Chương 105: Đã rất chậm rồi

Bùm bùm ——

Pháo hoa bất chợt nổ tung trên trời đêm ở Thủ Đô, màu sắc rực rỡ giống như muốn đẩy lui đêm tối, bầu trời sáng bừng trong vẻ đẹp của trăm đóa hoa, nhiều đốm lửa bùng lên như phù dung sớm nở tối tàn, làm sáng cả ánh mắt mọi người, lại như chạm vào mất mác của tất cả.

Phục Linh nghe thấy âm thanh đốt pháo, cô đưa mắt nhìn pháo hoa sáng lạng ngoài cửa sổ, trong ánh mắt của cô pháo hoa nở rộ xinh đẹp, sau đó lui xuống chào tạm biệt.

Cô đột nhiên cảm thấy có chút bi ai, lòng giống như bông tuyết trên đỉnh núi ngàn năm không đổi ở ngoại thành Thủ Đô, đóng băng trái tim của cô, ngay cả đập lên một cái cũng là điều xa xỉ .

Cô nghiêng đầu, ánh mắt sáng tỏ lại có một chút sương mù, bình tĩnh nhìn Đồng Trác Khiêm, sau đó khẽ mở miệng, nở một nụ cười đau khổ.

"Gia, anh ta đã chết ——"

Một tiếng kia, mềm mại ngân dài, trầm tĩnh đau thương, Đồng Trác Khiêm run rẩy, anh cho tới bây giờ anh cũng không biết, ở trong miệng một người phụ nữ hoạt bát vui tươi như Mạnh Phục Linh lại có thể nghe thấy giọng điệu như vậy.

Những chữ những lời đó giống như từng cây tram thật dài trong nháy mắt bất ngờ không kịp đề phòng cắm vào tim anh, đau đến tê tâm liệt phế.

Đồng Trác Khiêm đột nhiên đứng dậy, sau đó hung tợn ôm lấy Phục Linh đang như muốn chết không muốn sống trên mặt đất, ánh mắt anh âm lãnh nhìn cô, lạnh lùng nói: "Cho ông đây một chút tinh thần đi, nhiều người nhìn như vậy, đừng để mất mặt."

Phun một tiếng, Phục Linh liền lớn tiếng khóc lên, hai tay dùng sức đánh lên ngực Đồng Trác Khiêm, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, bộ dáng kia chính là nữ chính trong kịch Quỳnh Dao.

"Em mất mặt, còn dám kêu mất mặt sao? Người ta ngay cả mạng cũng đã mất, còn không có cổ họng để nói một tiếng đây, Đồng Trác Khiêm, anh… anh thật sự không có nhân tính."

"Đúng, là ông đây không có nhân tính." Vừa nói, hai tay vừa ôm cô thật chặc sau đó trực tiếp tiêu sái đi ra ngoài, không hề quay đầu lại.

"Mang di thể anh ấy trở về quân đội."

Có lẽ linh hồn của anh ta vẫn còn phiêu lãng xung quanh, có lẽ thần thức của anh ta vẫn còn sót lại trong đầu, tóm lại, hi vọng anh ta có thể nghe thấy những lời anh nói ngày hôm nay.

Nơi này đã xa cách nhiều năm như vậy, lần này, đã có thể vinh quang tiến vào.

Đáng tiếc, cảnh còn mà người đã mất.

Đồng Trác Khiêm ôm Phục Linh lên xe, một đường đi thẳng.

Mà lúc này, sắc trời chỉ mới sáng lên một chút.

Phục Linh lại nhìn sắc trời đang từ từ sáng lên, nở nụ cười tựa như lời từ biệt cùng ai.

Chúc anh lên đường bình yên.

Cô cho tới bây giờ đều là đần đần độn độn sống qua ngày, thuở nhỏ đi du học, lúc thiếu niên lại trở về nước lêu lổng trong xã hội, ngày ngày đi chơi thâu đêm suốt sáng, cô khi đó cảm thấy cuộc sống như vậy là phong phú, mà hôm nay, tinh tế nghĩ lại, chỉ thấy trống vắng đến đáng sợ.

Cũng may, có anh.

Cái tên họ Đồng ích kỷ bá đạo miệng chỉ toàn văn tục.

