C52: Cẩm nang

Bắc Đường Du nhận được bồ câu đưa thư của đám Tế bà bà thì tâm trạng đặc biệt vui vẻ, thêm vào sáng nay còn nghe được một tin tốt ngoài dự định. Từ ngày mất đi tiệm vải Cẩm Sắc Phường, tinh thần Bắc Đường Hinh sa sút trầm trọng, vay nợ không trả nổi còn bị người của Bắc Đường gia chế giễu, đêm qua vừa thắt cổ tự tử. Thế cũng rất tốt, khỏi tốn công hắn phải phí đầu óc nghĩ ra cách chết cho nàng ta.

Tuy nhiên, điều khiến cho Bắc Đường Du cao hứng nhất chính là Sài Thất mách lẻo rằng người phu quân "mười ngón tay không dính dương xuân thủy" của hắn đang hì hục trong bếp nấu ăn vì hắn. Nghe xong, Bắc Đường Du liền nhanh chân chạy đi xem thử.

Hôm nay, Phong Chi Danh không xõa tóc như mọi ngày mà búi cao và dùng trâm bạc cố định lại, đuôi tóc dài để rũ ở vai phải trông khác lạ vô cùng. Bắc Đường Du rón rén đi tới sau lưng ôm chầm y gọi trìu mến: "Phu quân à! Ngươi đang làm gì vậy?"

Phong Chi Danh giật mình nhìn cái đống bầy nhầy đen thui ở trong chảo, thật chẳng muốn để cho Bắc Đường Du thấy chút nào nhưng bị bắt quả tang rồi thì phải làm sao?

"Ta...nấu ăn." Phong Chi Danh hơi ngượng nói.

Bắc Đường Du nghiêng đầu ra, nhìn xong cười đến nội thương: "Sao trông nó không giống thức ăn chút nào vậy?"

Phong Chi Danh đậy nhanh nắp lại che giấu tàn tích: "Cái này đúng là không thể ăn được."

"Thì ra cũng có thứ mà phu quân nhà ta không giỏi cơ đấy, nhưng không sao đâu, chỉ cần là phu quân nấu thì ta sẽ ăn hết."

Phong Chi Danh xoay người qua ngắt mũi hắn một cái: "Không được miễn cưỡng. Ăn rồi bị bệnh người chữa không phải vẫn là ta sao? Thôi bỏ đi. Ta thấy phu thê trong những gia đình bình dân một người nấu một người ăn mới vui vẻ làm sao, tuy là bữa cơm đạm bạc cũng rất ấm áp. Ta còn định sẽ nấu cho ngươi một bữa thịnh soạn, nghĩ bụng chắc cũng không khó lắm, ai ngờ rất khó, còn khó hơn bảo ta hồi sinh cho người chết nữa."

Bắc Đường Du cười toe toét: "Phu quân có lòng đã là đáng quý nhất rồi. Về phần nấu ăn cũng cần thời gian trau dồi, không thể gấp gáp một sớm một chiều được. Hay là để ta nấu cho ngươi ăn?"

"Ngươi biết?"

Bắc Đường Du gật đầu: "Chỉ vài món đơn giản thì không làm khó được ta, cao lương mỹ vị e rằng ta chưa đủ tài. Phu quân đi dạo đi, ta dọn dẹp phòng bếp một lát rồi nấu."

Bắc Đường Du nhanh nhảu đẩy Phong Chi Danh ra ngoài rồi khép cửa phòng bếp lại. Phong Chi Danh nhìn lên trời mỉm cười, mong ước được thê tử nuôi của y xem như thành thật rồi. Y an nhiên đến chỗ Bát Thập luyện tập xem Sài Thất có lười biếng hay không.

Sài Thất lúc này đang nằm gác chân trên ghế dài ở hậu hoa viên ngủ, bỏ mặc Bát Thập muốn đấm đá thế nào thì tùy. Phong Chi Danh nhẹ nhàng đi đến, xem qua Bát Thập linh hoạt hơn trước thì khá hài lòng, nói: "Dừng được rồi."

