Chương 111: Ngoại truyện 3: Người cha nham hiểm

Hôm nay, trời rất đẹp, ven hồ Como của Italia, một tòa biệt thự màu trắng mang phong cách Baroque được một màn mây xanh trên bầu trời che kín, yên tĩnh tú nhã.

Trên bầu trời có một dải mây nhỏ dài, lười biếng phiêu đãng, rất giống đuôi của một con mèo.

"Đường Tiểu Bảo! Đưa chiếc điều khiển máy bay con giấu ở sau lưng ra đây, sau đó ngoan ngoãn đi làm cho xong bài tập nghỉ hè của con đi!" Trong giọng nữ mười phần tức giận đó còn mang theo cả một chút hương vị êm ả, rất êm tai, rất quyến rũ, nhưng ngữ khí lại mang theo cả vẻ nghiêm túc.

Phía ngoài bãi cỏ của biệt thự, một đứa bé trai khoảng năm sáu tuổi mạnh mẽ đứng lại, cắn chặt răng, trừng mắt về phía người phụ nữ xinh đẹp động lòng người đứng trước mặt, tiếng nói non choẹt kháng nghị, "Không đâu, mẹ không có quyền can thiệp vào tự do thân thể của con! Còn nữa, Đường phu nhân, con lại một lần nữa phải sửa cho mẹ, tên của con là Đường Dục Thâm! Không phải Đường Tiểu Bảo!" Tên nhóc kia mặc một chiếc quần màu xanh, bên trong áo khoác là áo sơmi, đôi mắt ướt át tròn trịa, mặt mũi tinh xảo xinh đẹp, giờ phút này cậu bé đang thở phì phì nhìn mẹ mình.

Đám bạn của cậu đều rất hâm mộ vì cậu có một bà mẹ xinh đẹp thanh nhã, nhưng ngược lại cậu một chút cũng không thích. Mẹ cậu quá lợi hại, quá thông minh, lúc nào cũng có thể lôi hết tất cả những món đồ chơi mà cậu hao tổn tâm trí giấu đi ra ngoài, sau đó bắt cậu đi làm bài tập. Hơn nữa, còn gọi cậu bằng cái tên xấu xí "Đường Tiểu Bảo", cách gọi buồn cười nhàm chán này đã trở thành trò cười cho đám bạn của cậu nhiều lần rồi.

Lâm Cẩm Sắt ấn ấn cái đầu đau nhức, thật khó khăn để cải tạo tên nhóc xấu xa này, rõ ràng là chỉ biết ham chơi mà chỉ số thông minh lại cao như vậy, nghe những gì nó vừa nói xem, làm sao giống những lời của một đứa trẻ 6 tuổi chứ? Chắc chắn là di truyền những ý nghĩ xấu xa của ba nó rồi!

"Đường Tiểu Bảo..."

"Con không phải Đường Tiểu Bảo!" thằng bé phẫn nộ nhảy dựng lên

"Được rồi, không phải Đường Tiểu Bảo... Đường Dục Thâm tiên sinh, chúng ta có thể nói chuyện chút không?" Ngữ khí cô hòa hoãn hẳn, cô muốn nói chuyện với nó.

"Hừ, nói chuyện gì?" Đường Dục Thâm túm lắc lắc đầu không nhìn cô, cậu còn chưa nguôi giận đâu.

"... Ừ, như vậy đi, con chắc là biết rõ, có lẽ thầy giáo của con đã nói cho con rồi, IQ của con cao tới 180, hoàn toàn có khả năng tiếp thu rất nhiều kiến thức mới, con hiểu ý của mẹ chứ?" Lâm Cẩm Sắt kiềm chế cố gắng không giận dỗi, ôn nhu nói. Tiểu tử xấu xa này được ba nó chiều sinh hư, tính tình hư đốn đến mức không chấp nhận được, ăn mềm chứ không ăn cứng.

"Hừm." Đường Dục Thâm từ mũi hừ ra một tiếng, có vẻ không kiên nhẫn, "Có gì mẹ nói thẳng ra đi, quanh co lề mề quá."

