C50: Sự thật trong bóng tối

Bắc Đường Du sắp xếp phòng cho trưởng công chúa và Thường thị ở lại. Khi Phong Chi Danh trở về, biết rằng trưởng công chúa đã đến thì liền vào phòng riêng gặp bà. Trưởng công chúa đang quỳ trên bồ đoàn hướng cửa sổ có ánh trăng sáng niệm phật châu. Bà dừng lại một chút, đứng lên ôm Phong Chi Danh rồi mới thả tay ra. Phong Chi Danh mừng rỡ hỏi: "Mẫu phi về tới sao không cho người thông báo với con để con đi đón người?"

"Con không cần cực nhọc, ta cũng đến rồi. Ngược lại là con, chuyện thành hôn trọng đại như vậy mà không báo một tiếng với ta."

"Du nhi..." Phong Chi Danh ậm ờ muốn hỏi lại thôi, cũng không thể hỏi thẳng rốt cuộc thì bà đã nói những gì với Bắc Đường Du. Bất quá, trông sắc mặt Bắc Đường Du bình thản như thường, có lẽ cũng không phải chuyện nghiêm trọng.

"Rất tốt. Chỉ cần là người con yêu thích thì chính là tốt nhất."

Phong Chi Danh gật đầu không hỏi về chuyện này nữa: "Mẫu phi sẽ ở lại bao lâu?"

"Ngày mai ta quay về rồi."

"Sao lại nhanh vậy?"

"Người cần gặp đã gặp, những người không cần gặp thì không muốn vì quan hệ khi xưa mà cứ lôi lôi kéo kéo không dứt." Trưởng công chúa đi đến túi hành lý đặt trên bàn thấp của nhuyễn tháp lấy ra một cuộn vải bọc màu xanh đưa cho Phong Chi Danh.

Phong Chi Danh đón nhận nhưng không mở, khóe mắt giật nhẹ hỏi: "Thứ này lẽ nào là di chiếu năm xưa của tiên đế?"

Trưởng công chúa gật đầu: "Con tự liệu mà xem. Nếu là công cụ dùng được thì giữ lại, không dùng được cứ trực tiếp đốt bỏ. Tuy nhiên, có một chuyện mà con phải biết. Hoàng thượng chắc chắn sẽ không truyền ngôi cho Giản Mặc. Không cùng huyết thống phụ tử là một trong các lý do, lý do khác nằm ở thân thế thật sự của Giản Mặc."

Phong Chi Danh phân vân: "Lẽ nào tin đồn trước đây nói trưởng tử của tiên đế yêu thương một nữ nhân khác loài là sự thật?"

"Đúng là sự thật. Mẫu thân thân sinh của Giản Mặc là nửa người nửa yêu. Vì điều này, Giản Mặc vừa sinh ra đã yếu ớt hơn người khác, bất quá có mất ắt sẽ có được, dòng máu đang chảy trong cơ thể nó lại kỳ diệu trở thành thuốc quý. Hoàng thượng ưu ái Giản Mặc chỉ là bề ngoài, chung quy vẫn muốn Giản Mặc trở thành dược nhân dâng hiến thứ máu tốt đó kéo dài mạng sống cho ông ta. Tình thân trong gia tộc đế vương xưa nay luôn bạc bẽo vô vàn. Ta mong là con đừng can dự quá sâu."

"Sóng gió này từ sớm con đã không thể rút ra như người ngoài cuộc được nữa rồi. Nếu mẫu phi chịu nói sự thật về Phong gia với con, chưa chừng con còn được rút lui an toàn, bằng không thịt nát xương tan lúc nào cũng không hay."

"..."

"Mẫu phi, lúc nhỏ người nói khi con trưởng thành sẽ kể rõ đầu đuôi, nhưng giờ con trưởng thành rồi người ba lần bốn lượt lảng tránh nhắc đến chuyện này. Rốt cuộc thì bao giờ con mới biết căn bệnh quái ác mà bản thân đang hứng chịu là từ đâu? Chí ít trước lúc chết con có quyền được biết."

Trưởng công chúa khổ não than: "Danh nhi à, ta cũng có điều bất đắc dĩ. Ta từng hứa với phụ vương con nếu không đến bước đường cùng sẽ không nói ra mọi chuyện."

"Dù mẫu phi không nói con cũng quyết điều tra đến cùng. Đằng nào thì con cũng biết người có thể cho con những manh mối kia là ai rồi."

