Chương 1: Thiên hạ đệ nhất thần trộm

Đây là một thời đại không có ghi trong sử sách

Thiên hạ lúc đó, vốn là ba nước đỉnh lập, bởi vì thực lực của ba nước không
hơn kém nhau là mấy, thiên hạ cũng thái bình. các tiểu quốc chung quanh
phụ thuộc vào những nước lớn mà sống, bách tính cũng có thể miễn cưỡng
sống qua ngày.

Vệ Phong —— là nhân vật khiến tất cả các nước đều
đau đầu, nhưng trong mắt bách tính thì giống như một vị thần để cung
phụng, hắn là người lấy việc trộm đạo làm nghề nghiệp, được mọi người
xưng là thiên hạ đệ nhất thần trộm. Nhưng hắn từ trước đến nay không
trộm của người tốt, không trộm của quan tốt, chỉ xuống tay với bọn tham
quan. Chỉ cần có tiền, ai cũng có thể mời được hắn, nhưng nếu như ngươi
muốn hắn làm những việc thương thiên hại lý, hắn sẽ khiến ngươi trở nên
thân không có phân văn (nghĩa là ra tay trừng trị đó mà).

Nhưng
tham quan trên đời này lại rất nhiều, mà hoàng đế cao cao tại thượng thì có mấy ai nghe được tiếng lòng của lão bách tính? lúc hắn trở thành đối tượng truy bắt của mọi quốc gia, dân chúng lại đang khẩn cầu, khẩn cầu
cho hắn có thể sống bình an….

Nhưng trên thế gian không phải
chuyện nào cũng theo ý muốn của con người được, ba năm trước, hắn được
xưng là thần trộm vẫn là bị quan phủ bắt được. Nghe nói, lúc đó hoàng
thượng đích thân dự thẩm, đích thân dụng hình, nhưng hắn vẫn tuôn ra
những lời lẽ chính nghĩa vạch tội bọn tham quan. Kết quả, số quan viên
đó vẫn ngồi vững vàng, hắn thì lại bị người ta tàn nhẫn chặt đứt gân tay gân chân, bị phán trảm hình (tội chém đầu).

Ngày hành hình hôm
đó, bầu trời không một bóng mây tại thời khắc hắn sắp bị hành hình thì
mây đen ùn ùn kéo đến, bách tính tập trung tại nơi hành hình cầu xin
mạng sống cho hắn, nhưng hoàng thượng vẫn cứ theo ý mình hạ lệnh chém
đầu….

Ngay gần lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng đen vụt đến,
dám từ trong tay hoàng thượng, đại thần và mấy ngàn binh sĩ cứu thoát
hắn, làm cho hoàng thượng tức muốn xỉu.

Từ đó về sau, không thấy
hắn lộ diện nữa, không có ai biết hắn còn sống hay đã chết, mà bách tính bởi vì thời gian chậm rãi trôi qua, cũng dần dần lãng quên người này,
chỉ ngẫu nhiên khi có những lão nhân nhắc đến hắn, khuôn mặt lộ ra vẻ
kính nể. Gửi thanks

Yến My↓ Re: [Cổ Đại] Thuận tay dắt ra một “ bảo bảo ” - Dương Dương 04.03.2014, 16:31

Chương 1: Mơ hồ thấu tiên

Tuyệt Tình Sơn

Tuyệt Tình Sơn là ngọn núi cao nhất ở Dực Nhật quốc, nó cách kinh thành không xa lắm, nhưng bởi vì địa thế núi dốc đứng, khó leo lên mà có rất ít
người leo lên đỉnh núi, lâu dần, ngọn núi này trở nên ít người đến, mà
dưới sườn núi bởi vì ít người lui tới mà trở thành nơi thường xuyên có
dã thú hung mãnh. Một năm ngẫu nhiên có một hai ngươi đến sườn núi,
thường sẽ trở thành mỹ vị trong bụng dã thú. Chính vì thế, trong thời
gian dài, không còn ai dám đến Tuyệt Tình Sơn nữa, Tuyệt Tình Sơn đã
chân chính trở thành mọt ngọn núi hoang!

