Chương 85: Thuận buồm ngưng gió

Mặc dù là ban ngày, cửa sổ tẩm cung vẫn mang rèm che dày nặng, khiến người cảm thấy áp ức. Chúc quang chập chờn, trong không khí có loại chất cảm mông lung, phảng phất đi vào tiên cảnh mi bại. Nô tài tỳ nữ trong cung đã sớm bị người điều đi, chỉ để lại Lương công một người tận tâm thị hầu Minh Tắc. Mãi tới khi Tô Vận Hàm ôm bạch hồ xuất hiện ngoài cửa tẩm cung, con mắt Minh Tắc vốn tan tác đột nhiên có một tia thần thái, hắn chống thân thể hư thoát vô lực giẫy giụa ngồi dậy, giơ cánh tay lên chỉ thẳng về phía cửa, nói: "Mau, mau tuyên Tô khanh gia đi vào."

"Hoàng thượng đừng nóng vội, nô tài đây liền thỉnh Tô đại học sĩ đi vào." Lương công công khẩn trương đỡ cánh tay Minh Tắc, nội tâm ngũ vị lẫn lộn. Hắn tấ nhiên không ngờ tới thời điểm hắn định đặt Tô Vận Hàm vào chỗ chết sẽ phát sinh loại chuyển ngoặc ngoài ý vầy. Giấc mộng kia hắn cũng có, cũng đồng dạng nhìn thấy chữ trên cự thạch giáng xuống điện Kim Loan. Đỡ Minh Tắc dựa lên đầu giường, Lương công công vạn phần không nguyện ý mà mở cửa tẩm cung ra, liếc mắt nhìn Tô Vận Hàm ôm bạch hồ: "Hoàng thượng tuyên ngươi yết kiến, chứ không cho ngươi ôm con hồ ly tiến cung! Mau chóng thả nó ra ngoài đi, làm thánh thượng kinh sợ thì có mười cái mệnh ngươi cũng không đủ bồi đâu!"

"Công công, bạch hồ này từ mới gặp liền theo ta chưa từng rời nửa bước. Hiện tại nếu không phải thân thể nó không được khoẻ, Vận Hàm cũng đã không khẩn trương ôm nó cùng đi yết kiến như vậy." Tô Vận Hàm cúi đầu vuốt ve bạch hồ trong lòng ngực, thời khắc này bạch hồ cũng đồng dạng nửa mở mắt ngẩng đầu nhìn Tô Vận Hàm, bốn mắt nhìn nhau, ý cười trong lẫn nhau đều không nói.

"Ngươi! Ngươi đừng có ỷ vào hoàng thượng tỉnh lại triệu kiến ngươi trước tiên thì có thể không cố kỵ gì!" Lương công công tiến tới một bước hạ thấp giọng nói, đang ở trước mặt hoàng thượng, hắn tất nhiên là không dám mạo muội lớn tiếng nữa. Quay đầu lại nhìn Minh Tắc còn đang đợi, Lương công công phá thiên hoang lựa chọn thoả hiệp: "Thôi, nếu không vì thánh thượng vội gặp ngươi, tạp gia cũng sẽ không để ngươi tiến vào! Nhanh lên đi, thánh thượng đợi đó!" Lương công công tựa như trả thù mà đẩy Tô Vận Hàm một cái, cầm phất trần trong tay dẫn nàng quay lại long sàng.

"Thần Tô Vận Hàm khấu kiến vạn tuế." Tô Vận Hàm một tay ôm bạch hồ quỳ trên đất, cho dù hiện tại Minh Tắc đế thân thể suy yếu, hắn vẫn là thiên tử, không thể không quỳ lạy chi lễ với hắn được.

"Lên đi lên đi." Minh Tắc đế trên mặt bộ dạng vui sướng, hắn đưa tay định tự mình đỡ Tô Vận Hàm lên, hoàn toàn quên lúc trước hắn vì muốn có được Hồ Linh Tiêu mà hận không thể khiến Tô Vận Hàm chết đi: "Tô khanh gia, nào nào nào, lại ngồi ở mép giường, để trẫm nhìn nhìn ngươi thật kỹ."

