Chương 10: Là bổn cung sai sử ngươi mưu hại hoàng tử của Lệ phi?

Đã từng thấy heo chạy, cũng từng ăn thịt heo, đối với chuyện ước chiến tối nay với Tư Mã Duệ, Du Phức Nghi cũng không có gì phải lo lắng.

Đuổi hắn đi rồi, liền ngủ trưa, tỉnh lại còn phải tắm rữa, thấy canh giờ cũng không sai biệt lắm, ngâm cánh hoa đi tắm, thay đổi một thân y phục mới, mang trang sức trang nhã.

Đợi đến lúc trời tối đen, cũng không thấy người đang chờ mò đến.

Sao phụ hoàng còn chưa đến?

Cùng chịu đói là Tư Mã Diễm đưa hai tay chống má, hai mắt nhìn thức ăn trên bàn.

Lúc trước khoe khoang khoác lác, bình thường nếu không có chuyện đại sự gì, Tư Mã Duệ tuyệt đối sẽ không cho nàng leo cây, nếu không hắn còn mặt mũi gì nữa?

Du Phức Nghi ngẩng đầu nhìn Tiểu Mãn, phân phó:

Đi nói với Lý Nguyên Bảo, để hắn đi nghe ngóng xem lúc này hoàng thượng đang làm cái gì.

- Dạ

Tiểu Mãn phúc thân, vội vàng đi ra ngoài, lúc sau trở về, cười nói:

Tên Lý Nguyên Bảo này cũng thật thông minh, còn không đợi nương nương phân phó đâu, đã tự chạy đi nghe ngóng rồi. Một chút nữa hắn sẽ trở về.

Vừa dứt lời, giọng của Lý Nguyên Bảo đã từ xa truyền đến, vừa dồn dập vừa lo lắng, còn mơ hồ hỗn loạn khóc nức nở:

Nương nương, nương nương, không ổn rồi không ổn rồi....

Nghiêng ngả lảo đảo nhào vào phòng, quỳ xuống đất đập đầu, gào khóc:

Nương nương nguy rồi, xảy ra chuyện lớn.....

Du Phức Nghi cười mắng:

Nói thế nào, nương nương nhà ngươi vẫn rất khỏe mạnh đây, lại gào khóc như có tang, gọi người kéo đi ra ngoài đánh thượng hai mươi trượng, xem ngươi còn dám nói chuyện không tốt nữa không.

- Ôi?

Lý Nguyên Bảo giống như bị nắm cổ, im bặt, một lút sau mới vội vàng nói:

Hồi bẩm nương nương, Lệ phi nương nương sẩy thai.

Du Phức Nghi lắp bắp kinh hãi, định hỏi cặn kẽ, lại nhớ ra Tư Mã Diễm đang ở đây, nên chỉ gật đầu:

Đã biết, đứng qua một bên đi.

Du Phức Nghi xoa đầu Tư Mã Diễm, cười nói:

Đói bụng không? Phụ hoàng ngươi có việc đột xuất không thể đến đây, chúng ta ăn thôi.

Tư Mã Diễm cũng không cầm đũa, mà nghiêng đầu nhìn Du Phức Nghi, cau mày hỏi:

Tứ hoàng đệ không còn? Là mẫu phi làm?

Vốn muốn tránh việc này, không muốn để hắn còn nhỏ tuổi đã tiếp xúc với thủ đoạn trong hậu cung, không muốn đứa nhỏ này lớn lên có tính tình mẫn cảm không giống những đứa trẻ khác.

Nhưng không phải chỉ cần nàng tránh là có thể tránh được. Nàng sẳng giọng:

Người khác không đến hại mẫu tử chúng ta, là ta đã a di đà Phật rồi, sao ta có thể sử dụng thủ đoạn hại người khác? Mẫu phi ngươi dù không phải nhu nhược thiện lương như bạch liên hoa, thì cũng không phải là loại người tâm ngoan thủ lạt.

- Là nhi tử hiểu lầm mẫu phi, nhi tử bồi tội với mẫu phi.

Tư Mã Diễm từ trên ghế nhảy xuống, xoay người quỳ dài xuống đất, sau đó ngồi vào chổ cầm đũa lên như tiểu đại nhân giúp Du Phức Nghi chia thức ăn, miệng nói:

Vậy là bút tích của ai? Mẫu phi nói cho con biết đi, trong lòng nhi tử sẽ cân nhắc, mà đề phòng, miễn cho ngày nào đó bị người ta làm hại, phải làm quỷ, cũng không biết mình chết trong tay ai.

