Chương 1: Cơn mưa định mệnh

Minh Tắc năm thứ ba mươi, buổi đêm.

Trăng tròn hoàn mỹ chiếu sáng cả vùng đất, ngoài rừng trúc một mảnh tối đen như mực, chỉ ở nơi xa xa kia có chút ánh sáng mờ nhạt. Ánh sáng mờ nhạt này hiển nhiên tỏa ra từ trúc ốc giản dị ở nơi bìa rừng, có công tử tuấn lãng khoác ngoại sam thanh sắc (áo khoác màu xanh) ngồi trên trúc y, trong tay nắm kinh thư, bên ánh nến lập lòe, để đèn đêm mà đọc.

"Kiêm gia thương thương,

Bạch lộ vi sương.

Sở vị y nhân,

Tại thủy nhất phương...*"

[Lau rách xanh tươi và rậm rạp

Móc làm sương phủ khắp mọi nơi.

Người mà đang nói ở hiện tại,

Nơi vùng nước biếc cách vời một phương...

Thơ của Khổng Tử]

Công tử kia lắc đầu, say mê đọc thơ trong thi từ thư, chỉ là sự say mê này không phải xuất phát từ ý muốn đọc được đủ thứ thi thư, mà từ mong muốn đưa mình vào phong hoa tuyết nguyệt*, có rượu ngon chè chén, có giai nhân bên người bầu bạn.

[Chỉ tình yêu nam nữ]

Gió nhẹ từ ngoài rừng trúc liên tục thổi vào, lá trúc trong rừng phát ra những tiếng sàn sạt nhỏ nhẹ. Lá trúc rơi dưới đất như bị thứ gì đó nhẹ nhàng đạp qua, càng thêm dính chặt vào đất. Bốn phía tựa như có tiếng động vật kêu, cũng có tiếng riết riết nho nhỏ của dế. Qua một lúc, gió nhẹ dần chuyển mạnh, quét vào trong trúc ốc, lại có cát nhỏ mịn rơi vào trong đôi mắt say mê thi ca của công tử.

"Quan nhân(1)..." Đợi công tử dụi cát trong mắt xong, lại bị thanh âm kiều mị ở ngoài trúc ốc làm cho mê mẫn tâm trí. Hắn theo thanh âm nhìn lên, thời khắc thấy được nữ tử đứng ngoài ốc khiến hắn đờ đẫn dại ra không chút tiền đồ(2), hai con mắt nhìn thẳng nàng chằm chằm không chớp, ngay cả miệng cũng không nhịn được há thật to.

[(1) vợ gọi chồng thường thấy trong Bạch Thoại thời kỳ đầu]

[(2) Ánh mắt khao khát như kẻ có tiền tài công danh gì cũng vứt sau đầu]

Nữ tử mặc váy lụa bạch sắc mỏng manh, tóc đen xõa dài nằm trên bộ ngực mềm nửa lộ. Tựa hồ sợ còn chưa đủ, ngay cả tấm lụa mỏng trên vai kia cũng theo lướt xuống, không che giấu được bờ vai băng cơ (da thịt trắng đẹp). "Quan nhân..." Nữ tử lại gọi một tiếng, chỉ thấy đuôi mắt nàng hơi nhếch, ánh mắt tựa như say lại như không say, trực tiếp khiến người nhìn tâm thần nhộn nhạo.

"Mỹ cực, thực sự là mỹ cực." Công tử không tránh khỏi tự rơi vào ái tình, nhưng lại không nghĩ tới rốt cuộc nữ tử cỡ này từ đâu mà tới. Hắn thẳng cảm thán thế gian này sao lại có nữ tử yêu mị (yêu tinh + mị hoặc) như vậy, cho dù tìm khắp nhân gian cũng không thể tìm được nữ tử mỹ mạo như vậy. Thi thư bị lạnh nhạt vứt trên đất, dù hắn đã đọc qua đủ thứ thi thư cũng tìm không được một từ đủ để hình dung vẻ đẹp mỹ diễm yêu dã* của nàng.

[yêu tinh+hoang dã -> diêm dúa lẳng lơ]

"Quan nhân, nô gia* lạnh quá đi! Quan nhân định cứ vậy mà nhìn nô gia thôi sao?" Nữ tử hàm răng khẽ cắn, bộ dạng ủy khuất (tủi thân) chân thật khiến lòng người sinh ra thương tiếc. Nàng chậm rãi dời bước về phía trước, eo nhỏ nhắn vặn vẹo lắc lư, mỗi một bước chân đều làm người nhìn dục niệm lan tràn.

