Chương 116: Đúng thế, lấy những nỗi khổ mà tôi đã chịu vì cậu để hóa giải những nỗi khổ mà cậu đã chịu vì tôi

Tôi biết quá ít về ngành xây dựng, mà “cách nghề như cách núi”, rất nhiều việc tôi đều không có khái niệm, hắn nói sao thì tôi nghe vậy. Điều quan trọng nhất là hắn còn nguyên vẹn ở trước mặt tôi. Có kết quả này ở đây, dường như tất cả những sự “sai sai” khác đều không cần phải hỏi cặn kẽ ngọn nguồn đến thế.

Lúc đầu, Dương Hiểu Phi ở chung một bộ phận với hắn, sau đó được chuyển đến một bộ phận khác. Hay tin gã mập có thể tách khỏi anh Hàn của gã, tôi thực sự cảm thấy người ta giỏi hơn mình nhiều.

Ăn no xong, tôi tự giác đi rửa bát. Mộ Vũ cũng không tranh với tôi, trái lại bắt chước tôi ôm lấy tôi từ phía sau, vừa âu yếm vừa trả lời những câu hỏi vô thức của tôi, câu được câu mất.

“Ăn ở thành phố Z có quen không?” 

“Có.”

“Nghe nói ở đó đặc biệt lạnh đúng không? Sắp lạnh ngang Đông Bắc rồi.”

“Ừa.” 

“Cái cây tin tức của tụi mình bị bốc đi vì mở đường cho xe chạy rồi biết không? Cái cây mà cậu treo hoa đó, vì chuyện đó mà tôi còn đánh nhau một trận với công nhân sửa đường nữa….”

“…Không bị thương chứ?” 

“Với thân thủ của tôi thì sao mà bị thương được…còn cứu được hai bông hoa nữa…”

“…Anh đó…” 

“Thế…à ừm…cậu chưa kết hôn đúng không…”

“…Sắp rồi.” 

“…” 

“Chắc sắp có biệt thự xe sang đến cưới anh rồi…”

“…Thằng nhóc chết tiệt…” 

“Cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi lót bông có lạnh không?” 

“Không lạnh…” 

“Thôi đi, mặc thêm cái áo đi…”

“Không cần, ôm anh ấm lắm…”

Tôi lau khô tay rồi lấy chiếc áo len mà mẹ để lại cho hắn: “Đây là áo ba mẹ tôi bảo tôi cho cậu, thực ra họ đã biết từ lâu rồi…” -Biểu cảm điềm đạm của hắn cho thấy thực ra hắn cũng biết là ba mẹ tôi biết rồi. Tôi nói tiếp: “Họ không phản đối.” -Hắn vẫn không quá ngạc nhiên, thế nên đến lượt tôi kinh ngạc: “Ngay cả chuyện họ không phản đối mà cậu cũng biết ư?”

“Trước đó anh có nói.” 

“Tôi có nói đâu.” 

“Chính anh nói chú bảo nếu may mắn thì người anh yêu nhất vẫn có thể trở về… Có thể thấy chú đã biết người anh yêu nhất là tôi rồi, chú cũng muốn tôi về.”

“Ừa nhỉ.” -Tôi nhận ra IQ của mình thực sự cần được xem xét lại: “Thế…à ừm…cậu không có ý kiến gì hết à?”

Tôi nghĩ ít nhất hắn cũng phải vui, dù gì một mối tình được ba mẹ ủng hộ thậm chí chúc phúc thì sẽ viên mãn hơn. Hắn nhìn tôi rất lâu rồi nói: “Tôi nghĩ chắc chắn lúc đó anh đã rất buồn, buồn đến mức cô chú không thể tiếp tục phản đối nữa…”

Mắt tôi nóng lên, tôi cúi đầu xuống, lẩm bẩm một câu: “…Cũng không hẳn, nếu cậu cho tôi một chút tin tức thì sẽ tốt hơn…”

Mộ Vũ không lên tiếng. 