Bát Thập ngoan ngoãn nghe lời, theo ánh mắt ra hiệu của Phong Chi Danh mà tự đi về phòng cương thi không khác gì một người sống lành lặn bình thường. Phong Chi Danh nắm lỗ tai Sài Thất kéo lên. Sài Thất vì đau mà la oai oái tỉnh dậy, vừa trông thấy y liền im bặt xấu hổ.

"Ta bảo ngươi trông hắn luyện quyền, ngươi lại ngủ ngon nhỉ?"

Sài Thất lật đật đứng dậy, vừa cố gỡ tay của Phong Chi Danh vừa làm ra bộ dạng tội nghiệp: "Quốc sư thông cảm cho ta đi. Ngày nào cũng làm đi làm lại mấy việc này ta không chết vì mệt mà chết vì chán đấy."

Phong Chi Danh buông tay, cười nham hiểm: "Thôi được, để ta kiếm chuyện mới cho ngươi làm. Đi tìm thêm vài cái thi thể khác về đây. Nhớ kỹ, phải là thứ tốt tốt một chút. Thứ không tốt ta lấy thi thể ngươi bù vào."

"Quốc sư!" Sài Thất gào lên đau đớn. "Ngài đùa ta hả? Ta khó khăn lắm mới kiếm được Bát Thập về, lấy đâu ra thêm vài con như thế nữa? Trên đời cũng không nhiều người chết có thần lực bẩm sinh như vậy."

"Nha môn không có thì vào nghĩa trang mà đào."

"Nhưng quốc sư từng nói như vậy tổn hại âm đức lắm mà?"

"Dù có tổn cũng là tổn của kẻ phá rối thi thể như ta, ngươi đào thôi thì không hề gì đâu. Dẫn theo mấy người trong phủ, tìm nhanh về nhanh, đừng để bị quan phủ bắt là được. Trận pháp cương thi ta bảo ngươi luyện, luyện thế nào rồi?"

"Cực kỳ lợi hại. Bọn chúng tuy không được linh hoạt và nghe hiểu tiếng người như Bát Thập nhưng đã khá hơn trước nhiều lắm, động tác tay chân dứt khoát lanh lẹ, nếu không nhìn mặt cũng không biết là cương thi đâu. Có điều, quốc sư chuẩn bị kỹ càng như thế để làm gì?"

"Sắp tới sẽ có kẻ địch tới viếng phủ. Ta chỉ phòng hờ trường hợp xấu nhất nếu là Mao Toại Tử đích thân xuất hiện, nếu không phải thì càng tốt, xem như ta lo xa vậy thôi. Tuy nhiên, dù kẻ địch có là ai, ngươi cũng phải bảo vệ tốt cho phu nhân, bảo vệ tốt cho bản thân mình nữa."

Sài Thất thấy lạ chớp mắt hỏi: "Vậy còn quốc sư ở đâu?"

"Mấy lời này đương nhiên là phòng hờ khi ta không còn ở đây. Nếu ta còn thì sẽ để cho bất cứ ai tổn hại nổi các ngươi hay sao? Kỳ thật ngươi cũng không tệ. Ta nghĩ ngươi sẽ tự ứng phó rất tốt. Ngươi theo ta từ nhỏ tới giờ, bản lĩnh ta có bao nhiêu đều đem dạy hết cho ngươi rồi. Nếu ngươi chịu bớt chút thời gian ham ăn ham chơi đó đã thành tài từ lâu. Cơ mà, nói đi cũng phải nói lại. Trẻ con đúng là nên ăn nhiều chơi nhiều, đừng cứ vô vị như ta từ nhỏ tới lớn chỉ biết dán mặt vào mấy thứ quái gở."

Phong Chi Danh vươn tay định sờ vào đầu Sài Thất nhưng bị Sài Thất hiểu lầm là nhéo tai, liền né ra một đoạn xa. Phong Chi Danh sượng mặt nhìn Sài Thất hừ lạnh: "Ngươi giỏi!"

"Quốc sư chắc là bị đoạt xá rồi." Sài Thất vô tư cười hì hì nhanh chân chạy đi, vừa nhảy chân sáo vừa hát líu lo, tâm trạng vô cùng cao hứng vì được Phong Chi Danh khen.