[Lời tự xưng 'thiếp' của con gái, thường thấy trong văn Bạch Thoại thời kì đầu]

"Quan nhân không định ôm nô gia, dùng độ ấm trên người giúp nô gia sưởi ấm sao?" Nữ tử tới gần đưa sóng thu, tới bên người công tử thổi nhiệt khí vào tai hắn. Tựa như đang nhắc nhở, ngày lành mỹ cảnh như vầy nếu không làm gì chẳng phải là lãng phí?

"Ôm, sao lại không ôm được!? Sao ta nhẫn tâm để tiểu nương tử* bị cái lạnh xâm nhập được?" Trên mặt công tử tràn ra ý xuân, hận không thể lập tức hóa thành ngạ lang (sói đói) nhào vào tiểu nương tử mị tới không thể mị hơn này. Hắn giang hai tay ra ôm lấy nữ tử, nổi lên tà niệm: "Tiểu nương tử, thế này đã đủ ấm chưa? Nếu còn chưa đủ ấm, ta có đệm giường ở trong... Chắc chắn đủ ấm a."

[Nghĩa là 'nàng' thường thấy trong Bạch Thoại thời kỳ đầu – nghĩa thông thường là vợ nhỏ]

"Ha ha, ta còn lạ gì thứ đệm giường vô cùng dơ bẩn của ngươi. Đừng nói gì đệm giường, ngay cả thân thể ngươi..." Hai tay nữ tử nâng mặt công tử lên, dùng sức hút một ngụm khí lớn, một luồng bạch khí nhàn nhạc từ miệng mũi công tử kia bị nữ tử hút vào trong người. Đợi nàng buông tay ra, công tử kia nụ cười đông cứng trên mặt, suy yếu ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

Nếu không phải trên người ngươi có thứ dương khí ta cần, ta đã không cho thân thể ghê tởm của ngươi mảy may chạm vào ta. Nữ tử dùng mũi chân đụng đụng lên gò má hắn, hừ lạnh vài tiếng sau đó lắc lư eo nhỏ rời khỏi trúc ốc, hóa thành một đạo bạch quang (một đường sáng trắng) biến mất trong đêm tối.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Vận Hàm tới rồi a, ngồi ngồi ngồi đi." Trong một điếm ngọc khí (tiệm đồ bằng ngọc), chưởng quỹ ăn mặc mộc mạc nhiệt tình tiếp đón tiểu ca thanh tú vừa bước vào điếm. Tiểu ca mặc điểm mặc bạch sam*, đầu mang vấn tóc bố chế. Nếu nhìn kỹ hắn, môi hồng răng trắng diện mạo sạch gọn như vậy, khiến cho lòng người hoài nghi đến cùng người này là nam hay nữ.

[ đồ trắng nhưng có điểm chút màu mực lên như vẽ lên]

"Đại bá (ông chủ), đây là hàng ngài đặt, ngài kiểm lại chút đi." Tô Vận Hàm cũng không vội ngồi xuống, nàng bỏ bao phục trên lưng lên quỹ đài (quầy hàng), bên trong đều là trâm ngọc cùng vòng ngọc chế tác có chút tinh xảo. Nếu mà mang chúng bán ra ngoài, ít cũng phải được gần trăm lượng ngân tử.

"Con làm cái quỷ gì mà cứ như đi trả hết nợ vậy, con làm việc tất nhiên là ta yên tâm rồi." Chưởng quỹ lấy từ trong y tụ (tay áo) ra hai tờ ngân phiếu đưa cho Tô Vận Hàm, lại chiêu hô tiểu nhị (người giúp việc) mang hai bôi trà tới: "Vận Hàm a, đây là ngân phiếu một trăm năm mươi lượng. Con chạy đi cực khổ vậy, chi bằng ở lại dùng bữa trưa với ta rồi hẳn đi thế nào?"

