Chương 11: suýt nữa mất mạng

Lạc Bắc Thần hừ lạnh, xuất ra một chưởng đem cái bàn đánh thành bột phấn.

Nữ tử chạy loạn quanh căn phòng, thấy được thứ gì cũng chọi ra phía sau.

Âm thanh chấn động liên tục phát ra, Lạc Bắc Thần thấy đồ bay tới đều một chưởng đánh nát, nhìn đến nữ tử chạy vòng qua vòng lại tránh thoát ma trảo của nàng mà tức giận run người, trán cũng kết một tầng mồ hôi mỏng, lồng ngực phập phồng đau nhứt, nàng hít một hơi thật sâu cắn răng áp chế cơn đau dưới hạ thân.

Lạc Bắc Thần ánh mắt như mang theo dao mà nhìn nữ tử, thở ra mấy hơi liên tiếp, sau đó đuổi tới nữ tử.

Lạc Bắc Thần phóng lên cao, ma trảo như móng vuốt sắc bén chụp xuống vai nữ tử, nhưng lại không như ý nguyện, tay bắt trúng rèm trắng xé đi một mảnh lớn.

"Aaa...ngươi tên lưu manh!" Nữ tử cả kinh lui ra phía sau, hai tay che trước ngực mặt đỏ bừng cắn răng mắng một tiếng.

Lạc Bắc Thần vẻ mặt băng hàn, hừ lạnh một tiếng xuất chưởng về phía trước.

Bang ầm...

Nữ tử chạy thoát một kích, chưởng phong rơi ra phía sau, đem bình phong mục dũng cột gỗ đánh bể nát, nước văng tung tóe làm ướt hết cả hai người.

Nữ tử nhìn đến Lạc Bắc Thần ngực phập phồng lên xuống, tay siết chặt lại, hai mắt ẩn chứa phẫn nộ như muốn phát ra lửa.

Phía ngoài tiếng bước chân dồn dập vang lên, nữ tử lúc này lõa thể không biết làm sao, nhưng một cái chớp mắt nàng liền bị người ôm vào lòng.

Lạc Bắc Thần ôm nàng đưa lưng về phía sau.

"Chủ tử..ngài..." Tinh Vệ bốn người nghe âm thanh lớn thì vội vã chạy vào, đập vào mắt họ là một màn ngoài sở liệu, mặt đỏ lên lập tức cúi đầu, lời nói cũng đứt quãng.

"Còn không mau cút..." Lạc Bắc Thần quay lưng về phía bốn người, lạnh giọng quát.

"Dạ..vâng..." Bốn người cúi đầu vâng dạ đồng loạt thối lui chạy ra ngoài.

Nữ tử nhìn Lạc Bắc Thần sườn mặt đến thất thần.

Người này quả thật như lời ca tụng, mỹ mạo tuấn lãng vô cùng, yêu nghiệt thế này nếu là nữ nhân chỉ sợ thiên hạ sẽ đại loạn...

Nhưng hắn vì sao phải cứu nàng?

Không phải nàng vừa muốn giết hắn sao?

"Vì sao lại che chở cho ta?" Nữ tử không hiểu nhìn Lạc Bắc Thần hỏi.

Lạc Bắc Thần nghe hỏi thì đờ đẫn một chút, sau đó câu khóe môi, đưa tay lên vỗ vỗ mặt nàng nói: "Vì ngoài bản Vương ra không một ai có quyền thương tổn ngươi!"

Nữ tử nghe xong ngẩn người.

Lạc Bắc Thần nhìn nàng, hai người bốn mắt chạm nhau, thời gian như lắng đọng, không gian một mảnh tĩnh lặng.

Nữ tử hai cánh môi ướt át kiều diễm nhẹ mím lại, con ngươi nhấc lên gợn sóng nhìn Lạc Bắc Thần từ từ cúi xuống.

Lạc Bắc Thần ánh mắt dời xuống phía dưới, khóe môi câu lên nụ cười.

Thời gian trôi qua thật chậm, đến lúc bốn cánh môi sắp chạm vào nhau, thì người phía trên đột nhiên ngất đi, môi xẹt qua má, đầu rơi xuống yên tĩnh gục trên vai nàng.

"Ngươi...." Nữ nữ phản ứng không kịp, người nàng lúc này cảm thấy được sức nặng.

"Không phải chết chứ..." Nữ tử lui lại mấy bước mới trụ nổi, lắc lắc bờ vai Lạc Bắc Thần, trong miệng lẩm bẩm.

"Thì ra chỉ là ngất...." Sau khi cảm nhận được hơi thở nặng nề bên tai, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Dùng sức dìu Lạc Bắc Thần đi, đến bên giường thì không chút thương tiếc đẩy nàng xuống.

"A...hừ hừ." Lạc Bắc Thần cau mày đau đến rên một tiếng, trán mồ hôi rỉ ra liên tục.

Nữ tử sau khi quăng nàng xuống giường, cũng tìm y phục cho mình thay, nhưng nhớ lại đây không phải phòng của mình, nên tùy tiện lấy ngoại bào của Lạc Bắc Thần bao bọc thân thể.