Trưởng công chúa cầm phật châu đè tay xuống bàn thấp: "Thế nên con đã tìm kiếm Mao Toại Tử sao?"

"Làm sao mẫu phi biết?" Phong Chi Danh kinh ngạc hỏi.

Trưởng công chúa thú nhận: "Bởi vì ta cũng như con vẫn luôn tìm kiếm ông ta. Trước khi đến đây, ta gặp Linh nhi ở duyên hải biển Thước. Là ta bảo nó quay về không cho nó tiếp tục tìm kiếm nữa."

"Hèn gì mà hắn trở nên kỳ lạ, dạo gần đây tìm mãi cũng không ra." Phong Chi Danh nghĩ thầm, lại nghe trưởng công chúa hỏi: "Vì sao con nghĩ Mao Toại Tử sẽ biết gì đó?"

Phong Chi Danh nói ra suy đoán trong lòng: "Hoài Bắc quận vương phủ và phủ quốc sư nhìn bề ngoài thì ở cuối hai con đường khác nhau nhưng lại nối thông bằng một mật đạo, mà mật đạo này là nơi tổ tiên Phong gia bao đời dùng để tự nhốt chính mình khi căn bệnh bộc phát. Ban đầu một vị tổ tiên nào đó của Phong gia trở thành quốc sư, để tránh qua lại phiền phức giữa Hoài Bắc quận vương phủ và phủ quốc sư có lẽ đã âm thầm xây dựng mật đạo. Sau đó, con cháu Phong gia theo bước tiền nhân đều trở thành quốc sư, cho nên chưa từng có ai phát hiện ra bí mật này. Tuy nhiên, vào thời phụ vương, người chỉ tập tước chứ không làm quốc sư mà trở thành y giả, tiến cử Mao Toại Tử vào vị trí này. Mao Toại Tử tinh thông ngũ hành thuật số, bát quái trận căn bản không làm khó nổi ông ta. Thế mà, phụ vương không chút nghi kỵ, cũng không lấp kín mật đạo vốn là điểm yếu của Phong gia, vậy chỉ có thể nói hai người bọn họ có quan hệ phi thường sâu sắc. Phụ vương và nghĩa phụ cũng là huynh đệ chí cốt, thậm chí nghĩa phụ còn xem con trai của huynh đệ như con trai mình, nhưng người lại không hề biết chút gì về mật đạo này. Không phải rất đáng ngờ sao? Lần theo thân thế thật sự của Mao Toại Tử, con vô tình biết được Mao gia ở Lĩnh Tây và ngôi mộ của công chúa Mã Lệ Cơ chỉ được nhắc đến trong truyền thuyết. Tổ tiên Phong gia cũng vì trộm mộ mà mắc phải căn bệnh bất trị. Ít nhiều gì thì hai chuyện này phải có chút liên quan. Con sẽ không ép mẫu phi nhưng con hy vọng mẫu phi hiểu, ngày nào chưa sáng tỏ đầu đuôi, ngày đó con sẽ chưa dừng lại."

Phật châu bị lực siết quá mạnh của trưởng công chúa khiến đứt đoạn. Những hạt gỗ to tròn lăn lóc khắp mặt bàn, rơi xuống dưới chân bà rồi chạy dài đến chỗ Phong Chi Danh. Phong Chi Danh khom người nhặt lên từng viên một, đem đến đặt ngay ngắn vào bàn định quay đi. Trưởng công chúa nắm tay y kéo lại nói: "Lần này ta trở về kinh thành có lẽ là lần cuối, những tang thương ở nơi này thật sự không muốn nhớ nữa. Vết thương đã mưng mủ ghét nhất là bị người khác khơi lại. Thôi được, ta sẽ nói với con, xem như chấm dứt triệt để vướng bận lâu nay trong lòng con, cũng là sự giải thoát cho gánh nặng đời này của ta. Con nói đúng, những chuyện này đều có liên quan, nhưng không phải toàn bộ những gì con nghĩ. Con chỉ đúng một phần mà thôi. Quá nhiều năm trôi qua rồi, sự thật bị xem là hư không còn lời đồn thổi thì lấn át mọi thứ. Chẳng hề tồn tại ngôi mộ nào của công chúa Mã Lệ Cơ cả, tuy nhiên nàng ta chính là người quan trọng trong chuỗi bất hạnh còn kéo dài đến tận bây giờ."

