Chương 116: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (ngũ)

"Trả nữ nhi...cho ta..." Tuyết Nguyệt bỏ qua thân thể đau nhức, nàng kích động đánh tới Bạc Cô Lữ, mặt mày trắng đến không thể trắng hơn, trong ánh mắt là tràn ngập tơ máu, hận ý và đau đớn.

"Nếu chuyện đã đến nước này, thì..." Bạc Cô Lữ giữ tay Tuyết Nguyệt, hắn sắc mặt đầy hung ác mặc kệ nàng la hét giãy giụa, ngón trỏ cùng ngón giữa áp lại để lên miệng, hắn lẩm bẩm những từ ngữ sâu xa gì đó, sau đó chỉ mi tâm của Tuyết Nguyệt.

"Aaa..." Tuyết Nguyệt trợn mắt gào thét lên, đầu bắt đầu dâng lên một trận đau nhức dữ dội.

Bạc Cô Lữ thấy nàng không giãy giụa nữa, hắn hai tay ấn thủ trên không, sau đó đánh thẳng vào thái dương nàng, Tuyết Nguyệt trợn to mắt ọc ra một ngụm máu, con ngươi từ đau khổ dần dần chuyển thành mơ màng, mi mắt nặng trĩu đóng lại, nàng rất nhanh liền ngất đi.

"Quên đi ký ức, mới là tốt nhất cho ngươi, đứa nhỏ là nghiệt chủng không thể giữ!" Bạc Cô Lữ âm trầm nhìn Tuyết Nguyệt yếu ớt nằm phía dưới, từ tay áo hắn xuất ra đan dược uy cho nàng.

Bạc Cô Lữ đứng dậy xóa sạch dấu vết giằng co giữa hai người, thêm nữa hắn quan sát xung quanh tạo ra một vụ tai nạn giả.

Nhưng không ngờ...

"Bạc Cô Lữ a Bạc Cô Lữ, ngươi đúng là nhẫn tâm, tàn ác không ai bằng, nữ nhi con gái của mình còn ra tay."

Bỗng nhiên, Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát không biết từ đâu xuất hiện, hắn ngồi tại thềm đá gần vách vực, trào phúng lên tiếng, thânh âm vang vọng núi rừng xung quanh.

Phanh!

"Câm miệng!" Bạc Cô Lữ nheo mắt, tay đồng thời đánh ra một chưởng kình lực.

Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát nhảy lên tránh đi, hắn đáp xuống nơi Tuyết Nguyệt đang nằm, tà áo bào đen bay theo gió, hắn nhìn nữ nhân phía dưới thì cười giễu cợt.

"Tiểu Nhiễm khi biết việc này sẽ có phản ứng thế nào đây?"

"Đại tẩu!!" Từ xa, một âm thanh hốt hoảng truyền tới.

"Mặc nhi." Bạc Cô Lữ thấy Bạc Cô Mặc phẫn nộ chạy đến, hắn lập tức đổi sắc mặt tô thêm lớp ngụy trang, vẻ mặt đau khổ hiện ra gọi nàng một tiếng.

"Ngươi làm gì đại tẩu?" Bạc Cô Mặc vẻ mặt đầy lửa giận, bỏ qua Bạc Cô Lữ mà nhìn Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát quát lên.

"Ai, Bạc Cô Lữ ngươi đúng là con cáo già, tự tay giết tôn nữ, phong ấn ký ức nữ nhân này, đánh nàng trọng thương, chậc chậc bây giờ còn làm vẻ mặt đau lòng cho ai xem?" Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát cũng không quan tâm Bạc Cô Mặc đầy sát khí, hắn nhìn Bạc Cô Lữ phía trước châm biếm cười.

"Hồ ngôn loạn ngữ! Chính là ngươi, là ngươi giết tôn nữ ta, đánh trọng thương nàng!" Bạc Cô Lữ vẻ mặt không khe hở mà phản bác lại.

"Hôm nay ta phải giết ngươi!" Hắn nói xong thì lắc mình đến tấn công Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát.

"Muốn giết người diệt khẩu a?" Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát nhún người lùi ra phía sau chục trượng, hắn vẻ mặt khinh thường nhìn Bạc Cô Lữ.

"Giết ngươi trả thù cho tôn nữ ta." Bạc Cô Lữ ánh mắt tràn đầy sát ý, từng chữ một phun ra vô cùng lạnh lẽo.

"Đại tẩu, đại tẩu..." Bạc Cô Mặc nghe Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát lời nói thì sắc mặt trầm xuống, bây giờ không phải nên trách tội ai, quan trọng là xem thương thế của Tuyết Nguyệt.

Tuyết Nguyệt nằm bất động trên đá, sắc mặt vẫn xanh xao như cũ, dù nàng gọi thế nào nữ nhân này cũng không làm phản ứng, váy dài máu chảy ướt đẫm, Bạc Cô Mặc nhìn thấy thì nức nở khóc nghẹn, nếu tỷ tỷ mà biết thì sẽ đau khổ như thế nào?

Bạc Cô Mặc cố gắng không cho mình xúc động khóc lên, nàng kiềm chế kiểm tra thương thế của Tuyết Nguyệt, mạch tượng rất yếu, thân thể suy nhược, nàng lấy Phục Hoàn Đan ra uy cho Tuyết Nguyệt, đợi sắc mặt người này khôi phục nàng mới bế lên đi vào trạch viện.

