Chương 115: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (tứ)

Từ khi Bất Nhiễm đến Thiên Minh Sơn gặp Bạc Cô Lữ tới nay đã gần một tháng, khoảng thời gian này Bất Nhiễm không rời Đào Hoa Sơn nửa bước, không xa Tuyết Nguyệt nửa tấc, vì trong lòng nàng gần đây vẫn luôn cảm thấy bất an.

Bạc Cô Mặc thì trụ ở Đào Hoa Sơn, nàng cũng hiểu chuyện giữa phụ thân và gia gia, khi biết phụ thân bắt ép đại tỷ mình, nàng vô cùng bất mãn về Thiên Minh Sơn trách cứ hắn, nhưng không biết vì sao hắn không tức giận mà còn tự trách muốn xin lỗi Bất Nhiễm, hắn cũng truyền lời cho Bạc Cô Mặc gọi nàng về Thiên Minh Sơn, nói là bàn về đại hôn của hai người.

Đã năm ngày rồi, Bất Nhiễm cũng không có động tĩnh, nàng hình như không để ý lời của Bạc Cô Mặc hoặc là đang nghĩ sâu xa vấn đề nào đó?

Nàng không đi là vì không biết Bạc Cô Lữ là thật tâm hay giả tâm, nếu hắn thật là giả tâm thì nàng không biết phải làm sao, thật không biết bây giờ nên về hay là không...

Tuyết Nguyệt mấy ngày nay tâm trạng cũng thấp thỏm lo lắng, lòng càng ngày càng nặng trĩu, không biết có phải vì có thai nên ảnh hưởng tâm trạng hay không. Khi nghe Bạc Cô Mặc truyền lời, nàng rất là vui mừng, vậy là nàng sắp được gả cho người mình khuynh tâm, sắp làm vợ người và cũng sắp làm mẹ, nàng xúc động đến không giữ được nước mắt, nàng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Bất Nhiễm thấy tiểu nữ nhân vui vẻ như vậy, nàng trong lòng liền hạ quyết tâm đi về Thiên Minh Sơn, muốn thật nhanh rước thê tử về nhà, để tránh đêm dài lắm mộng.

Trước khi Bất Nhiễm về Thiên Minh Sơn, hai người một đêm ân ái truyền miên, lưu luyến nhau không rời, một đêm đó hai người không ngủ mà ôm nhau đến sáng, vì ai cũng có một nỗi bất an, sợ hãi không muốn rời xa đối phương...

Hai người không biết, sau khi chia ly ngày đó hai người sẽ mãi mãi mất nhau, đến khi nhiều năm về sau này gặp lại, lúc đó cũng chỉ còn lại hận thù sâu đậm, còn lại đau thương vạn phần...

Bất Nhiễm nhìn người trên giường ngủ ngon giấc, nàng vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt Tuyết Nguyệt, phát họa đường nét tinh xảo kia, nàng muốn ghi tạc nó vào lòng, muốn khắc vào cốt tủy tấm dung nhan này.

Thời gian chậm rãi trôi qua trong cái yên tĩnh của Đào Hoa Sơn, không biết bây giờ là giờ nào khắc nào, nàng chỉ biết mình đã nằm nhìn Tuyết Nguyệt ngủ rất lâu, nàng luyến tiếc dời đi ánh mắt, nàng thật không muốn xa nữ nhân của mình một ly, một bước nào...

Thêm một canh giờ nữa, nàng mới đứng dậy thay đổi một thân y phục mới, trước khi ra khỏi phòng nàng hạ xuống, dán lên trán Tuyết Nguyệt một nụ hôn, sau đó nhấc chân dứt khoát ly khai.

Nhưng nàng không biết vì sao, bước chân hôm nay đặc biệt nặng, như được treo lên ngàn cân, đến khi bước đến vách đá nàng dừng chân xoay đầu nhìn rừng đào phía sau, hôm nay cũng như mọi ngày, hoa đào bị gió thổi rơi lã chã trên mặt đất.

"Đại tỷ a, chỉ là về Thiên Minh Sơn một lát, tỷ có cần làm ra sắc mặt khó coi như vậy không?"

Bạc Cô Mặc nằm bắt chéo chân lên cành đào ở gần vách vực, nàng nhìn thấy Bất Nhiễm bộ dạng như rời đi cả mấy chục năm mới trở lại, thì than thở lên tiếng.

"Muội có về cùng ta không?" Bất Nhiễm ánh mắt dời đến trên người Bạc Cô Mặc, không nóng không lạnh hỏi.

"Về chứ, về chuẩn bị sính lễ giúp đại tỷ rước thê tử." Bạc Cô Mặc nghe hỏi thì bật ngồi dậy, gật gật đầu cười tự hào về mình.

"Vậy đi thôi." Bất Nhiễm nghe muội muội mình nói như vậy ánh mắt không khỏi sinh ra ấm áp, nàng sẽ để Tuyết Nguyệt là nữ tử hạnh phúc nhất trên đời này, là nữ tử mọi người phải ngưỡng mộ và ghen tị, nghĩ như vậy Bất Nhiễm mỉm cười, nói với Bạc Cô Mặc.

