Chương 107: Trúng Độc Chết

Kỳ Dương các nàng vốn là không thèm để ý an nguy Ngụy Vương, rốt cuộc giao tình giữa hai bên cũng không có tốt như vậy.

Nhưng trong thời buổi rối loạn, thật đúng là không thể để hắn dễ dàng xảy ra chuyện, nếu không lúc sau liên tiếp bị ảnh hưởng, ai cũng không biết sẽ phát sinh thêm những gì.

Điều quan trọng nhất là lần này Thái Tử phụ trách an toàn trong khu vực săn bắn.

Tuy rằng trưởng tôn lần đầu tiên tao ngộ mãnh hổ tập kích, nhưng hắn gặp được Kỳ Dương cũng không hề bị thương tổn, ngược lại còn vì bắn hổ mà được hoàng đế khen thưởng.

Hiện giờ trong khu vực săn bắn xảy ra vấn đề, cho dù Ngụy Vương xảy ra sai lầm là tại chính hắn, nhưng cũng khó bảo toàn sẽ không có người đổi trắng thay đen, hất bát nước bẩn lên người Thái Tử.

Kỳ Dương ngẫm lại đều cảm thấy đau đầu, Lục Khải Phái cũng cảm thấy không thể ngồi chờ chết.

Vì vậy, sau khi hai người hồi doanh trướng liền trước tiên nhìn bản đồ phân tích một lần, đại khái suy đoán một chút vị trí Ngụy Vương lúc này.

Sau một lúc lâu, Kỳ Dương nhìn bản đồ Lục Khải Phái vạch ra, nói: "Hẳn là đều có Vũ Lâm tìm kiếm ở phụ cận, nhưng mà ta không quá yên tâm, lại phái những người này đến tìm xem đi.

Sớm chút tìm được người, cũng khiến cho mọi người được yên tâm."
Lục Khải Phái gật gật đầu, suy nghĩ rồi lại nói: "Ta muốn đích thân đi đến đó một chuyến."
Kỳ Dương nghe vậy thì tức khắc cau mày lại, bắt lấy tay nàng rồi nói: "Trời bên ngoài đã tối rồi, khu vực săn bắn đó cũng không biết còn có gì hung hiểm nữa hay không, nàng đi làm cái gì?" Nàng nói, hơi đè thấp thanh âm: "Ngụy Vương nào có quan trọng như nàng!"
Lục Khải Phái không nghĩ nàng thế nhưng có thể nói ra lời như vậy, hơi có chút kinh ngạc, trong mắt chợt nhiễm ý cười ấm áp.

Tuy rằng khuôn mặt nàng mỉm cười, nhưng nàng lại dị thường kiên trì: "Không sao, ta mang thêm nhiều người đi là được.

Ngụy Vương xảy ra chuyện không giống bình thường, bọn họ đều vội vàng tìm người, có lẽ sẽ không để ý những chuyện đang xảy ra, ta đi xem có thể tìm thấy dấu vết gì để lại hay không."
Nói cho hết lời, thấy trên mặt Kỳ Dương vẫn không ủng hộ, Lục Khải Phái trở tay nắm lấy tay Kỳ Dương, đôi mắt nàng dường như lóe lên ánh sáng dưới ngọn nến chiếu rọi: "A Ninh, tin tưởng ta, ta cảm thấy lúc này nhất định có thể tìm được gì đó."
Nàng kiên trì như thế, làm người dường như không thể cự tuyệt.

Dĩ vãng luôn là Lục Khải Phái dung túng Kỳ Dương, nàng nói cái gì nàng ấy đều sẽ đáp ứng.

Nhưng tới hiện tại, Kỳ Dương dường như cũng vô pháp cự tuyệt sự kiên định của Lục Khải Phái, cho nên cuối cùng nàng rũ xuống mặt mày mà thỏa hiệp: "Một khi đã như vậy thì đi thôi."
Lục Khải Phái nghe vậy thì buông lỏng mày, còn chưa nói cái gì, lại nghe Kỳ Dương tiếp tục nói: "Ta bồi nàng cùng đi."
Này thật không tốt.

Mới vừa rồi còn son sắt thề đêm dài không có việc gì, Lục Khải Phái dẫn theo những người này vào khu vực săn bắn tức khắc trở nên lo lắng, nàng giữ chặt Kỳ Dương muốn cự tuyệt.