Trời ạ! Tiểu tử thối!

Âm thầm nắm chặt bàn tay thành quyền, giọng nói của cô càng ôn nhu hơn, nhẹ nhàng từng bước, "Ừm... Con đã có điều kiện và đầu óc trời phú tốt như vậy, mẹ hy vọng con có thể quý trọng nó, có thể học tập thật tốt, sau này có thể dựa vào thành tựu của chính bản thân mà lập nghiệp, không phải dựa vào sự bao bọc của ba mẹ, con hiểu không?" Dừng một chút, cô nói tiếp "Mẹ rất không đồng ý với cách giáo dục của ba con, sau này mẹ sẽ bàn bạc với ba sau, cho nên cũng xin con phối hợp một chút, có thể chứ?" Đủ uyển chuyển đủ ôn hòa rồi chứ? Cô mẹ nó thật là ấm ức.

"Aha, mẹ nói xấu ba nhé! Con đi nói với ba!" Đường Dục Thâm vươn ngón tay mập mạp chỉ vào cô, giống như bắt được nhược điểm của cô, cười đến vui vẻ.

Cuộc đám phán hỏng bét.

Thằng quỷ gian xảo! Dám mơ hồ đổi sang một tiêu điểm khác, thành tinh rồi sao.

Cảm giác vô lực phát ra từ nơi nào đó thật sâu trong lòng, đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ

"Tiểu thâm, con lại bắt nạt mẹ hả?"

Quay đầu nhìn qua đó, ông xã của cô đang bước đôi chân dài đi về phía bọn họ, hắn vẫn còn mặc bộ tây trang khi đi làm, dáng người cao ngất, khuôn mặt anh tuấn, khóe miệng mỉm cười.

Tên nhóc kia vừa nhìn thấy ba, đôi mắt đã sáng lên, ôm điều khiển máy bay trong tay đi qua đó, đi tới trước mặt người đàn ông cao lớn kia, ôm chặt.

"Ba, con nói ba biết, mẹ vừa rồi nói xấu ba đấy." Nhanh nhẹn báo cáo.

"Ừm, thật không?"

Đường Lưu Nhan nghe vậy tựa tiếu phi tiếu nhìn thoáng qua bà xã của mình, người phía sau hung hăng lườm hắn, đột nhiên xoay người bước đi.

Với hai cha con cấu kết làm việc xấu này, cô càng nhìn càng thấy tức !

"Tiểu Thâm, ngoan nào, đi làm bài tập đi. Nhìn xem mẹ con giận rồi." Hắn vỗ vỗ đầu con, vẻ mặt ôn nhu nói.

Tên nhóc kia có chút không tình nguyện, mím đôi môi xinh xắn.

Đường Lưu Nhan buông cậu ra, ngồi thấp xuống để bằng với tầm mắt của cậu, thấp giọng nói, "Sau khi làm xong bài tập, ba sẽ tặng con một chú ngựa nhỏ." Sau đó nháy mắt, "Hừm ...nhưng không được để mẹ biết."

Mặt mũi tên nhóc kia cuối cùng cũng vui vẻ trở lại, cười một tiếng, ôm lấy cổ ba hôn lên đó một cái, "Yêu ba nhất!" Sau đó chạy đi, vui vẻ về phòng làm bài tập.

.........

Một đôi tay từ phía sau ôm lấy cô, "Bà xã, anh về rồi."

Cánh tay đang tưới nước cho hoa trong vườn cây bỗng nhiên cứng đờ, sau đó lại tiếp tục làm như không có chuyện gì xảy ra, "Ừm, em biết." Người cùng tiểu ma đầu lập kế đối phó với cô rốt cục cũng xuất hiện.

Một nụ hôn dài từ cần cổ trắng ngần mịn màng của cô chậm rãi dịch chuyển lên phía trên, cho đến khi nụ hôn chạm vào vành tai cô, lại nhẹ nhàng cắn cắn, một loại cảm giác tê dại không thể khống chế bắt đầu bốc lên, vòi hoa sen thiếu chút nữa rơi xuống, đầu cô chuyển động một chút, né tránh sự đụng chạm của hắn, sau đó xoay người căm tức nhìn hắn, "Họ Đường, anh chơi trò gì đây?"