Bất Nhiễm nói xong, liền thả người xuống vực, chân điểm mấy cái trên không rồi biến mất vô tung vô ảnh.

"Chờ muội..." Bạc Cô Mặc chân điểm lên cây, người liền phóng về trước đuổi theo Bất Nhiễm, cây đào vì rung động mạnh mà cánh hoa rơi xuống không ngừng.

Bất Nhiễm và Bạc Cô Mặc đến Thiên Minh Sơn là hai canh giờ sau, hai người vượt qua núi rừng trùng trùng điệp điệp, dùng Truy Phong Hành Vân đạp gió cưỡi mây bay thẳng lên đỉnh núi.

Thiên Minh Sơn

Bạc Cô Lữ đang ngồi trong đại điện trên cao, hắn xếp bằng tĩnh tọa, bộ dạng bình thản nước chảy mây trôi, lúc này như cảm nhận được cái gì, hắn khóe môi nhấc lên nụ cười bí ẩn thâm sâu, nhưng rất nhanh trở lại bình thường.

"Phụ thân, người tìm con."

Cung điện an tĩnh bị một âm thanh bình tĩnh phá vỡ, Bạc Cô Lữ mở mắt con ngươi ẩn ý sâu xa nhìn Bất Nhiễm, nhưng không đợi nàng bắt được hắn đã thay đổi chuyển thành áy náy.

"Con đã về." Âm thanh hắn ôn hòa vang lên.

Bất Nhiễm chỉ gật đầu, nhìn hắn đợi hắn nói tiếp. Chỉ thấy Bạc Cô Lữ đứng dậy một tay để sau lưng, một tay để trước đai lưng đi về phía nàng, tới khi còn cách nàng năm bước, hắn mới dùng ngữ điệu áy náy nói.

"Phụ thân sai rồi, phụ thân không nên chấp chấp niệm niệm về chuyện xưa, một tháng nay ta nghĩ rất nhiều, ngày đó ta không nên nói như vậy cũng không nên đánh con, phụ thân đã biết sai, phụ thân xin lỗi, con tha thứ cho phụ thân được không?" Bạc Cô Lữ từ vẻ mặt đến ánh mắt nhìn nàng đều vô cùng chân thành, một khe hở để bắt lỗi cũng khó được, nhìn hắn như vậy nàng tin là hắn đã biết sai, tin hắn sẽ không làm khó nàng và Nguyệt nhi.

"Được." Bất Nhiễm cũng không nghi ngờ gì mà đáp ứng, nàng là không tin hắn có thể nhẫn tâm làm nàng đau khổ, nghĩ thế nàng mới không do dự mà tha thứ, vì từ nhỏ cho đến lớn hắn đối với nàng yêu thương có thừa.

"Đạ tạ con." Bạc Cô Lữ nghe vậy thì vẻ mặt vui mừng, cầm lấy tay nàng vỗ vỗ cảm ơn.

"Phụ thân, con muốn lấy Tuyết Nguyệt." Bất Nhiễm cầm ngược lại tay hắn, vẻ mặt không thể che giấu được hạnh phúc nói.

"Được, chỉ cần con muốn tất cả phụ thân đều đồng ý." Bạc Cô Lữ yêu thương nói với nàng.

"Đa tạ người." Bất Nhiễm nhào vào lòng hắn nói cảm ơn, nàng biết phụ thân vẫn luôn thương nàng nhất.

Bạc Cô Lữ ôm nàng vào lòng, tay vỗ lưng dỗ dành nàng, động tác phá lệ dịu dàng ôn nhu, nhưng khóe môi hắn thâm ý cong lên, ánh mắt lóe lên âm mưu thấp thoáng.

"Con đã luyện Nội Công Tâm Pháp đến tầng 9?" Hắn nhẹ giọng hỏi.

"Đã đến bình trướng, có lẽ chỉ cần nửa năm nữa sẽ đại thành." Bất Nhiễm nghe hắn hỏi, không nghĩ ngợi mà trả lời.

"Vậy mượn cơ hội này con bế quan luyện công đi, sau khi đại thành thì song hỉ lâm môn, thiên hạ này sẽ không ai là đối thủ của con, Tuyết Nguyệt sẽ càng vui vẻ hơn..." Bạc Cô Lữ giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, như góp ý cho nàng, như gài một cái bẫy cho nàng nhảy xuống.

"Chuyện này..." Bất Nhiễm lui ra từ người Bạc Cô Lữ, nhìn hắn như muốn tìm ra cái gì khác thường nhưng đáng tiếc là chỉ thấy sự chân thành của hắn, chỉ thấy sự yêu thương trong mắt hắn.

"Con yên tâm, ta sẽ cho Mặc nhi đến Đào Hoa Sơn đón Tuyết Nguyệt ái thê của con, cho nàng sống ở đây nhập vào gia phả Bạc Cô Tộc." Bạc Cô Lữ âm thanh cùng lời rất có dụ hoặc, hắn mỉm cười nhìn nàng đưa ra đề nghị.

