Chương 116: Phiên ngoại 5 – Chuyện về Gia Phỉ

Là một con mèo có được bộ lông hoàng kim sáng bóng mềm mại, đôi ria mép kiêu ngạo nhếch lên, bộ óc thông minh, và quan trọng nhất là có hình thể phúc hậu cùng khuôn mặt to như ổ bánh nom rất giống một con mèo minh tinh nổi tiếng nào đó.

Theo như ông chủ nó kể, khi nó được sinh ra từ trong bụng mẹ, trời cao vốn còn đang trong xanh quang đãng, bỗng nhiên mưa to tầm tã rơi xuống. Mà cũng vì trận mưa lớn này, chủ nhân Ngả Bá Đặc đại gia mới ghé vào tiệm thu của bọn nó. Vốn Ngả Bá Đặc đại gia chỉ muốn liếc mắt nhìn vài cái, nhưng dường như mọi thứ đều đã được số phận định sẵn, khi ông đi đến cái chuồng ấm áp của Gia Phỉ, đôi mắt Gia phỉ vốn còn chưa thể mở tự dưng chậm chạp hé ra, vừa liếc thấy thế, nó đã bị Ngả Bá Đặc mang đi.

Sau đó, lúc Ngả Bá Đặc đại gia hẹn gặp các bằng hữu của ông đều khoe khoang Gia Phỉ của ông thông minh rồi tri kỷ thế nào, bình thường câu nói đầu tiên luôn là: Đó là lần gặp gỡ tình cờ mà đẹp đẽ.

Ngả Bá Đặc là một đại gia. Một người đặc biệt giàu có ở cả cái Châu Âu này, mà ông lại vô cùng yêu mèo. Chuyện này mọi người đều biết. Mọi người thường thường sẽ ước có được cuộc sống như Gia Phỉ, thầm cho rằng đời trước chắc nó đã cứu cả thế giới, đời này mới có thể hưởng thụ như thế.

Nhưng ngược lại, Gia Phỉ làm một con mèo nhỏ có IQ cao, luôn ghét bỏ phát ra tiếng phì phì từ mũi. Mọi người chỉ biết Ngả Bá Đặc là một đại gia, mà không ai biết ông còn là một cụ già nhàm chán lại dính người.

Người vì tiền tài nhiều lắm, người chung quanh đều nịnh bợ ông, ông cụ có rất ít bạn bè. Mà đám con trai con gái lại bận chuyện công việc, ông cụ hiếm khi nếm được cái gọi là tình thân. Vì thế từ khi Gia Phỉ chỉ dùng một năm để nghe hiểu tiếng con người, nó cảm giác ông chủ già của mình rất đáng thương.

Tiếp đó, Gia Phỉ lại bắt đầu ngoài mặt ghét bỏ, trong lòng lại tận chức tận trách trông nom cuộc sống của Ngả Bá Đặc.

Mỗi sáng nó sẽ lôi kéo Ngả Bá Đặc đi dạo loanh quanh, dù Ngả Bá Đặc hiểu nhầm đây là ham chơi nên nhảy lung lung ầm ĩ; mỗi ngày nó sẽ ăn cơm sớm, trưa, chiều cùng Ngả Bá Đặc, đồng thời chú ý không để ông ăn quá nhiều dầu mỡ và thức ăn mặn gì đó, tuy rằng dưới cái nhìn của Ngả Bá Đặc, con mập này chỉ vì muốn ăn thứ mình thích mà giành thức ăn với ông; mỗi xế chiều nó sẽ cùng Ngả Bá Đặc câu cá, tắm nắng, đó cũng do nó xem ti vi biết người già phải phơi nắng nhiều mới tốt, có điều Ngả Bá Đặc chỉ cho rằng Gia Phỉ nhà mình rất thích kêu meo meo với mấy con cá trong lúc câu mà thôi.

GIa Phỉ còn có thể làm rất nhiều chuyện, ví dụ như lúc ông lão không đợi được đám con về ăn cơm, nó sẽ ghé lên đùi ông, ví như lúc ông tức giận nó sẽ cọ cọ ống quần ông, sau đó kéo ông đi uống chén trà, lại như lúc ông chủ gặp nguy hiểm, nó sẽ dùng thân thể tròn vo xinh xắn của mình, chắn trước mặt chủ nhân.

