C54: Chào hỏi với đám rắn

Ngày Phong Chi Danh xuất quan, Bắc Đường Du đã đếm đủ mười ngón tay. Hắn cất công học nấu ăn vì y. Lần này không còn là những món đạm bạc đơn sơ nữa mà hơi cầu kỳ hơn một chút. Phong Chi Danh ăn thì ít mà gắp bỏ vào chén của hắn thì nhiều. Y nói hắn gầy quá rồi, cần phải mập lên một chút nữa mới ôm thoải mái được. Đầu óc của Bắc Đường Du càng ngày càng không được trong sáng. Chữ ôm này bị hắn hiểu sang một nghĩa khác, bất giác đỏ mặt lên mong chờ.

Ăn xong, dạ dày còn chưa kịp tiêu hóa hết thì Phong Chi Danh lại chơi trò ú tim với Bắc Đường Du. Y gọi Linh Tê và Linh Chiếu ra xếp hàng dưới sàn giường như thể ra mắt chủ mẫu. Trong ấn tượng của Bắc Đường Du, Linh Tê màu vàng to hơn một chút, Linh Chiếu màu trắng nhỏ hơn một chút, chỉ đơn giản vậy thôi bởi vì hắn không biết nhận dạng mặt mũi của rắn. Hắn ngồi ôm đùi trên giường sợ muốn rớt tim nhưng thừa biết Phong Chi Danh sẽ không vô cớ làm vậy chỉ để hù dọa nên không nói gì mà chờ đợi y nói trước.

"Bọn chúng là một cặp phu thê linh xà. Lúc Cận Dung tầm mười hai mười ba tuổi gì đó đã lên lôi đài thi đấu với người ta để có được cặp bảo vật này. Chúng xuất xứ từ Tây vực, thông minh hiểu tính người, bản năng hộ chủ rất mạnh, quan trọng hơn là nếu một con chết, con còn lại sẽ không sống một mình. Linh Tê là rắn cái, Linh Chiếu là rắn đực. Vẻ ngoài của Linh Tê đáng sợ và hung dữ hơn Linh Chiếu nhưng nọc độc của Linh Chiếu chí mạng hơn Linh Tê. Ta biết ngươi rất sợ rắn. Sợ là phần thiên về bản năng rất khó khắc phục. Tuy nhiên, ta mong ngươi tiếp xúc với bọn chúng gần gũi hơn, để bọn chúng bảo vệ ngươi. Bọn chúng sẽ không cắn ngươi. Ngươi thử sờ bọn chúng đi!"

Bắc Đường Du chớp mắt nhìn Phong Chi Danh. Hắn ngồi thừ một hồi, tự nói với bản thân thật ra cũng không phải sợ đến vậy. Chủ yếu là sợ bị cắn thôi, nếu chúng không cắn thì từ từ làm quen cũng được. Bất quá, hắn vẫn lo ngại hỏi: "Phu quân, chúng thật sự...thật sự sẽ không cắn ta sao?"

"Sẽ không! Bởi vì trên người ngươi có mùi của ta, là người thân cận da thịt nhất với ta cũng giống như gián tiếp thân cận da thịt với chúng."

Bắc Đường Du nhoẻn miệng cười, cười rồi thì bớt đi vài phần căng thẳng, còn có thể trêu đùa ngược lại Phong Chi Danh: "Phu quân nói mới hay làm sao?"

Bắc Đường Du thả chân xuống giường, rụt rè lại gần Linh Tê và Linh Chiếu. Hai con rắn này quả nhiên nằm cuộn thành vòng tròn hiền hòa ngẩng lên nhìn hắn không hề mang theo sự kháng cự nào. Hắn vươn tay, khựng lại, vươn tiếp, khựng lại, cứ thế mấy lần mà chúng vẫn ngoan ngoãn nhìn, ngoại trừ ánh mắt đỏ rực cảm thấy con người phía trước rất kỳ lạ thì cũng không phiền hà gì.