Oanh! Phanh!

Bạc Cô Lữ né tránh hắc khí cuốn lấy thân thể, hai tay đánh ra hai luồng kình lực, đánh tan mây mù phía trước.

"Muốn giết ta? Không dễ đâu!" Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát hóa thành hắc khí nhập vào sương mù, nhưng thanh âm của hắn vẫn dai dẳng đâu đây.

Vút vút....

"Đại ma đầu ngươi chết đi!" Bạc Cô Lữ đâm vào sương mù, xoay mấy vòng trên không, hắn quát lên kiếm ở đai lưng đồng thời rút ra, chém mấy nhát vào không khí xung quanh.

"Đại ma đầu ta dù sao cũng không có nhẫn tâm giết hại tôn nữ như ngươi, một Chân Nhân chánh đạo chân chính Ha ha..." Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát ngữ khí nồng đậm trào phúng, hòa vào không khí truyền đến tai Bạc Cô Lữ, nghe ra vô cùng châm chọc phải không?

"Hừ! Nó là nghiệt chủng, sẽ cản trở con đường tu đạo của Nhiễm nhi sau này, nên không cần đầu thai..." Bạc Cô Mặc không có ở đây, nên Bạc Cô Lữ không cần che giấu làm gì, hắn lạnh lẽo khuôn mặt âm trầm hừ một tiếng.

"Giết hại tôn nữ còn cho là mình làm việc đúng, trên thế gian này cũng chỉ có một mình ngụy quân tử Bạc Cô Lữ ngươi!" Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát đề cao giọng lên, hắn là muốn cho Bạc Cô Mặc nghe được, ngữ khí của hắn luôn là châm biếm, miệt thị.

"Ha ha ha, muốn đi lên chí tôn vị trí của thiên hạ thì thai nhi trong bụng Tuyết Nguyệt có là gì, nó còn phải vinh hạnh khi được hi sinh vì tiền đồ của Bạc Cô Thị." Bạc Cô Lữ càng nói càng cuồng vọng âm độc, tiếng cười của hắn làm không khí như đông kết, thanh âm cũng âm lãnh quỷ dị như vậy.

"Thật tội cho Tiểu Nhiễm khi có người cha như ngươi." Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát nghe hắn nói lời này không khỏi thương hại cho hai người họ, tội nhất vẫn là đứa bé chưa chào đời đã bị gia gia mình nhẫn tâm giết hại kia, hắn nói xong thì thở dài một tiếng.

"Đừng nói nhiều, đi chết đi!" Bạc Cô Lữ quát lớn, kiếm trong tay hóa thành ngân xà bay thẳng tới người đối diện.

Bang bang...

Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát từ trong tay áo bay ra một sợi dây xích, mang theo bàn tay sắt đập vào thanh kiếm của Bạc Cô Lữ tạo ra âm thanh bén nhọn.

Hai binh khí dội ngược lại, Bạc Cô Lữ thật nhanh bắt lấy kiếm, tiến tới cùng hắn ta sống ngươi chết...

Bạc Cô Mặc bên trong phòng chăm sóc, thay y phục cho Tuyết Nguyệt, nàng vừa làm vừa rơi nước mắt, thanh âm của hai người lớn như vậy sao nàng lại không nghe thấy chứ? Nàng cảm thấy vô cùng tội lỗi với Tuyết Nguyệt, còn cả đứa bé kia, nàng không thể tin ông ta lại xuống thẳng tay với hai mẹ con nàng...

Đến khi đại tỷ biết sự thật, thì sẽ có biểu tình gì đây, mà biểu tình gì đi nữa nàng cũng không mong thấy nó, vì nàng biết tỷ tỷ có thể sẽ hóa điên mà đại khai sát giới!

Bạc Cô Mặc dùng muốn nửa chân khí trong người để điều hòa khí huyết cho Tuyết Nguyệt, nhưng đã gần một canh giờ mà người này vẫn chưa tỉnh, nàng cũng không biết nên làm sao, bây giờ nàng rất loạn không biết phải làm việc gì ngoài ngồi khóc.

Thêm một canh giờ trôi qua, Bạc Cô Lữ cả người chật vật bước vào, hắn sau khi nhìn đến nữ nhi thẫn thờ ngồi dài ở dưới, thì sắc mặt trầm xuống.

"Ông về đây là muốn xem nàng chết chưa sao?" Bạc Cô Mặc ánh mắt đầy hàn ý nhìn Bạc Cô Lữ.

"Hỗn xược! Ta muốn giết nàng thì nàng đã chết từ lâu, chứ không phải còn nằm ở đây đâu!!" Bạc Cô Lữ sắc mặt lạnh như băng, nhìn Bạc Cô Mặc quát lớn, lời nói vẫn không có chút hối cãi nào.

"Bạc Cô Chân Nhân đây là muốn ta khen ngài lương thiện sao?" Bạc Cô Mặc nghe hắn nói vậy, không khỏi trào phúng cười hỏi.

"Ngươi muốn phản..." Bạc Cô Lữ tức giận xanh mặt, tay run run chỉ xuống Bạc Cô Mặc.

"Chân Nhân xin mời đi cho, nơi này không chào đón ngươi!" Bạc Cô Mặc cũng không quan tâm hắn sắc mặt, ngữ khí lạnh lẽo trục khách.