Thực ra tôi rất muốn biết rốt cuộc tại sao hắn lại không chút tin tức đến mức nếu không nói là cố tình thì cũng không giải thích được. Thế nhưng bản năng của tôi tin là: hắn nhất định có cái lý của hắn.

Tôi sẽ không khăng khẳng bắt hắn phải giải thích với tôi bằng được như xưa nữa, không được mè nheo theo ý mình như vậy nữa. Nếu có thể nói cho tôi biết, hắn sẽ nói cho tôi biết thôi.

Thời gian quá cứng rắn, đủ để mài nhẵn bất kì một góc cạnh hay mũi nhọn nào. Không có gì không tốt, ít nhất tôi có thể ôm hắn chặt hơn mà không làm hắn bị thương.

“Thử áo len xem có vừa không nào?” -Tôi chuyển chủ đề, nhét áo len cho hắn. 

Hắn nhìn tôi, từ từ đón lấy. Ánh mắt dò xét khiến tôi có chút bối rối. 

Gì? Bộ bố không được chín chắn, hiểu chuyện, suy nghĩ thông suốt à?

Tôi đẩy nhẹ hắn: “Mau thay đi.” 

Hắn không nhúc nhích. 

Rề rà gì vậy? Thế là tôi đưa tay cởi cúc áo của hắn ra một cách vừa tự nhiên vừa vô tư làm sao. Vẫn là chiếc áo sơ mi caro xanh trắng thơm tho sạch sẽ, có lót bông, sờ lên không hề mỏng, hơn nữa cảm giác còn không tệ. Cuối cùng tên này cũng chịu đổi cho mình một chiếc áo tử tế rồi.

Hành động ấy rất trong sáng, nhưng sau khi tôi vô tình liếc thấy cuống họng hắn khẽ rung lên một cái thì hoàn toàn thay đổi. Tôi đang làm gì thế này? Đang cởi áo của hắn! Não tôi loạn cào cào lên, thậm chí không dám ngẩng đầu, ngón tay cũng hơi cứng đờ, nhưng không dừng lại được, như bị trúng bùa chú gì đó, và rồi lại mở thêm một bùa chú khác, không dứt ra được.

Mộ Vũ vắt áo len lên thành ghế sofa, hai tay kéo tôi lại gần, ôm trọn vào lòng.

Nhịp tim bỗng dưng trở nên đặc biệt nhanh, tim đập vào lồng ngực một cách mất kiểm soát. Tôi biết rõ đấy không phải là căng thẳng, không phải là ngại ngùng, mà là hưng phấn. Tôi cần phóng một ngọn lửa, thiêu rụi sự cô quạnh dày cộm đã phủ lên mỗi một sợi dây thần kinh trên cơ thể mình trong ba năm qua. Hơi ấm của hắn là nguồn lửa tốt nhất, chỉ vài đốm nhỏ là có thể đốt cháy cả cánh đồng.

Cởi chiếc cúc tròn sáng như ngọc trai cuối cùng ra, tôi chẳng buồn làm giá, đề nghị: “Đi tắm thôi.”

Ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt sáng như biển hồ của hắn, tôi bổ sung: “Tắm chung.” 

Mộ Vũ ngẩn ra một lúc, sau đó hiểu ra, bưng mặt tôi lên, hỏi tôi với hơi thở không đều: “Được không? An Nhiên, được không?”

Có gì mà không được? Nhìn bộ dạng vừa trông đợi vừa khắc chế của hắn, tôi nhận ra thứ tâm trạng vô cùng ngọt ngào đã bắt đầu thức tỉnh. Tôi vờ vịt “khen” hắn: “Lớn hơn một chút có khác, đã biết khách sáo với tôi rồi.”

Lời còn chưa dứt, tôi đã bị hắn bế bổng lên. 

“Tôi không khách sáo với anh đâu.” -Hắn nói. 