Tầm trưa, sau khi dùng bữa xong, Bắc Đường Du vào phòng tắm ngâm mình, mới ngâm được một lúc thì Phong Chi Danh cũng đi vào. Bắc Đường Du nhớ đến một chi tiết trong thoại bản từng đề cập. Hai nhân vật chính cùng ngâm mình sau đó thì ê ê a a kịch liệt giữa hồ tắm. Hắn tưởng Phong Chi Danh cũng muốn như thế nhưng thì ra y chỉ muốn kiểm tra vết sẹo trên lưng hắn thế nào rồi.

Phong Chi Danh chậm rãi dùng khăn mềm lau sơ qua lưng của Bắc Đường Du nói: "Bây giờ không còn trông thấy gì nữa, ngoại trừ một vết sẹo duy nhất do quá sâu, chạm đến tận xương nên vĩnh viễn không xóa được mà chỉ mờ đi."

Bắc Đường Du khổ tâm vô cùng, trong lòng cực kỳ trông chờ một chuyện khác. Hắn quay sang cầm lấy tay Phong Chi Danh, hơi ưỡn người tới trước: "Đều nhờ ơn phu quân cả. Ta dùng thân đền đáp nha?"

Phong Chi Danh hiểu ý nhưng lại lảng tránh nói: "Ta phải bế quan vài ngày."

"Lại bế quan?" Bắc Đường Du bất mãn hỏi.

"Ta phải làm chuyện chính sự, đừng giận dỗi như trẻ con được không? Bù lại, cả ngày hôm nay chỉ ở cạnh ngươi." Phong Chi Danh hôn lên tóc trán còn ướt đẫm của hắn rồi giúp hắn lau sạch người mặc lại y phục.

Không gian thanh tĩnh. Ở trên giường, Bắc Đường Du nằm gối đầu trên đùi Phong Chi Danh đọc thoại bản, còn y thì đọc sách trận pháp, thi thoảng sẽ xoa trên tóc hắn mấy cái âu yếm.

Gần tối, Phong Chi Danh mới ưu tư gấp sách bỏ xuống giường nói: "Du nhi, ta nhớ trước kia có nghe một câu chuyện thế này. Một nam nhân dẫn theo thê tử đi tế mộ của bằng hữu ông ta. Thê tử người bằng hữu này không chịu nổi cô đơn, mộ chưa xanh cỏ đã tái giá rồi. Thê tử của nam nhân chế giễu bà ta. Nam nhân không nói gì mà chỉ im lặng. Một thời gian sau, nam nhân chết, quan tài còn chưa hạ táng thì thê tử ông ta đã ngoại tình rồi."

Bắc Đường Du gấp thoại bản lại, ngước mắt vươn tay chạm vào má Phong Chi Danh nói: "Ta cũng từng nghe. Phu quân đang nghĩ gì vậy? Ngươi là sợ sau khi ngươi đi ta sẽ ngoại tình hay sợ ta sẽ không ngoại tình?"

"Ta không phải có ý đó. Lần này là thật, không thăm dò ngươi, cũng lười khuyên nhủ ngươi rồi. Ta chỉ cảm thấy tình cảm trên thế gian rất lạnh nhạt, muốn đổi liền đổi. Ngươi từng nói vì ơn cứu mạng của ta mà yêu ta. Lúc đó nói thật ta không tin ngươi, nhưng giờ lại cảm thấy may mắn vô cùng. Trong cuộc đời ta ngoại trừ xuất thân hơn người mà phụ mẫu ban cho, nghĩ kỹ thì không còn gì khác. Không ai biết được rằng xuất thân đó đã mang tới cho ta bất hạnh cùng đau đớn thế nào. Nhưng ngươi...chỉ riêng ngươi...là sự tồn tại thuộc về ta chứ không phải xuất thân của ta. Du nhi à, ngươi hứa với ta không được chết. Nếu ngươi chết rồi, sự tồn tại duy nhất thuộc về ta sẽ mất đi."

"Nhưng phu quân..."