"Hừ! Con nên an phận, nếu chống đối ta giúp nữ nhân này, thì đừng trách ta xuống tay độc ác!" Bạc Cô Lữ hừ lạnh một tiếng, ngữ khí âm lãnh cảnh cáo Bạc Cô Mặc.

"Ha ha, điều độc ác ông cũng làm rồi, còn cái gì mà ngại chứ, hay muốn giết luôn ta nữ nhi của ông?" Bạc Cô Mặc lạnh lẽo cười châm chọc nhìn hắn.

"Phản rồi!" Bạc Cô Lữ nghe vậy, không khỏi giận đến run rẩy, hắn nhìn Bạc Cô Mặc phẫn nộ nói, sau đó lạnh lùng phất tay áo rời đi.

"Bạc Cô Thị sắp bị ông phá hủy rồi!" Bạc Cô Mặc nhìn bóng lưng hắn trào phúng quát lên.

Bạc Cô Lữ làm như không nghe thấy mà thật nhanh rời khỏi Đào Hoa Sơn, hắn không cần đôi co với hài tử làm gì.

Bạc Cô Mặc cảm nhận khí tức Bạc Cô Lữ đã biến mất, thì nàng rơi nước mắt, hai ngón tay thổi một khúc sáo dài...

Không qua bao lâu, một con bồ câu trắng như tuyết bay vào đậu trên chân Bạc Cô Mặc, nàng xé ra một miếng vải trung y, dùng máu để viết một thông điệp đưa đi nơi khác.

Ghi xong một mảnh huyết thư, nàng đem nó gắn vào ống trúc trên chân bồ câu, xong thì quăng nó đi.

Nàng không thể chăm sóc được đại tẩu nên phải nhờ bằng hữu thôi, mà người nàng nhờ chính là thiên hạ đồn đãi người ái mộ Tuyết Nguyệt - Bạch Ngọc, nàng bây giờ chỉ tin người này, cũng chỉ có người này là thích hợp nhất.

Bạc Cô Mặc cũng không ngờ, nàng làm như vậy đồng nghĩa với giúp Bạc Cô Lữ một tay, đẩy đoạn tình cảm của Tuyết Nguyệt và Bất Nhiễm đi đến tuyệt lộ...

Không qua nửa canh giờ, một thân ảnh tử y liền xuất hiện trên Đào Hoa Sơn, nữ tử dung mạo mềm mại, dịu dàng đến cực điểm, giơ tay nhấc chân đều phát ra mị lực cực hạn, ánh mắt như nước trời thu tĩnh lặng yên ả, nhưng đáy mắt lại nhấc lên một hồi lo lắng, nàng không ai khác ngoài Bạch Ngọc.

(Thuần Dã: Bà Song là do di truyền nhan sắc và dịu dàng từ bã đó mấy bà, mẹ Vô Song lên sóng mọi người có trầm trồ? Ai lúc trước nhận VS là vợ thì chào hỏi mẹ chồng đi!)

"Bạch Ngọc, ngươi đến rồi, làm phiền ngươi chăm sóc đại tẩu ta, ta thời gian này sẽ không trở lại được."

Bạc Cô Mặc nhìn đến Bạch Ngọc bước vào, thì nhìn sang bên giường nhẹ giọng nhờ vả, nàng là muốn về Thiên Minh Sơn cùng mẫu thân nghĩ đối sách cho sự ác nghiệt này.

"Tuyết Nguyệt nàng..." Bạch Ngọc ánh mắt dời đến Tuyết Nguyệt trên giường, vì đau lòng mà mày nhíu lại, nàng bước đến dịu dàng xoa mặt người đang nằm, sau đó ngẩng đầu nhìn Bạc Cô Mặc nghi hoặc.

"Ngươi không nên biết sẽ tốt hơn." Bạc Cô Mặc không muốn chuyện gia đình phơi bày cho người ngoài biết, nàng đành phải lắc đầu khổ sở nói.

"Được rồi, ta sẽ chiếu cố tốt Tuyết Nguyệt, ngươi an tâm đi làm chuyện của mình đi." Bạch Ngọc hiểu chuyện, nên biết không nên truy vấn, nàng mới ôn hòa nói với Bạc Cô Mặc.

"Đa tạ ngươi." Bạc Cô Mặc chân thành cảm ơn nàng, sau đó xoay người rời đi, rời khỏi Đào Hoa Sơn.

Sau khi Bạc Cô Mặc rời khỏi, Bạch Ngọc ngày ngày chiếu cố Tuyết Nguyệt, năm ngày trôi qua trong yên tĩnh, Tuyết Nguyệt rốt cuộc cũng tỉnh lại, nàng mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy chính là Bạch Ngọc.

Nữ hài mười tám tuổi, sau khi bị phong ấn đoạn quá khứ hạnh phúc thì ký ức trống rỗng, nàng như một hài tử hoảng sợ nhào vào lòng Bạch Ngọc, muốn tìm cảm giác an toàn cho mình.

Do sự dịu dàng, ôn nhu của Bạch Ngọc, Tuyết Nguyệt cũng không còn cảm xúc sợ hãi nữa, nàng không nhớ gì cả, không biết vị thần tiên tỷ tỷ ngày ngày chăm sóc mình là ai, tất cả đều không...

