Chương 18: Ra mắt mỗ mỗ

Thân thể có điểm lạnh, Tô Vận Hàm thành thật đứng cạnh quỹ đài của Tuý Hoa lâu, nàng ôm trong lòng có vẻn vẹn mấy kiện y sam. Vừa nãy chỉ lo đi cùng Ngọc Ngưng Nhi đến Tuý Hoa lâu, vốn không nghĩ tới đổi y thường thấm ướt trước.Lúc này nàng nghĩ tới, lại bị vướng vì phải đợi mụ mụ ở đây không đi được. Y thường thấm ướt dán lên người cũng không dễ chịu, từng trận hàn khí xâm nhập trong cơ thể, Tô Vận Hàm không chịu được đánh cái hắt hơi, lập tức có nước mũi sắp chảy ra.

"Ngươi là người muốn làm trướng phòng tiên sinh trong Tuý Hoa lâu ta?" Thanh âm nhẹ phiêu phiêu truyền vào tai Tô Vận Hàm, nàng ra sức hít hít mũi không cho tị thế chảy ra làm xấu hổ mất mặt. Nhìn tuyệt sắc mỹ nhân lắc bồ phiến chậm rãi đi xuống từ trên lâu thê, Tô Vận Hàm lễ phép làm cái chào với nàng, nụ cười không sâu không cạn, lễ phép mà xa cách: "Phải, tại hạ danh xưng Tô Vận Hàm, nguyên quán Tô Châu, đến kinh thành vì tham gia khoa khảo năm tới. Bất đắc dĩ trên đường gặp phải kẻ xấu đoạt mất ngân lượng, mới không thể không tìm một công việc nuôi sống bản thân."

"Nha?" Hồ Kiều Kiều híp mắt lại, hết thảy đã sáng tỏ trong lòng. Nàng than thở trong lòng 'Thì ra là vậy', lười biếng ngồi trên ghế tròn bên cạnh, nói: "Ăn nói mạch lạc như vậy, hẳn là đọc không ít thư đi? Có điều có đọc thêm thư cũng chưa chắc được, một tên thư ngốc tử. Nghĩ đến, nha đầu Ngưng Nhi kia hẳn đã nói ngươi biết đãi ngộ trong Tuý Hoa lâu ta đây chứ?"

"Ngưng nhi cô nương thật có nói với ta, nàng nói đãi ngộ công việc ở Tuý Hoa lâu là tốt nhất toàn kinh thành, nếu ta làm trướng phòng tiên sinh ở đây, mỗi tháng lương năm lượng ngân tử, bao ăn bao ở." Tô Vận Hàm nói thật, trong vô ý cũng tán dương Tuý Hoa lâu một phen.

Khá lắm Ngưng Nhi, lại nói cho hắn mỗi tháng lương năm lượng ngân tử còn bao ăn bao ở?! Hồ Kiều Kiều ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Tô Vận Hàm, thật coi nơi này của nàng là thiện đường (nhà từ thiện) hay sao? Mấy đứa xú nha đầu này, lại báo ra trước cái giá tới vậy! Cứ vậy đi, hắn có thể vào cũng coi như hữu duyên, sau đó thế nào thì phải nhìn vận mệnh của hắn rồi. Còn phải nói, nha đầu Linh Tiêu kia thật biết tuyển, lại chọn người tiềm lực như vậy, tuy là nữ tử, hơn nữa còn...

Hồ Kiều Kiều nhẹ lay động phiến tử trong tay, thờ ơ nhìn Tô Vận Hàm, nói: "Nếu Ngưng Nhi đã nói hết những điều cần nói, ta cũng không tiện sửa lại, cứ định xuống như vậy đi. Tuý Hoa lâu chúng ta luôn đón khách buổi đêm, ngươi sao thì cùng các cô nương như thế, tối xuống bắt đầu đứng quỹ đài tính trướng. Còn chỗ ở, chút nữa ta sai người dọn dẹp thu thập sài phòng, ngươi liền ngụ ở đó đi. Ngươi phải hiểu, Tuý Hoa lâu chúng ta cũng đều là cô nương, ngươi một nam tử thực không thích hợp ở cùng một chỗ với các cô nương."

"Vận Hàm rõ ràng, nam nữ thụ thụ bất thân, từ xưa đến nay chính là cái lý như vậy." Tô Vận Hàm gật đầu biểu thị tán thành, tuy nói nàng cũng là nữ tử, nhưng hôm nay đã đang ở tại kinh thành, thân phận nữ tử vạn lần không thể để lộ. Bằng không, đừng nói là làm quan trong triều, coi như tham gia khoa khảo cũng khó như lên trời.

