Chương 112: Đau lòng

Xa xa nhìn thấy Tĩnh cô cô dẫn người lại đây, đã có nội thị đi vào trong đình truyền lời, Phó Minh Hoa vừa đến dưới góc đình, phía trên Thôi Quý phi đã vẫy tay với nàng: "Nguyên Nương mau tới đây."

Phó Minh Hoa được Tĩnh cô cô đỡ lên đình, Thôi Quý phi quan sát nàng từ trên xuống dưới vài lần, cười cười: "Càng lớn, con càng giống A Nguyên, ổn trọng cũng không kém bà ấy lúc thiếu niên bao nhiêu đâu."

Trong mắt Thôi Quý phi mang theo vẻ phức tạp, kéo tay Phó Minh Hoa, muốn nàng ngồi vào ghế đá bên cạnh.

Còn chưa vào hè, mặc dù trong đình có treo màn cỏ, nhưng hẳn là Thôi Quý phi đã ngồi được một lúc, bàn tay kia lạnh buốt giống như không có xương.

Trên ghế đá có đặt đệm gấm, trên bàn có trà nóng bánh ngọt, Thôi Quý phi mỉm cười: "Bánh ngọt chỉ sợ con ăn không quen, nếm thử trà này đi, cũng được lắm."

Mặc dù đồ ăn nơi này là đầu bếp trong nội cung làm ra, nhưng vẫn không bằng đầu bếp do bốn gia tộc bồi dưỡng ra, Thôi Quý phi cũng không động vào bánh ngọt trên bàn, nhưng lại ăn không ít hoa quả được cắt thành miếng nhỏ.

Tĩnh cô cô tự mình bưng ấm trà rót cho Phó Minh Hoa một chén, nàng cảm ơn bưng cái chén đặt lên môi, mí mắt rũ xuống.

Lễ hạ cho người, tất có sở cầu.

Nhưng Thôi Quý phi không thưởng đồ vật cho nàng, mà là trọng đãi nàng, việc này so với ban thưởng càng thêm có thể diện.

Nàng nhấp một ngụm trà, khi đặt lên bàn, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng ngoan ngoãn hơn, Thôi Quý phi nhìn nàng một cái, khuỷu tay chống trên bàn đá, tay vốn nắm thành quyền chống dưới cằm chậm rãi buông ra, nháy mắt ra hiệu cho đám người Tĩnh cô cô thối lui ra khỏi đình.

"Uống ngon không? Nếu thích, lát nữa ta cho người đưa một ít đến Trường Nhạc hầu phủ."

Lời này Thôi Quý phi cũng không phải đang hỏi nàng, Phó Minh Hoa lại uống hai ngụm trà, mới đặt chén lên bàn: "Đa tạ nương nương thương yêu."

Trong mắt Thôi Quý phi lộ ra ý cười thản nhiên.

Nếu như Thôi Quý phi đã thể hiện thành ý trước, Phó Minh Hoa cũng theo ý bà mở miệng: "Trông nương nương có vẻ gầy đi."

Nàng thức thời như thế, Thôi Quý phi ngược lại có chút ngoài ý muốn nhìn nàng một cái, cuối cùng thở dài: "Ta sao tốt lên được?"

Nói đến chỗ này, Thôi Quý phi nhìn Phó Minh Hoa, ánh mắt có chút lạnh lùng: "Lần này, Hoàng Thượng thiết yến trong Mẫu Đơn đình, ngoại trừ dẫn ta theo, ngay cả Quách tần cũng tới, nhưng Dung phi lúc trước được sủng ái thì lại không tới." Bà nói đến đây, hơi cong môi một cái, thẳng sống lưng, nhìn Phó Minh Hoa, gằn từng chữ: "Mọi người đều nói Dung phi thất sủng, Nguyên Nương, con thấy thế nào?"

Lúc trên đường đến Mẫu Đơn đình, cũng đã nghe Gia An Đế nói tiết Thượng tị lần này sẽ để Dung phi lại trong cung.

Trên phố có người đồn đại Dung phi được chiều quá sinh kiêu, chọc giận hoàng thượng, cho nên lần này đi Mẫu Đơn đình, là hoàng thượng có ý muốn cảnh cáo Dung phi.

Nhưng Phó Minh Hoa lại nghĩ khác.

"Chỉ sợ Dung phi nương nương không phải thất sủng." Phó Minh Hoa thốt ra lời này, trong mắt Thôi Quý phi dần lộ ra ánh sáng.

