Chương 28: Vận Hàm vào tròng

Bảng hiệu minh kính cao huyền* giương cao trong đại đường nha phủ, hơn mười nha dịch đứng thẳng người phân thành hai nhóm hai bên đại đường. Ngay dưới bảng hiệu, người đầu đội ô sa mặc quan phục trên người – Tri phủ lão gia lòng đầy sự thiếu kiên nhẫn ngồi nghiêng trên quan ỷ, hai chân hắn vênh lên, trong tay là một trạng chỉ viết trên tuyên chỉ thượng đẳng. Tựa hồ chờ có chút mất kiên nhẫn, Tri phủ lão gia gõ gõ bàn, nói: "Sao còn chưa mang tới? Đã đến lúc nào rồi hả?"

[sự sáng suốt của quan toà]

"Bẩm đại nhân, nhân mã* liền mang tới. Ngài hãy... Đến rồi, đến rồi..." Sư gia bên người thấy nha dịch ra ngoài đã trở lại, lập tức ngồi lại vị trí vốn có, đề bút đợi ghi chép qua thẩm án ở Tri phủ.

[chỉ lính, bất kể có ngựa hay không khi nói với lực lượng lính đều có thể gọi nhân mã]

"UY VŨ..." Bọn nha dịch theo cùng hô lớn lên, hai tên nha dịch từ Tuý Hoa lâu trở về mang theo Tô Vận Hàm cùng đi vào đại đường nha phủ. Bọn họ mang Tô Vận Hàm tới ngay giữa đại đường, trước mặt Tri phủ lão gia án hắn quỳ xuống đất, chắp tay nói: "Đại nhân, người đã mang tới! Hắn chính là trướng phòng tiên sinh của Tuý Hoa lâu."

"Được rồi, trước tiên đánh hai mươi đại bản cho ta." Tri phủ đại nhân chỉ nhàn nhạt liếc mắt Tô Vận Hàm quỳ gối ở dưới, cũng không hỏi nguyên do, trực tiếp hạ lệnh đánh người.

"Đại nhân!" Tô Vận Hàm cau mày la to một tiếng, nói: "Xin hỏi đại nhân, rốt cuộc thảo dân phạm vào tội gì?" Không hỏi nguyên do không rõ đúng sai, đây chẳng lẽ chính là quan sao? Hay nói là bọn họ chẳng qua chỉ là vật trang trí, vốn là vô dụng bất năng.

"Tội gì hả? Hôm qua ngươi đánh Lý phủ công tử gần chết, sáng nay Lý phủ phái người đến cáo ngươi tội đánh người. Trước tiên bản quan đánh ngươi hai mươi đại bản coi như trừng phạt, đánh xong... Ngươi liền thành thật ngốc trong giam lao đi." Tri phủ lão gia nói không đau không ngứa (~hời hợt), chuyện kiểu này dưới cái nhìn của hắn là chuyện thường như cơm bữa. Chỉ cần người khác cho đủ ngân lượng, đánh ai mấy bản mà chẳng phải đánh chứ? Lại nói người trước mặt cũng không phải công tử quý gia gì, nếu là tử đệ quan gia, sao lại lưu lạc tới thanh lâu làm quản trướng kia cơ chứ?!

"Ta không có! Đêm qua ta vẫn luôn ở trong Tuý Hoa lâu, sao có thể đánh công tử gần chết được?! Đại nhân ngươi phán án chẳng phân thanh hồng tạo bạch như vậy, lẽ nào không sợ sẽ thành trò hề chọc người sao!" Tô Vận Hàm ngẩng đầu ưỡn ngực, đến nay nàng cực kỳ kính nể người làm quan, nhưng không nghĩ người trước mắt này nếu nói quan phụ mẫu mà hồ đồ như vậy, quả thực nực cười.

"To gan! Dám nói bản quan phán án chẳng phân thanh hồng tạo bạch!" Tri phủ lão gia tự biết đuối lý, nhưng cũng không cho phép người khác nói hắn như vậy. Lúc này hung hăng đập bàn, chỉ vào Tô Vận Hàm nói: "Người đâu, đánh hắn bốn mươi đại bản thật mạnh cho ta ngay!" Hai mươi đại bản tính là gì? Bốn mươi đại bản cũng còn đánh chưa đủ!

"Ngươi! Ngươi quả thực là không phân hắc bạch!" Tô Vận Hàm giãy dụa, cũng không phải vì nàng lo lắng mình sắp bị đánh, mà vì tức giận cái gọi quan phụ mẫu càng là bộ dạng này, thực sự khiến nàng thất vọng.