Nghĩ đến đó , cô liền ôm Đồng Trác Khiêm thật chặc, sau đó chui sâu vào ngực anh buồn buồn nói: "Trong lòng em khổ sở, rất khổ sở."

Chỉ một thoáng, Đồng gia liền mềm lòng ôm lấy thân thể của cô, hôn nhẹ trên trán cô: "Anh sẽ bắt bọn chúng trả giá, không người nào có thể trốn thoát."

"Anh ấy đã kết hôn rồi sao?" Phục Linh đột nhiên hỏi.

Hai hàng lông mày của Đồng Trác Khiêm nhăn lại thật sâu, tầm mắt nhìn chăm chú vào cảnh vật không ngừng chạy ngược bên ngoài, chậm rãi nói: "Anh ta có vợ con, vợ của anh ta từng liều chết trong một chiến dịch đến Miến Điện ba năm trước, bị trọng thương đến mức bị tàn phế, còn đứa con ——" anh thấp giọng nói chuyện, lại làm cho lòng của Phục Linh cũng nhói lên.

"Con trai anh ấy thế nào?"

"Có bệnh tim bẩm sinh ——"

Phục Linh lần nữa thấp giọng khóc sụt sùi, tựa như đứa nhỏ mất đi cha mẹ, đáng thương khiến người đau lòng.

Cô không hiểu, tại sao ông trời lại không công bằng như vậy, ông ta có thể cho một người gia tài bạc vạn, quyền thế hiển hách, thế mà lại khiến cho một người khác mang số mệnh trẻ tuổi đã mất đi tính mạng, còn gia đình tội nghiệp của họ phải làm sao?

Nếu như, chỉ là nói nếu như, Phục Linh hiện tại có tâm tình nói một lời đùa, cô nhất định sẽ lần nữa dựng thẳng ngón giữa, rồi nhìn trời rống to: "** đại gia ông " .

Nhưng là, cô hiện tại trừ bỏ khó chịu, cái gì cũng không có.

Nhớ đã từng có người nói với Đồng Trác Khiêm, người phụ nữ khi mang thai ba tháng đầu không được để tâm tình khó chịu, khóc lóc sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của đứa con.

Lúc này anh đang nhìn Phục Linh hai mắt đẫm lệ, lại đột nhiên nhớ tới nhất thời có chút luống cuống tay chân , lập ôm cô giống như đang dụ dỗ trẻ con tựa, thấp giọng dỗ cô.

"Ngoan, nhóc con, đừng khóc, em khóc làm anh khó chịu."

Phun một tiếng, Phục Linh càng khóc lớn tiếng hơn, cô vào giờ phút này vô cùng không hiểu tại sao Đồng Trác Khiêm lại không được bình thường như vậy, chẳng lẽ anh ở bên ngoài có tình nhân ? Chuẩn bị ở trong cái ngày mà cô đã vô cùng xui xẻo nói cho cô biết?

Không thể như vậy!

"Nhóc con, ngoan ngoan nghe lời anh."

Phục Linh buồn buồn từ trong ngực anh ngẩng đầu dậy, nhìn người đàn ông có ngũ quan hoàn mỹ như điêu khắc, đường nét mặt anh rõ ràng, lông mi thật dài giống như hồ điệp bay lượn lại giống như ánh mặt trời từ ngàn dặm ngoài thiên sơn vạn thủy, len lỏi vào cây lá.

"Phục Linh, người mà cả đời này đều không có chút đau khổ gì, vậy thì không thể gọi là đang sống, Đại Đầu, anh ta đã từng là một người lính, sứ mạng của một quân nhân là cái gì? Là bảo vệ quốc gia, bảo vệ dân chúng, từ xưa đến nay, đều chỉ có một cái đạo lý như vậy, cho dù anh ta đã giải ngũ rời đi, thì vẫn mãi là quân nhân, mà hôm nay, anh ta hy sinh, các chiến hữu sẽ không vì đó mà tiếc hận, chỉ biết tự hào vì chiến tích cùng thành công của anh ta, bởi vì, chuyện mà anh ta làm được, có lẽ cả đời bọn họ cũng không làm được, cả đời cũng không có cơ hội mà làm."