"Ngươi hiểu là được rồi. Còn nữa, cô nương trong Tuý Hoa lâu ta đây không phải ngươi tuỳ tiện là có thể câu đáp đâu, nếu để ta biết ngươi không minh không bạch cùng cô nương nào, cũng đừng trách ta đuổi khỏi lâu. Tuy nói đây là thanh lâu, có điều phần lớn cô nương cũng chỉ là thanh quan, ngươi cũng đừng vọng tưởng điếm ô sự thanh bạch của các nàng."

"Chuyện này ngài yên tâm, Vận Hàm cũng không phải không hiểu giữ mình trong sạch. Nếu không phải buổi tối đứng tại quỹ đài tính trướng, thời điểm khác Vận Hàm đều ngốc trong phòng ôn luyện khổ học, tuyệt đối sẽ không chủ động trêu chọc cô nương trong lầu." Tô Vận Hàm đảm bảo nói, nàng vốn là thân nữ tử, sao có thể giống với đám nam nhân kia suy nghĩ bằng nửa người dưới chứ?

"Đã vậy, trước hết ngươi lên phòng trống trên lâu thay y thường thấm ướt trên người đi. Đợi họ thu thập sài phòng thoả đáng, ngươi hẳn vào ở cũng không muộn. Đêm nay a, liền bắt đầu đứng tại quỹ đài tính trướng đi." Hồ Kiều Kiều đứng dậy, cố ý nhìn nàng mấy lần. Người trước mắt này tuy trung trực, những cũng không phải là kẻ xuẩn ngốc, không phải vậy sẽ không nói ra từ 'chủ động trêu chọc' kia. Nói cách khác, nếu là cô nương trong lầu nói chuyện trêu chọc hắn, hắn kia đều có thể đẩy bỏ trách nhiệm một sạch hai sẽ. Chà chà, cũng thật là người chủ kiến thông minh đây!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tô Vận Hàm ở trong một gian phòng trống trên lầu thay một thân nam sam đạm tử sắc, nhờ vậy thân thể ướt lạnh được giảm bớt, ấm áp hơn nhiều. Nhún nhún vai, nàng cuốn y phục ẩm ướt lại, cầm bao phục cẩn thận ngồi trên ghế tròn đợi Hồ Kiều Kiều gọi nàng xuống.

Đợi gần được một canh giờ (khoảng 2 tiếng), Tô Vận Hàm cơ hồ chợp mắt hai hồi, cửa phòng mới bị người gõ vang. Đợi nàng đứng dậy mở cửa, không tự chủ lộ ra nụ cười với người tới, nói: "Ngưng Nhi cô nương, sao là ngươi?" . truyện ngôn tình

"Tự nhiên là ta." Ngọc Ngưng Nhi che miệng khẽ cười lên, váy dài tố sắc trên người đã đổi thành váy mỏng thuý lục toái hoa (xanh lá hoa nhỏ). Nàng thấy Tô Vận Hàm đã thay y phục xong, chủ động lấy y phục thấm ướt nàng cuốn lên, nói: "Y thường này giao cho ta được rồi, đợi ngày mai sẽ trả lại công tử bộ y thường này. Mụ mụ nói sài phòng bên kia đã thu thập xong, vậy liền theo ta đi xuống đi."

"Chuyện này, y phục tự ta tẩy là được rồi, không dám làm phiền Ngưng Nhi cô nương."

"Không ngại, y thường của công tử vì cứu ta mới bị ướt, theo lý ta nên giúp công tử giặt sạch." Ngọc Ngưng Nhi hai tay nắm chặt y phục thấm ướt của Tô Vận Hàm, đứng đứng cạnh cửa: "Đi thôi, chúng ta đi xem xem chỗ ở của ngươi, ngươi đi đường mệt mỏi, nhân lúc ban ngày không có việc gì thì nghỉ ngơi nhiều chút, tránh cho ban đêm không chịu được."

"Vậy, chúng ta đây liền đi xem xem đi." Tô Vận Hàm đánh cái ngáp thật hợp với tình hình, liên tục chạy mấy ngày đường, nàng xác thực mệt mỏi, nghĩ đến phương pháp duy nhất chính là thoải thoải mái mái ngủ một giấc trên giường.