"Thần tuân chỉ." Tô Vận Hàm không thèm đếm xỉa tới ánh mắt đố kỵ Lương công công quăng tới, ôm bạch hồ ngồi bên long sàng. Nàng ngẩng đầu lên, thản nhiên nhận lấy đánh giá không chút kiêng dè của Minh Tắc.

"Giống, thật giống nha!" Nhờ chúc quang chập chờn, Minh Tắc nhìn thẳng khuôn mặt tuấn tú kia của Tô Vận Hàm, đặc biệt là môi hồng huyết diễm, khiến hắn phảng phất thấy được thiên kim của chưởng quỹ dược phô mà lúc còn trẻ cải trang vi hành tình cờ gặp gỡ. Hắn nhớ tới, môi nàng cũng kiều diễm ướt át như vậy, mi vũ nàng đã tứng ẩn chứa đi một cỗ quật cường. Tại sao, tại sao lúc lần đầu gặp hài tử này không có phát hiện những điều này chứ! Minh Tắc hối tiếc trong tâm, ánh mắt hắn đảo qua bạch hồ Tô Vận Hàm ôm trong ngực, chỉ cảm thấy vật này rất đầy linh tính, cũng không trách tội nàng mang ngoại vật tiến cung.

"Tô khanh... Vận Hàm a, trẫm hỏi ngươi, ngươi có phải người sinh ở Tô Châu? Mẫu thân ngươi đó, có phải là người Tô Châu?" Minh Tắc mặt đầy mong đợi hỏi.

"Bẩm thánh thượng, thần xác thực là người sinh ở Tô Châu, mẫu thân cũng xác thực là người Tô Châu." Tô Vận Hàm cũng không hề nói dối, song thân nàng đều là người nơi sinh nơi lớn ở Tô Châu, chỉ có điều Minh Tắc hỏi là mẫu thân nàng cùng nàng, cho nên nàng tự nhiên cũng theo lược đi hồi đáp cha nàng cũng là người Tô Châu.

"Tốt! Người sinh ở Tô Châu tốt lắm! Tốt tốt tốt!" Sau khi Minh Tắc nghe Tô Vận Hàm hồi đáp xong thì vỗ tay mãn ý, hưng phấn xoay đầu nói với Lương công công: "Hắn, Tô Vận Hàm! Là nhi tử của trẫm, là nhi tử lưu lạc bên ngoài của trẫm!!! Nhiều năm như vậy, trẫm cho rằng trẫm đời này cũng sẽ không có thừa tự, không ngờ tới nha! Trời cao thương trẫm, càng cho trẫm có nhi tử ưu tú như vậy!!!"

"Hoàng thượng, hiện tại cũng chưa có bất kỳ chứng cứ nào cho thấy Tô đại học sĩ chính là nhi tử ngài, thỉnh xin hoàng thượng kiểm chứng thêm vài lần, đễ miễn bị không quy luật nhân nước động bắt cá." Lương công công có ý riêng nói.

"Lớn mật! Trẫm nói hắn là nhi tử của trẫm thì chính là nhi tử của trẫm! Cái mộng kia, rõ ràng chính là trời cao nhắc nhở trẫm! Ngươi... Cút ra ngoài cho trẫm, trẫm muốn cùng nhi tử của trẫm nói chuyện thật tốt! Cút!" Chưa từng có phát hoả với Lương công công mà hắn tin tưởng không nghi ngờ, lần đầu tiên Minh Tắc đế rống với hắn như vậy, tuy Minh Tắc rống cũng chẳng bao nhiêu khí lực nhưng khiến Lương công công đang chấn kinh sau đó cũng vì tiền đồ của mình mà có phần lo lắng. Hắn hơi thẳng lưng liếc nhìn Tô Vận Hàm, trong thời gian cực ngắn ra quyết định không phù hợp với phong cách làm việc của bản thân, đó chính là trốn!