Phục Linh nhìn anh, ánh mắt từ từ tỉnh táo lại.

Đồng Trác Khiêm mặc dù đang ngồi nhưng sống lưng lại cao ngất, bất khuất tựa như vĩnh viễn không cúi đầu trước khó khăn.

Trong lúc nhất thời, Phục Linh cảm thấy mình thật may mắn.

May mắn mình gặp được người đàn ông này, anh đẹp trai anh tuấn như vậy, là người đàn ông trong mộng của vô số người phụ nữ, cuối cùng lại quỳ gối trước cô.

Mọi người nói, hôn nhân của vương tử và công chúa nhất định là do quốc vương và hoàng hậu thúc đẩy , còn hôn nhân của vương tử và cô bé lọ lem thì sao, tất cả chỉ là nói bừa .

Cô là người nhà quan lớn bất quá chỉ là giả phượng hoàng thôi, nhưng miễn miễn cưỡng cưỡng cũng có thể coi là công chúa .

" Vợ của Đại Đầu anh đã thấy, là một người phụ nữ rất ôn uyển , cô và Đại Đầu biết nhau mười lăm năm, từ mười bảy tuổi đã gặp nhau, ba năm trước trong chiến hỏa nơi Miến Điện kia lại làm liên lụy người vô tội là cô, Đại Đầu bị nhốt trong một bộ lạc ở Miến Điện không về được, một mình cô đi trước, chân thì bị người ta hung hăng bẻ gảy, trên mặt cô cũng để lại rất nhiều vết sẹo, mà khi cô đi Miến Điện , thân thể lúc đó lại đang mang thai ——"

Sau, cũng không cần nói rõ .

Cha mẹ đều là người khỏe mạnh, tỷ lệ sinh ra con có bệnh là vô cùng nhỏ, có thể nói là hầu như không có, nhưng là nếu như trong thời gian mang thai gặp phải chuyện buồn bực, như vậy tỷ lệ liền lớn lên rất nhiều.

Giống như Phục Linh hiện tại đang khóc náo.

"Em rất bội phục cô ấy." Phục Linh buồn buồn nói.

Đồng gia đột nhiên dịu dàng vuốt tóc cô nói: "Em bội phục cũng vô dụng, cả đời này em cũng không anh dũng như vậy được."

Phục Linh suýt chút hít thở không thông, suýt chút nữa tức quá mà đi.

Cô nghiêng đầu đi, đột nhiên nhớ tới cuộc sống của đôi cô nhi quả phụ kia, hỏi: "Đồng Trác Khiêm, vậy bọn họ phải làm sao bây giờ? Một người thân thể bất tiện, một người mới chỉ là đứa bé."

Nói xong, tim Phục Linh lại co rút đau đớn, toàn thân ngập tràn trong suối nguồn tội ác, giống như cảm giác bị ép đến không thể thở được.

"Đồng gia, em nghĩ cả đời này cũng thể không quên được, em đã làm hại một gia đình tan vỡ như thế nào , em đây cả đời cũng không thể quên được chuyện này ."

Ba một tiếng, một cái tát đánh vào ót Phục Linh, mặc dù lực đạo không lớn, nhưng vẫn có chút đau đớn.

"Làm sai chuyện, hại người, sau này mỗi ngày đều không quên được, sa sút đi xuống như vậy sao? Ông đây thật nghi ngờ em làm thế nào mà có được cái bằng tốt nghiệp ở nước ngoài kia?"

Phục Linh nhìn anh: "Vậy em phải làm thế nào?"

"Sáng mai, dậy sớm cho anh, phụ nữ có thai phải thức dậy sớm mới có lợi, đi theo anh đến nhà Đại Đầu."

Phục Linh ngốc lăng, sau đó gật đầu một cái.

Cũng chỉ có thể làm như vậy.

Sắc trời bừng sáng, ánh ban mai lan rộng, ánh nắng sáng như vậy lại không thể chiếu sáng được lòng Phục Linh.

Chỉ mong tất cả mọi chuyện sớm qua đi.

Xe ngừng lại ở cửa biệt thự nhà họ Đồng, một đám người đứng cửa nhìn chung quanh, ngay cả ba Đồng thật lâu không thấy cũng xuất hiện ở cửa, mang một bộ dáng phong trần mệt mỏi, giống như mới vừa trở về từ nơi nào.