Kết quả vẫn là không chờ nàng mở miệng, miệng đã bị Kỳ Dương bưng kín: "Ta cùng nàng đi, bằng không ai cũng đừng đi!"
Lục Khải Phái đối diện với nàng, sự kiên định trong mắt công chúa điện hạ cũng không hề kém cạnh nàng.

Trong lòng biết này đại để chính là điểm mấu chốt của Kỳ Dương, trong lòng Lục Khải Phái lại có chút do dự, sau một hồi mới duỗi tay kéo tay Kỳ Dương xuống, gật đầu đáp: "Vậy cùng nhau đi."
Kỳ Dương lúc này mới mỉm cười, cả người cũng thả lỏng lại.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ Lục Khải Phái kiên quyết như thế, Kỳ Dương mơ hồ cảm thấy nàng kiên trì đi ra ngoài đại để là có nắm chắc, chỉ là không biết nàng vì sao tự tin như vậy?
Vốn muốn hỏi, do dự qua đi vẫn là quyết định trở về lại nói.

- --
Quy chế của công chúa phủ có 800 giáp sĩ, chỉ là đi săn thú, sẽ không có ai mang theo tất cả hộ vệ trong nhà đến.

Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái chuyến này cũng chỉ dẫn theo mấy chục người hầu, ngoại trừ mấy người bị mãnh hổ gây thương tích giữa trưa, cuối cùng tập hợp 50 người đi theo.

Đoàn người đốt đuốc, mênh mông cuồn cuộn đi đến khu vực săn bắn tất nhiên là kinh động không ít người.

Nhưng mà Kỳ Dương các nàng đi nhanh, hơn nữa hôm nay đã có rất nhiều người vào khu vực săn bắn đi tìm Ngụy Vương, bên ngoài khu vực săn bắn cũng không có Vũ Lâm chặn đường.

Chờ đến khi hoàng đế biết được tin tức, phái người đến muốn ngăn cản thì đoàn người đã sớm vào rừng, không dễ dàng đuổi kịp.

Bóng đêm sâu thẳm, bóng cây trùng trùng điệp điệp, thường thường còn có tiếng dã thú gào lên, ban đêm ở trong khu vực săn bắn có chút đáng sợ.

Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái cưỡi ngựa, được những người hầu cẩn thận hộ ở giữa.

Sau khi đoàn người vào khu vực săn bắn thì đã minh xác mục tiêu rõ ràng, ở trên đường cũng không trì hoãn, nhắm thẳng nơi mà Lục Khải Phái lúc nãy đánh dấu trên bản đồ mà đi.

Đi đến nửa đường liền gặp được hai đội người, cả hai đều tìm kiếm Ngụy Vương.

Bọn họ gặp được Kỳ Dương công chúa cùng phò mã thì đều có chút kinh ngạc, đám người đi rồi bọn họ còn ở trong lòng thắc mắc: Kỳ Dương điện hạ cùng Ngụy Vương từ khi nào có giao tình như vậy, đêm khuya còn tới tìm người?!
Chờ đến khi vào sâu trong rừng, ngày càng có nhiều đội nhân mã Vũ Lâm tìm người khắp nơi, hơn nữa trong rừng tối tăm, bọn họ ngược lại không chú ý tới các nàng.

Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái cũng không thèm để ý những chuyện này, hai người một đường chạy tới nơi mà Ngụy Vương và người hầu đi lạc, lại tìm Vũ Lâm ở phụ cận để xác nhận.

Lục Khải Phái được đáp án khẳng định thì xoay người xuống ngựa, sau đó nàng giơ cây đuốc tìm kiếm ở xung quanh từng chút một.

Có người hầu không rõ nguyên do, hắn nhỏ giọng hỏi đồng bạn: "Nơi đây tối như bưng, phò mã là đang tìm cái gì?"
Đồng bạn nhìn chằm chằm động tác Lục Khải Phái, đôi mắt sáng ngời, cũng nhỏ giọng đáp lại hắn: "Đại khái là đang tìm manh mối gì đó.

Phò mã của chúng ta chính là Thiếu Khanh của Đại Lý Tự, giỏi nhất là tra án, khẳng định là đang tìm tung tích Ngụy Vương.

