Chương 37: Ngưng Nhi – Từ Phong

Tô Vận Hàm lấy mã xa đi tìm Hồ Linh Tiêu, Từ Phong cùng Ngọc Ngưng Nhi bị bỏ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn mã xa rời xa họ. Tuy trong lòng Từ Phong trách mắng một phen từ đầu tới chân Tô Vận Hàm, lại không thể không cảm tạ hắn để mình có cơ hội cùng một chỗ với Ngọc Ngưng Nhi. Điếu cụ đã bị Từ Phong vứt ở bên bờ sông, hai người tản bộ về hướng kinh thành. Sắc mặt Ngọc Ngưng Nhi xem ra cũng không được tốt lắm, thỉnh thoảng Từ Phong nhìn gò má nàng, rốt cuộc vẫn dừng bước chân, mở miệng nói: "Ngưng Nhi cô nương đang không được thoải mái sao? Nếu mà nói không thấy thoải mái thì trước hết nghỉ ở đây một lúc, ngoài rừng có tiểu thương bán ngựa, ta đi mua một con, chúng ta cưỡi ngựa về."

"Ân." Ngọc Ngưng Nhi chỉ nhàn nhạt gật đầu, tựa hồ đi hay không đi đã không còn ảnh hưởng gì lớn. Nàng vẫn chưa thể thoát ra cảm giác thất lạc vừa nãy, phần cảm tình này còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc, có thể nàng thật sự sai rồi, từ lúc đầu Tô Vận Hàm đã không phải là người thích hợp kia của mình.

"Vậy ta đây liền đi mua ngựa, Ngưng Nhi cô nương tuyệt đối không nên đi lung tung, ta đi một lúc sẽ về." Từ Phong biết nàng không vui mấy, cũng không biết có thể an ủi nàng thế nào, chỉ đành vỗ lên bờ vai nàng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài rừng. Vùng ngoại kinh thành đến nay đều là nơi không được thái bình, để một nữ tử mỹ mạo như vậy ở lại đây càng là nguy hiểm, điều duy nhất có thể làm chính là đi nhanh về nhanh, tránh để chuyện xấu phát sinh.

Có một số chuyện chính là như vậy, càng lo điều gì thì điều đó càng tới.

Mắt thấy thân ảnh Từ Phong đã sớm biến mất trong rừng cây, Ngọc Ngưng Nhi nhàn rỗi vô sự đi tới đi lui quanh mấy cây đại thụ. Nhìn lục diệp phiêu lạc tự rơi xuống từ trên cây, tâm Ngọc Ngưng Nhi không hiểu sao thương cảm. Nói ra, chuyện cảm tình chính là không thể nói lý vậy đó, nếu không phải vì viên dạ minh châu kia, nàng cũng sẽ không đáp ứng trợ giúp Hồ Linh Tiêu. Thế sau đó? Nàng biết rõ Tô Vân Hàm là người Hồ Linh Tiêu để ý, lại ôm ý niệm ích kỷ nghĩ muốn có được Tô Vận Hàm, nàng ngoài dạng mạo không sánh bằng Hồ Linh tiêu, thì chỗ nào nào đều không kém nàng ấy. Không kém, đúng là vẫn còn chênh lệch. Tô Vận Hàm đối với nàng thuỷ chung đều là lễ độ xa cách, thế còn đối với Hồ Linh Tiêu? Nàng tận mắt thấy Hồ Linh Tiêu cùng Tô Vận Hàm ôm nhau mà hôn, quan hệ như vậy, thì nàng không cách nào phá vỡ được.

"Tô công tử, nhiều lần ta nghĩ muốn gọi ngươi một tiếng Vận Hàm." Đôi mắt Ngọc Ngưng Nhi giương lên rũ xuống, này nếu nói là tương tư đơn phương, cũng là thời điểm có một kết thúc rồi!

"Yêu! Không nghĩ tới vận may của hai ta tốt vậy, có thể tình cờ gặp nữu nhi (con gái) mỹ như vậy tại nơi này." Một thanh âm khô khan tự truyền đến từ phía sau Ngọc Ngưng Nhi, nàng xoay người nhìn tới, phía sau chẳng biết từ lúc nào xuất hiên hai tên nam tử y quan không chỉnh tề. Trên mặt hai người là sẹo đao doạ người, nhìn bộ dạng cũng không giống người tốt lành gì, bọn họ không chút kiêng dè đánh giá Ngọc Ngưng Nhi, ánh mắt kia lộ ra khinh nhờn vô độ.