Ai cũng không ngờ đến,
trên đỉnh Tuyệt Tình Sơn, sẽ có loại tình huống như thế nào đây? đỉnh
núi có một cái lỗ trũng xuống, sâu hơn hai trăm mét, bên trong tuy rằng
không phải rất rộng, nhưng bốn mùa đều ấm áp như xuân, hằng năm đều có
tiếng chim hương hoa, trong căn phòng đá không lớn lắm có hai người đang ở trong đó, một vị lão nhân thoạt nhìn khoảng sáu mươi tuổi hạc phát
đồng nhan (tóc bạc nhưng trông vẫn trẻ) và một tiểu cô nương mười bốn
mười lăm tuổi thanh tú động lòng người.

Vị cô nương đó lúc này
đang cúi đầu, đứng trước mặt vị lão nhân, bên dưới chân nàng là một con
lang (sói) toàn thân màu đen đôi mắt sáng long lanh, trong mắt của con
lang không có một tia hung dữ, giống như một chú chó ôn thuận ngồi xổm
bên cạnh vị cô nương, trên tay quấn quanh bởi một con tiểu xà (con rắn
nhỏ) màu xanh lục bích, tiểu xà mắt nhắm lại, thiu thiu ngủ. Mà lão nhân trước mặt thì hai mắt trừng trừng nàng, tức giận mắng:

” Nói! là của ai? “

” Sư phụ, cái gì của ai? ” tiểu cô nương không hiểu hỏi vị lão nhân đang phẫn nộ đó, không biết bản thân lại làm sai cái gì rồi.

” Tiểu Tiểu, ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta cái gì của ai? là ai
làm cho ngươi lớn bụng? ” lão nhân bị làm cho tức gần chết, bắt đầu khẩu không trạch ngôn (nói không suy nghĩ)

” Sư phụ, Tiểu Tiểu không
hiểu ý của người a. Không có ai làm cho con lớn bụng cả, con chẳng qua
là mập thêm một chút mà thôi….” Tiểu Tiểu ngây thơ xoa xoa bụng, gần đây cũng thật là lạ, tại sao trên người không mọc thêm tí thịt nào, nhưng
bụng và thắt lưng thì lại to lên không ít.

” Ngươi…cái đồ ngốc
nhà ngươi! cư nhiên không biết ngươi đã mang thai! ” lão nhân giơ tay
lên, muốn đánh vào mặt vị đồ đệ duy nhất kia của mình, nhưng giữa chừng
thì dừng lại, vẫn là không nhẫn tâm.

Nhìn thấy tay sư phụ giơ
lên, Tiểu Tiểu sợ hãi nhắm tịt mắt: bây giờ sư phụ thật hung dữ nha, còn là lần đầu tiên hung dữ với đồ đệ của mình như vậy. Cái gì mang thai,
sao lại mang thai a! hơi sợ ngẫm nghĩ, nhưng lại không cảm giác thấy đau đớn, nàng lặng lẽ mở mắt ra, nhìn thấy sư phụ cả người bốc hỏa, vội
vàng nói:

” Sư phụ, Tiểu Tiểu thật sự không biết mình đã làm sai cái gì? người nói cho Tiểu Tiểu biết được không? “

Lão nhân thất bại xoay đầu đi, từng câu từng chữ nói:

” Tiểu Tiểu, tự xem mạch đi, xem xem tại sao mình lại mập lên! ” thân là
thiên hạ đệ nhất thần trộm, chỉ sợ chuyện thất bại nhất trong đời chính
là thu nhân đồ đệ này. Tư chất của đồ đệ này rất khá, chính là bình
thường gây họa thì ló ra chút thông minh, chính mình cũng có thể mắt
nhắm mắt mở bỏ qua. Nhưng lần này, cư nhiên lại….

Kì thự, cũng
trách bản thân. Nửa năm trước, có người dùng bồ câu đưa thư, bỏ ra năm
ngàn lượng để trộm một bức họa trong hoàng cung. Chính mình cũng bất quá chỉ là muốn thử xem đồ đệ duy nhất này của mình đã học nghệ đến đâu
rồi, mới đem nhiệm vụ không phải rất khó này giao cho nàng làm. Thật
không ngờ bình thường nàng nghịch ngợm gây sự, bộ dáng ham chơi, lúc
chân chính làm nhiệm vụ thì lại không chê vào đâu đươc: chưa đến một
tháng, đã đem bức tranh kia lấy ra. Lúc đó bản thân còn cao hứng khích
lệ nàng, không ngờ….

