C55: Quốc sư qua đời

Bạc vương phủ, hoa viên.

Tiêu Trường Lân vừa nhai nho nghe hát vừa nhìn sang Tiêu Nhan Dĩnh ngồi tư lự uống mãi một tách trà cả khắc rồi cũng uống chưa vơi phần nào.

"Thập ca, hôm nay huynh bị gì vậy?"

Tiêu Nhan Dĩnh đặt tách trà xuống, nhìn sang chỗ Cố Thẩm Đề ngồi lau kiếm ở mái đình bên hồ cách đó không xa hỏi: "Sao không đến Túy Mãn Phường nghe hát mà phải nghe ở phủ?"

"Hiền huynh bảo không rảnh nên không đi."

"Hiền huynh không đi thì chúng ta phải nghe ở phủ à? Mấy cô nương ở Túy Mãn Phường hát hay hơn thế này nhiều."

Tiêu Trường Lân nhìn đám ca nữ vừa kèn vừa sáo, vừa nhảy vừa hát cảm giác cũng không tệ: "Lâu lâu phải đổi không khí một chút."

"Chứ không phải vì Cố đại tướng quân kia không cho đi sao?"

Tiêu Trường Lân chột dạ, giả vờ ngắt nho ăn không nghe thấy gì.

"Nghe nói hắn có nuôi báo mà, báo đâu rồi?"

"Ném về phủ tướng quân rồi. Hắn biết ta sợ nên nói sau này sẽ để con báo đó cách xa ta một chút."

Tiêu Nhan Dĩnh lại hỏi: "Không phải hắn vừa nhậm chức thống lĩnh hay sao? Đang là ban ngày mà cũng rảnh rỗi lau kiếm không đi tuần à?"

"Hoàng đế cũng đâu phải ngày ngày đều tảo triều? Hơn nữa hoàng đế có một đám văn võ bá quan làm gì? Chính là để sai vặt còn mình thì ngồi chơi.". Thách‎ 𝘵há𝓃h‎ 𝘵ì𝗺‎ được‎ {‎ T‎ R𝘂𝘔TR𝑼Y𝐄N.𝗩𝓃‎ }

Tiêu Nhan Dĩnh đỡ trán. Đạo lý này cũng quá mới mẻ với y rồi.

"Vậy hiện tại quan hệ của hai người là sao đây? Trước kia có người nói với ta thà chết cũng không quay lại với Cố Thẩm Đề đâu. Bây giờ chết hay chưa?"

Tiêu Trường Lân mím môi, thử hỏi có ai lại nỡ lòng xua đuổi một kẻ theo đuôi si tâm đến thế, còn là ân nhân không ngại xả thân bảo vệ mình? Lúc trước thật ra Tiêu Trường Lân cũng mềm lòng rồi khi nhìn thấy vết sẹo trên người Cố Thẩm Đề. Thứ mà y nhìn thấy được đã đau đớn đến thế, huống hồ là những năm tháng tinh phong huyết vũ nơi chiến trường mà y không nhìn thấy được sẽ còn đau đớn đến độ nào? Tiêu Trường Lân thảy một chùm nho sang phía Tiêu Nhan Dĩnh ngăn ca ca của mình nói tiếp: "Không biết nữa, thuận theo tự nhiên thôi. Huynh không lo nghe hát mà cứ nhìn Cố Thẩm Đề hỏi này hỏi nọ làm gì? Để ý hắn thì đến tỏ tình đi, đừng phiền ta."

"Ta thật sự để ý hắn đó. Bây giờ trông hắn như trưởng bối của ngươi, còn người làm ca ca giống ta mỗi lần đến rủ ngươi đi chơi phải nhìn sắc mặt của vị trưởng bối đó. Hay là ta cũng gọi hắn một tiếng Cố gia gia đi. Trên đầu chữ sắc có một con dao, giờ thì ta chân chân chính chính hiểu được rồi. Bức bối quá. Ta hồi phủ đây." Tiêu Nhan Dĩnh không thèm nói hai lời, đứng dậy ra về thẳng.