Hình như Mộ Vũ lại cao hơn rồi, dáng vóc tráng kiện hơn trước thấy rõ, nhưng vẫn là hình thái hoàn hảo với những đường nét liền mạch. Nhưng trong giây phút cởi hết đồ ra, tôi lại suýt bùng nổ tới nơi. Vì tôi phát hiện trên vai và lưng hắn lại có thêm mấy vết sẹo, nhìn là biết ngay do vật sắc nhọn gây nên. Màu sắc của các vết sẹo đậm nhạt khác nhau. Vết trên vai trái chỉ còn lại một đường chỉ trắng, còn bên vai phải có hai vết sẹo dài ít nhất mười xen-ti-mét vẫn thâm tím thấy rõ, và một số vết sẹo nhỏ khác nữa, nằm rải rác trên bề mặt cơ thể xinh đẹp đó, trên tay, trên chân, trước ngực.

Tôi xót xa đến mức không biết nên đối mặt với hắn bằng biểu cảm gì, chỉ biết cười khẩy: “Hàn Mộ Vũ, có lần nào rời xa tôi, cậu dám không mang vết thương trở về không?”

“Mấy cái này đã lành rồi.” -Hắn còn dám phân bua. 

“Lành rồi là xong chuyện à? Rốt cuộc là thế nào? Cậu đi làm hay tham gia xã hội đen thế?” -Làm gì có công việc bình thường nào lại thường xuyên bị dao chém như vậy? 

Hắn lại gần, xoay vai tôi lại, bắt tôi nhìn hắn và nói: “An Nhiên, tôi từng thề là chắc chắn tôi sẽ không làm chuyện phạm pháp, nhất định sẽ để mình trong sạch khi quay về đón anh. Mấy năm nay, tôi luôn nhớ rõ. Vậy nên, anh yên tâm đi, tôi không tham gia xã hội đen, tôi thực sự chỉ làm việc cho một công ty vật liệu xây dựng, chỉ là công việc của tôi có chút nguy hiểm. Vật liệu xây dựng cát đá gần như là ngành bị xã hội đen lũng đoạn. Công ty chúng tôi là công ty đàng hoàng, nhưng làm cái này khó tránh khỏi đụng chạm đến lợi ích của xã hội đen. Thế nên, cả đám chúng tôi thường xuyên xảy ra một chút ẩu đả với bọn cô hồn các đảng. Tính ra chúng tôi chỉ có thể xem là phòng vệ chính đáng.”

“Cậu phòng vệ ra nông nổi này à?” -Tôi rờ vết thương trên vai hắn, trong lòng thầm nghĩ: cái này mà sâu hơn chút nữa chắc cả cánh tay sẽ lìa ra mất.

“An Nhiên, tôi không giấu anh. Lúc rời đi, tôi đã tính rồi, hoặc là chết ở bên ngoài, hoặc là quay về đón anh đi. Lúc đó quả thật hơi nguy hiểm. Mỗi lần đi xe, tôi đều không biết có quay về được không, thậm chí không dám cho anh tin tức, càng không dám liên lạc với anh. Tôi sợ nhỡ mình xảy ra chuyện gì, anh hay tin sẽ không chịu được, chẳng thà cứ không có tin tức.”

Sự quyết đoán khi hành động của Mộ Vũ khiến tôi không khỏi sợ hãi: “Cậu cũng biết là tôi không chịu được, bộ không thể làm chuyện gì không nguy hiểm à? Cứ phải như thế mới có tương lai sao?”

Hắn ôm tôi vào lòng. Hai cơ thể trần trụi dán sát vào nhau. Hắn nói bên tai tôi: “Tôi không có bất kì chỗ dựa nào, không có trình độ học vấn, không có quan hệ, những thứ am hiểu lại không nhiều. Cơ hội đối với tôi mà nói vốn đã ít đến đáng thương. Hơn nữa, tôi còn rất gấp, vì anh đang chờ tôi, tôi không thể vì muốn yên ổn mà để anh chờ mười năm hai mươi năm được. Ban nãy tôi có nói rồi, giới hạn của tôi là không phạm pháp. Ngoài cái đó ra, bất kì cách nào có thể kiếm tiền nhanh tôi đều sẵn sàng thử. Và cái tôi chọn đã là con đường tắt nhanh nhất mà tôi có thể tìm được rồi.”