Nàng trộm tranh thì thôi không nói, ngay cả chủng của người ta cũng thuận tiện trộm về đây, làm cho chính mình lớn bụng…

Ô ô, thân là thần trộm, hắn không phản đối chuyện thuận tay dắt dê. Chẳng qua chũng chỉ là dắt dê dắt bò mà thôi, dắt một đứa nhỏ về đây thì
không vui đâu nha…

” Sư phụ, con mang thai rồi ôi….” Tiểu Tiểu
cao hứng nói, một bên hạnh phúc xoa xoa bụng mình, một bên nói với sư
phụ: ” thật không ngờ không phải con mập lên, mà là trong bụng con có
thêm một bảo bảo mà thôi, thật thần kì a! sư phụ, người nói con có phải
rất ngốc không, lâu như vậy, con cư nhiên lại không phát hiện ra! nếu
không phải người nhắc nhở con, con đến bây giờ cũng chưa biết…”

Nhìn thấy cái miệng huyên thuyên không dứt kia, lão nhân trong lòng than:
lúc này, nàng nên cảm thấy xấu hổ mới đúng nha, nhưng sao đồ đệ này của
mình lại ngoài dự liệu của người khác thế này? nàng cũng không thử nghĩ
xem, chưa thành thân đã lớn bụng, sau này làm sao mà gả cho người ta
được đây, bản thân thì không muốn nhốt nàng ở núi này cả đời.

” Đủ rồi! Tiểu Tiểu, ngươi nói đứa nhỏ này là của ai? ” đánh gãy lời nàng, lão nhân nghiêm khắc hỏi

” Ơ,sư phụ, đứa nhỏ là của con hả? ” ngẩng đầu hai mắt long lanh, Tiểu
Tiểu không hiểu hỏi: ” ở trong bụng con, không phải của con thì của ai? “

” Ta không hỏi cái này, ta hỏi ai là cha đứa nhỏ? ” áp chế ý nghĩ muốn bóp chết nàng, lão nhân nói.

” Con cũng không biết! lúc đó, con thăm dò một chút, tìm cơ hội Thái hậu
cử hành yến hội, đi trộm bức họa. Vô ý nhìn thấy một nữ nhân muốn cường
bạo một soái ca, mà soái ca lại trúng mị độc. Nhìn thấy soái ca đã trúng mị độc nhưng vẫn kiên cường đánh hôn mê nữ nhân muốn khinh bạc hắn kia, con liền khâm phục hắn vạn phần. Con thấy hắn hơi tội nghiệp, bên người lại không có giải dược, con liền giúp hắn. Dù sao hắn lớn lên soái như
thế, con cũng không chịu thiệt thòi gì, ai mà ngờ cư nhiên lại đem về
một đứa nhỏ…” Tiểu Tiểu thật thà kể lại sự việc lúc đó, chỉ nhớ soái ca
kia rất soái, bây giờ đa quên bộ dáng hắn thế nào rồi.

” Tiểu
Tiểu, là ai dạy ngươi như vậy? ” lão nhân nhìn đồ đệ một mặt ngây thơ
của mình. Thật khó có thể tưởng tượng được nàng lại có cách nghĩ như
thế. Bởi vì nam nhân lớn lên rất soái, thay nam nhân giải mị độc, nàng
còn không chịu thiệt thòi? nàng nên biết, cả đời nàng, có thể bị phá hủy như thế a.

” Là người a, sư phụ. Người quên rồi sao, người từng
nói với con, làm việc gì cũng phải cân nhắc, ngàn vạn lần đừng để chịu
thiệt! con là thật sự suy nghĩ qua không chịu thiệt gì nên mới làm mà…”

” Bỏ đi, cái này để sau! Tiểu Tiểu, ngươi có biết nam nhân đó tên gì
không? ” lão nhân đau đầu nhìn nàng, tiếp tục dẫn dắt từng bước nói. Nam nhân trong hoàng cung, chắc là không kém đâu, không phải hoàng thượng
thì là vương gia, tìm một người như vậy đem nàng phó thác ra ngoài, cũng xem như là tụ hợp rồi.

” Không biết, không hỏi! “

” Vậy
ngươi không cầm tín vật gì của hắn sao? ” lão nhân tiếp tục hỏi, không
biết tên cũng không sao, có tín vật thì ta có thể tìm ra hắn, đem đồ đệ
ngu ngốc này đá ra ngoài.