Ánh mắt vô ý nhìn xuống dưới chân, thấy vết máu nhỏ giọt một đường đến tới bên giường, nàng cau mày, vết thương nặng như vậy sao?

Lại nhìn người kia hơi thở yếu ớt, mày đang cau chặt lại, trán thì một tầng mồ hôi dày, miệng lâu lâu phát ra tiếng hừ nhẹ, phía dưới hạ thân là một vũng máu ướt đẫm vẫn còn đang chảy ra.

Nữ tử nghĩ, đây là cơ hội giết người này tốt nhất, nếu đêm nay không ra tay sợ là sau này khó có cơ hội...

Nữ tử cắn môi, tay cầm lên chủy thủ, nội tâm bắt đầu tranh đấu, ánh mắt ẩn hiện lên do dự, nàng nhìn Lạc Bắc Thần đang sống dở chết dở trên giường rơi vào trầm tư.

Trong đầu xuất hiện cảnh người kia phủ nhận, ánh mắt dù có thanh cao ngạo khí nhưng lại thấy được không có cái gì ngụy biện hay giả dối, người kia lúc cùng nàng giao đấu, hắn rõ ràng có rất nhiều cơ hội để hạ sát chiêu giết nàng, nhưng hắn không làm như vậy, miệng thì luôn phủ nhận, mỗi một chiêu xuất ra đều không mang theo nguy hiểm, tại sao chứ? Không lẽ thật sự không phải là hắn giết Đại ca?

Nữ tử nhắm lại hai mắt, cắn răng làm ra quyết định, sau đó quăng bỏ thanh chủy thủ, đi đến phía tủ mở ra, lấy đi hai lọ sứ.

Một chữa nội thương.

Một chữa ngoại thương.

Đều là thượng hạng dược.

Lọ sứ đổ ra một viên màu xanh lục, nàng đi đến bên giường, cho Lạc Bắc Thần uống.

Cho người này uống xong thuốc trị nội thương, tay nàng ở không trung dừng một chút, ý nghĩ trong đầu khiến nàng mặt nóng lên hồng thấu, mím môi tay dứt khoát dời xuống đai lưng Lạc Bắc Thần kéo ra, đợi nó buông lỏng nàng kéo quần ra một đoạn tới đầu gối, nhắm mắt quay mặt đi chỗ khác, tay cùng lúc kéo xuống nội y.

"..." Nữ tử trợn tròn mắt mà nhìn, một lúc lâu cũng chưa bình tĩnh lại, chuyện này sao có thể? Lạc Vương là nữ tử?

Nàng hít một hơi thật sâu áp chế tâm tình nghi vấn sợ hãi của mình, mặt đỏ bừng như muốn xuất ra máu, mắt nhắm mắt mở nhìn xuống hạ thân Lạc Bắc Thần toàn là máu.

Da đầu nữ tử căng lên.

Một cước vừa rồi là tám thành nội lực của nàng...

Có khi nào bị đá hư luôn rồi không...

Nàng âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, xuống phía dưới nhặt lại miếng rèm trắng đi đến lau cho bớt máu.

"Ưm....." Lạc Bắc Thần bị chạm đau đến nhăn mặt, thân thể run lên thống khổ phát một tiếng đè nén.

Nữ tử nhìn đến vừa áy náy vừa đau lòng, nàng không ngờ tùy ý đá loạn như vậy cũng lấy đi của tên này nửa cái mạng!

Thấy máu đã bớt, nàng lấy lọ thuốc trị ngoại thương đổ xuống, người kia run rẩy một cái rồi thôi.

Xong xuôi hết thảy nữ tử cũng lên giường kiểm tra thân thể cho Lạc Bắc Thần, nội thương vẫn còn, chỉ sợ thuốc không chữa hết, phải chờ người này tỉnh vậy tự thân vận công thôi.

Lạc Bắc Thần một khắc sau, vẻ mặt mới hòa hoãn lại một chút, nhưng đôi khi cũng thống khổ kêu thành tiếng, hơi thở thì lúc mạnh lúc yếu không đều nhau.

Nữ tử một bên trông nàng tới hai canh giờ, đảm bảo người nàng không bất thường mới yên tâm đi ngủ.

Dạ Phong bên ngoài thổi nhẹ vào, ánh nến lay động như sắp tắt, bên trong căn phòng, nguyên vẹn chỉ còn lại cái giường cùng tủ nhỏ kế bên, còn lại đều tan nát không còn một mảnh, trên giường thì có hai người, một người thì đang ngủ, một người vẻ mặt hình như đang rất đau đớn, đôi khi miệng phát ra tiếng hừ nhẹ, trán mồ hôi xuất ra đầm đìa.

Sáng hôm sau

Mặt trời vừa ló dạng, bên ngoài căn phòng bốn Tinh Vệ vẫn đứng bất động, bên trong ánh nắng rọi vào, nữ tử trên giường mi run run mấy cái, mở ra hai mắt rồi nhắm lại, khi tiếp thu được ánh sáng thì nàng xoa đầu ngồi dậy.

Nàng nhìn sang người bên cạnh, nhìn đến thì cả kinh, vội vàng đưa tay lên trán Lạc Bắc Thần, rất nóng, nóng dị thường!