Đi vào sài phòng ở hậu viện, Tô Vận Hàm thiếu chút nữa tưởng mình nhìn lầm, gian phòng trước mắt quả thực bố trí giống như đúc gian phòng của nàng ở Tô phủ. Thư giá, bàn tròn, ghế tròn, cùng cái giường không hề cứng ngắc kia. Tô Vận Hàm ấn ấn giường lớn thư thích, khác là giường không cứng ngắc như giường ở Tô phủ. "A!" Tô Vận Hàm đứng dậy bước nhanh tới trước thư giá, trên kia cơ hồ đều là thư không thể quen thuộc hơn với nàng. Trời ạ, sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Sao có thể có đãi ngộ tốt như vậy?!

Khoé miệng Tô Vận Hàm không tự chủ giương lên, đưa tay qua lại chạm đến mỗi một thứ trong phòng, nói: "Ngưng Nhi cô nương, ta thật vui quái. Không nghĩ tới Tuý Hoa lâu đãi ngộ tốt như vậy, này, chuyện này quả thực..." Tô Vận Hàm kích động không cách nào hình dung tâm tình vào thời khắc này, nàng chỉ muốn nói hết thảy này đều quá mức thần kỳ, thần kỳ tới nàng cũng không tưởng tượng ra nổi. Đương nhiên, nàng cũng không biết tất cả kiệt tácđây điều là công của Hồ Linh Tiêu tri kỷ an bài, nếu không phải nàng, gian phòng này cũng sẽ không được làm quá mức giống ở Tô phủ đến vậy. Còn vì sao Hồ Linh Tiêu phải bố trí như vậy, lý do không ngoài một điều, đó chính là nụ cười tràn đầy trên mặt Tô Vận Hàm vào thời khắc này.

"Ngươi thích là tốt rồi, nhìn ngươi... vui vẻ như hài tử." Nụ cười tựa hồ có thể truyền nhiễm, Ngọc Ngưng Nhi vì vậy mà theo che miệng khẽ cười lên, thuận tiện rót cho nàng bôi trà, nói: "Nếu ngươi mệt mỏi, nghỉ ngơi trước đi. Nếu đói rồi, ta bảo trù phòng đưa tới đây ít đồ, ăn xong ngươi lại nghỉ ngơi cũng được."

"Thôi thôi thôi, ta cũng không có cảm thất đói bụng, chỉ cần ngủ một giấc thôi, cũng không làm phiền làm phí tâm tư Ngưng Nhi cô nương." Tuy nói mới đến, nhưng vì trong phòng bố trí quen thuộc mà Tô Vận Hàm cảm thấy ấm áp. Nàng do dự phút chốc, làm cái chào với Ngọc Ngưng Nhi nói: "Ngưng nhi cô nương, nếu không còn chuyện gì nữa, ta liền nghỉ ngơi, chờ buổi tối lại đi vào lâu. Ngươi..."

"Đã vậy, ta cũng không quấy rầy công tử nghỉ ngơi. Ca vũ buổi tối Ngưng nhi còn chưa chuẩn bị đây! Còn y thường này, ngày mai ta lại trả cho công tử." Ngọc Ngưng Nhi tự nhiên hiểu được ý tứ Tô Vận Hàm, tuỳ tiện chuẩn bị cho mình cái bậc thang leo xuống, sau đó căn dặn hắn vài lần rồi đóng cửa rời khỏi sài phòng (giờ đã là gian phòng của Tô Vận Hàm), cũng tiện cho hắn đủ không gian riêng tư.