"Được rồi." Bất Nhiễm nghe hắn nói thì động dung, nhất là đề đến Bạc Cô Mặc cùng gia phả, nàng suy nghĩ một chút thì đáp ứng, trong thâm tâm nàng cũng rất muốn đại thành nội công, muốn làm kẻ mạnh nhất, muốn là hậu thuẫn hùng mạnh của Tuyết Nguyệt và Bạc Cô Thị, khi hắn nói ra liền trúng ngay ý muốn của nàng, nàng không khỏi không hưng phấn đáp ứng.

Bất Nhiễm từ nhỏ đến lớn đều được lót sẵn con đường mà đi, được bao bọc trong ấm áp hạnh phúc, nàng sống đến bây giờ nhưng vẫn chưa nếm trải cái gì gọi là cay đắng, và cũng chưa nếm trải lòng người hiểm ác, ích kỷ của thế gian, vì nàng luôn được tôn sùng cao thượng, nên không ai dám đến gần, duy nhất chỉ có Tuyết Nguyệt mà thôi...

Hôm nay nàng đáp ứng với Bạc Cô Lữ cũng là lần nàng nếm đủ vị của nhân sinh, cay đắng sao, tê tâm liệt phế sao, hay sinh ty tử biệt khắc nghiệt nhất thế gian!

Tất cả đều một lần xảy ra ở trên người nàng...

"Đi theo phụ thân." Bạc Cô Lữ trên mặt vẫn treo sự chân thành, hắn nhìn Bất Nhiễm đợi nàng trả lời, đến khi thấy nàng gật đầu, hắn trên mặt nụ cười càng đậm hơn, vỗ vai nàng nói.

Bạc Cô Lữ xoay người đi trước, khuôn mặt hắn nhấc lên ý vị, đáy mắt xẹt qua tia sáng khác thường.

Bất Nhiễm đi theo phía sau hắn, đi ra ngoài cung điện, đến vách vực thì hắn thả người xuống, Bất Nhiễm cũng làm theo.

Thời gian đúng hai tức, Bạc Cô Lữ một tay bám lấy trụ đá, từ vạt áo lấy ra lệnh bài đặt vào lỗ lõm trước mắt.

Hình....

Vách đá phía trước rung động, đất cát ào ào rơi xuống vực, lúc này ngay phía trước mở ra một cánh cửa thông vào núi sâu.

Bạc Cô Lữ nhảy vào trước, Bất Nhiễm theo sau, hai người vào trong cửa đá liền đóng lại.

Hai hàng nến kéo dài về phía trước, Bạc Cô Lữ bước chân cũng không vội, âm thanh hắn vang lên vọng hai bên tường đá.

"Đây là nơi phụ thân năm xưa bế quan."

Bất Nhiễm chỉ gật đầu, không nói lời nào, ánh mắt nàng nhìn xung quanh đánh giá, trong đây quả thật là nơi tĩnh tâm tốt hơn bên ngoài, tốc độ cũng sẽ tăng một bậc.

"Đến rồi, ở đây rất thích hợp để bế quan." Bạc Cô Lữ dừng bước, hắn chỉ phía trước căn phòng được Dạ Minh Châu chiếu sáng, giường băng tỏa ra sương hàn hòa vào không khí, nhiệt độ cũng vì vậy mà bị giảm.

"Giường băng phía trước là chí bảo trong truyền thuyết Đoạn Băng Thạch, người chết không qua mười 12 canh giờ nếu được tắm Đoạn Băng Thạch sẽ được hồi sinh, nhưng quan trọng ở đây là thời gian tỉnh lại, có người ba năm, bảy năm, mười năm... Và khi tỉnh lại kinh mạch sẽ khác, tuổi thọ cũng sẽ được kéo dài hơn." Hắn nhìn qua nàng giải thích.

"Thiên hạ còn có chí bảo lợi hại như vậy?" Bất Nhiễm đã biết rất nhiều thứ lợi hại, nhưng hôm nay lại gặp được thứ này, có thể hồi sinh người còn kéo dài tuổi thọ, đúng là thần kỳ.

"Tu luyện trên Đoạn Băng Thạch sẽ giúp con xuất quan sớm hơn." Bạc Cô Lữ lại nói, đúng là như vậy, Đoạn Băng Thạch có thể giúp tu luyện nhanh hơn, nhưng đến khi ngươi nhập tâm hàn khí sẽ cuốn lấy ngươi không cho ngươi phân tâm, hắn chỉ cần nhìn nàng nhập tọa thì mọi thứ đã xong, cuộc tình sai trái cũng cắt đứt, di nguyện của phụ thân cũng sẽ hoàn thành, hắn cũng sẽ nhẹ nhõm hơn, không còn mang theo tội lỗi gia tộc.

"Lập tức bế quan?" Bất Nhiễm nghe hắn nói, liền vẻ mặt không được tốt, nàng còn muốn tìm Nguyệt nhi để thông báo.

"Phụ thân sẽ nói với nàng, con chỉ cần chuyên tâm phá bình trướng, lúc xuất quan là cả nhà chúng ta đoàn tụ, cũng là lúc đại hôn của con và Tuyết Nguyệt cử hành." Bạc Cô Lữ nhìn nàng liền biết nàng muốn cái gì, hắn không khỏi hạ mềm giọng nói với nàng, dùng gia đình đoàn tụ và đại hôn đánh vào tâm nàng.