"Nói tiếp đi." Ngón tay Thôi Quý phi nhẹ nhàng vuốt hình thêu trên vạt áo rộng thùng thình của cung trang, khóe miệng khẽ nhếch, cổ vũ Phó Minh Hoa tiếp tục nói.

"Dung phi nương nương không phải người mới vào cung, có thể thịnh sủng không suy, tự nhiên là có bản lĩnh." Dựa theo thủ đoạn của Dung phi, trước khi vào cung đã có thể mê hoặc Gia An Đế, chớ đừng nói chi là sau khi vào cung, còn sinh một trai một gái cho Hoàng Thượng, địa vị càng thêm vững chắc.

"Cho nên, lý do bà ta không đến vườn mẫu đơn, hoặc là thân thể bà ta có bệnh, không tiện xuất cung, hoặc là..." Nàng nói đến đây, nhớ đến Dung phi kia như cười mà như không cười, gương mặt kiều mị tới tận xương.

Dung phi cũng không lớn tuổi, lại thêm được sủng, tuy nói sinh một trai một gái, nhưng chưa chắc không có khả năng mang thai nữa.

Lần này Gia An Đế khác thường để bà ta lại trong cung, không phải chán ghét mà vứt bà ta lại, thì nhất định là thương tiếc thân thể bà ta.

Trong cung, Dung phi không có khả năng bị thương, cũng không có khả năng mắc bệnh tật gì, nếu có đã sớm bị dời xuất cung.

Ngoại trừ bệnh nhẹ, còn một khả năng khác là bà ta mang thai, cho nên Gia An Đế lưu bà ta lại trong cung, một là lo lắng cho thân thể bà ta, hai là muốn giấu mọi người, tạo cảnh giả Dung phi bị thất sủng để chuyển dời sự chú ý của mọi người trong cung với bà ta.

Để đứa trẻ trong bụng Dung phi được ổn định.

Ánh mắt Thôi Quý phi vẫn chăm chú nhìn mặt Phó Minh Hoa, nghe nàng nói phân nửa thì dừng lại, không khỏi liền nở nụ cười: "Hoặc là cái gì?"

Bà nhẹ giọng hỏi một câu, ngữ khí có chút âm nhu.

"Truy nhi nói con thông tuệ, ta cho là nó váng đầu, bây giờ xem ra, quả nhiên nó nhìn không sai!"

"Dung phi mang thai." Thôi Quý phi bật cười, trong mắt lại là hàn quang lập lòe: "Đã hai tháng, Hoàng Thượng bảo vệ ả ta rất kỹ, nếu không phải trong cung ả ta có người của ta, lộ ra tin tức nói nguyệt sự ả ta bất thường, có lẽ ta cũng không biết."

Trong cung, mỗi người thị tẩm đều được ghi chép lại, để đảm bảo lai lịch con nối dõi của hoàng gia.

Mặc dù Dung phi luôn luôn được sủng ái, thời gian Gia An Đế sủng hạnh bà ta không ít, nhưng bởi vì tuổi cũng không còn nhỏ, sau khi sinh Yến Tín, đã nhiều năm như vậy nhưng bụng cũng không có tin tức, ai biết đến lúc này bà ta lại mang thai?

"Ta không đố kị, thật sự." Thôi Quý phi lắc đầu, từ khoảnh khắc bà bị Thôi gia đưa vào hoàng thành Lạc Dương, biết trái tim Gia An Đế không đặt lên người bà, bà đã tuyệt vọng rồi.

Bà cũng đã sớm nhận mệnh. Bà là nữ nhi của Thôi thị Thanh Hà, bà có xuất thân cao quý, bà có sứ mạng của mình.

Nếu có thể nhận được sự yêu quý thật lòng của Gia An Đế, tự nhiên cũng sẽ mềm mại ôn nhu, khéo léo hầu hạ trước mặt ông ta.

Nhưng nếu ông ta không có tâm, thì bà cũng không thèm để ý, như vậy thì bà sẽ càng muốn nhiều hơn.

Trước kia người người đều cho rằng bà và Dung phi bất hòa, ít nhiều cũng có liên quan đến chuyện tranh giành tình cảm.