Mỗi đêm nàng ngủ, luôn mơ thấy một thân ảnh tử y mơ hồ, người nọ rất ôn nhu dịu dàng với nàng, và rất yêu nàng, yêu rất nhiều, sủng ái nàng như ngọc quý trên tay.

Tuyết Nguyệt vì giấc mơ thấy Bất Nhiễm mà nhầm lẫn biến thành Bạch Ngọc, vì Bất Nhiễm cùng Bạch Ngọc ngoài dung mạo mọi thứ đều tương tự bảy phần, Tuyết Nguyệt như vậy khẳng định là không thể trách được.

Vì thế hai tháng trôi qua, Tuyết Nguyệt dần dần chìm trong sự ôn nhu của Bạch Ngọc, dần dần luân hãm vào trong, mỗi ngày cũng chỉ ỷ lại Bạch Ngọc dính lấy không buông.

Bạc Cô Mặc nhiều lần tới thăm Tuyết Nguyệt, nhưng đổi lại là ánh mắt xa lạ, và thái độ bài xích, Bạc Cô Mặc cảm thấy Tuyết Nguyệt quá ỷ vào Bạch Ngọc nên đã mở miệng kể lại quá khứ, nhưng đáng tiếc Tuyết Nguyệt không có một chút nào ấn tượng, còn hiểu lầm Bạc Cô Mặc muốn chia rẽ nàng cùng Bạch Ngọc, vì vậy mỗi lần sau Bạc Cô Mặc đến thăm, đều bị Tuyết Nguyệt làm sắc mặt đuổi về.

Bạc Cô Mặc cảm thấy thật khổ sở, thật muốn khóc...

Nói tới Bạch Ngọc, nàng khi biết Tuyết Nguyệt mất trí nhớ thì vô cùng kinh ngạc, mỗi lần Tuyết Nguyệt có cử động thân mật nàng liền trốn tránh, nàng không muốn thừa cơ hội phá hủy gia đình người khác.

Nàng nghĩ vậy, nhưng thiên ý lại không như vậy, Bạc Cô Lữ càng là không...

Vào một đêm trong tháng thứ ba, Bạc Cô Lữ giúp các nàng phá hủy ranh giới cuối cùng, hắn dùng mê dược phun khói vào phòng của hai người, sau đó thật nhanh rời đi, bỏ lại hai nữ nhân phiên vân phúc vũ trên giường...

Bạc Cô Mặc từ sau khi trở về Thiên Minh Sơn, đem chuyện này nói với Quân Diễm, Quân Diễm khi biết chuyện nàng liền ngất đi, nàng không nghĩ đến được hắn lại tàn ác như vậy...

Bạc Cô Lữ vì vậy mà đau lòng, sau khi Quân Diễm tỉnh, nàng cho hắn một bạt tai, nặng nề chửi hắn là súc sinh, đây có lẽ là lần kích động, phẫn nộ nhất của Quân Diễm!

Bạc Cô Lữ dù nghe chửi nhưng không có nói hay phản bác một lời, hắn không nói không có nghĩa là thừa nhận mình sai, hắn chỉ là không muốn chọc Quân Diễm tức giận.

Hai người cũng nói với hắn phải giải phong ấn cho Tuyết Nguyệt, Bạc Cô Lữ nói là không thể, sau khi phong ấn trong thời gian ngắn thì không thể phá, như vậy Tuyết Nguyệt sẽ chết!

Quân Diễm vì chuyện này mà mấy tháng không nhìn mặt hắn, dọn ra sau hậu viện ở.

Bạc Cô Mặc đối với phụ thân mình cũng tràn đầy thất vọng, nàng và mẫu thân cùng nhau suy nghĩ việc hóa nhỏ chuyện này, đến cùng chỉ còn cách là không cho Bất Nhiễm biết sự thật, chỉ nói là do tai nạn mà thành, dù thấy rất có lỗi với Bất Nhiễm nhưng đây là hết sức bất đắc dĩ.

Thôi thì tội lỗi của Bạc Cô Lữ, hai người cùng thay hắn gánh vác đi...

Thoáng một cái, năm tháng đã trôi qua.

Thiên Minh Sơn

Phanh!

Bên trong hang động sâu trong Thiên Minh Sơn, căn phòng lúc trước Bất Nhiễm bế quan, nay tấm thạch bị một chưởng đánh nổ tung, đợi khói bụi tan đi, một thân ảnh bị bao bởi hàn khí dần lộ ra, Bất Nhiễm mái tóc bạch kim xõa dài, khí tức cũng tăng lên lợi hại, quanh thân tản nhẹ ra hào quang mờ ảo.

Đây là Chân Nhân Đỉnh đi?

"Cuối cùng cũng đại thành, ha ha ha Nguyệt nhi ta về với nàng." Bất Nhiễm cười nói xong như con gió biến mất khỏi hang động.

Trong cung điện phía trên, Bạc Cô Lữ đang uống trà thì tay run lên, trong lòng hồi hộp nhưng rất nhanh trấn định.

"Phụ thân, Nguyệt nhi ở nơi nào?"

Bất Nhiễm bước chân nhẹ như mây đi vào đại điện, nàng nhìn lên Bạc Cô Lữ hỏi.

"Hình như ở hậu viện." Bạc Cô Lữ ngẩng đầu ôn hòa đáp.