Ông đứng ở đó, sắc mặt vẫn luôn rất cứng rắn lạnh lùng, trong khoảnh khắc nhìn thấy xe của Đồng Trác Khiêm xe dừng lại trước cửa, cũng dịu đi không ít.

Trong khoảng thời gian này, ông đi Philippines xử lý công vụ bên đó , rất nhiều chuyện trong nước cũng biết được một hai phần, nhưng bởi vì quá bận rộn mà không thể rõ ràng tất cả.

Hôm nay trở lại, lại gặp phải tình cảnh này, bởi vì lớn tuổi nên tính khí cũng đã trầm lại.

Nhà Mạnh Thiệu Đình bị nổ, trước kia thì không liên quan đến ông, nhưng bây giờ trong bụng con gái nhà họ Mạnh chính là cháu vàng cháu bạc nhà họ Đồng ông, động đến người nhà cô, không phải là động vào người nhà họ Đồng ông sao?

Hơn nữa, hiện tại thêm chuyện Phục Linh ra ngoài gặp phục kích, dù sao cũng phải tìm được người tới gánh cơn thịnh nộ của ông.

"Ba, ba đã trở lại."

Đồng lão gia chẳng qua chỉ nhìn Phục Linh đang nằm trong ngực Đồng Trác Khiêm, trầm giọng hỏi: "Không có chuyện gì chứ?"

"Không có chuyện gì." Vừa nói xong, liền lập tức ôm Phục Linh đi vào.

Bất chợt, anh lại dừng lại ở đại sảnh, nhìn mẹ mình nói: "Mẹ, Phục Linh bị dọa sợ, mẹ lấy giúp cô ấy chút cháo."

Đồng phu nhân lập tức đáp: "Được, chờ một chút, lập tức mang tới."

Lời của Đồng Trác Khiêm vẫn còn còn chưa nói hết, anh bình tĩnh nhìn cha mình, lấy vẽ mặt của người quân nhân bễ nghễ thiên hạ, bình thản tĩnh táo nhìn Đồng lão gia, sau đó gằn từng chữ.

"Ba, có một số việc, đã không thể làm ngơ được nữa."