Bất cứ thứ gì cũng đừng hòng bước qua xác mèo này mà tổn thương ông lão kia, tuy rằng mèo ông đây cũng hiểu lão ấy rất phiền, rất dính người.

Gia Phỉ vốn tưởng rằng cuộc sống của mình sẽ cứ thế mà trôi qua. Mãi đến một ngày nào đó nó và chủ nhân Ngả Bá Đặc của nó cùng đến Trung Quốc xa xôi, quen một người đàn ông họ Mục.

Người đàn ông kia có một con vẹt, Gia Phỉ hễ gặp con đó là sẽ chim bay mèo kêu.

Nhưng một điều làm GIa pHỉ cảm thấy rất vui chính là, Con vẹt đó có chỉ số thông minh cũng cao như nó. Nó sống năm sáu năm trời, lần đầu gặp được động vật cùng cấp bậc. Gia Phỉ vui vô cùng, ông chủ Ngả Bá Đặc của nó cũng rất vui sướng.

Về sau Gia Phỉ lại bắt đầu cùng tên Lâm Lâm kia chơi đùa khoái trá cả ngày. Không lâu sau đó, GIa Phỉ chỉ biết con vẹt tên Lâm Lâm nọ chết mất rồi, nó vì thế mà đau buồn rất lâu, nó nghĩ không có một con vật nào ưu tú tựa như nó như vậy nữa.

Nhưng khi nó theo ông chủ già của mình tới thăm người đàn ông họ Mục kia lần thứ hai, tự dưng nó cảm nhận được một cái gì đó rất quen thuộc, thứ đó truyền đến từ trên người một con chuột Hà Lan, vì thế Gia Phỉ phóng lên, một hơi ngoạm lấy con chuột Hà Lan nọ.

Lúc ấy biểu cảm của Ngả Bá Đặc và họ Mục kia đều rất vặn vẹo, nó còn chưa kịp bày tỏ nghi ngờ của mình, đột nhiên cảm thấy lông mao dựng đứng. Tiếp đó nó bị hạ gục một cách đáng thương.

Ngay lúc Gia Phỉ hăng hái muốn phản kháng, nó lại bị sửng sôt lần nữa, vì con linh miêu kia vừa há mồm đã gọi tên của nó.

Vào giờ khắc này, Gia Phỉ cảm giác hình như vừa mở ra cánh cửa đến thế giới mới, đầy quỷ dị nhưng cũng rất mới lạ.

Sau đó Gia Phỉ lại chứng kiến linh miêu chết đi và husky Lâm Lâm sinh ra. Ông chủ già của nó còn đang cảm thán với nó là duyên của họ Mục kia với đám sủng vật thật cạn, gần như nuôi cái gì là chết cái đó. Nhưng nếu như Gia Phỉ có thể mở miệng nói, nó sẽ nói cho ông chủ già của mình biết, ông suy nghĩ quá đơn giản rồi. Thế giới này vô cùng to lớn, không thiếu thứ gì, tựa như mèo của ông có thể nghe hiểu tiếng người vậy đó.

Ông không phát hiện, không có nghĩa là nó không tồn tại đâu nha. Meo meo.

Tiếp sau đó, ông chủ già Ngả Bá Đặc bị người xấu truy sát. Gia Phỉ liều mạng dùng toàn lực kéo dài thời gian, chờ Mục Ngũ đến cứu giá. Mà từ đó về sau, từ trong miệng nhân loại tên Lâm Lâm kia Gia Phỉ biết được một điều. Nó, có thể trở thành một con mèo yêu.

Cái gì là mèo yêu hả? Gia Phỉ dùng đầu óc thông minh của mình suy nghĩ một chút, hẳn là có thể biến thành người đi? Thế thì, nếu biến thành người, nó sẽ trông như thế nào? Nó có thể làm được gì đây?