Phong Chi Danh im lặng lắng nghe. Trưởng công chúa buông tay y, từ từ kể lại trong sự bi thương và đè nén: "Chuyện này bắt đầu từ một lời đồn. Lời đồn rằng hoàng đế đầu tiên của Đới quốc có một kho báu bất tận nhưng người Đới quốc kỳ dị lạ thường, không ham mê vật chất, chỉ thờ cúng thần rắn và nghe theo những lời thần phán truyền. Thần của bọn họ nói kho báu đó sẽ mang đến tai ương diệt quốc, thế nên bọn họ không dám đụng vào. Hoàng thất Đại Hành thời đó lại rất thèm khát kho báu này, đặc biệt là nhan sắc được đồn đại khuynh thành tuyệt thế của công chúa Mã Lệ Cơ, vì vậy đã kéo binh tiêu diệt toàn bộ Đới quốc. Hoàng tộc Đới quốc thà chết không khai ra kho báu, nam nhân bị thiêu sống, nữ nhân trở thành nô lệ tình dục. Mã Lệ Cơ khi ấy đang mang thai, đứng nhìn phò mã của nàng ta bị thiêu chết trong nỗi căm hận sục sôi. Khổ sở lắm nàng ta mới sinh hạ được đứa con, không ngờ lại là con gái, mà con gái thì không thể gánh vác mối thù máu của quốc gia được, chỉ đành giao cho một thị vệ họ Mao mang ra khỏi cung. Thị vệ này lần đầu tiên gặp Mã Lệ Cơ đã nhất kiến chung tình. Mã Lệ Cơ quan hệ với hắn đổi lấy cơ hội sống sót cho con gái của nàng ta. Sau đó, nàng ta tự sát vì không chịu nổi ô nhục bị đám nam nhân thay phiên giày vò nữa, thế nên nàng ta làm gì có được ngôi mộ tử tế? Hoàng thất Đại Hành muốn che giấu những việc xấu hổ từng gây ra mà đổ hết tội lỗi và sự khinh miệt lên đức hạnh của Mã Lệ Cơ cùng với những dị thuật của Đới quốc. Thật ra trước lúc chết, Mã Lệ Cơ đã xăm lên lưng đứa con gái nhỏ bản đồ kho báu cùng với một lời nguyền. Lời nguyền đó ám ảnh cô gái từ nhỏ tới lớn, tìm đến trong giấc mơ hằng đêm của cô tái hiện lại cái ngày mà cả Đới quốc chìm trong biển máu. Cô gái càng lớn càng giống Mã Lệ Cơ, vì vậy đã thay thế vị trí của mẫu thân trong lòng thị vệ họ Mao, mục đích là để có thêm đồng minh cùng nàng đi tìm kho báu. Thị vệ họ Mao lại kéo theo bạn của hắn xuất thân từ dân trộm mộ rất thông thuộc những địa đạo hiểm hóc, và người này chính là tổ tiên Phong gia. Ba người rất nhanh đã tìm thấy nơi vẽ trên lưng cô gái, đáng tiếc ở đó chỉ có một hòm vàng nhỏ và ba món đồ: một lọ thuốc, một cây bút lông và một tấm gương đồng. Bọn họ thất vọng vì kho báu bất tận chỉ là bịa đặt, nhưng không rõ tác dụng của ba món đồ này là gì, đành phải chia nhau mỗi người giữ một món cùng với ít vàng. Cô gái giữ tấm gương đồng, tổ tiên Phong gia giữ lọ thuốc, thị vệ họ Mao giữ cây bút. Sau khi sinh hạ đứa con trai đầu lòng cho thị vệ họ Mao, cô gái qua đời vì bệnh, tấm gương đồng cũng trao cho y cất giữ luôn. Vì thâm tình chưa dứt với Mã Lệ Cơ, thị vệ họ Mao luôn chấp niệm với việc báo thù cho Mã Lệ Cơ và phục hưng Đới quốc. Ông ta qua đời thì con cháu lại tiếp nối chí hướng ấy, không ngừng khám phá bí mật của gương đồng và cây bút. Tổ tiên Phong gia thì không vĩ đại như vậy, họ không hề quan tâm Mã Lệ Cơ là ai, chỉ biết nhìn vào lợi ích của kho báu thôi. Họ nghĩ lọ thuốc là cái gì đó rất màu nhiệm, cũng có thể là thuốc trường sinh bất lão, vì nếu là độc thì người ta đã không phải cất giữ ở nơi tương truyền có kho báu làm gì."