"Đại bá ngài khách khí rồi, con phải nhân lúc chạy về Tô Châu trước sáng mai. Nếu chậm trễ dù là một lúc thôi, đại nương sẽ lại mắng con mất." Tô Vận Hàm lộ vẻ áy náy, đứng dậy cúi người cúi chào chưởng quỹ. Nàng xếp kỹ ngân phiếu ngay ngắn thu vào túi trong y tụ (tay áo), lại lấy bao phục mỏng manh đeo lên lưng, nói. "Đại bá, nếu không còn chuyện gì nữa thì Vận Hàm đây phải chạy đi rồi." Tô Vân Hàm một chân bước ra ngoài cửa, nhìn bầu trời bên ngoài có chút âm trầm, thầm nghĩ: Phải chạy nhanh lên thôi, chỉ mong ngay khi mưa to rơi xuống có thể tìm ra chỗ tránh mưa.

"Được được được, đi đường cẩn thân chút nha." Chưởng quỹ gật đầu mỉm cười với nàng, đưa mắt nhìn theo thân ảnh Tô Vận Hàm hòa vào dòng người náo nhiệt. Ai, chưởng quầy thở dài. Hài tử thật ngoan nha, nếu không phải do mẫu thân nàng mất sau khi sinh nàng, phụ thân cũng vì tư thê (nhớ thương vợ) mà chết, thì nàng đã không bị nhận định là tai tinh hạ phàm (tai họa rớt xuống trần). Rõ ràng nên là một nữ tử được nuôi dưỡng ở khuê phòng, một mực lại bị hai người Tô gia bất lương bắt chạy đi buôn khắp nơi. Thật là trời không thương người mà! Chưởng quỹ lại thở dài, về quỹ đài bắt đầu sắp xếp thủ sức ngọc khí vừa được đưa tới.

Đường về Tô Châu nhấp nhô khó đi, Tô Vận Hàm đeo bao phục đi nhanh một đường, rõ ràng là khát muốn yếu mệnh nhưng lại không dám dùng ngân phiếu trong túi y tụ ra mua nước hay lương thực. Nếu dùng tiền này, dù là một tiền cũng sẽ bị đại nương dạy dỗ một trận. Cạnh dòng suối nhỏ, Tô Vận Hàm khom lưng lấy tay múc mấy ngụm nước nhỏ uống giải khát. Nàng nhìn sắc trời ngày càng âm u, cũng bất chấp đi đường cấm kỵ, chuyên đi đường nhỏ ghồ ghề, cuối cùng lúc giông tố đến cũng tới được trước một căn miếu thổ địa cũ nát.

Trong miếu ngoài cỏ khô đầy đất thì có xà ngang mục nát mà rớt xuống, tượng thổ địa công* đã từ trên bàn thờ ngã xuống, cứ như không muốn nhìn tới chuyện xấu khắp hồng trần (thế gian) kia. Miếu bốn phía kết đầy mạng nhện, ngẫu nhiên có thể nghe thấy chuột kêu chi chi ở chỗ ngói sành vỡ kiếm thức ăn. Mưa to lập tức tới, giọt mưa rơi trên cây ngoài miếu phát ra tiếng vang đát đát, ngẫu nhiên còn có gió thổi qua, khiến những giọt mưa to bên ngoài tạt vào trong miếu, nhỏ lên vạt bạch sam của Tô Vận Hàm.

[Của công, của chung – mọi người góp làm]

Thật là lạnh. Tô Vân Hàm lấy một tấm thảm mỏng từ trong bao phục khoác lên người. Hai tay nàng xoa lẫn nhau, qua ma sát nhiều khiến tay nàng cũng không còn lạnh nữa. Nhìn mưa to bên ngoài chưa từng có nửa điểm giảm bớt, Tô Vận Hàm ôm đầu gối giương mắt nhìn chăm chăm những lá cây khổ mệnh bị những giọt mưa đánh rớt trên mặt đất.

Mệnh khổ như vậy, cũng giống như nàng mệnh khổ.

Rõ ràng là nhị tiểu thư của Tô gia, một mực lưu lạc tới phần bị mẫu tử nhà kia khi phụ (bắt nạt). Tại sao mẫu thân lại không sinh ta làm nam hài chứ? Chí ít ta còn có thể vào kinh khoa khảo, một mực mẫu thân sinh ta làm thân nữ nhi, dù cho có đọc đủ thứ thi thư kia cũng làm được gì? Tô Vận Hàm trong lòng có oán nhưng dù oán nàng chưa từng làm hành động gì trái lương tâm. Nàng còn nhớ rõ tiên sinh giáo khoá (thầy dạy học) có nói với nàng: "Ngẩng đầu ba thước* có trời rõ, người làm có trời nhìn, con bản tính thuần lương (đơn thuần+lương thiện), chớ để oán hận trong lòng làm nhiễu loạn tâm trí."

