Chương 119: Hai con cá lớn đến

"La Thần ngươi như vậy là có ý gì hả.?"

La Thần nghe vậy liền tỏ ra rất ngạc nhiên nói. "Ý... ý... là ý gì nha.!"

"Ngươi..." Đông Ngưu giận run người nói. "La Thần ngươi đừng ỷ lại có hoàng thượng làm chỗ dựa mà liền lên mặt với ta, nếu không La Thần ngươi sẽ phải hối hận đấy."

"Ồ... Vậy không biết Đông Ngưu lão có gì muốn nói với La Thần ta không đây." Tiếp La Thần liền mắt lạnh lẽo nói. "Nếu không có thì liền mời Đông Ngưu lão rời đi ngay cho."

"Cái gì..." Tứ Sắc Giai Nhân bỗng thấy cái tên bọn họ luôn xem thường ấy vậy mà lúc này rất bá đạo đuổi thẳng Đông Ngưu thuộc Tứ Bất Tượng mà không chút do dự, thì liền rất kinh ngạc há hốc mồm.

"Tiểu tử ngông cuồng.!" Quát lớn Đông Ngưu liền đứng lên chỉ thẳng mặt La Thần, phía sau lão rất đông cũng đã động binh khí.

Người của La Thần cũng chẳng kém liền cũng bước lên mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào đám người của Đông Ngưu.

"Nhất Đẳng Yêu Quân.! Chúng ta ở đây, các người muốn làm gì.?"

Bỗng lúc này nhóm ba mươi mốt người Nguyệt Vệ của Hồng Gia Trang cũng vừa nhận được lệnh chạy đến thấy tình hình trước mắt thì liền cũng toàn bộ vội rút kiếm ra.

"Thiếu gia.! Nguyệt Vệ bảo vệ cho ngài."

"Í....." Lão bản Thái Ti, Tứ Sắc Giai Nhân, Cận Vệ của Cẩn Đình Ba thấy vậy thì liền như hít phải hơi khí lạnh, khó tin tròn mắt ngạc nhiên nhìn về phía đám người La Thần.

La Thần vẻ chẳng sợ hãi nói. "Đông Ngưu lão đây xem ra hôm nay đến là muốn đánh nhau đi."

Đông Ngưu thấy khí thế của La Thần rất bá đạo thì liền cũng đã có chút chùng bước không dám nói gì nữa, nhưng bỗng một tên cận vệ không hiểu chuyện phía sau lại tự cho là đúng nhảy ra hướng La Thần vung đại đao hô.

"Dám bất kính với đại nhân. Giết...."

Tiếp hắn liền nhảy lên cao phi người tay cầm đại đao hướng La Thần mà chém xuống. Mọi người vẫn trong lúc chưa khỏi bàng hoàng thì mắt đã thấy có đánh nhau rồi.

Trong lúc mọi người còn rất ngỡ ngàng thì bỗng lúc này từ phía tầng hai ở trong một căn phòng của trang viện La Thần, bỗng vang lên một tiếng đàn.

"Tinh..." Chỉ một âm thanh ngắn ngủi vang lên.

"Á...." Bỗng liền tên cầm đại đao đang phi thân tấn công La Thần lập tức khó hiểu la lên thất thanh thảm thiết.

"Bịch..." Tiếp tên đó liền ngã đập xuống đất nằm yên bất động.

Mọi người thấy vậy thì liền càng thêm hãi hùng thất sắc, Đông Ngưu Kim Ngưu Sa thì liền lập tức giận quát.

"Là kẻ nào...!"

Liền tầng hai chẳng thấy người xuất hiện mà chỉ nghe tiếng một nhóm người đồng thanh lạnh lùng hô đáp.

"Thập Ngũ Giai Nhân tại, kẻ nào dám đụng vào thiếu gia... Chết.!"

Đông Ngưu nghe vậy liền mắt lạnh nhìn La Thần nói. "Tiểu tử ngươi dám khiêu khích Đông Ngưu ta."