"Các ngươi là người nào!" Ngọc Ngưng Nhi theo bản năng lùi về sau mấy bước, ánh mắt chăm chú theo hướng Từ Phong rời đi. Người đang lúc gặp phải tình tình đột phát đều sẽ không tự chủ nghĩ đến người kia, mà thời khắc này Ngọc Ngưng Nhi nghĩ đến không phải Tô Vận Hàm, mà là người đi mua ngựa – Từ Phong.

"Yêu! Tiểu nữu nhi không chỉ phiêu lượng, thanh âm càng mỹ cực! Tiểu nữu nhi đừng sợ, hai bọn ta không có ác ý, chẳng qua là muốn vui đùa với nàng. Nàng ngoan ngoãn... nghe lời đi!" Một nam nhân trong đó đột nhiên nhào tới không kịp phòng bị, cứng rắn ôm Ngọc Ngưng Nhi vào lòng, một bàn tay hắc hồ hồ không ngừng chà xát lên mặt nàng.

"Thả ta ra! Ngươi thả ta ra! Hỗn đản!" Ngọc Ngưng Nhi giãy dụa, tiếc rằng nàng một nữ tử yếu nhược sao đấu lại nổi hai đại nam nhân.

"Huynh đệ, cho ngươi!" Nam nhân cũng mặc kệ Ngọc Ngưng Nhi quyền đấm cước đá với hắn, kéo y tụ của nàng dùng sức đẩy một cái về phía nam nhân kia, xé y tụ của nàng, lộ ra cánh tay tuyết bạch, cùng đợi động tác của nam nhân kia.

"A!" Ngọc Ngưng Nhi chưa từng bị người đối xử như vậy, chỉ là nàng còn chưa kịp né ra đã tiến vào lòng tên nam nhân kia. Bọn họ lại tựa như đang đùa bỡn sủng vật, không ngừng chà xát Ngọc Ngưng Nhi, sau đó xé y tụ kia của nàng, đẩy về phía huynh đệ bên kia, trên mặt đều là vẻ bỉ ổi.

Tiếng vó ngựa từ xa đến gần, nhìn thấy tình cảnh này Từ Phong nộ hoả công tâm, tung người một cái từ trên ngựa nhảy xuống. "Ngưng nhi!! Hỗn đản! Các ngươi những tên thối nát này!" Hô to một tiếng, Từ Phong ra quyền đánh lên mặt một tên nam nhân trong đó, đoạt được người bị xé hết y tụ từ trong lòng hắn – Ngọc Ngưng nhi. Cởi ngoại sam ra, Từ Phong khoác lên người Ngọc Ngưng Nhi, ôm chặt nàng vào lòng, nghiêm nghị nói: "Các ngươi dám làm ra cử động như vậy với nàng, hôm nay ta liền khiến các ngươi không còn mệnh bò ra khỏi cánh rừng này!"

"Yêu a! Xú tiểu tử khẩu khí thật là lớn! Không còn mệnh ra khỏi? Ta thấy không còn mệnh ra khỏi chính là ngươi đó!" Hai tên nam nhân từng người rút chuỷ thủ từ bên hông ra, chuẩn bị chọn đúng thời cơ đâm tên xú tiểu tử trước mặt.

"Ngưng Nhi, đứng yên ở chỗ này! Bọn chúng dám động vào nàng, ta liền dám để bọn chúng dùng mệnh bù cho nàng!" Từ Phong đã sớm khí phát hồng hai mắt, ngoài vẫn ôn nhu với Ngọc Ngưng Nhi, ngay cả hai chữ cô nương sau cuối cũng lượt bỏ đi. Ra ngoài không mang theo kiếm, điều này đã không còn trọng yếu! Tay không tấc sắt, Từ Phong dựa vào một thân công phu nghênh đón bọn chúng.

Hai đấu một làm cho Ngọc Ngưng Nhi đứng một bên không ngừng thu tâm, không biết tại sao, vừa nãy Từ Phong mang tới cho nàng cảm giác an toàn trước nay chưa từng có. Nhìn Từ Phong chiêu chiêu hung mãnh, chân tâm Ngọc Ngưng Nhi cảm thấy nam tử trước mắt này thực rất có mị lực mà vô hình trung phát tán, so với thư mặc khí của Tô Vận Hàm, càng dễ khiến động lòng người.