Lạc Bắc Thần bây giờ mặt mày đỏ bừng, một dạng bất tỉnh nhân sự.

"...Làm sao bây giờ..." Nữ tử hoảng loạn không biết làm sao, người bên cạnh sốt rất cao, nếu không kịp chữa trị sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Nàng dứt khoát chạy ra ngoài, mở ra cửa nhìn đến bốn người phía trước thì gấp gáp nói: "Mau về phủ đem xe ngựa đến, Lạc Vương bị sốt..."

"Được!!!" Bốn người nghe xong thì kinh hãi, thật nhanh hoàn hồn lập tức gật đầu chạy xuống lầu.

Hai người chạy đi, hai người còn lại lo lắng đẩy cửa ra xông vào.

"Chủ tử..." Hai người chạy vào sau khi nhìn đến thì sợ hãi, bước đến bên giường hô lên.

Thấy Lạc Bắc Thần không có phản ứng thì họ sắc mặt tái đi, quan sát thì biết chủ tử đang sốt cao, kinh mạch lại hỗn loạn vô cùng, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

"Ngươi làm gì chủ tử?" Một tên trong đó giận dữ nhìn nữ tử quát lớn, thật nhanh bắt lấy cổ nàng như muốn siết cho nàng chết.

"Tinh Nhị bình tĩnh..." Tên còn lại vội vàng lên tiếng.

"Trước mắt bắt nàng lại, đợi chủ tử tỉnh người sẽ định đoạt." Hắn lại trầm giọng nói.

"Hừ..." Tinh Nhị nghe hắn nói thì cũng bình tĩnh lại, hừ nhẹ một tiếng buông ra nữ tử.

"Khụ khụ..." Nữ tử ôm cổ ho đến đỏ cả mặt, trong lòng âm thầm mắng bọn họ làm càn.

Nếu không phải nàng sai trước, thì bọn họ đã bị Hàn Âm Chưởng đông thành băng rồi!!

Nửa khắc sau.

Từ bên ngoài một người phá cửa chạy vào, người này là một nữ tử trên người mặc hắc y, nàng không xem có ai ở đây hay không, mà đến giường xốc lên Lạc Bắc Thần bế đi, trong lúc đi ngang nữ tử ánh mắt nàng hiện lên sát ý.

"Thật tốt quá là Lưu Trúc tỷ tỷ..." Hai Tinh Vệ thấy Lưu Trúc thì thở phào nhẹ nhõm, cũng chạy nàng theo ra ngoài.

Lưu Trúc dùng khinh công từ thang gác bay thẳng xuống dưới xe ngựa, chỉ trong chớp mắt thời gian, không phải tuyệt đối cao thủ sẽ không phát giác được có điều bất thường.

Xe ngựa đồng thời xảy ra chấn động nhỏ, ngựa hí một tiếng rồi phi nhanh đi.

Chiêu Chính Điện

"Ngô Hoàng vạn tuế...vạn tuế vạn vạn tuế..." Chúng đại thần quỳ xuống dập đầu, âm thanh lớn vang vọng chính điện.

"Tất cả ái khanh bình thân!" Hoàng Đế uy nghiêm phất tay một cái.

"Tạ bệ hạ." Mọi người cùng nhau đứng dậy.

Hoàng Đế nhìn bên hàng Quan Văn thì nhíu mày: "Đại Hoàng Tử cùng Tứ Hoàng Tử đâu?"

Không đợi có người phía dưới đứng ra trả lời, Mộ Công Công đã tiến lên khom người nói nhỏ vào tai hắn mấy câu.

Hoàng Đế nghe xong mặt trầm xuống, cố gắng áp chế lửa giận.

"Về việc biên cương trấn giữ, Vũ Tướng Quân đang bị thương không thể đi được, các ái khanh có đề cử gì không?" Hoàng Đế nghiêm nghị nhìn xuống hỏi.

"Khởi bẩm bệ hạ, vi thần xin đề cử một người." Bên Quan Võ bước ra một người quỳ xuống cung kính nói.

"Trương ái khanh đề cử Là ai?" Hoàng Đế nhìn hắn hỏi.

"Là Tề phó thống lĩnh." Hắn cung kính trả lời.

Hoàng Đế nghe xong thì không vội nói, trầm ngâm một lát thì nhìn xuống phía dưới hô: "Tề Việt!"

"Có vi thần." Tề Việt khi nghe có người đề cử bản thân cũng kinh ngạc, sau đó lại nghe thanh âm uy nghiêm truyền tới, hắn giật mình vội vàng bước ra quỳ xuống.

"Tề ái khanh có thể đảm nhiệm chức trách này không?" Hoàng Đế nhìn hắn trầm giọng hỏi.

"Thần xin dốc toàn lực bảo vệ biên cương, không phụ kỳ vọng của bệ hạ và dân chúng Lạc Thịnh!" Tề Việt cung kính kiên định thốt lên.

"Tốt! Ha ha... Ngươi về chuẩn bị, ý chỉ Mộ Công Công sẽ đọc sau." Hoàng Đế cười nói.

"Thần tuân mệnh." Tề Việt nói xong thì quay về vị trí.