"Thánh thượng bớt nộ, thánh thượng bớt nộ! Nô tài đây liền cút, đây liền cút!" Đã quyết đinh, Lương công công tựa như chạy trốn lui ra khỏi tẩm cung, thẳng tới 'hang ổ' của mình thu thập đồ. Hiện giờ Minh Tắc có thể vì một câu 'khuyên nhủ' của hắn mà phát hoả, liền chứng minh hắn đã nhận định trong lòng Tô Vận Hàm là nhi tử lưu lạc bên ngoài của hắn, mà bất luận thật giả. Thân là nô tài hầu hạ hoàng thượng, Lương công công rất hiểu tình trạng thân thể Minh Tắc hiện tại. Vốn thời điểm hoàn hảo để nói không có con thừa tự, hiện giờ hắn ngược lại nói Tô Vận Hàm là nhi tử của hắn, vậy nhi tử này không lâu sẽ kế thừa đế vị. Nếu là người khác cũng thôi đi, một mực là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của hắn! Hiện giờ đại cục gần như đã định hạ xuống, hắn chỉ biết chạy khỏi hoàng cung đến một chỗ đại thần nào đó hắn tín nhiệm, xem tình hình mới được!

"Thánh thượng, ngài mới vừa nói thần... là của ngài... nhi tử?!" Sau khi Lương công công đi, thần kinh căng thẳng của Tô Vận Hàm liền theo thả lỏng ra. Nàng tựa như rất kinh ngạc nhìn Minh Tắc, không thể tin được mình đúng là 'nhi tử' lưu lạc bên ngoài của hắn.

"Vận Hàm, con đúng là nhi tử của trẫm! Con nghe trẫm nói..." Minh Tắc tay run run bắt được cánh tay Tô Vận Hàm, đáy mắt đều là từ ái mà thân là phụ thân bình thường mới có: "Năm đó trẫm mới đăng hoàng vị, liền muốn học tiên hoàng giả trang xuất tuần vậy. Trẫm nhớ khi đó trẫm đi tới địa phương đầu tiên là Tô Châu, cũng chính ở nơi đó, trẫm tình cờ gặp được mẫu thân con. Trẫm thừa nhận trẫm không phải cái minh quân, thử hỏi có cái minh quân nào lại tham luyến nữ sắc chứ? Chỉ là trẫm muốn nói là, trẫm... trong những nữ nhân trẫm gặp kia, yêu nhất đó... chính là mẫu thân con. Vận Hàm... Con là nhi tử duy nhất của trẫm, trẫm phải truyền hoàng vị cho con! Cũng coi như bồi thường cho con!"

"Hoàng thượng, không cần nói nữa!" Tô Vận Hàm lắc đầu, nàng muốn nói quan hệ giữa song thân nàng vẫn luôn rất tốt, nàng thực sự không muốn nghe Minh Tắc đế lại nói 'giả tạo' căn bản không tồn tại này. Chỉ là, áp trong lòng nàng thực cũng không thể nào mở miệng, nàng cùng hồ ly tinh muốn, chính là đoạn nhận thân này.