Khi đó Gia Phỉ hoàn toàn không rõ, có điều, bất cứ sinh vật nào trên thế gian này cũng có bản năng tìm kiếm cách sinh tồn. Vì thế Gia Phỉ quyết định dùng kho bạc nhỏ của mình, đổi một bộ pháp quyết nó có thể tu luyện được.

Sau khi Gia Phỉ có được pháp quyết. Nó cũng biết mình phải tu luyện mấy trăm năm mới thành hình người.

Nhưng Gia Phỉ không thèm để ý, có cái gì đâu chứ? Dù sao nó vẫn chưa nghĩ ra sau này phải làm những gì. Vì thế, nó có thời gian.

Chỉ là, dần dần, Gia Phỉ phát hiện, thời gian nhiều chưa chắc đã tốt.

Ngày qua ngày, sáng sớm nó cùng Ngả Bá Đặc chạy bộ, ăn, câu cá, rồi lại ngủ, mãi tới khi nó thấy ông chủ của mình càng ngày càng già yếu, Gia Phỉ đột nhiên cảm giác được, tâm trạng của nó không còn vui vẻ như trước nữa. Thế là nó càng tích cực ở bên cạnh Ngả Bá Đặc, gần như tới mức một tấc cũng chẳng rời.

Sau đó, Ngả Bá Đặc bị bệnh. Nằm trên giường bệnh. Ông đã không thể cùng nó đi câu cá và chạy bộ vào mỗi sớm. Chỉ có thể ăn cơm cùng Gia Phỉ.

Tiếp sau đó nữa, Ngả Bá Đặc ngay cả sức ăn cũng chẳng có.

Gia Phỉ cuộn lại bên giường Ngả Bá Đặc, trầm mặc không biết phải làm sao.

Dù nó có thông minh đến thế nào đi nữa, cũng chưa bao giờ trải qua sinh ly tử biệt. Mặc cho bác sĩ có nói, Ngã Bá Đặc chín mươi tám tuổi, ông đã già, cũng đến lúc rồi. Nhưng Gia Phỉ nghĩ, nếu nó có thể tu hành, trở thành mèo yêu, vì sao ông chủ lại không được cơ chứ?

Gia Phỉ lần đầu tiên chủ động rời khỏi Ngả Bá Đặc.

Nó đi tìm Lâm Lâm. Muốn pháp quyết cho Ngả Bá Đặc tu luyện thành yêu.

“Ta có thể dùng mọi thú ta có để đổi.”

Thế nhưng Gia Phỉ lại trông thấy ánh mắt của Lâm Lâm. Loại ánh mắt đó tên là đau thương. Lâm Lâm lắc đầu: “Ông ấy quá già rồi, không đủ thời gian.”

Gia Phỉ im lặng hồi lâu, lần đầu tiên cảm thấy, nó bắt đầu không thích mình sống thêm vài trăm năm. Nếu như bây giờ nó có thể biến thành người, không phải có thể trò chuyện nhiều hơn với Ngả Bá Đặc rồi sao?

Nhưng nó không thể nói chuyện, nên chỉ có thể nán lại trước giường bệnh trông chừng Ngả Bá Đặc.

Khi nó trở về, Ngả Bá Đặc đã ngừng tất cả việc điều trị. Khi ấy, ánh dương xuyên qua khung cửa thủy tinh rồi nhẹ nhàng ngả lên giường bệnh Ngả Bá Đặc, bàn tay có vẻ khô gầy nọ đang khẽ mở ra, tựa như muốn nắm lấy thứ gì đó.

Ngả Bá Đặc nhắm mắt lại. Lúc Gia Phỉ men theo con đường mọi người tránh ra mà nhảy lên đầu giường, mắt Ngả Bá Đặc lại từ từ mở ra.

Gia Phỉ nghe thấy giọng nói chậm rãi mang theo ý cười của chủ nhân nhà mình: “Tao biết mày sẽ trở lại. Mày vẫn luôn ở cùng tao mà.”

“Meo meo.” Đúng vậy. Thật ra ông có thể sống lâu hơn một chút, ta sẽ ở cùng ông thêm mấy trăm năm nữa.