"Ách!" Chuỷ thủ của một tên nam nhân trong đó làm tổn thương cánh tay Từ Phong, hắn chỉ cau mày rên lên một tiếng, tung cước đá vào bụng nam nhân kia, đạp hắn ngã quỵ trên mặt đất. Thế vẫn chưa đủ! Còn thiếu rất nhiều! Từ Phong liếc nhìn Ngọc Ngưng Nhi đứng bên ngựa, lộ ra tươi cười không để nàng phải lo lắng. Qua vài lần đấu đá qua, Từ Phong đoạt chuỷ thủ của hai người, hung hăng hoá mở tay bọn chúng, cơ hồ dùng để đạp, đạp bọn chúng gần chết.

"Ta nói rồi, các ngươi dám làm ra cử động như vậy với nàng, ta liền dám khiến các ngươi không còn mệnh bò khỏi cánh rừng này!" Từ Phong ném chuỷ thủ trong tay xuống, không đếm xỉa tới thanh âm cầu cứu của hai người, cứ thế lôi bọn họ, lôi mãi bọn họ tới bên bờ sông, sau đó ném cả hai vào lòng sông, cười lạnh nói: "Ngoan ngoãn ở lại đây chơi với cá đi!"

Trở lại bên người Ngọc Ngưng Nhi, nộ khí vừa nãy của Từ Phong hoàn toàn biến mất, ngây ngô cười lên, nói: "Ngưng Nhi cô nương, chúng ta lên ngựa đi! Ta đưa nàng về Tuý Hoa lâu."

"Cánh tay ngươi, bị thương." Ngọc Ngưng Nhi không phải không nhìn thấy vết thương của hắn, tuy không phải quá sâu, nhưng huyết sắc chảy ra chói mắt. Nàng xé từ vải từ làn váy, cẩn thận băng lên miệng vết thương của Tự Phong, nói: "Nếu vừa rồi công tử không tới kịp lúc, sợ Ngưng Nhi liền đã..."

"Đã không có chuyện gì không phải sao? Ngưng Nhi cô nương cũng không cần nghĩ nữa, lại đây, chúng ta về thôi." Từ Phong xoay người lên ngựa, đưa tay ra một phát kéo Ngọc Ngưng Nhi ngồi vào lòng hắn. Được khí tức an ổn bao quanh, mặt Ngọc Ngưng Nhi thông hồng, nàng ngước mắt nhìn bộ dạng Từ Phong ngẩng đầu cưỡi ngựa, đầu bất giác hướng vào lòng ngực hắn, nghe tâm hắn đập cuồng loạn, nói: "Công tử, cảm ơn ngươi."

"Chỉ cần là Ngưng Nhi cô nương, ta..." Từ Phong muốn nói lại thôi, hắn muốn mượng cơ hội này nói cho nàng biết tâm ý của mình, lại lo sợ bị nàng cự tuyệt, chỉ đành cắn cắn môi, nuốt lời muốn nói vào trong bụng.

Lúc Từ Phong cưỡi chầm chậm xuống mà bình ổn đi về phía trước, ánh nắng nghiêng chiếu trên người cả hai, dát lên người bọn họ một tầng kim quang. Từ Phong ôm Ngọc Ngưng Nhi, tim đập vì hô hấp của nàng mà lúc nhanh lúc chậm. Một đường trầm mặc, Từ Phong thừa dịp ngay lúc sắp vào thành hơi hạ thấp đầu nhè nhẹ hôn lên tóc Ngọc Ngưng Nhi, sau đó làm bộ như không có chuyện gì tiếp tục lái ngựa vào thành.

Hôn chính là tự mình phát hiện, Ngọc Ngưng Nhi lại nào không biết đạo lý. Chỉ là biết rồi, tâm vốn thất lạc không thôi vì Tô Vận Hàm trái lại đập động không thôi. Nàng không ngồi trước đồng kính, bởi vậy căn bản sẽ không phát hiện ra mặt mình hồng như nào. Nam tử như vậy, không có làm ra chút chuyện tình sấn nhân chi nguy* với nàng. Nam tử như vậy, vì nàng đấu đá với hai tên hung ác thậm chí còn bị thương. Nam tử như vậy, trong lòng hắn mang đến ấm áp đủ để an ủi tâm bị thương của nàng.

[lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn]

"Ngưng Nhi cô ngươi, đã tới." Rốt cuộc tới cửa Tuý Hoa lâu, đầu tiên Từ Phong xuống ngựa sau đó ôm Ngọc Ngưng Nhi xuống, Xung quanh kẻ đến người đi, trong mắt Từ Phong cũng chỉ có mình Ngọc Ngưng Nhi.