Không thấy có nhiều người đều đi tìm, nhưng lộn xộn lăn lộn đến bây giờ cũng không tìm được người sao, cho nên vẫn là phải có manh mối với mục tiêu mới được."
Người hầu nghe vậy thì gật gật đầu, hắn bị thuyết phục sâu đậm, ánh mắt hắn nhìn về phía Lục Khải Phái cũng nhiều thêm hai phần chờ mong cùng sùng kính.

Tiếng hai người đối thoại không lớn, nề hà đêm khuya yên tĩnh, người chung quanh đều nghe thấy được.

Bao gồm cả Kỳ Dương cách đó xa xa, nàng tiến lên vài bước đi về phía Lục Khải Phái, sau khi đến bên người nàng mới thấp giọng hỏi: "Nàng đang tìm cái gì?"
Lục Khải Phái đã dùng cây đuốc rọi mặt đất xung quanh một hồi, lúc này nàng cầm lấy bùn trên mặt đất rồi ngửi nó.

Nghe được lời Kỳ Dương nói, nàng ngẩng đầu đang muốn nói cái gì đó, kết quả liền thấy xung quanh có mấy chục đôi mắt đang nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt bọn họ sáng quắc.

Lời đến bên miệng liền lại nuốt trở vào.

Lục Khải Phái ném xuống bùn đất trong tay rồi đứng dậy, giơ tay chỉ về phía trước, nói: "Đi thôi, chúng ta đi về hướng này xem."
Kỳ Dương rất ăn ý với nàng, thấy nàng như thế lập tức biết là có chuyện không dễ nói với người ngoài.

Nàng đương nhiên sẽ không hỏi thêm, cũng chỉ xem chính mình lúc nãy cái gì cũng chưa nói, sau khi tiếp nhận dây cương người hầu đưa tới, nàng trực tiếp xoay người nhảy lên lưng ngựa.

Lục Khải Phái dẫn đường, đoàn người theo sát sau đó, vừa đi vừa dừng lại.

Có người hầu thấy Lục Khải Phái đi qua một đoạn lại xuống ngựa điều tra, còn thường thường vê bùn đất tới ngửi, hắn cũng tò mò xuống ngựa trộm cầm lấy một nhúm bùn đất.

Đáng tiếc ngửi tới ngửi đi cũng chỉ ngửi đến mùi người tanh hôi, cùng với mùi hư thối của lá khô, ngoài ra không phát hiện gì thêm.

Đoàn người cứ bối rối đi theo như vậy, theo Lục Khải Phái càng lúc càng xa, chậm rãi thoát ly phạm vi mọi người tìm kiếm.

Cũng không biết các nàng đi được bao lâu bao xa, khi Lục Khải Phái lại lần nữa dừng ngựa, bỗng nhiên có một người hầu có nhãn lực tốt ra tiếng nói: "Có cái gì đó trên mặt đất phía trước hay không?"
Mọi người nghe vậy thì cả kinh, đều giương mắt nhìn kỹ, quả nhiên thấy dưới tàng cây lớn trước mặt dường như có một bóng đen không giống bình thường.

Trong khu vực săn bắn tối khuya như vậy, kỳ thật tâm thần của mỗi người đều căng chặt, rốt cuộc buổi chiều tao ngộ mãnh hổ hung hiểm đã khiến cho mọi người cảnh giác, ai có thể biết ban đêm trong núi rừng ẩn núp nguy hiểm gì đây?
Vì vậy, ngay khi vừa phát hiện ra cái bóng đen đó, mấy người hầu nâng cung cầm đao, càng có người tiến lên hộ trước người công chúa cùng phò mã, hoàn toàn trong tư thế phòng ngự.

Đợi một lát không thấy động tĩnh, Lục Khải Phái chủ động ra tay, lấy cây đuốc trong tay ném về phía trước.

Cây đuốc rơi trên mặt đất, đốm lửa văng khắp nơi, chỉ chốc lát sau liền đốt một mảnh cành khô lá rụng.

Rồi sau đó, bóng đen kia cũng hiện lên rõ ràng, quả nhiên không phải là tảng đá hay gốc cây, mà là một con ngựa ngã chết!
Ngựa chết không có gì đáng sợ, đặc biệt là một mảnh của nó đã bị thiêu cháy, nếu mãnh thú ẩn núp tất nhiên sẽ bị kinh động.