"Câm mồm! Đánh cho ta!"

"Tuân lệnh!" Hai tên nha dịch biết Tri phủ đại nhân đang phát nộ, cũng không tiện nói gì thêm, lập tức án Tô Vận Hàm nằm sấp xuống. Hai người cầm trong tay trường côn một trái một phải đứng hai bên nàng, liếc mắt nhìn nhau sau đó vung trường côn lên dùng sức chiêu hô đánh lên mông Tô Vận Hàm. Một khắc trước khi trường côn mạnh đánh trên mông nàng, Tô Vận Hàm nắm chặt nắm đấm, cắn chặt răng chuẩn bị kiên cường chịu đựng các bản qua đi. Chỉ là trong nháy mắt trường côn đánh trên mông mà nàng không có chút cảm giác đau đớn. Ngược lại Tri phủ người ngồi chỗ giữa, đột nghiên quát to "NGAO" một tiếng, trực tiếp nhảy trên ỷ, phảng phất một côn vừa nãy đã không đánh trên người Tô Vận Hàm, mà là đánh trên mông hắn.

Không cần phải nói, có thể làm ra loại chuyện 'di hình hoán ảnh' này không ai khác ngoài Hồ Linh Tiêu. Nàng vốn ẩn trong không khí bám theo Tô Vận Hàm vào đại đường Tri phủ, mắt thấy Tri phủ dụng hình với nàng, tự nhiên phi thường căm ghét Tri phủ ngồi trên, trực tiếp dùng chút pháp thuật, để mấy bản đánh trên mông Tô Vận Hàm lên người Tri phủ.

"Đại nhân? Ngài không sao chứ?" Hai tên nha dịch thả trường côn xuống, nghi hoặc nhìn Tri phủ nhảy dựng lên, không hiểu hắn đây là đang náo ra cái gì.

"Không được dừng! Đánh! Tiếp tục đánh cho ta!" Tri phủ chớp chớp cặp mắt tam giác kia, tiện tay sờ dưới mông, làm bộ như không có gì ngồi lại trên quan ỷ. Nhưng trong lòng mơ hồ có chút không ổn, luôn cảm thấy sau trướng phòng tiên sinh thật là cổ quái.

Được mệnh lệnh của Tri phủ, hai tên nha dịch cũng không dám chậm trễ chút nào. Chỉ thấy bọn họ lại giơ trường côn lên, càng thêm dùng sức đánh lên mông Tô Vận Hàm. Lần này, vì Tri phủ nói 'không được dừng', bọn họ liền thật đánh xuống liên tục không ngừng. Mắt thấy đánh ba cái liên tục, lông mày Tô Vận Hàm cũng chưa nhíu một lần, trái lại Tri phủ vừa mới ngồi xuống lại nhảy lên như lợn bị chọc tiết, hai tay kề sát mông mình, kêu lên: "Đừng đánh đừng đánh! Trướng phòng tiên sinh này có cổ quái! Mang hắn... mang hắn trực tiếp ném vào lao ngục cho ta!"

"Chuyện này..." Bọn nha dịch không hiểu, người nhìn nhìn ta ta nhìn nhìn người, mãi đến khi Tri phủ lại hạ lệnh ném Tô Vận Hàm vào lao ngục trông coi nghiêm ngặt, lúc này bọn họ mới lôi nàng dậy, tống vào lao ngục cách nha phủ không xa. Lao ngục không lớn, ngoài giam giữ mấy bách tính cùng khổ chưa trả được nợ ở trong, chỉ có hai tên ngục tốt uống trà, tám chuyện lúc nhàn rỗi.

Nha dịch nhốt riêng Tô Vận Hàm ở lao phòng trong cùng, đợi sau khi bọn hắn rời đi, Hồ Linh Tiêu lập tức hiện thân xuất hiện trước mặt Tô Vận Hàm. Ngồi dựa vào lòng nàng, ngẩng đầu nhìn nàng nói: "Sao vậy? Lại suy nghĩ tới kẻ không phân thanh hồng tạo bạch liền đánh người – Tri phủ lão gia?"

