Chương 117: Khách khứa

"Xem ra mấy vị muội muội của ngươi cũng không hoan nghênh ta đến." Tô thị thấy Phó Minh Hà dẫn người đi vào, trước khi đi còn oán hận trừng mình một cái, không khỏi nheo mắt lại.

Phó Minh Hoa cũng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đám người Phó Minh Châu có chút lo sợ bất an, thỉnh thoảng quay đầu lại xem, cuối cùng mấy người vẫn đi theo Phó Minh Hà vào cửa hông của vườn nuôi thú Thần Đô.

"Có quá nhiều người mà nàng ta không hoan nghênh." Phó Minh Hà rời đi đúng lúc, để lại nàng và Tô thị có cơ hội nói chuyện.

Tô thị nghe xong lời này, liền bật cười ra tiếng.

"Đúng rồi, hôm đó ngươi rời đi trước, có biết trong Đan Quỳnh Uyển diễn ra trò hay."

Tô thị cầm khăn che miệng, sóng vai đi bên cạnh Phó Minh Hoa, nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng triệu Dung tam nương đi múa, khen nàng ta tại chỗ."

Tô thị không biết chuyện xảy ra sau đó, nhưng cũng nhận thấy Gia An Đế quan tâm Dung tam nương.

"Gần đây nghe nói Trịnh quốc phu nhân dẫn theo Dung tam nương tử tiến cung thăm Dung phi."

Tô thị quay đầu nhìn Phó Minh Hoa cười: "Ngươi không biết sao?"

Phó Minh Hoa cảm giác được ánh mắt Tô thị, lại nhìn không chớp mắt: "Cũng không kì lạ."

Ánh mắt Tô thị lóe lên, từ trên mặt nàng nhìn không ra manh mối, khẽ thở dài: "Đúng vậy."

Hai người không nói gì nữa, đi vào cửa vườn nuôi thú Thần Đô, một núi giả lớn liền ngăn cản ở trước mặt.

Phó Minh Hoa tới hơi sớm, lúc này cũng chỉ mới có mấy khách mời đến, nàng để Phó ma ma ở lại chỗ này thay nàng chiêu đãi khách nhân chút nữa mới đến, còn chưa rời đi cũng đã có người đến.

Hai người dứt khoát đứng ở cửa đợi một lát, cho đến khi mọi người đến gần đủ, một đám người mới đi vào trong vườn.

"Vườn nuôi thú Thần Đô này phong cảnh thật đẹp, chỉ tiếc lúc này tới quá trễ, không ít hoa đã nở hết rồi."

Cố Dụ Cẩn lắc đầu, thở dài một cái.

Hạ Nguyên Thận nhìn Phó Minh Hoa, vội vàng nói: "Bên trong vườn đẹp lắm, dù không ít hoa đã nở hết, nhưng cảnh sắc cũng rất hấp dẫn. Trong đó còn có Minh hồ, chèo thuyền quanh hồ cũng có thể vui chơi thỏa thích."

Cố Dụ Cẩn hơi đỏ mặt, cũng nhẹ gật đầu nói phải.

Đám người đi được một đoạn, phía sau lại có người bước nhanh đuổi theo, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu nữ mặc y phục xanh biếc chạy đến với gương mặt phiếm hồng, lướt qua khóm hoa, thấy bóng dáng đoàn người, ánh mắt thiếu nữ sáng lên, vội vã bước nhanh đi theo.

Không ít người thấy thiếu nữ có chút lạ mắt, nhưng Phó Minh Hoa liếc mắt liền nhận ra thiếu nữ này, chỉ không rõ vì sao Thang Âm huyện bá phủ Dương thị lại có thể đi vào trong vườn này.

Nàng nhớ rõ lúc mình lập danh sách, cũng không định đưa nàng ta vào trong đó.

"Phó tỷ tỷ." Dương thị chạy tới gần, thở hổn hển, ngượng ngùng nhìn mọi người, sau đó phúc lễ với đám người giới thiệu thân phận của mình.

Chỉ là những người có mặt ở đây không hề đặt nàng ta vào trong mắt, sắc mặt nàng ta có chút tái nhợt, một hồi lâu Hạ Nguyên Thận không đành lòng nhìn nàng ta bị người vắng vẻ, mới chủ động nói chuyện với nàng ta, nên sắc mặt thiếu nữ mới dễ nhìn hơn rất nhiều.