Chapter
1 Chương 1: Chỉ chơi đùa một tí mà thôi
2 Chương 2: Bỏ rơi?
3 Chương 3: Bị bỏ thuốc
4 Chương 4: Hai trăm đồng này là sao?
5 Chương 5: Chuẩn bị vào doanh trại
6 Chương 6: Làm cho bão táp tới mãnh liệt hơn nữa đi
7 Chương 7: Mạnh phục linh, con mẹ nó cô thật muốn ăn đòn
8 Chương 8: Chờ bổn đại gia buổi tối trở về chơi đùa với cô
9 Chương 9: Mẹ nó, thật đúng là chờ được
10 Chương 10: Mày là cái thá gì
11 Chương 11: Hét, hét nữa đi, bổn đại gia thích nghe mày hét
12 Chương 12: Hai con khổng tước kiêu ngạo
13 Chương 13: Thật lòng cảm ơn tôi, lấy thân đền đáp đi
14 Chương 14: Vận động kịch liệt trong xe
15 Chương 15: Giẫm phải ổ kiến lửa
16 Chương 16: Có người thì làm thư ký, không có người thì làm?
17 Chương 17: Không phải là tôi thích anh chứ?
18 Chương 18: Báo cáo, em gái trại tân binh
19 Chương 19: Đã không ai cứu giúp, đành phải chấp nhận
20 Chương 20: Ngài khỏe, đây là bộ phận pr của quán bar
21 Chương 21: Đây không phải nhất chi hoa tiểu thư sao?
22 Chương 22: Tập kích
23 Chương 23: Mạnh tiểu thư mất tích
24 Chương 24: Đứa bé canh điện quan âm
25 Chương 25: Sao các người không sử dụng biện pháp an toàn?
26 Chương 26: Cho nên tôi bỏ đói người phụ nữ của hắn
27 Chương 27: Cô chờ hưởng thụ cơn giận dữ của hắn đi
28 Chương 28: Mẹ ơi, trở thành quốc bảo?
29 Chương 29: Đồng trác khiêm, anh có thích em không?
30 Chương 30: Còn nữa, anh có tiền không?
31 Chương 31: Oan gia ngõ hẹp
32 Chương 32: Sao không để séc lại?
33 Chương 33: La lão gia đến thăm
34 Chương 34: Thủ trưởng, đoan trang một tí
35 Chương 35: Cô là muốn khiêu chiến với tôi sao?
36 Chương 36: Trường an bị sa thải
37 Chương 37: Hắn quả nhiên đã tới
38 Chương 38: Trác khiêm, phải chờ vợ anh đến đó!
39 Chương 39: Bộ tộc coyah
40 Chương 40: Người đàn ông cả người đẫm máu
41 Chương 41: Chúc mừng cô trở thành tế phẩm
42 Chương 42: Mạnh phục linh, em là đồ khốn
43 Chương 43: Phi cơ trực thăng dỏm
44 Chương 44: Chọn đói chết hay là độc chết
45 Chương 45: Em thích nude
46 Chương 46: Một cái quần lót dẫn đến án mạng
47 Chương 47: Không thể để cho ai biết
48 Chương 48: Chỉ sợ cô bất tỉnh
49 Chương 49: Anh tự giết anh đi
50 Chương 50: Anh không có nhân cách
51 Chương 51: Em hiểu
52 Chương 52: Con mẹ nó, đúng là oan gia ngõ hẹp!
53 Chương 53: Hai người đạp xong chưa?
54 Chương 54: Cô biết Ai Lý Khắc Tư sao?
55 Chương 55: Nào dám không tôn trọng ?
56 Chương 56: Đừng bất thường như vậy
57 Chương 57: Tôi muốn làm như vậy đã lâu rồi
58 Chương 58: Tại sao tôi lại muốn?
59 Chương 59: Dám bỏ đứa con của tôi đi
60 Chương 60: Một đêm 200 ngàn???
61 Chương 61: Đêm trước ngày đính hôn
62 Chương 62: Sóng gió đính hôn P.1
63 Chương 63: Sóng gió đính hôn 2
64 Chương 64: Sóng gió đính hôn 3
65 Chương 65: Sóng gió đính hôn 4
66 Chương 66: Sóng gió đính hôn 5
67 Chương 67: Sóng gió đính hôn 6
68 Chương 68: Sóng gió đính hôn 7
69 Chương 69: Sóng gió đính hôn 8
70 Chương 70: Sóng gió đính hôn 9
71 Chương 71: Sóng gió đính hôn 10
72 Chương 72: Sóng gió đính hôn 11
73 Chương 73: Sóng gió đính hôn 12
74 Chương 74
75 Chương 75: Kế hoạch
76 Chương 76: Đi moscow
77 Chương 77: Muốn ông đây đội nón xanh sao?
