Chương 114: Tôi tên là Hướng Oản

“Nghỉ đánh——” Hoa Chân tiêu sái vung tay lên, sau đó rời đi, không có chút nào giống với phong độ đại hiệp.

Chưa nghe nói qua người nào hạ chiến thư, sau đó đánh một nửa lại bỏ đi.

Nhưng cô là Hoa Chân, Hoa Chân làm việc chưa bao giờ giống lẽ thường.

Đồng Trác Khiêm cũng không cho phép, thân hình anh đột nhiên không tiếng động xuất hiện trước mặt Hoa Chân, sau đó ngăn cô lại, cặp mắt lạnh lùng nhìn cô: “Muốn đi cũng được, đem thuốc giải virus trong người Phục Linh cho tôi.”

“Tại sao? Anh không đánh thắng tôi, tại sao phải cho anh?”

Đồng Trác Khiêm nặng nề hừ, nói: “Vậy tới, tiếp tục đánh, đừng giống như thằng nhóc nói lời không giữ lấy lời, không dám đánh với tôi sao?”

Phép khích tướng.

Hoa Chân khinh thường hừ lạnh: “Mau tránh ra, đừng lãng phí thời gian của tôi.”

Trong phút chốc, không khí bởi vì câu nói này của Hoa Chân mà bắt đầu đông đặc.

“Đừng làm ông đây xem thường cô.”

“Mau tránh ra!” Hoa Chân động thủ, ngón tay mảnh khảnh giống như tia chớp bay tới, sức mạnh xuyên qua gió lạnh, mang theo nồng đậm sát khí, đánh úp về phía cổ Đồng Trác Khiêm.

Mà phản ứng của Đồng Trác Khiêm cũng rất nhanh chóng, trong nháy mắt liền tránh ra, sau đó bắt đầu công kích.

Hoa Chân nói không đánh lại bắt đầu đánh, không có cảm thấy xấu hổ khi không tuân thủ lời hứa chút nào.

Nhưng cô là con gái, có quyền lợi nuốt lời.

Đồng Trác Khiêm không thể nào biết được nguyên nhân làm cho cô ngừng đánh, dù sao cô cũng là con gái, có thể làm cho cô thất thần, chỉ có thể là tình cảm.

Sẽ không còn vấn đề nào khác.

Từ trong chiêu thức ác liệt đó, anh cảm nhận được áp lực có thể giết chết người, còn có thật sâu tức giận, Đồng Trác Khiêm chợt xuất hiện dự cảm.

Đúng.

Hoa Chân không có dùng hết lực.

Đúng vậy, chính xác là như vậy.

Trong chớp nhoáng này, đột nhiên Đồng Trác Khiêm nở nụ cười giễu cợt, Hoa Chân đi tới Trung Quốc tìm anh khiêu chiến, chỉ là lấy cớ mà thôi.

Mục đích thật sự là những thứ khác.

Anh có chút tức giận, lực đạo trên tay càng sâu hơn, ra chiêu càng sắc bén, giống như chiến đấu từ trong cơn thịnh nộ.

Đây mới là thời gian trận chiến chính thức bắt đầu.

“A——” Âm thanh kỳ lạ vang lên.

Trận gió nhẹ nhàng thổi tới, trong nháy mắt có người xen kẽ qua hai người đang chiến đấu, đột nhiên Hoa Chân cảm thấy kỳ lạ.

Có người đụng vào cô một cái, sau đó cảm giác kỳ lạ liền biến mất.

Lạc Lịch đang yên lặng ngồi bên cạnh xem đấu, một đạo bóng dáng đột nhiên dừng lại bên cạnh hắn.

Mái tóc thoải mái xinh đẹp, con ngươi uyển chuyển màu xanh biếc giống như người ngoại quốc, lông mày thẳng tắp, giống như là thanh gươm chưa từng ra khỏi vỏ, trong tay cô ta cầm một bình nhỏ, không chút kiên kỵ mở ra, đặt lên mũi ngửi ngửi, sau đó giơ hai tay lên, la lớn.

“Hắc, vậy đi, đừng đánh nữa, thuốc giải ở chỗ tôi.”

Cuộc chiến tạm ngưng——

Hai người, hai gương mặt quay đầu nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện trên mặt đất bằng phẳng.