"Vậy phụ thân nói với nàng, chờ con trở ra con sẽ dùng đại kiệu để đón nàng về làm thê tử." Bất Nhiễm nghe hắn lời nói liền động dung, đến lúc đó nàng có thể cho cả thiên hạ này biết Tuyết Nguyệt là nữ nhân của nàng, muốn cả thiên hạ này ngưỡng mộ Tuyết Nguyệt được gả cho một tuyệt thế thiên tài!

"Được, phụ thân sẽ chuyển lời tới con dâu." Bạc Cô Lữ cười thật chân thành.

Bất Nhiễm nhấc chân bước vào căn phòng, vững vàng đi lên ngồi xếp bằng trên Đoạn Băng Thạch, nàng vừa ngồi xuống hàn khí liền tỏa ra lợi hại, che phủ luôn căn phòng, thân ảnh nàng cũng dần mờ ảo.

Bạc Cô Lữ đến lúc này cũng cởi bỏ lớp ngụy trang, sắc mặt cũng trở nên âm trầm đáng sợ, chỉ là khóe môi hắn cười trào phúng, ánh mắt cũng tràn ngập khinh thường.

Nhiễm nhi, sau này con sẽ biết phụ thân việc làm là vô cùng đúng!

Rời xa nàng con mới tu thành chính quả trở thành Chân Quân duy nhất trên thế gian, trở thành truyền kỳ của Lục Quốc, được thiên hạ mãi mãi kính ngưỡng!

Bạc Cô Lữ đứng bất động nửa canh giờ, đến khi hàn khí tụ lại điểm xung quanh thân thể Bất Nhiễm, hắn tay vận nội công đánh vào dấu ấn to bên vách đá.

Kình...

Một trận rung động xảy ra, tấm thạch nặng ngàn cân liền từ trên hạ xuống, thành công nhốt Bất Nhiễm bên trong.

"Ha ha ha, Bạc Cô Tộc mới là chân chính cường giả thiên hạ..."

Bạc Cô Lữ cười lớn, nụ cười quỷ dị lạnh thấu tim gan, lời nói cũng cuồng vọng vô thiên.

Phía trên, Bạc Cô Mặc lo lắng tìm đông tìm tây Thiên Minh Sơn, Quân Diễm cũng một dạng, hai người là sợ Bạc Cô Lữ làm ra chuyện không tốt, tính Bất Nhiễm hai người rõ nhất, khi yêu ai là yêu đến chết đi sống lại yêu đến khắc cốt ghi tâm, lần này Bất Nhiễm yêu Tuyết Nguyệt gần như điên cuồng, chỉ sợ Bạc Cô Lữ trong lúc nhất thời ý niệm mà hại đôi uyên ương chia cắt, đến lúc đó hai phụ tử họ không chừng ta sống ngươi chết không đội trời chung với nhau...

Bạc Cô Lữ quá chấp niệm...

Bất Nhiễm cũng chấp niệm...

Nhưng hai người lý do lại khác nhau, một người vì cái chết của phụ thân mà sinh ra chấp niệm, còn một người lại vì ái tình mà chấp niệm người kia...

Đến cuối cùng sẽ dẫn đến kết quả gì? Lúc này không một ai đoán được, vì một người có thể vì chấp niệm của mình mà làm những chuyện không thể vãn hồi, rơi vào vạn kiếp bất phục...

Đào Hoa Sơn

Tuyết Nguyệt sau khi tỉnh lại không thấy Bất Nhiễm, nàng hốt hoảng đến bật khóc, nhưng khi nhớ lại Bất Nhiễm hôm nay nói đi Thiên Minh Sơn nàng mới yên tâm, nhưng trong lòng vẫn mãnh liệt dự cảm bất an, trái tim như bị một tảng đá đè nặng, khiến nàng vô cùng khó thở...

Tuyết Nguyệt ngồi ở thềm đá tại vách vực mấy canh giờ vẫn không thấy Bất Nhiễm, nàng sắc mặt cũng dần dần nhợt nhạt, trong mắt là nhung nhớ bị một tầng sương mù bao phủ.

Nàng ngồi ở Đào Hoa Sơn đợi Bất Nhiễm thật lâu, thật lâu vẫn không thấy người ấy trở về, đợi đến ngày thứ năm, ngày thứ sáu, đến lúc nàng sắp trụ không nổi, sắp kiệt sức vì đói thì một bóng trắng từ xa dần dần tới gần.

"Thật thương tâm khi đợi người yêu, nhưng đợi không được người đó trở về phải không?"

Bạc Cô Lữ đi đến gần nàng, hắn nhìn tiểu hài tử sắc mặt trắng bệch phía dưới, hai mắt đã khóc đến sưng, vẻ mặt xanh xao yếu ớt, một chút đồng tình cũng không cho nàng mà cười hỏi.

"Ông là ai?" Tuyết Nguyệt nghe vậy đầu óc mê man cũng kéo về một tia tỉnh táo, nàng nhìn hắn yếu ớt hỏi.

"Ngươi không cần biết, bổn tôn đến đây là thông báo cho ngươi một chuyện." Bạc Cô Lữ lãnh lẽo ngữ khí áp xuống người nàng, hắn lạnh băng nói.