"Ai? Ngươi liều lĩnh xuất hiện như vậy, nếu bị những ngục tốt kia phát hiện thì làm sao đây? Mau về đi, không nên ở lại đây." Tô Vận Hàm áp chế thanh âm, sợ bị người khác phát hiện sự tồn tại của Hồ Linh Tiêu. Có lẽ thành thói quen, nàng không cảm thấy kinh ngạc với việc Hồ Linh Tiêu đột nhiên đến đột nhiên đi, vốn trái tim dễ bị kinh sợ cũng được Hồ Linh Tiêu 'rèn luyện' cường đại hơn nhiều.

"Ngốc Tử, chỉ có ngươi có thể thấy được ta, nghe thấy ta... Những người khác dù muốn thấy cũng không có tư cách thấy đâu!" Hồ Linh Tiêu cười lên, đôi mắt híp thành trăng khuyết cong cong. Nàng nắm tay trái Tô Vận Hàm lên đùa nghịch, đầu tựa lên bờ vai nàng, nói: "Ta biết ngươi nghĩ gì, giờ đây làm quan không sợ cường quyền, giúp bách tính làm chủ đã ít lại càng ít. Cái gọi là quan đạo, ngoài hiểu minh triết bảo thân (thông minh bảo vệ mình), còn phải học xử sự khôn khéo. Ngươi nên biết người cáo với nha phủ là nhân vật cỡ nào, mặc dù hắn không phải đại quan trong triều, những cũng là nhân vật cực kỳ phú quý trong kinh thành. Hôm qua ngươi giúp Ngưng Nhi tỷ tỷ ra mặt làm hư chuyện tốt của hắn, giờ đây hắn dùng chút ngân tử để Tri phủ trị ngươi một phen cũng là chuyện đương nhiên."

"Theo ngươi nói vậy, ta không nên ra mặt giúp Ngưng Nhi cô nương? Lại nếu để công tử Lý phủ kia được sở nguyện sao? Làm quan không vì dân làm chủ, không thể phân rõ đúng sai, vậy không làm quan còn hơn! Làm quan chỉ hiểu minh triết bảo thân, chỉ biết xử sự khôn khéo, vậy chỉ có thể làm nô tài dưới tay thánh thượng, chứ không phải thanh quan trong lòng bách tính! Vậy không xứng làm quan!" Tô Vận Hàm hừ lạnh một tiếng, dù thành kiến với Tri phủ rất sâu, lại không vì những lời Hồ Linh Tiêu nói mà thiên nộ với nàng, ngược lại theo nàng đùa nghịch tay mình.

"Ngươi a, ngói ngươi ngốc tử thì chính là ngốc tử, nhìn chung làm người xử sự không thể rời bỏ những giáo điều cứng ngắc kia. Làm quan thì vì bách tính làm chủ, nếu không hiểu xử sự khôn khéo, một mực làm theo ý mình, sớm muộn chọc phải mầm hoạ đầu thân mỗi nơi. Tới lúc đó, tuy ngươi có tâm vì bách tính cũng không thể ra sức." Hồ Linh Tiêu ghét cỏ khô trong phòng giam ngồi không thoải mái, dứt khoát chuyển qua ngồi lên đùi Tô Vận Hàm, nói tiếp: "Mượn chuyện Lý phủ công tử này đi, nếu ngươi là Tri phủ... Tất nhiên sẽ nghiêm trị công tử Lý phủ. Cứ nghiêm trị sau đó thì sao? Ngươi đắc tội với hắn rồi, cuộc sống sau này sẽ không dễ chịu. Liền giống với báo thù, có người sẽ chọn lập tức đề đao tuyết hận, còn có người lại trốn trong tối, chờ tới thời cơ thích hợp mượn đao giết người. Hai người cùng là báo thù, ngươi trước lại cơ hội xa vời, cũng không thể thành chuyện. Vì lẽ đó ngươi a, chớ bị đại nghĩa trong thư ràng buộc, hãy chuyển hướng đi, quá ngốc đi... Không phải là chuyện tốt gì."

"Cũng chỉ có ngươi luôn nói ta mộc mạc cứng nhắc, trước đây tiên sinh còn thường khen ta thông tuệ hơn ngươi đó!" Tô Vận hàm bất mãn lầm bầm, nhưng cũng suy ngẫm lại nhiều lần trong lòng nàng: "Đúng rồi, ngươi nói xem ai đã đánh công tử Lý phủ gần chết đây? Hơn nữa, sao hắn không cáo người đã thương hắn, trái lại muốn khiến ta rơi vào tù oan."