Chapter
1 Chương 1: Cơn mưa định mệnh
2 Chương 2: Hồ Linh Tiêu nổi lên hứng thú
3 Chương 3: Nhị tiểu thư
4 Chương 4: Đại ca ngu ngụi
5 Chương 5: Yêu vật
6 Chương 6: Thỉnh đạo sĩ
7 Chương 7: Linh Tiêu tinh nghịch
8 Chương 8: Linh Tiêu vs Huyền Cơ
9 Chương 9: Xứng danh đại ngốc tử
10 Chương 10: Cuộc sống thường nhật
11 Chương 11: Kẻ quấy phá
12 Chương 12: Đại biến động
13 Chương 13: Bối rối
14 Chương 14: Nụ hôn đầu
15 Chương 15: Phân tách
16 Chương 16: Gậy ông đập lưng ông
17 Chương 17: Thuyết phục
18 Chương 18: Ra mắt mỗ mỗ
19 Chương 19: Đêm đầu làm việc
20 Chương 20: Nương thân Linh Tiêu
21 Chương 21: Hồi ức của Hồ Kiều Kiều
22 Chương 22: Tương ngộ
23 Chương 23: Linh Tiêu sinh khí (1)
24 Chương 24: Linh Tiêu sinh khí (2)
25 Chương 25: Anh hùng cứu mỹ nhân
26 Chương 26: Trị thương
27 Chương 27: Vận Hàm ngốc nghếch
28 Chương 28: Vận Hàm vào tròng
29 Chương 29: Lời cảnh cáo
30 Chương 30: Cầu người giúp
31 Chương 31: Say tửu loạn tính
32 Chương 32: Vận Hàm cam chịu
33 Chương 33: Tuyên bố chủ quyền
34 Chương 34: Vận Hàm ghen
35 Chương 35: Xuất du
36 Chương 36: Nội thương
37 Chương 37: Ngưng Nhi - Từ Phong
38 Chương 38: Tỏ tường
39 Chương 39: Thông suốt
40 Chương 40: Phát gạo
41 Chương 41: Yên lành
42 Chương 42: Lần đầu nói dối
43 Chương 43: Rừng đào
44 Chương 44: Cùng đi
45 Chương 45: Cứu giá chậm trễ
46 Chương 46: Tư bôn
47 Chương 47: Khoa khảo
48 Chương 48: Nhận thức Hứa lão
49 Chương 49: Linh Tiêu uỷ khuất
50 Chương 50: Minh Tắc đế - Như Ngọc
51 Chương 51: Hảo tâm trợ giúp
52 Chương 52: Hoàn thành trợ giúp
53 Chương 53: Lang Sơ (1)
54 Chương 54: Lang Sơ (2)
55 Chương 55: Thành thân
56 Chương 56: Động phòng (1)
57 Chương 57: Động phòng (2)
58 Chương 58: Tân hôn
59 Chương 59: Viếng mộ song thân
60 Chương 60: Vì người bận rộn
61 Chương 61: Xuất du
62 Chương 62: Thuận nước đẩy thuyền
63 Chương 63: Hồi Tô phủ
64 Chương 64: Nhận thân
65 Chương 65: Tình nghị
66 Chương 66: Ăn giấm
67 Chương 67: Ôn tuyền
68 Chương 68: Tới Lương đô
69 Chương 69: Thám thính (1)
70 Chương 70: Thám thính (2)
71 Chương 71: Bứt dây
72 Chương 72: Tử tội
73 Chương 73: Hồi kinh thành
74 Chương 74: Ngả bài
75 Chương 75: Mật mưu
76 Chương 76: Phiền ưu (1)
77 Chương 77: Phiền ưu (2)
78 Chương 78: Khơi mào
79 Chương 79: Khuynh tâm
80 Chương 80: Vì mỹ nhân
81 Chương 81: Thuyết phục
82 Chương 82: Hồ Ly ý chính là thiên ý
83 Chương 83: Thuyết phục Từ Phong
84 Chương 84: Biến chuyển
85 Chương 85: Thuận buồm ngưng gió
86 Chương 86: Giải vây
87 Chương 87: Sóng ngầm
88 Chương 88: Hạ màn
89 Chương 89: Hỉ sự
90 Chương 90: Tàn dư
91 Chương 91: Hạ chỉ
92 Chương 92: Đăng cơ
93 Chương 93: Giao hoan
94 Chương 94: Lần đầu thượng triều
95 Chương 95: Độ kiếp
96 Chương 96: Cánh cửa hạnh phúc
97 Chương 97: Hài tử đầu
98 Chương 98: Mặt trời nhỏ
99 Chương 99: Ngoài dự kiến
100 Chương 100: Hài tử sau
101 Chương 101: Một nhà ba "người"
102 Chương 102: Thực hiện mong ước
103 Chương 103: Hạnh phúc mãi về sau
Chapter