Thế nên đây là đáp án sao? Sở dĩ hắn bỗng nhiên biến mất không chút tin tức thực ra là vì hắn luôn sẵn sàng cho một ngày thực sự hắn sẽ biến mất mãi mãi. Thế nên có ai dám nói là mình khổ nhất? Hắn dùng một cơ thể đầy những vết sẹo đậm nhạt khác nhau để giải thích với tôi, để cho tôi thấy rằng sau khi hai đứa lạc nhau, hắn đã quay về bên tôi một cách khó khăn mà kiên định như thế nào? Thế nên có ai là dễ dàng? Chúng tôi đều bỏ ra rất nhiều, nhưng cuối cùng nhận ra trên thế giới có một sự tương tác gọi là lấy thương trị thương. Đúng thế, lấy những nỗi khổ mà tôi đã chịu vì cậu để hóa giải những nỗi khổ mà cậu đã chịu vì tôi.

“Không sao, An Nhiên, bây giờ không còn những nguy hiểm đó nữa…” -Mộ Vũ vừa vuốt xương bả vai tôi, vừa thở dài: “Có điều, tôi vẫn dùng quá nhiều thời gian, để An Nhiên của tôi chờ lâu quá, người đã gầy đến mức này rồi.”

Chapter
1 Chương 1: Tôi luôn nghĩ cái mình bán là Nụ cười
2 Chương 2: Thế giới nhỏ vậy đó
3 Chương 3: “Xin chào, Hàn Mộ Vũ đúng không?”
4 Chương 4: Hàn Mộ Vũ nói: €�Ảnh tên An Nhiên…”
5 Chương 5: Ly giữ nhiệt
6 Chương 6: Trục lợi xã hội chủ nghĩa
7 Chương 7: Một sở thích rất có ích
8 Chương 8: “Anh, anh đưa găng tay của em cho ảnh, thì em đeo gì?”
9 Chương 9: Tôi tốt nghiệp cấp ba rồi!
10 Chương 10: Ăn cơm (1/2)
11 Chương 11: Ăn cơm (2/2)
12 Chương 12: Về quê (1/2)
13 Chương 13: Về quê (2/2)
14 Chương 14: Đá không ngọt!
15 Chương 15: Tiền công của thợ, sao có thể nợ được?
16 Chương 16: Chẳng có gì ngoài một trận phong hoa tuyết nguyệt
17 Chương 17: Chú mày quyết chết dưới con Land Rover của tao đúng không?
18 Chương 18: Không ai có quyền yêu cầu người khác làm người tốt
19 Chương 19: Trên đời vốn không có người tốt, chỉ có người nào đó tốt với người nào đó
20 Chương 20: Vẫn là cậu thương tôi!
21 Chương 21: Tỉnh mà mơ, mộng du mà tỉnh
22 Chương 22: Chỉ cần tôi có
23 Chương 23: Con muốn được nhiều hơn nữa
24 Chương 24: Thấy người ham tiền rồi, nhưng chưa thấy ai kiếm tiền bạt miệng như cậu!
25 Chương 25: Đồ Có thể trả, nhưng ơn khó mà tính!
26 Chương 26
27 Chương 27: Dám “treo” An Nhiên của chúng ta như vậy, con bé đó phải đẹp đến mức nào!
28 Chương 28: Bạn bè bình thường
29 Chương 29: Chiến tranh lạnh
30 Chương 30
31 Chương 31: Vì…cảm thấy cậu tốt, vì…thích cậu!
32 Chương 32: Người bệnh ngoan ngoãn