Đúng vậy, con gái.

Mặc quần jean rách, áo sơ mi chín mươi chín tệ thường bán trên vỉa hè, còn có biểu tượng hai cô gái trên áo.

Tóc của cô ta rất ngắn, bay lên trong cơn gió vù vù, giống như cành liễu lơ lửng, mà xinh đẹp nhất chính là ánh mắt cô ta, thâm thuý giống như vũng nước xoáy, chỉ cần nhìn một cái, liền bị rơi vào thật sâu.

Sắc trời tối tăm, ánh sáng chiếu lên mặt cô ta, nặng nề khác thường, giống như bệnh nhân lao sắp từ bỏ cuộc đời.

Thật là đáng tiếc cho gương mặt như vậy, không thể đẩy lùi bệnh tật, thật giống như muốn chết mà không chết được.

Làm người ta lo lắng.

Trong nháy mắt người kia xuất hiện, Đồng Trác Khiêm nhíu mày, giống như là cực kỳ ngoài ý muốn.

Người nọ cũng biết Đồng Trác Khiêm cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ tay lên trời: “Ý tứ phía trên.”

Giọng nói cực kỳ thanh lệ, mang theo khàn khàn và từ tính, mị hoặc lòng người.

Hoa Chân cũng khôi phục lại bình tĩnh, nhìn bình sứ trong tay cô ta, sau đó sờ thắt lưng của mình, vẻ mặt hung ác, nói: “Đ*t em gái cô.”

Cô gái không thèm để ý chút nào, phất tay: “Nhà tôi không có em gái, hoan nghênh cô đ*t em trai tôi.”

“Cô là ai? Có tin bà đây làm thịt cô hay không?”

Sau khi cô gái đó nghe xong lời này liền trực tiếp nằm ở trên đất, không để ý Lạc Lịch ở bên cạnh chút nào, trả lời Hoa Chân.

“Tôi tên là Hướng Oản, bây giờ tôi là người đào phần mộ tổ tiên nhà cô.”

Phốc——

Lạc Lịch cảm thấy buồn cười, bật cười, nụ cười này của anh không có ý gì hết, nhưng lại giống như ngòi nổ, trong nháy mắt nổ tung, Hoa Chân bỏ rơi Đồng Trác Khiêm bên cạnh, trực tiếp nhảy đến chỗ Hướng Oản đang nằm, sau đó đá chân.

Hướng Oản nhẹ nhàng giơ tay lên, liền cản được chân của Hoa Chân, sau đó dùng sức nắm chặt.

Trong nháy mắt, Hoa Chân liền cảm thấy đau đớn đánh thẳng lên đầu não, cô lập tức tránh ra, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Hướng Oản, nói: “Cô là——”

“Ừ——” Đột nhiên Hướng Oản chỉ chỉ phía sau lưng mình: “Một đám ngu ngốc, đánh thật hăng say, ngay cả việc có người đi theo cũng không biết.”

Cô vừa nói như vậy, ba người lập tức ngừng thở, sau đó lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Hô hấp.

Đúng vậy, hô hấp yếu ớt.

Lại còn đứt quãng, mang theo một tia nức nở.

Hướng Oãn gãi gãi đầu nói: “Thật ngại quá, mới vừa rồi gặp được đám người lén lút giữa đường, liền thuận tay giải quyết, ừ, là ở chỗ đó, đi xem một chút đi, thuận tiện mang về thẩm vấn.”

Đồng Trác Khiêm dẫn đầu đi đến nơi Hướng Oản chỉ, anh nghiêng đầu, sau đó nhìn thấy thảm cảnh không nỡ nhìn, nhíu mày.

Nhìn cái đống này, giống như một người đàn ông, cả người đều là vết máu, tay chân mở ra theo tư thế quỷ dị, ngoằn ngoèo, Đồng Trác Khiêm liếc thấy người nọ bởi vì toàn bộ tay chân gảy lìa mà lâm vào hôn mê.

Mà chuyện làm cho lòng người kinh sợ chính là, từ bụng người đàn ông kia trở xuống, đầu gối trở lên có một mảnh máu thịt hỗn loạn, hình như còn có một chút dấu vết khả nghi.

