Chương 105: C105: Từ này về sau sẽ không còn người tên kỷ nhiên này nữa

Ánh lửa ngút trời, từng đợt nhiệt cuốn theo khói đặc cuồn cuộn đến.

Dạ Lăng Hàn như phát điên chạy xuống chân dốc.

Đường dốc bằng phẳng nhưng rất nhiều đá vụn.

Dạ Lăng Hàn bị ngã rất nhiều lần, trên người đầy máu vì vừa ngã nhưng bước chân hắn không có ngừng lại, thất tha thất thểu đi xuống.

Chu Tân với bảo tiêu chạy lại giữ lấy cánh tay hắn, nhưng Dạ Lăng Hàn hoàn toàn mất khống chế vùng vằng chạy đi.

Lửa lớn hừng hực cháy, mơ hồ nhìn thấy hình dáng xe hơi, nhưng không nhìn thấy người trong xe.

"Kỷ Nhiên ——"

"Kỷ Nhiên ——"

Dạ Lăng Hàn gầm lên gọi, liều mạng chạy đến chiếc xe đang cháy.

Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, Kỷ Nhiên đang ở trong xe, phải cứu em ấy.

Sóng nhiệt hập vào mặt của Dạ Lăng Hàn khiến hắn bị đau rát. Nhưng hắn chạy càng ngày càng nhanh.

Mắt thấy lửa đã cháy ở góc áo hắn, Chu Tân rốt cuộc không rảnh nghĩ đến hậu quả, quát lớn với bảo tiêu: "Còn thất thần làm gì? Mau kéo Dạ thiếu ra ngoài."

Bảo tiêu nhanh chóng chạy xuống, giữ chặt Dạ Lăng Hàn đang gần ngọn lửa.

Dạ Lăng Hàn như điên đánh bảo tiêu.

"Dạ thiếu, rời đi trước đã! Mấy người mau lại đây."

Chu Tân nôn nóng vạn phần.

Đám người mặc áo đen kia rõ ràng có chuẩn bị mà đến, mục tiêu chính là Dạ Lăng Hàn. Hơn nữa trong tay bọn họ còn có súng, hiện tại phải mau chóng rời khỏi đây, không phải đi xem người trong xe.

Chu Tân thấy tình hình càng ngày càng nguy, cậu chỉ huy một số bảo tiêu đứng trên dốc vây bọn người mặc đồ đen.

"Những người khác mau đưa Dạ thiếu đi! Cậu ấy không đi thì đánh ngất đưa đi, cần phải bảo đảm an toàn của Dạ thiếu."

Chu Tân ra lệnh, bảo tiêu vọt tới bên cạnh Dạ Lăng Hàn.

Ngày thường ngại thân phận của Dạ Lăng Hàn, bảo tiêu không dám thật sự đánh hắn, hiện tại vì an toàn của Dạ Lăng Hàn bảo tiêu không dám chạm trễ.

Ba người vây đến chế trụ Dạ Lăng Hàn. Một người khác giơ tay bổ về phía cổ của hắn.

Trước mắt Dạ Lăng Hàn tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Chờ đến khi Dạ Lăng Hàn tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã tối đen.

"Kỷ Nhiên!"

Dạ Lăng Hàn hét lên lao từ trên giường xuống, không rảnh đi dép mà chạy ra.

Nghe thấy động tĩnh, Chu Tân đang đứng ở ngoài đẩy cửa đi vào.

Dạ Lăng Hàn xông tới nắm lấy cổ áo cậu ta: "Kỷ Nhiên đâu? Em ấy thế nào rồi?"

Về sau chiếc xe đột nhiên nổ mạnh, Kỷ Nhiên sao có thể sống sót được?

Chu Tân không dám nhìn Dạ Lăng Hàn, cậu né tránh ánh mắt, thấp giọng nói: "Dạ thiếu, cậu Kỷ đang trong nhà xác ở bệnh viện."

Đôi mắt của Dạ Lăng Hàn trừng lớn, trong mắt dày đặc tơ máu, hắn buông Chu Tân ra, lắc đầu lẩm bẩm nói: "Không có khả năng! Sao có thể!"

Hắn không tin Kỷ Nhiên sẽ chết!

Không tin!

"Mẹ nó cậu dám nói hươu nói vượn tôi giết chết cậu."

Dạ Lăng Hàn đấm Chu Tân ngã xuống đất.

Hắn chạy ra ngoài biệt thự muốn lái xe rời đi.

Nhưng hắn không có chìa khóa xe, cửa xe mở mãi không ra.

Dạ Lăng Hàn phát điên, dùng chân đạp vào cửa xe cho hả giận.

Chu Tân chạy theo ngăn Dạ Lăng Hàn: "Dạ thiếu, cậu bình tĩnh một chút."

Dạ Lăng Hàn như mắt điếc tai ngơ, hắn điên tới nỗi sắp bẻ tay nắm ở cửa xe luôn.

"Dạ thiếu, cậu Kỷ đã chết! Cậu phải chấp nhận sự thật này."

Chu Tân nói còn chưa dứt lời, Dạ Lăng Hàn lại đấm cậu ta ngã xuống đất: "Câm mồm! Tôi bảo cậu câm mồm."

"Kỷ Nhiên sẽ không chết! Em ấy sẽ không chết."

Hai tròng mắt Dạ Lăng Hàn đỏ ngầu, đáy mắt đầy bão tố: "Mấy tên bao vây đó là ai? Đưa bọn hắn đến đây."

