Chương 115: Giải cứu!

"Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?” Vương Quân Long trầm giọng nói.

"Không có chuyện gì, tôi đi trước đây”, Diệp Phàm nói.

Anh lại nhìn về phía Lục Tĩnh Tiêu và nói: "Cô lựa thời gian đi nhé, tôi muốn gặp Khổng Bằng sớm một chút”.

Diệp Phàm không muốn để đêm dài lắm mộng, anh nhất định phải dằn mặt Khổng Ngọc Bình sớm nhất có thế. Dám nhăm nhe cướp vợ anh thì nhất định phải bị trừng phạt.

Dứt lời, Diệp Phàm nhanh chóng rời khỏi đó. Sau khi khởi động ô tô, anh lái tới núi Bắc Manh, khắp người tản ra hơi lạnh.

Núi Bắc Manh nằm ở vùng ngoại ô thành phố Cảng, là một công viên xanh rất đẹp. Núi Bắc Manh không cao, chỉ khoảng năm, sáu trăm mét mà thôi.

Thế nhưng cây cối um tùm ở đó thì lại ngập tràn nguồn ô xy tự nhiên.

Diệp Phàm ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại ra gọi một cuộc diện thoại.

Trong một căn biệt thự xa hoa ở thành phố Cảng, Hoắc Thanh Thanh đang ngâm mình trong bồn tắm đầy xà phòng. Chuông điện thoại vang lên, thấy là Diệp Phàm gọi tới, cô ta vội vàng ấn nút bắt máy.

“Cô Hoắc, tôi là Diệp Phàm, cô có thể giúp tôi một chuyện được không?", Diệp Phàm trầm giọng nói.

Ở bên kia, trêи mặt Hoắc Thanh Thanh chỉ toàn sự hưng phấn, bởi vì cô ta không ngờ là Diệp Phàm lại nhờ vả mình.

Cô ta đứng bật dậy, thân thể quyến rũ lộ sạch trong không khí, nếu có đàn ông ở đây thì chắc chắn là sẽ chảy máu mũi.

Sau khi tắt máy, Hoắc Thanh Thanh gọi điện thoại cho Lý Hổ của Tụ Phúc Lâu, lựa chọn mấy cấp dưới đặc biệt để đi theo mình, mặc quần áo rối lên một chiếc Porsche 911, lái thật nhanh ra khỏi biệt thự.

Trêи núi Bắc Manh, trong một cái chòi hóng mát chuyên dành cho người leo núi nghỉ ngơi, Hàn Tử Di đang bị trói vào cột bằng dây đay.

Cô ấy hoảng hốt nhìn đám người mặc quần áo đen, sợ hãi nói: "Các người là ai, vì sao lại bắt cóc tôi? Nhà tôi không có tiền”.

"Ai chà, người đẹp đừng sợ, bọn này không cần tiền, một người đàn ông với vẻ mặt âm u vươn tay ra, lướt nhẹ qua gò má trơn bóng của Hàn Tử Di rồi cười dài.

"Làn da của con gái Hoa Hạ cứ mịn màng bóng loáng ấy nhỉ. Đợi đến khi lấy được thứ cần lấy rồi, anh đây sẽ dẫn có em tới Tịch Quốc, hưởng thụ cuộc sống thần tiên..”

Nếu Diệc Phàm ở đây thì chắc chắn anh sẽ nhận ra tên này chính là Ichiro Kato.

Tất cả những người này đều là người Tịch, tuy không nhiều, chỉ có bảy tên mà thôi, nhưng khí thế của chúng lại ăn đứt đám người Tịch đã chặn giết bọn họ trong công viên lúc trước.

"Các người là người Tịch hả?", Hàn Tử Di thay đổi sắc mặt, cô ấy lập tức mắng mỏ: "Thằng người Tịch, cút đi, thật buồn nôn!"

"Ngu xuẩn!"

Ichiro Kato gào lên roi vung tay một cái tát.

"Bốp.."

Sau cái tát ấy, trêи khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Tử Di hiện lên dấu vết của năm ngón tay.