"Thế nên bọn họ đã uống sao?" Phong Chi Danh thất kinh hỏi.

Trưởng công chúa bất lực trầm giọng xuống: "Phải, bọn họ đã uống, và từ đó Phong gia mắc phải căn bệnh khủng khiếp không cách gì chữa lành này. Phong gia và Mao gia vô hình chung đã bị trói buộc với nhau từ đó. Phụ vương con và Mao Toại Tử không phải tri giao, nhưng bọn họ vì sự trói buộc có một không hai này lại vô cùng thấu hiểu và tin tưởng nhau. Tuy nhiên, đến đời của Mao Toại Tử thì gương đồng và cây bút đều không còn nữa mà đã bị một trưởng bối trong tộc cho là điềm rủi bán đi mất. Mao Toại Tử vẫn luôn tìm kiếm chúng. Trước khi phụ vương con qua đời không lâu, Mao Toại Tử đột nhiên nói với bọn ta đã tìm ra bí mật của ba món đồ kia nhưng vẫn cần có được gương đồng và cây bút để kết hợp với lọ thuốc của Phong gia kiểm chứng. Ông ấy nói nếu suy đoán của ông ấy là đúng thì thậm chí còn chữa được bệnh cho phụ vương con, đáng tiếc phụ vương con không đợi nổi. Đến lúc con trở thành quốc sư, Mao Toại Tử giống như bốc hơi khỏi thế gian này vậy. Ta thật sự không biết lời nói kia là đùa hay thật, hy vọng có thể là thật thì tốt biết mấy. Do đó, ta vẫn luôn tìm kiếm Mao Toại Tử nhưng không thể để quá nhiều người biết được sự thật đằng sau, bằng không danh dự của hoàng thất Đại Hành và cả Phong gia sẽ sụp đổ. Danh nhi, con có thể tìm kiếm Mao Toại Tử hỏi về căn bệnh của mình, cũng là thực hiện tâm nguyện của ta, nhưng con tuyệt đối không thể dính dáng đến những chuyện phản quốc ông ta âm mưu. Ta biết tội lỗi của tiền nhân nhơ nhuốc và đáng ghê tởm đến chừng nào, nhưng thân là người chảy cùng dòng máu đó với họ, cả ta và con đều không làm được gì khác hơn."

Phong Chi Danh từng nghĩ một đời này gần như đi đến điểm cuối, chuyện gì người gì y cũng từng gặp qua, không thể nào có chuyện sẽ khiến cho y phải chấn động nữa. Thế nhưng, những lời của trưởng công chúa giống như mũi dao đang lóc dần từng thớ thịt trong trái tim y ra, bức bối và ngột ngạt đến mức khó thở. Ai đúng ai sai thì còn nghĩa lý gì? Vì sao người cuối cùng hứng chịu hậu quả thảm khốc chỉ có con cháu đời sau? Tai bay vạ gió từ trên trời rơi xuống cũng không bàng hoàng và éo le đến mức này.

"Danh nhi..." Trưởng công chúa cũng đau khổ không kém, muốn bước lại an ủi y nhưng bà không có đủ sức mạnh thay đổi sự thật trớ trêu này, cho nên an ủi bao nhiêu cũng chỉ là thừa thãi mà thôi.

Phong Chi Danh nhất thời chưa thể thanh tỉnh, đau đớn quay lưng không muốn đối diện với bà nữa: "Mẫu phi à, con thật sự không hiểu. Con ngàn vạn lần cũng không hiểu. Mất đi phụ vương, mất cả muội muội, không có mẫu phi bên cạnh, bản thân từ nhỏ đã sống như quái vật không dám tiếp xúc với ai, đếm từng ngày chờ chết cuối cùng là vì cái gì vậy? Con chưa từng làm sai gì mà. Con chưa từng giết hại một ai, chưa từng cướp của phóng hỏa, dâm ô làm loạn, vậy thì con sai ở đâu mà phải gánh chịu hậu quả vốn chẳng thuộc về tội lỗi của mình?"

"Danh nhi..." Trưởng công chúa yếu ớt gọi tên y lần nữa, tiếng gọi xé tan khoảng không tịch mịch như âm thanh của một lưỡi dao sắc.