Nhưng bà thật sự không thèm để ý chuyện Dung phi được sủng ái, bà nghĩ đến sau này, nghĩ đến sau khi Gia An Đế chết sẽ lưu lại ngôi vị Hoàng đế cho ai ngồi. Bây giờ cười được thì tính là cái gì? Quan trọng nhất là xem ai có thể cười đến cuối cùng.

Từ trước đến nay Dung phi được sủng ái, Gia An Đế có ý bảo vệ bà ta, thậm chí năm kia lúc Tịch tế sửa niên hiệu cũng dắt tay Yến Tín, được văn võ bá quan quỳ lạy.

Vốn dĩ tình huống đã bất lợi với mẹ con bà, lúc này Dung phi lại mang thai, tâm của Gia An Đế chỉ sợ sớm đã thiên vị bà ta, sao còn có thể nhớ rõ mẹ con bọn họ?

Vốn dĩ sự tình đã thuận lợi cho mẹ con nàng, lúc này Vương phi lại mang thai, trái tim của Hoàng đế Gia An có lẽ đã hướng về bà ta từ lâu rồi, làm sao còn nhớ đến mẹ con bọn họ?

"Trời không giúp ta." Sau khi Thôi Quý phi biết chuyện này, thì bực bội trong lòng, trà không nhớ cơm không nghĩ, sao lại có thể không gầy?

Giữa hàng lông mày của bà hiện lên vẻ u ám, "Ta muốn..." Bà muốn chuẩn bị phương thuốc, đánh rớt cốt nhục trong bụng Dung phi.

Thôi thị truyền thừa nhiều năm, bí dược không ít, phương thuốc bí mật của cung đình tiền triều cũng có rất nhiều, muốn diệt cục thịt kia trong bụng Dung phi không phải quá dễ dàng sao?

Thôi Quý phi híp mắt, Phó Minh Hoa đưa tay đặt lên mu bàn tay bà, bà lập tức rút bàn tay lại, lại bị Phó Minh Hoa bắt lấy.

"Nương nương, đây là chuyện tốt."

Thôi Quý phi không hiểu sao nàng lại nói lời này, không khỏi khựng lại, lại sững sờ tùy ý nàng nắm tay mình ở trong lòng bàn tay.

"Chuyện tốt?"

Bà hỏi ngược lại một tiếng, sau khi khi bình tĩnh lại hai đầu lông mày giống như cũng không còn vẻ giật mình nữa.

"Việc này nói thế nào?"