- Phi phi phi, trẻ nhỏ không biết kiêng kỵ...

Du Phức Nghi nâng tay đập nhẹ trán Tư Mã Diễm, tức giận mắng:

Đứa nhỏ hư, nói lung tung cái gì, mẫu phi đâu phải là người bất tài đâu, sao có thể để người khác hại ngươi?

Nói ra câu này, Du Phức Nghi cũng có chút chột dạ, nữ nhân cổ đại rất trí tuệ, so với đám người xuyên không như các nàng còn mạnh hơn nhiều lắm.

Cũng may nàng ngốn bao nhiêu ngôn tình cung đấu, nếu không có trí nhớ của thân chủ này làm nền, chỉ sợ lúc này đã bị ăn tươi nuốt sống mấy trăm lần.

Tư Mã Diễm cũng không phải dễ lừa như vậy, hắn cũng không ép hỏi Du Phức Nghi, ngược lại nhìn về phía Lý Nguyên Bảo cùng Tiểu Mãn, híp mắt hỏi:

Các ngươi thấy thế nào?

Tiểu Mãn từ trước đến nay cũng không phải là người nói nhiều, còn bị Cốc Vũ gọi là "hồ lô không miệng", nghe hắn hỏi chỉ nói:

Nô tỳ ngu dốt không biết tiền căn hậu quả, không dám nói lời xằng bậy.

( Yul: tiền căn hậu quả nghĩa là nguyên nhân ngày trước sinh ra kết quả ngày nay)

Tư Mã Diễm hừ nói:

Không biết tiền căn hậu quả cũng không quan trọng, dù sao người gánh trách nhiệm cũng là kẻ chết thay.

Tiểu Mãn biết tránh không khỏi, mà Du Phức Nghi cũng không ngăn cản, đành đem phán đoán của mình nói ra:

Nô tỳ cảm thấy là Trịnh quý phi hạ thủ, vì nàng hận Lệ phi đoạt mất sự sủng ái của nàng, bình thường cũng không ít lần trách móc nàng, lúc này Lệ phi lại mang thai, thịnh sủng càng lớn, nếu để nàng sinh hạ ra hoàng tử, Trịnh quý phi làm gì còn chổ đứng? Hơn nữa, loại chuyện thương thiên hại lý như vậy, cũng không phải là lần đầu Trịnh quý phi làm, lúc trước lần đó... là nhị hoàng tử mệnh lớn, nên mới còn sống, chỉ tiếc tứ hoàng tử không có phần phúc khí này.

Lý Nguyên Bảo lại không đồng ý "Xì" một tiếng:

Lời này ngươi nói không đúng rồi, Trịnh quý phi hận Lệ phi, cũng chỉ là một chút chuyện vụn vặt mà thôi, phụ thân của Lệ phi là thuộc hạ của thúc phụ nàng, còn vừa mới thú tiểu cô của nàng, ngày thường trách mắng vài câu cũng thôi, sao có thể xé rách da mặt? Tử thù chân chính của Trịnh quý phi là An Thục phi, nhị hoàng tử bị sinh non, An Thục bị tuyệt dục (k thể mang thai) đều là nàng ban tặng, đừng nhìn An Thục phi lúc nào cũng thân thiết gọi quý phi tỷ tỷ mà lầm, trong lòng nàng nhất định hận nàng đến cực điểm, Trịnh quý phi không có thân sinh nhi tử, nhi tử của Lệ phi đắc thế nàng có thể an hưởng lúc tuổi già, nhi tử của An Thục phi đắc thế, nàng chỉ có đường chết, nàng bị mỡ heo công tâm, mới có thể xuống tay với hài tử của Lệ phi.

Tiểu mãn sợ run, lập tức hiểu rõ nói:

Nếu nói như vậy, chuyện này sợ là An Thục phi làm, nàng cùng Trịnh quý phi có thù không đội trời chung, nếu tứ hoàng tử được sinh hạ sẽ là đối thủ cạnh tranh ngôi vị hoàng đế, nàng sẽ không ngồi yên hay không để ý.