Phong Chi Danh cúi người nắm lấy bàn tay Bắc Đường Du chạm trực tiếp vào Linh Tê rồi đến Linh Chiếu. Cảm giác ươn ướt lành lạnh tỏa đều trên đầu ngón tay hắn. Hắn rùng mình, lại nghe Phong Chi Danh thỏ thẻ thôi miên bên cạnh: "Đừng sợ, ta nói rồi, chúng sẽ không tổn hại ngươi. Giờ ngươi thử ra lệnh cho chúng đi."

Bắc Đường Du ậm ờ: "Sang trái đi."

Cặp rắn nghe xong liền ngóc đầu nhìn sang trái.

"Cúi xuống nào!"

Cặp rắn khổ não cúi xuống nhìn mặt sàn.

"Trông cũng ngoan ghê đó." Bắc Đường Du dần dần giải tỏa hơn nhìn Phong Chi Danh hỏi. "Sau này ta muốn chúng làm gì thì chúng sẽ làm nấy giống như ngươi ra lệnh cho chúng phải không?'

Phong Chi Danh gật đầu.

Bắc Đường Du hờn mác: "Thứ tốt như thế phu quân cũng không dạy ta từ sớm. Ừm...mặc dù còn hơi bỡ ngỡ nhưng ta nghĩ thêm vài hôm ta sẽ chấp nhận tốt. Khả năng thích nghi của ta vốn rất cao."

Phong Chi Danh gập ngón tay vuốt vuốt trên mũi hắn cười rồi lấy ra một túi hạt kê trong tay áo: "Ta biết sẽ không có chuyện gì làm khó được phu nhân nhà ta hết. Lát nữa ngươi đút cho chúng ăn thay ta. Vì là linh xà, tránh cho sát khí đeo bám quá nặng, ta hiếm khi để chúng tiếp xúc với máu thịt tươi. Giờ ta phải vào cung rồi. Ta sẽ tranh thủ trở về sớm dùng bữa chiều với ngươi."

Phong Chi Danh đi rồi, Bắc Đường Du nhìn chằm chằm vào cặp rắn rất lâu mới lấy ra một nắm hạt kê bỏ xuống sàn nói: "Lần đầu làm mẫu thân người ta có hơi ngại ngùng. Ta sẽ cố gắng chăm bẵm các ngươi béo mập tròn trịa, các ngươi cũng phải ngoan chút, đừng tự tiện tới gần làm ta sợ. Đợi ta thích nghi thêm một thời gian, biết đâu còn có thể ẵm các ngươi đi phơi nắng nữa. Cùng ngoan nhé!"

Hoàng cung, một canh giờ sau.

Khi Phong Chi Danh đến gặp hoàng đế, Tiêu Giản Mặc cũng đang có mặt. Hoàng đế nằm trên giường. Tiêu Giản Mặc ngồi trên chiếc ghế cạnh đó, còn có thái y vừa bưng ra một khay đựng gì đó đi cất. Phong Chi Danh ngửi được mùi máu nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, dù rất ít nhưng cũng đủ khiến người ta buốt lạnh.

Phong Chi Danh trình lên cuộn vải bọc nói với hoàng đế: "Vài ngày trước mẫu phi có ghé thăm nhà. Người vô cùng cảm tạ về hôn sự mà hoàng thượng đã nhọc lòng lo nghĩ cho con nên vẽ lại một bức tranh chữ, trước khi đi còn căn dặn con phải tận tay trao cho người."

Hoàng đế kinh ngạc. Tiêu Giản Mặc thu hẹp tầm mắt nhìn chằm chằm vào cuộn vải bọc. Phong Chi Danh biết bọn họ đang nghĩ gì. Di chiếu kia trưởng công chúa không hề mang theo mà vẫn để lại phủ quốc sư, bất quá Phong Chi Danh đã cất kỹ rồi, tạm thời chưa có ý định, và có lẽ sau này cũng không có ý định dùng đến nó. Chỉ là, tính y cẩn thận, vẫn muốn giữ lại hơn đốt bỏ.