Phong Chi Danh ném luôn cuộn di chiếu trong tay xuống sàn: "Giản Mặc cũng vô tội như con mà. Vốn dĩ không nên có di chiếu này hủy hoại cuộc đời y, vốn dĩ cũng không nên có kho báu kia hủy hoại cuộc đời con. Bây giờ đã bị hủy hoại cả rồi, ngay đến con còn sống bao nhiêu ngày con cũng không biết, người còn muốn con phải lo nghĩ gì cho tương lai và thể diện của Đại Hành nữa?"

Phong Chi Danh dứt lời thì đi ngay ra khỏi cửa, không ngoái đầu nhìn lại lần nào. Trong lòng y giận dữ cùng đau khổ tuôn trào song song như hai ngọn lửa đang đốt cháy lục phủ ngũ tạng từng chút một. Y thậm chí không quan tâm bà sẽ có cảm nhận thế nào, bởi vì bà quá ích kỷ khi đã che giấu y chuyện tày đình này lâu đến như vậy.

Chapter
1 Chương 1: 1: Giao Dịch
2 Chương 2: 2: Gặp Quốc Sư
3 Chương 3: 3: Họp Mặt Gia Tộc
4 Chương 4: 4: Lại Gặp Quốc Sư
5 Chương 5: 5: Ngày Thành Thân
6 Chương 6: 6: Nghe Ngóng Trương Phủ
7 Chương 7: 7: Cái Chết Của A Cát
8 Chương 8: 8: Quốc Sư Trở Về
9 Chương 9: 9: Ta Là Phu Nhân Của Ngài
10 Chương 10: 10: Manh Mối
11 Chương 11: 11: Bệnh Cũng Thật Tốt
12 Chương 12: 12: Thỉnh Quốc Sư Ngủ Chung
13 Chương 13: 13: Gặp Hai Vị Vương Gia
14 Chương 14: 14: Nhắc Lại Chuyện Cũ
15 Chương 15: 15: Bày Tỏ
16 Chương 16: 16: Đào Mộ
17 Chương 17: 17: Nữ Tử Đáng Ngờ
18 Chương 18: 18: Kết Án
19 Chương 19: 19: Chuyện Cũ Của Tiêu Trường Lân
20 Chương 20: 20: Ngày Hồi Môn
21 Chương 21: 21: Tiệm Đồ Cổ Hoài Trung Đường
22 Chương 22: 22: Hối Hận Cũng Muộn Màng
23 Chương 23: 23: Sẽ Có Một Ngày Gi3t Chết Ngươi
24 Chương 24: 24: Thiên Diện Độc Y
25 Chương 25: 25: Chúng Ta Thử Bên Nhau Đi
26 Chương 26: 26: Chúng Tathử Một Chút
27 Chương 27: 27: Hành Phòng
28 Chương 28: 28: Ngọc Thỉ Hồ
29 Chương 29: 29: Tiêu Trường Lân Bị Bắt
30 Chương 30: 30: Tên Điên Cố Thẩm Đề
31 Chương 31: 31: Đêm Trước Giông Bão
32 Chương 32: 32: Dạo Hắc Thị
33 Chương 33: 33: Cái Chết Của Tiêu Cận Dung
34 Chương 34: 34: Hy Vọng Dập Tắt
35 Chương 35: 35: Nguyên Tắc
36 Chương 36: 36: Dạ Yến