Tiêu Trường Lân cũng phiền muộn lắm nhưng y có nói gì với Cố Thẩm Đề thì cũng như đàn gảy tai trâu cả thôi, nói xuyên thủng cả vách tường cũng không xuyên thủng nổi màng nhĩ của Cố Thẩm Đề. Tiêu Trường Lân cho ca nữ lui hết, đi lại mái đình nhìn Cố Thẩm Đề than nhẹ: "Ngươi dọa thập ca của ta chạy luôn rồi."

Cố Thẩm Đề đặt kiếm xuống ngừng lau nói: "Ta chỉ chuyên tâm lau kiếm, lại ngồi xa đến vậy, không nhìn sang bên đó cũng không nói câu nào, thế mà vẫn có thể dọa người sao? Chi bằng nói Túc vương xưa nay không thích ta."

"Đâu phải không có lý do? Ánh mắt ngươi nhìn người khác ôn hòa một chút đi, đừng có tỏ vẻ thô lỗ như ra sa trường giết địch."

"Không thích." Cố Thầm Đề gằn giọng.

Tiêu Trường Lân giơ tay lên cao thật muốn đánh vào đầu Cố Thẩm Đề, bị Cố Thẩm Đề trừng một cái liền hạ xuống. Đừng nói là người khác, ngay cả y cũng bị dọa sợ luôn rồi.

"Lúc trước ngươi đâu có lạnh lùng thế này."

"Lúc trước là lúc trước, từng liếm qua máu trên lưỡi kiếm mà vẫn có thể sống vô tư vui vẻ như ngươi sao? Ở ngoài biên ải, ngay cả ngủ cũng phải đặt thanh kiếm gần bên cạnh, đề phòng mọi lúc mọi nơi kẻ địch tấn công bất ngờ."

"Ta biết Cố tướng quân trung can nghĩa đảm ngời ngời rồi, không cần mỗi lần muốn chặn họng ta đều đem chiến tích ra khoe đâu."

Tiêu Trường Lân toan đi nhưng bị Cố Thẩm Đề bắt lấy cổ tay kéo ngồi lên đùi. Cố Thẩm Đề ngửi hương tóc của y, mỉm cười nói: "Cũng không phải là không thể ôn hòa, chỉ ôn hòa với ngươi thôi."

"Ta không cảm thấy vậy, đêm qua..."

Nét cười của Cố Thẩm Đề càng thâm sâu hơn như muốn chờ nghe Tiêu Trường Lân nói tiếp. Tiêu Trường Lân không phải dạng e ngại gì cho cam, ngược lại còn khá thoáng và bạo. Tuy nhiên, y sợ nói ra thì đêm nay lại tiếp diễn như đêm trước nên thôi.

"Ta mệt rồi, đi nghỉ trưa đây."

Cố Thẩm Đề nhìn sắc trời thì thả Tiêu Trường Lân ra: "Ta cũng phải đến tuần phòng doanh rồi. Ngươi có muốn ăn gì không? Trên đường đi ngang phố ta mua cho ngươi."

"Đợi ngươi trở về thì nóng cũng thành nguội. Ta bảo Chân thúc hầm ít canh, trễ thế nào thì trước giờ Tuất cũng phải lết xác về uống canh cho ta."

"Biết rồi!"

Tiêu Trường Lân lười nói tiếp mà đi thẳng.

Hắc thị khu phía Bắc, ba ngày sau.

Sài Thất đứng trước cửa phòng canh chừng. Bắc Đường Du tiếp đón một vị khách lạ bên trong. Vị khách này đã ngoài năm mươi, râu tóc xồm xoàm như tướng cướp nhưng dáng vẻ lại khá vụng về. Ông ta tự xưng họ Mao, là một nhánh nhỏ trong dòng tộc Mao gia ở Lĩnh Tây.