Đột nhiên, Đồng Trác Khiêm cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Giết người bằng một phát súng không được sao? Tại sao phải lấy chân đạp một lần lại một lần, ma sát lên chỗ đó, cho đến khi nó biến thành thịt vụn mới thôi.

Tóm lại, đối với thói quen thích đạp chim này của Hướng Oản, Đồng gia không có cách nào chấp nhận, trước kia chỉ nghe nói qua, bây giờ được tận mắt nhìn thấy, đúng là cảm giác có chút đau.

Hoa Chân cũng đi tới nhìn một chút, lập tức nổi đầy da gà, cô vẫn kiêu ngạo với kỹ thuật làm thịt người không thấy máu của mình, nhưng cô gái này còn ngoan độc hơn.

Lai Lịch cũng đi tới, lúc nhìn thấy cái đó, liền che kín hạnh phúc của mình, cười đến xinh đẹp khác thường: “Khẩu vị của Hướng tiểu thư thật là nặng.”

Ánh mắt Hướng Oản lập tức dời đến bộ vị của Lạc Lịch, sau đó nói: “Qúa nhỏ, không có hứng thú.”

Ách——

Nhỏ?

Đột nhiên Lạc Lịch quay đầu nhìn Hoa Chân, ánh mắt nhích tới nhích lui, giống như đang hỏi: nhỏ sao? Nhỏ sao? Thật sự nhỏ sao?

Vẻ mặt Hoa Chân đỏ lên, cô gái luôn mạnh mẽ tỉnh táo từ trước đến giờ lại đỏ mặt, mặc dù kỳ lạ, nhưng nhìn thật xinh đẹp.

Trí nhớ của cô quay trở lại một đêm điên cuồng kích tình từ rất lâu.

Sau đó mặt của cô càng thêm đỏ.

Ai nói nhỏ? Nhỏ sẽ đau như vậy sao?

Nhìn ánh mắt trao đổi giữa hai người, Hướng Oản cười cười: “Tôi nói giỡn, tôi chưa từng thấy qua, với lại, tôi không thích dạng đàn ông ẻo lả như thế, tôi thích——Đồng g—i—a——” Một chữ cuối cùng kia kéo thật là dài, làm cho Đồng Trác Khiêm run rẩy, sau đó Hướng Oản lấy tư thế Titanic chìm xuống biển ôm lấy Đồng Trác Khiêm.

Đồng Trác Khiêm lập tức tránh ra, không muốn để ý cô gái không có đạo đức này.

“Hừ, nếu anh cho tôi ôm một cái, sờ một cái, nói không chừng tôi sẽ cho anh thuốc giải, bằng không cô gái của anh sẽ chờ——”

Ánh mắt Đồng gia nhíu lại, Hướng Oản cười cười, không nói mấy chữ cuối cùng kia ra khỏi miệng, mỉm cười hỏi: “Có cho sờ hay không?”

“Cô còn chưa sờ đủ sao?”

Không nói còn tốt, vừa nói ra những lời này, Hoa Chân và Lạc Lịch liền hiểu lầm, lấy ánh mắt gian phu dâm phụ nhìn Đồng Trác Khiêm và Hướng Oản.

Sắc mặt Đồng Trác Khiêm lạnh lẽo.

Nghĩ cái gì vậy? Trước khi nhìn thấy Hướng Oản cũng biết thần kinh cô gái này có vấn đề, thấy đàn ông liền muốn giở trò, không có chút kiên kỵ nào.

Anh chỉ nói là, binh lính và thượng cấp, những người trong nhà nước kia, có ai mà chưa bị cô ta sờ qua sao?

Hướng Oản nghe anh nói như vậy, lại thở dài xa xôi, thật giống như Đậu Nga kêu oan.

“Mẹ kiếp, bây giờ cả ngày đều sống trong học viện nữ sinh, liếc mắt nhìn xung quanh, máy bay rơi đầy đất, đôi chân lại giống như rừng rậm, tôi sắp sụp đổ rồi, ghê tởm nhất là, sau khi ăn cơm, một đám nhóc nhỏ tuổi não tàn còn tới trêu đùa tôi.”

“Kết quả sao?” Những lời này là Lạc Lịch hỏi.

Hướng Oản cười một tiếng: “Đánh về với ông bà.”