"Nghe ta nói hết đã." Phong Chi Danh dùng ngón tay chặn ngang môi hắn và rút một cẩm nang từ ngực áo ra luồn vào tay hắn: "Giữ thật kỹ vật này, tuyệt đối không được làm mất, cũng không được mở ra. Đợi đến khi...đến khi ta không còn trên đời nữa thì mới được mở. Đừng nói gì, cũng đừng hỏi tại sao, ngươi chỉ cần biết vậy thôi. Làm được không? Nếu ngươi làm được, ta dù có đi xa cách mấy cũng có ngày trở về bên cạnh ngươi. Tin tưởng ta."

Bắc Đường Du siết chặt cẩm nang gật đầu.

Phong Chi Danh cúi xuống hôn hắn, nụ hôn sâu sắc nồng nàn quyện chặt hai đầu lưỡi vào nhau, nhưng mà cuối cùng vẫn chẳng làm gì khác hơn. Sau hôm đó, Phong Chi Danh bế quan, lần này y không hề nói trước bao lâu sẽ xuất quan, cứ vậy mà bảy ngày đã trôi qua.

Một buổi sáng nọ, đột nhiên có tin truyền tới phủ Tây Định Hầu. Trương Hưng vừa nghe xong liền hớt hơ hớt hải chạy đi bẩm báo với ông: "Bắc Đường Phi chết rồi."

Tây Định Hầu đang luyện thư pháp. Hoài Cẩn ở bên cạnh nhìn lên sửng sốt: "Vì tội dâm loạn với cung nữ chúng ta cài vào sao?"

Trương Hưng lắc đầu, cực kỳ kích động nói: "Không phải, à mà phải, à mà cũng không phải."

Trương Hưng nói năng lộn xộn khiến cả Tây Định Hầu và Hoài Cẩn đều ngơ ngác. Tây Định Hầu dừng bút ổn trọng nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Ngươi bình tĩnh, từ từ kể lại."

Trương Hưng thở hổn hển nói: "Đúng là hắn bị hoàng thượng cho loạn côn đánh chết ngay tại đại điện vì tội dâm loạn nhưng không phải với cung nữ của chúng ta."

Hoài Cẩn xen vào: "Quả nhiên. Thuộc hạ vẫn luôn nghi ngờ chuyện này. Lúc phu nhân bảo thuộc hạ tìm người không hề nói nữ tử này sẽ phải chết. Nếu bị gán tội dâm loạn, nào chỉ có Bắc Đường Phi mà mạng nữ tử này cũng xong rồi."

Tây Định Hầu hỏi: "Đối tượng là ai mà khiến ngươi kinh hãi đến vậy?". Đọc tг𝓊yệ𝒏 ch𝓊ẩ𝒏 khô𝒏g q𝓊ả𝒏g cáo ( TгUmTг𝓊ye 𝒏.V𝒏 )

"Ngạc quý phi Bắc Đường Dung. Nàng ta đã chọn uống thuốc độc giữ lại toàn thây."

Tây Định Hầu nhíu mày chật vật: "Chuyện này...sao có thể?" Không chỉ riêng ông, Hoài Cẩn cũng mém kinh ngạc đến rớt cả cằm.

Vào lúc này đây, Tây Định Hầu hốt nhiên nhớ tới một câu nói rất lâu trước kia của Bắc Đường Du: "Hơn bất kỳ ai khác, ta càng hiểu rõ nội bộ Bắc Đường gia."

Tây Định Hầu từ kinh ngạc chuyển sang cười lớn một tràng. Khi Trương Hưng và Hoài Cẩn đang nghĩ ông hóa rồ thì ông mới dừng lại nói: "Ta hiểu rồi. Dưới mí mắt trái của Ngạc quý phi đúng là có một nốt ruồi lệ. Trước đây cũng vì nghĩ nốt ruồi đó mang tới điềm xấu cho nên hoàng thượng rất lạnh nhạt với nàng ta. Câu chuyện của Bắc Đường Du kể chỉ có một phần là sự thật. Người nữ nhân Bắc Đường Phi yêu vậy mà lại là cô cô của hắn, chẳng trách...chẳng trách thái độ của Bắc Đường Lẫm gay gắt đến thế."