Đám kia người đột nhiên xuất hiện, nhất định là có người lên kế hoạch đưa Kỷ Nhiên đi.

Đây là Kỷ Nhiên muốn rời khỏi hắn nên làm như vậy, tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, Kỷ Nhiên khẳng định không có chết.

"Dạ thiếu, đám người đó chạy rồi."

Chu Tân giữ lấy khuôn mặt bị thương, rũ đầu bất an mà nói: "Tôi đã phái người đi tra. Nghi là người của Hạ gia."

Hạ gia với Dạ gia từ trước đến nay luôn đối đầu với nhau, thương nghiệp cùng chính giới đều xung đột với nhau.

Gần đây Hạ gia nhân lúc Dạ gia xảy ra chuyện, không phiền mà thò một chân ngáng Dạ gia.

Ngầm phái người bắt cóc rồi bắn chết Dạ Lăng Hàn không phải không có khả năng.

Nhưng Dạ Lăng Hàn lại không tin, hắn cảm thấy đột nhiên xuất hiện như vậy là có kế hoạch từ lâu.

Tại sao lại trùng hợp như vậy được, hắn vừa mới bế Tuế Tuế trở về lại gặp một đám người xuất hiện.

Lúc này Dạ Lăng Hàn đã bình tĩnh lại, hắn trầm giọng nói: "Mau tìm những tên đó cho tôi. Mau gọi tài xế, tôi muốn đến bệnh viện."

Ở trong nhà xác, Dạ Lăng Hàn thấy được thi thể.

Một cái xác bị đốt trụi, không nhìn ra bộ dáng vốn có.

Dạ Lăng Hàn chỉ nhìn thoáng qua đã phủ định nói: "Đây không phải Kỷ Nhiên."

Chu Tân nhìn sắc mặt của hắn, cẩn thận nói: "Bác sĩ đã kiểm tra, trên người có dấu hiệu vừa sinh, sinh mổ. Hơn nữa cơ thể còn trải qua biến đổi, còn có kia khối ngọc kia cũng ở trên người cậu ấy. Cho nên không có khả năng sai."

Xe hơi từ cao tốc lao xuống ngay lập tức nổ mạnh, thi thể này lôi từ trong xe ra, không phải Kỷ Nhiên còn có thể là ai?

Nhưng mặc dù mọi chứng cứ chứng minh đó là thi thể của Kỷ Nhiên, Dạ Lăng Hàn cũng không tin.

"Kỷ Nhiên sẽ không chết! Thi thể này tuyệt đối không phải Kỷ Nhiên."

"Dạ thiếu, kỳ thật có thể tra DNA. Tiểu thiếu gia với cậu Kỷ là ruột thịt, chỉ cần kiểm tra một chút sẽ biết......"

"Câm ngay!" Dạ Lăng Hàn đánh gãy lời hắn, khuôn mặt khủng bố đến cực điểm: "Không cần kiểm tra DNA, Kỷ Nhiên căn bản không chết. Nhất định là do em ấy đã bỏ trốn. Nhất định là như vậy."

Dạ Lăng Hàn không dám kiểm tra DNA, hắn sợ hắn không thể tiếp thu kết quả.

Chu Tân đoán được tâm trạng của hắn, muốn nói lại thôi.

"Mau đi kiếm Kỷ Nhiên, lục soát toàn bộ Long Tê này cho tôi!'

Mệnh lệnh của Dạ Lăng Hàn Chu Tân không dám cãi lời, chỉ có thể tăng số người tìm kiếm Kỷ Nhiên.

*

Ngoại thành kinh đô.

Bác sĩ băng bó vết thương trên trán Kỷ Nhiên xong cầm hòm thuốc rời đi.

Vân Tùng mang theo người đẩy cửa đi vào, bác sĩ gật đầu với ông.

Kỷ Nhiên nhìn Vân Tùng, lập tức nôn nóng mà nói: "Chú Vân, Tuế Tuế vẫn còn trong tay Dạ Lăng Hàn. Cháu muốn đưa thằng bé về."

"Thiếu gia, cậu không nên gấp gáp."

Vân Tùng nhìn băng gạc trên trán cậu, quan tâm nói: "Vết thương của cậu sao rồi?"

"Vết thương không có trở ngại gì ạ. Điều quan trọng bây giờ là Tuế Tuế, cháu muốn mang Tuế Tuế đi."

Sau khi Kỷ Nhiên nói xong phát hiện Vân Tùng không có trả lời cậu.

Đáy lòng lộp bộp một tiếng, trên mặt nồng đậm bất an.

"Chú Vân, rốt cuộc chú có ý gì?"

Kỷ Nhiên nhìn chằm chằm Vân Tùng, thấy sắc mặt ông tối tăm không rõ, hoàn toàn hiểu ra.

Từ đầu tới cuối, Vân Tùng không tính mang Tuế Tuế trở về.

Dạ Lăng Hàn tự nhiên nghi ngờ thân phận của Tuế Tuế nhất định là do Vân Tùng để lộ manh mối.

Ngay từ đầu, Kỷ Nhiên tưởng đó là trùng hợp, hiện tại nhìn thấy thái độ của Vân Tùng mới biết ông đã ủ mưu từ lâu.

Cậu lui về phía sau một bước, không thể tin được mà nhìn chằm chằm Vân Tùng: "Chú Vân, chú không muốn cháu mang Tuế Tuế đi. Là chú cố ý để lộ, khiến Dạ Lăng Hàn nghi ngờ bảo bảo chính là Tuế Tuế."