"Căn bệnh mà ngươi muốn biết ta từng nghe người lớn tuổi trong tộc nói qua một lần. Cụ thể thì không rõ năm nào nhưng rất lâu trước đây có một quốc gia gọi là Đới quốc. Tộc của ta hình như cũng xuất thân từ đó. Đới quốc sở trường về tà thuật, thường hay cúng tế thần rắn bằng một loại thánh thủy gọi là Huyết Cổn. Một khi uống Huyết Cổn, máu trong người sôi sục, không thể tiếp xúc với bất cứ ai nhưng lại chống đói rất hiệu quả, có thể nhiều ngày liền không cần ăn uống thứ gì cứ như một hình thức chay giới khi cúng tế vậy. Có điều, chỉ được uống một lượng nhỏ mà thôi."

"Nếu uống quá nhiều thì sao?" Bắc Đường Du khẩn trương hỏi. Những lời ông nói vừa hay rất giống với bệnh trạng của Phong Chi Danh.

Mao lão lắc đầu: "Ta cũng không rõ, những người lớn tuổi không nói, con cháu cũng không ai dám hỏi sâu xa. Lúc trước nghe nói có một vị công tử cũng hiếu kỳ về căn bệnh này, bằng lòng trả nhiều vàng mua tin. Khi đó ta đang ở xa, lúc về tới kinh thành thì vị công tử đó không quay lại nữa. Đúng là tiếc đến đứt ruột."

Bắc Đường Du tin chắc vị công tử kia chính là Phong Chi Danh chứ chẳng thể là ai khác. Hắn hỏi lắt léo thêm vài câu để thử xem Mao lão còn giấu giếm điều gì không nhưng phát hiện ông ta hoàn toàn không biết thêm nên thả đi. Sài Thất thấy hắn thất vọng nên hỏi: "Phu nhân, chúng ta có cần loan tin tìm người tiếp không?"

"Không cần, đến đây thôi. Những cái cần hỏi phu quân chắc sớm hỏi hết rồi. Ngươi từng nghe phu quân nhắc tới Đới quốc chưa?"

Sài Thất đặt ngón tay ngay cằm phân vân: "Không chắc nữa, trí nhớ của ta không tốt. Từ nhỏ quốc sư đã dạy cho ta rất nhiều điều nhưng người xem, ta học mười chỉ nhớ được ba bốn, toàn làm mất mặt quốc sư."

"Trí nhớ kém thì không phải là lỗi của ngươi đâu."

Bắc Đường Du và Sài Thất rời khỏi Hắc thị nhưng trên đường ngồi xe ngựa hồi phủ tình cờ nhìn thấy Mạnh Tông Nguyên và Bắc Đường Vũ đang lôi lôi kéo kéo trước một tửu lâu. Bắc Đường Vũ thì dù có hóa thành tro hắn cũng nhận ra nhưng Mạnh Tông Nguyên lại xa lạ vô cùng. Rõ ràng là thanh mai trúc mã từ nhỏ của hắn, không hiểu sao khi y tách lìa Bắc Đường Vũ hòa vào dòng người đông đúc mất hút thật chẳng có chút ấn tượng gì so với dòng người ấy. Bắc Đường Du căm ghét nhất là thay lòng đổi dạ, nhưng giờ đây so với căm ghét thì hắn càng sợ thay lòng đổi dạ hơn. Nếu như Phong Chi Danh thay lòng đổi dạ, hoặc nếu như để hắn nhìn thấy y chung giường với một người khác giống như Mạnh Tông Nguyên và Bắc Đường Vũ lúc trước, liệu hắn sẽ thế nào? Chắc là hắn sẽ điên tiết giết Phong Chi Danh luôn chứ chẳng thể nào bình tĩnh quay đầu đi như hắn đã từng.

Bắc Đường Du lấy tay đập vào trán bồm bộp mấy cái. Đang yên đang lành sao lại nghĩ tới mấy chuyện xui xẻo như thế? Phong Chi Danh tuyệt đối sẽ không thay lòng đổi dạ. Người nam nhân đó trời sinh là dành cho hắn, của riêng hắn mà thôi.