Sao Dương thị có thể tới được, trong lòng Phó Minh Hoa hoài nghi.

Không có thiệp mời của nàng, theo thân phận của Dương thị, muốn đi vào khu vườn này cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng rõ ràng nàng không gửi thiệp, Dương thị lại đến, chứng minh nàng ta nhận được thiệp, trong đó nhất định là có người giở trò quỷ.

Phó Minh Hoa rũ mắt xuống, lúc đi đến Minh hồ, đám người Phó Minh Hà đã đứng đợi bên bờ.

Nhìn thấy Dương thị, trên mặt Phó Minh Hà không có chút bất ngờ, hiển nhiên nàng ta đã sớm biết rõ tình hình.

Nhìn thấy một màn này, trong lòng Phó Minh Hoa cười lạnh hai tiếng, hiển nhiên việc này do Bạch thị sắp xếp, mượn tay nàng nhưng lại giấu diếm nàng.

Nhưng Bạch thị biết rõ hôm nay mình mở tiệc chiêu đãi quyền quý Lạc Dương, thân phận Dương thị quá thấp, tùy tiện đến đây, nói không chừng sẽ có người chán ghét nàng ta kéo thấp thân phận của mọi người, vậy mà Bạch thị vẫn làm như vậy.

Nàng mím môi, Hạ Nguyên Thận đề nghị muốn đi Minh hồ chèo thuyền du ngoạn.

Minh hồ là do sức người đào ra, dẫn nước từ Lạc Thủy vào, vòng quanh vườn nuôi thú Thần Đô một vòng, nếu chèo thuyền du ngoạn trên hồ, lượn quanh một vòng là có thể ngắm được một nửa cảnh sắc khu vườn.

Một đám thiếu niên nam nữ đều đồng ý, trong vườn đã sớm chuẩn bị thuyền nhỏ, lúc này thuyền được kéo ra ngoài, mấy người tốp năm tốp ba lên thuyền, Hạ Nguyên Thận mời Phó Minh Hoa và Tô thị, hai người đều lắc đầu, nói là hai người muốn ngồi cùng một thuyền.

Tô thị và Phó Minh Hoa cũng không lên thuyền, Phó Minh Hà vui vẻ nhận lấy không ít ánh mắt căm ghét, mặt dày lên thuyền nhỏ có Hạ Nguyên Thận.

"Sao Phó cô nương lại không đi?" Tô thị cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại dò hỏi: "Chẳng lẽ tâm tình không tốt, không muốn chơi nữa?"

Phó Minh Hoa cúi thấp đầu mỉm cười, mấy sợi tóc ngắn mỏng trên trán bị gió thổi, "Sao ngươi lại không đi?"

"Ai nói ta không đi? Bất quá là đi chậm chút thôi! Lúc này ta sẽ không đi tham gia náo nhiệt." Trong mắt Tô thị mang theo vẻ hung ác: "Theo tính cách của ngươi, có vẻ không thích du sơn ngoạn thủy, hôm nay ánh mắt của nhị muội muội ngươi nhìn Quý Chiêu của ta giống như là muốn ăn tươi nuốt sống hắn, không biết xấu hổ."

Tô thị khẽ hừ một tiếng, lúc này xung quanh không có ai, nàng ta cũng không giả vờ dịu dàng nữa. "Trưởng bối nhà ngươi thật sự không đâu vào đâu, để người có thân phận thấp kém kia đến hạ thấp thể diện của ngươi, nhìn ta này." Nàng ta cầm viên đậu phộng chiên dầu trên bàn, chậm rãi thả vào trong miệng, nhai từng chút một: "Đi thôi."

Thần thái kia không giống như ăn cái gì, mà giống như đang ăn tươi nuốt sống ai đó.

Tô thị dẫn theo nha hoàn ra đình, sau khi choàng áo choàng thì ngồi lên một chiếc thuyền nhỏ, quả nhiên là đuổi theo đám người Hạ Nguyên Thận.

"Cô nương..." Giang ma ma thấy Tô thị rời đi, Phó Minh Hoa lại ngồi yên không nhúc nhích, không khỏi nhẹ giọng gọi một tiếng.