Quả nhiên là như vậy.

“Ừ——” Hướng Oản trực tiếp ném thuốc giải cho Đồng Trác Khiêm, sau đó xoay người rời đi: “Tôi trở về học viện, nếu không lát nữa thầy giáo điểm danh, bị phát hiện, phải phạt đứng.”

Kết quả là, không ai để ý đến cô.

Hướng Oản lắc đầu một cái, ám hiệu bọn họ không hiểu phong tình, sau đó muốn bỏ đi.

Người đàn ông giống như thi thể nằm trên mặt đất từ từ khôi phục ý thức, sau đó mở miệng nói: “Hướng gia——”

“Trời——”

Có trời mới biết Hướng Oản không thích cách xưng hô này đến bao nhiêu.

Sau khi người kia nói xong, giống như phát hiện toàn thân mình không còn cảm giác, nhất là nơi quan trọng nào đó truyền tới cảm giác đau đớn không nói nên lời.

Sau đó, ý thức của hắn thanh tỉnh, một tiếng kêu vang lên, hôn mê bất tỉnh.

“Không thú vị.” Hiểu ý cười cười, đột nhiên Hướng Oản tăng nhanh tốc độ, lấy tốc độ sấm sét rời đi, từ trước đến nay cô luôn kỳ lạ khác người như vậy.

Đây mới đúng là cô gái đối nghịch với ông trời.

Cuộc chiến này còn tiếp tục hay không tiếp tục đây?

Chắc chắn Đồng Trác Khiêm sẽ không ngu ngốc mà tiếp tục ở lại, bây giờ phân ra thắng bại đã không còn là chuyện quan trọng, bởi vì thuốc giải đã nằm trong tay anh, không cần hao phí thời gian nữa.

Anh lạnh lùng xoay người, lấy tốc độ cực nhanh nhảy lên chiếc xe của mình, chạy băng băng trên đường, lúc đi còn không quên nói lại.

“Đem người này đến quân khu dùm tôi, cám ơn.”

Một là người đứng đầu giới ngầm Italy, một là nữ sát thủ đứng thứ nhất trong xã hội đen, lại có thể lưu lạc thành người đưa “thi thể” là sao?

Tất cả mọi chuyện, đều bởi vì sự xuất hiện của một người tên là Hướng Oản.

Hoa Chân rất tò mò về Hướng Oản này.