Trời về đêm lấm tấm sao thưa. Bắc Đường Du về tới phòng ngủ không thấy Phong Chi Danh, chán nản nghĩ quốc sư đại nhân lại ôm luyện dược đường tiếp rồi. Hắn tắm rửa thay y phục lên giường nằm đợi, đợi một lúc thì ngủ quên nhưng ngủ không sâu. Trong lúc hắn mơ mơ màng màng, cửa phòng không di chuyển nhưng thân ảnh của Phong Chi Danh lại đến bên giường hôn khẽ lên trán hắn. Hắn dụi mắt nhìn thì không thấy gì nữa, tự sờ lên trán cảm nhận nụ hôn vẫn còn rất ấm, không phải chỉ là ảo tưởng.

Bắc Đường Du nhìn đến cửa phòng. Phong Chi Danh vẫn chưa trở về. Hắn phát hoảng trong lòng, vội vàng mang hài chạy đến luyện dược đường đẩy toang cửa ra mà không gõ tiếng nào. Phong Chi Danh vẫn như mọi lần nằm trên nhuyễn tháp nhưng một tay đã rũ rượi buông xuống dưới mặt sàn lạnh tanh.

Bắc Đường Du run rẩy một trận, gọi khẽ: "Phu quân à...phu quân..."

Hắn gọi lại gọi, gọi đến mấy lần nhưng Phong Chi Danh vẫn im lặng, lồng ngực kia cũng không hề có dấu hiệu lên xuống. Bất chợt, nước mắt hắn tự động chảy xuống từng giọt bỏng rát thấu tận tim. Kỳ thật hắn đã sớm chuẩn bị tinh thần cho cái ngày này từ lâu. Hắn nghĩ rằng nếu ngày này đến hắn sẽ không khóc, một giọt cũng không khóc. Hắn rất kiên cường và đây không phải là sinh ly tử biệt gì, chỉ là Phong Chi Danh tạm thời đi trước một bước thôi. Đợi khi hắn làm xong những chuyện cần làm trên trần thế cô quạnh này thì sẽ đến đoàn tụ chung một mộ với y.

Hắn nghĩ như vậy...nhưng thật lòng không kìm nổi cảm xúc của chính mình. Nước mắt tuôn xuống như mưa quỳ bên thi thể Phong Chi Danh đến tận sáng, cả người bơ phờ rũ rượi như cái xác không hồn, thậm chí không còn biết nên nghĩ gì, nên nói gì, nên phản ứng ra sao nữa. Cho đến khi bên ngoài cửa vang lên tiếng xì xầm nói chuyện của đám hạ nhân quét dọn trên hành lang, Bắc Đường Du mới hoàn hồn trở lại. Thì ra hắn vẫn còn nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Phong Chi Danh không buông.

Nước mắt của Bắc Đường Du đã khô cạn. Hắn mỉm cười như thể cũng chẳng có gì to tát vừa xảy ra, nụ cười rất an nhiên bình thản đối diện: "Phu quân, ngươi nói có thể sẽ giết ta nhưng mà ngươi lại ra đi trước. Thế này không công bằng, bất quá cũng không sao. Ngươi đợi ta, chúng ta đã hứa sống thì chung giường, chết sẽ chung mộ. Ngươi đừng mong rời khỏi ta được. Dù là sống hay chết, ta cũng đi theo ngươi."

Bắc Đường Du buông tay Phong Chi Danh đứng dậy. Hắn cất bước định đi ra cửa, bất chợt đôi chân khựng lại nửa chừng nghĩ ngợi gì đó. Sau đó hắn khép kín cửa luyện dược đường rồi phóng như bay đến phòng ngủ lục lọi ngăn kéo gần giường lấy ra một cẩm nang. Đây là thứ mà Phong Chi Danh từng tỉ mỉ dặn dò hắn phải bảo quản cẩn thận. Hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều, mở cẩm nang ra thì thấy có một bức thư tay và một lá bùa gấp hình lục giác.