Đường Lưu Nhan cười đến vô tội, còn có một chút mềm mại ủy khuất, "Không có, em vẫn giận sao?"

Lâm Cẩm Sắt nhìn hắn, rất lâu, đột nhiên hòa hoãn nói, "Em nghĩ, chúng ta hẳn là phải nói chuyện."

"Nói chuyện gì?" Hắn hứng thú nói.

Cô hít sâu một hơi, nói với chính mình phải thật bình tĩnh, "Anh không biết là anh cưng chiều con trai quá mức sao? Việc này là không đúng, anh sẽ hại nó." Lần này là lần đầu tiên hai vợ chồng họ bàn bạc về vấn đề giáo dục con cái, lúc trước cô vẫn chịu đựng không nói ra, nhưng không ngờ người đàn ông trước mặt cô càng lúc càng làm tới, đứa bé càng lớn hắn lại càng nuông chiều nó nhiều hơn.

Đường Lưu Nhan sửng sốt một hồi, đột nhiên cong môi lên lại qua đó, ôm chặt thắt lưng của vợ yêu, dán dán chặt lấy tai cô cười khẽ, "Anh không sai đâu, chỉ cần anh chiều nó, để cho nó thân thiết với anh hơn, như vậy, " hắn dừng lại, sau đó tâm trạng vô cùng vui vẻ, "Nó sẽ không cướp mất vợ yêu của anh."

Lâm Cẩm Sắt: "..."

"Huống hồ, em phải tin vào thuyết di truyền học, con của chúng ta, sau này sẽ không kém cỏi đâu." Dường như không nhận ra được sự cứng ngắc trên vẻ mặt của bà xã, hắn tiếp tục thanh thản nói, tuyệt đôi không hề lo lắng về tương lai của con.

"... Đường Lưu Nhan, anh thật ấu trĩ." Không ngờ, dục vọng chiếm giữ của hắn vẫn lớn đến vậy.

"Đó là lời khen cho anh sao, " hắn cười, "Vợ yêu của anh."

"Tóm lại anh không thể nuông chiều con cái như vậy, về sau muốn dạy dỗ cũng khó." Cô thanh thanh cổ họng, giả vờ mặc kệ sự nóng lên của hai má.

"Nghe lời em..." Trầm ngâm, "Nhưng vừa rồi anh đã đồng ý với nó rồi, sẽ tặng nó một con ngựa nhỏ."

Lâm Cẩm Sắt nguy hiểm nhướn mày, "Con ngựa nhỏ?"

Đường Lưu Nhan mỉm cười, "Yên tâm, chờ đến lúc nó làm xong bài tập, anh sẽ nói với nó rằng, tin tức bị lộ, đã bị mẹ biết, cho nên..."

Lâm Cẩm Sắt chau mày, "Đường Lưu Nhan, anh có thể ít nham hiểm chút không." Không trách nào từ bé tên nhóc kia đã không thân thiết với cô, thì ra ở giữa có người giở trò quỷ, châm ngòi ly gián, đâm bị thóc chọc bị gạo!

Người nào đó vẫn cười đến yêu nghiệt, "Vợ anh quá khen..."

...

Đáng thương cho Đường Tiểu Bảo đang vui mừng phấn chấn làm đề thi của lớp năm (mà nó mới có 6 tuổi là lớp 1 ấy), cho dù chỉ số thông minh có cao tới đâu cũng không ngờ chính mình đã bị người ba kính yêu nhất, sùng bái nhất, hoa hoa lệ lệ lừa dối từ lâu.