La Thần vẻ lãnh đạm như chẳng phải việc gì lớn đáp. "Vài ngày trước có một tên nam nhân tên Ngô Dân đã đến đây, hắn cũng ngông cuồng không kém hơn lão đâu."

Ngừng một chút La Thần lại nói. "Những sao đó lão biết hắn đã thế nào không.?"

"Cái Gì... Ngô... Ngô Dân..." Đông Ngưu liền rất thất kinh khi nhận ra đó là một trong các hoàng tử của hoàng thượng.

"Không thể nào a...." Lão chuột Thái Ti, Tứ Sắc Giai Nhân cũng như sét đánh giữa trời quan, thất kinh hãi lãng.

"Chẳng có gì phải kinh ngạc cả. La Thần ta suy cho cùng cũng chỉ là một người làm ăn bình thường mà thôi, nên nếu đến đây tìm ta để hợp tác làm ăn thì La Thần ta rất sẵn lòng, nhưng nếu chỉ là đến để gây chuyện thì La Thần ta cũng chẳng ngán đâu."

"Được... được... Tiểu tử ngươi được.." Đông Ngưu biết mình hiện không thể cùng La Thần cứng đối cứng. Nên liền như kìm nén lại cảm xúc bảo người đỡ gã bị thương lui ra ngoài, xong lại lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh ngồi xuống cùng với lão Cẩn Đình Ba.

La Thần sau khi bảo người của mình thu lại vũ khí thì liền cũng ngồi xuống, vẻ mặt vẫn rất nghiễm nhiên hướng lão Cẩn Đình Ba nói.

"Ngự Sử Đại Nhân.! Hôm nay lão huynh lại có chuyện gì mà lại bất ngờ đến hàn xá của đệ đây vậy."

"Lão... lão... huynh..." Mọi người nghe La Thần xưng hô thì lại một lần nữa kinh ngạc há hốc mồm.

"Ha... ha... ha..." Cẩn Đình Ba bỗng cười vui vẻ nói. "Tiểu đệ xem ra không những kinh doanh một bật anh tài mà lực lượng cũng rất không tầm thường nha."

"Quá lời rồi, chỉ có vài người là có thể dùng được thôi."

Nhất Đẳng Yêu Quân phía sau nghe vậy, liền nhưng mỹ yêu đã từng có dị tâm với La Thần lập tức hơi xấu hổ cuối đầu.

"Ha.. ha... ha... Tiểu đệ khiêm tốn rồi." Tiếp lão Cẩn Đình Ba lại nói.

"Cũng không giấu gì, ngày hôm qua lão huynh bỗng nhận được tin tức không tầm thường của Song Ngư Hoành Lâu của tiểu đệ, thì liền vội vàng sắp xếp gác hết mọi chuyện để hôm nay chạy đến đây gặp đệ đó."

"Hả... Bộ Song Ngư Hoành Lâu đã làm ra chuyện phạm pháp gì rồi sao.?"

"Hừ..." Đông Ngưu thấy vẻ vô tội của La Thần thì liền có chút chán ghét.

Tiếp Cẩn Đình Ba lại nói. "Cũng không phải chuyện phạm pháp gì, nhưng chuyện của tiểu đệ muốn làm quả thật cũng không nhỏ chút nào đâu."

"Hàizz... Lão huynh thật không hiểu, giữa chúng ta cũng xem như là chỗ thân quen, ấy vậy mà có chuyện lớn như vậy mà tiểu đệ cậu lại không đến tìm lão huynh đây nói một tiếng... Hàizz... Thật lão huynh có chút đau lòng đấy."

"Tiểu đệ ngu dốt không hiểu lão huynh là đang nói đến chuyện gì vậy.?"

Đông Ngưu đã không chịu nổi ngắt lời nói. "Tiểu tử ngươi còn giả ngu nữa sao, không phải Song Ngư Hoành Lâu ngươi định tổ chức sự kiện gì đó, muốn hướng quan phủ thuê hẳn luôn hồ Lộng Nguyệt đó sao."