Updated 103 Episodes

1
Chương 1: Cơn mưa định mệnh
2
Chương 2: Hồ Linh Tiêu nổi lên hứng thú
3
Chương 3: Nhị tiểu thư
4
Chương 4: Đại ca ngu ngụi
5
Chương 5: Yêu vật
6
Chương 6: Thỉnh đạo sĩ
7
Chương 7: Linh Tiêu tinh nghịch
8
Chương 8: Linh Tiêu vs Huyền Cơ
9
Chương 9: Xứng danh đại ngốc tử
10
Chương 10: Cuộc sống thường nhật
11
Chương 11: Kẻ quấy phá
12
Chương 12: Đại biến động
13
Chương 13: Bối rối
14
Chương 14: Nụ hôn đầu
15
Chương 15: Phân tách
16
Chương 16: Gậy ông đập lưng ông
17
Chương 17: Thuyết phục
18
Chương 18: Ra mắt mỗ mỗ
19
Chương 19: Đêm đầu làm việc
20
Chương 20: Nương thân Linh Tiêu
21
Chương 21: Hồi ức của Hồ Kiều Kiều
22
Chương 22: Tương ngộ
23
Chương 23: Linh Tiêu sinh khí (1)
24
Chương 24: Linh Tiêu sinh khí (2)
25
Chương 25: Anh hùng cứu mỹ nhân
26
Chương 26: Trị thương
27
Chương 27: Vận Hàm ngốc nghếch
28
Chương 28: Vận Hàm vào tròng
29
Chương 29: Lời cảnh cáo
30
Chương 30: Cầu người giúp
31
Chương 31: Say tửu loạn tính
32
Chương 32: Vận Hàm cam chịu
33
Chương 33: Tuyên bố chủ quyền
34
Chương 34: Vận Hàm ghen
35
Chương 35: Xuất du
36
Chương 36: Nội thương
37
Chương 37: Ngưng Nhi - Từ Phong
38
Chương 38: Tỏ tường
39
Chương 39: Thông suốt
40
Chương 40: Phát gạo
41
Chương 41: Yên lành
42
Chương 42: Lần đầu nói dối
43
Chương 43: Rừng đào
44
Chương 44: Cùng đi
45
Chương 45: Cứu giá chậm trễ
46
Chương 46: Tư bôn
47
Chương 47: Khoa khảo
48
Chương 48: Nhận thức Hứa lão
49
Chương 49: Linh Tiêu uỷ khuất
50
Chương 50: Minh Tắc đế - Như Ngọc
51
Chương 51: Hảo tâm trợ giúp
52
Chương 52: Hoàn thành trợ giúp
53
Chương 53: Lang Sơ (1)
54
Chương 54: Lang Sơ (2)
55
Chương 55: Thành thân
56
Chương 56: Động phòng (1)
57
Chương 57: Động phòng (2)
58
Chương 58: Tân hôn
59
Chương 59: Viếng mộ song thân
60
Chương 60: Vì người bận rộn
61
Chương 61: Xuất du
62
Chương 62: Thuận nước đẩy thuyền
63
Chương 63: Hồi Tô phủ
64
Chương 64: Nhận thân
65
Chương 65: Tình nghị
66
Chương 66: Ăn giấm
67
Chương 67: Ôn tuyền
68
Chương 68: Tới Lương đô
69
Chương 69: Thám thính (1)
70
Chương 70: Thám thính (2)
71
Chương 71: Bứt dây
72
Chương 72: Tử tội
73
Chương 73: Hồi kinh thành
74
Chương 74: Ngả bài
75
Chương 75: Mật mưu
76
Chương 76: Phiền ưu (1)
77
Chương 77: Phiền ưu (2)
78
Chương 78: Khơi mào
79
Chương 79: Khuynh tâm
80
Chương 80: Vì mỹ nhân
81
Chương 81: Thuyết phục
82
Chương 82: Hồ Ly ý chính là thiên ý
83
Chương 83: Thuyết phục Từ Phong
84
Chương 84: Biến chuyển
85
Chương 85: Thuận buồm ngưng gió
86
Chương 86: Giải vây
87
Chương 87: Sóng ngầm
88
Chương 88: Hạ màn
89
Chương 89: Hỉ sự
90
Chương 90: Tàn dư
91
Chương 91: Hạ chỉ
92
Chương 92: Đăng cơ
93
Chương 93: Giao hoan
94
Chương 94: Lần đầu thượng triều
95
Chương 95: Độ kiếp
96
Chương 96: Cánh cửa hạnh phúc
97
Chương 97: Hài tử đầu
98
Chương 98: Mặt trời nhỏ
99
Chương 99: Ngoài dự kiến
100
Chương 100: Hài tử sau
101
Chương 101: Một nhà ba "người"
102
Chương 102: Thực hiện mong ước
103
Chương 103: Hạnh phúc mãi về sau