33 Chương 33: Tôi đã bắt đầu nhớ hắn rồi
34 Chương 34: Lại bị khoá
35 Chương 35: Tránh ra, không thân với cậu…
36 Chương 36: Sự thay đổi vi diệu
37 Chương 37: Ỷ y
38 Chương 38: Cuộc sống vẫn phải tiếp tục
39 Chương 39: Là anh thì không sao
40 Chương 40: Chỉ cần việc do con người làm thì không thể nào không có sai sót
41 Chương 41: Không có gì để trả ơn
42 Chương 42: “Anh nói xem!”
43 Chương 43: “Ừa, anh nói phải thì phải!”
44 Chương 44: Ngọc đậu giác
45 Chương 45: “Hay cậu làm vợ tôi?”
46 Chương 46: Chương này bị khoá vì gei quá
47 Chương 47: ” Nói với anh một tiếng là tôi phải về nhà “
48 Chương 48: Du lịch (1)
49 Chương 49: Bản gốc ở đây, tại sao cậu còn đi tìm bản lậu?
50 Chương 50: Khoá để bảo vệ sức khoẻ tinh thần vị thành niên
51 Chương 51: Khoá để bảo vệ sức khoẻ tinh thần vị thành niên
52 Chương 52: Xong việc rồi không hiểu sao vẫn khoá
53 Chương 53: “Tôi muốn cưới anh.”
54 Chương 54: Ai bảo chọc người ta! Đây chính là quả báo
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57: Leo Trường Thành
58 Chương 58: Du lịch (2/2)
59 Chương 59: Khóa vì 18+
60 Chương 60: Khóa vì 18+
61 Chương 61: Bảy số cuối là 5211314
62 Chương 62
63 Chương 63: Uống bia, nói chuyện
64 Chương 64: Xin chào, tôi là Hàn Mộ Vũ, người yêu của An Nhiên
65 Chương 65: Không có văn hóa thật đáng thương?
66 Chương 66: Ngày nghỉ hạnh phúc
67 Chương 67
68 Chương 68: Hạnh phúc ghê, có một người có thể khiến bạn làm gì cho hắn cũng không tính toán, cũng cảm thấy đáng
69 Chương 69: Hạnh phúc có thật
70 Chương 70: “Tôi muốn dẫn anh đi cùng.”
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73: “Ở với anh, thích thật.”
74 Chương 74: Người đàn bà này nếu không bị nước vô não thì là đang ấp ủ âm mưu gì khác
75 Chương 75
76 Chương 76: “Thực ra đơn giản lắm. Dẫn người ấy của mày về cùng là được chứ gì…”
77 Chương 77: “Với quan hệ của tụi con thì nhà con chính là nhà nó, mẹ con chính là mẹ nó…”
78 Chương 78: Ba mẹ, Mộ Vũ, tôi, yêu thương nhau và sống yên ổn… Tôi nghĩ…hình như…không thiếu gì nữa…
79 Chương 79: Xem ra tôi thực sự không thể tiếp tục sống tạm bợ, vất vưởng, lêu lổng nữa
80 Chương 80: H trong xe
81 Chương 81: Mộc mạc ấm áp, phồn hoa tĩnh lặng
82 Chương 82: “Thực ra tôi chỉ muốn tốt với cậu.”
83 Chương 83: “Vì giành cơ hội cho ông mà tui đắc tội với một đống người, ông định trả ơn tui thế nào?” -Tiểu Lý nhìn tôi c