Trên thư viết: "Du nhi, sức khỏe của ta càng lúc càng yếu đi, tự biết khó sống qua tháng này. Ta từng nhìn thấy phụ thân hóa điên, từ đó hình ảnh của ông trở thành nỗi ám ảnh sâu nặng trong tiềm thức ta. Ta không muốn lúc chết đi cũng điên loạn như vậy, hai mắt đỏ rực, gân đen chạy khắp cơ thể, ai nhìn cũng khiếp đảm, vì vậy ta đã sớm chuẩn bị sẵn độc dược tự sát. Lúc ấy ta tự nói với bản thân chỉ cần bệnh tình tái phát thêm lần nữa, ta sẽ uống độc để được chết với một cơ thể lành lặn của con người chứ không phải của quái vật. Vì ngươi, ta cố gắng cầm cự hết ngày này tới ngày khác, cứ hy vọng có thể ở bên ngươi thêm một ngày thì tốt đẹp thêm một ngày. Vào lúc ngươi đọc bức thư này, ta đã không thể cố gắng nữa rồi, chỉ còn cách tự kết liễu mình trước khi quá muộn. Vốn dĩ sinh tử là chuyện thường tình, mặc dù còn để lại rất nhiều nuối tiếc và những việc chưa thể hoàn thành nhưng ai có thể chọn lựa lúc mà mình chết đi mọi tâm nguyện đều trọn vẹn được? Ta chấp nhận rồi, không than không oán, thế nhưng khi nghe ngươi nói sẽ chết cùng ta thì ta không cam tâm. Khi cả hai cùng chết, đó là sự chấm hết chứ không phải hứa hẹn đời đời kiếp kiếp. Dưới sàn của phòng chứa cương thi có một mật thất, ta đã lập sẵn trận pháp cải mệnh. Ngươi chỉ cần đặt thi thể ta vào quan tài, dùng máu của trinh nữ hay trẻ con dưới mười tuổi vừa qua đời chưa lâu thắp sáng chín ngọn đèn xung quanh quan tài liên tục trong một trăm ngày, không được dừng ngày nào thì ta sẽ hồi sinh. Vào lúc máu sắp cạn phải lập tức lấp đầy. Chỉ cần một ngọn đèn tắt đi thì toàn bộ đèn sẽ tắt đi, công sức trở nên uổng phí. Ta cũng thi pháp qua trên lá bùa. Một khi ngươi đeo nó, người bên ngoài sẽ nhìn thấy ngươi thành ta, nghe thấy giọng của ngươi thành giọng của ta. Nếu chẳng may sơ suất để lộ nghi ngờ thì gọi Linh Tê Linh Chiếu ra giúp ngươi giải vây. Du nhi, nghịch thiên cải mệnh là chuyện tổn hại không chỉ âm đức mà còn tuổi thọ và phúc khí cả đời. Người thắp sáng đèn bị lệ khí quấn thân, khó nói trước hậu quả, mà ta cho dù có hồi sinh thành công cũng chỉ là lệ quỷ, không còn là con người nữa. Nếu ngươi không dám làm thì hãy tuyên bố cái chết của ta và hạ táng. Vi phu mong ngươi suy nghĩ cho thật kỹ."

Bắc Đường Du cảm nhận được sự trăn trở và âu lo của Phong Chi Danh trên từng dòng chữ viết, nhưng mà hắn không có gì cần phải suy nghĩ cả. Chỉ cần Phong Chi Danh trở lại bên cạnh hắn, cho dù bắt hắn làm những chuyện táng tận lương tâm, không bằng cầm thú, lục thân bất nhận hắn cũng sẽ làm. Vậy nên, còn gì đáng để băn khoăn cơ chứ?