"Từ nay về sau không cần bám theo Nhiễm nhi nữa, Nhiễm nhi có con đường của nàng, nên xin ngươi tự trọng mà tự động rời đi xa nàng, đừng bắt nàng phải đến đây đuổi ngươi!"

"A Nhiễm làm sao có thể đuổi ta? Ông nói bậy! Rốt cuộc ông là ai, ông muốn gì?" Tuyết Nguyệt không thể tin được, sắc mặt không chút huyết sắc gào lên.

"Ta là Bạc Cô Lữ, là phụ thân nàng, nàng mấy hôm nay không về thì ngươi nên hiểu, nàng là không muốn gặp ngươi, mới nhờ ta đến đây nói cho ngươi biết, nàng từ trước đến giờ chỉ xem ngươi là tiểu hài tử, nàng chỉ đùa giỡn ngươi thôi, do ngươi ngu ngốc nên tự chịu, nàng vì sao có thể vì ngươi mà vứt bỏ tương lai tiền đồ vô lượng?" Bạc Cô Lữ lạnh lẽo từng câu, từng chữ âm độc nói ra, ngữ khí ẩn chứa nồng đậm miệt thị.

"Không, không thể nào, ông nói dối! Nàng sao có thể nói những lời như vậy, ta không tin, ta muốn đi tìm nàng..." Tuyết Nguyệt nghe hắn nói, sắc mặt đã sớm như tro tàn, nước mắt không kìm được tuôn ra, nàng ôm đầu la hét lên, sau đó kích động chật vật ngồi dậy chạy đi.

"Muốn đi sao?" Bạc Cô Lữ thật nhanh bắt lấy một vai nàng, hắn âm trầm cười, tay dùng sức, Tuyết Nguyệt vai liền nghe rốp một tiếng, nàng đau đến rên một tiếng.

"Buông ra!" Tuyết Nguyệt gào thét lên, dùng nội công một chưởng xuất đi.

Bịch...

Bạc Cô Lữ tránh né, hắn cũng hoàn lại một chưởng đánh vào ngực nàng, Tuyết Nguyệt phun ra một ngụm máu, thân thể bay xa, bụng đập mạnh vào thềm đá, một âm thanh vô cùng thanh thúy vang lên.

"Nữ nhi...của ta..." Tuyết Nguyệt mặc kệ máu từ khóe miệng ào ạt chảy ra, nàng yếu ớt sờ bụng mình, ánh mắt tràn đầy tơ máu, hận ý nhìn Bạc Cô Lữ phía trước.

Bạc Cô Lữ nghe được, sắc mặt liền thay đổi, thật nhanh chạy tới bắt mạch cho nàng, vừa đụng vào mạch tượng thân thể hắn run lên, miệng không khỏi thì thào.

"Đứa nhỏ chết rồi..."