Quảng công công đón lấy cuộn vải bọc dâng lên cho hoàng đế. Hoàng đế nghi ngại Tiêu Giản Mặc nên cho y lui đi trước, sau đó mới mở ra xem. Bên trong là bức vẽ hàn mai trong tuyết rất bình thường, không chứa đựng ngụ ý gì khác. Hoàng đế đưa tranh cho Quảng công công đi cất mới nói: "Mẫu phi của con cũng thật là...Nếu đã về thì nên gặp hết người thân một lần rồi hẳn đi chứ. Tỷ ấy không giao gì khác cho con nữa sao?"

"Lần này mẫu phi trở về chỉ muốn nhìn mặt phu nhân của con, ngoài ra không còn ý định gì khác, đến cả con cũng không nói được với người mấy câu thì đã phải tiễn biệt."

"Vậy nhìn xong tỷ ấy nói thế nào?"

"Rất tốt, còn đặc biệt căn dặn con phải chung thủy với phu nhân, một đời một người không được phép thay lòng. Bằng không, mẫu phi sẽ về hỏi tội con bất cứ lúc nào."

Hoàng đế giả vờ cười lớn: "Là vậy sao? Trẫm không se nhầm uyên ương là tốt rồi. Một tháng sau là đại điển tế tổ nhưng sức khỏe trẫm thế này lực bất tòng tâm. Vị trí thái tử vẫn còn trống. Trẫm muốn xem vào biểu hiện của đám con vô dụng kia thế nào rồi mới quyết định sau. Con xem chừng Trường Lân một chút, đừng để trong khoảng thời gian này gây ra chuyện gì động trời. Trẫm khó khăn lắm quên được chuyện nhục nhã năm xưa, cũng không muốn bị ai khơi lại nữa."

"Con biết rồi."

"Vậy con lui đi. Phu thê mới cưới cần ở bên nhau nhiều bồi dưỡng tình cảm, đừng để như Thuần quý phi trách trẫm ngày đêm chẳng có thời gian dành cho bà ấy."

Phong Chi Danh hành lễ rời khỏi.

Vừa ra đến cổng cung, Phong Chi Danh trông thấy Tiêu Giản Mặc đang khoác áo lông mềm đứng đợi y. Tiêu Giản Mặc không vòng vo mà hỏi thẳng: "Chắc không phải là bức di chiếu kia đâu nhỉ?"

"Ngươi nghĩ nhiều rồi."

"Chưa biết là ai nghĩ nhiều hơn ai? Nếu không ta cũng không bị đuổi đi."

"Thật lòng khuyên ngươi một câu, quên chuyện di chiếu đó đi, buông tha cho người khác và cho chính mình."

Tiêu Giản Mặc cười lạnh: "Chi Danh ơi là Chi Danh, ngươi nghĩ ta không muốn sống tử tế yên ổn hay sao? Thế nhưng ngươi nhìn xem xung quanh ta toàn là hổ đói vồ mồi, ta có thể yên ổn không? Không phải ta thì làm sao hiểu được ta? Không phải ta càng không nên đánh giá chuyện đúng sai của ta."

Phong Chi Danh khẳng định: "Ta hiểu, chính là ba chữ "không cam tâm." Nếu như phụ thân ngươi trở thành hoàng đế thì bây giờ vị trí kia đã là của ngươi mà chẳng cần phải tranh giành hay cúi đầu trước bất kỳ ai. Nếu như Phong gia không mắc phải căn bệnh trầm kha thì bây giờ ta đã đưa người ta yêu đi ngao du thiên hạ, tiêu dao tự tại. Nếu như Cận Dung không bị thiêu sống thì bây giờ năm người chúng ta vẫn cười nói vui vẻ, uống rượu múa kiếm. Nhưng mà Giản Mặc...nếu như không bao giờ thành thật cả. Cho dù chúng ta không cam tâm thế nào, sự thật này cũng không thay đổi được. Ta thà là ngươi quay về Định Châu tiếp tục chịu đựng giá lạnh của nơi đó mà sống tự do khoái hoạt còn hơn ở lại nơi này làm công cụ cho người khác."