Chapter
1 Chương 1: “Hoa hồng” của giới luật sư
2 Chương 2: Chúng ta dừng ở đây đi
3 Chương 3: Chỉ có tớ, vĩnh viễn không tổn thương cậu
4 Chương 4: Dung thất
5 Chương 5: Đời này, tôi sẽ không bao giờ cho em đi
6 Chương 6: Sống, không thể buông tha
7 Chương 7: Cẩm Sắt, anh sắp kết hôn
8 Chương 8: Vì tình yêu, phải kiên nhẫn
9 Chương 9: Đại thần buông tay
10 Chương 10: Tôi phải làm sao với em bây giờ
11 Chương 11: Nhiều năm như vậy, em nợ anh một câu nói
12 Chương 12: Không yêu, lại muốn một mình độc chiếm
13 Chương 13: Giam cầm
14 Chương 14: Sợ ngài ăn tôi!
15 Chương 15: Sự cám dỗ
16 Chương 16: Nụ cười của anh
17 Chương 17: Tổng giám đốc mới
18 Chương 18: Cái gì gọi là say rượu loạn tính (P.1)
19 Chương 19: Cái gì gọi là say rượu loạn tính (P.2)
20 Chương 20: Đừng yêu hắn
21 Chương 21: Báu vật
22 Chương 22: Lần thứ ba gặp mặt
23 Chương 23: Ám sát
24 Chương 24: Ngô gia có nữ ngự tỷ
25 Chương 25: Đâm lao thì phải theo lao
26 Chương 26: Giai nhân quyến rũ như bông hoa đã gột rửa sạch sẽ
27 Chương 27: “Cẩu nam nữ”
28 Chương 28: Lễ vật
29 Chương 29: Ôm em…anh không thể
30 Chương 30: Thất Tịch vui vẻ
31 Chương 31: Yêu em đã thành thói quen
32 Chương 32: Đường Lưu Nhan, xem như ngài lợi hại
33 Chương 33: Đêm valentine tốt đẹp
34 Chương 34: Hoàng tử hành tây khởi binh hỏi tội
35 Chương 35: Không có đường quay lại
36 Chương 36: Tần gia
37 Chương 37: Lời nói dối ngọt ngào
38 Chương 38: Lún sâu
39 Chương 39: Chuyển biến
40 Chương 40: Thân bại danh liệt
41 Chương 41: Lợi dụng
42 Chương 42: Khoản lớn
43 Chương 43: Cẩm Sắt, em tới thật khéo
44 Chương 44: Tin hay không tùy em
45 Chương 45: Đường Lưu Nhan, chúng ta kết hôn đi
46 Chương 46: Nếu em muốn, tôi sẽ cho em
47 Chương 47: Chúng ta không kết hôn
48 Chương 48: Khách sạn-P.1
49 Chương 49: Khách sạn-P.2
50 Chương 50: Cứu chuộc
51 Chương 51: Chìm đắm
52 Chương 52: Thỏa hiệp
53 Chương 53: Làm chính em là tốt rồi
54 Chương 54: Miêu tả sinh động
55 Chương 55: Cảm ơn ngài cho tôi một đòn chí mạng
56 Chương 56: Đừng sợ, có anh ở đây
57 Chương 57: Tiểu thử ngưu đao
58 Chương 58: Lại một lần nữa bỏ qua
59 Chương 59: Cẩm Sắt, tôi tới đây đón em
60 Chương 60: Va chạm
61 Chương 61: Nhập vai
62 Chương 62: Ngẫu nhiên gặp mặt
63 Chương 63: Tình yêu hèn mọn
64 Chương 64: Nơi tối trong đôi mắt
65 Chương 65: Vì sao không thể là anh
66 Chương 66: Gặp lại
67 Chương 67: Chuyện này phải trách em
68 Chương 68: Băng hỏa lưỡng trọng thiên
69 Chương 69: Phát hiện ngoài ý muốn
70 Chương 70: Cố nhân
71 Chương 71: Ghen như trong truyền thuyết – P.1
72 Chương 72: Lâm lan
73 Chương 73: Có đôi khi, hận không thể bóp chết em
74 Chương 74: Ghen như trong truyền thuyết – P.2
75 Chương 75: Theo dõi
76 Chương 76: Hỗn huyết soái ca
77 Chương 77: Người phụ nữ của tôi
78 Chương 78: Chọc giận
79 Chương 79: Tâm tư của La Lạc
80 Chương 80: Nào, để tôi ôm em
81 Chương 81: Cường hôn
82 Chương 82: Chấp làm ma lại chi thành phật
83 Chương 83: Trình mi
84 Chương 84: Lễ cưới
85 Chương 85: Sự quen biết kì lạ
86 Chương 86: Hôn nhân không tình yêu
87 Chương 87: Phụ nữ đã có chồng
88 Chương 88: Đường Lưu Nhan, tôi lạnh
89 Chương 89: Đừng sợ
90 Chương 90: Tôi muốn giết nó
91 Chương 91: Đồ vật an ủi
92 Chương 92: Cô bé, em thật thông minh
93 Chương 93: Trái tim đều là của em
94 Chương 94: Lí do buồn vui
95 Chương 95: Bạo lực, cũng là một cách biểu thị tình hữu nghị
96 Chương 96: Như trước đây
97 Chương 97: Đừng để tôi coi thường em
98 Chương 98: Phương tâm
99 Chương 99: Về nhà thôi
100 Chương 100: Cái gọi là chân tướng
101 Chương 101: Mang tớ đi đi
102 Chương 102: Người đón chuyến bay
103 Chương 103: Bởi vì em quan trọng hơn
104 Chương 104: Chưa bao giờ ngừng yêu thương cô
105 Chương 105: Muôn sông nghìn núi
106 Chương 106: Chúng ta còn nhiều thời gian
107 Chương 107: Vật hi sinh
108 Chương 108: Kết thúc
109 Chương 109: Ngoại truyện 1: Học yêu anh một lần nữa
110 Chương 110: Ngoại truyện 2: Cuộc đời này khó thoát khỏi đôi cánh ấy
111 Chương 111: Ngoại truyện 3: Người cha nham hiểm
112 Chương 112: Ngoại truyện 4: Tình yêu có thể tới một lần nữa không?
Chapter