Chapter
1 Chương 1: Hầu Phủ
2 Chương 2: Tạ Thị
3 Chương 3: Hỏi Thăm
4 Chương 4: Thỉnh An
5 Chương 5: Yêu Cầu
6 Chương 6: Minh Hà
7 Chương 7: Bị Phạt
8 Chương 8: Cô Mẫu
9 Chương 9: Chủ Ý
10 Chương 10: Cảm Thấy Bất An
11 Chương 11: Tề Thị
12 Chương 12: Lợi ích
13 Chương 13: Tâm tư
14 Chương 14: Nghi ngờ
15 Chương 15: Gặp gỡ
16 Chương 16: Cáo trạng
17 Chương 17: Chịu thiệt
18 Chương 18: Tính toán
19 Chương 19: Tổ phụ
20 Chương 20: Mưu quyền
21 Chương 21: Tình yêu của mẫu thân
22 Chương 22: Mượn vận
23 Chương 23: Yến Truy
24 Chương 24: Ban thưởng
25 Chương 25: Trâm hoa
26 Chương 26: Rắc rối
27 Chương 27: Quên mất
28 Chương 28: Đến chơi
29 Chương 29: Thoại bản
30 Chương 30: Đốt đi
31 Chương 31: Khó xử
32 Chương 32: Tức giận
33 Chương 33: Ý chỉ
34 Chương 34: Đả thương
35 Chương 35: Giang Châu
36 Chương 36: Mục đích đến
37 Chương 37: Lạp tế [1]
38 Chương 38: Đọc thơ
39 Chương 39: Quách tần
40 Chương 40: Đập phá
41 Chương 41: Giết gà
42 Chương 42: Dọa khỉ
43 Chương 43: Ngọn nguồn
44 Chương 44: Bị bệnh
45 Chương 45: Thăm viếng
46 Chương 46: Xui xẻo
47 Chương 47: Tình cờ gặp gỡ
48 Chương 48: Đề nghị
49 Chương 49: Chán ghét
50 Chương 50: Tiết gia
51 Chương 51: Đan Dương
52 Chương 52: Ngọc lang
53 Chương 53: Mượn quần áo
54 Chương 54: Bất công
55 Chương 55: Nhận làm con thừa tự
56 Chương 56: Rời khỏi
57 Chương 57: Đầu năm
58 Chương 58: Mâu thuẫn
59 Chương 59: Bị trừng phạt
60 Chương 60: Cầu xin
61 Chương 61: Du xuân
62 Chương 62: Ngụy thị
63 Chương 63: Khiêu khích
64 Chương 64: So tài
65 Chương 65: Quỷ kế
66 Chương 66: Mưa to
67 Chương 67: Xảy ra chuyện
68 Chương 68: Chết theo chủ
69 Chương 69: Đưa tiễn
70 Chương 70: Chuyện trò
71 Chương 71: Tương trợ
72 Chương 72: Nói chuyện với nhau
73 Chương 73: Ban thưởng
74 Chương 74: Sinh nhật
75 Chương 75: Tết Trung Nguyên (Rằm tháng bảy)
76 Chương 76: Xuất hành
77 Chương 77: Dương thị
78 Chương 78: Ngắm cảnh
79 Chương 79: Váy bẩn
80 Chương 80: Tỷ muội
81 Chương 81: Đề nghị
82 Chương 82: Phục thù
83 Chương 83
84 Chương 84: Tới chơi
85 Chương 85: Khóc lóc
86 Chương 86: Đòi tiền
87 Chương 87: Giáo huấn
88 Chương 88: Cẩm Viên
89 Chương 89: Bỏ đi
90 Chương 90: Hòa hảo
91 Chương 91: Cân nhắc
92 Chương 92: Mục đích
93 Chương 93: Hố hổ
94 Chương 94: Mũi nhọn
95 Chương 95: Mời
96 Chương 96: Xem tướng
97 Chương 97: Cầu xin
98 Chương 98: Nguyên nhân
99 Chương 99: Hậu quả
100 Chương 100: Ý tốt
101 Chương 101: Tuyển chọn
102 Chương 102: Dặn dò
103 Chương 103: Tô thị
104 Chương 104: Là ai
105 Chương 105: Lũng Tây
106 Chương 106: Khuyên bảo
107 Chương 107: Kích động
108 Chương 108: Ngưỡng mộ trong lòng
109 Chương 109: Nhắc nhở
110 Chương 110: Chỉ cầu
111 Chương 111: Triệu kiến
112 Chương 112: Đau lòng
113 Chương 113: Xuất mưu
114 Chương 114: Bày mưu
115 Chương 115: Báo ân
116 Chương 116: Bất ngờ
117 Chương 117: Khách khứa
118 Chương 118: Bị thương
119 Chương 119: Cẩn thận
120 Chương 120: Xảy ra chuyện
121 Chương 121: Rơi xuống nước
122 Chương 122: Chất vấn
123 Chương 123: Cho gọi
124 Chương 124: Tặng hương
125 Chương 125: Lòng trung thành
126 Chương 126: Gây khó dễ
127 Chương 127: Thêm dầu
128 Chương 128: Thêm dầu
129 Chương 129: Hiếm thấy
130 Chương 130: Gặp gỡ
131 Chương 131: Dư nghiệt
132 Chương 132: Dạy ta
133 Chương 133: Đắc tội
134 Chương 134: Âm thị
Chapter