Tiểu Tiểu lắc đầu: ” Cũng không có, con chỉ cầm bức họa mà người cần liền rời khỏi! “

” Vậy ngươi dự tính làm gì? muốn đi tìm hắn không? ” lão nhân nhìn bụng nàng cũng hơi lớn, trong lòng cũng có tính toán.

” Không cần, con một mình nuôi đứa nhỏ là được rồi. Dù sao một tay kĩ
nghệ, ăn mặc không lo! ” Tiểu Tiểu kiên định nói: ” sư phụ, người là
trần trộm, vậy con chính là tiểu thần trộm rồi, nuôi một đứa nhỏ cũng
không phải là chuyện gì khó chứ? “

” Này, vi sư là thiên hạ đệ
nhất thần trộm, nhưng ngươi lại không phải tiểu thần trộm. Tiểu Tiểu,
biết ngươi là gì không? ” lão nhân hỏi.

” Không biết, sư phụ, nói cho con biết con là gì được không? ” Tiểu Tiểu thành thật nói. Đây là
phong hiệu đệ nhất thần trộm cho nàng a, vậy sau này bước chân ra giang
hồ có thể dọa được người a.

” Ngươi là thấu tiên (tiên trộm) ”
lão nhân tăng thêm giọng điệu, nghiến răng nghiến lợi nói. Nhưng Tiểu
Tiểu đang hưng phấn nên không để ý đến, nàng kéo tay áo sư phụ, ngây thơ hỏi:

” Sư phụ, thấu tiên có phải thần thấu tiên tử không? cái tên rất nên thơ nha “

” Không phải ” đánh gãy sự mơ mộng của nàng, lão nhân thất vọng triệt để
nói: ” Thấu tiên chính là đại tiên mà Thần thấu (thần trộm) dạy ra! sau
này ra ngoài đừng nói ta là sư phụ của ngươi đấy! “

Đại tiên mà
Thần thâu dạy ra, hình như không có ý gì tốt a. Nhưng ta không thèm
quản, Thấu tiên chính là Thần thấu tiên tử, nghĩ thấy buồn cười, Tiểu
Tiểu liền phá lên cười

” Chuyện của đứa nhỏ đó, tùy ý ngươi.
Nhưng, Tiểu Tiểu, sư phụ chỉ có thể ở cùng ngươi hai năm, hai năm sau
ngươi phải hạ sơn ” không them đẻ ý đến đồ đệ có chút ngu ngốc về phương diện nào đó, lão nhân phất tay áo rời khỏi.

Tiểu Tiểu dẫn Hắc Tử đến nhà đá của mình, xoa đầu Hắc Tử, nói:

” Hắc Tử, ngươi nói xem tại sao sư phụ lại tức giận như thế chứ? nhiều
thêm một đứa nhỏ không phải chỗ này sẽ càng thêm náo nhiệt hơn sao? thật không hiểu…”

” Hắc Tử, ngươi có thích có thêm một bảo bảo không? ” con lang ôn thuận trên mặt đất sau khi nghe lời nói của Tiểu Tiểu,
vươn đầu lưỡi, liếm chân liếm tay nàng, Tiểu Tiểu cao hứng nói: ” ta
biết chỉ có Hắc Tử là tốt nhất, nhất định sẽ rất thích bảo bảo “

Con tiểu xà quấn trên tay nàng đang ngủ sau khi nghe thấy, bất mãn phun ra
xà tin (ta không hiểu cái này là cái gì ^^!), cọ xát vào mặt Tiểu Tiểu,
Tiểu Tiểu vỗ vỗ tiểu xá một cái

” Như Như cũng tốt lắm, Như Như cũng thích bảo bảo “

Nghe xong, tiểu xà mới ngả thân ra, tiếp tục ngủ.