Vân Tùng không tỏ ý kiến.

Sắc mặt của Kỷ Nhiên khó coi đến cực điểm: "Vì sao chú lại muốn làm như vậy?"

Vân Tùng gật đầu, thái độ cực kỳ cung kính, thậm chí có thể nói là khiêm tốn: "Thiếu gia, cậu là người thừa kế của Vân gia, là chủ nhân tương lai. Cậu là Alpha có năng lực khiến bất cứ giống cái có thể sinh con cho cậu. Về sau cậu sẽ có rất nhiều con cái, rất nhanh thôi cậu sẽ quên hết mọi đau khổ hiện tại."

Kỷ Nhiên không ngờ Vân Tùng cũng có cái suy nghĩ này, cậu gằn từng chữ một nói: "Tôi chỉ cần Tuế Tuế."

"Thiếu gia, trước khi ông chủ qua đời đã giao phó cậu cho tôi, tôi có trách nhiệm phải nâng đỡ bảo vệ cậu. Tôi không thể nhìn cậu phạm sai lầm, càng không thể để Dạ Lăng Hàn huỷ hoại cậu." Vân Tùng khuyên nhủ nói: "Thiếu gia, cậu phải vì tương lai của Vân gia, vì tương lai của cậu mà suy xét. Nếu Dạ Lăng Hàn biết thân phận thật sự của cậu hắn sẽ náo đến tổng thống ở đó, cậu chưa chắc có thể thoát khỏi hắn."

(Không biết có phải nhầm không nhưng trước có nói bố của Kỷ Nhiên chưa chếc, giờ lại nói zị, tớ chưa biết kết cục như nào nên cứ để thế đã:v)

"Tôi chỉ cần Tuế Tuế, tôi nói tôi chỉ cần Tuế Tuế."

Kỷ Nhiên nắm chặt tay, đáy mắt nổi lên tức giận: "Nếu mất đi Tuế Tuế, tôi làm gia chủ của Vân gia có ý nghĩa gì? Tuế Tuế là người thân duy nhất trên đời này của tôi."

"Thiếu gia, cậu có người thân, có rất nhiều người thương cậu, yêu cậu! Trong nhà có rất nhiều người đều đang chờ cậu trở về."

Vân Tùng cúi đầu, van nài khuyên bảo: "Hãy quên Tuế Tuế đi, quên tất cả mọi chuyện ở nơi này. Cậu không phải là Kỷ Nhiên, mà là thiếu gia Vân gia —— Vân Dật."

Kỷ Nhiên chết đứng nhìn chằm chằm Vân Tùng, đáy mắt toàn là oán hận.

Cậu xoay người, không chút do dự đi ra ngoài.

Cậu không cần cái thân phận thiếu gia Vân gia ấy, cậu chỉ muốn lấy lại con của cậu thôi.

"Thiếu gia, cậu đi đâu vậy?" Vân Tùng chắn trước mặt Kỷ Nhiên, chặn đường cậu.

"Chú Vân, chú mau tránh ra! Tôi không muốn động thủ với chú."

Vân Tùng giúp Kỷ Nhiên rất nhiều, Kỷ Nhiên vẫn luôn rất cảm kích ông, nhưng chuyện của Tuế Tuế đã khiến những cảm kích ấy biến mất, chỉ còn lại tức giận.

"Thiếu gia, cậu không thể rời đi!" Vân Tùng một mực không cho.

"Tránh ra!" Kỷ Nhiên quát lên, nắm tay siết rung động.

Vân Tùng im lặng không nói, thái độ lại rất kiên quyết.

Ông hao hết tâm tư lên kế hoạch hết thảy chính là muốn đưa Tuế Tuế cho Dạ Lăng Hàn, mang theo Kỷ Nhiên an toàn rời đi.

Có Tuế Tuế ở đó, Kỷ Nhiên vĩnh viễn sẽ không thể tách ra khỏi Dạ Lăng Hàn.

Vân Tùng cố ý để tên bảo tiêu xuất hiện trước mặt Dạ Lăng Hàn, khiến cho hắn chú ý rồi nghi ngờ thân phận của Tuế Tuế.

Ông ta còn cố ý tìm một thi thể đã bị cải biến, lúc xe hơi lao xuống dốc sắp xếp người đứng chờ ở đó kéo Kỷ Nhiên ra, sau khi đưa thi thể kia vào còn cố ý để lại khối ngọc.

Sau khi ô tô bốc cháy thi thể cũng vì thế mà biến dạng.

Dạ Lăng Hàn không tìm thấy Kỷ Nhiên, lại có thi thể làm chứng, hắn khẳng định sẽ tin Kỷ Nhiên đã chết.

"Thiếu gia, đêm nay chúng ta sẽ rời khỏi Long Tê đại lục."

Vân Tùng vừa dứt lời, Kỷ Nhiên đã đẩy ông ta ra chạy nhanh ra ngoài.

Mày của Vân Tùng nhíu chặt, đưa mắt ra hiệu cho Triệu Hưng bên cạnh.

Triệu Hưng nhận lệnh, kéo theo bảo tiêu vây chặt Kỷ Nhiên.

"Tránh ra!"

"Cút hết cho tôi!"

"Cút ngay!"

......

Ngoài cửa truyền đến âm thanh gào thét của Kỷ Nhiên, một lúc sau âm thanh biến mất.

Vài phút sau, Kỷ Nhiên hôn mê được khiêng vào phòng.