"Hụ hụ! Hụ hụ! Vận Hàm, con còn đang trách trẫm? Hụ hụ, hụ hụ!" Minh Tắc đế ho khan kịch liệt, hắn cho rằng Tô Vận Hàm đang oán hắn nhiều năm vậy bỏ mặc mẫu tử y ở Tô Châu, bởi vì vội giải thích, trán liền chảy ra mồ hôi lạnh, ngay cả tim cũng không khống chế được khiêu động kịch liệt lên: "Trẫm, trẫm biết là lỗi của trẫm! Thế nhưng... thế nhưng..." Minh Tắc hô hấp bắt đầu không thông, miệng lớn của hắn thở hổn hển, tay cầm lấy cánh tay Tô Vận Hàm đặc biệt dùng sức, tựa như giẫy dụa khi sắp chết: "Đế vị của trẫm, là... là phải... truyền cho con, nhất đinh là phải, truyền cho con... Vận Hàm, trẫm... nhi tử của trẫm!" Theo âm tiết cuối cùng phát ra, Minh Tắc đế phun ta một ngụm trọc khí cuối cùng. Ý thức của hắn từ một khắc nhìn thấy Tô Vận Hàm đó liền bắt đầu mơ hồ, bằng không cũng sẽ không cho rằng nàng là nhi tử của nữ tử tình cờ gặp ở Tô Châu năm ấy. Chỉ là, vậy cũng tốt! Chí ít trước khi hắn đi, trong lòng là thoả mãn rồi. Bởi vì, hắn nhận định Tô Vận Hàm là nhi tử của hắn, cũng bởi vậy có 'thái tử' kế thừa đế vị của hắn.

"Hoàng thượng?" Nhìn Minh Tắc cánh tay vô lực rũ xuống còn mắt nhắm lại không có hô hấp, Tô Vận Hàm mặt không biểu tình tiếp tục vuốt ve bạch hồ trong lòng ngực, nàng tựa hồ đã ngủ, co lại thành một đoàn bạch cầu an tĩnh ngốc trong lòng ngực Tô Vận Hàm. Dò dò hơi thở của Minh Tắc, Tô Vận Hàm xác định hắn đã băng hà sau đó biến sắc đến ngưng trọng. Hắn đi rồi, thời điểm rất không đúng mà đi rồi, tuy nói phải truyền hoàng vị cho nàng, nhưng chỉ là nói nói đầu lưỡi, cũng chưa có viết xuống chiếu thư. Hiện giờ hắn đột ngột băng hà như vậy, lưu lại vấn đề cũng chỉ có thể dựa vào Tô Vận Hàm xử lý. Rốt cuộc nên xử lý thế nào đây? Đây, chính là vấn đề.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[Hem biết có ai đi quan tâm tên chương truyện không nhỉ, hay chỉ là mình tự đặt rồi mình tự dòm thâu?]