Chapter
1 Chương 1: Xuyên không
2 Chương 2: Tiến cung
3 Chương 3: bị phục kích
4 Chương 4: Vũ tướng quân gặp nguy
5 Chương 5: Lạc bắc thần bị đánh
6 Chương 6: Âm mưu bất thành
7 Chương 7: Liễu linh nhã
8 Chương 8: Đến phượng vân cung
9 Chương 9: Đại lão bản bách vũ lâu
10 Chương 10: lạc bắc thần ăn đau
11 Chương 11: suýt nữa mất mạng
12 Chương 12: Ái lạp tư - ngân vũ
13 Chương 13: Hữu kinh vô hiểm (thượng)
14 Chương 14: hữu kinh vô hiểm (hạ)
15 Chương 15: Trả thù
16 Chương 16: Ngân vũ rời đi
17 Chương 17: [h lạc nhã] ngoài ý muốn
18 Chương 18: Ngủ cùng phi tử của ca ca liễu linh nhã
19 Chương 19: Vũ dạ ca tức giận
20 Chương 20: nàng là bản công tử muốn!
21 Chương 21: Thủy quỳ y
22 Chương 22: Liêm sỉ không ăn được, dạ ca thì ăn được
23 Chương 23: tích vân
24 Chương 24: Ngoại quốc nhân
25 Chương 25: [h lạc phong] bị câu dẫn
26 Chương 26: Phong vô tâm
27 Chương 27: Nàng là nữ nhân của lạc vương
28 Chương 28
29 Chương 29: Đau lòng (hạ)
30 Chương 30: Thiên ý
31 Chương 31: Một đêm thời gian
32 Chương 32: Hết tâm vì người
33 Chương 33: Đại thọ (thượng)
34 Chương 34: Đại thọ (hạ) - nạp phi
35 Chương 35: Lại muốn giành nữ nhân với ta?
36 Chương 36: trận chiến tại chiêu yến điện
37 Chương 37: [h lạc phong]
38 Chương 38: Tiểu phong ghen
39 Chương 39: Dạ ca! ta phải đi...
40 Chương 40: Người ở lại...
41 Chương 41: Trên đường (thượng)
42 Chương 42: Trên đường (trung)
43 Chương 43: Trên đường (hạ)
44 Chương 44: Mai phục dưới hồ tùy sinh hà
45 Chương 45: Huyết nhuộm tùy sinh hà
46 Chương 46: Bạc cô bất bại
47 Chương 47: Tam vũ huyền thiên
48 Chương 48: Một tháng thăng trầm
49 Chương 49: Nữ nhân của ta cũng đánh chủ ý? sát!
50 Chương 50: Muốn làm đồ đệ của bản vương?
51 Chương 51: Bị ám sát - thiên địch của phong vô tâm
52 Chương 52: Nhận đồ đệ
53 Chương 53: Độc tôn
54 Chương 54: Cố sự
55 Chương 55: Đánh nhau ở lâm vực
56 Chương 56: Đến chu thục (thượng)
57 Chương 57: Đến chu thục (trung)
58 Chương 58: Đến chu thục (hạ)
59 Chương 59: lâm luân thị
60 Chương 60: Thực cốt hư - vạn sinh vực
61 Chương 61: quái lạ tại vạn sinh vực (thượng)
62 Chương 62: Quái lạ tại vạn sinh vực (hạ)
63 Chương 63: Biến quỷ!
64 Chương 64: Rắc rối (thượng)
65 Chương 65: rắc rối (hạ)
66 Chương 66: Nửa năm sau - tiết sơn trang
67 Chương 67: Tuyết vô song
68 Chương 68: Đại hội võ lâm (thượng)
69 Chương 69: Đại hội võ lâm (trung)
70 Chương 70: Đại hội võ lâm (hạ) - huyết nhuộm tiết sơn trang
71 Chương 71: Nhiếp toàn chạy - tân minh chủ
72 Chương 72: [h lạc song] trầm mê
73 Chương 73: phế chu tử bác
74 Chương 74: đến tích dương cung
75 Chương 75: ngân nguyệt thảm
76 Chương 76: huyền vụ sâm lâm
77 Chương 77: Diệt quỷ âm môn (thượng)
78 Chương 78: Diệt quỷ âm môn (hạ) - biến cố!
79 Chương 79: cái gì gọi là tử biệt? cái gì gọi là thống sở?
80 Chương 80: Hai năm sau
81 Chương 81: Phượng tộc
82 Chương 82: Chu liễm
83 Chương 83: Kế hoạch
84 Chương 84: khai màn
85 Chương 85: Đến nhạc tề
86 Chương 86: [h lạc uyển] sinh cho ta một hài tử được không?
87 Chương 87: mưu hữu mưu
88 Chương 88: Xảy ra chuyện
89 Chương 89: Bạc huyền đao xuất thế!
90 Chương 90: Vô ngã ngộ thương - huyết bất sát - bà cháu sơ ngộ
91 Chương 91: Tình thế ở lạc thịnh
92 Chương 92: Duyên đoạn nghĩa tuyệt (thượng)
93 Chương 93: duyên đoạn nghĩa tuyệt (hạ)
94 Chương 94: Sâu bọ cản đường - trở về lạc thịnh
95 Chương 95: lạc thịnh biến cố (thượng)
96 Chương 96: lạc thịnh biến cố (hạ)
97 Chương 97: Tạo hóa trêu người
98 Chương 98: Nhất tiễn tam điêu - tân đế
99 Chương 99: Chuẩn bị đại hôn
100 Chương 100: Làm rõ
101 Chương 101: Đại hôn (thượng)
102 Chương 102: Đại hôn (hạ) - tuyệt tình
103 Chương 103: [h] động phòng - lại có chuyện
104 Chương 104: Bừng tỉnh
105 Chương 105: tung tích túy sát doanh
106 Chương 106: Tâm tình
107 Chương 107: trở lại tây vực
108 Chương 108: Chủ thượng túy sát doanh
109 Chương 109: lục quốc tồn vong (thượng) - bất nhiễm hiện thế!
110 Chương 110: Lục quốc tồn vong (trung) - phồn âm ấn xuất thế!
111 Chương 111: Lục quốc tồn vong (hạ) - phụ tử gặp lại
112 Chương 112: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (nhất)
113 Chương 113: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (nhị)
114 Chương 114: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (tam)
115 Chương 115: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (tứ)
116 Chương 116: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (ngũ)
117 Chương 117: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (lục)
118 Chương 118: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (thất) - hồi kết cố sự
119 Chương 119: tuyết nguyệt khôi phục ký ức - bất nhiễm thống khổ
120 Chương 120: Nhân sinh tuyệt tình (thượng)
121 Chương 121: Nhân sinh tuyệt tình (trung)
122 Chương 122: Nhân sinh tuyệt tình (hạ)
123 Chương 123: tình kiếp (thượng)
124 Chương 124: Tình kiếp (hạ)
125 Chương 125: Khổ sở
126 Chương 126: Niệm thần tình phong chi kế
127 Chương 127: Kế thành - lạc phong hòa
128 Chương 128: Không phải thánh quỷ mà là thánh hại!
129 Chương 129: ái tình
130 Chương 130: Đại hôn - thiên quan tứ phúc (thượng)
131 Chương 131: [h lạc hân] đại hôn - thiên quan tứ phúc (hạ)
132 Chương 132: Nỗi đau đến bao giờ mới dứt?
133 Chương 133: Nhã nhi, ta nhớ nàng...
134 Chương 134: Hai năm sau - món quà đầy máu
135 Chương 135: Đại kiếp nạn (nhất)
136 Chương 136: Đại kiếp nạn (nhị)
137 Chương 137: Đại kiếp nạn (tam)
138 Chương 138: Đại kiếp nạn (tứ)
139 Chương 139: Đại kiếp nạn (ngũ)
140 Chương 140: Đại kiếp nạn (lục)
141 Chương 141: Đại kiếp nạn (thất)
142 Chương 142: Đại kiếp nạn (bát)
143 Chương 143: đại kiếp nạn (cửu)
144 Chương 144: Đau đớn tột cùng...
145 Chương 145: Năm năm thăng trầm
146 Chương 146: Ngoại vực - quân y
147 Chương 147: Quân y chính là quỷ thánh
148 Chương 148: Tìm được lạc bắc thần
149 Chương 149: tình phong lộ bản chất
150 Chương 150: Gặp lại sau ly biệt
151 Chương 151: Khoái lạc
152 Chương 152: [h lạc ca] điên cuồng
153 Chương 153: Bất ngờ
154 Chương 154: bắc nguyệt tức giận
155 Chương 155: trọn vẹn
156 Chương 156: Những tổ tông nghịch ngợm
157 Chương 157: Khiếm khuyết viên mãn
158 Chương 158: Đại kết cục - hoàn
Chapter