“Tao biết mày luôn chăm sóc tao, buổi sáng cố ý dẫn tao đi dạo. Thật ra mày lại thích ngủ nướng hơn.”

“Meo meo.” Đúng vậy, nhưng ta có thể không ngủ nướng, chỉ cần ông còn có thể ra ngoài đi dạo.

“Tao… còn biết, mày vẫn luôn chú ý ăn uống của tao… để tao không ăn quá nhiều dầu mỡ.”

“… Méo meo.” Phải đó, nhưng sao có con mèo tốt như ta rồi, ông còn muốn đi chết nữa hả?

Ngả Bá Đặc chậm rãi đưa tay vuốt vuốt bộ lông hoàng kim, mắt khẽ ướt: “Bọn họ đều bảo là tao cưng chiều mày, nhưng bọn họ đâu có ai biết, thật ra là mày luôn chăm lo cho tao. Trước đây tao còn lo thấy cảnh mày chết mà đau lòng, nhưng tao biết, mày sẽ sống rất lâu, mà tao lại phải bỏ mày đi trước rồi,… Chờ sau khi tao chết rồi, mày có thể đi bất cứ đâu mày muốn. Sống cho tốt. Tao mới vui lòng.”

“… Meo meo…” Nhưng mà, nếu như ông chết, ta còn có thể đi đâu chứ? Thế nào mới là sống tốt?

“Dòng họ Ngả Bá Đặc sẽ mãi là nhà của mày.” Ngả Bá Đặc nhẹ nhàng cụng trán với Gia Phỉ, “Chỉ cần nó vẫn tồn tại.”

“…Còn nữa, Gia Phỉ, tao rất vui vì gặp được mày. Haiz… còn nhớ cái ngày trời nắng bỗng chốc biến thành mưa rền gió dữ hay không? … Không thể không nói, ha, đúng là một cuộc gặp mặt đẹp đẽ.”

Trên mặt Ngả Bá Đặc mỉm cười, tay ông dần dần rũ xuống.

Gia Phỉ cứ kêu meo meo càu nhàu, đám con của Ngả Bá Đặc lần đầu tiên trông thấy một con mèo cũng có bộ dáng buồn bã đến như vậy. Họ sinh lòng cảm thán, sau này nhất định phải thay ba nuôi con mèo này thật tốt. Thế nhưng, ngày thứ hai sau khi chôn cất Ngả Bá Đặc, con mèo hoàng kim kia liền biến mất.

Mọi người nói, Gia Phỉ nghe lời Ngả Bá Đặc nói, nên đã đi về nơi nó muốn đi. Nhưng chỉ có người canh mộ cho dòng họ Ngả Bá Đặc biết, mỗi đêm mưa tầm tã, trước mộ ông cụ kia, luôn có bóng dáng một con mèo hoàng kim, cuộn mình trước tấm bia lạnh như băng. Tuy mộ lạnh, nhưng bóng dáng con mèo hoàng kim ấy lại ngủ rất đỗi bình yên, tựa như đang ở trong vòng tay ấm áp vậy…

Thời gian trôi đi trong mưa, chẳng biết qua bao nhiêu năm. Một ngày nào đó, vẫn là mưa xối tầm tã, một người thanh niên có đôi mắt sáng như ngọc lục bảo, tóc màu hoàng kim, đi đến trước tấm bia mộ đã cũ. Hắn chậm rãi ngồi xuống, nhành hoa cúc vàng trong tay rơi lên mộ bia. Nước mưa tự động tránh hắn, thanh niên tóc vàng ngẩng đầu lên, nhìn màn mưa từ trên trời giáng xuống, nhẹ giọng nói:

“Ha, Ông già, bây giờ ta có thể trả lời ông. Ta cũng hiểu… lần đầu gặp nhau, đúng là một cuộc gặp gỡ đẹp đẽ. Cũng như, cảm ơn ông đã làm bạn với ta nhiều năm như vậy.”