Ichiro Kato túm tóc Hàn Tử Di, gằn giọng nói: "Con ranh Hoa Hạ, dám gọi tao là thằng người Tịch nữa là tao sẽ chơi mày ngay lập tức, để thằng anh rể của mày tới đây xem trực tiếp”.

Hàn Tử Di sợ đến mức run rẩy, cô ấy cắn chặt bờ môi, cương quyết nhìn Ichiro Kato, không chịu khuất phục chút nào.

Cô ấy không ngốc, Ichiro Kato bắt mình thì chắc chắn là có mục đích, vậy nên hắn ta sẽ không dám làm bừa với cô, ăn một cái tát thì đã là gì.

“Gọi đi, sao mày không gọi nữa...”,vẻ mặt phẫn nộ của Hàn Tử Di kϊƈɦ thích Ichiro Kato, khiến hắn ta cảm thấy hưng phấn.

"Anh Kato, vì sự an toàn của anh, anh cần tìm một vị trí bí ẩn nào đó”, một người áo đen nói với hắn ta.

"Không cần, tao sẽ đứng bên cạnh cô em xinh dẹp này, chỉ cần thằng đó dám làm gì thì tao sẽ giết cô ta", Ichiro Kato âm trầm nói.

Hắn ta vươn tay ra trượt nhẹ qua cổ của Hàn Tử Di, nét tà ác hiện ra rất rõ.

Trêи một gò đất cao thuộc núi Bắc Manh, có bảy, tám người đang đứng ở đó.

Bọn họ lẫn lượt là Diệp Phàm, Hoắc Thanh Thanh, Lý Hổ và một người đàn ông mang theo một túi vải lớn.

Diệp Phàm cầm kinh viễn vọng chuyên dùng vào buổi tối, quan sát một lúc rồi trầm giọng nói: "Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho tay súng bắn tỉa thì phát tín hiệu cho tôi, tự tôi sẽ vào".

Anh khá bất ngờ khi Hoắc Thanh Thanh có thể gọi mấy tay súng bắn tỉa tới, đồng thời cũng rất vui mừng.

Như vậy thì tỉ lệ giải cứu thành công sẽ cao hơn nhiều.

Trong thành phố Cảng, các thế lực bình thường không thể có nhiều súng máy hạng nặng mà toàn và súng bắn tỉa như thế.

"Yên tâm đi, ở đây không chỉ luyện võ thôi đâu, anh cứ yên tâm cứu em vợ mình đi", Hoắc Thanh Thanh cười nói.

Trong tay cô ta cũng có một chiếc túi vải, mở ra thì thấy có một khẩu súng bắn tỉa, cũng là thứ mà các thế lực bình thường không thể có được.

"Lần này tôi nợ cô một ân tình, cám ơn cô!"

Thấy Diệp Phàm trịnh trọng nói, Hoắc Thanh Thanh càng cười tươi hơn. Với cao thủ trẻ tuổi như Diệp Phàm, ân tình này vô cùng quan trọng.

Một người như vậy chính là một gia tộc lớn mạnh.

Diệp Phàm hít sâu một hơi, nhanh chóng đi xuống dưới chân núi Bắc Manh, tốc độ của anh nhanh như một chú khỉ.

Chỉ có điều khí thế trêи người anh càng trở nên lạnh lùng hơn. Đối phương dám dùng Hàn Tử Di để áp chế anh thì chắc chắn là đang nhắm tới một thứ gì đó mà anh có.

“Chúng mày cứ chờ đó, chắc chắn anh rể tạo sẽ tới cứu tao, sau đó tổng có chúng mày vào tù", Hàn Tử Di nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt to ngấn lệ.

"Hừ nếu nói theo cách của nguời Hoa Hạ chúng mày thì ngày mai chính là ngày giỗ của mày đó”, lchiro Kato khinh thường nói.

“Anh Kato, có nguời tới tốc độ rất nhanh, cấp dưới của Kato báo cáo với hắn ta.

Cầm lấy kính viễn vọng và thấy Diệp Phàm đang chạy xuống thật nhanh, trêи mặt Kato hiện lên nụ cười tàn nhẫn.