"Vấn đề này liền phải coi ngươi tự mình nghĩ kỹ chưa đi! A, ta hỏi ngươi đêm qua nam tử ra mặt giúp ngươi có phải ngay sau khi công tử Lý phủ rời đi liền đi theo không? Thân phận của hắn đây là gì? Mà ngươi, còn nhớ tới trước khi rời đi công tử Lý phủ đã nói gì với ngươi chứ?" Hồ Linh Tiêu đưa tất cả các vấn đề đều chỉ ra, phần còn lại liền muốn coi chính Tô Vận Hàm, có thể nghĩ thông nghĩ thấu được chuyện bên ngoài đó không.

Nghĩ một lúc, Tô Vận Hàm cầm ngược lại tay Hồ Linh Tiêu*, đôi mắt sáng ngời nói: "Ý ngươi nói, là Từ công tử đả thương công tử Lý phủ, mà hắn ngại Từ công tử là thân phận công tử Cửu môn Đề đốc nên không dám cáo trạng người kia. Lại vì hôm qua ta làm hỏng chuyện tốt của hắn, lúc này mới tương kế tựu kế trách tội lên đầu ta? Mà Tri phủ kia là hạng người vô năng không phân đúng sai, nhận tiền của bọn họ liền trực tiếp để người tới bắt ta... Ta nói vậy đúng chứ?"

[Linh Tiêu đang nắm tay Vận Hàm ngắm thì Vận Hàm lại lật ngược lại nắm tay nàng.]

"Ngươi cũng không tính là quá ngốc đi!" Hồ Linh Tiêu cười lên, nhẹ mổ một cái lên mặt nàng, nói: "Yên tâm đi, ngươi sẽ không ngốc ở trong này lâu đâu. Ta đoán buổi chiều sẽ có người tới đón ngươi thôi! Vận Hàm, nếu công tử Lý phủ kia hãm hại ngươi như vậy, ta liền thay ngươi trừng phạt hắn một phen thì thế nào?"

"Sao ngươi... lại hôn ta! Không phải đã nói sau này cũng không thể như thế sao?" Mặt Tô Vận Hàm chợt hồng lên, nơi được nàng hôn qua mơ hồ nóng lên.

"Là ngươi nói chỉ cần không đề cập tới những chuyện kia thì thế nào đều theo ta! Giờ đây ta chỉ hôn ngươi có một cái mà thôi, dù cho có yêu cầu hôn môi với ngươi, ngươi cũng phải theo ta mới đúng. Sao chứ? Chẳng lẽ ngươi nghĩ nói không giữ lời? Nếu ngươi nói không tính, vậy lời ta đã nói cũng không tính!"

"Ngươi, ngươi đây là... Ngươi đây căn bản là sai lý! Ta nói gì đều tuỳ ngươi, cũng đâu nói là thành như vậy đâu!"

"Gì là gì thành như vậy? Ngươi đừng đã quên, chính miệng ngươi nói... Cái – gì – cũng – theo – ta! Hơn nữa, tối qua gươi còn đáp ứng với ta mỗi đêm đều ôm ta ngủ đó! Vận Hàm, đọc thư thánh hiện cũng không thể làm ra chuyên nói lời lật lời đâu! Mỗi câu ngươi nói ta đều nhớ rõ rõ ràng ràng, nếu mà đổi ý... Ta nha, liền nói tất cả những chuyện khi đó ở Tô phủ ngươi khinh bạc ta đều cáo với mỗ mỗ, để cho mỗ mỗ phân xử. Đến lúc đó, dù ngươi không muốn, cũng phải phụ trách với ta đó!" Hồ Linh Tiêu nâng mặt Tô Vận Hàm lên, cười phải gọi là một cái kiều mị, phảng phất như đã biết nàng sẽ nghe theo yêu cầu của mình.