"Ngươi nghĩ ta không muốn đi hay sao? Ta hiện tại đi không được nữa rồi." Tiêu Giản Mặc đến gần Phong Chi Danh chỉ thẳng vào trái tim y: "Không cam tâm là cái thá gì chứ? Ngươi nghĩ ngươi rất đau khổ sao? Thế thì ngươi sai rồi. Ta so với ngươi càng đau khổ hơn. Ta không chỉ mất thiên hạ này, còn mất cả ngươi. Khi ta ở trong cơn mưa gọi lớn tên ngươi trước cổng quận vương phủ, cầu xin ngươi tha thứ cho ta thì ngươi đã đối xử với ta thế nào? Ngươi bỏ mặc ta chết dần chết mòn trong cơn mưa đó, ta bệnh ngươi cũng không đến thăm mà đi biệt khỏi kinh thành, đến lúc nghe tin Cận Dung chết thì mới trở về. Trong lòng ngươi, Cận Dung còn quan trọng hơn cả ta. Tình cảm huynh đệ thâm tình cái gì? Ta khinh. Bọn họ cũng chưa từng coi ta là huynh đệ thật sự. Ta không giết Cận Dung nhưng nói thật thì khi hắn chết, ta vui mừng khôn xiết."

Phong Chi Danh vung tay tát vào mặt của Tiêu Giản Mặc. Tiêu Giản Mặc cắn chặt răng sừng sộ nhìn vào y đanh thép hơn trước: "Được rồi, ngươi lại còn đánh ta. Đây đã là lần thứ hai ngươi tát ta rồi."

Phong Chi Danh run run thu hồi tay lại nắm thành quyền buông xuống: "Là do ngươi bỏ độc ta trước. Nếu không phải vì ta tin tưởng ngươi thì sẽ không bao giờ uống bình rượu ngươi mang tới. Tuy rằng độc đó không lấy mạng ta nhưng đã khiến bệnh của ta càng nghiêm trọng hơn, mà ngươi lại nói vì muốn giữ ta mãi mãi ở bên cạnh nên mới làm thế. Ngươi nghĩ lý do đó thuyết phục nổi ta không? Hay ngươi thực sự nghĩ ta sẽ ngoan ngoãn như thú cưng ở lại bên cạnh ngươi, mỗi tháng quỳ xuống xin ngươi cấp giải dược? Giản Mặc, chuyện năm ấy ta đã muốn quên rồi. Tại sao ngươi nhất định phải nhắc lại? Cận Dung đã làm gì sai? Trong khi ngươi chỉ xem ta là một món đồ trang trí xa hoa thì y thật lòng xem ta là trưởng huynh. Ngươi còn có mặt mũi hỏi vì sao ta lại quan trọng y hơn ngươi sao? Ta vô cùng thất vọng với ngươi."

"Đừng giả nhân giả nghĩa ở đây. Ngươi chê bai ta không lương thiện, hai tay gớm ghiếc không từ thủ đoạn. Vậy còn vị phu nhân hiện giờ của ngươi thì sao?" Tiêu Giản Mặc cười một tràng dài ghê rợn rồi nói tiếp: "Hắn tốt đẹp hơn ta chỗ nào? Ta điều tra qua rồi. Khi hắn còn ở Bắc Đường gia bị đối xử còn thua một nô bộc, thế mà hắn vừa gả vào phủ quốc sư chưa lâu, Bắc Đường gia liên tục gặp tai họa. Đường đường là một gia tộc lớn cội rễ sâu rộng, giờ đây hào quang tắt lịm, quan tài còn chẳng kịp mua. Đều là trùng hợp cả sao? Hay là có kẻ đang đứng phía sau giật một đầu dây làm loạn. Ngươi nếu có thời gian dạy dỗ ta thì đi dạy dỗ phu nhân ngươi đi. Trên tay hắn không biết thấm máu của bao nhiêu người rồi?". Đam Mỹ H Văn

Tiêu Giản Mặc quay ra chỗ xe ngựa đã đợi sẵn ở đằng xa, dứt khoát leo lên hồi phủ. Phong Chi Danh nhìn theo một lúc, khí huyết công tâm, khi đưa tay lên che miệng lại vừa vặn nôn ra một ngụm máu tươi. Những đường gân đen trên cổ phải thoắt ẩn thoát hiện dưới ánh sáng mặt trời, cuồn cuộn rất lâu mới chịu bình tĩnh trở lại mà biến mất.