Chapter
1 Chương 1: 1: Giao Dịch
2 Chương 2: 2: Gặp Quốc Sư
3 Chương 3: 3: Họp Mặt Gia Tộc
4 Chương 4: 4: Lại Gặp Quốc Sư
5 Chương 5: 5: Ngày Thành Thân
6 Chương 6: 6: Nghe Ngóng Trương Phủ
7 Chương 7: 7: Cái Chết Của A Cát
8 Chương 8: 8: Quốc Sư Trở Về
9 Chương 9: 9: Ta Là Phu Nhân Của Ngài
10 Chương 10: 10: Manh Mối
11 Chương 11: 11: Bệnh Cũng Thật Tốt
12 Chương 12: 12: Thỉnh Quốc Sư Ngủ Chung
13 Chương 13: 13: Gặp Hai Vị Vương Gia
14 Chương 14: 14: Nhắc Lại Chuyện Cũ
15 Chương 15: 15: Bày Tỏ
16 Chương 16: 16: Đào Mộ
17 Chương 17: 17: Nữ Tử Đáng Ngờ
18 Chương 18: 18: Kết Án
19 Chương 19: 19: Chuyện Cũ Của Tiêu Trường Lân
20 Chương 20: 20: Ngày Hồi Môn
21 Chương 21: 21: Tiệm Đồ Cổ Hoài Trung Đường
22 Chương 22: 22: Hối Hận Cũng Muộn Màng
23 Chương 23: 23: Sẽ Có Một Ngày Gi3t Chết Ngươi
24 Chương 24: 24: Thiên Diện Độc Y
25 Chương 25: 25: Chúng Ta Thử Bên Nhau Đi
26 Chương 26: 26: Chúng Tathử Một Chút
27 Chương 27: 27: Hành Phòng
28 Chương 28: 28: Ngọc Thỉ Hồ
29 Chương 29: 29: Tiêu Trường Lân Bị Bắt
30 Chương 30: 30: Tên Điên Cố Thẩm Đề
31 Chương 31: 31: Đêm Trước Giông Bão
32 Chương 32: 32: Dạo Hắc Thị
33 Chương 33: 33: Cái Chết Của Tiêu Cận Dung
34 Chương 34: 34: Hy Vọng Dập Tắt
35 Chương 35: 35: Nguyên Tắc
36 Chương 36: 36: Dạ Yến
37 Chương 37: 37: Xứng Hay Không
38 Chương 38: 38: Quốc Sư Đùa Dại
39 Chương 39: 39: Bày Kế
40 Chương 40: 40: Cái Chết Của Thiết Thất
41 Chương 41: 41: Phát Bệnh Bất Ngờ
42 Chương 42: 42: Miêu Tam Nương
43 Chương 43: 43: Xích Hào
44 Chương 44: 44: Tứ Chi Địa
45 Chương 45: 45: Hiền Đức Song Vương
46 Chương 46: C46: Trưởng công chúa hồi kinh
47 Chương 47: C47: Ra đi cùng nhau
48 Chương 48: C48: Bạc vương phủ loạn rồi
49 Chương 49: C49: Gặp mẹ chồng
50 Chương 50: C50: Sự thật trong bóng tối
51 Chương 51: C51: Tiễn mẹ chồng
52 1: Giao Dịch
53 2: Gặp Quốc Sư
54 3: Họp Mặt Gia Tộc
55 4: Lại Gặp Quốc Sư
56 5: Ngày Thành Thân
57 6: Nghe Ngóng Trương Phủ
58 7: Cái Chết Của A Cát
59 8: Quốc Sư Trở Về
60 9: Ta Là Phu Nhân Của Ngài
61 10: Manh Mối
62 11: Bệnh Cũng Thật Tốt
63 12: Thỉnh Quốc Sư Ngủ Chung
64 13: Gặp Hai Vị Vương Gia
65 14: Nhắc Lại Chuyện Cũ
66 15: Bày Tỏ
67 16: Đào Mộ
68 17: Nữ Tử Đáng Ngờ
69 18: Kết Án
70 19: Chuyện Cũ Của Tiêu Trường Lân
71 20: Ngày Hồi Môn
72 21: Tiệm Đồ Cổ Hoài Trung Đường
73 22: Hối Hận Cũng Muộn Màng
74 23: Sẽ Có Một Ngày Giết Chết Ngươi
75 24: Thiên Diện Độc Y
76 25: Chúng Ta Thử Bên Nhau Đi
77 26: Chúng Tathử Một Chút
78 27: Hành Phòng
79 28: Ngọc Thỉ Hồ
80 29: Tiêu Trường Lân Bị Bắt
81 30: Tên Điên Cố Thẩm Đề
82 31: Đêm Trước Giông Bão
83 32: Dạo Hắc Thị
84 33: Cái Chết Của Tiêu Cận Dung
85 34: Hy Vọng Dập Tắt
86 35: Nguyên Tắc
87 36: Dạ Yến
88 37: Xứng Hay Không
89 38: Quốc Sư Đùa Dại
90 39: Bày Kế
91 40: Cái Chết Của Thiết Thất
92 41: Phát Bệnh Bất Ngờ
93 42: Miêu Tam Nương
94 43: Xích Hào
95 44: Tứ Chi Địa
96 45: Hiền Đức Song Vương
97 C46: Trưởng công chúa hồi kinh
98 C47: Ra đi cùng nhau
99 C48: Bạc vương phủ loạn rồi
100 C49: Gặp mẹ chồng
101 C50: Sự thật trong bóng tối
102 C51: Tiễn mẹ chồng
103 C52: Cẩm nang
104 C53: Chấm dứt giao dịch
105 C54: Chào hỏi với đám rắn
106 C55: Quốc sư qua đời
107 C56: Chín ngọn đèn trấn quan
108 C57: Tế tổ
109 C58: Phượng hoàng bảo địa
110 C59: Mua mạng
111 C60: Quốc sư hồi sinh
Chapter