84 Chương 84: Chắc chắn sẽ thắng
85 Chương 85: Tôi trùm chăn lại, vui vẻ vào giấc. Ăn no, ngủ đủ, có người yêu, cuộc sống mới đầy đủ làm sao
86 Chương 86: Người yêu tôi tốt lắm
87 Chương 87: Kết quả là tôi đã thắng (aka Tác giả là spoiler lớn nhất ở đây)
88 Chương 88: Chương này bị khóa bởi Tấn Giang
89 Chương 89: Chương này bị khóa trên Tấn Giang
90 Chương 90: Xem ra tình hình không tệ như chúng tôi nghĩ
91 Chương 91: Chương này bị khóa bởi Tấn Giang
92 Chương 92: – Tôi tốt hay nó tốt? – Anh. -Không chút do dự. €� Thương tôi hay thương nó? – Anh -Vẫn không chút do dự
93 Chương 93: Mộ Vũ, nhìn tôi, nhìn An Nhiên của cậu này, không sợ hãi, uống mãi không say
94 Chương 94
95 Chương 95: Lại là những câu chuyện cũ
96 Chương 96: “Thực ra…anh yêu anh trai em.”
97 Chương 97: Thế là trở tay không kịp, thế là ăn năn đủ đường
98 Chương 98: “Cũng chỉ có ảnh thôi, không ai có thể nghĩ cho anh đến mức này nữa…”
99 Chương 99: Những người thăm bệnh
100 Chương 100: Tôi vuốt tóc hắn từng cái một. Suy cho cùng thì những gì tôi có thể cho đi vẫn quá ít, hắn vốn xứng đáng được c�
101 Chương 101: “Tôi đồng ý rồi…”
102 Chương 102: Sự thật là tôi yêu Mộ Vũ
103 Chương 103: Tôi chỉ biết ở nơi mà mình không nhìn thấy Mộ Vũ đang gồng gánh rất nhiều cho tôi
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106: “Em nghỉ việc.”
107 Chương 107
108 Chương 108: Khóa và dài cực
109 Chương 109: “Ngô Việt, mày không hiểu đâu, mày không biết tao nhớ nó nhiều như thế nào đâu… Mỗi giờ mỗi phút…”
110 Chương 110: “Mày nghĩ có phải nó quên tao rồi không?”
111 Chương 111: “Tôi chẳng đỡ hơn chút nào, hoàn toàn không. €�
112 Chương 112: “Tình yêu, rốt cuộc thứ ấy là gì?”
113 Chương 113: “An Nhiên, từ nhỏ đến lớn, có chuyện gì là con giấu được ba mẹ đâu?”
114 Chương 114: Trở về
115 Chương 115: “Tôi đây, Hàn Mộ Vũ đây, tôi về rồi.”
116 Chương 116: Đúng thế, lấy những nỗi khổ mà tôi đã chịu vì cậu để hóa giải những nỗi khổ mà cậu đã chịu vì tôi
117 Chương 117
118 Chương 118: “Mộ Vũ, tôi cảm thấy cậu thay đổi rồi.”
119 Chương 119: Tôi thật lòng cảm thấy quan trọng nhất là được ở bên nhau lâu dài
120 Chương 120: “Ở bên anh dễ chịu quá, tôi không muốn về về thành phố Z nữa.”
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127: Phiên ngoại 1 (mộ vũ)
Chapter