Người hầu thấy nơi xa bình tĩnh thì cũng yên lòng, lập tức liền phân ra hai người tiến lên, nhảy xuống ngựa giẫm tắt ngọn lửa còn không có thành thế, lại giơ cây đuốc hảo hảo kiểm tra con ngựa chết một phen, cuối cùng vội vã trở về bẩm báo: "Con ngựa chết này dường như là tọa kỵ của Ngụy Vương!"
Chuyện Ngụy Vương cưỡi dị chủng thảo nguyên mặc kệ người hầu hiện giờ sớm đã lan truyền.

Mà ngựa dị chủng rõ ràng khác biệt với ngựa bình thường, mặt khác không nói, cái đầu con ngựa này phải lớn hơn một vòng so với bình thường, rất là dễ phân biệt.

Kỳ Dương nghe vậy thì rùng mình, lập tức giục ngựa tiến lên, nàng đầu tiên là nhìn con ngựa dị chủng đã ngã trên mặt đất, ngay sau đó nhìn xem xung quanh: "Đều tách ra đi tìm xem, Ngụy Vương có ở gần đây hay không!"
Người hầu vâng lời, thực mau đã tản đi, ánh lửa lác đác chiếu sáng bốn phía núi rừng tăm tối.

Lục Khải Phái cũng đi tới trước mặt con ngựa chết, nàng xuống ngựa nhặt cây đuốc trên mặt đất, rọi đến ngựa chết kiểm tra một phen, cuối cùng nàng ngẩng đầu nói với Kỳ Dương bằng giọng điệu rất chắc chắn: "Trúng độc chết."
Đáp án không ngoài sở liệu lại làm sắc mặt Kỳ Dương càng thêm khó coi.

Nàng nhìn bốn phía, thấy người hầu đều cách khá xa, liền hạ giọng hỏi Lục Khải Phái: "Nàng biết chuyện gì đang xảy ra sao?"
Lục Khải Phái cũng liếc nhìn xung quanh, lại nhẹ giọng nói: "Trở về ta sẽ nói tỉ mỉ với nàng."
Kỳ Dương rất tò mò, nhưng rốt cuộc nàng vẫn áp xuống không hỏi cái gì cả.

Lục Khải Phái lại xem xét xung quanh một lúc lâu, người hầu tản ra đi tìm người đều đã trở lại, đáng tiếc kết quả cũng không như ý người, bọn họ căn bản không tìm được bóng dáng Ngụy Vương.

Lục Khải Phái trước hết xoay người lên ngựa, rồi sau đó kéo dây cương, nói: "Đi vòng đường cũ."
Lúc trước Lục Khải Phái có thể một đường tìm tới nơi con ngựa chết, mọi người cũng đều đã tin phục nàng, lập tức đi theo không nói một lời.

Nhưng mà lần này cũng không cần nàng nhắc nhở, mọi người đều biết cần thả chậm tốc độ quan sát ven đường.

Đại để là có mục tiêu rõ ràng, ánh mắt người hầu công chúa phủ cũng sắc bén, chỉ đi được nửa khắc đã phát hiện một chỗ dị thường.

Người hầu kia lập tức kêu mọi người dừng lại, Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái cũng xuống ngựa xem xét, cuối cùng phát hiện dưới bụi cây ven đường lại có một chỗ đường dốc.

Bụi cây có dấu vết bị nghiền áp, chỉ là trong bóng đêm thì không dễ thấy, nhưng dùng cây đuốc rọi đến thì sẽ thấy được.

Kỳ Dương tiến lên hai bước, theo bản năng thăm dò nhìn xem đường dốc.

Lục Khải Phái hoảng sợ, vội vàng duỗi tay kéo nàng lại: "Điện hạ để ý, đừng té xuống!"
Kỳ Dương bị nàng kéo lại, nhưng có nhìn hay không kỳ thật cũng không có gì khác biệt, phía dưới một mảnh đen như mực, căn bản không thể nhìn được cái gì.

Kỳ Dương trấn an Lục Khải Phái một câu, quay đầu phân phó người hầu: "Hai người đi xuống nhìn xem, đều để ý chút."
Người hầu vâng lời, thực mau chuẩn bị sẵn sàng đẩy ra bụi cây, đi xuống dưới đáy dốc.

Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (cảm thán): Ngươi không có ở đáy hố mà lại ở đáy dốc, sở thích của Vương huynh thật là đặc biệt.

Ngụy Vương (ủy khuất): Khắp thiên hạ đều muốn hại bản vương!!!.