Chapter
1 Chương 1: Chỉ chơi đùa một tí mà thôi
2 Chương 2: Bỏ rơi?
3 Chương 3: Bị bỏ thuốc
4 Chương 4: Hai trăm đồng này là sao?
5 Chương 5: Chuẩn bị vào doanh trại
6 Chương 6: Làm cho bão táp tới mãnh liệt hơn nữa đi
7 Chương 7: Mạnh phục linh, con mẹ nó cô thật muốn ăn đòn
8 Chương 8: Chờ bổn đại gia buổi tối trở về chơi đùa với cô
9 Chương 9: Mẹ nó, thật đúng là chờ được
10 Chương 10: Mày là cái thá gì
11 Chương 11: Hét, hét nữa đi, bổn đại gia thích nghe mày hét
12 Chương 12: Hai con khổng tước kiêu ngạo
13 Chương 13: Thật lòng cảm ơn tôi, lấy thân đền đáp đi
14 Chương 14: Vận động kịch liệt trong xe
15 Chương 15: Giẫm phải ổ kiến lửa
16 Chương 16: Có người thì làm thư ký, không có người thì làm?
17 Chương 17: Không phải là tôi thích anh chứ?
18 Chương 18: Báo cáo, em gái trại tân binh
19 Chương 19: Đã không ai cứu giúp, đành phải chấp nhận
20 Chương 20: Ngài khỏe, đây là bộ phận pr của quán bar
21 Chương 21: Đây không phải nhất chi hoa tiểu thư sao?
22 Chương 22: Tập kích
23 Chương 23: Mạnh tiểu thư mất tích
24 Chương 24: Đứa bé canh điện quan âm
25 Chương 25: Sao các người không sử dụng biện pháp an toàn?
26 Chương 26: Cho nên tôi bỏ đói người phụ nữ của hắn
27 Chương 27: Cô chờ hưởng thụ cơn giận dữ của hắn đi
28 Chương 28: Mẹ ơi, trở thành quốc bảo?
29 Chương 29: Đồng trác khiêm, anh có thích em không?
30 Chương 30: Còn nữa, anh có tiền không?
31 Chương 31: Oan gia ngõ hẹp
32 Chương 32: Sao không để séc lại?
33 Chương 33: La lão gia đến thăm
34 Chương 34: Thủ trưởng, đoan trang một tí
35 Chương 35: Cô là muốn khiêu chiến với tôi sao?
36 Chương 36: Trường an bị sa thải
37 Chương 37: Hắn quả nhiên đã tới
38 Chương 38: Trác khiêm, phải chờ vợ anh đến đó!
39 Chương 39: Bộ tộc coyah
40 Chương 40: Người đàn ông cả người đẫm máu
41 Chương 41: Chúc mừng cô trở thành tế phẩm
42 Chương 42: Mạnh phục linh, em là đồ khốn
43 Chương 43: Phi cơ trực thăng dỏm
44 Chương 44: Chọn đói chết hay là độc chết
45 Chương 45: Em thích nude
46 Chương 46: Một cái quần lót dẫn đến án mạng
47 Chương 47: Không thể để cho ai biết
48 Chương 48: Chỉ sợ cô bất tỉnh
49 Chương 49: Anh tự giết anh đi
50 Chương 50: Anh không có nhân cách
51 Chương 51: Em hiểu
52 Chương 52: Con mẹ nó, đúng là oan gia ngõ hẹp!
53 Chương 53: Hai người đạp xong chưa?
54 Chương 54: Cô biết Ai Lý Khắc Tư sao?
55 Chương 55: Nào dám không tôn trọng ?
56 Chương 56: Đừng bất thường như vậy
57 Chương 57: Tôi muốn làm như vậy đã lâu rồi
58 Chương 58: Tại sao tôi lại muốn?
59 Chương 59: Dám bỏ đứa con của tôi đi
60 Chương 60: Một đêm 200 ngàn???
61 Chương 61: Đêm trước ngày đính hôn
62 Chương 62: Sóng gió đính hôn P.1
63 Chương 63: Sóng gió đính hôn 2
64 Chương 64: Sóng gió đính hôn 3
65 Chương 65: Sóng gió đính hôn 4
66 Chương 66: Sóng gió đính hôn 5
67 Chương 67: Sóng gió đính hôn 6
68 Chương 68: Sóng gió đính hôn 7
69 Chương 69: Sóng gió đính hôn 8
70 Chương 70: Sóng gió đính hôn 9
71 Chương 71: Sóng gió đính hôn 10
72 Chương 72: Sóng gió đính hôn 11
73 Chương 73: Sóng gió đính hôn 12
74 Chương 74
75 Chương 75: Kế hoạch
76 Chương 76: Đi moscow
77 Chương 77: Muốn ông đây đội nón xanh sao?