"Vậy thì, Ngưng Nhi về đây. Công tử có thương tích trên người, đừng quên hồi phủ băng bó vết thương." Ngọc Ngưng Nhi ôn nhu nói, làm như ngượng với ánh mắt Từ Phong nhìn mình chăm chú vậy, mặt nàng lại bắt đầu khô nóng. Đang định xoay người, Từ Phong do dự giữ tay nàng lại, ấp a ấp úng nói: "Sau này, sau này. Ta có thể.... Có thể chỉ gọi nàng... Ngưng Nhi hay không?"

"Công tử thích là tốt rồi." Ngọc Ngưng Nhi gật đầu, đổi lấy sự mừng rỡ dị thườngTừ Phong.

"Này, vậy sau này nàng cũng không cần gọi ta là công tử. Cứ, cứ trực tiếp gọi ta Từ Phong là được rồi, vậy nghe thư thản hơn."

"Được, vậy.. Ngưng Nhi liền về đây."

"Ngưng Nhi..." Từ Phong hít sâu mấy hơi, lấy hết dũng khí đi lên trước ngoan cường ôm nàng vào lòng, sau đó như hài tử làm chuyện sai vậy nhảy lên ngựa, vẫy vẫy tay với nàng, nói: "Ta về đây."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Ngốc tử, Ngưng Nhi tỷ tỷ về rồi đó!" Trong phòng ở hậu viện, Hồ Linh Tiêu dùng niệm lực cảm ứng được bước chân của Ngọc Ngưng Nhi. Nàng lăn hai cái trên giường, nằm sấp trên cẩm bị nhìn Tô Vận Hàm đang chuyên tâm đọc thư, trên mặt tràn đầy ý cười.

"Ân!" Tô Vận Hàm đáp một tiếng, Ngọc Ngưng Nhi về thì về thôi, nếu nàng ấy không về mới là chuyện lạ đó! Huống hồ mình cũng không dám chủ động đề cập tới Ngọc Ngưng Nhi, sợ sau khi nói ra vị tiểu tổ tông trên giường kia lại bắt đầu 'nội thương thêm nặng' mất.

"Ân cái gì mà ân! Nàng tới tìm ngươi đó! Ngươi nói ngươi đi hay không nha!" Hồ Linh Tiêu thoải mái nằm sấp, trên cẩm bị còn khí tức cùng hơi ấm của Tô Vận Hàm, thật tuyệt.

"Ân?" Tô Vận Hàm đặt thư trên tay xuống, không cảm thấy kỳ quái với năng lực quái 'tiên đoán' của Hồ Linh Tiêu, đi tới ngồi xuống bên giường nói: "Nếu nàng ấy tới tìm ta, sao ta có thể không đi đây? Chỉ là, nếu như nàng không thích, ta không đi cũng được rồi. Hiện tại nàng nội thương chưa khỏi, vạn nhất nàng lại loạn tư tưởng, đây... đây chẳng phải lại là lỗi của ta?"

"Đi xem xem đi, hiện tại ngươi... ta yên tâm rồi!" Hồ Linh Tiêu nghĩ tính toán nhỏ nhặt đánh lách cách lách cách trong lòng*, nàng biết tao ngộ trong rừng cây của Ngọc Ngưng Nhi cùng Từ Phong, cũng hiểu rõ tâm tư cả hai, lúc này mới yên tâm lớn mật để Tô Vận Hàm đi. Vì hài lòng mà hiện ra hồ ly vĩ ba dài dài nhuyễn nhuyễn, đung đưa lượn quanh cổ tay Tô Vận Hàm, lại duỗi dài xoa gò má nàng, như vậy khiến nàng vô cùng ngưa ngứa.

[giống như mang luôn cái bàn tính bằng hạt vào lòng dùng vậy]