Chapter
1 Chương 1: Thiên hạ đệ nhất thần trộm
2 Chương 2: Hổ khẩu thoát hiểm
3 Chương 3: Bị trục xuống núi
4 Chương 4: Việc tốt khó làm
5 Chương 5: Đùa giỡn với ta? ngươi còn kém lắm
6 Chương 6: Đùa giỡn ta? cho ngươi chịu đủ!
7 Chương 7: Giáo huấn Ngưu Phong
8 Chương 8: Mông đít của khỉ mẹ
9 Chương 9: Chỉnh không chết ngươi?
10 Chương 10: Bóng đen lúc nửa đêm
11 Chương 11: Quân tử dưới giường
12 Chương 12: Muốn săn Lân vương
13 Chương 13: Nhất khẩu túy (*)
14 Chương 14: Xảo ngộ Lân vương
15 Chương 15: Có vẻ như động tâm
16 Chương 16: Tiền trảm hậu tấu
17 Chương 17: Là người sao?
18 Chương 18: Ai?
19 Chương 19: Vậy cũng được sao?
20 Chương 20: Chuyên trị chứng “bực tức thức giấc”
21 Chương 21: Bước thứ hai dụ chồng
22 Chương 22: “Bệnh thầm kín” của Lân Vương
23 Chương 23: Ám đấu giữa nam nhân
24 Chương 24: Giải độc hay là giết heo?
25 Chương 25: Muỗi cắn
26 Chương 26: Rình coi
27 Chương 27: Đắc ý nam nhân
28 Chương 28: Như thế nào đối phó hắn?
29 Chương 29: Dò xét Sóc Vương phủ
30 Chương 30: Triền miên trước khi chia tay
31 Chương 31: Sắc dụ Sóc Vương
32 Chương 32: Muốn ăn ăn không được
33 Chương 33: Tuyệt sắc bá đạo nam
34 Chương 34: Bỏ trốn
35 Chương 35: Cao hứng thế thân
36 Chương 36: Ai sợ ai hả?
37 Chương 37: Tức đến sắp nghẹn
38 Chương 38: Tính ngươi xui xẻo
39 Chương 39: Có ma a!!!!
40 Chương 40: Trời ơi! Đất ơi…
41 Chương 41: Gọi cô nãi nãi
42 Chương 42: Mẫu thân, con đến giúp người
43 Chương 43: Nội khố gì?
44 Chương 44: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (1)
45 Chương 45: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (2) ~ Hoàng thượng lăn lộn
46 Chương 46: Hoàng thượng đáng tội chết
47 Chương 47: “Bệnh” đến kiệt sức
48 Chương 48: Chỉ cần động khẩu, là cơm no áo ấm như thường
49 Chương 49: Nước tiểu đồng tử
50 Chương 50: Là Hoàng thượng hả?
51 Chương 51: Ba ngày là khỏi
52 Chương 52: Ta muốn xuất cung!!!!!
53 Chương 53: Mang thai?
54 Chương 54: Nương tử, nàng lại nghịch ngợm nữa rồi
55 Chương 55: Sắc lang ++ tao dược(*)
56 Chương 56: Một trận nôn “ọe”
57 Chương 57: Mẹ cháu đã nói, không thể…
58 Chương 58: Điểm Điểm vs Hoàng thượng~~ Hoàng thượng chưa cai sữa
59 Chương 59: Một lũ ăn hại!!
60 Chương 60: Không phải nam tử hán, ta đây là tiểu bảo bảo
61 Chương 61: Ai thiếu đạo đức?
62 Chương 62: Giấu tiền
63 Chương 63: Vị đại phu này hơi cuồng
64 Chương 64: Hoàng thượng bị trêu đùa
65 Chương 65: Dụng tâm không thuần khiết
66 Chương 66: Điểm Điểm mất tích
67 Chương 67: Hắc Tử cứu chủ
68 Chương 68: Người cha thứ tám
69 Chương 69: Ai hạ độc?
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72: Lân vương, nguy hiểm!
73 Chương 73
74 Chương 74: “Bởi vì Hoàng thượng là một thằng đần!”
75 Chương 75: ‘Thụy Tiên’, qua đây băng bó giúp trẫm!”
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78: Tiểu Tiểu, nàng trở về rồi?
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88: Nội gián
89 Chương 89
90 Chương 90: Đe dọa Điểm Điểm
91 Chương 91: Nam giả nữ trang
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94: Hoài nghi
95 Chương 95: Bị đánh
96 Chương 96: Tội sống khó thoát
97 Chương 97: Bị bắt
98 Chương 98: Thị tẩm
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103: Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123: Thích khách
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
Chapter