Liễu Nghị cúi đầu, như một con hồ ly giảo hoạt cười.

Lạc Vương Phủ

Tại Tây Viện, trong một căn phòng lớn, trên giường một nam một nữ đang vận công trái phải hai bên vận khí truyền vào người ở giữa.

Một luồng khói trắng từ đỉnh đầu Lạc Bắc Thần nhả ra, mặc dù trán nàng mồ hôi cứ rỉ liên tục nhưng vẻ mặt lại hòa hoãn hơn rất nhiều, không còn thống khổ đau đớn như trước nữa.

Đứng bên cạnh là hai Tinh Vệ và nữ tử.

Vẻ mặt ai nấy đều lo lắng, nữ tử cũng không ngoại lệ.

Một khắc sau Lệnh Quân cùng Lưu Trúc thu công, đỡ Lạc Bắc Thần nằm xuống.

"Các ngươi bảo vệ chủ tử là như vậy sao?" Lệnh Quân xoay người, vẻ mặt phẫn nộ nhìn hai Tinh Vệ trầm giọng quát.

Hai người kia cúi đầu trầm mặc một lúc mới mở miệng: "Chủ tử thế nào?"

"Chủ tử bây giờ không sao..." Lần này là Lưu Trúc nói, nàng nhìn đến nữ tử thì mặt lạnh lẽo âm độ.

"Ngươi luyện Hàn Âm Công?"

"Đúng vậy." Nữ tử sửng sốt một chút, mới đáp.

"Nếu bọn ta đến trễ một chút có lẽ chủ tử đã bị Hàn Âm Công của ngươi phong bế kinh mạch, huyết dịch sôi trào mà chết..." Lưu Trúc giọng nói âm trầm ẩn chứa nội lực thốt lên.

Hai Tinh Vệ bị nội lực làm cho hít thở không thông mà lui lại vài bước, mắt trợn to ẩn chứa sát khí nhìn nữ tử.

"Nói! Ngươi là ai phái tới..." Nữ tử bất ngờ bị nội công bức bách, chưa kịp thở thì một cái bóng vụt đến bóp lấy cổ nàng quát hỏi.

"Khụ...ngươi.." Nữ tử mắt trợn trắng, muốn nói nhưng nói không ra lời nào.

"Nói!!!" Lệnh Quân ánh mắt như dao, quanh thân bừng bừng sát khí tỏa ra, tay dùng thêm sức, rống lên.

Nữ tử khóe môi tràn ra máu, cố giãy giụa tránh thoát nhưng tay người trước mặt vẫn vững như bàn thạch, nàng khó mà hoàn công.

"Lệnh Quân...không được..." Bất ngờ, thanh âm suy yếu từ phía sau truyền đến.

Nữ tử bị quăng sang một bên, thân thể nặng nề đập vào sàn nhà, sau đó khóe môi trào ra máu, ánh mắt mơ hồ rồi ngất đi.

"Chủ tử..." Hai người đỏ mắt chạy đến bên giường.

"Ta không sao...không cần lo lắng..khụ khụ." Lạc Bắc Thần lắc đầu nói xong thì ho khan hai tiếng, sắc mặt cũng dần dần hồng nhuận trở lại.

"Nàng vô tội...không nên làm khó..." Lạc Bắc Thần nhìn nữ tử ngất phía dưới, sau đó quay sang nhìn hai người nói.

"Thuộc hạ hiểu." Hai người nhìn nhau một lúc thì cung kính trả lời.

"Chủ tử.." Hai Tinh Vệ phía sau hoàn hồn thì chạy lại quỳ xuống hô lên.

"Ân ta không có việc gì, các ngươi đưa nàng về Bách Vũ Lâu đi..." Lạc Bắc Thần nhìn hai người lắc đầu rồi phân phó.

"Thuộc hạ rõ." Hai người đáp, sau đó đứng dậy bế nữ tử lên đưa đi.

"Thuộc hạ mạo muội hỏi một câu, nữ tử đó là ai?" Lưu Trúc lúc này mới lên tiếng.

"Theo như lời nàng nói, nàng là Trưởng Công Chúa Ái Lạp Quốc..." Lạc Bắc Thần nhớ lại lời đối thoại đêm qua, lại lục lọi ký ức, nàng mới ngẩng đầu chắc chắn nói.

"Nàng đến đây làm gì?" Hai người kinh ngạc đồng thời thốt lên, Công Chúa Ái Lạp đến Lạc Thịnh làm gì?

"Nàng đến trả thù..."

"Trả thù?" Hai người càng nghe thì càng mơ hồ, thù gì mà trả?

"Các ngươi có biết trận chiến hơn một năm trước của chúng ta với Ái Lạp không?" Lạc Bắc Thần hỏi.

"Thuộc hạ tất nhiên có nghe nói."

"Trận đó chúng ta thắng lớn, Quân Ái Lạp không một ai sống sót, sau đó Ái Lạp Đế đưa thư nghị hòa, vô điều kiện cấp chúng ta mười Thành Trì và trăm vạn lượng Hoàng Kim cùng vô số kỳ trân dị bảo!"

"Đúng là vậy."

