73: Phóng hỏa thiêu rừng
74
Chương 74: Bí mật trồi lên
75
Chương 75: Chủ mẫu thất trách
76
Chương 76: Nhân duyên
77
Chương 77: Hưng sư vấn tội
78
Chương 78: Bị dụ nói ra
79
Chương 79: Hội chùa náo nhiệt
80
Chương 80: Lại tìm đường chết
81
Chương 81: Ngàn cân treo sợi tóc
82
Chương 82: Thiên điện tự miếu
83
Chương 83: Đối chất
84
Chương 84: Chú tiểu chạy vặt
85
Chương 85: Trò hay lần này
86
Chương 86: Lời nói gợn sóng
87
Chương 87: Tuệ Pháp đại sư
88
Chương 88: Bí mật trong nhà gỗ
89
Chương 89: Nghe trộm
90
Chương 90: Đồ chay ngon
91
Chương 91: Cây đa già
92
Chương 92: Tiễn đưa xuất chinh
93
Chương 93: Công chúa mở yến tiệc
94
Chương 94: Hoàng hôn màu máu
95
Chương 95: Sung quân Thanh Châu
96
Chương 96: Bặc(*) lão thái gia
97
Chương 97: Dùng điểm tâm dỗ dành
98
Chương 98: Cơ gia
99
Chương 99: Tin tức từ đế kinh
100
Chương 100: tuổi trẻ