Triệu Hưng đi đến bên cạnh Vân Tùng thấp giọng nói: "Ngài Vân, thiếu gia đã được đưa vào phòng. Nếu thiếu gia tỉnh lại, khẳng định sẽ rất giận. Đến lúc đó, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Vân Tùng nói: "Cấy chip kí ức vào thiếu gia, sửa lại toàn bộ kí ức đi. Từ nay về sau, cậu ấy không phải Kỷ Nhiên ở Long Tê nữa, mà là thiếu gia của Vân Lai —— Vân Dật."

Từ nay về sau, trên thế giới này không còn có Kỷ Nhiên này nữa.

Chapter
1 Chương 1: 1: Em Không Phải Yêu Anh Sao
2 Chương 2: 2: Vì Cái Gì Không Có Mùi Hương Tin Tức Tố
3 Chương 3: 3: Chơi Nhiều Năm Như Vậy Phải Hay Không Cũng Nên Thu Hồi Tâm Tư
4 Chương 4: 4: Là Mùi Hương Của Tin Tức Tố
5 Chương 5: 5: Không Thể Bị Đánh Dấu
6 Chương 6: 6: Tôi Còn Có Thể Biến Trở Về Thành Alpha Sao
7 Chương 7: 7: Tôi Đây Rốt Cuộc Vẫn Là Alpha Hay Omega
8 Chương 8: 8: Công Khí Cường Đại
9 Chương 9: 9: Bởi Vì Yêu Cậu Liền Phải Trở Nên Hèn Mọn Như Vậy
10 Chương 10: 10: Giám Sát Chặt Chẽ Em Ấy
11 Chương 11: 11: Con Đối Với Omega Không Có Hứng Thú
12 Chương 12: 12: Giao Dịch
13 Chương 13: 13: Nhìn Thấy Em Anh Liền Ghê Tởm
14 Chương 14: C14: Đóng kịch đến nghiện rồi
15 Chương 15: C15: Yêu và không yêu
16 Chương 16: C16: Chương 16
17 Chương 17: C17: Đừng động vào tôi tôi ngại bẩn
18 Chương 18: C18: Xoá ảnh ngay
19 Chương 19: C19: Tuyến thể xuất hiện
20 Chương 20: C20: Nhất định phải tìm được kỷ nhiên đánh dấu em ấy
21 Chương 21: C21: Dạ lăng hàn đang muốn thử cậu sao
22 Chương 22: C22: Hoá ra là một thằng khốn
23 Chương 23: C23: Lại náo loạn nữa xem
24 Chương 24: C24: Anh đủ rồi đấy
25 Chương 25: C25: Anh muốn theo dõi tôi sao
26 Chương 26: C26: Rốt cuộc cậu có phải con ruột không
27 Chương 27: C27: Tâm của hắn đã không còn là của cậu
28 Chương 28: C28: Cái tính xấu gì đây
29 Chương 29: C29: Đây là lần đầu tiên
30 Chương 30: C30: Dạ lăng hàn tôi hận anh
31 Chương 31: C31: Rất có thể sẽ mất mạng
32 Chương 32: C32: Em thử nháo nữa xem
33 Chương 33: C33: Không biết thì học em giả vờ thanh cao làm cái gì chứ
34 Chương 34: C34: Người của tao mà mày cũng dám động vào à
35 Chương 35: C35: Em yêu tiền đến vậy sao
36 Chương 36: C36: Chúng ta chia tay đi
37 Chương 37: C37: Chia tay có chết cũng đừng mơ
38 Chương 38: C38: Có chết cũng phải chết bên cạnh tôi
39 Chương 39: C39: Ở bên hắn làm cậu thống khổ đến vậy sao
40 Chương 40: C40: Cầm ái hành hung
41 Chương 41: C41: Chỉ có hắn không cần kỷ nhiên không có quyền rời đi
42 Chương 42: C42: Rời đi
43 Chương 43: C43: Học trưởng em thích anh
44 Chương 44: C44: Thiên sứ và thằng hề
45 Chương 45: C45: Như vậy không tốt sao
46 Chương 46: C46: Sân khấu xao động
47 Chương 47: C47: Muốn đánh dấu
48 Chương 48: C48: Kỷ nhiên anh muốn đánh dấu em
49 Chương 49: C49: Mày không cưới nó đòi đánh dấu nó làm gì
50 Chương 50: C50: Kỷ nhiên siêu a
51 Chương 51: C51: Nhiên nhiên đã lâu không gặp
52 Chương 52: C52: Dạ lăng hàn tôi cầu xin anh
53 Chương 53: C53: Chương 53
54 Chương 54: C54: Omega của riêng hắn
55 Chương 55: C55: Cầu xin anh đánh dấu tôi
56 Chương 56: C56: Chỉ có thể thuận không thể nghịch
57 Chương 57: C57: Chỉ cần em mở miệng cầu xin tôi sẽ đánh dấu em
58 Chương 58: C58: Em muốn kết hôn với tôi