Chapter
1 Chương 1: Cơn mưa định mệnh
2 Chương 2: Hồ Linh Tiêu nổi lên hứng thú
3 Chương 3: Nhị tiểu thư
4 Chương 4: Đại ca ngu ngụi
5 Chương 5: Yêu vật
6 Chương 6: Thỉnh đạo sĩ
7 Chương 7: Linh Tiêu tinh nghịch
8 Chương 8: Linh Tiêu vs Huyền Cơ
9 Chương 9: Xứng danh đại ngốc tử
10 Chương 10: Cuộc sống thường nhật
11 Chương 11: Kẻ quấy phá
12 Chương 12: Đại biến động
13 Chương 13: Bối rối
14 Chương 14: Nụ hôn đầu
15 Chương 15: Phân tách
16 Chương 16: Gậy ông đập lưng ông
17 Chương 17: Thuyết phục
18 Chương 18: Ra mắt mỗ mỗ
19 Chương 19: Đêm đầu làm việc
20 Chương 20: Nương thân Linh Tiêu
21 Chương 21: Hồi ức của Hồ Kiều Kiều
22 Chương 22: Tương ngộ
23 Chương 23: Linh Tiêu sinh khí (1)
24 Chương 24: Linh Tiêu sinh khí (2)
25 Chương 25: Anh hùng cứu mỹ nhân
26 Chương 26: Trị thương
27 Chương 27: Vận Hàm ngốc nghếch
28 Chương 28: Vận Hàm vào tròng
29 Chương 29: Lời cảnh cáo
30 Chương 30: Cầu người giúp
31 Chương 31: Say tửu loạn tính
32 Chương 32: Vận Hàm cam chịu
33 Chương 33: Tuyên bố chủ quyền
34 Chương 34: Vận Hàm ghen
35 Chương 35: Xuất du
36 Chương 36: Nội thương
37 Chương 37: Ngưng Nhi - Từ Phong
38 Chương 38: Tỏ tường
39 Chương 39: Thông suốt
40 Chương 40: Phát gạo
41 Chương 41: Yên lành
42 Chương 42: Lần đầu nói dối
43 Chương 43: Rừng đào
44 Chương 44: Cùng đi
45 Chương 45: Cứu giá chậm trễ
46 Chương 46: Tư bôn
47 Chương 47: Khoa khảo
48 Chương 48: Nhận thức Hứa lão
49 Chương 49: Linh Tiêu uỷ khuất
50 Chương 50: Minh Tắc đế - Như Ngọc
51 Chương 51: Hảo tâm trợ giúp
52 Chương 52: Hoàn thành trợ giúp
53 Chương 53: Lang Sơ (1)
54 Chương 54: Lang Sơ (2)
55 Chương 55: Thành thân
56 Chương 56: Động phòng (1)
57 Chương 57: Động phòng (2)
58 Chương 58: Tân hôn
59 Chương 59: Viếng mộ song thân
60 Chương 60: Vì người bận rộn
61 Chương 61: Xuất du
62 Chương 62: Thuận nước đẩy thuyền
63 Chương 63: Hồi Tô phủ
64 Chương 64: Nhận thân
65 Chương 65: Tình nghị
66 Chương 66: Ăn giấm
67 Chương 67: Ôn tuyền
68 Chương 68: Tới Lương đô
69 Chương 69: Thám thính (1)
70 Chương 70: Thám thính (2)
71 Chương 71: Bứt dây
72 Chương 72: Tử tội
73 Chương 73: Hồi kinh thành
74 Chương 74: Ngả bài
75 Chương 75: Mật mưu
76 Chương 76: Phiền ưu (1)
77 Chương 77: Phiền ưu (2)
78 Chương 78: Khơi mào
79 Chương 79: Khuynh tâm
80 Chương 80: Vì mỹ nhân
81 Chương 81: Thuyết phục
82 Chương 82: Hồ Ly ý chính là thiên ý
83 Chương 83: Thuyết phục Từ Phong
84 Chương 84: Biến chuyển
85 Chương 85: Thuận buồm ngưng gió
86 Chương 86: Giải vây
87 Chương 87: Sóng ngầm
88 Chương 88: Hạ màn
89 Chương 89: Hỉ sự
90 Chương 90: Tàn dư
91 Chương 91: Hạ chỉ
92 Chương 92: Đăng cơ
93 Chương 93: Giao hoan
94 Chương 94: Lần đầu thượng triều
95 Chương 95: Độ kiếp
96 Chương 96: Cánh cửa hạnh phúc
97 Chương 97: Hài tử đầu
98 Chương 98: Mặt trời nhỏ
99 Chương 99: Ngoài dự kiến
100 Chương 100: Hài tử sau
101 Chương 101: Một nhà ba "người"
102 Chương 102: Thực hiện mong ước
103 Chương 103: Hạnh phúc mãi về sau
Chapter