"Nàng nói ta trước ngày trận chiến diễn ra, sai người ám sát chủ soái cũng chính là Thái Tử Ái Lạp năm đó, hắn chết quân bên đó như rắn mất đầu, chúng ta tận dụng thời cơ diệt sạch..." Lạc Bắc Thần trầm ngâm kể lại.

"Vậy nàng đến đây là vì báo thù!" Hai người nhìn nhau đồng thanh nói.

Nàng nói: "Đúng vậy."

"Phía sau có người hãm hại chủ tử." Lưu Trúc ánh mắt sắc bén, thanh âm cũng phát lạnh.

Lệnh Quân lắc đầu nói: "Chủ tử nói như vậy thì không thể thả nàng trở về."

"Nàng chỉ là một quân cờ, nàng vô tội." Lạc Bắc Thần lắc đầu không cho là đúng.

Lạc Bắc Thần nhìn bọn họ nói tiếp: "Các ngươi đi cho người điều tra hết thảy về vụ việc năm đó."

"Thuộc hạ tuân mệnh."

Hai người rời đi làm nhiệm vụ, Lạc Bắc Thần được tỳ nữ cho uống thuốc xong một chút liền ngủ, thương thế này có lẽ đợi một thời gian nàng mới xuống giường được.

Bách Vũ Lâu

Vị ma ma sau khi thấy chủ tử của mình ngất xỉu bị người đưa về thì hốt hoảng, đến khi kiểm tra nàng không bị nguy hiểm gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Nữ tử trên giường đôi mi khẽ giật, sau đó mắt chậm rãi mở ra.

"Chủ tử." Vị ma ma thấy nàng tỉnh thì vội đi đến bên giường hô lên.

"Ma ma? Ta không phải ở Lạc Vương Phủ sao?" Nữ tử nhìn thấy bà thì giật mình, mở miệng hỏi.

"Một canh giờ trước, người Lạc Vương phủ đưa người về đây." Vị ma ma cung kính trả lời.

"Bọn họ có nói gì không?"

"Không có nói gì."

Nữ tử trầm mặc một lúc, cắn cắn môi, trong mắt làm ra quyết định, nàng ngẩng đầu nhìn ma ma nói: "Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đến Lạc Vương Phủ."

"Vạn lần không thể, xin chủ tử nghĩ kỹ lại!" Vị ma ma khom người dứt khoát không đồng ý.

"Ma ma yên tâm, nàng sẽ không giết ta." Nữ tử lắc đầu nói không sao.

"Vạn nhất...."

"Không cần lo lắng, nếu nàng muốn giết ta thì sẽ không thả ta về." Nữ tử cười nhẹ trấn an bà, vì nàng biết nếu Lạc Bắc Thần muốn giết nàng thì đã giết từ đêm qua, không cần đợi đến bây giờ.