59 Chương 59: C59: Bảo bối anh muốn đánh dấu em
60 Chương 60: C60: Chương 60
61 Chương 61: C61: Dạ lăng hàn chúng ta ly hôn đi
62 Chương 62: C62: Dấu hôn trên cổ là do dạ lăng hàn tạo
63 Chương 63: C63: Cửa nhà bà tôi chưa bao giờ muốn vào
64 Chương 64: C64: Con nói em ấy xứng thì chính là xứng
65 Chương 65: C65: Em ăn cái gì
66 Chương 66: C66: Chương 66
67 Chương 67: C67: Đứa bé có sao không
68 Chương 68: C68: Người của hắn ai cũng không thể động vào
69 Chương 69: C69: Chương 69
70 Chương 70: C70: Ly hôn
71 Chương 71: C71: Kỷ nhiên nôn mửa rất nhiều
72 Chương 72: C72: Chương 72
73 Chương 73: C73: Anh vẫn còn là con người à
74 Chương 74: C74: Chết hoặc trốn
75 Chương 75: C75: Chương 75
76 Chương 76: C76: Chương 76
77 Chương 77: C77: Ai dám động vào người của tôi
78 Chương 78: C78: Nhiên nhiên nhiên nhiên của anh
79 Chương 79: C79: Chiêu lạt mềm buộc chặt này dùng có vui không
80 Chương 80: C80: Kỷ nhiên chảy máu
81 Chương 81: C81: Dạ lăng hàn trút giận cho kỷ nhiên
82 Chương 82: C82: Dạ lăng hàn anh vẫn còn là con người hay sao
83 Chương 83: C83: Kỷ nhiên mất tích
84 Chương 84: C84: Tôi nói rồi nếu còn dám chạy nữa tôi đánh gãy chân em
85 Chương 85: C85: Mẹ nó em ỷ vào việc tôi thích em
86 Chương 86: C86: Mau nói mau nói em yêu anh
87 Chương 87: C87: Dạ lăng hàn chịu thua
88 Chương 88: C88: Chương 88
89 Chương 89: C89: Khuất nhục trước kia cậu muốn trả lại từng tí một
90 Chương 90: C90: Kỷ nhiên bắt đầu trả thù
91 Chương 91: C91: Trò hay
92 Chương 92: C92: Đứa bé này sao lại nhận bố lung tung vậy
93 Chương 93: C93: Trong mắt dạ lăng hàn chỉ có kỷ nhiên
94 Chương 94: C94: Giống như nỗi đau mà tôi đã phải trải qua vậy
95 Chương 95: C95: Mất đi kỷ nhiên giống như mất đi người thân nhất trên đời
96 Chương 96: C96: Lần sau cứ gõ cửa rồi vào lên đùi anh ngồi nghe
97 Chương 97: C97: Bảo bối hôm nay em chủ động vậy
98 Chương 98: C98: Giữ lớn hay giữ nhỏ
99 Chương 99: C99: Vì sao không phải em lại không được
100 Chương 100: C100: Để tôi ôm một cái được không
101 Chương 101: C101: Nhiên nhiên chúng ta phục hôn đi
102 Chương 102: C102: Anh có từng nghĩ đến công bằng
103 Chương 103: C103: Anh không thể mất em không muốn mất em
104 Chương 104: C104: Chương 104
105 Chương 105: C105: Từ này về sau sẽ không còn người tên kỷ nhiên này nữa
106 Chương 106: C106: Yêu sẽ lại đau
107 Chương 107: C107: Khắc tên kỷ nhiên lên ngực
108 Chương 108: C108: Chú ơi con thích mùi của chú giống mùi của mẹ con
109 Chương 109: C109: Chú ơi con muốn mẹ của con
110 Chương 110: C110: Em là nhiên nhiên--
111 Chương 111: C111: Chú bị bố hôn
112 Chương 112: C112: Hôn
113 Chương 113: C113: Nhiên nhiên em đã về rồi
114 Chương 114: C114: Vân dật rất giống kỷ nhiên
115 Chương 115: C115: Dạ lăng hàn tháo khẩu trang của vân dật xuống
116 Chương 116: C116: Đây là kỷ nhiên của hắn
117 Chương 117: C117: Dạ thiếu mong anh giữ tự trọng một chút
118 Chương 118: C118: Tuế tuế đó là mẹ con đấy
119 Chương 119: C119: Đưa đến tận cửa
120 Chương 120: C120: Miệng nói không cần nhưng cơ thể rất thành thật
121 Chương 121: C121: Dạ tổng của chúng ta là sói xám
122 Chương 122: C122: Người của tôi thì đừng có mà ao ước