78 Chương 78: Trường An, em trốn không thoát đâu
79 Chương 79: Sẽ làm em vui vẻ
80 Chương 80: Đồng thiếu gia, cậu thật nông cạn
81 Chương 81: Tôi tự nhiên cũng sẽ tin cô
82 Chương 82: Tập đoàn Anh Liên
83 Chương 83: Đừng có quyến rũ anh!
84 Chương 84: Rời hang hổ vào ổ sói
85 Chương 85: Giúp ông đây bớt bận rộn đi
86 Chương 86: Đại khái thỏa mãn ngươi
87 Chương 87: Ngươi là ma quỷ
88 Chương 88
89 Chương 89: Ông đây không đánh đàn bà
90 Chương 90: Tôi sẽ không cho anh nhặt xác
91 Chương 91: Cái chuyện rắm lớn có một chút
92 Chương 92: Bị thương
93 Chương 93: Vậy thì thử một chút đi
94 Chương 94: Gia, anh ta khi dễ em!
95 Chương 95: Cô trêu chọc anh vui vẻ
96 Chương 96: Cho hắn ta trở về với mẹ
97 Chương 97: Nhà họ La bắt đầu hành động
98 Chương 98: Ngụy thuyền diễn trong truyền thuyết
99 Chương 99: Ít nhiều không thấy mặt thật của cô
100 Chương 100: Sẽ không buông tay
101 Chương 101: Rau cải trắng bị heo vây quanh
102 Chương 102: Lời cầu nguyện không muốn tin tưởng
103 Chương 103: Dám đem ra hù doạ chị sao?
104 Chương 104: Cậu là người lính đủ tư cách
105 Chương 105: Đã rất chậm rồi
106 Chương 106: Hoang vu vô tận
107 Chương 107: Trác Khiêm, em rất khổ sở
108 Chương 108: Anh sẽ cho em hạnh phúc
109 Chương 109: Phải trả lại toàn bộ
110 Chương 110: Mũi tên đã bắn đi không thể quay đầu lại
111 Chương 111: Giết gà dọa khỉ
112 Chương 112: Hoa Chân “trang phục rực rỡ” xuất hiện
113 Chương 113: Đây là đang quậy sao?
114 Chương 114: Tôi tên là Hướng Oản
115 Chương 115: Bảo bối yêu thích không thể buông tay
116 Chương 116: Giải độc
117 Chương 117: Rốt cuộc cũng lấy được vi khuẩn
118 Chương 118: Ngục tù kỷ niệm
119 Chương 119: Kiếp này đã là người khác
120 Chương 120: Đây là vị hôn thê của tôi
121 Chương 121: Trường An, em có nguyện ý hay không?
122 Chương 122: Trường An, em có nguyện ý hay không? (2)
123 Chương 123: Cô thật sự quá mệt mỏi
124 Chương 124: Em được hưởng chút ánh sáng của anh
125 Chương 125: Anh nói tôi là con nhóc vô dụng ?
126 Chương 126: Đây mới là cường hào
127 Chương 127: Kim Gia kỳ lạ
128 Chương 128: Tử vong
129 Chương 129: Năm năm sau
130 Chương 130: Ai nói tôi xấu xí
131 Chương 131: Cô ấy sẽ không chết
132 Chương 132: Gặp nhau
133 Chương 133: Người phụ nữ không tim không phổi
134 Chương 134: Đính hôn, chưa kết hôn
135 Chương 135: Đồng Trác Khiêm tìm tới
136 Chương 136: Anh cho rằng em đã chết
137 Chương 137: Mạnh thiếu gia mất tích
138 Chương 138: Tỏ tình làm bạn là say tình trường
139 Chương 139: Năm tháng đã qua lâu như vậy
140 Chương 140: Để cho bọn họ đến được nhưng không đi được
141 Chương 141: Tôi ở thủ đô nghênh đón bà trở về
142 Chương 142: Tự mình gạt mình
143 Chương 143: Thật sự đi sao?
144 Chương 144: Có quan hệ như thế nào với tôi
145 Chương 145: Ông ta không quan tâm
146 Chương 146: Suy đoán rõ ràng chính xác lúc đầu
147 Chương 147: Tôi là mẹ ruột của Mạnh Phục Linh
148 Chương 148: Đại kết cục 1
149 Chương 149: Đại kết cục 2
150 Chương 150: Đại kết cục 3
151 Chương 151: Đại kết cục 4
152 Chương 152: Đại kết cục 5
153 Chương 153: Đại Kết Cục 6
154 Chương 154: Đại Kết Cục (hết)
Chapter