Updated 103 Episodes

1
Chương 1: Cơn mưa định mệnh
2
Chương 2: Hồ Linh Tiêu nổi lên hứng thú
3
Chương 3: Nhị tiểu thư
4
Chương 4: Đại ca ngu ngụi
5
Chương 5: Yêu vật
6
Chương 6: Thỉnh đạo sĩ
7
Chương 7: Linh Tiêu tinh nghịch
8
Chương 8: Linh Tiêu vs Huyền Cơ
9
Chương 9: Xứng danh đại ngốc tử
10
Chương 10: Cuộc sống thường nhật
11
Chương 11: Kẻ quấy phá
12
Chương 12: Đại biến động
13
Chương 13: Bối rối
14
Chương 14: Nụ hôn đầu
15
Chương 15: Phân tách
16
Chương 16: Gậy ông đập lưng ông
17
Chương 17: Thuyết phục
18
Chương 18: Ra mắt mỗ mỗ
19
Chương 19: Đêm đầu làm việc
20
Chương 20: Nương thân Linh Tiêu
21
Chương 21: Hồi ức của Hồ Kiều Kiều
22
Chương 22: Tương ngộ
23
Chương 23: Linh Tiêu sinh khí (1)
24
Chương 24: Linh Tiêu sinh khí (2)
25
Chương 25: Anh hùng cứu mỹ nhân
26
Chương 26: Trị thương
27
Chương 27: Vận Hàm ngốc nghếch
28
Chương 28: Vận Hàm vào tròng
29
Chương 29: Lời cảnh cáo
30
Chương 30: Cầu người giúp
31
Chương 31: Say tửu loạn tính
32
Chương 32: Vận Hàm cam chịu
33
Chương 33: Tuyên bố chủ quyền
34
Chương 34: Vận Hàm ghen
35
Chương 35: Xuất du
36
Chương 36: Nội thương
37
Chương 37: Ngưng Nhi - Từ Phong
38
Chương 38: Tỏ tường
39
Chương 39: Thông suốt
40
Chương 40: Phát gạo
41
Chương 41: Yên lành
42
Chương 42: Lần đầu nói dối
43
Chương 43: Rừng đào
44
Chương 44: Cùng đi
45
Chương 45: Cứu giá chậm trễ
46
Chương 46: Tư bôn
47
Chương 47: Khoa khảo
48
Chương 48: Nhận thức Hứa lão
49
Chương 49: Linh Tiêu uỷ khuất
50
Chương 50: Minh Tắc đế - Như Ngọc
51
Chương 51: Hảo tâm trợ giúp
52
Chương 52: Hoàn thành trợ giúp
53
Chương 53: Lang Sơ (1)
54
Chương 54: Lang Sơ (2)
55
Chương 55: Thành thân
56
Chương 56: Động phòng (1)
57
Chương 57: Động phòng (2)
58
Chương 58: Tân hôn
59
Chương 59: Viếng mộ song thân
60
Chương 60: Vì người bận rộn
61
Chương 61: Xuất du
62
Chương 62: Thuận nước đẩy thuyền
63
Chương 63: Hồi Tô phủ
64
Chương 64: Nhận thân
65
Chương 65: Tình nghị
66
Chương 66: Ăn giấm
67
Chương 67: Ôn tuyền
68
Chương 68: Tới Lương đô
69
Chương 69: Thám thính (1)
70
Chương 70: Thám thính (2)
71
Chương 71: Bứt dây
72
Chương 72: Tử tội
73
Chương 73: Hồi kinh thành
74
Chương 74: Ngả bài
75
Chương 75: Mật mưu
76
Chương 76: Phiền ưu (1)
77
Chương 77: Phiền ưu (2)
78
Chương 78: Khơi mào
79
Chương 79: Khuynh tâm
80
Chương 80: Vì mỹ nhân
81
Chương 81: Thuyết phục
82
Chương 82: Hồ Ly ý chính là thiên ý
83
Chương 83: Thuyết phục Từ Phong
84
Chương 84: Biến chuyển
85
Chương 85: Thuận buồm ngưng gió
86
Chương 86: Giải vây
87
Chương 87: Sóng ngầm
88
Chương 88: Hạ màn
89
Chương 89: Hỉ sự
90
Chương 90: Tàn dư
91
Chương 91: Hạ chỉ
92
Chương 92: Đăng cơ
93
Chương 93: Giao hoan
94
Chương 94: Lần đầu thượng triều
95
Chương 95: Độ kiếp
96
Chương 96: Cánh cửa hạnh phúc
97
Chương 97: Hài tử đầu
98
Chương 98: Mặt trời nhỏ
99
Chương 99: Ngoài dự kiến
100
Chương 100: Hài tử sau
101
Chương 101: Một nhà ba "người"
102
Chương 102: Thực hiện mong ước
103
Chương 103: Hạnh phúc mãi về sau