Trương Hưng và Hoài Cẩn nghe xong mới hiểu ra, lại nghe Tây Định Hầu nói tiếp với giọng điệu không tức giận chút nào mà ngược lại rất ưng ý: "Chuẩn bị tiệc rượu đi, Bắc Đường Du sẽ đến thăm ta nhanh thôi. Người con dâu này không uổng công ta thu nhận từ dưới bùn lầy lên, ngay cả ta cũng bị y gạt một phen rồi."

Chapter
1 Chương 1: 1: Giao Dịch
2 Chương 2: 2: Gặp Quốc Sư
3 Chương 3: 3: Họp Mặt Gia Tộc
4 Chương 4: 4: Lại Gặp Quốc Sư
5 Chương 5: 5: Ngày Thành Thân
6 Chương 6: 6: Nghe Ngóng Trương Phủ
7 Chương 7: 7: Cái Chết Của A Cát
8 Chương 8: 8: Quốc Sư Trở Về
9 Chương 9: 9: Ta Là Phu Nhân Của Ngài
10 Chương 10: 10: Manh Mối
11 Chương 11: 11: Bệnh Cũng Thật Tốt
12 Chương 12: 12: Thỉnh Quốc Sư Ngủ Chung
13 Chương 13: 13: Gặp Hai Vị Vương Gia
14 Chương 14: 14: Nhắc Lại Chuyện Cũ
15 Chương 15: 15: Bày Tỏ
16 Chương 16: 16: Đào Mộ
17 Chương 17: 17: Nữ Tử Đáng Ngờ
18 Chương 18: 18: Kết Án
19 Chương 19: 19: Chuyện Cũ Của Tiêu Trường Lân
20 Chương 20: 20: Ngày Hồi Môn
21 Chương 21: 21: Tiệm Đồ Cổ Hoài Trung Đường
22 Chương 22: 22: Hối Hận Cũng Muộn Màng
23 Chương 23: 23: Sẽ Có Một Ngày Gi3t Chết Ngươi
24 Chương 24: 24: Thiên Diện Độc Y
25 Chương 25: 25: Chúng Ta Thử Bên Nhau Đi
26 Chương 26: 26: Chúng Tathử Một Chút
27 Chương 27: 27: Hành Phòng
28 Chương 28: 28: Ngọc Thỉ Hồ
29 Chương 29: 29: Tiêu Trường Lân Bị Bắt
30 Chương 30: 30: Tên Điên Cố Thẩm Đề
31 Chương 31: 31: Đêm Trước Giông Bão
32 Chương 32: 32: Dạo Hắc Thị
33 Chương 33: 33: Cái Chết Của Tiêu Cận Dung
34 Chương 34: 34: Hy Vọng Dập Tắt
35 Chương 35: 35: Nguyên Tắc
36 Chương 36: 36: Dạ Yến
37 Chương 37: 37: Xứng Hay Không
38 Chương 38: 38: Quốc Sư Đùa Dại
39 Chương 39: 39: Bày Kế
40 Chương 40: 40: Cái Chết Của Thiết Thất
41 Chương 41: 41: Phát Bệnh Bất Ngờ
42 Chương 42: 42: Miêu Tam Nương