[Hệ đo lường cổ Trung Hoa: 1 thước = 1/3 m = 33,33cm]

Bản tính thuần lương chỉ sợ không hẳn là chuyện tốt. Tô Vận Hàm nắm thật chặt tấm thảm mỏng trên người, chỉ cảm thấy lại có gió thổi ập tới, đến khi nàng mở mắt ra, đã thấy một nữ tử chậm rãi từ trong mưa đi vào. Mưa to như vậy. nữ tử kia vẫn có thể trấn định tự nhiên duy trì bước đi mị người, nàng mặc váy lụa bạch sắc mỏng manh, y liệu (vật liệu làm quần áo) mặc trên người đã sớm bị nước mưa thấm ướt hoàn toàn, như ẩn như hiện làm lộ ra thân thể lả lướt như ngọc.

Thật mỹ, thế gian thật sự có nữ tử mỹ mạo cỡ này sao? Đều là nữ tử nhưng không biết ta chênh lệch với nàng bao nhiêu nữa. Tô Vận Hàm lòng sinh tự ti, lúc đang tính quay đầu dời tầm mắt lại phát hiện ra cặp mắt câu người kia của nàng tựa như đang ngậm cười nhìn mình. "Quan nhân, trên đường đi Nô gia bị mưa thấm ướt, giờ cũng chỉ có thể vào miếu nát này để tránh mưa nghỉ ngơi. Quan nhân, Nô gia rất là lạnh a!" Nữ tử kia vừa mở miệng, càng là thanh âm nhu mị tới cực điểm. May thay Tô Vận Hàm là nữ tử phẫn nam trang, nếu đổi lại là người khác, sợ rằng sớm đã nhịn không được trước yêu dã dụ hoặc cỡ này.

"Nếu cô nương không chê có thể khoác thêm tấm thảm mỏng này của ta. Trên người ta cũng không có đái hoa chiết tử (hộp thuốc tạo lửa), cũng chỉ có thể tương tự vào đâu tránh tránh gió trốn trốn mưa." Tô Vận Hàm đứng dậy, đem tấm thảm mỏng trên người khoác lên thân người dường như đã ướt đẫm của nàng, xoa xoa tay ngồi lên một đống cỏ khô khác.

Là nữ tử sao? Nàng kia cười nghiền ngẫm, lúc Tô vận Hàm tới gần nàng rõ ràng ngửi được hương thơm thiếu nữ trên người đối phương. Thêm nữa là ở nơi cổ ngọc kia cũng không có hầu kết nhô ra, nhất định là nữ tử không thể nghi ngờ.

Đôi môi kia, chưa có đồ (bôi) son đã hồng diễm như vậy a.

Ánh mắt nữ tử rơi vào đôi môi đỏ mọng của Tô Vận Hàm, dường như nổi lên hứng thú với nó. Cũng được, không phải nam tử càng tốt chứ sao? Coi như thay đổi cái khẩu vị, nữ tử thanh tú môi hồng răng trắng như vậy, thật sự rất hiếm có đó. Ngay cả hương thơm trên người, thì đâu ra đám nam tử luôn đầy dục vọng bỉ ổi kia có thể sánh được?