Updated 111 Episodes

1
Chương 1: 1: Giao Dịch
2
Chương 2: 2: Gặp Quốc Sư
3
Chương 3: 3: Họp Mặt Gia Tộc
4
Chương 4: 4: Lại Gặp Quốc Sư
5
Chương 5: 5: Ngày Thành Thân
6
Chương 6: 6: Nghe Ngóng Trương Phủ
7
Chương 7: 7: Cái Chết Của A Cát
8
Chương 8: 8: Quốc Sư Trở Về
9
Chương 9: 9: Ta Là Phu Nhân Của Ngài
10
Chương 10: 10: Manh Mối
11
Chương 11: 11: Bệnh Cũng Thật Tốt
12
Chương 12: 12: Thỉnh Quốc Sư Ngủ Chung
13
Chương 13: 13: Gặp Hai Vị Vương Gia
14
Chương 14: 14: Nhắc Lại Chuyện Cũ
15
Chương 15: 15: Bày Tỏ
16
Chương 16: 16: Đào Mộ
17
Chương 17: 17: Nữ Tử Đáng Ngờ
18
Chương 18: 18: Kết Án
19
Chương 19: 19: Chuyện Cũ Của Tiêu Trường Lân
20
Chương 20: 20: Ngày Hồi Môn
21
Chương 21: 21: Tiệm Đồ Cổ Hoài Trung Đường
22
Chương 22: 22: Hối Hận Cũng Muộn Màng
23
Chương 23: 23: Sẽ Có Một Ngày Gi3t Chết Ngươi
24
Chương 24: 24: Thiên Diện Độc Y
25
Chương 25: 25: Chúng Ta Thử Bên Nhau Đi
26
Chương 26: 26: Chúng Tathử Một Chút
27
Chương 27: 27: Hành Phòng
28
Chương 28: 28: Ngọc Thỉ Hồ
29
Chương 29: 29: Tiêu Trường Lân Bị Bắt
30
Chương 30: 30: Tên Điên Cố Thẩm Đề
31
Chương 31: 31: Đêm Trước Giông Bão
32
Chương 32: 32: Dạo Hắc Thị
33
Chương 33: 33: Cái Chết Của Tiêu Cận Dung
34
Chương 34: 34: Hy Vọng Dập Tắt
35
Chương 35: 35: Nguyên Tắc
36
Chương 36: 36: Dạ Yến
37
Chương 37: 37: Xứng Hay Không
38
Chương 38: 38: Quốc Sư Đùa Dại
39
Chương 39: 39: Bày Kế
40
Chương 40: 40: Cái Chết Của Thiết Thất
41
Chương 41: 41: Phát Bệnh Bất Ngờ
42
Chương 42: 42: Miêu Tam Nương
43
Chương 43: 43: Xích Hào
44
Chương 44: 44: Tứ Chi Địa
45
Chương 45: 45: Hiền Đức Song Vương
46
Chương 46: C46: Trưởng công chúa hồi kinh
47