Updated 112 Episodes

1
Chương 1: “Hoa hồng” của giới luật sư
2
Chương 2: Chúng ta dừng ở đây đi
3
Chương 3: Chỉ có tớ, vĩnh viễn không tổn thương cậu
4
Chương 4: Dung thất
5
Chương 5: Đời này, tôi sẽ không bao giờ cho em đi
6
Chương 6: Sống, không thể buông tha
7
Chương 7: Cẩm Sắt, anh sắp kết hôn
8
Chương 8: Vì tình yêu, phải kiên nhẫn
9
Chương 9: Đại thần buông tay
10
Chương 10: Tôi phải làm sao với em bây giờ
11
Chương 11: Nhiều năm như vậy, em nợ anh một câu nói
12
Chương 12: Không yêu, lại muốn một mình độc chiếm
13
Chương 13: Giam cầm
14
Chương 14: Sợ ngài ăn tôi!
15
Chương 15: Sự cám dỗ
16
Chương 16: Nụ cười của anh
17
Chương 17: Tổng giám đốc mới
18
Chương 18: Cái gì gọi là say rượu loạn tính (P.1)
19
Chương 19: Cái gì gọi là say rượu loạn tính (P.2)
20
Chương 20: Đừng yêu hắn
21
Chương 21: Báu vật
22
Chương 22: Lần thứ ba gặp mặt
23
Chương 23: Ám sát
24
Chương 24: Ngô gia có nữ ngự tỷ
25
Chương 25: Đâm lao thì phải theo lao
26
Chương 26: Giai nhân quyến rũ như bông hoa đã gột rửa sạch sẽ
27
Chương 27: “Cẩu nam nữ”
28
Chương 28: Lễ vật
29
Chương 29: Ôm em…anh không thể
30
Chương 30: Thất Tịch vui vẻ
31
Chương 31: Yêu em đã thành thói quen
32
Chương 32: Đường Lưu Nhan, xem như ngài lợi hại
33
Chương 33: Đêm valentine tốt đẹp
34
Chương 34: Hoàng tử hành tây khởi binh hỏi tội
35
Chương 35: Không có đường quay lại
36
Chương 36: Tần gia
37
Chương 37: Lời nói dối ngọt ngào
38
Chương 38: Lún sâu
39
Chương 39: Chuyển biến
40
Chương 40: Thân bại danh liệt
41
Chương 41: Lợi dụng
42
Chương 42: Khoản lớn
43
Chương 43: Cẩm Sắt, em tới thật khéo
44
Chương 44: Tin hay không tùy em
45
Chương 45: Đường Lưu Nhan, chúng ta kết hôn đi
46
Chương 46: Nếu em muốn, tôi sẽ cho em
47
Chương 47: Chúng ta không kết hôn
48
Chương 48: Khách sạn-P.1
49
Chương 49: Khách sạn-P.2
50
Chương 50: Cứu chuộc
51
Chương 51: Chìm đắm
52
Chương 52: Thỏa hiệp
53
Chương 53: Làm chính em là tốt rồi
54
Chương 54: Miêu tả sinh động
55
Chương 55: Cảm ơn ngài cho tôi một đòn chí mạng
56
Chương 56: Đừng sợ, có anh ở đây