Chapter
1 Chương 1: Cơn mưa định mệnh
2 Chương 2: Hồ Linh Tiêu nổi lên hứng thú
3 Chương 3: Nhị tiểu thư
4 Chương 4: Đại ca ngu ngụi
5 Chương 5: Yêu vật
6 Chương 6: Thỉnh đạo sĩ
7 Chương 7: Linh Tiêu tinh nghịch
8 Chương 8: Linh Tiêu vs Huyền Cơ
9 Chương 9: Xứng danh đại ngốc tử
10 Chương 10: Cuộc sống thường nhật
11 Chương 11: Kẻ quấy phá
12 Chương 12: Đại biến động
13 Chương 13: Bối rối
14 Chương 14: Nụ hôn đầu
15 Chương 15: Phân tách
16 Chương 16: Gậy ông đập lưng ông
17 Chương 17: Thuyết phục
18 Chương 18: Ra mắt mỗ mỗ
19 Chương 19: Đêm đầu làm việc
20 Chương 20: Nương thân Linh Tiêu
21 Chương 21: Hồi ức của Hồ Kiều Kiều
22 Chương 22: Tương ngộ
23 Chương 23: Linh Tiêu sinh khí (1)
24 Chương 24: Linh Tiêu sinh khí (2)
25 Chương 25: Anh hùng cứu mỹ nhân
26 Chương 26: Trị thương
27 Chương 27: Vận Hàm ngốc nghếch
28 Chương 28: Vận Hàm vào tròng
29 Chương 29: Lời cảnh cáo
30 Chương 30: Cầu người giúp
31 Chương 31: Say tửu loạn tính
32 Chương 32: Vận Hàm cam chịu
33 Chương 33: Tuyên bố chủ quyền
34 Chương 34: Vận Hàm ghen
35 Chương 35: Xuất du
36 Chương 36: Nội thương
37 Chương 37: Ngưng Nhi - Từ Phong
38 Chương 38: Tỏ tường
39 Chương 39: Thông suốt
40 Chương 40: Phát gạo
41 Chương 41: Yên lành
42 Chương 42: Lần đầu nói dối
43 Chương 43: Rừng đào
44 Chương 44: Cùng đi
45 Chương 45: Cứu giá chậm trễ
46 Chương 46: Tư bôn
47 Chương 47: Khoa khảo
48 Chương 48: Nhận thức Hứa lão
49 Chương 49: Linh Tiêu uỷ khuất
50 Chương 50: Minh Tắc đế - Như Ngọc
51 Chương 51: Hảo tâm trợ giúp
52 Chương 52: Hoàn thành trợ giúp
53 Chương 53: Lang Sơ (1)
54 Chương 54: Lang Sơ (2)
55 Chương 55: Thành thân
56 Chương 56: Động phòng (1)
57 Chương 57: Động phòng (2)
58 Chương 58: Tân hôn
59 Chương 59: Viếng mộ song thân
60 Chương 60: Vì người bận rộn
61 Chương 61: Xuất du
62 Chương 62: Thuận nước đẩy thuyền
63 Chương 63: Hồi Tô phủ
64 Chương 64: Nhận thân
65 Chương 65: Tình nghị
66 Chương 66: Ăn giấm
67 Chương 67: Ôn tuyền
68 Chương 68: Tới Lương đô
69 Chương 69: Thám thính (1)
70 Chương 70: Thám thính (2)
71 Chương 71: Bứt dây
72 Chương 72: Tử tội
73 Chương 73: Hồi kinh thành
74 Chương 74: Ngả bài
75 Chương 75: Mật mưu
76 Chương 76: Phiền ưu (1)
77 Chương 77: Phiền ưu (2)
78 Chương 78: Khơi mào
79 Chương 79: Khuynh tâm
80 Chương 80: Vì mỹ nhân
81 Chương 81: Thuyết phục
82 Chương 82: Hồ Ly ý chính là thiên ý
83 Chương 83: Thuyết phục Từ Phong
84 Chương 84: Biến chuyển
85 Chương 85: Thuận buồm ngưng gió
86 Chương 86: Giải vây
87 Chương 87: Sóng ngầm
88 Chương 88: Hạ màn
89 Chương 89: Hỉ sự
90 Chương 90: Tàn dư
91 Chương 91: Hạ chỉ
92 Chương 92: Đăng cơ
93 Chương 93: Giao hoan
94 Chương 94: Lần đầu thượng triều
95 Chương 95: Độ kiếp
96 Chương 96: Cánh cửa hạnh phúc
97 Chương 97: Hài tử đầu
98 Chương 98: Mặt trời nhỏ
99 Chương 99: Ngoài dự kiến
100 Chương 100: Hài tử sau
101 Chương 101: Một nhà ba "người"
102 Chương 102: Thực hiện mong ước
103 Chương 103: Hạnh phúc mãi về sau
Chapter