Chapter
1 Chương 1: Thích cái gì nhất?
2 Chương 2: Trời cao biển rộng của nàng
3 Chương 3: Ngươi lớn lên cũng thật đẹp
4 Chương 4: Không bằng cùng ta trở về đi
5 Chương 5: Tên này cùng ta rất xứng đôi
6 Chương 6: Tiêu chuẩn chọn phò mã
7 Chương 7: Ngươi có phải hay không đều nhìn thấy?
8 Chương 8: Chọc chọc ngực nàng
9 Chương 9: Hôn lên gương mặt nàng
10 Chương 10: Địa điểm thi khổng lồ
11 Chương 11: Âm mưu và dương mưu
12 Chương 12: Không có cách nào không thích
13 Chương 13: Ngang sinh biến số
14 Chương 14: Thái Tử đảng
15 Chương 15: Phò mã của nàng biến mất
16 Chương 16: Người tính không bằng trời tính
17 Chương 17: Nàng mà cũng là tỷ tỷ của ta
18 Chương 18: Nhiều hơn một bài thi
19 Chương 19: Cười đến phá lệ ngọt
20 Chương 20: Một lần lạ, hai lần quen
21 Chương 21: Trồng vài cây thanh trúc liền tốt
22 Chương 22
23 Chương 23: Tiến thêm một bước, lại tiến thêm một bước
24 Chương 24: Trong mắt ám sắc cuồn cuộn
25 Chương 25: Chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao
26 Chương 26: Sơ tâm đã không còn nữa
27 Chương 27: Hương này không dứt
28 Chương 28: Ta là vị hôn thê của nàng
29 Chương 29: Nhóm Hàn Lâm bát quái
30 Chương 30: Nàng chính là có chút chua
31 Chương 31: Ta không sợ phiền toái
32 Chương 32: Nàng không hối hận
33 Chương 33: Điện hạ, đừng nghịch
34 Chương 34: Đưa ngươi làm sính lễ
35 Chương 35: Liền thưởng một chén trà
36 Chương 36: Rượu này quá mạnh
37 Chương 37: Điện hạ, ngọt
38 Chương 38: Ngoan ngoãn giống như chú mèo con
39 Chương 39: Sống không còn gì luyến tiếc mà che mặt
40 Chương 40: Ta che chở nàng là được
41 Chương 41: Thỉnh chỉ tứ hôn
42 Chương 42: Thần một lòng một dạ yêu thương điện hạ
43 Chương 43: Ta cùng nàng chí thú hợp nhau
44 Chương 44: Ngươi là của ta
45 Chương 45: Còn chưa phân ly, đã có chút tương tư
46 Chương 46: Sứ thần đến từ Vinh Quốc
47 Chương 47: Phò mã của ta độc nhất vô nhị
48 Chương 48: Trên cung yến
49 Chương 49: Hắn vì ta mà đến
50 Chương 50: Mười phần bá đạo tự tin
51 Chương 51: Nàng nói nàng nhớ ngươi
52 Chương 52: Người chân chính ưu tú
53 Chương 53: Biến cố đột nhiên phát sinh
54 Chương 54: Thay đổi bất ngờ
55 Chương 55: Ngươi rốt cuộc là ai
56 Chương 56: Bởi vì người hỏi là điện hạ
57 Chương 57: Đều nghe theo điện hạ
58 Chương 58: Tiểu công chúa của nàng
59 Chương 59: Phò mã tâm cơ
60 Chương 60: A Ninh vẫn là ngọt như vậy
61 Chương 61: Ta nhận thức người nọ
62 Chương 62: Đánh nghiêng bình dấm chua
63 Chương 63: Ta đều có chừng mực
64 Chương 64: Xuân phương lâu
65 Chương 65: Đại hôn
66 Chương 66: Đều bù đắp
67 Chương 67: 68
68 Chương 69: Tinh Thành Chưa Bị Phá
69 Chương 70: Trở Về Liền Chuyển Nhà
70 Chương 71: Hay Là Nên Uống Rượu