Chapter
1 Chương 1: 1: Giao Dịch
2 Chương 2: 2: Gặp Quốc Sư
3 Chương 3: 3: Họp Mặt Gia Tộc
4 Chương 4: 4: Lại Gặp Quốc Sư
5 Chương 5: 5: Ngày Thành Thân
6 Chương 6: 6: Nghe Ngóng Trương Phủ
7 Chương 7: 7: Cái Chết Của A Cát
8 Chương 8: 8: Quốc Sư Trở Về
9 Chương 9: 9: Ta Là Phu Nhân Của Ngài
10 Chương 10: 10: Manh Mối
11 Chương 11: 11: Bệnh Cũng Thật Tốt
12 Chương 12: 12: Thỉnh Quốc Sư Ngủ Chung
13 Chương 13: 13: Gặp Hai Vị Vương Gia
14 Chương 14: 14: Nhắc Lại Chuyện Cũ
15 Chương 15: 15: Bày Tỏ
16 Chương 16: 16: Đào Mộ
17 Chương 17: 17: Nữ Tử Đáng Ngờ
18 Chương 18: 18: Kết Án
19 Chương 19: 19: Chuyện Cũ Của Tiêu Trường Lân
20 Chương 20: 20: Ngày Hồi Môn
21 Chương 21: 21: Tiệm Đồ Cổ Hoài Trung Đường
22 Chương 22: 22: Hối Hận Cũng Muộn Màng
23 Chương 23: 23: Sẽ Có Một Ngày Gi3t Chết Ngươi
24 Chương 24: 24: Thiên Diện Độc Y
25 Chương 25: 25: Chúng Ta Thử Bên Nhau Đi
26 Chương 26: 26: Chúng Tathử Một Chút
27 Chương 27: 27: Hành Phòng
28 Chương 28: 28: Ngọc Thỉ Hồ
29 Chương 29: 29: Tiêu Trường Lân Bị Bắt
30 Chương 30: 30: Tên Điên Cố Thẩm Đề
31 Chương 31: 31: Đêm Trước Giông Bão
32 Chương 32: 32: Dạo Hắc Thị
33 Chương 33: 33: Cái Chết Của Tiêu Cận Dung
34 Chương 34: 34: Hy Vọng Dập Tắt
35 Chương 35: 35: Nguyên Tắc
36 Chương 36: 36: Dạ Yến
37 Chương 37: 37: Xứng Hay Không
38 Chương 38: 38: Quốc Sư Đùa Dại
39 Chương 39: 39: Bày Kế
40 Chương 40: 40: Cái Chết Của Thiết Thất
41 Chương 41: 41: Phát Bệnh Bất Ngờ
42 Chương 42: 42: Miêu Tam Nương
43 Chương 43: 43: Xích Hào
44 Chương 44: 44: Tứ Chi Địa
45 Chương 45: 45: Hiền Đức Song Vương
46 Chương 46: C46: Trưởng công chúa hồi kinh
47 Chương 47: C47: Ra đi cùng nhau