43 Chương 43: 43: Xích Hào
44 Chương 44: 44: Tứ Chi Địa
45 Chương 45: 45: Hiền Đức Song Vương
46 Chương 46: C46: Trưởng công chúa hồi kinh
47 Chương 47: C47: Ra đi cùng nhau
48 Chương 48: C48: Bạc vương phủ loạn rồi
49 Chương 49: C49: Gặp mẹ chồng
50 Chương 50: C50: Sự thật trong bóng tối
51 Chương 51: C51: Tiễn mẹ chồng
52 1: Giao Dịch
53 2: Gặp Quốc Sư
54 3: Họp Mặt Gia Tộc
55 4: Lại Gặp Quốc Sư
56 5: Ngày Thành Thân
57 6: Nghe Ngóng Trương Phủ
58 7: Cái Chết Của A Cát
59 8: Quốc Sư Trở Về
60 9: Ta Là Phu Nhân Của Ngài
61 10: Manh Mối
62 11: Bệnh Cũng Thật Tốt
63 12: Thỉnh Quốc Sư Ngủ Chung
64 13: Gặp Hai Vị Vương Gia
65 14: Nhắc Lại Chuyện Cũ
66 15: Bày Tỏ
67 16: Đào Mộ
68 17: Nữ Tử Đáng Ngờ
69 18: Kết Án
70 19: Chuyện Cũ Của Tiêu Trường Lân
71 20: Ngày Hồi Môn
72 21: Tiệm Đồ Cổ Hoài Trung Đường
73 22: Hối Hận Cũng Muộn Màng
74 23: Sẽ Có Một Ngày Giết Chết Ngươi
75 24: Thiên Diện Độc Y
76 25: Chúng Ta Thử Bên Nhau Đi
77 26: Chúng Tathử Một Chút
78 27: Hành Phòng
79 28: Ngọc Thỉ Hồ
80 29: Tiêu Trường Lân Bị Bắt
81 30: Tên Điên Cố Thẩm Đề
82 31: Đêm Trước Giông Bão
83 32: Dạo Hắc Thị
84 33: Cái Chết Của Tiêu Cận Dung
85 34: Hy Vọng Dập Tắt
86 35: Nguyên Tắc
87 36: Dạ Yến
88 37: Xứng Hay Không
89 38: Quốc Sư Đùa Dại
90 39: Bày Kế
91 40: Cái Chết Của Thiết Thất
92 41: Phát Bệnh Bất Ngờ
93 42: Miêu Tam Nương
94 43: Xích Hào
95 44: Tứ Chi Địa
96 45: Hiền Đức Song Vương
97 C46: Trưởng công chúa hồi kinh
98 C47: Ra đi cùng nhau
99 C48: Bạc vương phủ loạn rồi
100 C49: Gặp mẹ chồng
101 C50: Sự thật trong bóng tối
102 C51: Tiễn mẹ chồng
103 C52: Cẩm nang
104 C53: Chấm dứt giao dịch
105 C54: Chào hỏi với đám rắn
106 C55: Quốc sư qua đời
107 C56: Chín ngọn đèn trấn quan
108 C57: Tế tổ
109 C58: Phượng hoàng bảo địa
110 C59: Mua mạng
111 C60: Quốc sư hồi sinh
Chapter