71 Chương 72: Gương Mặt Này Chọc Họa
72 Chương 73: Đều Là Quân Cờ Mà Thôi
73 Chương 74: Quá Đơn Bạc Chút
74 Chương 75: Ba Năm
75 Chương 76: Hái Một Đóa Hoa Đào
76 Chương 77: Phò Mã Say Rượu
77 Chương 78: Thật Giống Thân Sinh
78 Chương 79: Cũng Muốn Đút Cho Ta
79 Chương 80: Tới Đón Nàng Về Nhà
80 Chương 81: Tám Chín Phần Mười
81 Chương 82: Tốt Nhất Thức Thời
82 Chương 83: Rộng Lượng Như Thế
83 Chương 84: Cầu Đóng Gói Mang Đi
84 Chương 85: Nhưng Nguyện Phụng Ta Là Chủ
85 Chương 86: Nóng Lòng Về Nhà
86 Chương 87: Tùy Thời Đều Có Thể Thấy Ta
87 Chương 88: 89
88 Chương 90: Bong Bóng Cá Ngửa Lên
89 Chương 91: Như Vậy Tương Đối Ngọt
90 Chương 92: Cố Ý Đúng Hay Không
91 Chương 93: Dìu Già Dắt Trẻ
92 Chương 94: Nếu Được Dài Lâu
93 Chương 95: Cách Nàng Xa Xa
94 Chương 96: Ích Kỷ Lại Ngạo Mạn
95 Chương 97: Một Lời Trúng Đích
96 Chương 98: Nàng Phải Tin Tưởng Ta
97 Chương 99: Tiêu Tan Hiềm Khích Lúc Trước
98 Chương 100: Tay Cầm Tay Dạy Dỗ
99 Chương 101: Mạc Danh Có Chút Câu Nhân
100 Chương 102: Cũng Giống Như Nữ Tử
101 Chương 103: Một Tiếng Hổ Gầm
102 Chương 104: Đi Mà Quay Lại
103 Chương 105: Đắc Ý Dào Dạt
104 Chương 106: Phong Ba Không Ngừng
105 Chương 107: Trúng Độc Chết
106 Chương 108: Đi Tìm Bệ Hạ
107 Chương 109: Thịt Thỏ Thế Nào
108 Chương 110: Đã Cười Đủ Chưa
109 Chương 111: Thêm Vào Chút Củi
110 Chương 112: Sợ Cái Gì Chứ
111 Chương 113: Trong Cung Sinh Biến
112 Chương 114: Bệnh Một Hồi
113 Chương 115: Tam Công Chúa
114 Chương 116: Ly Gián Kế
115 Chương 117: Liệu Sẽ Ghét Bỏ
116 Chương 118: Sói Con Khoác Da Thỏ
117 Chương 119: Cầu Phúc Siêu Độ
118 Chương 120: Đầm Rồng Hang Hổ
119 Chương 121: Đối Đãi Với Ta Tốt Nhất
120 Chương 122: Hòa Thuận Vui Vẻ
121 Chương 123: Trừ Tịch Gia Yến
122 Chương 124: Ngây Thơ Đáng Yêu
123 Chương 125: Lương Bạc Sắc Nhọn
124 Chương 126: Năm Tháng Yên Bình
125 Chương 127: Cò Kè Mặc Cả
126 Chương 128: Thượng Nguyên Hội Đèn Lồng Thượng
127 Chương 129: Thượng Nguyên Hội Đèn Lồng Trung
128 Chương 130: Thượng Nguyên Hội Đèn Lồng Hạ
129 Chương 131: Phó Thác
130 Chương 132: Binh Hoang Mã Loạn
131 Chương 133: Thực Xin Lỗi
132 Chương 134: Bằng Phẳng
133 Chương 135: Lãnh Đạm
134 Chương 136: Ti Tiện
135 Chương 137: Giữ Gìn
136 Chương 138: Ngày Xuân Đã Đến
137 Chương 139: Loạn Trong Giặc Ngoài
138 Chương 140: Một Đêm Mộng Đẹp
139 Chương 141: Chính Văn Hoàn
140 Chương 142: Phiên Ngoại Một
141 Chương 143: Phiên Ngoại Hai
142 Chương 144: Phiên Ngoại Ba
143 Chương 145: Phiên Ngoại Bốn
144 Chương 146: Phiên Ngoại Năm
145 Chương 147: Phiên Ngoại Sáu
146 Chương 148: Phiên Ngoại Bảy
147 Chương 149: Phiên Ngoại Tám
148 Chương 150: Phiên Ngoại Chín
149 Chương 151: Phiên Ngoại Mười Toàn Văn Hoàn
Chapter