"Chúc mừng con Chân Nhân Đỉnh." Hắn lại mỉm cười nói.

"Đa tạ phụ thân, cũng nhờ người, vậy con đi tìm nàng đây." Bất Nhiễm cảm ơn hắn xong thì phất tay áo biến mất trong đại điện.

Bạc Cô Mặc đang cùng Quân Diễm chơi cờ thì tay run lên, sắc mặt không tốt nhìn mẫu thân của mình.

"Tỷ tỷ đã xuất quan..."

"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi..." Bạc Cô Mặc vừa dứt lời, thì một âm thanh dịu dàng xen lẫn vui mừng truyền tới.

"Nhiễm nhi đã xuất quan, chúc mừng con." Quân Diễm cố gắng bình tĩnh, nhìn đến nữ nhi đang đi tới thì cười nói.

"Chúc mừng tỷ tỷ, nội công đại thành!" Bạc Cô Mặc cũng phụ họa theo.

"Đa tạ hai người, mà Nguyệt nhi nàng đâu?" Bất Nhiễm ngồi xuống bên cạnh Bạc Cô Mặc, ngữ khí có chút kích động.

"Nhiễm nhi, mẫu thân có chuyện này muốn nói với con..." Quân Diễm nhìn thẳng vào Bất Nhiễm, hít một hơi thật sâu rồi nhẹ giọng nói, đã đến lúc cho nàng biết rồi.

"Chuyện gì?" Bất Nhiễm nghe đến thì sắc mặt không tốt, trong lòng mãnh liệt bất an nổi lên, ánh mắt hoài nghi nhìn Quân Diễm.

"Tuyết Nguyệt mấy tháng trước bị người khác đánh lén, lâm vào trọng thương, cái thai đã sảy và nàng...." Quân Diễm giọng run rẩy nói.

"...Nàng làm sao?" Bất Nhiễm sắc mặt nháy mắt tái xanh đi, bật ngồi dậy kích động cầm tay mẫu thân của mình, hai mắt đỏ ngầu gằn từng chữ.

"...Đại tẩu mất trí nhớ, không còn nhớ ra ai cả..." Lần này là Bạc Cô Mặc nói.

"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi đâu!" Bất Nhiễm kích động chạy thẳng vào phòng, thanh âm phẫn nộ gầm lên, vang vọng đỉnh núi Thiên Minh Sơn.

"Tiểu Nhiễm, ta thật thương cảm cho nàng, bị phụ thân giết đi cốt nhục của mình, bị mẫu thân và muội muội lừa gạt... thật thương tâm."

Bỗng nhiên, âm thanh từ xa truyền tới, ngữ khí đau lòng, thương tiếc nghe ra rõ ràng.

"Hồ ngôn loạn ngữ!" Quân Diễm thân thể run lên, quát lớn về phía chân trời.

"Ngươi nói gì!!" Bất Nhiễm cả người run rẩy, sắc mặt âm lãnh xuống, ngữ khí lãnh lẽo đẩy xa.

"Ta nói, Bạc Cô Lữ giết đi cốt nhục của nàng, đánh trọng thương, phong bế ký ức Tuyết Nguyệt, còn mẫu thân và muội muội nàng vì bao che cho hắn mà lừa gạt nàng!" Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát hiện thân ở vách vực, hắn âm thanh không lớn không nhỏ lại vang lên.