Updated 134 Episodes

1
Chương 1: Hầu Phủ
2
Chương 2: Tạ Thị
3
Chương 3: Hỏi Thăm
4
Chương 4: Thỉnh An
5
Chương 5: Yêu Cầu
6
Chương 6: Minh Hà
7
Chương 7: Bị Phạt
8
Chương 8: Cô Mẫu
9
Chương 9: Chủ Ý
10
Chương 10: Cảm Thấy Bất An
11
Chương 11: Tề Thị
12
Chương 12: Lợi ích
13
Chương 13: Tâm tư
14
Chương 14: Nghi ngờ
15
Chương 15: Gặp gỡ
16
Chương 16: Cáo trạng
17
Chương 17: Chịu thiệt
18
Chương 18: Tính toán
19
Chương 19: Tổ phụ
20
Chương 20: Mưu quyền
21
Chương 21: Tình yêu của mẫu thân
22
Chương 22: Mượn vận
23
Chương 23: Yến Truy
24
Chương 24: Ban thưởng
25
Chương 25: Trâm hoa
26
Chương 26: Rắc rối
27
Chương 27: Quên mất
28
Chương 28: Đến chơi
29
Chương 29: Thoại bản
30
Chương 30: Đốt đi
31
Chương 31: Khó xử
32
Chương 32: Tức giận
33
Chương 33: Ý chỉ
34
Chương 34: Đả thương
35
Chương 35: Giang Châu
36
Chương 36: Mục đích đến
37
Chương 37: Lạp tế [1]
38
Chương 38: Đọc thơ
39
Chương 39: Quách tần
40
Chương 40: Đập phá
41
Chương 41: Giết gà
42
Chương 42: Dọa khỉ
43
Chương 43: Ngọn nguồn
44
Chương 44: Bị bệnh
45
Chương 45: Thăm viếng
46
Chương 46: Xui xẻo
47
Chương 47: Tình cờ gặp gỡ
48
Chương 48: Đề nghị
49
Chương 49: Chán ghét
50
Chương 50: Tiết gia
51
Chương 51: Đan Dương
52
Chương 52: Ngọc lang
53
Chương 53: Mượn quần áo
54
Chương 54: Bất công
55
Chương 55: Nhận làm con thừa tự
56
Chương 56: Rời khỏi
57
Chương 57: Đầu năm
58
Chương 58: Mâu thuẫn
59
Chương 59: Bị trừng phạt
60
Chương 60: Cầu xin
61
Chương 61: Du xuân
62
Chương 62: Ngụy thị
63
Chương 63: Khiêu khích
64
Chương 64: So tài
65
Chương 65: Quỷ kế
66
Chương 66: Mưa to
67
Chương 67: Xảy ra chuyện
68
Chương 68: Chết theo chủ
69
Chương 69: Đưa tiễn
70
Chương 70: Chuyện trò
71
Chương 71: Tương trợ
72
Chương 72: Nói chuyện với nhau
73
Chương 73: Ban thưởng
74
Chương 74: Sinh nhật
75
Chương 75: Tết Trung Nguyên (Rằm tháng bảy)
76
Chương 76: Xuất hành
77
Chương 77: Dương thị
78
Chương 78: Ngắm cảnh
79
Chương 79: Váy bẩn
80
Chương 80: Tỷ muội
81
Chương 81: Đề nghị
82
Chương 82: Phục thù
83
Chương 83
84
Chương 84: Tới chơi
85
Chương 85: Khóc lóc
86
Chương 86: Đòi tiền
87
Chương 87: Giáo huấn
88
Chương 88: Cẩm Viên
89
Chương 89: Bỏ đi
90
Chương 90: Hòa hảo
91
Chương 91: Cân nhắc
92
Chương 92: Mục đích
93
Chương 93: Hố hổ
94
Chương 94: Mũi nhọn
95
Chương 95: Mời
96
Chương 96: Xem tướng
97
Chương 97: Cầu xin
98
Chương 98: Nguyên nhân
99
Chương 99: Hậu quả
100
Chương 100: Ý tốt
101
Chương 101: Tuyển chọn
102
Chương 102: Dặn dò
103
Chương 103: Tô thị
104
Chương 104: Là ai
105
Chương 105: Lũng Tây
106
Chương 106: Khuyên bảo
107
Chương 107: Kích động
108
Chương 108: Ngưỡng mộ trong lòng
109
Chương 109: Nhắc nhở
110
Chương 110: Chỉ cầu
111
Chương 111: Triệu kiến
112
Chương 112: Đau lòng
113
Chương 113: Xuất mưu
114
Chương 114: Bày mưu
115
Chương 115: Báo ân
116
Chương 116: Bất ngờ
117
Chương 117: Khách khứa
118
Chương 118: Bị thương
119
Chương 119: Cẩn thận
120
Chương 120: Xảy ra chuyện
121
Chương 121: Rơi xuống nước
122
Chương 122: Chất vấn
123
Chương 123: Cho gọi
124
Chương 124: Tặng hương
125
Chương 125: Lòng trung thành
126
Chương 126: Gây khó dễ
127
Chương 127: Thêm dầu
128
Chương 128: Thêm dầu
129
Chương 129: Hiếm thấy
130
Chương 130: Gặp gỡ
131
Chương 131: Dư nghiệt
132
Chương 132: Dạy ta
133
Chương 133: Đắc tội
134
Chương 134: Âm thị