Phó Minh Hoa lắc đầu: "Không cần lo lắng." Nàng không để chuyện này trong lòng, nhưng Bạch thị làm như thế, không phải là vì muốn đưa Dương thị vào Trường Nhạc Hầu phủ cho Phó Kỳ Huyền?

"Ta đi chung quanh một chút." Giang ma ma muốn nói lại thôi, nàng dứt khoát đứng lên, Giang ma ma cũng đành phải thôi.

Trong Minh hồ có xây Thủy các, một cây cầu đá kết nối Thủy các với mặt đất.

Hai bên cầu là lan can được chạm khắc bằng đá cẩm thạch, Phó Minh Hoa vuốt lan can, bước lên trên cầu.

Vườn nuôi thú Thần Đô là của Yến Giản, người của phủ Trịnh Vương không có ở kinh thành, nơi này có lẽ không có người ở. Phía trên kia sạch sẽ mát mẻ, nàng lên cầu, đám người Giang ma ma lo lắng bởi vì hành động của Bạch thị mà làm nàng khó chịu trong lòng, nên cố ý để nàng yên tĩnh một mình, bởi vậy chỉ đi theo từ xa.

Nàng đi tới giữa cầu, đám người Giang ma ma vẫn còn chưa lên cầu, Phó Minh Hoa quay đầu lại nhìn, hiểu được cảm nhận trong lòng đám người Giang ma ma, không khỏi mỉm cười, đi vào trong Thủy Các.

Trên Thủy Các treo màn cỏ được bện với nhiều màu sắc đẹp mắt, ngăn cản hơn phân nửa tầm nhìn trong Thủy Các, nàng vươn tay xốc lên, quay đầu lại, thấy tình cảnh bên trong Thủy Các, nụ cười trên khóe miệng chợt tắt, suýt nữa thì thét thành tiếng.

May mà nàng vẫn cắn chặt bờ môi.

Bàn tay đang vén rèm của Phó Minh Hoa cứng đờ, dừng một hồi lâu, còn chưa ra quyết định, thì người bên trong đã quyết định thay nàng, nói khẽ: "Vào đây."