"Anh rể, cẩn thận, bọn chúng có súng..”, nhìn thấy Diệp Phàm, Hàn Tử Di vội vàng hô lên thật to.

"Bốp.."

Thứ mà cô ấy phải nhận lấy lại là một cái bạt tai thật mạnh, nhưng Hàn Tử Di không hối hận, ít nhất thì cô ấy cũng nhắc nhở được cho Diệp Phàm rồi.

"Thằng khốn, còn dám đánh Tử Di, muốn tao giết chết tất cả chúng mày", Diệp Phàm cắn răng, anh giận dữ hét lên.

"Ha ha, vậy sao?", Ichiro Kato xoay người lại, nhìn Diệp Phàm và nói: "Nhìn xem tao là ai này! Liệu tao có sợ cái lời uy hϊế͙p͙ của mày không? Thằng Hoa Hạ!"

"Con rùa rụt cổ Kato, lại là mày à?", Diệp Phàm không ngờ lại là Ichiro Kato, xem ra vụ xung đột ở công viên vẫn chưa đủ để cảnh cáo hắn ta rồi.

"Thằng Hoa Ha ngu xuẩn, mau giao đồ của mày ra, nếu không cả mày và nó đều phải chết chung", Ichiro Kato phẫn nộ quát.

Diệp Phàm bình tĩnh trở lại, anh sờ lên người mình, một con dao găm với cái cán kiểu cổ và luỡi dao như vảy rồng được anh lấy ra.

Dao găm Bách Tích Long Lân!

Nhìn thấy con dao Long Lân, Ichiro Kato kϊƈɦ động, vội vàng nói: "Thằng Hoa Hạ, mau giao Long Lân ra đây, tao có thể cho chúng mày một con đường sống".

Diệp Phàm phẩy con dao một cái, dưới ánh trăng, nó phản xạ lại tia sáng như mộng như ảo.

"Tao đưa cho mày thì mày sẽ thả bọn tao thật sao?" Diệp Phàm cợt nhả nói.

Cùng lúc ấy, anh cứ nhìn chằm chằm vào vị trí mà đấm người này đang đứng, đoán xem nếu xông lên tấn công thì anh sẽ ăn chắc dược bao nhiêu phần trăm

"Thằng Hoa Hạ, đừng có bày trò, đưa Long Lân đây thì ân oán giữa chúng ta coi như xí xóa", Ichiro Kato nổi giận nói.

"Được, nếu mày thích thì tao cho mày vậy", Diệp Phàm khẽ cười, anh lắc cổ tay, một tia sáng bắn về phía Ichiro Kato.

"Thằng ngu...", Kato gào lên, hành động ấy quá đột ngột, hắn ta chỉ có thể né sang bên cạnh.

Thế nhưng hắn ta không nhìn thấy nụ cười quỷ dị trêи khóe môi Diệp Phảm. Con dao Long Lân đang phi theo đường thẳng bỗng đổi hướng, đâm về phía tên áo đen bên cạnh.

"Ư ưm...”, tên áo đen giẫy dụa một lát rồi trút hơi thở cuối cùng. Trêи mặt gã ta chỉ toàn sự không cam lòng, bởi vì nói đúng ra thì gã tiêu đời cũng là vì Ichiro Kato.