Updated 158 Episodes

1
Chương 1: Xuyên không
2
Chương 2: Tiến cung
3
Chương 3: bị phục kích
4
Chương 4: Vũ tướng quân gặp nguy
5
Chương 5: Lạc bắc thần bị đánh
6
Chương 6: Âm mưu bất thành
7
Chương 7: Liễu linh nhã
8
Chương 8: Đến phượng vân cung
9
Chương 9: Đại lão bản bách vũ lâu
10
Chương 10: lạc bắc thần ăn đau
11
Chương 11: suýt nữa mất mạng
12
Chương 12: Ái lạp tư - ngân vũ
13
Chương 13: Hữu kinh vô hiểm (thượng)
14
Chương 14: hữu kinh vô hiểm (hạ)
15
Chương 15: Trả thù
16
Chương 16: Ngân vũ rời đi
17
Chương 17: [h lạc nhã] ngoài ý muốn
18
Chương 18: Ngủ cùng phi tử của ca ca liễu linh nhã
19
Chương 19: Vũ dạ ca tức giận
20
Chương 20: nàng là bản công tử muốn!
21
Chương 21: Thủy quỳ y
22
Chương 22: Liêm sỉ không ăn được, dạ ca thì ăn được
23
Chương 23: tích vân
24
Chương 24: Ngoại quốc nhân
25
Chương 25: [h lạc phong] bị câu dẫn
26
Chương 26: Phong vô tâm
27
Chương 27: Nàng là nữ nhân của lạc vương
28
Chương 28
29
Chương 29: Đau lòng (hạ)
30
Chương 30: Thiên ý
31
Chương 31: Một đêm thời gian
32
Chương 32: Hết tâm vì người
33
Chương 33: Đại thọ (thượng)
34
Chương 34: Đại thọ (hạ) - nạp phi
35
Chương 35: Lại muốn giành nữ nhân với ta?
36
Chương 36: trận chiến tại chiêu yến điện
37
Chương 37: [h lạc phong]
38
Chương 38: Tiểu phong ghen
39
Chương 39: Dạ ca! ta phải đi...
40
Chương 40: Người ở lại...
41
Chương 41: Trên đường (thượng)
42
Chương 42: Trên đường (trung)
43
Chương 43: Trên đường (hạ)
44
Chương 44: Mai phục dưới hồ tùy sinh hà
45
Chương 45: Huyết nhuộm tùy sinh hà
46
Chương 46: Bạc cô bất bại
47
Chương 47: Tam vũ huyền thiên
48
Chương 48: Một tháng thăng trầm
49
Chương 49: Nữ nhân của ta cũng đánh chủ ý? sát!
50
Chương 50: Muốn làm đồ đệ của bản vương?
51
Chương 51: Bị ám sát - thiên địch của phong vô tâm
52
Chương 52: Nhận đồ đệ
53
Chương 53: Độc tôn
54
Chương 54: Cố sự
55
Chương 55: Đánh nhau ở lâm vực
56
Chương 56: Đến chu thục (thượng)
57
Chương 57: Đến chu thục (trung)
58
Chương 58: Đến chu thục (hạ)
59
Chương 59: lâm luân thị
60
Chương 60: Thực cốt hư - vạn sinh vực
61
Chương 61: quái lạ tại vạn sinh vực (thượng)
62
Chương 62: Quái lạ tại vạn sinh vực (hạ)
63
Chương 63: Biến quỷ!
64
Chương 64: Rắc rối (thượng)
65
Chương 65: rắc rối (hạ)
66
Chương 66: Nửa năm sau - tiết sơn trang
67
Chương 67: Tuyết vô song
68
Chương 68: Đại hội võ lâm (thượng)
69
Chương 69: Đại hội võ lâm (trung)
70
Chương 70: Đại hội võ lâm (hạ) - huyết nhuộm tiết sơn trang
71
Chương 71: Nhiếp toàn chạy - tân minh chủ
72
Chương 72: [h lạc song] trầm mê
73
Chương 73: phế chu tử bác
74
Chương 74: đến tích dương cung
75
Chương 75: ngân nguyệt thảm
76
Chương 76: huyền vụ sâm lâm
77
Chương 77: Diệt quỷ âm môn (thượng)
78
Chương 78: Diệt quỷ âm môn (hạ) - biến cố!
79
Chương 79: cái gì gọi là tử biệt? cái gì gọi là thống sở?
80
Chương 80: Hai năm sau
81
Chương 81: Phượng tộc
82
Chương 82: Chu liễm
83
Chương 83: Kế hoạch
84
Chương 84: khai màn
85
Chương 85: Đến nhạc tề
86
Chương 86: [h lạc uyển] sinh cho ta một hài tử được không?
87
Chương 87: mưu hữu mưu
88
Chương 88: Xảy ra chuyện
89