Chapter
1 Chương 1: Cơn mưa định mệnh
2 Chương 2: Hồ Linh Tiêu nổi lên hứng thú
3 Chương 3: Nhị tiểu thư
4 Chương 4: Đại ca ngu ngụi
5 Chương 5: Yêu vật
6 Chương 6: Thỉnh đạo sĩ
7 Chương 7: Linh Tiêu tinh nghịch
8 Chương 8: Linh Tiêu vs Huyền Cơ
9 Chương 9: Xứng danh đại ngốc tử
10 Chương 10: Cuộc sống thường nhật
11 Chương 11: Kẻ quấy phá
12 Chương 12: Đại biến động
13 Chương 13: Bối rối
14 Chương 14: Nụ hôn đầu
15 Chương 15: Phân tách
16 Chương 16: Gậy ông đập lưng ông
17 Chương 17: Thuyết phục
18 Chương 18: Ra mắt mỗ mỗ
19 Chương 19: Đêm đầu làm việc
20 Chương 20: Nương thân Linh Tiêu
21 Chương 21: Hồi ức của Hồ Kiều Kiều
22 Chương 22: Tương ngộ
23 Chương 23: Linh Tiêu sinh khí (1)
24 Chương 24: Linh Tiêu sinh khí (2)
25 Chương 25: Anh hùng cứu mỹ nhân
26 Chương 26: Trị thương
27 Chương 27: Vận Hàm ngốc nghếch
28 Chương 28: Vận Hàm vào tròng
29 Chương 29: Lời cảnh cáo
30 Chương 30: Cầu người giúp
31 Chương 31: Say tửu loạn tính
32 Chương 32: Vận Hàm cam chịu
33 Chương 33: Tuyên bố chủ quyền
34 Chương 34: Vận Hàm ghen
35 Chương 35: Xuất du
36 Chương 36: Nội thương
37 Chương 37: Ngưng Nhi - Từ Phong
38 Chương 38: Tỏ tường
39 Chương 39: Thông suốt
40 Chương 40: Phát gạo
41 Chương 41: Yên lành
42 Chương 42: Lần đầu nói dối
43 Chương 43: Rừng đào
44 Chương 44: Cùng đi
45 Chương 45: Cứu giá chậm trễ
46 Chương 46: Tư bôn
47 Chương 47: Khoa khảo
48 Chương 48: Nhận thức Hứa lão
49 Chương 49: Linh Tiêu uỷ khuất
50 Chương 50: Minh Tắc đế - Như Ngọc
51 Chương 51: Hảo tâm trợ giúp
52 Chương 52: Hoàn thành trợ giúp
53 Chương 53: Lang Sơ (1)
54 Chương 54: Lang Sơ (2)
55 Chương 55: Thành thân
56 Chương 56: Động phòng (1)
57 Chương 57: Động phòng (2)
58 Chương 58: Tân hôn
59 Chương 59: Viếng mộ song thân
60 Chương 60: Vì người bận rộn
61 Chương 61: Xuất du
62 Chương 62: Thuận nước đẩy thuyền
63 Chương 63: Hồi Tô phủ
64 Chương 64: Nhận thân
65 Chương 65: Tình nghị
66 Chương 66: Ăn giấm
67 Chương 67: Ôn tuyền
68 Chương 68: Tới Lương đô
69 Chương 69: Thám thính (1)
70 Chương 70: Thám thính (2)
71 Chương 71: Bứt dây
72 Chương 72: Tử tội
73 Chương 73: Hồi kinh thành
74 Chương 74: Ngả bài
75 Chương 75: Mật mưu
76 Chương 76: Phiền ưu (1)
77 Chương 77: Phiền ưu (2)
78 Chương 78: Khơi mào
79 Chương 79: Khuynh tâm
80 Chương 80: Vì mỹ nhân
81 Chương 81: Thuyết phục
82 Chương 82: Hồ Ly ý chính là thiên ý
83 Chương 83: Thuyết phục Từ Phong
84 Chương 84: Biến chuyển
85 Chương 85: Thuận buồm ngưng gió
86 Chương 86: Giải vây
87 Chương 87: Sóng ngầm
88 Chương 88: Hạ màn
89 Chương 89: Hỉ sự
90 Chương 90: Tàn dư
91 Chương 91: Hạ chỉ
92 Chương 92: Đăng cơ
93 Chương 93: Giao hoan
94 Chương 94: Lần đầu thượng triều
95 Chương 95: Độ kiếp
96 Chương 96: Cánh cửa hạnh phúc
97 Chương 97: Hài tử đầu
98 Chương 98: Mặt trời nhỏ
99 Chương 99: Ngoài dự kiến
100 Chương 100: Hài tử sau
101 Chương 101: Một nhà ba "người"
102 Chương 102: Thực hiện mong ước
103 Chương 103: Hạnh phúc mãi về sau
Chapter