48 Chương 48: C48: Bạc vương phủ loạn rồi
49 Chương 49: C49: Gặp mẹ chồng
50 Chương 50: C50: Sự thật trong bóng tối
51 Chương 51: C51: Tiễn mẹ chồng
52 1: Giao Dịch
53 2: Gặp Quốc Sư
54 3: Họp Mặt Gia Tộc
55 4: Lại Gặp Quốc Sư
56 5: Ngày Thành Thân
57 6: Nghe Ngóng Trương Phủ
58 7: Cái Chết Của A Cát
59 8: Quốc Sư Trở Về
60 9: Ta Là Phu Nhân Của Ngài
61 10: Manh Mối
62 11: Bệnh Cũng Thật Tốt
63 12: Thỉnh Quốc Sư Ngủ Chung
64 13: Gặp Hai Vị Vương Gia
65 14: Nhắc Lại Chuyện Cũ
66 15: Bày Tỏ
67 16: Đào Mộ
68 17: Nữ Tử Đáng Ngờ
69 18: Kết Án
70 19: Chuyện Cũ Của Tiêu Trường Lân
71 20: Ngày Hồi Môn
72 21: Tiệm Đồ Cổ Hoài Trung Đường
73 22: Hối Hận Cũng Muộn Màng
74 23: Sẽ Có Một Ngày Giết Chết Ngươi
75 24: Thiên Diện Độc Y
76 25: Chúng Ta Thử Bên Nhau Đi
77 26: Chúng Tathử Một Chút
78 27: Hành Phòng
79 28: Ngọc Thỉ Hồ
80 29: Tiêu Trường Lân Bị Bắt
81 30: Tên Điên Cố Thẩm Đề
82 31: Đêm Trước Giông Bão
83 32: Dạo Hắc Thị
84 33: Cái Chết Của Tiêu Cận Dung
85 34: Hy Vọng Dập Tắt
86 35: Nguyên Tắc
87 36: Dạ Yến
88 37: Xứng Hay Không
89 38: Quốc Sư Đùa Dại
90 39: Bày Kế
91 40: Cái Chết Của Thiết Thất
92 41: Phát Bệnh Bất Ngờ
93 42: Miêu Tam Nương
94 43: Xích Hào
95 44: Tứ Chi Địa
96 45: Hiền Đức Song Vương
97 C46: Trưởng công chúa hồi kinh
98 C47: Ra đi cùng nhau
99 C48: Bạc vương phủ loạn rồi
100 C49: Gặp mẹ chồng
101 C50: Sự thật trong bóng tối
102 C51: Tiễn mẹ chồng
103 C52: Cẩm nang
104 C53: Chấm dứt giao dịch
105 C54: Chào hỏi với đám rắn
106 C55: Quốc sư qua đời
107 C56: Chín ngọn đèn trấn quan
108 C57: Tế tổ
109 C58: Phượng hoàng bảo địa
110 C59: Mua mạng
111 C60: Quốc sư hồi sinh
Chapter