Chapter
1 Chương 1: Tôi không cần sự bù đắp của bà!
2 Chương 2: Lời đồn nhảm!
3 Chương 3: Không phân biệt trắng đen.
4 Chương 4: Giấy đảm bảo.
5 Chương 5: Anh sẽ để mọi người phải ngước nhìn em!
6 Chương 6: Lời nói đanh thép đến kinh ngạc.
7 Chương 7: Không ngừng tưởng tượng.
8 Chương 8: Đề nghị hiểm độc.
9 Chương 9: Hùng hồn tuyên bố.
10 Chương 10: Kí hợp đồng
11 Chương 11: Nhiệm vụ mới toanh.
12 Chương 12: Không sai, anh đúng là đồ vô tích sự.
13 Chương 13: Nụ hôn tình ý.
14 Chương 14: Chơi dao có ngày đứt tay!
15 Chương 15: Tấn công nhà họ Hàn!
16 Chương 16: Hợp đồng bị đánh tráo!
17 Chương 17: Từ chối cuộc gọi.
18 Chương 18: Qùy xuống!
19 Chương 19: Tới nhà thăm hỏi.
20 Chương 20: Cái giá cắt cổ.
21 Chương 21: Thơm một cái.
22 Chương 22: Dập lửa công trường.
23 Chương 23: Xông vào biển lửa.
24 Chương 24: Đã sai còn cãi chày cãi cối.
25 Chương 25: Nhổ cỏ tận gốc!
26 Chương 26: Người tốt không được hưởng thọ, kẻ xấu lại sống trăm năm!
27 Chương 27: Chém gió thành bão.
28 Chương 28: Ngạc nhiên, mừng rỡ, rồi thở dài!
29 Chương 29: Em có nghe tiếng chó sủa không.
30 Chương 30: Em nhìn anh như vậy, anh sẽ gây tai nạn mất.
31 Chương 31: Trói buộc bằng tình thân.
32 Chương 32: Người ti tiện thì vô địch!
33 Chương 33: Ngọc Cương đừng khóc!
34 Chương 34: Đi thăm em vợ.
35 Chương 35: Tôi không muốn làm to chuyện.
36 Chương 36: Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng xen mồm vào!
37 Chương 37: Đã gọi thì gọi đông một chút.
38 Chương 38: Đánh người bay lên như treo tranh!
39 Chương 39: Diệp Phàm mượn xe.
40 Chương 40: Du học sinh thì ghê gớm lắm sao?
41 Chương 41: Người gánh vác.
42 Chương 42: Tôi nhận trọng trách này.
43 Chương 43: Tìm kẻ gánh tội.
44 Chương 44: Điều tra ở quán bar.
45 Chương 45: Vì nghĩa lớn hy sinh tình riêng!
46 Chương 46: Vừa tức cười vừa đáng tiếc!
47 Chương 47: Càn quấy!
48 Chương 48: Cây ngay không sợ chết đứng!
49 Chương 49: Đối chất ngay tại trận!
50 Chương 50: Đôi bên đều vừa lòng.
51 Chương 51: Anh cũng khéo tưởng tượng ghê!
52 Chương 52: Không cần nhúng tay vào!
53 Chương 53: Mạnh mẽ trở lại!
54 Chương 54: Lại đánh thêm hai phát nữa!
55 Chương 55: Thái độ.
56 Chương 56: Tôi là một thằng ở rể.
57 Chương 57: Chỉ lấy tiền, không lấy mạng.
58 Chương 58: Để tôi làm con tin!
59 Chương 59: Một núi vàng phát sáng!
60 Chương 60: Có chết cũng không ly hôn!
61 Chương 61: Một cái tát!
62 Chương 62: Trở mặt.
63 Chương 63: Em vẫn còn ở nhà, anh có chết cũng phải quay về!
64 Chương 64: Người đàn bà thực dụng.
65 Chương 65: Đơn thuốc!
66 Chương 66: Nhân vật tầm cỡ xuất hiện!
67 Chương 67: Hàn Tuyết, em có nghe thấy tiếng chó sủa không?
68 Chương 68: Bày tỏ lòng kính trọng!
69 Chương 69: Rượu tôi uống, lỗi tôi xin!
70 Chương 70: Âm thanh quen thuộc.
71 Chương 71: Nguời phụ nữ số khổ!