Chapter
1 Chương 1: Chết mà không cười
2 Chương 2: Chỗ dựa vững chắc
3 Chương 3: Sống không bằng chết
4 Chương 4: Nhất thời lỡ lời
5 Chương 5: Vô cùng sắc bén
6 Chương 6: Mau nói tiếng người
7 Chương 7: Trời cao đố kị anh tài
8 Chương 8: Chú chim làm khắp nơi kinh ngạc
9 Chương 9: Mục đại thiếu uy vũ
10 Chương 10: Suối nước nóng tình yêu
11 Chương 11: Nhiệt liệt hoan nghênh
12 Chương 12: Hoàng hôn mê hoặc
13 Chương 13: Vui vẻ hòa thuận
14 Chương 14: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động
15 Chương 15: Nhân lúc yếu thế mà tấn công
16 Chương 16: Lấy độc trị độc
17 Chương 17: Lần đầu gặp bác sĩ thú y
18 Chương 18: Lời mời ngoài ý muốn
19 Chương 19: Xui xẻo đeo bám
20 Chương 20: Ý của anh cũng là ý của tôi
21 Chương 21: Vợ chồng ân ái
22 Chương 22: Chim nhỏ tức giận
23 Chương 23: Vẹn toàn cả đôi bên
24 Chương 24: Thần thoại phương đông
25 Chương 25: Âm mưu quỷ kế
26 Chương 26: Mau tới vuốt lông
27 Chương 27: Sắp chết còn làm bộ
28 Chương 28: Con chim tốt có một không hai
29 Chương 29: Phát sinh nghi ngờ
30 Chương 30: Ấm áp cuối con đường
31 Chương 31: Chạy trời không khỏi nắng
32 Chương 32: Tạm biệt Lâm Lâm
33 Chương 33: Xin chào Lâm Lâm
34 Chương 34: Lâm Lâm anh dũng
35 Chương 35: Mất rồi lại được
36 Chương 36: Lại thấy Lâm Lâm
37 Chương 37: Tức đỏ con mắt
38 Chương 38: Thu phục mèo mập
39 Chương 39: Tin vui ngoài ý muốn
40 Chương 40: Khí phách uy vũ
41 Chương 41: Kẻ là đại vương
42 Chương 42: Quản chế tiểu đội
43 Chương 43: Xui xẻo đáng đời nhà mi
44 Chương 44: Ý nghĩ kỳ lạ
45 Chương 45: Thích nghe ngóng
46 Chương 46: Giương đông kích tây
47 Chương 47: Chuyện này không khoa học
48 Chương 48: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động
49 Chương 49: Chị dâu hư hư thực thực
50 Chương 50: Cáo mượn oai hùm
51 Chương 51: Tự mình đào hố
52 Chương 52: Đều phi khoa học!
53 Chương 53: Lạy Lâm đại tiên
54 Chương 54: Chớ có sờ cái đuôi
55 Chương 55: Khẩu phật tâm xà
56 Chương 56: Đều vì lợi ích
57 Chương 57
58 Chương 58: Mèo ta phản công
59 Chương 59: Sét đánh giữa trời quang
60 Chương 60: Rùa con mai xanh
61 Chương 61: Từ từ chậm rãi
62 Chương 62: Không được hoàn mỹ
63 Chương 63: Tốt xấu lẫn lộn
64 Chương 64: Tập kích đêm mưa
65 Chương 65: Cầm sắt hòa minh
66 Chương 66: Tự cầu nhiều phúc
67 Chương 67: Vuốt vuốt đầu chó
68 Chương 68: Vừa tức vừa buồn cười
69 Chương 69: Tự đưa đến cửa
70 Chương 70: Phong thủy luân chuyển
71 Chương 71: Không thiếu chuyện lạ
72 Chương 72: Vua chó bình tĩnh
73 Chương 73: Chọc mù mắt rồi
74 Chương 74: Kết thù kết thân
75 Chương 75: Áo gấm về làng?
76 Chương 76: Anh em gặp lại
77 Chương 77: Kẻ thù gặp nhau?
78 Chương 78: Gặp mặt cha vợ
79 Chương 79: Đại thiếu công kích
80 Chương 80: Cơn giận cướp vợ
81 Chương 81: Phúc hoạ huyết mạch
82 Chương 82: Lời nói muộn màng
83 Chương 83: Trợn mắt há mồm
84 Chương 84: Nghịch thiên cải mệnh
85 Chương 85: Bệnh thần kinh à
86 Chương 86: Ai ngốc vậy chứ
87 Chương 87: Kiên trì đến cùng
88 Chương 88: Đừng náo loạn nữa
89 Chương 89: Chim to mới tốt
90 Chương 90: Ác ma phương Đông
91 Chương 91: Tam sinh hữu hạnh
92 Chương 92: Mặt quá dầy rồi
93 Chương 93: Chợ đêm Côn Lôn
94 Chương 94: Bản chất tiểu gia
95 Chương 95: Lâu đài cổ châu Âu
96 Chương 96: Ai thảm hơn ai
97 Chương 97: Không có thuốc chữa
98 Chương 98: Câu chuyện hạnh phúc
99 Chương 99: Tiểu gia uy vũ
100 Chương 100: Lời mời quỷ dị
101 Chương 101: Con học gì thế
102 Chương 102: Ra tay quá nhanh
103 Chương 103: Trẻ trâu đừng nháo
104 Chương 104: Đi thong thả không tiễn
105 Chương 105: Ngọc khí quỷ dị
106 Chương 106: Bộ đồ ăn thật lớn
107 Chương 107: Trai tài trai sắc
108 Chương 108: Bí mật Ngọc Linh
109 Chương 109: Kế trong kế
110 Chương 110: Ông nghĩ hay quá
111 Chương 111: Kết thúc chính văn
112 Chương 112: Phiên ngoại 1
113 Chương 113: Phiên ngoại 2
114 Chương 114: Phiên ngoại 3
115 Chương 115: Phiên ngoại 4
116 Chương 116: Phiên ngoại 5 – Chuyện về Gia Phỉ
117 Chương 117: Phiên ngoại về Gia Phỉ (Hạ)
Chapter