Chapter
1 Chương 1: Xuyên không
2 Chương 2: Tiến cung
3 Chương 3: bị phục kích
4 Chương 4: Vũ tướng quân gặp nguy
5 Chương 5: Lạc bắc thần bị đánh
6 Chương 6: Âm mưu bất thành
7 Chương 7: Liễu linh nhã
8 Chương 8: Đến phượng vân cung
9 Chương 9: Đại lão bản bách vũ lâu
10 Chương 10: lạc bắc thần ăn đau
11 Chương 11: suýt nữa mất mạng
12 Chương 12: Ái lạp tư - ngân vũ
13 Chương 13: Hữu kinh vô hiểm (thượng)
14 Chương 14: hữu kinh vô hiểm (hạ)
15 Chương 15: Trả thù
16 Chương 16: Ngân vũ rời đi
17 Chương 17: [h lạc nhã] ngoài ý muốn
18 Chương 18: Ngủ cùng phi tử của ca ca liễu linh nhã
19 Chương 19: Vũ dạ ca tức giận
20 Chương 20: nàng là bản công tử muốn!
21 Chương 21: Thủy quỳ y
22 Chương 22: Liêm sỉ không ăn được, dạ ca thì ăn được
23 Chương 23: tích vân
24 Chương 24: Ngoại quốc nhân
25 Chương 25: [h lạc phong] bị câu dẫn
26 Chương 26: Phong vô tâm
27 Chương 27: Nàng là nữ nhân của lạc vương
28 Chương 28
29 Chương 29: Đau lòng (hạ)
30 Chương 30: Thiên ý
31 Chương 31: Một đêm thời gian
32 Chương 32: Hết tâm vì người
33 Chương 33: Đại thọ (thượng)
34 Chương 34: Đại thọ (hạ) - nạp phi
35 Chương 35: Lại muốn giành nữ nhân với ta?
36 Chương 36: trận chiến tại chiêu yến điện
37 Chương 37: [h lạc phong]
38 Chương 38: Tiểu phong ghen
39 Chương 39: Dạ ca! ta phải đi...
40 Chương 40: Người ở lại...
41 Chương 41: Trên đường (thượng)
42 Chương 42: Trên đường (trung)
43 Chương 43: Trên đường (hạ)
44 Chương 44: Mai phục dưới hồ tùy sinh hà
45 Chương 45: Huyết nhuộm tùy sinh hà
46 Chương 46: Bạc cô bất bại
47 Chương 47: Tam vũ huyền thiên
48 Chương 48: Một tháng thăng trầm
49 Chương 49: Nữ nhân của ta cũng đánh chủ ý? sát!
50 Chương 50: Muốn làm đồ đệ của bản vương?
51 Chương 51: Bị ám sát - thiên địch của phong vô tâm
52 Chương 52: Nhận đồ đệ
53 Chương 53: Độc tôn
54 Chương 54: Cố sự
55 Chương 55: Đánh nhau ở lâm vực
56 Chương 56: Đến chu thục (thượng)
57 Chương 57: Đến chu thục (trung)
58 Chương 58: Đến chu thục (hạ)
59 Chương 59: lâm luân thị
60 Chương 60: Thực cốt hư - vạn sinh vực
61 Chương 61: quái lạ tại vạn sinh vực (thượng)
62 Chương 62: Quái lạ tại vạn sinh vực (hạ)
63 Chương 63: Biến quỷ!
64 Chương 64: Rắc rối (thượng)
65 Chương 65: rắc rối (hạ)
66 Chương 66: Nửa năm sau - tiết sơn trang
67 Chương 67: Tuyết vô song
68 Chương 68: Đại hội võ lâm (thượng)
69 Chương 69: Đại hội võ lâm (trung)
70 Chương 70: Đại hội võ lâm (hạ) - huyết nhuộm tiết sơn trang
71 Chương 71: Nhiếp toàn chạy - tân minh chủ
72 Chương 72: [h lạc song] trầm mê
73 Chương 73: phế chu tử bác
74 Chương 74: đến tích dương cung
75 Chương 75: ngân nguyệt thảm
76 Chương 76: huyền vụ sâm lâm
77 Chương 77: Diệt quỷ âm môn (thượng)
78 Chương 78: Diệt quỷ âm môn (hạ) - biến cố!
79 Chương 79: cái gì gọi là tử biệt? cái gì gọi là thống sở?
80 Chương 80: Hai năm sau
81 Chương 81: Phượng tộc
82 Chương 82: Chu liễm
83 Chương 83: Kế hoạch
84 Chương 84: khai màn
85 Chương 85: Đến nhạc tề
86 Chương 86: [h lạc uyển] sinh cho ta một hài tử được không?
87 Chương 87: mưu hữu mưu
88 Chương 88: Xảy ra chuyện
89 Chương 89: Bạc huyền đao xuất thế!
90 Chương 90: Vô ngã ngộ thương - huyết bất sát - bà cháu sơ ngộ
91 Chương 91: Tình thế ở lạc thịnh
92 Chương 92: Duyên đoạn nghĩa tuyệt (thượng)
93 Chương 93: duyên đoạn nghĩa tuyệt (hạ)
94 Chương 94: Sâu bọ cản đường - trở về lạc thịnh
95 Chương 95: lạc thịnh biến cố (thượng)
96 Chương 96: lạc thịnh biến cố (hạ)
97 Chương 97: Tạo hóa trêu người
98 Chương 98: Nhất tiễn tam điêu - tân đế
99 Chương 99: Chuẩn bị đại hôn
100 Chương 100: Làm rõ
101 Chương 101: Đại hôn (thượng)
102 Chương 102: Đại hôn (hạ) - tuyệt tình
103 Chương 103: [h] động phòng - lại có chuyện
104 Chương 104: Bừng tỉnh
105 Chương 105: tung tích túy sát doanh
106 Chương 106: Tâm tình
107 Chương 107: trở lại tây vực
108 Chương 108: Chủ thượng túy sát doanh
109 Chương 109: lục quốc tồn vong (thượng) - bất nhiễm hiện thế!
110 Chương 110: Lục quốc tồn vong (trung) - phồn âm ấn xuất thế!
111 Chương 111: Lục quốc tồn vong (hạ) - phụ tử gặp lại
112 Chương 112: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (nhất)
113 Chương 113: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (nhị)
114 Chương 114: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (tam)
115 Chương 115: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (tứ)
116 Chương 116: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (ngũ)
117 Chương 117: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (lục)
118 Chương 118: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (thất) - hồi kết cố sự
119 Chương 119: tuyết nguyệt khôi phục ký ức - bất nhiễm thống khổ
120 Chương 120: Nhân sinh tuyệt tình (thượng)
121 Chương 121: Nhân sinh tuyệt tình (trung)
122 Chương 122: Nhân sinh tuyệt tình (hạ)
123 Chương 123: tình kiếp (thượng)
124 Chương 124: Tình kiếp (hạ)
125 Chương 125: Khổ sở
126 Chương 126: Niệm thần tình phong chi kế
127 Chương 127: Kế thành - lạc phong hòa
128 Chương 128: Không phải thánh quỷ mà là thánh hại!
129 Chương 129: ái tình
130 Chương 130: Đại hôn - thiên quan tứ phúc (thượng)
131 Chương 131: [h lạc hân] đại hôn - thiên quan tứ phúc (hạ)
132 Chương 132: Nỗi đau đến bao giờ mới dứt?
133 Chương 133: Nhã nhi, ta nhớ nàng...
134 Chương 134: Hai năm sau - món quà đầy máu
135 Chương 135: Đại kiếp nạn (nhất)
136 Chương 136: Đại kiếp nạn (nhị)
137 Chương 137: Đại kiếp nạn (tam)
138 Chương 138: Đại kiếp nạn (tứ)
139 Chương 139: Đại kiếp nạn (ngũ)
140 Chương 140: Đại kiếp nạn (lục)
141 Chương 141: Đại kiếp nạn (thất)
142 Chương 142: Đại kiếp nạn (bát)
143 Chương 143: đại kiếp nạn (cửu)
144 Chương 144: Đau đớn tột cùng...
145 Chương 145: Năm năm thăng trầm
146 Chương 146: Ngoại vực - quân y
147 Chương 147: Quân y chính là quỷ thánh
148 Chương 148: Tìm được lạc bắc thần
149 Chương 149: tình phong lộ bản chất
150 Chương 150: Gặp lại sau ly biệt
151 Chương 151: Khoái lạc
152 Chương 152: [h lạc ca] điên cuồng
153 Chương 153: Bất ngờ
154 Chương 154: bắc nguyệt tức giận
155 Chương 155: trọn vẹn
156 Chương 156: Những tổ tông nghịch ngợm
157 Chương 157: Khiếm khuyết viên mãn
158 Chương 158: Đại kết cục - hoàn
Chapter