"À... thì ra là chuyện đó à." La Thần vẻ mặt đã hiểu nói. "Tưởng gì... Chứ chuyện đó thì cũng chỉ là một vụ làm ăn nho nhỏ thôi mà. Không đáng nhắc tới.. không đáng nhắc a..."

"Làm ăn nhỏ..." Đông Ngưu tròn mắt như nhìn người điên hướng La Thần.

"Ha... ha... ha... Tiểu đệ quả thật đầu óc kinh người, lão huynh thật bội phục, bội phục.!"

"Ấy... Lão huynh không cần phải như thế đâu."

"Hàizz... Tiểu đệ này.! Từ hôm tiểu đệ biểu diễn hai ca khúc kia ở hồ Lộng Nguyệt thì kết quả thật rất kinh động lòng người, cho đến hiện tại Tứ Sắc Giai Nhân của lão huynh cũng chẳng thể sánh bằng được."

Ngừng một chút lão lại nói. "Nhưng tiểu đệ này.! Việc làm ăn đệ muốn làm quả thật chỉ vài tên Kinh Thương Tứ Hầu gì đó quả thật không đảm đương nổi đâu."

"Vậy sao... Ươm... ươm... Hàizz... Nếu đã vậy thì đệ sẽ không làm nữa vậy."

"Cái gì mà không làm nữa hả." Đông Ngưu cục xúc rất tức giận quát.

Cẩn Đình Ba thì lõi đời hiểu được La Thần muốn gì, nói. "Mộng Hồng Lâu của huynh có thể nói là cũng có chút thực lực, không biết tiểu đệ có nhã hứng."

La Thần lúc trước luôn sợ hãi khi nói chuyện với lão Cẩn Đình Ba, nhưng hiện giờ thì hoàn toàn khác a... Bởi nói chuyện với người thông minh dù sao cũng tốt hơn là phải đi nói chuyện với cái tên đầu trâu Đông Ngưu kia nga...

"Vậy sao... Nếu huynh đã có hứng thú thì hãy nói thử ra nghe một chút xem sao."

"Được.!"

"Vẫn như khế ước cũ, Mộng Hồng Lâu sẽ chi tiền ra trước, khi chia lợi nhuận thì sẽ khấu trừ sau. Còn về việc chia phần bao nhiêu thì lão huynh thật cũng chưa mấy rõ ràng lắm, vậy nên cái này cứ tùy đệ quyết định đi."

Ặc... tùy ta quyết định á... Lão cáo già ngươi đây là muốn chơi La Thần ta có phải không hả.

La Thần trong lòng mắng người, tiếp mắt liền nhìn sang vẻ mặt còn có cả ta nữa kia của Đông Ngưu. Lập tức La Thần hắn biết rằng sẽ khó khăn rồi.

"À... về chia phần thì không phải cứ chia đều như khế ước cũ là được rồi sao."

"Cái gì mà chia đều hả.!" Đông Ngưu liền phản bác nói.

"Tiền thì người không ra, thế lực thì ngươi cũng chẳng có, nói chính xác là ngươi không có những thế lực lớn như bọn ta thì La Thần ngươi chỉ là nằm mơ nói mộng mà thôi đi."

"Vậy nên theo ta thấy thì ngươi một phần, ta bốn phần, Cẩn huynh thì năm phần là hợp lý nhất."

Cẩn Đình Ba cáo già lúc này liền nhẹ thưởng thức trà giả trang chẳng nghe thấy gì, La Thần thì lại vẻ rất tức giận nói.

"Nếu đã vậy thì La Thần ta sẽ không làm nữa."

"Không làm..." Đông Ngưu vẻ giả bộ ngạc nhiên nói. "Tiểu tử ngươi nghĩ sự kiện lớn như vậy thì một phần nó là nhiều đến mức nào nha... Vậy nên tiểu tử ngươi thật sự bỏ qua được sao."

"Hay là ngươi định nói rằng ngươi sẽ hàng ngày bán đồ chiên gì đó của ngươi để sống qua ngày hay sao."