72 Chương 72: Chữa bệnh!
73 Chương 73: Người bán Linh Bích!
74 Chương 74: hân thủ như thần !
75 Chương 75: Thượng Quan Diên Vũ.
76 Chương 76: Đánh mày thì đã làm sao?
77 Chương 77: Thấy chết không cứu.
78 Chương 78: Anh xứng làm bạn của tôi sao?
79 Chương 79: Diệu thủ hồi xuân!
80 Chương 80: Hàn Tuyết, em thật sự suy đồi cùng cực rồi!
81 Chương 81: Lưu Tú Cầm áo gấm về làng!
82 Chương 82: Nhanh mồm nhanh miệng!
83 Chương 83: Ở rể thì làm sao?
84 Chương 84: Hàn Từ Di bùng nổ!
85 Chương 85: Cướp đoạt tài sản!
86 Chương 86: Quẩy bar cùng em vợ!
87 Chương 87: Đáng yêu!
88 Chương 88: Tai họa trời giáng!
89 Chương 89: Xin lỗi!
90 Chương 90: Phần thưởng bất ngờ!
91 Chương 91: Kế hoạch sai lầm!
92 Chương 92: Vô cùng tức cười!
93 Chương 93: Buổi đấu giá bắt đầu!
94 Chương 94: Giá cả cao ngất ngưởng!
95 Chương 95: Dao găm Bách Tích-Long Lân!
96 Chương 96: Đồ dê xồm!
97 Chương 97: Không biết hối cải
98 Chương 98: Đồ đểu!
99 Chương 99: Một vừa hai phải.
100 Chương 100: Diễn sâu!
101 Chương 101: Bà có 5 triệu à?
102 Chương 102: Thằng người Tịch!
103 Chương 103: Những cái bạt tai vang vọng.
104 Chương 104: Ý đồ công khai!
105 Chương 105: Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
106 Chương 106: Mặt nóng dán mông lạnh!
107 Chương 107: Vật gia truyền!
108 Chương 108: Vong ân phụ nghĩa!
109 Chương 109: Bị ném hành lý ra ngoài! (1)
110 Chương 110: Rời khỏi nhà họ Hàn!
111 Chương 111: Khinh người quá mức.
112 Chương 112: Điện thoại gọi người đến!
113 Chương 113: Quan hệ thông gia.
114 Chương 114: Diệp Phàm nổi giận rồi!
115 Chương 115: Giải cứu!
116 Chương 116: Tái hiện lại quá trình tùng xẻo!
117 Chương 117: Nữ ma đầu!
118 Chương 118: Đón bà xã đi làm!
119 Chương 119: Nói hươu nói vượn!
120 Chương 120: Điều tra chân tướng!
121 Chương 121: Ngu hết chỗ nói!
122 Chương 122: Gây họa?
123 Chương 123: Oan gia ngõ hẹp!
124 Chương 124: Không làm kẻ hèn nhát!
125 Chương 125: Kinh hãi!
126 Chương 126: Ra sức bịa đặt!
127 Chương 127: Cứ nằm mơ đi!
128 Chương 128: Hành động tốc chiến!
129 Chương 129: Đàn ông là phải độc ác.
130 Chương 130: Chết không nhắm mắt.
131 Chương 131: Vu oan giá họa.
132 Chương 132: Sơ hở trong suy nghĩ.
133 Chương 133: Không biết xấu hổ!
134 Chương 134: Cân bằng thế lực!
135 Chương 135: Lẻn vào!
136 Chương 136: Gen i.
137 Chương 137: Coi như mày thông minh!
138 Chương 138: Mũi chó?
139 Chương 139: Tặng mẹ một hộp Não Bạch Kim!
140 Chương 140: Sự nhân nhượng của Lưu Tú Cầm.
141 Chương 141: Hoang tưởng!
142 Chương 142: Đến biệt thự số một.
143 Chương 143: Cô nàng Chuột Bạch - Lý Yến!
144 Chương 144: Nguyền rủa!
145 Chương 145: Cây gây biến mất rồi!
146 Chương 146: Càn quấy!
147 Chương 147: Ngôn từ chắc nịch, mọi người sửng sốt!
148 Chương 148: Rắn mặt mới biết sợ!
Chapter