Lý Nguyên Bảo lắc đầu nói:

Cũng chưa chắc, không chừng là Phúc tần gây nên, vừa có thể loại bỏ đối thủ tranh giành ngôi vị, vừa khơi mào mâu thuẫn giữa Trịnh quý phi, Lệ phi cùng An Thục phi, nàng sẽ là ngư ông đắc lợi, quả thật là kế sách hay một hòn đá ném hai con chim.

Tư Mã Diễm lặng im, làm như lâm vào mâu thuẫn không biết nên tin ai, rối rắm một lúc lâu mới ngẩng đầu hỏi Du Phức Nghi:

Mẫu phi nghĩ thế nào?

- Ta cũng không phải Thanh Thiên đại lão gia, làm sao biết xử án?

Du Phức Nghi cầm đũa, gắp mấy cọng rau xanh đặt vào trong chén của Tư Mã Diễm, ôn nhu nói:

Ngươi còn nhỏ, việc này đã có phụ hoàng cùng mẫu hậu xử lý, vài ngày nữa sẽ tra ra manh mối, ngươi chỉ cần để ý ăn cơm, đọc sách là được.

Nàng cũng không phải cố ý gạt Tư Mã Diễm, chuyện này do ai làm.

Du Phức Nghi cũng đoán không ra, Trịnh quý phi, An Thục phi, Phúc tần đều có khả năng.

Thậm chí hoàng hậu, thái hậu cũng có khả năng.

Hoặc là các phi tần không có nhi tử nối dòng gây ra, tóm lại trừ mình ra, ai cũng có khả năng.

Về phần có tra ra manh mối hay không, nàng nghĩ cũng không có khả năng.

Nếu đối phương dám ra tay, nhất định sẽ tìm kẻ chết thay, chứ không dễ dàng để người ta điều tra ra.

#####

Sau khi cùng Tư Mã Diễm dùng vãn thiện xong, cùng hắn đi dạo một vòng trong sân, rồi mới phái người dắt hắn về nghĩ.

Đang định phân phó người đóng cửa, đột nhiên Tư Mã Duệ phái tiểu thái giám đến truyền tin, hạ lệnh nàng đến Khải Tường cung ngay lập tức.

Nương nương, này...

Sắc mặt Tiểu Mãn trắng bệch, lúc vấn tóc cho nàng tay chân đều run rẩy, Du Phức Nghi buồn cười nhìn nàng:

Bình thường không làm chuyện đuối lý, nửa đêm bị gõ cửa cũng không sợ hãi, chỉ là đến Khải Tường cung mà thôi, lại dọa ngươi thành cái dạng này, giống như ta là đầu sỏ gây nên chuyện.

Nương nương, đã là lúc nào rồi, người còn rảnh rỗi lấy nô tỳ ra làm trò cười.

Tiểu Mãn gấp đến dậm chân, nước mắt cũng chảy ra:

Cho dù người không có làm chuyện gì đuối lý, cũng không chịu nổi người khác vu oan hãm hại a, mau nghĩ biện pháp ứng đối đi.

Người nào không có mắt dám vu oan hãm hại mình? Du Phức Nghi cũng không quan tâm lời Tiểu Mãn nói.

Ngồi lên kiệu chậm rì rì vào Khải Tường cung, còn không đợi nàng hành lễ với đế hậu, Trương tiệp dư không biết từ đâu nhảy ra, chỉ vào nàng quát to:

Đức phi tỷ tỷ, ngươi biết tội chưa?

Du Phức Nghi cũng không quan tâm nàng, có nề có nếp hành lễ với đế hậu, rồi mới nghiêng người ra sau:

Vả miệng!

Tiểu Mãn đưa mắt ra hiệu, hai cung nữ bên cạnh lập tức xông lên, một trái một phải chế trụ Trương tiệp dư, sau đó nàng bước nhanh đến,"Ba ba" Hai cái tát, sau đó quay đầu nhìn về phía Du Phức Nghi.

Du Phức Nghi nói:

Hỏi nàng!

Tiểu Mãn lạnh lùng nói:

Va chạm Đức phi nương nương, tiểu chủ Tiệp dư ngươi cũng biết tội?

Trương tiệp dư tiến cung liền đầu phục An Thục phi, đám phi tần có chút kiêng kị nàng.