Updated 103 Episodes

1
Chương 1: Cơn mưa định mệnh
2
Chương 2: Hồ Linh Tiêu nổi lên hứng thú
3
Chương 3: Nhị tiểu thư
4
Chương 4: Đại ca ngu ngụi
5
Chương 5: Yêu vật
6
Chương 6: Thỉnh đạo sĩ
7
Chương 7: Linh Tiêu tinh nghịch
8
Chương 8: Linh Tiêu vs Huyền Cơ
9
Chương 9: Xứng danh đại ngốc tử
10
Chương 10: Cuộc sống thường nhật
11
Chương 11: Kẻ quấy phá
12
Chương 12: Đại biến động
13
Chương 13: Bối rối
14
Chương 14: Nụ hôn đầu
15
Chương 15: Phân tách
16
Chương 16: Gậy ông đập lưng ông
17
Chương 17: Thuyết phục
18
Chương 18: Ra mắt mỗ mỗ
19
Chương 19: Đêm đầu làm việc
20
Chương 20: Nương thân Linh Tiêu
21
Chương 21: Hồi ức của Hồ Kiều Kiều
22
Chương 22: Tương ngộ
23
Chương 23: Linh Tiêu sinh khí (1)
24
Chương 24: Linh Tiêu sinh khí (2)
25
Chương 25: Anh hùng cứu mỹ nhân
26
Chương 26: Trị thương
27
Chương 27: Vận Hàm ngốc nghếch
28
Chương 28: Vận Hàm vào tròng
29
Chương 29: Lời cảnh cáo
30
Chương 30: Cầu người giúp
31
Chương 31: Say tửu loạn tính
32
Chương 32: Vận Hàm cam chịu
33
Chương 33: Tuyên bố chủ quyền
34
Chương 34: Vận Hàm ghen
35
Chương 35: Xuất du
36
Chương 36: Nội thương
37
Chương 37: Ngưng Nhi - Từ Phong
38
Chương 38: Tỏ tường
39
Chương 39: Thông suốt
40
Chương 40: Phát gạo
41
Chương 41: Yên lành
42
Chương 42: Lần đầu nói dối
43
Chương 43: Rừng đào
44
Chương 44: Cùng đi
45
Chương 45: Cứu giá chậm trễ
46
Chương 46: Tư bôn
47
Chương 47: Khoa khảo
48
Chương 48: Nhận thức Hứa lão
49
Chương 49: Linh Tiêu uỷ khuất
50
Chương 50: Minh Tắc đế - Như Ngọc
51
Chương 51: Hảo tâm trợ giúp
52
Chương 52: Hoàn thành trợ giúp
53
Chương 53: Lang Sơ (1)
54
Chương 54: Lang Sơ (2)
55
Chương 55: Thành thân
56
Chương 56: Động phòng (1)
57
Chương 57: Động phòng (2)
58
Chương 58: Tân hôn
59
Chương 59: Viếng mộ song thân
60
Chương 60: Vì người bận rộn
61
Chương 61: Xuất du
62
Chương 62: Thuận nước đẩy thuyền
63
Chương 63: Hồi Tô phủ
64
Chương 64: Nhận thân
65
Chương 65: Tình nghị
66
Chương 66: Ăn giấm
67
Chương 67: Ôn tuyền
68
Chương 68: Tới Lương đô
69
Chương 69: Thám thính (1)
70
Chương 70: Thám thính (2)
71
Chương 71: Bứt dây
72
Chương 72: Tử tội
73
Chương 73: Hồi kinh thành
74
Chương 74: Ngả bài
75
Chương 75: Mật mưu
76
Chương 76: Phiền ưu (1)
77
Chương 77: Phiền ưu (2)
78
Chương 78: Khơi mào
79
Chương 79: Khuynh tâm
80
Chương 80: Vì mỹ nhân
81
Chương 81: Thuyết phục
82
Chương 82: Hồ Ly ý chính là thiên ý
83
Chương 83: Thuyết phục Từ Phong
84
Chương 84: Biến chuyển
85
Chương 85: Thuận buồm ngưng gió
86
Chương 86: Giải vây
87
Chương 87: Sóng ngầm
88
Chương 88: Hạ màn
89
Chương 89: Hỉ sự
90
Chương 90: Tàn dư
91
Chương 91: Hạ chỉ
92
Chương 92: Đăng cơ
93
Chương 93: Giao hoan
94
Chương 94: Lần đầu thượng triều
95
Chương 95: Độ kiếp
96
Chương 96: Cánh cửa hạnh phúc
97
Chương 97: Hài tử đầu
98
Chương 98: Mặt trời nhỏ
99
Chương 99: Ngoài dự kiến
100
Chương 100: Hài tử sau
101
Chương 101: Một nhà ba "người"
102
Chương 102: Thực hiện mong ước
103
Chương 103: Hạnh phúc mãi về sau