Chapter
1 Chương 1: Xuyên không
2 Chương 2: Tiến cung
3 Chương 3: bị phục kích
4 Chương 4: Vũ tướng quân gặp nguy
5 Chương 5: Lạc bắc thần bị đánh
6 Chương 6: Âm mưu bất thành
7 Chương 7: Liễu linh nhã
8 Chương 8: Đến phượng vân cung
9 Chương 9: Đại lão bản bách vũ lâu
10 Chương 10: lạc bắc thần ăn đau
11 Chương 11: suýt nữa mất mạng
12 Chương 12: Ái lạp tư - ngân vũ
13 Chương 13: Hữu kinh vô hiểm (thượng)
14 Chương 14: hữu kinh vô hiểm (hạ)
15 Chương 15: Trả thù
16 Chương 16: Ngân vũ rời đi
17 Chương 17: [h lạc nhã] ngoài ý muốn
18 Chương 18: Ngủ cùng phi tử của ca ca liễu linh nhã
19 Chương 19: Vũ dạ ca tức giận
20 Chương 20: nàng là bản công tử muốn!
21 Chương 21: Thủy quỳ y
22 Chương 22: Liêm sỉ không ăn được, dạ ca thì ăn được
23 Chương 23: tích vân
24 Chương 24: Ngoại quốc nhân
25 Chương 25: [h lạc phong] bị câu dẫn
26 Chương 26: Phong vô tâm
27 Chương 27: Nàng là nữ nhân của lạc vương
28 Chương 28
29 Chương 29: Đau lòng (hạ)
30 Chương 30: Thiên ý
31 Chương 31: Một đêm thời gian
32 Chương 32: Hết tâm vì người
33 Chương 33: Đại thọ (thượng)
34 Chương 34: Đại thọ (hạ) - nạp phi
35 Chương 35: Lại muốn giành nữ nhân với ta?
36 Chương 36: trận chiến tại chiêu yến điện
37 Chương 37: [h lạc phong]
38 Chương 38: Tiểu phong ghen
39 Chương 39: Dạ ca! ta phải đi...
40 Chương 40: Người ở lại...
41 Chương 41: Trên đường (thượng)
42 Chương 42: Trên đường (trung)
43 Chương 43: Trên đường (hạ)
44 Chương 44: Mai phục dưới hồ tùy sinh hà
45 Chương 45: Huyết nhuộm tùy sinh hà
46 Chương 46: Bạc cô bất bại
47 Chương 47: Tam vũ huyền thiên
48 Chương 48: Một tháng thăng trầm
49 Chương 49: Nữ nhân của ta cũng đánh chủ ý? sát!
50 Chương 50: Muốn làm đồ đệ của bản vương?
51 Chương 51: Bị ám sát - thiên địch của phong vô tâm
52 Chương 52: Nhận đồ đệ
53 Chương 53: Độc tôn
54 Chương 54: Cố sự
55 Chương 55: Đánh nhau ở lâm vực
56 Chương 56: Đến chu thục (thượng)
57 Chương 57: Đến chu thục (trung)
58 Chương 58: Đến chu thục (hạ)
59 Chương 59: lâm luân thị
60 Chương 60: Thực cốt hư - vạn sinh vực
61 Chương 61: quái lạ tại vạn sinh vực (thượng)
62 Chương 62: Quái lạ tại vạn sinh vực (hạ)
63 Chương 63: Biến quỷ!
64 Chương 64: Rắc rối (thượng)
65 Chương 65: rắc rối (hạ)
66 Chương 66: Nửa năm sau - tiết sơn trang
67 Chương 67: Tuyết vô song
68 Chương 68: Đại hội võ lâm (thượng)
69 Chương 69: Đại hội võ lâm (trung)
70 Chương 70: Đại hội võ lâm (hạ) - huyết nhuộm tiết sơn trang
71 Chương 71: Nhiếp toàn chạy - tân minh chủ
72 Chương 72: [h lạc song] trầm mê
73 Chương 73: phế chu tử bác
74 Chương 74: đến tích dương cung
75 Chương 75: ngân nguyệt thảm
76 Chương 76: huyền vụ sâm lâm
77 Chương 77: Diệt quỷ âm môn (thượng)
78 Chương 78: Diệt quỷ âm môn (hạ) - biến cố!
79 Chương 79: cái gì gọi là tử biệt? cái gì gọi là thống sở?
80 Chương 80: Hai năm sau
81 Chương 81: Phượng tộc
82 Chương 82: Chu liễm
83 Chương 83: Kế hoạch
84 Chương 84: khai màn
85 Chương 85: Đến nhạc tề
86 Chương 86: [h lạc uyển] sinh cho ta một hài tử được không?
87 Chương 87: mưu hữu mưu
88 Chương 88: Xảy ra chuyện
89 Chương 89: Bạc huyền đao xuất thế!
90 Chương 90: Vô ngã ngộ thương - huyết bất sát - bà cháu sơ ngộ
91 Chương 91: Tình thế ở lạc thịnh
92 Chương 92: Duyên đoạn nghĩa tuyệt (thượng)
93 Chương 93: duyên đoạn nghĩa tuyệt (hạ)
94 Chương 94: Sâu bọ cản đường - trở về lạc thịnh
95 Chương 95: lạc thịnh biến cố (thượng)
96 Chương 96: lạc thịnh biến cố (hạ)
97 Chương 97: Tạo hóa trêu người
98 Chương 98: Nhất tiễn tam điêu - tân đế
99 Chương 99: Chuẩn bị đại hôn
100 Chương 100: Làm rõ
101 Chương 101: Đại hôn (thượng)
102 Chương 102: Đại hôn (hạ) - tuyệt tình
103 Chương 103: [h] động phòng - lại có chuyện
104 Chương 104: Bừng tỉnh
105 Chương 105: tung tích túy sát doanh
106 Chương 106: Tâm tình
107 Chương 107: trở lại tây vực
108 Chương 108: Chủ thượng túy sát doanh
109 Chương 109: lục quốc tồn vong (thượng) - bất nhiễm hiện thế!
110 Chương 110: Lục quốc tồn vong (trung) - phồn âm ấn xuất thế!
111 Chương 111: Lục quốc tồn vong (hạ) - phụ tử gặp lại
112 Chương 112: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (nhất)
113 Chương 113: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (nhị)
114 Chương 114: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (tam)
115 Chương 115: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (tứ)
116 Chương 116: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (ngũ)
117 Chương 117: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (lục)
118 Chương 118: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (thất) - hồi kết cố sự
119 Chương 119: tuyết nguyệt khôi phục ký ức - bất nhiễm thống khổ
120 Chương 120: Nhân sinh tuyệt tình (thượng)
121 Chương 121: Nhân sinh tuyệt tình (trung)
122 Chương 122: Nhân sinh tuyệt tình (hạ)
123 Chương 123: tình kiếp (thượng)
124 Chương 124: Tình kiếp (hạ)
125 Chương 125: Khổ sở
126 Chương 126: Niệm thần tình phong chi kế
127 Chương 127: Kế thành - lạc phong hòa
128 Chương 128: Không phải thánh quỷ mà là thánh hại!
129 Chương 129: ái tình
130 Chương 130: Đại hôn - thiên quan tứ phúc (thượng)
131 Chương 131: [h lạc hân] đại hôn - thiên quan tứ phúc (hạ)
132 Chương 132: Nỗi đau đến bao giờ mới dứt?
133 Chương 133: Nhã nhi, ta nhớ nàng...
134 Chương 134: Hai năm sau - món quà đầy máu
135 Chương 135: Đại kiếp nạn (nhất)
136 Chương 136: Đại kiếp nạn (nhị)
137 Chương 137: Đại kiếp nạn (tam)
138 Chương 138: Đại kiếp nạn (tứ)
139 Chương 139: Đại kiếp nạn (ngũ)
140 Chương 140: Đại kiếp nạn (lục)
141 Chương 141: Đại kiếp nạn (thất)
142 Chương 142: Đại kiếp nạn (bát)
143 Chương 143: đại kiếp nạn (cửu)
144 Chương 144: Đau đớn tột cùng...
145 Chương 145: Năm năm thăng trầm
146 Chương 146: Ngoại vực - quân y
147 Chương 147: Quân y chính là quỷ thánh
148 Chương 148: Tìm được lạc bắc thần
149 Chương 149: tình phong lộ bản chất
150 Chương 150: Gặp lại sau ly biệt
151 Chương 151: Khoái lạc
152 Chương 152: [h lạc ca] điên cuồng
153 Chương 153: Bất ngờ
154 Chương 154: bắc nguyệt tức giận
155 Chương 155: trọn vẹn
156 Chương 156: Những tổ tông nghịch ngợm
157 Chương 157: Khiếm khuyết viên mãn
158 Chương 158: Đại kết cục - hoàn
Chapter