Updated 103 Episodes

1
Chương 1: Cơn mưa định mệnh
2
Chương 2: Hồ Linh Tiêu nổi lên hứng thú
3
Chương 3: Nhị tiểu thư
4
Chương 4: Đại ca ngu ngụi
5
Chương 5: Yêu vật
6
Chương 6: Thỉnh đạo sĩ
7
Chương 7: Linh Tiêu tinh nghịch
8
Chương 8: Linh Tiêu vs Huyền Cơ
9
Chương 9: Xứng danh đại ngốc tử
10
Chương 10: Cuộc sống thường nhật
11
Chương 11: Kẻ quấy phá
12
Chương 12: Đại biến động
13
Chương 13: Bối rối
14
Chương 14: Nụ hôn đầu
15
Chương 15: Phân tách
16
Chương 16: Gậy ông đập lưng ông
17
Chương 17: Thuyết phục
18
Chương 18: Ra mắt mỗ mỗ
19
Chương 19: Đêm đầu làm việc
20
Chương 20: Nương thân Linh Tiêu
21
Chương 21: Hồi ức của Hồ Kiều Kiều
22
Chương 22: Tương ngộ
23
Chương 23: Linh Tiêu sinh khí (1)
24
Chương 24: Linh Tiêu sinh khí (2)
25
Chương 25: Anh hùng cứu mỹ nhân
26
Chương 26: Trị thương
27
Chương 27: Vận Hàm ngốc nghếch
28
Chương 28: Vận Hàm vào tròng
29
Chương 29: Lời cảnh cáo
30
Chương 30: Cầu người giúp
31
Chương 31: Say tửu loạn tính
32
Chương 32: Vận Hàm cam chịu
33
Chương 33: Tuyên bố chủ quyền
34
Chương 34: Vận Hàm ghen
35
Chương 35: Xuất du
36
Chương 36: Nội thương
37
Chương 37: Ngưng Nhi - Từ Phong
38
Chương 38: Tỏ tường
39
Chương 39: Thông suốt
40
Chương 40: Phát gạo
41
Chương 41: Yên lành
42
Chương 42: Lần đầu nói dối
43
Chương 43: Rừng đào
44
Chương 44: Cùng đi
45
Chương 45: Cứu giá chậm trễ
46
Chương 46: Tư bôn
47
Chương 47: Khoa khảo
48
Chương 48: Nhận thức Hứa lão
49
Chương 49: Linh Tiêu uỷ khuất
50
Chương 50: Minh Tắc đế - Như Ngọc
51
Chương 51: Hảo tâm trợ giúp
52
Chương 52: Hoàn thành trợ giúp
53
Chương 53: Lang Sơ (1)
54
Chương 54: Lang Sơ (2)
55
Chương 55: Thành thân
56
Chương 56: Động phòng (1)
57
Chương 57: Động phòng (2)
58
Chương 58: Tân hôn
59
Chương 59: Viếng mộ song thân
60
Chương 60: Vì người bận rộn
61
Chương 61: Xuất du
62
Chương 62: Thuận nước đẩy thuyền
63
Chương 63: Hồi Tô phủ
64
Chương 64: Nhận thân
65
Chương 65: Tình nghị
66
Chương 66: Ăn giấm
67
Chương 67: Ôn tuyền
68
Chương 68: Tới Lương đô
69
Chương 69: Thám thính (1)
70
Chương 70: Thám thính (2)
71
Chương 71: Bứt dây
72
Chương 72: Tử tội
73
Chương 73: Hồi kinh thành
74
Chương 74: Ngả bài
75
Chương 75: Mật mưu
76
Chương 76: Phiền ưu (1)
77
Chương 77: Phiền ưu (2)
78
Chương 78: Khơi mào
79
Chương 79: Khuynh tâm
80
Chương 80: Vì mỹ nhân
81
Chương 81: Thuyết phục
82
Chương 82: Hồ Ly ý chính là thiên ý
83
Chương 83: Thuyết phục Từ Phong
84
Chương 84: Biến chuyển
85
Chương 85: Thuận buồm ngưng gió
86
Chương 86: Giải vây
87
Chương 87: Sóng ngầm
88
Chương 88: Hạ màn
89
Chương 89: Hỉ sự
90
Chương 90: Tàn dư
91
Chương 91: Hạ chỉ
92
Chương 92: Đăng cơ
93
Chương 93: Giao hoan
94
Chương 94: Lần đầu thượng triều
95
Chương 95: Độ kiếp
96
Chương 96: Cánh cửa hạnh phúc
97
Chương 97: Hài tử đầu
98
Chương 98: Mặt trời nhỏ
99
Chương 99: Ngoài dự kiến
100
Chương 100: Hài tử sau
101
Chương 101: Một nhà ba "người"
102
Chương 102: Thực hiện mong ước
103
Chương 103: Hạnh phúc mãi về sau