Chưa từng bị đối đãi như vậy, bị đánh đến choáng váng đầu óc, sau khi phục hồi tinh thần, mạnh mẽ giãy dụa, bổ nhào dưới chân hoàng hậu, khóc kể:

Cho dù thần thiếp nói sai, cũng có hoàng hậu nương nương dạy dỗ, nhưng Đức phi lại sai người tát thần thiếp, thần thiếp chỉ là tam phẩm Tiệp dư nho nhỏ, bị đánh cũng không sao, chỉ là ở trước mặt hoàng hậu nương nương mà nàng lại làm càn? Đúng là không có để nương nương vào trong mắt.

Đối với lời đổi trắng thay đen của nàng, Du Phức Nghi cười nhạt, cũng không biện giải, chỉ nói với Tiểu Mãn:

- Sau này không được nhân từ nương tay, dù biết ngươi nhân từ nương tay, người khác chưa hẳn đã cảm kích, ngược lại sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.

Vương hoàng hậu thầm hô xui xẻo, khó giải quyết, đang ngủ say bị người cưỡng ép đến nơi này.

Còn bị Tư Mã Duệ mắng cho một trận, chỉ trích nàng không chiếu cố tốt long thai trong bụng Lệ phi, lại hạ lệnh nàng phải thẩm án, kết quả tra ra người làm chủ lại là Đức phi....

Hai người này, một là hoàng đế sủng, một là hợp ý thái hậu, thiên vị ai, cũng không được, thật là khó xử.

Thấy Tư Mã Duệ nghiêm mặt không nói lời nào, Vương hoàng hậu đành sai người đem Trương tiệp dư từ dưới đất nâng dậy, nói với Du Phức Nghi:

Tiệp dư muội muội hơi lỗ mãng, Đức phi muội muội nói nàng vài câu là được, cần gì động thủ đâu, chẳng phải sẽ làm tổn thương hòa khí giữa tỷ muội sao?

Dừng một chút, lại khụ một tiếng, chuyển đề tài:

Cũng khó trách Tiệp dư muội muội lại nói như vậy, mới vừa rồi thẩm vấn cung nữ Xảo Tâm, nàng nói bị muội muội sai sử, nên mới hạ độc thủ với long thai trong bụng Lệ phi.

A, lại bị miệng quạ đen của Tiểu Mãn nói trúng rồi, quả thực có người vu oan hãm hại ta.

Du Phức Nghi cười nhẹ, lập tức cảm thấy hứng thú hỏi Vương hoàng hậu:

Thần thiếp chỉ nghe Lệ phi sinh non, tiền căn hậu quả thế nào cũng không rõ ràng lắm, mong nương nương nói cho thần thiếp biết, dù làm người chết thay, có làm quỷ cũng phải hiểu rõ, đúng không?

Lời này, giống như là nàng vu oan hãm hại Du Phức Nghi. Vương hoàng hậu bị nghẹn uất, cũng phải nhịn xuống, cẩn thận giải thích:

Giờ ngọ hôm nay trời đầy mây, Lệ phi cảm thấy ở Khải Tường cung bị đè nén, nên muốn đi Ngự Hoa viên đến đình giữa hồ ngồi một chút. Nhưng vừa đi đến bên hồ, liền thấy năm sáu cái thô sử nha hoàn chăm sóc hoa cùng các cung nữ chạy tán loạn, miệng hô có xà, Lệ phi bị hù dọa, vội vàng xoay người rời đi, ai ngờ chưa đi được mấy bước, lại bị một cung nữ thô sử xô vào trong hồ, lúc cứu lên, liền sẩy thai...

Du Phức Nghi gật gật đầu, giật mình hiểu ra:

Đa tạ hoàng hậu nương nương đã giải thích nghi hoặc, thần thiếp hiểu được.

Tư Mã Duệ hừ nói:

Ngươi có nhận tội?

- Đương nhiên...

Du Phức Nghi nghiêng đầu nhìn hắn, khiêu khích híp mắt:

Không nhận!

Khiêu khích xong, nàng lại chém đinh chặt sắt nói:

Đem cung nữ thô sử gọi là Xảo Tâm dẫn tới đi, thần thiếp có một câu muốn hỏi nàng, nếu nàng có thể trả lời, thần thiếp sẽ không nói hai lời, trực tiếp nhận tội.