La Thần cảm thấy cách nói chuyện cục xúc quạch tẹt của Đông Ngưu liền làm hắn rất khó xử không biết phải đáp như thế nào. Bỗng La Thần liền nhắm mắt suy nghĩ một lúc thì bỗng nhiên lại giả trang thở dài lên tiếng nói.

"Hàizz... Quả thật một phần cũng đã là rất nhiều với Song Ngư Hoành Lâu hiện tại, nhưng không vì thế mà ta lại điên tiếc đi làm chuyện mệt mỏi mà chỉ nhận được chỉ mỗi một phần đi."

"Ha... ha... ha... Cái gì mà chỉ mỗi nha... Đây rõ ràng là chúng ta đã ưu ái nhà ngươi rồi đó, nếu là người khác thì chúng ta chỉ việc mướn họ đến biểu diễn cho chúng ta thôi đi."

À há... Chết đầu trâu nhà ngươi rồi.

Bỗng La Thần trong lòng liền rất vui vẻ khi đã nghe được câu nói mà hắn muốn nghe nhất lúc này. Thế là La Thần liền nhanh đáp.

"Hừ... La Thần ta đây quả thật không gánh nổi cái ơn của các vị đại nhân quyền cao chức trọng đây đâu."

"Vậy nên hãy cứ đối xử với ta như bao người khác đi." Tiếp La Thần liền nghiêm mặt nói.

"Nói thử một cái giá đi."

"Cái gì..." Đông Ngưu bỗng bị La Thần trở tay nhanh như lật sách thì liền chẳng hiểu La Thần hắn đang nói cái gì.

Cẩn Đình Ba thì bỗng khiu mi khó hiểu nhìn La Thần nói. "Tiểu đệ cậu đây là nói đến việc thuê biểu diễn sao.?"

"Đúng vậy.!" La Thần dứt khoát đáp.

"Hả.! Đông Ngưu ta không nghe lầm đấy chứ... Ha... ha.. ha... Xem ra tiểu tử ngươi cũng là người biết thời thế đi. Vậy được.! Tiểu tử ngươi hãy báo giá đi."

"Một bài mười ngàn lượng, một đêm chỉ có một bài, ba ngày thì mới biểu diễn một lần." La Thần dứt khoát đáp.

"Mười ngàn... Sao tiểu tử ngươi không đi làm cướp luôn đi hả."

"Hừ... Đừng có ép La Thần ta phải vào tuyệt lộ đi. Bởi mười phần lợi nhuận của một đêm sự kiện quả thật cũng không ít đi, nào là nhã gian cao quý cả trăm lượng một gian, nào là du thuyền cao quý ít nhất cũng phải là con số một ngàn đi."

Cẩn Đình Ba có thể hiểu được một đêm như vậy là con số nhiều như thế nào, nên khi thấy vẻ quyết tâm chỉ lấy có mười ngàn lượng ít ỏi của La Thần thì lão liền rất không thể hiểu nổi, ma mảnh dò xét.

"Nhưng chỉ có một bài một đêm thì hình như có chút quá ít rồi, vả lại một bài mà mười ngàn lượng nó cũng là con số từ trước đến nay chưa từng có đâu."

"Nói vậy lão huynh hơi nông cạn rồi. Bởi lão huynh đã từng nghe qua ca khúc của Song Ngư Hoành Lâu rồi đi."

"Ca khúc mới mẻ chưa từng có, oanh động lòng người, vậy nên mười ngàn nó cũng chẳng đáng bao nhiêu đâu."

"À.! Còn có bài hát không được lập lại, chỉ riêng bài hát mới thì hai vị mới cần trả cho ta mười ngàn, thế nào.. có được không hả.?"

"Được, được." Đông Ngưu nghe vậy liền biết mười ngàn bỏ ra rất đáng tiền, vì lão nghĩ chỉ cần La Thần hát một bài nào ra thì lão sẽ lập tức tìm người thích hợp thay thế hát ngay. Vậy nên một bài oanh động lòng người chỉ có giá mười ngàn quả thật lời rất lớn.