Updated 111 Episodes

1
Chương 1: 1: Giao Dịch
2
Chương 2: 2: Gặp Quốc Sư
3
Chương 3: 3: Họp Mặt Gia Tộc
4
Chương 4: 4: Lại Gặp Quốc Sư
5
Chương 5: 5: Ngày Thành Thân
6
Chương 6: 6: Nghe Ngóng Trương Phủ
7
Chương 7: 7: Cái Chết Của A Cát
8
Chương 8: 8: Quốc Sư Trở Về
9
Chương 9: 9: Ta Là Phu Nhân Của Ngài
10
Chương 10: 10: Manh Mối
11
Chương 11: 11: Bệnh Cũng Thật Tốt
12
Chương 12: 12: Thỉnh Quốc Sư Ngủ Chung
13
Chương 13: 13: Gặp Hai Vị Vương Gia
14
Chương 14: 14: Nhắc Lại Chuyện Cũ
15
Chương 15: 15: Bày Tỏ
16
Chương 16: 16: Đào Mộ
17
Chương 17: 17: Nữ Tử Đáng Ngờ
18
Chương 18: 18: Kết Án
19
Chương 19: 19: Chuyện Cũ Của Tiêu Trường Lân
20
Chương 20: 20: Ngày Hồi Môn
21
Chương 21: 21: Tiệm Đồ Cổ Hoài Trung Đường
22
Chương 22: 22: Hối Hận Cũng Muộn Màng
23
Chương 23: 23: Sẽ Có Một Ngày Gi3t Chết Ngươi
24
Chương 24: 24: Thiên Diện Độc Y
25
Chương 25: 25: Chúng Ta Thử Bên Nhau Đi
26
Chương 26: 26: Chúng Tathử Một Chút
27
Chương 27: 27: Hành Phòng
28
Chương 28: 28: Ngọc Thỉ Hồ
29
Chương 29: 29: Tiêu Trường Lân Bị Bắt
30
Chương 30: 30: Tên Điên Cố Thẩm Đề
31
Chương 31: 31: Đêm Trước Giông Bão
32
Chương 32: 32: Dạo Hắc Thị
33
Chương 33: 33: Cái Chết Của Tiêu Cận Dung
34
Chương 34: 34: Hy Vọng Dập Tắt
35
Chương 35: 35: Nguyên Tắc
36
Chương 36: 36: Dạ Yến
37
Chương 37: 37: Xứng Hay Không
38
Chương 38: 38: Quốc Sư Đùa Dại
39
Chương 39: 39: Bày Kế
40
Chương 40: 40: Cái Chết Của Thiết Thất
41
Chương 41: 41: Phát Bệnh Bất Ngờ
42
Chương 42: 42: Miêu Tam Nương
43
Chương 43: 43: Xích Hào
44
Chương 44: 44: Tứ Chi Địa
45
Chương 45: 45: Hiền Đức Song Vương
46
Chương 46: C46: Trưởng công chúa hồi kinh
47
Chương 47: C47: Ra đi cùng nhau
48
Chương 48: C48: Bạc vương phủ loạn rồi
49
Chương 49: C49: Gặp mẹ chồng
50
Chương 50: C50: Sự thật trong bóng tối
51
Chương 51: C51: Tiễn mẹ chồng
52
1: Giao Dịch
53
2: Gặp Quốc Sư
54
3: Họp Mặt Gia Tộc
55
4: Lại Gặp Quốc Sư
56
5: Ngày Thành Thân
57
6: Nghe Ngóng Trương Phủ
58
7: Cái Chết Của A Cát
59
8: Quốc Sư Trở Về
60
9: Ta Là Phu Nhân Của Ngài
61
10: Manh Mối
62
11: Bệnh Cũng Thật Tốt
63
12: Thỉnh Quốc Sư Ngủ Chung
64
13: Gặp Hai Vị Vương Gia
65
14: Nhắc Lại Chuyện Cũ
66
15: Bày Tỏ
67
16: Đào Mộ
68
17: Nữ Tử Đáng Ngờ
69
18: Kết Án
70
19: Chuyện Cũ Của Tiêu Trường Lân
71
20: Ngày Hồi Môn
72
21: Tiệm Đồ Cổ Hoài Trung Đường
73
22: Hối Hận Cũng Muộn Màng
74
23: Sẽ Có Một Ngày Giết Chết Ngươi
75
24: Thiên Diện Độc Y
76
25: Chúng Ta Thử Bên Nhau Đi
77
26: Chúng Tathử Một Chút
78
27: Hành Phòng
79
28: Ngọc Thỉ Hồ
80
29: Tiêu Trường Lân Bị Bắt
81
30: Tên Điên Cố Thẩm Đề
82
31: Đêm Trước Giông Bão
83
32: Dạo Hắc Thị
84
33: Cái Chết Của Tiêu Cận Dung
85
34: Hy Vọng Dập Tắt
86
35: Nguyên Tắc
87
36: Dạ Yến
88
37: Xứng Hay Không
89
38: Quốc Sư Đùa Dại
90
39: Bày Kế
91
40: Cái Chết Của Thiết Thất
92
41: Phát Bệnh Bất Ngờ
93
42: Miêu Tam Nương
94
43: Xích Hào
95
44: Tứ Chi Địa
96
45: Hiền Đức Song Vương
97
C46: Trưởng công chúa hồi kinh
98
C47: Ra đi cùng nhau
99
C48: Bạc vương phủ loạn rồi
100
C49: Gặp mẹ chồng
101
C50: Sự thật trong bóng tối
102
C51: Tiễn mẹ chồng
103
C52: Cẩm nang
104
C53: Chấm dứt giao dịch
105
C54: Chào hỏi với đám rắn
106
C55: Quốc sư qua đời
107
C56: Chín ngọn đèn trấn quan
108
C57: Tế tổ
109
C58: Phượng hoàng bảo địa
110
C59: Mua mạng
111
C60: Quốc sư hồi sinh