Updated 117 Episodes

1
Chương 1: Chết mà không cười
2
Chương 2: Chỗ dựa vững chắc
3
Chương 3: Sống không bằng chết
4
Chương 4: Nhất thời lỡ lời
5
Chương 5: Vô cùng sắc bén
6
Chương 6: Mau nói tiếng người
7
Chương 7: Trời cao đố kị anh tài
8
Chương 8: Chú chim làm khắp nơi kinh ngạc
9
Chương 9: Mục đại thiếu uy vũ
10
Chương 10: Suối nước nóng tình yêu
11
Chương 11: Nhiệt liệt hoan nghênh
12
Chương 12: Hoàng hôn mê hoặc
13
Chương 13: Vui vẻ hòa thuận
14
Chương 14: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động
15
Chương 15: Nhân lúc yếu thế mà tấn công
16
Chương 16: Lấy độc trị độc
17
Chương 17: Lần đầu gặp bác sĩ thú y
18
Chương 18: Lời mời ngoài ý muốn
19
Chương 19: Xui xẻo đeo bám
20
Chương 20: Ý của anh cũng là ý của tôi
21
Chương 21: Vợ chồng ân ái
22
Chương 22: Chim nhỏ tức giận
23
Chương 23: Vẹn toàn cả đôi bên
24
Chương 24: Thần thoại phương đông
25
Chương 25: Âm mưu quỷ kế
26
Chương 26: Mau tới vuốt lông
27
Chương 27: Sắp chết còn làm bộ
28
Chương 28: Con chim tốt có một không hai
29
Chương 29: Phát sinh nghi ngờ
30
Chương 30: Ấm áp cuối con đường
31
Chương 31: Chạy trời không khỏi nắng
32
Chương 32: Tạm biệt Lâm Lâm
33
Chương 33: Xin chào Lâm Lâm
34
Chương 34: Lâm Lâm anh dũng
35
Chương 35: Mất rồi lại được
36
Chương 36: Lại thấy Lâm Lâm
37
Chương 37: Tức đỏ con mắt
38
Chương 38: Thu phục mèo mập
39
Chương 39: Tin vui ngoài ý muốn
40
Chương 40: Khí phách uy vũ
41
Chương 41: Kẻ là đại vương
42
Chương 42: Quản chế tiểu đội
43
Chương 43: Xui xẻo đáng đời nhà mi
44
Chương 44: Ý nghĩ kỳ lạ
45
Chương 45: Thích nghe ngóng
46
Chương 46: Giương đông kích tây
47
Chương 47: Chuyện này không khoa học
48
Chương 48: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động
49
Chương 49: Chị dâu hư hư thực thực
50
Chương 50: Cáo mượn oai hùm
51
Chương 51: Tự mình đào hố
52
Chương 52: Đều phi khoa học!
53
Chương 53: Lạy Lâm đại tiên
54
Chương 54: Chớ có sờ cái đuôi
55
Chương 55: Khẩu phật tâm xà
56
Chương 56: Đều vì lợi ích