Updated 148 Episodes

1
Chương 1: Tôi không cần sự bù đắp của bà!
2
Chương 2: Lời đồn nhảm!
3
Chương 3: Không phân biệt trắng đen.
4
Chương 4: Giấy đảm bảo.
5
Chương 5: Anh sẽ để mọi người phải ngước nhìn em!
6
Chương 6: Lời nói đanh thép đến kinh ngạc.
7
Chương 7: Không ngừng tưởng tượng.
8
Chương 8: Đề nghị hiểm độc.
9
Chương 9: Hùng hồn tuyên bố.
10
Chương 10: Kí hợp đồng
11
Chương 11: Nhiệm vụ mới toanh.
12
Chương 12: Không sai, anh đúng là đồ vô tích sự.
13
Chương 13: Nụ hôn tình ý.
14
Chương 14: Chơi dao có ngày đứt tay!
15
Chương 15: Tấn công nhà họ Hàn!
16
Chương 16: Hợp đồng bị đánh tráo!
17
Chương 17: Từ chối cuộc gọi.
18
Chương 18: Qùy xuống!
19
Chương 19: Tới nhà thăm hỏi.
20
Chương 20: Cái giá cắt cổ.
21
Chương 21: Thơm một cái.
22
Chương 22: Dập lửa công trường.
23
Chương 23: Xông vào biển lửa.
24
Chương 24: Đã sai còn cãi chày cãi cối.
25
Chương 25: Nhổ cỏ tận gốc!
26
Chương 26: Người tốt không được hưởng thọ, kẻ xấu lại sống trăm năm!
27
Chương 27: Chém gió thành bão.
28
Chương 28: Ngạc nhiên, mừng rỡ, rồi thở dài!
29
Chương 29: Em có nghe tiếng chó sủa không.
30
Chương 30: Em nhìn anh như vậy, anh sẽ gây tai nạn mất.
31
Chương 31: Trói buộc bằng tình thân.
32
Chương 32: Người ti tiện thì vô địch!
33
Chương 33: Ngọc Cương đừng khóc!
34
Chương 34: Đi thăm em vợ.
35
Chương 35: Tôi không muốn làm to chuyện.
36
Chương 36: Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng xen mồm vào!
37
Chương 37: Đã gọi thì gọi đông một chút.
38
Chương 38: Đánh người bay lên như treo tranh!
39
Chương 39: Diệp Phàm mượn xe.
40
Chương 40: Du học sinh thì ghê gớm lắm sao?
41
Chương 41: Người gánh vác.
42
Chương 42: Tôi nhận trọng trách này.
43
Chương 43: Tìm kẻ gánh tội.
44
Chương 44: Điều tra ở quán bar.
45
Chương 45: Vì nghĩa lớn hy sinh tình riêng!
46
Chương 46: Vừa tức cười vừa đáng tiếc!
47
Chương 47: Càn quấy!
48
Chương 48: Cây ngay không sợ chết đứng!
49
Chương 49: Đối chất ngay tại trận!
50
Chương 50: Đôi bên đều vừa lòng.
51
Chương 51: Anh cũng khéo tưởng tượng ghê!
52
Chương 52: Không cần nhúng tay vào!
53
Chương 53: Mạnh mẽ trở lại!
54
Chương 54: Lại đánh thêm hai phát nữa!
55
Chương 55: Thái độ.
56
Chương 56: Tôi là một thằng ở rể.
57
Chương 57: Chỉ lấy tiền, không lấy mạng.
58
Chương 58: Để tôi làm con tin!
59
Chương 59: Một núi vàng phát sáng!
60
Chương 60: Có chết cũng không ly hôn!
61
Chương 61: Một cái tát!
62
Chương 62: Trở mặt.
63
Chương 63: Em vẫn còn ở nhà, anh có chết cũng phải quay về!
64
Chương 64: Người đàn bà thực dụng.
65
Chương 65: Đơn thuốc!
66
Chương 66: Nhân vật tầm cỡ xuất hiện!
67
Chương 67: Hàn Tuyết, em có nghe thấy tiếng chó sủa không?
68
Chương 68: Bày tỏ lòng kính trọng!
69
Chương 69: Rượu tôi uống, lỗi tôi xin!
70
Chương 70: Âm thanh quen thuộc.
71