Tư Mã Duệ nâng tay:

Đem người dẫn tới.

Xảo Tâm đã trải qua tra tấn, cả người đầy máu tóc tai bù xù, Du Phức Nghi cũng không thèm nhìn mặt nàng, cũng có quen biết đâu mà nhìn nhận, bất quá cũng không vội vàng. Nàng hỏi:

Ngươi có nhận ra ta là ai không?

Xảo Tâm trả lời nhanh chóng:

Nô tỳ nhận được, người là Đức phi nương nương.

Du Phức Nghi tiếp tục hỏi:

Là bản cung sai sử ngươi mưu hại long tự trong bụng Lệ phi?

- Vâng!

Xảo Tâm gật gật đầu.

Tốt.

Du Phức Nghi gật đầu, đang định hỏi thẳng vấn đề, Trương tiệp dư đột nhiên xen mồm nói:

Không phải Đức phi tỷ tỷ nói chỉ hỏi một câu, sao thành nhiều câu rồi?

Du Phức Nghi không để ý tới nàng, chỉ hỏi Xảo Tâm:

Vậy ngươi nói cho bản cung biết, bản cung khi nào, ở chổ nào hạ lệnh cho ngươi hành sự, bản cung đã mặc y phục gì?

Hôm nay vào giờ ngọ, ở chính điện Trường Xuân cung, y phục, y phục...

Nàng là một cung nữ thô sử, chỉ đứng xa xa nhìn thấy Đức phi một lần, ngay cả cơ hội đến gần thỉnh an cũng không có, sao biết nàng từng mặc y phục gì?

Người kia cũng không dự liệu được điều này...... Xảo Tâm im lặng một lúc lâu, mới liều trả lời:

Là y phục nương nương đang mặc trên người.

Không đợi Du Phức Nghi phản ứng, Tiểu Mãn đã nở nụ cười nói:

Ngươi sai lầm rồi, y phục trên người nương nương, lúc gần tối ta mới từ Thượng Y Cục lấy về là kiểu dáng mới, Thượng Y Cục có mười mấy, hai mươi người đều có thể làm chứng.

Tiểu Mãn vừa nói xong Trịnh quý phi cười kinh dị nói:

Muốn tìm đường chết cũng phải nhìn xem đối tượng là ai, Đức phi là người dễ chọc? Đừng giống con chồn còn chưa đánh tới, đã bị lột da.

Đúng vậy, Đức phi muội muội phẩm hạnh cao thượng, sao có thể làm ra chuyện thương thiên hại lí thiếu đạo đức?

Vương hoàng hậu phụ họa cười cười, sau đó đập bàn, tức giận nhìn Xảo Tâm nói:

Đều do tiểu cẩu cắn lung tung, người đâu, kéo nàng xuống, nghiêm hình, khảo tra đem chủ mưu đứng sau kéo ra ngoài cho ta.

Không đợi thị vệ tiến lên, Xảo Tâm đứng bật dậy, mạnh mẽ chạy đập đầu vào trụ cột, máu tươi phụt ra, thân mình run rẩy vài cái, rồi chết.

Cái chuyện tìm chết này, nếu chịu làm, nhất định là lấy người thân ra uy hiếp.

Dù nàng không tự sát, cũng không khai ra, này nọ Du Phức Nghi đã sớm đoán được, nên không kinh ngạc, kéo khăn che miệng ách xì một cái.

Cũng lười ở trong này xem tiếp, vì thế nắm tay Tiểu Mãn đứng lên, phúc thân với Tư Mã Duệ cùng Vương hoàng hậu:

Nếu không còn chuyện gì nữa, thần thiếp xin cáo lui.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Nếu ngươi cầu trẫm, trẫm sẽ ở lại
3 Chương 3: Đức phi là người rộng lượng
4 Chương 4: Là tỷ muội, ngươi kính ta nhường
5 Chương 5: Nàng ấy tiến cung thay thế nàng
6 Chương 6: Tỷ muội chung phu?
7 Chương 7: Hoàng thượng biết nhân duyên tốt?
8 Chương 8: Hoàng hậu rất bận rộn
9 Chương 9: Đợi tối nay, xem trẫm làm thế nào thu thập ngươi
10 Chương 10: Là bổn cung sai sử ngươi mưu hại hoàng tử của Lệ phi?
11 Chương 11: Chuyện tối qua, ủy khuất ngươi rồi
12 Chương 12: Hoàng thượng hối hận?
13 Chương 13: Trẫm quyết định ái phi thị tẩm
14 Chương 14: Không được nói chuyện với trẫm
15 Chương 15: Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn
16 Chương 16-1: Bẩm hoàng thượng, Lệ phi nương nương (1)
17 Chương 16-2: Bẩm hoàng thượng, Lệ phi nương nương (2)
18 Chương 17: Không phiền ngươi quan tâm
19 Chương 18: Tự ngươi hầu hạ trẫm tắm
20 Chương 19: Trẫm vẫn yêu thích mỹ nhân như ái phi
21 Chương 20: Phụ hoàng bị đau gan
22 Chương 21: Khiến hoàng thượng bận tâm rồi
23 Chương 22-1: Ngươi say nhưng ta không có say đâu (1)
24 Chương 22-2: Ngươi say nhưng ta không có say đâu (2)
25 Chương 23: Nói rất đúng trẫm là đại trượng phu
26 Chương 24: Thăng chức làm ngũ phẩm tài tử
27 Chương 25: Đa tạ đại tỷ đã chọn cho muội
28 Chương 26: Đánh chết thần thiếp trước đi
29 Chương 27: Cũng có người tài ba
30 Chương 28: Đoán đâu trúng đó
31 Chương 29: Trẫm giúp ngươi chăm sóc Diễm nhi
32 Chương 30: Mẫu phi chúng ta có cần chết hay không
33 Chương 31: Rốt cuộc hoàng thượng cũng thỏa hiệp
34 Chương 32: Thằng nhãi ranh, được một tấc đòi tiến lên một thước
35 Chương 33: Uống nhiều như vậy làm gì?
36 Chương 34: Dùng xong liền vứt, có người vô tình như ngươi sao?
37 Chương 35-1: Trẫm cùng ngươi uống chung
38 Chương 35-2: Trẫm cùng ngươi uống chung (2)
39 Chương 36: Tiểu sư muội tới lúc nào vậy?
40 Chương 37: Ái phi! Vì trẫm cười một cái
41 Chương 38: Các ngươi còn biết trở về?
42 Chương 39-1: Đây là nhi tử do ai gia giáo dưỡng (1)
43 Chương 39-2: Đây là nhi tử do ai gia giáo dưỡng (2)
44 Chương 40: Mẫu phi ngươi cũng có mắt
45 Chương 41: Hắc y nhân
46 Chương 42-1: Ngươi dám nguyền rủa trẫm (1)
47 Chương 42-2: Ngươi dám nguyền rủa trẫm (2)
48 Chương 43-1: Diều hâu đuổi bắt gà con (1)
49 Chương 43-2: Diều hâu đuổi bắt gà con (2)
50 Chương 44: Mấy thanh ngà voi
51 Chương 45-1: Tấn phong tiệp dư cũng là lúc tử (1)
52 Chương 45-2: Tấn phong tiệp dư cũng là lúc tử (2)
53 Chương 46: Thần thiếp không muốn nghe
54 Chương 47-1: Tấn phong bảo lâm (1)
55 Chương 47-2: Tấn phong bảo lâm (2)
56 Chương 48: Nhị hoàng huynh là ma no đầu thai
57 Chương 49-1: Sao nương nương không nói giúp Phùng sung hoa (1)
58 Chương 49-2: Sao nương nương không nói giúp Phùng sung hoa (2)
59 Chương 50: Ngươi cắn trẫm làm cái gì?
60 Chương 50-2: Ngươi cắn trẫm làm cái gì? (2)