Riêng Cẩn Đình Ba thì trong lòng bỗng cảm thấy càng không ổn, nói. "Tiểu đệ.! Đệ thật đang tính làm cái gì vậy.?"

Đã biết sợ rồi sao a... Hừ... không phải lão huynh ngươi hôm nay đem thêm cái tên đầu trâu này đến để chơi ta hay sao... Đã vậy cớ gì ta phải nói cho ông biết làm gì chứ.... Hứ....

Tiếp La Thần liền giả ngây đáp. "Ây.. dà... dài dòng lắm chuyện làm gì nha. Đều là người làm ăn với nhau, nếu đã thấy lời thì cứ dứt khoát làm thôi. Ở đâu ra mà cứ càm ràm như vậy làm chi chứ."

"Đúng đấy.! Cẩn huynh. Nếu huynh không làm thì lão đệ đây sẽ làm." Nói xong Đông Ngưu liền nhìn La Thần nói. "Vậy ngươi có cần viết xuống khế ước không.?"

"Kim lão đệ.!" Cẩn Đình Ba chỉ biết nhẹ gọi ngăn, nhưng thật lão cũng không biết nên nói cái gì để ngăn Đông Ngưu lại cả. Bởi lão hiện thật cũng chẳng biết là La Thần hắn đang có dự định gì.

Còn về La Thần hắn lúc này thì trong lòng liền có chút vui vẻ nghĩ.

Cần chứ... ngu sao không cần, nếu không làm trước thì tới lúc ta lộ bài thì mấy lão hồ ly các ông trở mặt thì ta biết phải tìm ai mà khóc đây.

La Thần ma mảnh đã lường trước mọi chuyện lập tức hô gọi. "Quản Gia Ký.! Nhanh đi chuẩn bị bút mực đến."

Thiên Liên Anh liền rất nhanh chuẩn bị bút mực ngồi xuống cạnh La Thần chuẩn bị nghe La Thần phân phó viết xuống. La Thần thì liền cũng muốn phủ đầu nhanh chóng để Cẩn Đình Ba không kịp trở tay.

"Viết xuống, Khế ước thuê Song Ngư Hoành Lâu diễn khúc."

"Một.! Một đêm chỉ biểu diễn cho bên thuê một ca khúc duy nhất, còn có nhất định không thể là bài cũ."

"Hai.! Bên thuê không được ép buộc Song Ngư Hoành Lâu biểu diễn thêm quá một bài."

"Ba.! Sân khấu biểu diễn sẽ được Song Ngư Hoành Lâu hoàn toàn làm chủ trì, bên thuê không được quyền can thiệp vào."

"Chi tiết những tiểu tiết thì gồm, Một bài giá mười ngàn lượng, cách ít nhất ba ngày thì Song Ngư Hoành Lâu mới biểu diễn lại cho bên thuê, Phía Song Ngư Hoành Lâu sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ về bài hát của mình khi nó có vấn đề, bên thuê còn phải luôn chuẩn bị sân khấu biểu diễn trong trạng thái sẵn sàng bắt cứ lúc nào cho Song Ngư Hoành Lâu biểu diễn... v.. v...v....v..."

Tiếp còn có rất nhiều, rất nhiều tiểu tiết nữa được La Thần hắn nói cho Thiên Liên Anh viết ra. Khiến cả một trang giấy lớn cũng có chút vẻ hơi chật chội vì quá nhiều chữ, tiếp ở cuối La Thần liền lại nói.

"Lưu ý.! khế ước chỉ có hiệu lực đến lần diễn thứ ba là hết hiệu lực."

"Chỉ có ba lần.!" Đông Ngưu liền vẻ không hài lòng vì số lượng quá ít.

"Ha... ha... ha... Đông Ngưu lão chớ lo lắng, đây cũng chỉ là vì suy nghĩ đến quyền lợi cho bên thuê mà thôi, vì lão hãy thử nghĩ lại mà xem, nếu một khi bài hát mới của ta chỉ là một bài hát được viết bừa để lấy mười ngàn lượng của lão thì sao đây."