Updated 154 Episodes

1
Chương 1: Chỉ chơi đùa một tí mà thôi
2
Chương 2: Bỏ rơi?
3
Chương 3: Bị bỏ thuốc
4
Chương 4: Hai trăm đồng này là sao?
5
Chương 5: Chuẩn bị vào doanh trại
6
Chương 6: Làm cho bão táp tới mãnh liệt hơn nữa đi
7
Chương 7: Mạnh phục linh, con mẹ nó cô thật muốn ăn đòn
8
Chương 8: Chờ bổn đại gia buổi tối trở về chơi đùa với cô
9
Chương 9: Mẹ nó, thật đúng là chờ được
10
Chương 10: Mày là cái thá gì
11
Chương 11: Hét, hét nữa đi, bổn đại gia thích nghe mày hét
12
Chương 12: Hai con khổng tước kiêu ngạo
13
Chương 13: Thật lòng cảm ơn tôi, lấy thân đền đáp đi
14
Chương 14: Vận động kịch liệt trong xe
15
Chương 15: Giẫm phải ổ kiến lửa
16
Chương 16: Có người thì làm thư ký, không có người thì làm?
17
Chương 17: Không phải là tôi thích anh chứ?
18
Chương 18: Báo cáo, em gái trại tân binh
19
Chương 19: Đã không ai cứu giúp, đành phải chấp nhận
20
Chương 20: Ngài khỏe, đây là bộ phận pr của quán bar
21
Chương 21: Đây không phải nhất chi hoa tiểu thư sao?
22
Chương 22: Tập kích
23
Chương 23: Mạnh tiểu thư mất tích
24
Chương 24: Đứa bé canh điện quan âm
25
Chương 25: Sao các người không sử dụng biện pháp an toàn?
26
Chương 26: Cho nên tôi bỏ đói người phụ nữ của hắn
27
Chương 27: Cô chờ hưởng thụ cơn giận dữ của hắn đi
28
Chương 28: Mẹ ơi, trở thành quốc bảo?
29
Chương 29: Đồng trác khiêm, anh có thích em không?
30
Chương 30: Còn nữa, anh có tiền không?
31
Chương 31: Oan gia ngõ hẹp
32
Chương 32: Sao không để séc lại?
33
Chương 33: La lão gia đến thăm
34
Chương 34: Thủ trưởng, đoan trang một tí
35
Chương 35: Cô là muốn khiêu chiến với tôi sao?
36
Chương 36: Trường an bị sa thải
37
Chương 37: Hắn quả nhiên đã tới
38
Chương 38: Trác khiêm, phải chờ vợ anh đến đó!
39
Chương 39: Bộ tộc coyah
40
Chương 40: Người đàn ông cả người đẫm máu
41
Chương 41: Chúc mừng cô trở thành tế phẩm
42
Chương 42: Mạnh phục linh, em là đồ khốn
43
Chương 43: Phi cơ trực thăng dỏm
44
Chương 44: Chọn đói chết hay là độc chết
45
Chương 45: Em thích nude
46
Chương 46: Một cái quần lót dẫn đến án mạng
47
Chương 47: Không thể để cho ai biết
48
Chương 48: Chỉ sợ cô bất tỉnh
49
Chương 49: Anh tự giết anh đi
50
Chương 50: Anh không có nhân cách
51
Chương 51: Em hiểu
52
Chương 52: Con mẹ nó, đúng là oan gia ngõ hẹp!
53
Chương 53: Hai người đạp xong chưa?
54
Chương 54: Cô biết Ai Lý Khắc Tư sao?
55
Chương 55: Nào dám không tôn trọng ?
56
Chương 56: Đừng bất thường như vậy
57
Chương 57: Tôi muốn làm như vậy đã lâu rồi
58
Chương 58: Tại sao tôi lại muốn?
59
Chương 59: Dám bỏ đứa con của tôi đi
60
Chương 60: Một đêm 200 ngàn???
61
Chương 61: Đêm trước ngày đính hôn
62
Chương 62: Sóng gió đính hôn P.1
63
Chương 63: Sóng gió đính hôn 2
64
Chương 64: Sóng gió đính hôn 3
65
Chương 65: Sóng gió đính hôn 4
66
Chương 66: Sóng gió đính hôn 5
67
Chương 67: Sóng gió đính hôn 6
68
Chương 68: Sóng gió đính hôn 7
69
Chương 69: Sóng gió đính hôn 8
70
Chương 70: Sóng gió đính hôn 9
71
Chương 71: Sóng gió đính hôn 10
72
Chương 72: Sóng gió đính hôn 11
73
Chương 73: Sóng gió đính hôn 12
74
Chương 74
75
Chương 75: Kế hoạch
76
Chương 76: Đi moscow
77