Updated 158 Episodes

1
Chương 1: Xuyên không
2
Chương 2: Tiến cung
3
Chương 3: bị phục kích
4
Chương 4: Vũ tướng quân gặp nguy
5
Chương 5: Lạc bắc thần bị đánh
6
Chương 6: Âm mưu bất thành
7
Chương 7: Liễu linh nhã
8
Chương 8: Đến phượng vân cung
9
Chương 9: Đại lão bản bách vũ lâu
10
Chương 10: lạc bắc thần ăn đau
11
Chương 11: suýt nữa mất mạng
12
Chương 12: Ái lạp tư - ngân vũ
13
Chương 13: Hữu kinh vô hiểm (thượng)
14
Chương 14: hữu kinh vô hiểm (hạ)
15
Chương 15: Trả thù
16
Chương 16: Ngân vũ rời đi
17
Chương 17: [h lạc nhã] ngoài ý muốn
18
Chương 18: Ngủ cùng phi tử của ca ca liễu linh nhã
19
Chương 19: Vũ dạ ca tức giận
20
Chương 20: nàng là bản công tử muốn!
21
Chương 21: Thủy quỳ y
22
Chương 22: Liêm sỉ không ăn được, dạ ca thì ăn được
23
Chương 23: tích vân
24
Chương 24: Ngoại quốc nhân
25
Chương 25: [h lạc phong] bị câu dẫn
26
Chương 26: Phong vô tâm
27
Chương 27: Nàng là nữ nhân của lạc vương
28
Chương 28
29
Chương 29: Đau lòng (hạ)
30
Chương 30: Thiên ý
31
Chương 31: Một đêm thời gian
32
Chương 32: Hết tâm vì người
33
Chương 33: Đại thọ (thượng)
34
Chương 34: Đại thọ (hạ) - nạp phi
35
Chương 35: Lại muốn giành nữ nhân với ta?
36
Chương 36: trận chiến tại chiêu yến điện
37
Chương 37: [h lạc phong]
38
Chương 38: Tiểu phong ghen
39
Chương 39: Dạ ca! ta phải đi...
40
Chương 40: Người ở lại...
41
Chương 41: Trên đường (thượng)
42
Chương 42: Trên đường (trung)
43
Chương 43: Trên đường (hạ)
44
Chương 44: Mai phục dưới hồ tùy sinh hà
45
Chương 45: Huyết nhuộm tùy sinh hà
46
Chương 46: Bạc cô bất bại
47
Chương 47: Tam vũ huyền thiên
48
Chương 48: Một tháng thăng trầm
49
Chương 49: Nữ nhân của ta cũng đánh chủ ý? sát!
50
Chương 50: Muốn làm đồ đệ của bản vương?
51
Chương 51: Bị ám sát - thiên địch của phong vô tâm
52
Chương 52: Nhận đồ đệ
53
Chương 53: Độc tôn
54
Chương 54: Cố sự
55
Chương 55: Đánh nhau ở lâm vực
56
Chương 56: Đến chu thục (thượng)
57
Chương 57: Đến chu thục (trung)
58
Chương 58: Đến chu thục (hạ)
59
Chương 59: lâm luân thị
60
Chương 60: Thực cốt hư - vạn sinh vực
61
Chương 61: quái lạ tại vạn sinh vực (thượng)
62
Chương 62: Quái lạ tại vạn sinh vực (hạ)
63
Chương 63: Biến quỷ!
64
Chương 64: Rắc rối (thượng)
65
Chương 65: rắc rối (hạ)
66
Chương 66: Nửa năm sau - tiết sơn trang
67
Chương 67: Tuyết vô song
68
Chương 68: Đại hội võ lâm (thượng)
69
Chương 69: Đại hội võ lâm (trung)
70
Chương 70: Đại hội võ lâm (hạ) - huyết nhuộm tiết sơn trang
71
Chương 71: Nhiếp toàn chạy - tân minh chủ
72
Chương 72: [h lạc song] trầm mê
73
Chương 73: phế chu tử bác
74
Chương 74: đến tích dương cung
75
Chương 75: ngân nguyệt thảm
76
Chương 76: huyền vụ sâm lâm
77
Chương 77: Diệt quỷ âm môn (thượng)
78
Chương 78: Diệt quỷ âm môn (hạ) - biến cố!
79
Chương 79: cái gì gọi là tử biệt? cái gì gọi là thống sở?
80
Chương 80: Hai năm sau
81
Chương 81: Phượng tộc
82
Chương 82: Chu liễm
83
Chương 83: Kế hoạch
84
Chương 84: khai màn
85
Chương 85: Đến nhạc tề
86
Chương 86: [h lạc uyển] sinh cho ta một hài tử được không?
87
Chương 87: mưu hữu mưu
88
Chương 88: Xảy ra chuyện
89