Chương 47: C47: Ra đi cùng nhau
48
Chương 48: C48: Bạc vương phủ loạn rồi
49
Chương 49: C49: Gặp mẹ chồng
50
Chương 50: C50: Sự thật trong bóng tối
51
Chương 51: C51: Tiễn mẹ chồng
52
1: Giao Dịch
53
2: Gặp Quốc Sư
54
3: Họp Mặt Gia Tộc
55
4: Lại Gặp Quốc Sư
56
5: Ngày Thành Thân
57
6: Nghe Ngóng Trương Phủ
58
7: Cái Chết Của A Cát
59
8: Quốc Sư Trở Về
60
9: Ta Là Phu Nhân Của Ngài
61
10: Manh Mối
62
11: Bệnh Cũng Thật Tốt
63
12: Thỉnh Quốc Sư Ngủ Chung
64
13: Gặp Hai Vị Vương Gia
65
14: Nhắc Lại Chuyện Cũ
66
15: Bày Tỏ
67
16: Đào Mộ
68
17: Nữ Tử Đáng Ngờ
69
18: Kết Án
70
19: Chuyện Cũ Của Tiêu Trường Lân
71
20: Ngày Hồi Môn
72
21: Tiệm Đồ Cổ Hoài Trung Đường
73
22: Hối Hận Cũng Muộn Màng
74
23: Sẽ Có Một Ngày Giết Chết Ngươi
75
24: Thiên Diện Độc Y
76
25: Chúng Ta Thử Bên Nhau Đi
77
26: Chúng Tathử Một Chút
78
27: Hành Phòng
79
28: Ngọc Thỉ Hồ
80
29: Tiêu Trường Lân Bị Bắt
81
30: Tên Điên Cố Thẩm Đề
82
31: Đêm Trước Giông Bão
83
32: Dạo Hắc Thị
84
33: Cái Chết Của Tiêu Cận Dung
85
34: Hy Vọng Dập Tắt
86
35: Nguyên Tắc
87
36: Dạ Yến
88
37: Xứng Hay Không
89
38: Quốc Sư Đùa Dại
90
39: Bày Kế
91
40: Cái Chết Của Thiết Thất
92
41: Phát Bệnh Bất Ngờ
93
42: Miêu Tam Nương
94
43: Xích Hào
95
44: Tứ Chi Địa
96
45: Hiền Đức Song Vương
97
C46: Trưởng công chúa hồi kinh
98
C47: Ra đi cùng nhau
99
C48: Bạc vương phủ loạn rồi
100
C49: Gặp mẹ chồng
101
C50: Sự thật trong bóng tối
102
C51: Tiễn mẹ chồng
103
C52: Cẩm nang
104
C53: Chấm dứt giao dịch
105
C54: Chào hỏi với đám rắn
106
C55: Quốc sư qua đời
107
C56: Chín ngọn đèn trấn quan
108
C57: Tế tổ
109
C58: Phượng hoàng bảo địa
110
C59: Mua mạng
111
C60: Quốc sư hồi sinh