Updated 149 Episodes

1
Chương 1: Thích cái gì nhất?
2
Chương 2: Trời cao biển rộng của nàng
3
Chương 3: Ngươi lớn lên cũng thật đẹp
4
Chương 4: Không bằng cùng ta trở về đi
5
Chương 5: Tên này cùng ta rất xứng đôi
6
Chương 6: Tiêu chuẩn chọn phò mã
7
Chương 7: Ngươi có phải hay không đều nhìn thấy?
8
Chương 8: Chọc chọc ngực nàng
9
Chương 9: Hôn lên gương mặt nàng
10
Chương 10: Địa điểm thi khổng lồ
11
Chương 11: Âm mưu và dương mưu
12
Chương 12: Không có cách nào không thích
13
Chương 13: Ngang sinh biến số
14
Chương 14: Thái Tử đảng
15
Chương 15: Phò mã của nàng biến mất
16
Chương 16: Người tính không bằng trời tính
17
Chương 17: Nàng mà cũng là tỷ tỷ của ta
18
Chương 18: Nhiều hơn một bài thi
19
Chương 19: Cười đến phá lệ ngọt
20
Chương 20: Một lần lạ, hai lần quen
21
Chương 21: Trồng vài cây thanh trúc liền tốt
22
Chương 22
23
Chương 23: Tiến thêm một bước, lại tiến thêm một bước
24
Chương 24: Trong mắt ám sắc cuồn cuộn
25
Chương 25: Chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao
26
Chương 26: Sơ tâm đã không còn nữa
27
Chương 27: Hương này không dứt
28
Chương 28: Ta là vị hôn thê của nàng
29
Chương 29: Nhóm Hàn Lâm bát quái
30
Chương 30: Nàng chính là có chút chua
31
Chương 31: Ta không sợ phiền toái
32
Chương 32: Nàng không hối hận
33
Chương 33: Điện hạ, đừng nghịch
34
Chương 34: Đưa ngươi làm sính lễ
35
Chương 35: Liền thưởng một chén trà
36
Chương 36: Rượu này quá mạnh
37
Chương 37: Điện hạ, ngọt
38
Chương 38: Ngoan ngoãn giống như chú mèo con
39
Chương 39: Sống không còn gì luyến tiếc mà che mặt
40
Chương 40: Ta che chở nàng là được
41
Chương 41: Thỉnh chỉ tứ hôn
42
Chương 42: Thần một lòng một dạ yêu thương điện hạ
43
Chương 43: Ta cùng nàng chí thú hợp nhau
44
Chương 44: Ngươi là của ta
45
Chương 45: Còn chưa phân ly, đã có chút tương tư
46
Chương 46: Sứ thần đến từ Vinh Quốc
47
Chương 47: Phò mã của ta độc nhất vô nhị
48
Chương 48: Trên cung yến
49
Chương 49: Hắn vì ta mà đến
50
Chương 50: Mười phần bá đạo tự tin
51
Chương 51: Nàng nói nàng nhớ ngươi
52
Chương 52: Người chân chính ưu tú
53
Chương 53: Biến cố đột nhiên phát sinh
54
Chương 54: Thay đổi bất ngờ
55
Chương 55: Ngươi rốt cuộc là ai
56
Chương 56: Bởi vì người hỏi là điện hạ
57
Chương 57: Đều nghe theo điện hạ
58
Chương 58: Tiểu công chúa của nàng
59
Chương 59: Phò mã tâm cơ
60
Chương 60: A Ninh vẫn là ngọt như vậy
61
Chương 61: Ta nhận thức người nọ
62
Chương 62: Đánh nghiêng bình dấm chua
63
Chương 63: Ta đều có chừng mực
64
Chương 64: Xuân phương lâu
65
Chương 65: Đại hôn
66
Chương 66: Đều bù đắp
67
Chương 67: 68
68
Chương 69: Tinh Thành Chưa Bị Phá
69
Chương 70: Trở Về Liền Chuyển Nhà
70
Chương 71: Hay Là Nên Uống Rượu