"Còn có nếu viết khế ước thời hạn quá dài thì nếu bỗng bài hát của Song Ngư Hoành Lâu không còn bài hát hay nữa thì phải làm sao đây chứ. Vậy nên đây có thể nói là ngài rất có lời đó nha."

"Đúng... đúng... đúng... rất tiện, rất hợp tình hợp lí, xem ra tiểu tử ngươi về phương diện làm ăn lại rất được nha."

Đông Ngưu hiện trong đầu chỉ thấy có mỗi khối bạc lớn trước mắt mà chẳng bận tâm nhiều đến những điều lệ khắc khe trùng trùng của khế ước là bao, chắc có lẽ Đông Ngưu chỉ đơn giản nghĩ theo lẽ thường rằng bên diễn khúc chỉ đến diễn lấy tiền rồi về chứ nào có làm được gì nữa đâu chứ.

La Thần thấy Đông Ngưu hiện đã bị lọt hố rồi thì liền muốn rèn sắt ngay khi còn nóng nói.

"Vậy không biết hai vị đây ai sẽ là người kí xuống khế ước này đây.?"

Đông Ngưu liền nói. "Cẩn huynh.! Nếu huynh không làm thì lão đệ sẽ làm một mình đấy."

Cẩn Đình Ba cũng hết cách liền cũng kí xuống khế ước đồng cùng Đông Ngưu thuê Song Ngư Hoành Lâu diễn khúc.

Mọi chuyện đã xong, khế ước thì không cần phải đem đến quan phủ xin ấn dấu làm gì, bởi ấn dấu của một trong Tứ Bất Tượng và Ngự Sử Đại Nhân thì nó cũng liền hơn tất cả những cái quan phủ kia rồi.

Mọi việc suông sẽ, Đông Ngưu bảo rất nhanh sẽ cho người chuẩn bị mọi thứ, còn phía La Thần có rảnh thì cứ việc qua quan sát xem có gì không được thì báo lại bên lão một tiếng là được.

Rất nhanh cũng đến lúc ra về, cả hai nhóm người thuộc nhóm đứng đầu khu kinh thương lúc này người thì vui vẻ ra về, người thì vẫn trầm mê khó hiểu sao La Thần hắn lại có thể chịu thiệt thòi nhiều đến như vậy.

Trong đó còn có Như Họa đáng yêu dễ thương cũng rất đau lòng khi thấy cảnh La Thần bị chèn ép nhiều đến như vậy.

Còn có lão chuột Thái Ti cũng mù mờ không hiểu sao lần này La Thần hắn lại chịu thu mình đến như vậy.

Cẩn Đình Ba thì đầu óc có chút đau nhức không tài nào có thể nghĩ ra được rốt cuộc La Thần hắn là đang định làm gì.

Hồng Hiên Nhiên, Thập Ngũ Giai Nhân, Nguyệt Vệ thấy thiếu gia nhà mình bị chèn ép đến nỗi phải từ người dự mưu trở thành người được thuê diễn khúc thì cũng liền rất giận dỗi.

Riêng Nhất Đẳng Yêu Quân thì không hiểu lắm chuyện kinh doanh nên cũng chẳng biết sao mọi người ai nấy đều rất tức giận như thế làm gì. Bọn họ còn suy nghĩ sâu xa rằng không lẽ những người kia hôm nay là đến khiêu chiến thiếu chủ chăng.

- ---------...----------

Kinh Sư trời trưa nắng gắt, La Thần sau khi ăn cơm trưa xong thì liền lại ngồi trên tầng hai Song Ngư lâu, tay chóng cầm, mắt khẽ nhắm dưỡng thần, trong đầu thì liên tục suy nghĩ không ngừng.

Song Ngư ngồi bên cạnh thấy vẻ mệt mỏi của La Thần thì liền rất đau lòng, nhưng cô hiện cũng không biết là phải nên giúp cho La Thần như thế nào cả, vậy nên cô hiện chỉ biết lòng có chút đau, lặng lẽ ngồi bên cạnh La Thần.