Updated 127 Episodes

1
Chương 1: Tôi luôn nghĩ cái mình bán là Nụ cười
2
Chương 2: Thế giới nhỏ vậy đó
3
Chương 3: “Xin chào, Hàn Mộ Vũ đúng không?”
4
Chương 4: Hàn Mộ Vũ nói: €�Ảnh tên An Nhiên…”
5
Chương 5: Ly giữ nhiệt
6
Chương 6: Trục lợi xã hội chủ nghĩa
7
Chương 7: Một sở thích rất có ích
8
Chương 8: “Anh, anh đưa găng tay của em cho ảnh, thì em đeo gì?”
9
Chương 9: Tôi tốt nghiệp cấp ba rồi!
10
Chương 10: Ăn cơm (1/2)
11
Chương 11: Ăn cơm (2/2)
12
Chương 12: Về quê (1/2)
13
Chương 13: Về quê (2/2)
14
Chương 14: Đá không ngọt!
15
Chương 15: Tiền công của thợ, sao có thể nợ được?
16
Chương 16: Chẳng có gì ngoài một trận phong hoa tuyết nguyệt
17
Chương 17: Chú mày quyết chết dưới con Land Rover của tao đúng không?
18
Chương 18: Không ai có quyền yêu cầu người khác làm người tốt
19
Chương 19: Trên đời vốn không có người tốt, chỉ có người nào đó tốt với người nào đó
20
Chương 20: Vẫn là cậu thương tôi!
21
Chương 21: Tỉnh mà mơ, mộng du mà tỉnh
22
Chương 22: Chỉ cần tôi có
23
Chương 23: Con muốn được nhiều hơn nữa
24
Chương 24: Thấy người ham tiền rồi, nhưng chưa thấy ai kiếm tiền bạt miệng như cậu!
25
Chương 25: Đồ Có thể trả, nhưng ơn khó mà tính!
26
Chương 26
27
Chương 27: Dám “treo” An Nhiên của chúng ta như vậy, con bé đó phải đẹp đến mức nào!
28
Chương 28: Bạn bè bình thường
29
Chương 29: Chiến tranh lạnh
30
Chương 30
31
Chương 31: Vì…cảm thấy cậu tốt, vì…thích cậu!
32
Chương 32: Người bệnh ngoan ngoãn
33
Chương 33: Tôi đã bắt đầu nhớ hắn rồi
34
Chương 34: Lại bị khoá
35
Chương 35: Tránh ra, không thân với cậu…
36
Chương 36: Sự thay đổi vi diệu
37
Chương 37: Ỷ y
38
Chương 38: Cuộc sống vẫn phải tiếp tục
39
Chương 39: Là anh thì không sao
40
Chương 40: Chỉ cần việc do con người làm thì không thể nào không có sai sót
41
Chương 41: Không có gì để trả ơn
42
Chương 42: “Anh nói xem!”
43
Chương 43: “Ừa, anh nói phải thì phải!”
44
Chương 44: Ngọc đậu giác
45
Chương 45: “Hay cậu làm vợ tôi?”
46
Chương 46: Chương này bị khoá vì gei quá
47
Chương 47: ” Nói với anh một tiếng là tôi phải về nhà “
48
Chương 48: Du lịch (1)
49
Chương 49: Bản gốc ở đây, tại sao cậu còn đi tìm bản lậu?
50
Chương 50: Khoá để bảo vệ sức khoẻ tinh thần vị thành niên
51
Chương 51: Khoá để bảo vệ sức khoẻ tinh thần vị thành niên
52
Chương 52: Xong việc rồi không hiểu sao vẫn khoá
53
Chương 53: “Tôi muốn cưới anh.”
54
Chương 54: Ai bảo chọc người ta! Đây chính là quả báo
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57: Leo Trường Thành
58
Chương 58: Du lịch (2/2)
59
Chương 59: Khóa vì 18+
60
Chương 60: Khóa vì 18+
61
Chương 61: Bảy số cuối là 5211314
62
Chương 62
63
Chương 63: Uống bia, nói chuyện
64
Chương 64: Xin chào, tôi là Hàn Mộ Vũ, người yêu của An Nhiên
65
Chương 65: Không có văn hóa thật đáng thương?
66
Chương 66: Ngày nghỉ hạnh phúc
67
Chương 67
68
Chương 68: Hạnh phúc ghê, có một người có thể khiến bạn làm gì cho hắn cũng không tính toán, cũng cảm thấy đáng
69
Chương 69: Hạnh phúc có thật
70
Chương 70: “Tôi muốn dẫn anh đi cùng.”