37 Chương 37: 37: Xứng Hay Không
38 Chương 38: 38: Quốc Sư Đùa Dại
39 Chương 39: 39: Bày Kế
40 Chương 40: 40: Cái Chết Của Thiết Thất
41 Chương 41: 41: Phát Bệnh Bất Ngờ
42 Chương 42: 42: Miêu Tam Nương
43 Chương 43: 43: Xích Hào
44 Chương 44: 44: Tứ Chi Địa
45 Chương 45: 45: Hiền Đức Song Vương
46 Chương 46: C46: Trưởng công chúa hồi kinh
47 Chương 47: C47: Ra đi cùng nhau
48 Chương 48: C48: Bạc vương phủ loạn rồi
49 Chương 49: C49: Gặp mẹ chồng
50 Chương 50: C50: Sự thật trong bóng tối
51 Chương 51: C51: Tiễn mẹ chồng
52 1: Giao Dịch
53 2: Gặp Quốc Sư
54 3: Họp Mặt Gia Tộc
55 4: Lại Gặp Quốc Sư
56 5: Ngày Thành Thân
57 6: Nghe Ngóng Trương Phủ
58 7: Cái Chết Của A Cát
59 8: Quốc Sư Trở Về
60 9: Ta Là Phu Nhân Của Ngài
61 10: Manh Mối
62 11: Bệnh Cũng Thật Tốt
63 12: Thỉnh Quốc Sư Ngủ Chung
64 13: Gặp Hai Vị Vương Gia
65 14: Nhắc Lại Chuyện Cũ
66 15: Bày Tỏ
67 16: Đào Mộ
68 17: Nữ Tử Đáng Ngờ
69 18: Kết Án
70 19: Chuyện Cũ Của Tiêu Trường Lân
71 20: Ngày Hồi Môn
72 21: Tiệm Đồ Cổ Hoài Trung Đường
73 22: Hối Hận Cũng Muộn Màng
74 23: Sẽ Có Một Ngày Giết Chết Ngươi
75 24: Thiên Diện Độc Y
76 25: Chúng Ta Thử Bên Nhau Đi
77 26: Chúng Tathử Một Chút
78 27: Hành Phòng
79 28: Ngọc Thỉ Hồ
80 29: Tiêu Trường Lân Bị Bắt
81 30: Tên Điên Cố Thẩm Đề
82 31: Đêm Trước Giông Bão
83 32: Dạo Hắc Thị
84 33: Cái Chết Của Tiêu Cận Dung
85 34: Hy Vọng Dập Tắt
86 35: Nguyên Tắc
87 36: Dạ Yến
88 37: Xứng Hay Không
89 38: Quốc Sư Đùa Dại
90 39: Bày Kế
91 40: Cái Chết Của Thiết Thất
92 41: Phát Bệnh Bất Ngờ
93 42: Miêu Tam Nương
94 43: Xích Hào
95 44: Tứ Chi Địa
96 45: Hiền Đức Song Vương
97 C46: Trưởng công chúa hồi kinh
98 C47: Ra đi cùng nhau
99 C48: Bạc vương phủ loạn rồi
100 C49: Gặp mẹ chồng
101 C50: Sự thật trong bóng tối
102 C51: Tiễn mẹ chồng
103 C52: Cẩm nang
104 C53: Chấm dứt giao dịch
105 C54: Chào hỏi với đám rắn
106 C55: Quốc sư qua đời
107 C56: Chín ngọn đèn trấn quan
108 C57: Tế tổ
109 C58: Phượng hoàng bảo địa
110 C59: Mua mạng
111 C60: Quốc sư hồi sinh
Chapter