123 Chương 123: C123: Không cho phép quên
124 Chương 124: C124: Vết đánh dấu của anh đâu
125 Chương 125: C125: Bình tĩnh
126 Chương 126: C126: Không thấy tuế tuế
127 Chương 127: C127: Chương 127
128 Chương 128: C128: Em thử xem
129 Chương 129: C129: Vân dật chính là kỷ nhiên
130 Chương 130: C130: Anh coi tôi là thế thân sao
131 Chương 131: C131: Nếu anh muốn
132 Chương 132: C132: Chương 132
133 Chương 133: C133: Bốn bỏ năm lên hôn vân dật
134 Chương 134: C134: Chương 134
135 Chương 135: C135: Ăn luôn tiểu khả ái
136 Chương 136: C136: Kiểm tra dna
137 Chương 137: C137: Dạ lăng hàn tuế tuế là con của tôi
138 Chương 138: C138: Mau trả tuế tuế lại cho tôi
139 Chương 139: C139: Vân dật phục hồi trí nhớ
140 Chương 140: C140: Dạ lăng hàn anh tính bù đắp sự việc trước kia như thế nào
141 Chương 141: C141: Dạ lăng hàn khóc
142 Chương 142: C142: Dạ lăng hàn triệt để đau khổ
143 Chương 143: C143: Chú ơi chú sờ sờ bố con
144 Chương 144: C144: Vợ của hắn thật là tốt
145 Chương 145: C145: Mau đưa em ấy đi
146 Chương 146: C146: Dạ lăng hàn đau lòng muốn chết
147 Chương 147: C147: Anh có thể ôm em một cái được không
148 Chương 148: C148: Kết ấn của em đâu
149 Chương 149: C149: Trong lòng em vẫn còn có anh đúng không
150 Chương 150: C150: Anh đảm bảo sẽ không chạm vào em
151 Chương 151: C151: Theo đuổi vợ yêu
152 Chương 152: C152: Vị hôn phu của vân dật
153 Chương 153: C153: Đoạt lại vợ yêu
154 Chương 154: C154: Anh cũng là alpha sao anh không biến anh thành omega đi
155 Chương 155: C155: Gương mặt này
156 Chương 156: C156: Yêu baba lắm moah moah
157 Chương 157: C157: Dạ lăng hàn anh tính kế tôi
158 Chương 158: C158: Dạ lăng hàn tôi giết anh
159 Chương 159: C159: Anh sống là để có thể yêu em
160 Chương 160: C160: Nhiên nhiên hả giận không
161 Chương 161: C161: Có phải sẽ có một em gái nhỏ không
162 Chương 162: C162: Vân dật chảy máu
163 Chương 163: C163: Đứa bé không còn
164 Chương 164: C164: Quỳ đến khi nào tôi nguôi giận mới thôi
165 Chương 165: C165: Bây giờ hắn và kỷ nhiên sẽ hoàn toàn kết thúc sao
166 Chương 166: C166: Chỉ cần em ấy vui là được
167 Chương 167: C167: Bây giờ anh đã rất mãn nguyện rồi
168 Chương 168: C168: Mọi thứ đều trả lại cho em mong em đừng hận anh
169 Chương 169: C169: Tính mạng bị đe doạ
170 Chương 170: C170: Bây giờ tôi đâu còn xứng
171 Chương 171: C171: Tình hình thực tế
172 Chương 172: C172: Cậu mau nói rõ ràng xem nào
173 Chương 173: C173: Vợ của hắn thật ôn nhu
174 Chương 174: C174: Đây là vân dật muốn tha thứ cho tôi sao
175 Chương 175: C175: Dạ lăng hàn anh có thể bình thường chút được không
176 Chương 176: C176: Em không cho anh chạm anh sẽ không chạm
177 Chương 177: C177: Nhiên nhiên có thể chứ
178 Chương 178: C178: Bá đạo tổng tài cùng tiểu kiều thê siêu a của hắn
179 Chương 179: C179: Một lần liền dính
180 Chương 180: C180: Nhiên nhiên chúng ta kết hôn đi
181 Chương 181: C181: Hôm nay dạ tổng có cần mặt không không cần
182 Chương 182: C182: Hôm nay dạ tổng cầu hôn thành công chưa vẫn chưa
183 Chương 183: C183: Dạ tổng chúc mừng ngài
184 Chương 184: C184: Chúng ta mau đi lĩnh giấy kết hôn
185 Chương 185: C185: Cầm giấy kết hôn
186 Chương 186: C186: Hôn lễ
Chapter