57
Chương 57: Tiểu thử ngưu đao
58
Chương 58: Lại một lần nữa bỏ qua
59
Chương 59: Cẩm Sắt, tôi tới đây đón em
60
Chương 60: Va chạm
61
Chương 61: Nhập vai
62
Chương 62: Ngẫu nhiên gặp mặt
63
Chương 63: Tình yêu hèn mọn
64
Chương 64: Nơi tối trong đôi mắt
65
Chương 65: Vì sao không thể là anh
66
Chương 66: Gặp lại
67
Chương 67: Chuyện này phải trách em
68
Chương 68: Băng hỏa lưỡng trọng thiên
69
Chương 69: Phát hiện ngoài ý muốn
70
Chương 70: Cố nhân
71
Chương 71: Ghen như trong truyền thuyết – P.1
72
Chương 72: Lâm lan
73
Chương 73: Có đôi khi, hận không thể bóp chết em
74
Chương 74: Ghen như trong truyền thuyết – P.2
75
Chương 75: Theo dõi
76
Chương 76: Hỗn huyết soái ca
77
Chương 77: Người phụ nữ của tôi
78
Chương 78: Chọc giận
79
Chương 79: Tâm tư của La Lạc
80
Chương 80: Nào, để tôi ôm em
81
Chương 81: Cường hôn
82
Chương 82: Chấp làm ma lại chi thành phật
83
Chương 83: Trình mi
84
Chương 84: Lễ cưới
85
Chương 85: Sự quen biết kì lạ
86
Chương 86: Hôn nhân không tình yêu
87
Chương 87: Phụ nữ đã có chồng
88
Chương 88: Đường Lưu Nhan, tôi lạnh
89
Chương 89: Đừng sợ
90
Chương 90: Tôi muốn giết nó
91
Chương 91: Đồ vật an ủi
92
Chương 92: Cô bé, em thật thông minh
93
Chương 93: Trái tim đều là của em
94
Chương 94: Lí do buồn vui
95
Chương 95: Bạo lực, cũng là một cách biểu thị tình hữu nghị
96
Chương 96: Như trước đây
97
Chương 97: Đừng để tôi coi thường em
98
Chương 98: Phương tâm
99
Chương 99: Về nhà thôi
100
Chương 100: Cái gọi là chân tướng
101
Chương 101: Mang tớ đi đi
102
Chương 102: Người đón chuyến bay
103
Chương 103: Bởi vì em quan trọng hơn
104
Chương 104: Chưa bao giờ ngừng yêu thương cô
105
Chương 105: Muôn sông nghìn núi
106
Chương 106: Chúng ta còn nhiều thời gian
107
Chương 107: Vật hi sinh
108
Chương 108: Kết thúc
109
Chương 109: Ngoại truyện 1: Học yêu anh một lần nữa
110
Chương 110: Ngoại truyện 2: Cuộc đời này khó thoát khỏi đôi cánh ấy
111
Chương 111: Ngoại truyện 3: Người cha nham hiểm
112
Chương 112: Ngoại truyện 4: Tình yêu có thể tới một lần nữa không?