Chương 71: Nguời phụ nữ số khổ!
72
Chương 72: Chữa bệnh!
73
Chương 73: Người bán Linh Bích!
74
Chương 74: hân thủ như thần !
75
Chương 75: Thượng Quan Diên Vũ.
76
Chương 76: Đánh mày thì đã làm sao?
77
Chương 77: Thấy chết không cứu.
78
Chương 78: Anh xứng làm bạn của tôi sao?
79
Chương 79: Diệu thủ hồi xuân!
80
Chương 80: Hàn Tuyết, em thật sự suy đồi cùng cực rồi!
81
Chương 81: Lưu Tú Cầm áo gấm về làng!
82
Chương 82: Nhanh mồm nhanh miệng!
83
Chương 83: Ở rể thì làm sao?
84
Chương 84: Hàn Từ Di bùng nổ!
85
Chương 85: Cướp đoạt tài sản!
86
Chương 86: Quẩy bar cùng em vợ!
87
Chương 87: Đáng yêu!
88
Chương 88: Tai họa trời giáng!
89
Chương 89: Xin lỗi!
90
Chương 90: Phần thưởng bất ngờ!
91
Chương 91: Kế hoạch sai lầm!
92
Chương 92: Vô cùng tức cười!
93
Chương 93: Buổi đấu giá bắt đầu!
94
Chương 94: Giá cả cao ngất ngưởng!
95
Chương 95: Dao găm Bách Tích-Long Lân!
96
Chương 96: Đồ dê xồm!
97
Chương 97: Không biết hối cải
98
Chương 98: Đồ đểu!
99
Chương 99: Một vừa hai phải.
100
Chương 100: Diễn sâu!
101
Chương 101: Bà có 5 triệu à?
102
Chương 102: Thằng người Tịch!
103
Chương 103: Những cái bạt tai vang vọng.
104
Chương 104: Ý đồ công khai!
105
Chương 105: Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
106
Chương 106: Mặt nóng dán mông lạnh!
107
Chương 107: Vật gia truyền!
108
Chương 108: Vong ân phụ nghĩa!
109
Chương 109: Bị ném hành lý ra ngoài! (1)
110
Chương 110: Rời khỏi nhà họ Hàn!
111
Chương 111: Khinh người quá mức.
112
Chương 112: Điện thoại gọi người đến!
113
Chương 113: Quan hệ thông gia.
114
Chương 114: Diệp Phàm nổi giận rồi!
115
Chương 115: Giải cứu!
116
Chương 116: Tái hiện lại quá trình tùng xẻo!
117
Chương 117: Nữ ma đầu!
118
Chương 118: Đón bà xã đi làm!
119
Chương 119: Nói hươu nói vượn!
120
Chương 120: Điều tra chân tướng!
121
Chương 121: Ngu hết chỗ nói!
122
Chương 122: Gây họa?
123
Chương 123: Oan gia ngõ hẹp!
124
Chương 124: Không làm kẻ hèn nhát!
125
Chương 125: Kinh hãi!
126
Chương 126: Ra sức bịa đặt!
127
Chương 127: Cứ nằm mơ đi!
128
Chương 128: Hành động tốc chiến!
129
Chương 129: Đàn ông là phải độc ác.
130
Chương 130: Chết không nhắm mắt.
131
Chương 131: Vu oan giá họa.
132
Chương 132: Sơ hở trong suy nghĩ.
133
Chương 133: Không biết xấu hổ!
134
Chương 134: Cân bằng thế lực!
135
Chương 135: Lẻn vào!
136
Chương 136: Gen i.
137
Chương 137: Coi như mày thông minh!
138
Chương 138: Mũi chó?
139
Chương 139: Tặng mẹ một hộp Não Bạch Kim!
140
Chương 140: Sự nhân nhượng của Lưu Tú Cầm.
141
Chương 141: Hoang tưởng!
142
Chương 142: Đến biệt thự số một.
143
Chương 143: Cô nàng Chuột Bạch - Lý Yến!
144
Chương 144: Nguyền rủa!
145
Chương 145: Cây gây biến mất rồi!
146
Chương 146: Càn quấy!
147
Chương 147: Ngôn từ chắc nịch, mọi người sửng sốt!
148
Chương 148: Rắn mặt mới biết sợ!