57
Chương 57
58
Chương 58: Mèo ta phản công
59
Chương 59: Sét đánh giữa trời quang
60
Chương 60: Rùa con mai xanh
61
Chương 61: Từ từ chậm rãi
62
Chương 62: Không được hoàn mỹ
63
Chương 63: Tốt xấu lẫn lộn
64
Chương 64: Tập kích đêm mưa
65
Chương 65: Cầm sắt hòa minh
66
Chương 66: Tự cầu nhiều phúc
67
Chương 67: Vuốt vuốt đầu chó
68
Chương 68: Vừa tức vừa buồn cười
69
Chương 69: Tự đưa đến cửa
70
Chương 70: Phong thủy luân chuyển
71
Chương 71: Không thiếu chuyện lạ
72
Chương 72: Vua chó bình tĩnh
73
Chương 73: Chọc mù mắt rồi
74
Chương 74: Kết thù kết thân
75
Chương 75: Áo gấm về làng?
76
Chương 76: Anh em gặp lại
77
Chương 77: Kẻ thù gặp nhau?
78
Chương 78: Gặp mặt cha vợ
79
Chương 79: Đại thiếu công kích
80
Chương 80: Cơn giận cướp vợ
81
Chương 81: Phúc hoạ huyết mạch
82
Chương 82: Lời nói muộn màng
83
Chương 83: Trợn mắt há mồm
84
Chương 84: Nghịch thiên cải mệnh
85
Chương 85: Bệnh thần kinh à
86
Chương 86: Ai ngốc vậy chứ
87
Chương 87: Kiên trì đến cùng
88
Chương 88: Đừng náo loạn nữa
89
Chương 89: Chim to mới tốt
90
Chương 90: Ác ma phương Đông
91
Chương 91: Tam sinh hữu hạnh
92
Chương 92: Mặt quá dầy rồi
93
Chương 93: Chợ đêm Côn Lôn
94
Chương 94: Bản chất tiểu gia
95
Chương 95: Lâu đài cổ châu Âu
96
Chương 96: Ai thảm hơn ai
97
Chương 97: Không có thuốc chữa
98
Chương 98: Câu chuyện hạnh phúc
99
Chương 99: Tiểu gia uy vũ
100
Chương 100: Lời mời quỷ dị
101
Chương 101: Con học gì thế
102
Chương 102: Ra tay quá nhanh
103
Chương 103: Trẻ trâu đừng nháo
104
Chương 104: Đi thong thả không tiễn
105
Chương 105: Ngọc khí quỷ dị
106
Chương 106: Bộ đồ ăn thật lớn
107
Chương 107: Trai tài trai sắc
108
Chương 108: Bí mật Ngọc Linh
109
Chương 109: Kế trong kế
110
Chương 110: Ông nghĩ hay quá
111
Chương 111: Kết thúc chính văn
112
Chương 112: Phiên ngoại 1
113
Chương 113: Phiên ngoại 2
114
Chương 114: Phiên ngoại 3
115
Chương 115: Phiên ngoại 4
116
Chương 116: Phiên ngoại 5 – Chuyện về Gia Phỉ
117
Chương 117: Phiên ngoại về Gia Phỉ (Hạ)