78 Chương 78: Trường An, em trốn không thoát đâu
79 Chương 79: Sẽ làm em vui vẻ
80 Chương 80: Đồng thiếu gia, cậu thật nông cạn
81 Chương 81: Tôi tự nhiên cũng sẽ tin cô
82 Chương 82: Tập đoàn Anh Liên
83 Chương 83: Đừng có quyến rũ anh!
84 Chương 84: Rời hang hổ vào ổ sói
85 Chương 85: Giúp ông đây bớt bận rộn đi
86 Chương 86: Đại khái thỏa mãn ngươi
87 Chương 87: Ngươi là ma quỷ
88 Chương 88
89 Chương 89: Ông đây không đánh đàn bà
90 Chương 90: Tôi sẽ không cho anh nhặt xác
91 Chương 91: Cái chuyện rắm lớn có một chút
92 Chương 92: Bị thương
93 Chương 93: Vậy thì thử một chút đi
94 Chương 94: Gia, anh ta khi dễ em!
95 Chương 95: Cô trêu chọc anh vui vẻ
96 Chương 96: Cho hắn ta trở về với mẹ
97 Chương 97: Nhà họ La bắt đầu hành động
98 Chương 98: Ngụy thuyền diễn trong truyền thuyết
99 Chương 99: Ít nhiều không thấy mặt thật của cô
100 Chương 100: Sẽ không buông tay
101 Chương 101: Rau cải trắng bị heo vây quanh
102 Chương 102: Lời cầu nguyện không muốn tin tưởng
103 Chương 103: Dám đem ra hù doạ chị sao?
104 Chương 104: Cậu là người lính đủ tư cách
105 Chương 105: Đã rất chậm rồi
106 Chương 106: Hoang vu vô tận
107 Chương 107: Trác Khiêm, em rất khổ sở
108 Chương 108: Anh sẽ cho em hạnh phúc
109 Chương 109: Phải trả lại toàn bộ
110 Chương 110: Mũi tên đã bắn đi không thể quay đầu lại
111 Chương 111: Giết gà dọa khỉ
112 Chương 112: Hoa Chân “trang phục rực rỡ” xuất hiện
113 Chương 113: Đây là đang quậy sao?
114 Chương 114: Tôi tên là Hướng Oản
115 Chương 115: Bảo bối yêu thích không thể buông tay
116 Chương 116: Giải độc
117 Chương 117: Rốt cuộc cũng lấy được vi khuẩn
118 Chương 118: Ngục tù kỷ niệm
119 Chương 119: Kiếp này đã là người khác
120 Chương 120: Đây là vị hôn thê của tôi
121 Chương 121: Trường An, em có nguyện ý hay không?
122 Chương 122: Trường An, em có nguyện ý hay không? (2)
123 Chương 123: Cô thật sự quá mệt mỏi
124 Chương 124: Em được hưởng chút ánh sáng của anh
125 Chương 125: Anh nói tôi là con nhóc vô dụng ?
126 Chương 126: Đây mới là cường hào
127 Chương 127: Kim Gia kỳ lạ
128 Chương 128: Tử vong
129 Chương 129: Năm năm sau
130 Chương 130: Ai nói tôi xấu xí
131 Chương 131: Cô ấy sẽ không chết
132 Chương 132: Gặp nhau
133 Chương 133: Người phụ nữ không tim không phổi
134 Chương 134: Đính hôn, chưa kết hôn
135 Chương 135: Đồng Trác Khiêm tìm tới
136 Chương 136: Anh cho rằng em đã chết
137 Chương 137: Mạnh thiếu gia mất tích
138 Chương 138: Tỏ tình làm bạn là say tình trường
139 Chương 139: Năm tháng đã qua lâu như vậy
140 Chương 140: Để cho bọn họ đến được nhưng không đi được
141 Chương 141: Tôi ở thủ đô nghênh đón bà trở về
142 Chương 142: Tự mình gạt mình
143 Chương 143: Thật sự đi sao?
144 Chương 144: Có quan hệ như thế nào với tôi
145 Chương 145: Ông ta không quan tâm
146 Chương 146: Suy đoán rõ ràng chính xác lúc đầu
147 Chương 147: Tôi là mẹ ruột của Mạnh Phục Linh
148 Chương 148: Đại kết cục 1
149 Chương 149: Đại kết cục 2
150 Chương 150: Đại kết cục 3
151 Chương 151: Đại kết cục 4
152 Chương 152: Đại kết cục 5
153 Chương 153: Đại Kết Cục 6
154 Chương 154: Đại Kết Cục (hết)
Chapter