Chương 89: Bạc huyền đao xuất thế!
90
Chương 90: Vô ngã ngộ thương - huyết bất sát - bà cháu sơ ngộ
91
Chương 91: Tình thế ở lạc thịnh
92
Chương 92: Duyên đoạn nghĩa tuyệt (thượng)
93
Chương 93: duyên đoạn nghĩa tuyệt (hạ)
94
Chương 94: Sâu bọ cản đường - trở về lạc thịnh
95
Chương 95: lạc thịnh biến cố (thượng)
96
Chương 96: lạc thịnh biến cố (hạ)
97
Chương 97: Tạo hóa trêu người
98
Chương 98: Nhất tiễn tam điêu - tân đế
99
Chương 99: Chuẩn bị đại hôn
100
Chương 100: Làm rõ
101
Chương 101: Đại hôn (thượng)
102
Chương 102: Đại hôn (hạ) - tuyệt tình
103
Chương 103: [h] động phòng - lại có chuyện
104
Chương 104: Bừng tỉnh
105
Chương 105: tung tích túy sát doanh
106
Chương 106: Tâm tình
107
Chương 107: trở lại tây vực
108
Chương 108: Chủ thượng túy sát doanh
109
Chương 109: lục quốc tồn vong (thượng) - bất nhiễm hiện thế!
110
Chương 110: Lục quốc tồn vong (trung) - phồn âm ấn xuất thế!
111
Chương 111: Lục quốc tồn vong (hạ) - phụ tử gặp lại
112
Chương 112: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (nhất)
113
Chương 113: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (nhị)
114
Chương 114: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (tam)
115
Chương 115: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (tứ)
116
Chương 116: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (ngũ)
117
Chương 117: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (lục)
118
Chương 118: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (thất) - hồi kết cố sự
119
Chương 119: tuyết nguyệt khôi phục ký ức - bất nhiễm thống khổ
120
Chương 120: Nhân sinh tuyệt tình (thượng)
121
Chương 121: Nhân sinh tuyệt tình (trung)
122
Chương 122: Nhân sinh tuyệt tình (hạ)
123
Chương 123: tình kiếp (thượng)
124
Chương 124: Tình kiếp (hạ)
125
Chương 125: Khổ sở
126
Chương 126: Niệm thần tình phong chi kế
127
Chương 127: Kế thành - lạc phong hòa
128
Chương 128: Không phải thánh quỷ mà là thánh hại!
129
Chương 129: ái tình
130
Chương 130: Đại hôn - thiên quan tứ phúc (thượng)
131
Chương 131: [h lạc hân] đại hôn - thiên quan tứ phúc (hạ)
132
Chương 132: Nỗi đau đến bao giờ mới dứt?
133
Chương 133: Nhã nhi, ta nhớ nàng...
134
Chương 134: Hai năm sau - món quà đầy máu
135
Chương 135: Đại kiếp nạn (nhất)
136
Chương 136: Đại kiếp nạn (nhị)
137
Chương 137: Đại kiếp nạn (tam)
138
Chương 138: Đại kiếp nạn (tứ)
139
Chương 139: Đại kiếp nạn (ngũ)
140
Chương 140: Đại kiếp nạn (lục)
141
Chương 141: Đại kiếp nạn (thất)
142
Chương 142: Đại kiếp nạn (bát)
143
Chương 143: đại kiếp nạn (cửu)
144
Chương 144: Đau đớn tột cùng...
145
Chương 145: Năm năm thăng trầm
146
Chương 146: Ngoại vực - quân y
147
Chương 147: Quân y chính là quỷ thánh
148
Chương 148: Tìm được lạc bắc thần
149
Chương 149: tình phong lộ bản chất
150
Chương 150: Gặp lại sau ly biệt
151
Chương 151: Khoái lạc
152
Chương 152: [h lạc ca] điên cuồng
153
Chương 153: Bất ngờ
154
Chương 154: bắc nguyệt tức giận
155
Chương 155: trọn vẹn
156
Chương 156: Những tổ tông nghịch ngợm
157
Chương 157: Khiếm khuyết viên mãn
158
Chương 158: Đại kết cục - hoàn