Updated 158 Episodes

1
Chương 1: Xuyên không
2
Chương 2: Tiến cung
3
Chương 3: bị phục kích
4
Chương 4: Vũ tướng quân gặp nguy
5
Chương 5: Lạc bắc thần bị đánh
6
Chương 6: Âm mưu bất thành
7
Chương 7: Liễu linh nhã
8
Chương 8: Đến phượng vân cung
9
Chương 9: Đại lão bản bách vũ lâu
10
Chương 10: lạc bắc thần ăn đau
11
Chương 11: suýt nữa mất mạng
12
Chương 12: Ái lạp tư - ngân vũ
13
Chương 13: Hữu kinh vô hiểm (thượng)
14
Chương 14: hữu kinh vô hiểm (hạ)
15
Chương 15: Trả thù
16
Chương 16: Ngân vũ rời đi
17
Chương 17: [h lạc nhã] ngoài ý muốn
18
Chương 18: Ngủ cùng phi tử của ca ca liễu linh nhã
19
Chương 19: Vũ dạ ca tức giận
20
Chương 20: nàng là bản công tử muốn!
21
Chương 21: Thủy quỳ y
22
Chương 22: Liêm sỉ không ăn được, dạ ca thì ăn được
23
Chương 23: tích vân
24
Chương 24: Ngoại quốc nhân
25
Chương 25: [h lạc phong] bị câu dẫn
26
Chương 26: Phong vô tâm
27
Chương 27: Nàng là nữ nhân của lạc vương
28
Chương 28
29
Chương 29: Đau lòng (hạ)
30
Chương 30: Thiên ý
31
Chương 31: Một đêm thời gian
32
Chương 32: Hết tâm vì người
33
Chương 33: Đại thọ (thượng)
34
Chương 34: Đại thọ (hạ) - nạp phi
35
Chương 35: Lại muốn giành nữ nhân với ta?
36
Chương 36: trận chiến tại chiêu yến điện
37
Chương 37: [h lạc phong]
38
Chương 38: Tiểu phong ghen
39
Chương 39: Dạ ca! ta phải đi...
40
Chương 40: Người ở lại...
41
Chương 41: Trên đường (thượng)
42
Chương 42: Trên đường (trung)
43
Chương 43: Trên đường (hạ)
44
Chương 44: Mai phục dưới hồ tùy sinh hà
45
Chương 45: Huyết nhuộm tùy sinh hà
46
Chương 46: Bạc cô bất bại
47
Chương 47: Tam vũ huyền thiên
48
Chương 48: Một tháng thăng trầm
49
Chương 49: Nữ nhân của ta cũng đánh chủ ý? sát!
50
Chương 50: Muốn làm đồ đệ của bản vương?
51
Chương 51: Bị ám sát - thiên địch của phong vô tâm
52
Chương 52: Nhận đồ đệ
53
Chương 53: Độc tôn
54
Chương 54: Cố sự
55
Chương 55: Đánh nhau ở lâm vực
56
Chương 56: Đến chu thục (thượng)
57
Chương 57: Đến chu thục (trung)
58
Chương 58: Đến chu thục (hạ)
59
Chương 59: lâm luân thị
60
Chương 60: Thực cốt hư - vạn sinh vực
61
Chương 61: quái lạ tại vạn sinh vực (thượng)
62
Chương 62: Quái lạ tại vạn sinh vực (hạ)
63
Chương 63: Biến quỷ!
64
Chương 64: Rắc rối (thượng)
65
Chương 65: rắc rối (hạ)
66
Chương 66: Nửa năm sau - tiết sơn trang
67
Chương 67: Tuyết vô song
68
Chương 68: Đại hội võ lâm (thượng)
69
Chương 69: Đại hội võ lâm (trung)
70
Chương 70: Đại hội võ lâm (hạ) - huyết nhuộm tiết sơn trang
71
Chương 71: Nhiếp toàn chạy - tân minh chủ
72
Chương 72: [h lạc song] trầm mê
73
Chương 73: phế chu tử bác
74
Chương 74: đến tích dương cung
75
Chương 75: ngân nguyệt thảm
76
Chương 76: huyền vụ sâm lâm
77
Chương 77: Diệt quỷ âm môn (thượng)
78
Chương 78: Diệt quỷ âm môn (hạ) - biến cố!
79
Chương 79: cái gì gọi là tử biệt? cái gì gọi là thống sở?
80
Chương 80: Hai năm sau
81
Chương 81: Phượng tộc
82
Chương 82: Chu liễm
83
Chương 83: Kế hoạch
84
Chương 84: khai màn
85
Chương 85: Đến nhạc tề
86
Chương 86: [h lạc uyển] sinh cho ta một hài tử được không?
87
Chương 87: mưu hữu mưu
88
Chương 88: Xảy ra chuyện
89