Updated 186 Episodes

1
Chương 1: 1: Em Không Phải Yêu Anh Sao
2
Chương 2: 2: Vì Cái Gì Không Có Mùi Hương Tin Tức Tố
3
Chương 3: 3: Chơi Nhiều Năm Như Vậy Phải Hay Không Cũng Nên Thu Hồi Tâm Tư
4
Chương 4: 4: Là Mùi Hương Của Tin Tức Tố
5
Chương 5: 5: Không Thể Bị Đánh Dấu
6
Chương 6: 6: Tôi Còn Có Thể Biến Trở Về Thành Alpha Sao
7
Chương 7: 7: Tôi Đây Rốt Cuộc Vẫn Là Alpha Hay Omega
8
Chương 8: 8: Công Khí Cường Đại
9
Chương 9: 9: Bởi Vì Yêu Cậu Liền Phải Trở Nên Hèn Mọn Như Vậy
10
Chương 10: 10: Giám Sát Chặt Chẽ Em Ấy
11
Chương 11: 11: Con Đối Với Omega Không Có Hứng Thú
12
Chương 12: 12: Giao Dịch
13
Chương 13: 13: Nhìn Thấy Em Anh Liền Ghê Tởm
14
Chương 14: C14: Đóng kịch đến nghiện rồi
15
Chương 15: C15: Yêu và không yêu
16
Chương 16: C16: Chương 16
17
Chương 17: C17: Đừng động vào tôi tôi ngại bẩn
18
Chương 18: C18: Xoá ảnh ngay
19
Chương 19: C19: Tuyến thể xuất hiện
20
Chương 20: C20: Nhất định phải tìm được kỷ nhiên đánh dấu em ấy
21
Chương 21: C21: Dạ lăng hàn đang muốn thử cậu sao
22
Chương 22: C22: Hoá ra là một thằng khốn
23
Chương 23: C23: Lại náo loạn nữa xem
24
Chương 24: C24: Anh đủ rồi đấy
25
Chương 25: C25: Anh muốn theo dõi tôi sao
26
Chương 26: C26: Rốt cuộc cậu có phải con ruột không
27
Chương 27: C27: Tâm của hắn đã không còn là của cậu
28
Chương 28: C28: Cái tính xấu gì đây
29
Chương 29: C29: Đây là lần đầu tiên
30
Chương 30: C30: Dạ lăng hàn tôi hận anh
31
Chương 31: C31: Rất có thể sẽ mất mạng
32
Chương 32: C32: Em thử nháo nữa xem
33
Chương 33: C33: Không biết thì học em giả vờ thanh cao làm cái gì chứ
34
Chương 34: C34: Người của tao mà mày cũng dám động vào à
35
Chương 35: C35: Em yêu tiền đến vậy sao
36
Chương 36: C36: Chúng ta chia tay đi
37
Chương 37: C37: Chia tay có chết cũng đừng mơ
38
Chương 38: C38: Có chết cũng phải chết bên cạnh tôi
39
Chương 39: C39: Ở bên hắn làm cậu thống khổ đến vậy sao
40
Chương 40: C40: Cầm ái hành hung
41
Chương 41: C41: Chỉ có hắn không cần kỷ nhiên không có quyền rời đi
42
Chương 42: C42: Rời đi
43
Chương 43: C43: Học trưởng em thích anh
44
Chương 44: C44: Thiên sứ và thằng hề
45
Chương 45: C45: Như vậy không tốt sao
46
Chương 46: C46: Sân khấu xao động
47
Chương 47: C47: Muốn đánh dấu
48
Chương 48: C48: Kỷ nhiên anh muốn đánh dấu em
49
Chương 49: C49: Mày không cưới nó đòi đánh dấu nó làm gì
50
Chương 50: C50: Kỷ nhiên siêu a
51
Chương 51: C51: Nhiên nhiên đã lâu không gặp
52
Chương 52: C52: Dạ lăng hàn tôi cầu xin anh
53
Chương 53: C53: Chương 53
54
Chương 54: C54: Omega của riêng hắn
55
Chương 55: C55: Cầu xin anh đánh dấu tôi
56
Chương 56: C56: Chỉ có thể thuận không thể nghịch
57
Chương 57: C57: Chỉ cần em mở miệng cầu xin tôi sẽ đánh dấu em
58
Chương 58: C58: Em muốn kết hôn với tôi
59
Chương 59: C59: Bảo bối anh muốn đánh dấu em
60
Chương 60: C60: Chương 60
61
Chương 61: C61: Dạ lăng hàn chúng ta ly hôn đi
62
Chương 62: C62: Dấu hôn trên cổ là do dạ lăng hàn tạo
63
Chương 63: C63: Cửa nhà bà tôi chưa bao giờ muốn vào
64
Chương 64: C64: Con nói em ấy xứng thì chính là xứng
65
Chương 65: C65: Em ăn cái gì
66
Chương 66: C66: Chương 66
67
Chương 67: C67: Đứa bé có sao không
68
Chương 68: C68: Người của hắn ai cũng không thể động vào
69
Chương 69: C69: Chương 69
70
Chương 70: C70: Ly hôn
71
Chương 71: C71: Kỷ nhiên nôn mửa rất nhiều
72
Chương 72: C72: Chương 72
73
Chương 73: C73: Anh vẫn còn là con người à
74
Chương 74: C74: Chết hoặc trốn
75
Chương 75: C75: Chương 75
76
Chương 76: C76: Chương 76
77
Chương 77: C77: Ai dám động vào người của tôi
78
Chương 78: C78: Nhiên nhiên nhiên nhiên của anh
79
Chương 79: C79: Chiêu lạt mềm buộc chặt này dùng có vui không
80
Chương 80: C80: Kỷ nhiên chảy máu
81
Chương 81: C81: Dạ lăng hàn trút giận cho kỷ nhiên
82
Chương 82: C82: Dạ lăng hàn anh vẫn còn là con người hay sao
83
Chương 83: C83: Kỷ nhiên mất tích
84
Chương 84: C84: Tôi nói rồi nếu còn dám chạy nữa tôi đánh gãy chân em
85
Chương 85: C85: Mẹ nó em ỷ vào việc tôi thích em
86
Chương 86: C86: Mau nói mau nói em yêu anh
87
Chương 87: C87: Dạ lăng hàn chịu thua
88
Chương 88: C88: Chương 88
89
Chương 89: C89: Khuất nhục trước kia cậu muốn trả lại từng tí một
90
Chương 90: C90: Kỷ nhiên bắt đầu trả thù
91
Chương 91: C91: Trò hay
92
Chương 92: C92: Đứa bé này sao lại nhận bố lung tung vậy
93
Chương 93: C93: Trong mắt dạ lăng hàn chỉ có kỷ nhiên
94
Chương 94: C94: Giống như nỗi đau mà tôi đã phải trải qua vậy
95
Chương 95: C95: Mất đi kỷ nhiên giống như mất đi người thân nhất trên đời
96
Chương 96: C96: Lần sau cứ gõ cửa rồi vào lên đùi anh ngồi nghe