Chapter
1 Chương 1: Hầu Phủ
2 Chương 2: Tạ Thị
3 Chương 3: Hỏi Thăm
4 Chương 4: Thỉnh An
5 Chương 5: Yêu Cầu
6 Chương 6: Minh Hà
7 Chương 7: Bị Phạt
8 Chương 8: Cô Mẫu
9 Chương 9: Chủ Ý
10 Chương 10: Cảm Thấy Bất An
11 Chương 11: Tề Thị
12 Chương 12: Lợi ích
13 Chương 13: Tâm tư
14 Chương 14: Nghi ngờ
15 Chương 15: Gặp gỡ
16 Chương 16: Cáo trạng
17 Chương 17: Chịu thiệt
18 Chương 18: Tính toán
19 Chương 19: Tổ phụ
20 Chương 20: Mưu quyền
21 Chương 21: Tình yêu của mẫu thân
22 Chương 22: Mượn vận
23 Chương 23: Yến Truy
24 Chương 24: Ban thưởng
25 Chương 25: Trâm hoa
26 Chương 26: Rắc rối
27 Chương 27: Quên mất
28 Chương 28: Đến chơi
29 Chương 29: Thoại bản
30 Chương 30: Đốt đi
31 Chương 31: Khó xử
32 Chương 32: Tức giận
33 Chương 33: Ý chỉ
34 Chương 34: Đả thương
35 Chương 35: Giang Châu
36 Chương 36: Mục đích đến
37 Chương 37: Lạp tế [1]
38 Chương 38: Đọc thơ
39 Chương 39: Quách tần
40 Chương 40: Đập phá
41 Chương 41: Giết gà
42 Chương 42: Dọa khỉ
43 Chương 43: Ngọn nguồn
44 Chương 44: Bị bệnh
45 Chương 45: Thăm viếng
46 Chương 46: Xui xẻo
47 Chương 47: Tình cờ gặp gỡ
48 Chương 48: Đề nghị
49 Chương 49: Chán ghét
50 Chương 50: Tiết gia
51 Chương 51: Đan Dương
52 Chương 52: Ngọc lang
53 Chương 53: Mượn quần áo
54 Chương 54: Bất công
55 Chương 55: Nhận làm con thừa tự
56 Chương 56: Rời khỏi
57 Chương 57: Đầu năm
58 Chương 58: Mâu thuẫn
59 Chương 59: Bị trừng phạt
60 Chương 60: Cầu xin
61 Chương 61: Du xuân
62 Chương 62: Ngụy thị
63 Chương 63: Khiêu khích
64 Chương 64: So tài
65 Chương 65: Quỷ kế
66 Chương 66: Mưa to
67 Chương 67: Xảy ra chuyện
68 Chương 68: Chết theo chủ
69 Chương 69: Đưa tiễn
70 Chương 70: Chuyện trò
71 Chương 71: Tương trợ
72 Chương 72: Nói chuyện với nhau
73 Chương 73: Ban thưởng
74 Chương 74: Sinh nhật
75 Chương 75: Tết Trung Nguyên (Rằm tháng bảy)
76 Chương 76: Xuất hành
77 Chương 77: Dương thị
78 Chương 78: Ngắm cảnh
79 Chương 79: Váy bẩn
80 Chương 80: Tỷ muội
81 Chương 81: Đề nghị
82 Chương 82: Phục thù
83 Chương 83
84 Chương 84: Tới chơi
85 Chương 85: Khóc lóc
86 Chương 86: Đòi tiền
87 Chương 87: Giáo huấn
88 Chương 88: Cẩm Viên
89 Chương 89: Bỏ đi
90 Chương 90: Hòa hảo
91 Chương 91: Cân nhắc
92 Chương 92: Mục đích
93 Chương 93: Hố hổ
94 Chương 94: Mũi nhọn
95 Chương 95: Mời
96 Chương 96: Xem tướng
97 Chương 97: Cầu xin
98 Chương 98: Nguyên nhân
99 Chương 99: Hậu quả
100 Chương 100: Ý tốt
101 Chương 101: Tuyển chọn
102 Chương 102: Dặn dò
103 Chương 103: Tô thị
104 Chương 104: Là ai
105 Chương 105: Lũng Tây
106 Chương 106: Khuyên bảo
107 Chương 107: Kích động
108 Chương 108: Ngưỡng mộ trong lòng
109 Chương 109: Nhắc nhở
110 Chương 110: Chỉ cầu
111 Chương 111: Triệu kiến
112 Chương 112: Đau lòng
113 Chương 113: Xuất mưu
114 Chương 114: Bày mưu
115 Chương 115: Báo ân
116 Chương 116: Bất ngờ
117 Chương 117: Khách khứa
118 Chương 118: Bị thương
119 Chương 119: Cẩn thận
120 Chương 120: Xảy ra chuyện
121 Chương 121: Rơi xuống nước
122 Chương 122: Chất vấn
123 Chương 123: Cho gọi
124 Chương 124: Tặng hương
125 Chương 125: Lòng trung thành
126 Chương 126: Gây khó dễ
127 Chương 127: Thêm dầu
128 Chương 128: Thêm dầu
129 Chương 129: Hiếm thấy
130 Chương 130: Gặp gỡ
131 Chương 131: Dư nghiệt
132 Chương 132: Dạy ta
133 Chương 133: Đắc tội
134 Chương 134: Âm thị
Chapter