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73: “Ở với anh, thích thật.”
74
Chương 74: Người đàn bà này nếu không bị nước vô não thì là đang ấp ủ âm mưu gì khác
75
Chương 75
76
Chương 76: “Thực ra đơn giản lắm. Dẫn người ấy của mày về cùng là được chứ gì…”
77
Chương 77: “Với quan hệ của tụi con thì nhà con chính là nhà nó, mẹ con chính là mẹ nó…”
78
Chương 78: Ba mẹ, Mộ Vũ, tôi, yêu thương nhau và sống yên ổn… Tôi nghĩ…hình như…không thiếu gì nữa…
79
Chương 79: Xem ra tôi thực sự không thể tiếp tục sống tạm bợ, vất vưởng, lêu lổng nữa
80
Chương 80: H trong xe
81
Chương 81: Mộc mạc ấm áp, phồn hoa tĩnh lặng
82
Chương 82: “Thực ra tôi chỉ muốn tốt với cậu.”
83
Chương 83: “Vì giành cơ hội cho ông mà tui đắc tội với một đống người, ông định trả ơn tui thế nào?” -Tiểu Lý nhìn tôi c
84
Chương 84: Chắc chắn sẽ thắng
85
Chương 85: Tôi trùm chăn lại, vui vẻ vào giấc. Ăn no, ngủ đủ, có người yêu, cuộc sống mới đầy đủ làm sao
86
Chương 86: Người yêu tôi tốt lắm
87
Chương 87: Kết quả là tôi đã thắng (aka Tác giả là spoiler lớn nhất ở đây)
88
Chương 88: Chương này bị khóa bởi Tấn Giang
89
Chương 89: Chương này bị khóa trên Tấn Giang
90
Chương 90: Xem ra tình hình không tệ như chúng tôi nghĩ
91
Chương 91: Chương này bị khóa bởi Tấn Giang
92
Chương 92: – Tôi tốt hay nó tốt? – Anh. -Không chút do dự. €� Thương tôi hay thương nó? – Anh -Vẫn không chút do dự
93
Chương 93: Mộ Vũ, nhìn tôi, nhìn An Nhiên của cậu này, không sợ hãi, uống mãi không say
94
Chương 94
95
Chương 95: Lại là những câu chuyện cũ
96
Chương 96: “Thực ra…anh yêu anh trai em.”
97
Chương 97: Thế là trở tay không kịp, thế là ăn năn đủ đường
98
Chương 98: “Cũng chỉ có ảnh thôi, không ai có thể nghĩ cho anh đến mức này nữa…”
99
Chương 99: Những người thăm bệnh
100
Chương 100: Tôi vuốt tóc hắn từng cái một. Suy cho cùng thì những gì tôi có thể cho đi vẫn quá ít, hắn vốn xứng đáng được c�
101
Chương 101: “Tôi đồng ý rồi…”
102
Chương 102: Sự thật là tôi yêu Mộ Vũ
103
Chương 103: Tôi chỉ biết ở nơi mà mình không nhìn thấy Mộ Vũ đang gồng gánh rất nhiều cho tôi
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106: “Em nghỉ việc.”
107
Chương 107
108
Chương 108: Khóa và dài cực
109
Chương 109: “Ngô Việt, mày không hiểu đâu, mày không biết tao nhớ nó nhiều như thế nào đâu… Mỗi giờ mỗi phút…”
110
Chương 110: “Mày nghĩ có phải nó quên tao rồi không?”
111
Chương 111: “Tôi chẳng đỡ hơn chút nào, hoàn toàn không. €�
112
Chương 112: “Tình yêu, rốt cuộc thứ ấy là gì?”
113
Chương 113: “An Nhiên, từ nhỏ đến lớn, có chuyện gì là con giấu được ba mẹ đâu?”
114
Chương 114: Trở về
115
Chương 115: “Tôi đây, Hàn Mộ Vũ đây, tôi về rồi.”
116
Chương 116: Đúng thế, lấy những nỗi khổ mà tôi đã chịu vì cậu để hóa giải những nỗi khổ mà cậu đã chịu vì tôi
117
Chương 117
118
Chương 118: “Mộ Vũ, tôi cảm thấy cậu thay đổi rồi.”
119
Chương 119: Tôi thật lòng cảm thấy quan trọng nhất là được ở bên nhau lâu dài
120
Chương 120: “Ở bên anh dễ chịu quá, tôi không muốn về về thành phố Z nữa.”
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127: Phiên ngoại 1 (mộ vũ)