Chương 89: Bạc huyền đao xuất thế!
90
Chương 90: Vô ngã ngộ thương - huyết bất sát - bà cháu sơ ngộ
91
Chương 91: Tình thế ở lạc thịnh
92
Chương 92: Duyên đoạn nghĩa tuyệt (thượng)
93
Chương 93: duyên đoạn nghĩa tuyệt (hạ)
94
Chương 94: Sâu bọ cản đường - trở về lạc thịnh
95
Chương 95: lạc thịnh biến cố (thượng)
96
Chương 96: lạc thịnh biến cố (hạ)
97
Chương 97: Tạo hóa trêu người
98
Chương 98: Nhất tiễn tam điêu - tân đế
99
Chương 99: Chuẩn bị đại hôn
100
Chương 100: Làm rõ
101
Chương 101: Đại hôn (thượng)
102
Chương 102: Đại hôn (hạ) - tuyệt tình
103
Chương 103: [h] động phòng - lại có chuyện
104
Chương 104: Bừng tỉnh
105
Chương 105: tung tích túy sát doanh
106
Chương 106: Tâm tình
107
Chương 107: trở lại tây vực
108
Chương 108: Chủ thượng túy sát doanh
109
Chương 109: lục quốc tồn vong (thượng) - bất nhiễm hiện thế!
110
Chương 110: Lục quốc tồn vong (trung) - phồn âm ấn xuất thế!
111
Chương 111: Lục quốc tồn vong (hạ) - phụ tử gặp lại
112
Chương 112: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (nhất)
113
Chương 113: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (nhị)
114
Chương 114: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (tam)
115
Chương 115: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (tứ)
116
Chương 116: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (ngũ)
117
Chương 117: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (lục)
118
Chương 118: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (thất) - hồi kết cố sự
119
Chương 119: tuyết nguyệt khôi phục ký ức - bất nhiễm thống khổ
120
Chương 120: Nhân sinh tuyệt tình (thượng)
121
Chương 121: Nhân sinh tuyệt tình (trung)
122
Chương 122: Nhân sinh tuyệt tình (hạ)
123
Chương 123: tình kiếp (thượng)
124
Chương 124: Tình kiếp (hạ)
125
Chương 125: Khổ sở
126
Chương 126: Niệm thần tình phong chi kế
127
Chương 127: Kế thành - lạc phong hòa
128
Chương 128: Không phải thánh quỷ mà là thánh hại!
129
Chương 129: ái tình
130
Chương 130: Đại hôn - thiên quan tứ phúc (thượng)
131
Chương 131: [h lạc hân] đại hôn - thiên quan tứ phúc (hạ)
132
Chương 132: Nỗi đau đến bao giờ mới dứt?
133
Chương 133: Nhã nhi, ta nhớ nàng...
134
Chương 134: Hai năm sau - món quà đầy máu
135
Chương 135: Đại kiếp nạn (nhất)
136
Chương 136: Đại kiếp nạn (nhị)
137
Chương 137: Đại kiếp nạn (tam)
138
Chương 138: Đại kiếp nạn (tứ)
139
Chương 139: Đại kiếp nạn (ngũ)
140
Chương 140: Đại kiếp nạn (lục)
141
Chương 141: Đại kiếp nạn (thất)
142
Chương 142: Đại kiếp nạn (bát)
143
Chương 143: đại kiếp nạn (cửu)
144
Chương 144: Đau đớn tột cùng...
145
Chương 145: Năm năm thăng trầm
146
Chương 146: Ngoại vực - quân y
147
Chương 147: Quân y chính là quỷ thánh
148
Chương 148: Tìm được lạc bắc thần
149
Chương 149: tình phong lộ bản chất
150
Chương 150: Gặp lại sau ly biệt
151
Chương 151: Khoái lạc
152
Chương 152: [h lạc ca] điên cuồng
153
Chương 153: Bất ngờ
154
Chương 154: bắc nguyệt tức giận
155
Chương 155: trọn vẹn
156
Chương 156: Những tổ tông nghịch ngợm
157
Chương 157: Khiếm khuyết viên mãn
158
Chương 158: Đại kết cục - hoàn