Hoa Thiên Thiên tỷ thì cũng ngồi cùng chờ La Thần sắp xếp, còn có cả Thiên Liên Anh, Bá thúc, Dung nhi cũng đang ở đây. Bỗng lúc này La Thần liền mở mắt nói.

"Hoa Thiên tỷ.! Những món nhạc cụ đã mua đủ cho Hiên Nhiên tỷ chưa.?"

"Đã xong hết rồi.! Nhưng Hoa tỷ có điều muốn nói đó là, những món đồ Hiên Nhiên cần mua toàn là những đồ tốt mà còn số lượng cũng rất nhiều, nên hiện tại chúng ta đã chi ra số tiền quả thật không nhỏ."

"Vậy đã hết bao nhiêu rồi.?"

"Hiện đã vượt quá năm mươi ngàn lượng cho những món nhạc cụ bằng ngọc quý, còn có hơn chục loại nữa do độ hiếm của nó mà phải chờ thêm hai ngày nữa mới có hàng, mà những cái đó hình như cũng chẳng rẻ chút nào cả."

"Năm mươi ngàn...." Không những La Thần mà những người hiện nghe được cũng rất thất kinh hãi hùng.

Song Ngư rất kinh ngạc lo lắng nói. "Huynh rốt cuộc là đang định làm gì vậy.?"

Không riêng gì những người có mặt hiện tại, mà còn hầu như tất cả người trong trang viện La Thần đều cảm nhận được thiếu gia nhà mình đang làm việc lớn gì đó. Vậy nên hiện mọi người ai nấy cũng đều rất tò mò về việc thiếu gia rốt cuộc là muốn làm gì.

La Thần nghe hỏi thì liền thật thà đáp. "Huynh chỉ đơn thuần là bên được thuê diễn tấu khúc mà thôi."

"Nhưng... chúng ta chỉ nhận diễn một đêm một bài giá có mười ngàn, còn có cũng chỉ diễn có ba lần mà thôi. Nhưng... mà chúng ta hiện đã chi ra rất nhiều bạc rồi đó."

"Không sao.! Đầu tư ban đầu lúc nào mà chẳng thế, rồi chúng ta sẽ còn dùng đến rất nhiều về sau nữa mà."

"Huynh..." Song Ngư bỗng nhiên rất tức giận phụng phịu nói. "Huynh còn giấu muội.!"

"Đâu có.! Huynh thật cũng chỉ là muốn diễn khúc kiếm tiền mà thôi.!"

"Hứ... không nói chuyện với huynh nữa." Song Ngư giận ra mặt, lập tức mắt liền không nhìn La Thần nữa.

Ặc... huynh rõ ràng là nói thật mà.

Tiếp La Thần lại chỉ biết ất nghẹn hướng Hoa Thiên tỷ nói. "Hoa tỷ.! Bảo mọi người sắp xếp buổi chiều tất cả tập trung hết ở trang viện."

"Vâng thiếu gia.!" Hoa Thiên tỷ liền đáp, xong nói tiếp. "Vậy còn việc buôn bán đồ chiên thì phải xử lý như thế nào.?"

"Tạm nghỉ một buổi đi.! À.. nếu có ai hỏi thì tỷ cứ nói là chuẩn bị cho Song Ngư Hoành Lâu khai trương."

Tiếp La Thần lại nhìn Bá thúc nói. "Bá thúc.! Việc bảng hiệu đã sắp xếp xong hết chưa.?"

"Thưa thiếu gia.! Đã xong hết rồi."

"Tốt.! Vậy thúc hãy mau treo biển lên hết đi."

Tiếp La Thần lại nhìn Thiên Liên Anh nói. "Còn muội thì hãy chuẩn bị giấy mực viết ra nhiều tờ thông báo rằng Song Ngư Hoành Lâu sẽ khai trương, rồi giao cho năm tiểu nhị và nhóm Thất Tinh Lang chạy một vòng khắp thành dán thông báo đi."

"Vâng thiếu gia.! Nhưng không biết là chúng ta sẽ ghi là khi nào khai trương đây.?"