71
Chương 72: Gương Mặt Này Chọc Họa
72
Chương 73: Đều Là Quân Cờ Mà Thôi
73
Chương 74: Quá Đơn Bạc Chút
74
Chương 75: Ba Năm
75
Chương 76: Hái Một Đóa Hoa Đào
76
Chương 77: Phò Mã Say Rượu
77
Chương 78: Thật Giống Thân Sinh
78
Chương 79: Cũng Muốn Đút Cho Ta
79
Chương 80: Tới Đón Nàng Về Nhà
80
Chương 81: Tám Chín Phần Mười
81
Chương 82: Tốt Nhất Thức Thời
82
Chương 83: Rộng Lượng Như Thế
83
Chương 84: Cầu Đóng Gói Mang Đi
84
Chương 85: Nhưng Nguyện Phụng Ta Là Chủ
85
Chương 86: Nóng Lòng Về Nhà
86
Chương 87: Tùy Thời Đều Có Thể Thấy Ta
87
Chương 88: 89
88
Chương 90: Bong Bóng Cá Ngửa Lên
89
Chương 91: Như Vậy Tương Đối Ngọt
90
Chương 92: Cố Ý Đúng Hay Không
91
Chương 93: Dìu Già Dắt Trẻ
92
Chương 94: Nếu Được Dài Lâu
93
Chương 95: Cách Nàng Xa Xa
94
Chương 96: Ích Kỷ Lại Ngạo Mạn
95
Chương 97: Một Lời Trúng Đích
96
Chương 98: Nàng Phải Tin Tưởng Ta
97
Chương 99: Tiêu Tan Hiềm Khích Lúc Trước
98
Chương 100: Tay Cầm Tay Dạy Dỗ
99
Chương 101: Mạc Danh Có Chút Câu Nhân
100
Chương 102: Cũng Giống Như Nữ Tử
101
Chương 103: Một Tiếng Hổ Gầm
102
Chương 104: Đi Mà Quay Lại
103
Chương 105: Đắc Ý Dào Dạt
104
Chương 106: Phong Ba Không Ngừng
105
Chương 107: Trúng Độc Chết
106
Chương 108: Đi Tìm Bệ Hạ
107
Chương 109: Thịt Thỏ Thế Nào
108
Chương 110: Đã Cười Đủ Chưa
109
Chương 111: Thêm Vào Chút Củi
110
Chương 112: Sợ Cái Gì Chứ
111
Chương 113: Trong Cung Sinh Biến
112
Chương 114: Bệnh Một Hồi
113
Chương 115: Tam Công Chúa
114
Chương 116: Ly Gián Kế
115
Chương 117: Liệu Sẽ Ghét Bỏ
116
Chương 118: Sói Con Khoác Da Thỏ
117
Chương 119: Cầu Phúc Siêu Độ
118
Chương 120: Đầm Rồng Hang Hổ
119
Chương 121: Đối Đãi Với Ta Tốt Nhất
120
Chương 122: Hòa Thuận Vui Vẻ
121
Chương 123: Trừ Tịch Gia Yến
122
Chương 124: Ngây Thơ Đáng Yêu
123
Chương 125: Lương Bạc Sắc Nhọn
124
Chương 126: Năm Tháng Yên Bình
125
Chương 127: Cò Kè Mặc Cả
126
Chương 128: Thượng Nguyên Hội Đèn Lồng Thượng
127
Chương 129: Thượng Nguyên Hội Đèn Lồng Trung
128
Chương 130: Thượng Nguyên Hội Đèn Lồng Hạ
129
Chương 131: Phó Thác
130
Chương 132: Binh Hoang Mã Loạn
131
Chương 133: Thực Xin Lỗi
132
Chương 134: Bằng Phẳng
133
Chương 135: Lãnh Đạm
134
Chương 136: Ti Tiện
135
Chương 137: Giữ Gìn
136
Chương 138: Ngày Xuân Đã Đến
137
Chương 139: Loạn Trong Giặc Ngoài
138
Chương 140: Một Đêm Mộng Đẹp
139
Chương 141: Chính Văn Hoàn
140
Chương 142: Phiên Ngoại Một
141
Chương 143: Phiên Ngoại Hai
142
Chương 144: Phiên Ngoại Ba
143
Chương 145: Phiên Ngoại Bốn
144
Chương 146: Phiên Ngoại Năm
145
Chương 147: Phiên Ngoại Sáu
146
Chương 148: Phiên Ngoại Bảy
147
Chương 149: Phiên Ngoại Tám
148
Chương 150: Phiên Ngoại Chín
149
Chương 151: Phiên Ngoại Mười Toàn Văn Hoàn