61 Chương 51-1: Ẹo qua ẹo lại làm cái gì? (1)
62 Chương 51-2: Ẹo qua ẹo lại làm cái gì? (2)
63 Chương 52: Ái phi chỉ là tục nhân, dùng sẽ rất lãng phí
64 Chương 53-1: Sinh non? (1)
65 Chương 53-2: Sinh non? (2)
66 Chương 54-1: Muốn hù chết trẫm? (1)
67 Chương 54-2: Muốn hù chết trẫm (2)
68 Chương 55: Phúc tần
69 Chương 56-1: Dưỡng bên người ai gia (1)
70 Chương 56-2: Dưỡng bên người ai gia (2)
71 Chương 57: Hôn trẫm một cái
72 Chương 57-2: Hôn trẫm một cái (2)
73 Chương 58: Đại tẩu
74 Chương 59-1: Đáp ứng trẫm (1)
75 Chương 59-2: Đáp ứng trẫm (2)
76 Chương 60: Tôn nhi không biết
77 Chương 61: Ai cũng có, chỉ có trẫm không có
78 Chương 62: Hoài thai
79 Chương 63: Sự sủng ái của hoàng thượng được bao lâu?
80 Chương 64: Ai kêu ngươi cho bọn họ uống
81 Chương 65-1: Phụ hoàng đi một chút sẽ về (1)
82 Chương 65-2: Phụ hoàng đi một chút sẽ về (2)
83 Chương 66-1: Lập hắn làm thái tử (1)
84 Chương 66-2: Lập hắn làm thái tử (2)
85 Chương 67: Lấy máu nhận thân
86 Chương 68: Ta không có thích hắn đâu
87 Chương 69-1: Hỉ mạch (1)
88 Chương 69-2: Hỉ mạch (2)
89 Chương 70: Cành hoa đào
90 Chương 71-1: Phụ thân bán nhi tử đi...Bán nhi tử đi (1)
91 Chương 71-2: Phụ thân bán nhi tử đi...Bán nhi tử đi (2)
92 Chương 72: Phúc Ninh huyện chủ
93 Chương 73-1: Chân tình (1)
94 Chương 73-2: Chân tình (2)
95 Chương 74: Đầu sỏ
96 Chương 75: Hiền phi
97 Chương 76: Người ngon thì đá thần thiếp đi
98 Chương 77: Dâng sổ con
99 Chương 78: Hoàn chính văn
100 Chương 79: Phiên Ngoại
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Nếu ngươi cầu trẫm, trẫm sẽ ở lại
3
Chương 3: Đức phi là người rộng lượng
4
Chương 4: Là tỷ muội, ngươi kính ta nhường
5
Chương 5: Nàng ấy tiến cung thay thế nàng
6
Chương 6: Tỷ muội chung phu?
7
Chương 7: Hoàng thượng biết nhân duyên tốt?
8
Chương 8: Hoàng hậu rất bận rộn
9
Chương 9: Đợi tối nay, xem trẫm làm thế nào thu thập ngươi
10
Chương 10: Là bổn cung sai sử ngươi mưu hại hoàng tử của Lệ phi?
11
Chương 11: Chuyện tối qua, ủy khuất ngươi rồi
12
Chương 12: Hoàng thượng hối hận?
13
Chương 13: Trẫm quyết định ái phi thị tẩm
14
Chương 14: Không được nói chuyện với trẫm
15
Chương 15: Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn
16
Chương 16-1: Bẩm hoàng thượng, Lệ phi nương nương (1)
17
Chương 16-2: Bẩm hoàng thượng, Lệ phi nương nương (2)
18
Chương 17: Không phiền ngươi quan tâm
19
Chương 18: Tự ngươi hầu hạ trẫm tắm
20
Chương 19: Trẫm vẫn yêu thích mỹ nhân như ái phi
21
Chương 20: Phụ hoàng bị đau gan
22
Chương 21: Khiến hoàng thượng bận tâm rồi
23
Chương 22-1: Ngươi say nhưng ta không có say đâu (1)
24
Chương 22-2: Ngươi say nhưng ta không có say đâu (2)
25
Chương 23: Nói rất đúng trẫm là đại trượng phu
26
Chương 24: Thăng chức làm ngũ phẩm tài tử
27
Chương 25: Đa tạ đại tỷ đã chọn cho muội
28
Chương 26: Đánh chết thần thiếp trước đi
29
Chương 27: Cũng có người tài ba
30
Chương 28: Đoán đâu trúng đó
31