Updated 154 Episodes

1
Chương 1: Chỉ chơi đùa một tí mà thôi
2
Chương 2: Bỏ rơi?
3
Chương 3: Bị bỏ thuốc
4
Chương 4: Hai trăm đồng này là sao?
5
Chương 5: Chuẩn bị vào doanh trại
6
Chương 6: Làm cho bão táp tới mãnh liệt hơn nữa đi
7
Chương 7: Mạnh phục linh, con mẹ nó cô thật muốn ăn đòn
8
Chương 8: Chờ bổn đại gia buổi tối trở về chơi đùa với cô
9
Chương 9: Mẹ nó, thật đúng là chờ được
10
Chương 10: Mày là cái thá gì
11
Chương 11: Hét, hét nữa đi, bổn đại gia thích nghe mày hét
12
Chương 12: Hai con khổng tước kiêu ngạo
13
Chương 13: Thật lòng cảm ơn tôi, lấy thân đền đáp đi
14
Chương 14: Vận động kịch liệt trong xe
15
Chương 15: Giẫm phải ổ kiến lửa
16
Chương 16: Có người thì làm thư ký, không có người thì làm?
17
Chương 17: Không phải là tôi thích anh chứ?
18
Chương 18: Báo cáo, em gái trại tân binh
19
Chương 19: Đã không ai cứu giúp, đành phải chấp nhận
20
Chương 20: Ngài khỏe, đây là bộ phận pr của quán bar
21
Chương 21: Đây không phải nhất chi hoa tiểu thư sao?
22
Chương 22: Tập kích
23
Chương 23: Mạnh tiểu thư mất tích
24
Chương 24: Đứa bé canh điện quan âm
25
Chương 25: Sao các người không sử dụng biện pháp an toàn?
26
Chương 26: Cho nên tôi bỏ đói người phụ nữ của hắn
27
Chương 27: Cô chờ hưởng thụ cơn giận dữ của hắn đi
28
Chương 28: Mẹ ơi, trở thành quốc bảo?
29
Chương 29: Đồng trác khiêm, anh có thích em không?
30
Chương 30: Còn nữa, anh có tiền không?
31
Chương 31: Oan gia ngõ hẹp
32
Chương 32: Sao không để séc lại?
33
Chương 33: La lão gia đến thăm
34
Chương 34: Thủ trưởng, đoan trang một tí
35
Chương 35: Cô là muốn khiêu chiến với tôi sao?
36
Chương 36: Trường an bị sa thải
37
Chương 37: Hắn quả nhiên đã tới
38
Chương 38: Trác khiêm, phải chờ vợ anh đến đó!
39
Chương 39: Bộ tộc coyah
40
Chương 40: Người đàn ông cả người đẫm máu
41
Chương 41: Chúc mừng cô trở thành tế phẩm
42
Chương 42: Mạnh phục linh, em là đồ khốn
43
Chương 43: Phi cơ trực thăng dỏm
44
Chương 44: Chọn đói chết hay là độc chết
45
Chương 45: Em thích nude
46
Chương 46: Một cái quần lót dẫn đến án mạng
47
Chương 47: Không thể để cho ai biết
48
Chương 48: Chỉ sợ cô bất tỉnh
49
Chương 49: Anh tự giết anh đi
50
Chương 50: Anh không có nhân cách
51
Chương 51: Em hiểu
52
Chương 52: Con mẹ nó, đúng là oan gia ngõ hẹp!
53
Chương 53: Hai người đạp xong chưa?
54
Chương 54: Cô biết Ai Lý Khắc Tư sao?
55
Chương 55: Nào dám không tôn trọng ?
56
Chương 56: Đừng bất thường như vậy
57
Chương 57: Tôi muốn làm như vậy đã lâu rồi
58
Chương 58: Tại sao tôi lại muốn?
59
Chương 59: Dám bỏ đứa con của tôi đi
60
Chương 60: Một đêm 200 ngàn???
61
Chương 61: Đêm trước ngày đính hôn
62
Chương 62: Sóng gió đính hôn P.1
63
Chương 63: Sóng gió đính hôn 2
64
Chương 64: Sóng gió đính hôn 3
65
Chương 65: Sóng gió đính hôn 4
66
Chương 66: Sóng gió đính hôn 5
67
Chương 67: Sóng gió đính hôn 6
68
Chương 68: Sóng gió đính hôn 7
69
Chương 69: Sóng gió đính hôn 8
70
Chương 70: Sóng gió đính hôn 9
71
Chương 71: Sóng gió đính hôn 10
72
Chương 72: Sóng gió đính hôn 11
73
Chương 73: Sóng gió đính hôn 12
74
Chương 74
75
Chương 75: Kế hoạch
76
Chương 76: Đi moscow
77