Updated 111 Episodes

1
Chương 1: 1: Giao Dịch
2
Chương 2: 2: Gặp Quốc Sư
3
Chương 3: 3: Họp Mặt Gia Tộc
4
Chương 4: 4: Lại Gặp Quốc Sư
5
Chương 5: 5: Ngày Thành Thân
6
Chương 6: 6: Nghe Ngóng Trương Phủ
7
Chương 7: 7: Cái Chết Của A Cát
8
Chương 8: 8: Quốc Sư Trở Về
9
Chương 9: 9: Ta Là Phu Nhân Của Ngài
10
Chương 10: 10: Manh Mối
11
Chương 11: 11: Bệnh Cũng Thật Tốt
12
Chương 12: 12: Thỉnh Quốc Sư Ngủ Chung
13
Chương 13: 13: Gặp Hai Vị Vương Gia
14
Chương 14: 14: Nhắc Lại Chuyện Cũ
15
Chương 15: 15: Bày Tỏ
16
Chương 16: 16: Đào Mộ
17
Chương 17: 17: Nữ Tử Đáng Ngờ
18
Chương 18: 18: Kết Án
19
Chương 19: 19: Chuyện Cũ Của Tiêu Trường Lân
20
Chương 20: 20: Ngày Hồi Môn
21
Chương 21: 21: Tiệm Đồ Cổ Hoài Trung Đường
22
Chương 22: 22: Hối Hận Cũng Muộn Màng
23
Chương 23: 23: Sẽ Có Một Ngày Gi3t Chết Ngươi
24
Chương 24: 24: Thiên Diện Độc Y
25
Chương 25: 25: Chúng Ta Thử Bên Nhau Đi
26
Chương 26: 26: Chúng Tathử Một Chút
27
Chương 27: 27: Hành Phòng
28
Chương 28: 28: Ngọc Thỉ Hồ
29
Chương 29: 29: Tiêu Trường Lân Bị Bắt
30
Chương 30: 30: Tên Điên Cố Thẩm Đề
31
Chương 31: 31: Đêm Trước Giông Bão
32
Chương 32: 32: Dạo Hắc Thị
33
Chương 33: 33: Cái Chết Của Tiêu Cận Dung
34
Chương 34: 34: Hy Vọng Dập Tắt
35
Chương 35: 35: Nguyên Tắc
36
Chương 36: 36: Dạ Yến
37
Chương 37: 37: Xứng Hay Không
38
Chương 38: 38: Quốc Sư Đùa Dại
39
Chương 39: 39: Bày Kế
40
Chương 40: 40: Cái Chết Của Thiết Thất
41
Chương 41: 41: Phát Bệnh Bất Ngờ
42
Chương 42: 42: Miêu Tam Nương
43
Chương 43: 43: Xích Hào
44
Chương 44: 44: Tứ Chi Địa
45
Chương 45: 45: Hiền Đức Song Vương
46
Chương 46: C46: Trưởng công chúa hồi kinh
47
Chương 47: C47: Ra đi cùng nhau
48
Chương 48: C48: Bạc vương phủ loạn rồi
49
Chương 49: C49: Gặp mẹ chồng
50
Chương 50: C50: Sự thật trong bóng tối
51
Chương 51: C51: Tiễn mẹ chồng
52
1: Giao Dịch
53
2: Gặp Quốc Sư
54
3: Họp Mặt Gia Tộc
55
4: Lại Gặp Quốc Sư
56
5: Ngày Thành Thân
57
6: Nghe Ngóng Trương Phủ
58
7: Cái Chết Của A Cát
59
8: Quốc Sư Trở Về
60
9: Ta Là Phu Nhân Của Ngài
61
10: Manh Mối
62
11: Bệnh Cũng Thật Tốt
63
12: Thỉnh Quốc Sư Ngủ Chung
64
13: Gặp Hai Vị Vương Gia
65
14: Nhắc Lại Chuyện Cũ
66
15: Bày Tỏ
67
16: Đào Mộ
68
17: Nữ Tử Đáng Ngờ
69
18: Kết Án
70
19: Chuyện Cũ Của Tiêu Trường Lân
71
20: Ngày Hồi Môn
72
21: Tiệm Đồ Cổ Hoài Trung Đường
73
22: Hối Hận Cũng Muộn Màng
74
23: Sẽ Có Một Ngày Giết Chết Ngươi
75
24: Thiên Diện Độc Y
76
25: Chúng Ta Thử Bên Nhau Đi
77
26: Chúng Tathử Một Chút
78
27: Hành Phòng
79
28: Ngọc Thỉ Hồ
80
29: Tiêu Trường Lân Bị Bắt
81
30: Tên Điên Cố Thẩm Đề
82
31: Đêm Trước Giông Bão
83
32: Dạo Hắc Thị
84
33: Cái Chết Của Tiêu Cận Dung
85
34: Hy Vọng Dập Tắt
86
35: Nguyên Tắc
87
36: Dạ Yến
88
37: Xứng Hay Không
89
38: Quốc Sư Đùa Dại
90
39: Bày Kế
91
40: Cái Chết Của Thiết Thất
92
41: Phát Bệnh Bất Ngờ
93
42: Miêu Tam Nương
94
43: Xích Hào
95
44: Tứ Chi Địa
96
45: Hiền Đức Song Vương
97
C46: Trưởng công chúa hồi kinh
98
C47: Ra đi cùng nhau
99
C48: Bạc vương phủ loạn rồi
100
C49: Gặp mẹ chồng
101
C50: Sự thật trong bóng tối
102
C51: Tiễn mẹ chồng
103
C52: Cẩm nang
104
C53: Chấm dứt giao dịch
105
C54: Chào hỏi với đám rắn
106
C55: Quốc sư qua đời
107
C56: Chín ngọn đèn trấn quan
108
C57: Tế tổ
109
C58: Phượng hoàng bảo địa
110
C59: Mua mạng
111
C60: Quốc sư hồi sinh