Chapter
1 Chương 1: Cơn mưa định mệnh
2 Chương 2: Hồ Linh Tiêu nổi lên hứng thú
3 Chương 3: Nhị tiểu thư
4 Chương 4: Đại ca ngu ngụi
5 Chương 5: Yêu vật
6 Chương 6: Thỉnh đạo sĩ
7 Chương 7: Linh Tiêu tinh nghịch
8 Chương 8: Linh Tiêu vs Huyền Cơ
9 Chương 9: Xứng danh đại ngốc tử
10 Chương 10: Cuộc sống thường nhật
11 Chương 11: Kẻ quấy phá
12 Chương 12: Đại biến động
13 Chương 13: Bối rối
14 Chương 14: Nụ hôn đầu
15 Chương 15: Phân tách
16 Chương 16: Gậy ông đập lưng ông
17 Chương 17: Thuyết phục
18 Chương 18: Ra mắt mỗ mỗ
19 Chương 19: Đêm đầu làm việc
20 Chương 20: Nương thân Linh Tiêu
21 Chương 21: Hồi ức của Hồ Kiều Kiều
22 Chương 22: Tương ngộ
23 Chương 23: Linh Tiêu sinh khí (1)
24 Chương 24: Linh Tiêu sinh khí (2)
25 Chương 25: Anh hùng cứu mỹ nhân
26 Chương 26: Trị thương
27 Chương 27: Vận Hàm ngốc nghếch
28 Chương 28: Vận Hàm vào tròng
29 Chương 29: Lời cảnh cáo
30 Chương 30: Cầu người giúp
31 Chương 31: Say tửu loạn tính
32 Chương 32: Vận Hàm cam chịu
33 Chương 33: Tuyên bố chủ quyền
34 Chương 34: Vận Hàm ghen
35 Chương 35: Xuất du
36 Chương 36: Nội thương
37 Chương 37: Ngưng Nhi - Từ Phong
38 Chương 38: Tỏ tường
39 Chương 39: Thông suốt
40 Chương 40: Phát gạo
41 Chương 41: Yên lành
42 Chương 42: Lần đầu nói dối
43 Chương 43: Rừng đào
44 Chương 44: Cùng đi
45 Chương 45: Cứu giá chậm trễ
46 Chương 46: Tư bôn
47 Chương 47: Khoa khảo
48 Chương 48: Nhận thức Hứa lão
49 Chương 49: Linh Tiêu uỷ khuất
50 Chương 50: Minh Tắc đế - Như Ngọc
51 Chương 51: Hảo tâm trợ giúp
52 Chương 52: Hoàn thành trợ giúp
53 Chương 53: Lang Sơ (1)
54 Chương 54: Lang Sơ (2)
55 Chương 55: Thành thân
56 Chương 56: Động phòng (1)
57 Chương 57: Động phòng (2)
58 Chương 58: Tân hôn
59 Chương 59: Viếng mộ song thân
60 Chương 60: Vì người bận rộn
61 Chương 61: Xuất du
62 Chương 62: Thuận nước đẩy thuyền
63 Chương 63: Hồi Tô phủ
64 Chương 64: Nhận thân
65 Chương 65: Tình nghị
66 Chương 66: Ăn giấm
67 Chương 67: Ôn tuyền
68 Chương 68: Tới Lương đô
69 Chương 69: Thám thính (1)
70 Chương 70: Thám thính (2)
71 Chương 71: Bứt dây
72 Chương 72: Tử tội
73 Chương 73: Hồi kinh thành
74 Chương 74: Ngả bài
75 Chương 75: Mật mưu
76 Chương 76: Phiền ưu (1)
77 Chương 77: Phiền ưu (2)
78 Chương 78: Khơi mào
79 Chương 79: Khuynh tâm
80 Chương 80: Vì mỹ nhân
81 Chương 81: Thuyết phục
82 Chương 82: Hồ Ly ý chính là thiên ý
83 Chương 83: Thuyết phục Từ Phong
84 Chương 84: Biến chuyển
85 Chương 85: Thuận buồm ngưng gió
86 Chương 86: Giải vây
87 Chương 87: Sóng ngầm
88 Chương 88: Hạ màn
89 Chương 89: Hỉ sự
90 Chương 90: Tàn dư
91 Chương 91: Hạ chỉ
92 Chương 92: Đăng cơ
93 Chương 93: Giao hoan
94 Chương 94: Lần đầu thượng triều
95 Chương 95: Độ kiếp
96 Chương 96: Cánh cửa hạnh phúc
97 Chương 97: Hài tử đầu
98 Chương 98: Mặt trời nhỏ
99 Chương 99: Ngoài dự kiến
100 Chương 100: Hài tử sau
101 Chương 101: Một nhà ba "người"
102 Chương 102: Thực hiện mong ước
103 Chương 103: Hạnh phúc mãi về sau
Chapter