Updated 134 Episodes

1
Chương 1: Hầu Phủ
2
Chương 2: Tạ Thị
3
Chương 3: Hỏi Thăm
4
Chương 4: Thỉnh An
5
Chương 5: Yêu Cầu
6
Chương 6: Minh Hà
7
Chương 7: Bị Phạt
8
Chương 8: Cô Mẫu
9
Chương 9: Chủ Ý
10
Chương 10: Cảm Thấy Bất An
11
Chương 11: Tề Thị
12
Chương 12: Lợi ích
13
Chương 13: Tâm tư
14
Chương 14: Nghi ngờ
15
Chương 15: Gặp gỡ
16
Chương 16: Cáo trạng
17
Chương 17: Chịu thiệt
18
Chương 18: Tính toán
19
Chương 19: Tổ phụ
20
Chương 20: Mưu quyền
21
Chương 21: Tình yêu của mẫu thân
22
Chương 22: Mượn vận
23
Chương 23: Yến Truy
24
Chương 24: Ban thưởng
25
Chương 25: Trâm hoa
26
Chương 26: Rắc rối
27
Chương 27: Quên mất
28
Chương 28: Đến chơi
29
Chương 29: Thoại bản
30
Chương 30: Đốt đi
31
Chương 31: Khó xử
32
Chương 32: Tức giận
33
Chương 33: Ý chỉ
34
Chương 34: Đả thương
35
Chương 35: Giang Châu
36
Chương 36: Mục đích đến
37
Chương 37: Lạp tế [1]
38
Chương 38: Đọc thơ
39
Chương 39: Quách tần
40
Chương 40: Đập phá
41
Chương 41: Giết gà
42
Chương 42: Dọa khỉ
43
Chương 43: Ngọn nguồn
44
Chương 44: Bị bệnh
45
Chương 45: Thăm viếng
46
Chương 46: Xui xẻo
47
Chương 47: Tình cờ gặp gỡ
48
Chương 48: Đề nghị
49
Chương 49: Chán ghét
50
Chương 50: Tiết gia
51
Chương 51: Đan Dương
52
Chương 52: Ngọc lang
53
Chương 53: Mượn quần áo
54
Chương 54: Bất công
55
Chương 55: Nhận làm con thừa tự
56
Chương 56: Rời khỏi
57
Chương 57: Đầu năm
58
Chương 58: Mâu thuẫn
59
Chương 59: Bị trừng phạt
60
Chương 60: Cầu xin
61
Chương 61: Du xuân
62
Chương 62: Ngụy thị
63
Chương 63: Khiêu khích
64
Chương 64: So tài
65
Chương 65: Quỷ kế
66
Chương 66: Mưa to
67
Chương 67: Xảy ra chuyện
68
Chương 68: Chết theo chủ
69
Chương 69: Đưa tiễn
70
Chương 70: Chuyện trò
71
Chương 71: Tương trợ
72
Chương 72: Nói chuyện với nhau
73
Chương 73: Ban thưởng
74
Chương 74: Sinh nhật
75
Chương 75: Tết Trung Nguyên (Rằm tháng bảy)
76
Chương 76: Xuất hành
77
Chương 77: Dương thị
78
Chương 78: Ngắm cảnh
79
Chương 79: Váy bẩn
80
Chương 80: Tỷ muội
81
Chương 81: Đề nghị
82
Chương 82: Phục thù
83
Chương 83
84
Chương 84: Tới chơi
85
Chương 85: Khóc lóc
86
Chương 86: Đòi tiền
87
Chương 87: Giáo huấn
88
Chương 88: Cẩm Viên
89
Chương 89: Bỏ đi
90
Chương 90: Hòa hảo
91
Chương 91: Cân nhắc
92
Chương 92: Mục đích
93
Chương 93: Hố hổ
94
Chương 94: Mũi nhọn
95
Chương 95: Mời
96
Chương 96: Xem tướng
97
Chương 97: Cầu xin
98
Chương 98: Nguyên nhân
99
Chương 99: Hậu quả
100
Chương 100: Ý tốt
101
Chương 101: Tuyển chọn
102
Chương 102: Dặn dò
103
Chương 103: Tô thị
104
Chương 104: Là ai
105
Chương 105: Lũng Tây
106
Chương 106: Khuyên bảo
107
Chương 107: Kích động
108
Chương 108: Ngưỡng mộ trong lòng
109
Chương 109: Nhắc nhở
110
Chương 110: Chỉ cầu
111
Chương 111: Triệu kiến
112
Chương 112: Đau lòng
113
Chương 113: Xuất mưu
114
Chương 114: Bày mưu
115
Chương 115: Báo ân
116
Chương 116: Bất ngờ
117
Chương 117: Khách khứa
118
Chương 118: Bị thương
119
Chương 119: Cẩn thận
120
Chương 120: Xảy ra chuyện
121
Chương 121: Rơi xuống nước
122
Chương 122: Chất vấn
123
Chương 123: Cho gọi
124
Chương 124: Tặng hương
125
Chương 125: Lòng trung thành
126
Chương 126: Gây khó dễ
127
Chương 127: Thêm dầu
128
Chương 128: Thêm dầu
129
Chương 129: Hiếm thấy
130
Chương 130: Gặp gỡ
131
Chương 131: Dư nghiệt
132
Chương 132: Dạy ta
133
Chương 133: Đắc tội
134
Chương 134: Âm thị