Chương 77: Muốn ông đây đội nón xanh sao?
78
Chương 78: Trường An, em trốn không thoát đâu
79
Chương 79: Sẽ làm em vui vẻ
80
Chương 80: Đồng thiếu gia, cậu thật nông cạn
81
Chương 81: Tôi tự nhiên cũng sẽ tin cô
82
Chương 82: Tập đoàn Anh Liên
83
Chương 83: Đừng có quyến rũ anh!
84
Chương 84: Rời hang hổ vào ổ sói
85
Chương 85: Giúp ông đây bớt bận rộn đi
86
Chương 86: Đại khái thỏa mãn ngươi
87
Chương 87: Ngươi là ma quỷ
88
Chương 88
89
Chương 89: Ông đây không đánh đàn bà
90
Chương 90: Tôi sẽ không cho anh nhặt xác
91
Chương 91: Cái chuyện rắm lớn có một chút
92
Chương 92: Bị thương
93
Chương 93: Vậy thì thử một chút đi
94
Chương 94: Gia, anh ta khi dễ em!
95
Chương 95: Cô trêu chọc anh vui vẻ
96
Chương 96: Cho hắn ta trở về với mẹ
97
Chương 97: Nhà họ La bắt đầu hành động
98
Chương 98: Ngụy thuyền diễn trong truyền thuyết
99
Chương 99: Ít nhiều không thấy mặt thật của cô
100
Chương 100: Sẽ không buông tay
101
Chương 101: Rau cải trắng bị heo vây quanh
102
Chương 102: Lời cầu nguyện không muốn tin tưởng
103
Chương 103: Dám đem ra hù doạ chị sao?
104
Chương 104: Cậu là người lính đủ tư cách
105
Chương 105: Đã rất chậm rồi
106
Chương 106: Hoang vu vô tận
107
Chương 107: Trác Khiêm, em rất khổ sở
108
Chương 108: Anh sẽ cho em hạnh phúc
109
Chương 109: Phải trả lại toàn bộ
110
Chương 110: Mũi tên đã bắn đi không thể quay đầu lại
111
Chương 111: Giết gà dọa khỉ
112
Chương 112: Hoa Chân “trang phục rực rỡ” xuất hiện
113
Chương 113: Đây là đang quậy sao?
114
Chương 114: Tôi tên là Hướng Oản
115
Chương 115: Bảo bối yêu thích không thể buông tay
116
Chương 116: Giải độc
117
Chương 117: Rốt cuộc cũng lấy được vi khuẩn
118
Chương 118: Ngục tù kỷ niệm
119
Chương 119: Kiếp này đã là người khác
120
Chương 120: Đây là vị hôn thê của tôi
121
Chương 121: Trường An, em có nguyện ý hay không?
122
Chương 122: Trường An, em có nguyện ý hay không? (2)
123
Chương 123: Cô thật sự quá mệt mỏi
124
Chương 124: Em được hưởng chút ánh sáng của anh
125
Chương 125: Anh nói tôi là con nhóc vô dụng ?
126
Chương 126: Đây mới là cường hào
127
Chương 127: Kim Gia kỳ lạ
128
Chương 128: Tử vong
129
Chương 129: Năm năm sau
130
Chương 130: Ai nói tôi xấu xí
131
Chương 131: Cô ấy sẽ không chết
132
Chương 132: Gặp nhau
133
Chương 133: Người phụ nữ không tim không phổi
134
Chương 134: Đính hôn, chưa kết hôn
135
Chương 135: Đồng Trác Khiêm tìm tới
136
Chương 136: Anh cho rằng em đã chết
137
Chương 137: Mạnh thiếu gia mất tích
138
Chương 138: Tỏ tình làm bạn là say tình trường
139
Chương 139: Năm tháng đã qua lâu như vậy
140
Chương 140: Để cho bọn họ đến được nhưng không đi được
141
Chương 141: Tôi ở thủ đô nghênh đón bà trở về
142
Chương 142: Tự mình gạt mình
143
Chương 143: Thật sự đi sao?
144
Chương 144: Có quan hệ như thế nào với tôi
145
Chương 145: Ông ta không quan tâm
146
Chương 146: Suy đoán rõ ràng chính xác lúc đầu
147
Chương 147: Tôi là mẹ ruột của Mạnh Phục Linh
148
Chương 148: Đại kết cục 1
149
Chương 149: Đại kết cục 2
150
Chương 150: Đại kết cục 3
151
Chương 151: Đại kết cục 4
152
Chương 152: Đại kết cục 5
153
Chương 153: Đại Kết Cục 6
154
Chương 154: Đại Kết Cục (hết)