Updated 111 Episodes

1
Chương 1: 1: Giao Dịch
2
Chương 2: 2: Gặp Quốc Sư
3
Chương 3: 3: Họp Mặt Gia Tộc
4
Chương 4: 4: Lại Gặp Quốc Sư
5
Chương 5: 5: Ngày Thành Thân
6
Chương 6: 6: Nghe Ngóng Trương Phủ
7
Chương 7: 7: Cái Chết Của A Cát
8
Chương 8: 8: Quốc Sư Trở Về
9
Chương 9: 9: Ta Là Phu Nhân Của Ngài
10
Chương 10: 10: Manh Mối
11
Chương 11: 11: Bệnh Cũng Thật Tốt
12
Chương 12: 12: Thỉnh Quốc Sư Ngủ Chung
13
Chương 13: 13: Gặp Hai Vị Vương Gia
14
Chương 14: 14: Nhắc Lại Chuyện Cũ
15
Chương 15: 15: Bày Tỏ
16
Chương 16: 16: Đào Mộ
17
Chương 17: 17: Nữ Tử Đáng Ngờ
18
Chương 18: 18: Kết Án
19
Chương 19: 19: Chuyện Cũ Của Tiêu Trường Lân
20
Chương 20: 20: Ngày Hồi Môn
21
Chương 21: 21: Tiệm Đồ Cổ Hoài Trung Đường
22
Chương 22: 22: Hối Hận Cũng Muộn Màng
23
Chương 23: 23: Sẽ Có Một Ngày Gi3t Chết Ngươi
24
Chương 24: 24: Thiên Diện Độc Y
25
Chương 25: 25: Chúng Ta Thử Bên Nhau Đi
26
Chương 26: 26: Chúng Tathử Một Chút
27
Chương 27: 27: Hành Phòng
28
Chương 28: 28: Ngọc Thỉ Hồ
29
Chương 29: 29: Tiêu Trường Lân Bị Bắt
30
Chương 30: 30: Tên Điên Cố Thẩm Đề
31
Chương 31: 31: Đêm Trước Giông Bão
32
Chương 32: 32: Dạo Hắc Thị
33
Chương 33: 33: Cái Chết Của Tiêu Cận Dung
34
Chương 34: 34: Hy Vọng Dập Tắt
35
Chương 35: 35: Nguyên Tắc
36
Chương 36: 36: Dạ Yến
37
Chương 37: 37: Xứng Hay Không
38
Chương 38: 38: Quốc Sư Đùa Dại
39
Chương 39: 39: Bày Kế
40
Chương 40: 40: Cái Chết Của Thiết Thất
41
Chương 41: 41: Phát Bệnh Bất Ngờ
42
Chương 42: 42: Miêu Tam Nương
43
Chương 43: 43: Xích Hào
44
Chương 44: 44: Tứ Chi Địa
45
Chương 45: 45: Hiền Đức Song Vương
46
Chương 46: C46: Trưởng công chúa hồi kinh
47
Chương 47: C47: Ra đi cùng nhau
48
Chương 48: C48: Bạc vương phủ loạn rồi
49
Chương 49: C49: Gặp mẹ chồng
50
Chương 50: C50: Sự thật trong bóng tối
51
Chương 51: C51: Tiễn mẹ chồng
52
1: Giao Dịch
53
2: Gặp Quốc Sư
54
3: Họp Mặt Gia Tộc
55
4: Lại Gặp Quốc Sư
56
5: Ngày Thành Thân
57
6: Nghe Ngóng Trương Phủ
58
7: Cái Chết Của A Cát
59
8: Quốc Sư Trở Về
60
9: Ta Là Phu Nhân Của Ngài
61
10: Manh Mối
62
11: Bệnh Cũng Thật Tốt
63
12: Thỉnh Quốc Sư Ngủ Chung
64
13: Gặp Hai Vị Vương Gia
65
14: Nhắc Lại Chuyện Cũ
66
15: Bày Tỏ
67
16: Đào Mộ
68
17: Nữ Tử Đáng Ngờ
69
18: Kết Án
70
19: Chuyện Cũ Của Tiêu Trường Lân
71
20: Ngày Hồi Môn
72
21: Tiệm Đồ Cổ Hoài Trung Đường
73
22: Hối Hận Cũng Muộn Màng
74
23: Sẽ Có Một Ngày Giết Chết Ngươi
75
24: Thiên Diện Độc Y
76
25: Chúng Ta Thử Bên Nhau Đi
77
26: Chúng Tathử Một Chút
78
27: Hành Phòng
79
28: Ngọc Thỉ Hồ
80
29: Tiêu Trường Lân Bị Bắt
81
30: Tên Điên Cố Thẩm Đề
82
31: Đêm Trước Giông Bão
83
32: Dạo Hắc Thị
84
33: Cái Chết Của Tiêu Cận Dung
85
34: Hy Vọng Dập Tắt
86
35: Nguyên Tắc
87
36: Dạ Yến
88
37: Xứng Hay Không
89
38: Quốc Sư Đùa Dại
90
39: Bày Kế
91
40: Cái Chết Của Thiết Thất
92
41: Phát Bệnh Bất Ngờ
93
42: Miêu Tam Nương
94
43: Xích Hào
95
44: Tứ Chi Địa
96
45: Hiền Đức Song Vương
97
C46: Trưởng công chúa hồi kinh
98
C47: Ra đi cùng nhau
99
C48: Bạc vương phủ loạn rồi
100
C49: Gặp mẹ chồng
101
C50: Sự thật trong bóng tối
102
C51: Tiễn mẹ chồng
103
C52: Cẩm nang
104
C53: Chấm dứt giao dịch
105
C54: Chào hỏi với đám rắn
106
C55: Quốc sư qua đời
107
C56: Chín ngọn đèn trấn quan
108
C57: Tế tổ
109
C58: Phượng hoàng bảo địa
110
C59: Mua mạng
111
C60: Quốc sư hồi sinh