Chương 77: Muốn ông đây đội nón xanh sao?
78
Chương 78: Trường An, em trốn không thoát đâu
79
Chương 79: Sẽ làm em vui vẻ
80
Chương 80: Đồng thiếu gia, cậu thật nông cạn
81
Chương 81: Tôi tự nhiên cũng sẽ tin cô
82
Chương 82: Tập đoàn Anh Liên
83
Chương 83: Đừng có quyến rũ anh!
84
Chương 84: Rời hang hổ vào ổ sói
85
Chương 85: Giúp ông đây bớt bận rộn đi
86
Chương 86: Đại khái thỏa mãn ngươi
87
Chương 87: Ngươi là ma quỷ
88
Chương 88
89
Chương 89: Ông đây không đánh đàn bà
90
Chương 90: Tôi sẽ không cho anh nhặt xác
91
Chương 91: Cái chuyện rắm lớn có một chút
92
Chương 92: Bị thương
93
Chương 93: Vậy thì thử một chút đi
94
Chương 94: Gia, anh ta khi dễ em!
95
Chương 95: Cô trêu chọc anh vui vẻ
96
Chương 96: Cho hắn ta trở về với mẹ
97
Chương 97: Nhà họ La bắt đầu hành động
98
Chương 98: Ngụy thuyền diễn trong truyền thuyết
99
Chương 99: Ít nhiều không thấy mặt thật của cô
100
Chương 100: Sẽ không buông tay
101
Chương 101: Rau cải trắng bị heo vây quanh
102
Chương 102: Lời cầu nguyện không muốn tin tưởng
103
Chương 103: Dám đem ra hù doạ chị sao?
104
Chương 104: Cậu là người lính đủ tư cách
105
Chương 105: Đã rất chậm rồi
106
Chương 106: Hoang vu vô tận
107
Chương 107: Trác Khiêm, em rất khổ sở
108
Chương 108: Anh sẽ cho em hạnh phúc
109
Chương 109: Phải trả lại toàn bộ
110
Chương 110: Mũi tên đã bắn đi không thể quay đầu lại
111
Chương 111: Giết gà dọa khỉ
112
Chương 112: Hoa Chân “trang phục rực rỡ” xuất hiện
113
Chương 113: Đây là đang quậy sao?
114
Chương 114: Tôi tên là Hướng Oản
115
Chương 115: Bảo bối yêu thích không thể buông tay
116
Chương 116: Giải độc
117
Chương 117: Rốt cuộc cũng lấy được vi khuẩn
118
Chương 118: Ngục tù kỷ niệm
119
Chương 119: Kiếp này đã là người khác
120
Chương 120: Đây là vị hôn thê của tôi
121
Chương 121: Trường An, em có nguyện ý hay không?
122
Chương 122: Trường An, em có nguyện ý hay không? (2)
123
Chương 123: Cô thật sự quá mệt mỏi
124
Chương 124: Em được hưởng chút ánh sáng của anh
125
Chương 125: Anh nói tôi là con nhóc vô dụng ?
126
Chương 126: Đây mới là cường hào
127
Chương 127: Kim Gia kỳ lạ
128
Chương 128: Tử vong
129
Chương 129: Năm năm sau
130
Chương 130: Ai nói tôi xấu xí
131
Chương 131: Cô ấy sẽ không chết
132
Chương 132: Gặp nhau
133
Chương 133: Người phụ nữ không tim không phổi
134
Chương 134: Đính hôn, chưa kết hôn
135
Chương 135: Đồng Trác Khiêm tìm tới
136
Chương 136: Anh cho rằng em đã chết
137
Chương 137: Mạnh thiếu gia mất tích
138
Chương 138: Tỏ tình làm bạn là say tình trường
139
Chương 139: Năm tháng đã qua lâu như vậy
140
Chương 140: Để cho bọn họ đến được nhưng không đi được
141
Chương 141: Tôi ở thủ đô nghênh đón bà trở về
142
Chương 142: Tự mình gạt mình
143
Chương 143: Thật sự đi sao?
144
Chương 144: Có quan hệ như thế nào với tôi
145
Chương 145: Ông ta không quan tâm
146
Chương 146: Suy đoán rõ ràng chính xác lúc đầu
147
Chương 147: Tôi là mẹ ruột của Mạnh Phục Linh
148
Chương 148: Đại kết cục 1
149
Chương 149: Đại kết cục 2
150
Chương 150: Đại kết cục 3
151
Chương 151: Đại kết cục 4
152
Chương 152: Đại kết cục 5
153
Chương 153: Đại Kết Cục 6
154
Chương 154: Đại Kết Cục (hết)