Updated 103 Episodes

1
Chương 1: Cơn mưa định mệnh
2
Chương 2: Hồ Linh Tiêu nổi lên hứng thú
3
Chương 3: Nhị tiểu thư
4
Chương 4: Đại ca ngu ngụi
5
Chương 5: Yêu vật
6
Chương 6: Thỉnh đạo sĩ
7
Chương 7: Linh Tiêu tinh nghịch
8
Chương 8: Linh Tiêu vs Huyền Cơ
9
Chương 9: Xứng danh đại ngốc tử
10
Chương 10: Cuộc sống thường nhật
11
Chương 11: Kẻ quấy phá
12
Chương 12: Đại biến động
13
Chương 13: Bối rối
14
Chương 14: Nụ hôn đầu
15
Chương 15: Phân tách
16
Chương 16: Gậy ông đập lưng ông
17
Chương 17: Thuyết phục
18
Chương 18: Ra mắt mỗ mỗ
19
Chương 19: Đêm đầu làm việc
20
Chương 20: Nương thân Linh Tiêu
21
Chương 21: Hồi ức của Hồ Kiều Kiều
22
Chương 22: Tương ngộ
23
Chương 23: Linh Tiêu sinh khí (1)
24
Chương 24: Linh Tiêu sinh khí (2)
25
Chương 25: Anh hùng cứu mỹ nhân
26
Chương 26: Trị thương
27
Chương 27: Vận Hàm ngốc nghếch
28
Chương 28: Vận Hàm vào tròng
29
Chương 29: Lời cảnh cáo
30
Chương 30: Cầu người giúp
31
Chương 31: Say tửu loạn tính
32
Chương 32: Vận Hàm cam chịu
33
Chương 33: Tuyên bố chủ quyền
34
Chương 34: Vận Hàm ghen
35
Chương 35: Xuất du
36
Chương 36: Nội thương
37
Chương 37: Ngưng Nhi - Từ Phong
38
Chương 38: Tỏ tường
39
Chương 39: Thông suốt
40
Chương 40: Phát gạo
41
Chương 41: Yên lành
42
Chương 42: Lần đầu nói dối
43
Chương 43: Rừng đào
44
Chương 44: Cùng đi
45
Chương 45: Cứu giá chậm trễ
46
Chương 46: Tư bôn
47
Chương 47: Khoa khảo
48
Chương 48: Nhận thức Hứa lão
49
Chương 49: Linh Tiêu uỷ khuất
50
Chương 50: Minh Tắc đế - Như Ngọc
51
Chương 51: Hảo tâm trợ giúp
52
Chương 52: Hoàn thành trợ giúp
53
Chương 53: Lang Sơ (1)
54
Chương 54: Lang Sơ (2)
55
Chương 55: Thành thân
56
Chương 56: Động phòng (1)
57
Chương 57: Động phòng (2)
58
Chương 58: Tân hôn
59
Chương 59: Viếng mộ song thân
60
Chương 60: Vì người bận rộn
61
Chương 61: Xuất du
62
Chương 62: Thuận nước đẩy thuyền
63
Chương 63: Hồi Tô phủ
64
Chương 64: Nhận thân
65
Chương 65: Tình nghị
66
Chương 66: Ăn giấm
67
Chương 67: Ôn tuyền
68
Chương 68: Tới Lương đô
69
Chương 69: Thám thính (1)
70
Chương 70: Thám thính (2)
71
Chương 71: Bứt dây
72
Chương 72: Tử tội
73
Chương 73: Hồi kinh thành
74
Chương 74: Ngả bài
75
Chương 75: Mật mưu
76
Chương 76: Phiền ưu (1)
77
Chương 77: Phiền ưu (2)
78
Chương 78: Khơi mào
79
Chương 79: Khuynh tâm
80
Chương 80: Vì mỹ nhân
81
Chương 81: Thuyết phục
82
Chương 82: Hồ Ly ý chính là thiên ý
83
Chương 83: Thuyết phục Từ Phong
84
Chương 84: Biến chuyển
85
Chương 85: Thuận buồm ngưng gió
86
Chương 86: Giải vây
87
Chương 87: Sóng ngầm
88
Chương 88: Hạ màn
89
Chương 89: Hỉ sự
90
Chương 90: Tàn dư
91
Chương 91: Hạ chỉ
92
Chương 92: Đăng cơ
93
Chương 93: Giao hoan
94
Chương 94: Lần đầu thượng triều
95
Chương 95: Độ kiếp
96
Chương 96: Cánh cửa hạnh phúc
97
Chương 97: Hài tử đầu
98
Chương 98: Mặt trời nhỏ
99
Chương 99: Ngoài dự kiến
100
Chương 100: Hài tử sau
101
Chương 101: Một nhà ba "người"
102
Chương 102: Thực hiện mong ước
103
Chương 103: Hạnh phúc mãi về sau