Updated 152 Episodes

1
Chương 1: Thiên hạ đệ nhất thần trộm
2
Chương 2: Hổ khẩu thoát hiểm
3
Chương 3: Bị trục xuống núi
4
Chương 4: Việc tốt khó làm
5
Chương 5: Đùa giỡn với ta? ngươi còn kém lắm
6
Chương 6: Đùa giỡn ta? cho ngươi chịu đủ!
7
Chương 7: Giáo huấn Ngưu Phong
8
Chương 8: Mông đít của khỉ mẹ
9
Chương 9: Chỉnh không chết ngươi?
10
Chương 10: Bóng đen lúc nửa đêm
11
Chương 11: Quân tử dưới giường
12
Chương 12: Muốn săn Lân vương
13
Chương 13: Nhất khẩu túy (*)
14
Chương 14: Xảo ngộ Lân vương
15
Chương 15: Có vẻ như động tâm
16
Chương 16: Tiền trảm hậu tấu
17
Chương 17: Là người sao?
18
Chương 18: Ai?
19
Chương 19: Vậy cũng được sao?
20
Chương 20: Chuyên trị chứng “bực tức thức giấc”
21
Chương 21: Bước thứ hai dụ chồng
22
Chương 22: “Bệnh thầm kín” của Lân Vương
23
Chương 23: Ám đấu giữa nam nhân
24
Chương 24: Giải độc hay là giết heo?
25
Chương 25: Muỗi cắn
26
Chương 26: Rình coi
27
Chương 27: Đắc ý nam nhân
28
Chương 28: Như thế nào đối phó hắn?
29
Chương 29: Dò xét Sóc Vương phủ
30
Chương 30: Triền miên trước khi chia tay
31
Chương 31: Sắc dụ Sóc Vương
32
Chương 32: Muốn ăn ăn không được
33
Chương 33: Tuyệt sắc bá đạo nam
34
Chương 34: Bỏ trốn
35
Chương 35: Cao hứng thế thân
36
Chương 36: Ai sợ ai hả?
37
Chương 37: Tức đến sắp nghẹn
38
Chương 38: Tính ngươi xui xẻo
39
Chương 39: Có ma a!!!!
40
Chương 40: Trời ơi! Đất ơi…
41
Chương 41: Gọi cô nãi nãi
42
Chương 42: Mẫu thân, con đến giúp người
43
Chương 43: Nội khố gì?
44
Chương 44: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (1)
45
Chương 45: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (2) ~ Hoàng thượng lăn lộn
46
Chương 46: Hoàng thượng đáng tội chết
47
Chương 47: “Bệnh” đến kiệt sức
48
Chương 48: Chỉ cần động khẩu, là cơm no áo ấm như thường
49
Chương 49: Nước tiểu đồng tử
50
Chương 50: Là Hoàng thượng hả?
51
Chương 51: Ba ngày là khỏi
52
Chương 52: Ta muốn xuất cung!!!!!
53
Chương 53: Mang thai?
54
Chương 54: Nương tử, nàng lại nghịch ngợm nữa rồi
55
Chương 55: Sắc lang ++ tao dược(*)
56
Chương 56: Một trận nôn “ọe”
57
Chương 57: Mẹ cháu đã nói, không thể…
58
Chương 58: Điểm Điểm vs Hoàng thượng~~ Hoàng thượng chưa cai sữa
59
Chương 59: Một lũ ăn hại!!
60
Chương 60: Không phải nam tử hán, ta đây là tiểu bảo bảo
61
Chương 61: Ai thiếu đạo đức?
62
Chương 62: Giấu tiền
63
Chương 63: Vị đại phu này hơi cuồng
64
Chương 64: Hoàng thượng bị trêu đùa
65
Chương 65: Dụng tâm không thuần khiết
66
Chương 66: Điểm Điểm mất tích
67
Chương 67: Hắc Tử cứu chủ
68
Chương 68: Người cha thứ tám
69
Chương 69: Ai hạ độc?
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72: Lân vương, nguy hiểm!
73
Chương 73
74
Chương 74: “Bởi vì Hoàng thượng là một thằng đần!”
75
Chương 75: ‘Thụy Tiên’, qua đây băng bó giúp trẫm!”
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78: Tiểu Tiểu, nàng trở về rồi?
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88: Nội gián
89
Chương 89
90
Chương 90: Đe dọa Điểm Điểm
91
Chương 91: Nam giả nữ trang
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94: Hoài nghi
95
Chương 95: Bị đánh
96
Chương 96: Tội sống khó thoát
97
Chương 97: Bị bắt
98
Chương 98: Thị tẩm
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103: Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123: Thích khách
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152