Chương 89: Bạc huyền đao xuất thế!
90
Chương 90: Vô ngã ngộ thương - huyết bất sát - bà cháu sơ ngộ
91
Chương 91: Tình thế ở lạc thịnh
92
Chương 92: Duyên đoạn nghĩa tuyệt (thượng)
93
Chương 93: duyên đoạn nghĩa tuyệt (hạ)
94
Chương 94: Sâu bọ cản đường - trở về lạc thịnh
95
Chương 95: lạc thịnh biến cố (thượng)
96
Chương 96: lạc thịnh biến cố (hạ)
97
Chương 97: Tạo hóa trêu người
98
Chương 98: Nhất tiễn tam điêu - tân đế
99
Chương 99: Chuẩn bị đại hôn
100
Chương 100: Làm rõ
101
Chương 101: Đại hôn (thượng)
102
Chương 102: Đại hôn (hạ) - tuyệt tình
103
Chương 103: [h] động phòng - lại có chuyện
104
Chương 104: Bừng tỉnh
105
Chương 105: tung tích túy sát doanh
106
Chương 106: Tâm tình
107
Chương 107: trở lại tây vực
108
Chương 108: Chủ thượng túy sát doanh
109
Chương 109: lục quốc tồn vong (thượng) - bất nhiễm hiện thế!
110
Chương 110: Lục quốc tồn vong (trung) - phồn âm ấn xuất thế!
111
Chương 111: Lục quốc tồn vong (hạ) - phụ tử gặp lại
112
Chương 112: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (nhất)
113
Chương 113: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (nhị)
114
Chương 114: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (tam)
115
Chương 115: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (tứ)
116
Chương 116: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (ngũ)
117
Chương 117: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (lục)
118
Chương 118: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (thất) - hồi kết cố sự
119
Chương 119: tuyết nguyệt khôi phục ký ức - bất nhiễm thống khổ
120
Chương 120: Nhân sinh tuyệt tình (thượng)
121
Chương 121: Nhân sinh tuyệt tình (trung)
122
Chương 122: Nhân sinh tuyệt tình (hạ)
123
Chương 123: tình kiếp (thượng)
124
Chương 124: Tình kiếp (hạ)
125
Chương 125: Khổ sở
126
Chương 126: Niệm thần tình phong chi kế
127
Chương 127: Kế thành - lạc phong hòa
128
Chương 128: Không phải thánh quỷ mà là thánh hại!
129
Chương 129: ái tình
130
Chương 130: Đại hôn - thiên quan tứ phúc (thượng)
131
Chương 131: [h lạc hân] đại hôn - thiên quan tứ phúc (hạ)
132
Chương 132: Nỗi đau đến bao giờ mới dứt?
133
Chương 133: Nhã nhi, ta nhớ nàng...
134
Chương 134: Hai năm sau - món quà đầy máu
135
Chương 135: Đại kiếp nạn (nhất)
136
Chương 136: Đại kiếp nạn (nhị)
137
Chương 137: Đại kiếp nạn (tam)
138
Chương 138: Đại kiếp nạn (tứ)
139
Chương 139: Đại kiếp nạn (ngũ)
140
Chương 140: Đại kiếp nạn (lục)
141
Chương 141: Đại kiếp nạn (thất)
142
Chương 142: Đại kiếp nạn (bát)
143
Chương 143: đại kiếp nạn (cửu)
144
Chương 144: Đau đớn tột cùng...
145
Chương 145: Năm năm thăng trầm
146
Chương 146: Ngoại vực - quân y
147
Chương 147: Quân y chính là quỷ thánh
148
Chương 148: Tìm được lạc bắc thần
149
Chương 149: tình phong lộ bản chất
150
Chương 150: Gặp lại sau ly biệt
151
Chương 151: Khoái lạc
152
Chương 152: [h lạc ca] điên cuồng
153
Chương 153: Bất ngờ
154
Chương 154: bắc nguyệt tức giận
155
Chương 155: trọn vẹn
156
Chương 156: Những tổ tông nghịch ngợm
157
Chương 157: Khiếm khuyết viên mãn
158
Chương 158: Đại kết cục - hoàn