Chương 29: Trẫm giúp ngươi chăm sóc Diễm nhi
32
Chương 30: Mẫu phi chúng ta có cần chết hay không
33
Chương 31: Rốt cuộc hoàng thượng cũng thỏa hiệp
34
Chương 32: Thằng nhãi ranh, được một tấc đòi tiến lên một thước
35
Chương 33: Uống nhiều như vậy làm gì?
36
Chương 34: Dùng xong liền vứt, có người vô tình như ngươi sao?
37
Chương 35-1: Trẫm cùng ngươi uống chung
38
Chương 35-2: Trẫm cùng ngươi uống chung (2)
39
Chương 36: Tiểu sư muội tới lúc nào vậy?
40
Chương 37: Ái phi! Vì trẫm cười một cái
41
Chương 38: Các ngươi còn biết trở về?
42
Chương 39-1: Đây là nhi tử do ai gia giáo dưỡng (1)
43
Chương 39-2: Đây là nhi tử do ai gia giáo dưỡng (2)
44
Chương 40: Mẫu phi ngươi cũng có mắt
45
Chương 41: Hắc y nhân
46
Chương 42-1: Ngươi dám nguyền rủa trẫm (1)
47
Chương 42-2: Ngươi dám nguyền rủa trẫm (2)
48
Chương 43-1: Diều hâu đuổi bắt gà con (1)
49
Chương 43-2: Diều hâu đuổi bắt gà con (2)
50
Chương 44: Mấy thanh ngà voi
51
Chương 45-1: Tấn phong tiệp dư cũng là lúc tử (1)
52
Chương 45-2: Tấn phong tiệp dư cũng là lúc tử (2)
53
Chương 46: Thần thiếp không muốn nghe
54
Chương 47-1: Tấn phong bảo lâm (1)
55
Chương 47-2: Tấn phong bảo lâm (2)
56
Chương 48: Nhị hoàng huynh là ma no đầu thai
57
Chương 49-1: Sao nương nương không nói giúp Phùng sung hoa (1)
58
Chương 49-2: Sao nương nương không nói giúp Phùng sung hoa (2)
59
Chương 50: Ngươi cắn trẫm làm cái gì?
60
Chương 50-2: Ngươi cắn trẫm làm cái gì? (2)
61
Chương 51-1: Ẹo qua ẹo lại làm cái gì? (1)
62
Chương 51-2: Ẹo qua ẹo lại làm cái gì? (2)
63
Chương 52: Ái phi chỉ là tục nhân, dùng sẽ rất lãng phí
64
Chương 53-1: Sinh non? (1)
65
Chương 53-2: Sinh non? (2)
66
Chương 54-1: Muốn hù chết trẫm? (1)
67
Chương 54-2: Muốn hù chết trẫm (2)
68
Chương 55: Phúc tần
69
Chương 56-1: Dưỡng bên người ai gia (1)
70
Chương 56-2: Dưỡng bên người ai gia (2)
71
Chương 57: Hôn trẫm một cái
72
Chương 57-2: Hôn trẫm một cái (2)
73
Chương 58: Đại tẩu
74
Chương 59-1: Đáp ứng trẫm (1)
75
Chương 59-2: Đáp ứng trẫm (2)
76
Chương 60: Tôn nhi không biết
77
Chương 61: Ai cũng có, chỉ có trẫm không có
78
Chương 62: Hoài thai
79
Chương 63: Sự sủng ái của hoàng thượng được bao lâu?
80
Chương 64: Ai kêu ngươi cho bọn họ uống
81
Chương 65-1: Phụ hoàng đi một chút sẽ về (1)
82
Chương 65-2: Phụ hoàng đi một chút sẽ về (2)
83
Chương 66-1: Lập hắn làm thái tử (1)
84
Chương 66-2: Lập hắn làm thái tử (2)
85
Chương 67: Lấy máu nhận thân
86
Chương 68: Ta không có thích hắn đâu
87
Chương 69-1: Hỉ mạch (1)
88
Chương 69-2: Hỉ mạch (2)
89
Chương 70: Cành hoa đào
90
Chương 71-1: Phụ thân bán nhi tử đi...Bán nhi tử đi (1)
91
Chương 71-2: Phụ thân bán nhi tử đi...Bán nhi tử đi (2)
92
Chương 72: Phúc Ninh huyện chủ
93
Chương 73-1: Chân tình (1)
94
Chương 73-2: Chân tình (2)
95
Chương 74: Đầu sỏ
96
Chương 75: Hiền phi
97
Chương 76: Người ngon thì đá thần thiếp đi
98
Chương 77: Dâng sổ con
99
Chương 78: Hoàn chính văn
100
Chương 79: Phiên Ngoại