97
Chương 97: C97: Bảo bối hôm nay em chủ động vậy
98
Chương 98: C98: Giữ lớn hay giữ nhỏ
99
Chương 99: C99: Vì sao không phải em lại không được
100
Chương 100: C100: Để tôi ôm một cái được không
101
Chương 101: C101: Nhiên nhiên chúng ta phục hôn đi
102
Chương 102: C102: Anh có từng nghĩ đến công bằng
103
Chương 103: C103: Anh không thể mất em không muốn mất em
104
Chương 104: C104: Chương 104
105
Chương 105: C105: Từ này về sau sẽ không còn người tên kỷ nhiên này nữa
106
Chương 106: C106: Yêu sẽ lại đau
107
Chương 107: C107: Khắc tên kỷ nhiên lên ngực
108
Chương 108: C108: Chú ơi con thích mùi của chú giống mùi của mẹ con
109
Chương 109: C109: Chú ơi con muốn mẹ của con
110
Chương 110: C110: Em là nhiên nhiên--
111
Chương 111: C111: Chú bị bố hôn
112
Chương 112: C112: Hôn
113
Chương 113: C113: Nhiên nhiên em đã về rồi
114
Chương 114: C114: Vân dật rất giống kỷ nhiên
115
Chương 115: C115: Dạ lăng hàn tháo khẩu trang của vân dật xuống
116
Chương 116: C116: Đây là kỷ nhiên của hắn
117
Chương 117: C117: Dạ thiếu mong anh giữ tự trọng một chút
118
Chương 118: C118: Tuế tuế đó là mẹ con đấy
119
Chương 119: C119: Đưa đến tận cửa
120
Chương 120: C120: Miệng nói không cần nhưng cơ thể rất thành thật
121
Chương 121: C121: Dạ tổng của chúng ta là sói xám
122
Chương 122: C122: Người của tôi thì đừng có mà ao ước
123
Chương 123: C123: Không cho phép quên
124
Chương 124: C124: Vết đánh dấu của anh đâu
125
Chương 125: C125: Bình tĩnh
126
Chương 126: C126: Không thấy tuế tuế
127
Chương 127: C127: Chương 127
128
Chương 128: C128: Em thử xem
129
Chương 129: C129: Vân dật chính là kỷ nhiên
130
Chương 130: C130: Anh coi tôi là thế thân sao
131
Chương 131: C131: Nếu anh muốn
132
Chương 132: C132: Chương 132
133
Chương 133: C133: Bốn bỏ năm lên hôn vân dật
134
Chương 134: C134: Chương 134
135
Chương 135: C135: Ăn luôn tiểu khả ái
136
Chương 136: C136: Kiểm tra dna
137
Chương 137: C137: Dạ lăng hàn tuế tuế là con của tôi
138
Chương 138: C138: Mau trả tuế tuế lại cho tôi
139
Chương 139: C139: Vân dật phục hồi trí nhớ
140
Chương 140: C140: Dạ lăng hàn anh tính bù đắp sự việc trước kia như thế nào
141
Chương 141: C141: Dạ lăng hàn khóc
142
Chương 142: C142: Dạ lăng hàn triệt để đau khổ
143
Chương 143: C143: Chú ơi chú sờ sờ bố con
144
Chương 144: C144: Vợ của hắn thật là tốt
145
Chương 145: C145: Mau đưa em ấy đi
146
Chương 146: C146: Dạ lăng hàn đau lòng muốn chết
147
Chương 147: C147: Anh có thể ôm em một cái được không
148
Chương 148: C148: Kết ấn của em đâu
149
Chương 149: C149: Trong lòng em vẫn còn có anh đúng không
150
Chương 150: C150: Anh đảm bảo sẽ không chạm vào em
151
Chương 151: C151: Theo đuổi vợ yêu
152
Chương 152: C152: Vị hôn phu của vân dật
153
Chương 153: C153: Đoạt lại vợ yêu
154
Chương 154: C154: Anh cũng là alpha sao anh không biến anh thành omega đi
155
Chương 155: C155: Gương mặt này
156
Chương 156: C156: Yêu baba lắm moah moah
157
Chương 157: C157: Dạ lăng hàn anh tính kế tôi
158
Chương 158: C158: Dạ lăng hàn tôi giết anh
159
Chương 159: C159: Anh sống là để có thể yêu em
160
Chương 160: C160: Nhiên nhiên hả giận không
161
Chương 161: C161: Có phải sẽ có một em gái nhỏ không
162
Chương 162: C162: Vân dật chảy máu
163
Chương 163: C163: Đứa bé không còn
164
Chương 164: C164: Quỳ đến khi nào tôi nguôi giận mới thôi
165
Chương 165: C165: Bây giờ hắn và kỷ nhiên sẽ hoàn toàn kết thúc sao
166
Chương 166: C166: Chỉ cần em ấy vui là được
167
Chương 167: C167: Bây giờ anh đã rất mãn nguyện rồi
168
Chương 168: C168: Mọi thứ đều trả lại cho em mong em đừng hận anh
169
Chương 169: C169: Tính mạng bị đe doạ
170
Chương 170: C170: Bây giờ tôi đâu còn xứng
171
Chương 171: C171: Tình hình thực tế
172
Chương 172: C172: Cậu mau nói rõ ràng xem nào
173
Chương 173: C173: Vợ của hắn thật ôn nhu
174
Chương 174: C174: Đây là vân dật muốn tha thứ cho tôi sao
175
Chương 175: C175: Dạ lăng hàn anh có thể bình thường chút được không
176
Chương 176: C176: Em không cho anh chạm anh sẽ không chạm
177
Chương 177: C177: Nhiên nhiên có thể chứ
178
Chương 178: C178: Bá đạo tổng tài cùng tiểu kiều thê siêu a của hắn
179
Chương 179: C179: Một lần liền dính
180
Chương 180: C180: Nhiên nhiên chúng ta kết hôn đi
181
Chương 181: C181: Hôm nay dạ tổng có cần mặt không không cần
182
Chương 182: C182: Hôm nay dạ tổng cầu hôn thành công chưa vẫn chưa
183
Chương 183: C183: Dạ tổng chúc mừng ngài
184
Chương 184: C184: Chúng ta mau đi lĩnh giấy kết hôn
185
Chương 185: C185: Cầm giấy kết hôn
186
Chương 186: C186: Hôn lễ