Nghe vậy La Thần liền chìm vào suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng đáp. "Cứ ghi là ngay tại tối nay đi."

"Tối nay..." Mọi người nghe vậy thì liền rất ngạc nhiên nhìn La Thần, vì bởi lẽ bọn họ chưa từng có chuẩn bị gì về việc này cả.

"Không cần phải ngạc nhiên đâu, vì chắc mười phần là sẽ không có khách đâu.!"

"Hả.! Không... không có khách." Mọi người nghe vậy thì liền lại càng thêm rất kinh ngạc.

- ---------!!!----------

Chapter
1 Chương 1: Xuyên Qua
2 Chương 2: Lá Rách Đùm Lá Nát
3 Chương 3: Hệ Thống Đến
4 Chương 4: Nhiệm vụ nhỏ ghê
5 Chương 5: Không có tiền nha
6 Chương 6: Núi Tích Lôi
7 Chương 7: Nhiệm vụ thu thập
8 Chương 8: Cà chua
9 Chương 9: Trùng hợp như vậy
10 Chương 10: Ngô Trí
11 Chương 11: Thương Bình
12 Chương 12: Chúng ta tuyên dương em
13 Chương 13: Giao phó
14 Chương 14: Đã có huynh ở đây rồi
15 Chương 15: Đúng là gian thương
16 Chương 16: Có chuyện
17 Chương 17: Muội có bằng lòng vì huynh
18 Chương 18: Đến y quán
19 Chương 19: Đông Ngưu tửu lâu
20 Chương 20: Sơ lược thôn Tích Hà
21 Chương 21: Cực lực làm việc
22 Chương 22: Tìm Minh Thành
23 Chương 23: Tìm hiểu bất động sản
24 Chương 24: Nơi của huynh sao
25 Chương 25: Sao muội lại ở đây
26 Chương 26: Chiêu mộ thành công
27 Chương 27: Mua đất
28 Chương 28: Mua nô lệ
29 Chương 29: Cấm trại ngoài thành
30 Chương 30: Gian nan xây nhà
31 Chương 31: Dung nhi có muốn
32 Chương 32: Bị hiểu lầm
33 Chương 33: Nâng cấp nhà
34 Chương 34: Tình Ca Tây Hải
35 Chương 35: Xây tửu lâu
36 Chương 36: Tương cà chua
37 Chương 37: Khách đã có, chỉ thiếu đầu bếp
38 Chương 38: Bán đồ ăn vặt
39 Chương 39: Ngơ ngác không hiểu
40 Chương 40: Nhiệm vụ dồn dập
41 Chương 41: Khi mất mới ngộ
42 Chương 42: Ặc.. Ặc.. Ặc..
43 Chương 43: Mộng Hồng lâu
44 Chương 44: Hỏa mù liên hoàn kế
45 Chương 45: Bốn con a đầu chảnh chọe
46 Chương 46: Khi hai đông gia nói chuyện
47 Chương 47: Hắc Y Ma Đầu
48 Chương 48: Khám phá Phong Lâm
49 Chương 49: Trời... Tưởng gì... Yêu thú thôi ấy mà
50 Chương 50: Hồ Ly, Cáo Già nhiều vô kể
51 Chương 51: Dụ dỗ hai hồn thú
52 Chương 52: Chính thức lần đầu chiến đấu
53 Chương 53: Thu nhận hai hồn thú
54 Chương 54: Tiến vào bí động
55 Chương 55: Trước thềm đại họa
56 Chương 56: Hồn thú hóa hình
57 Chương 57: Chủ Nhân
58 Chương 58: Hệ thống bị hố
59 Chương 59: Tiếng Gầm thông báo bất đầu !
60 Chương 60: Đại họa rừng Phong Lâm 1
61 Chương 61: Đại họa rừng Phong Lâm 2
62 Chương 62: Nghịch chuyển
63 Chương 63: Canh ba ngấn lệ chờ người !
64 Chương 64: Canh ba máu đỏ diễm lệ
65 Chương 65: Một thoáng hồi ức
66 Chương 66: Đại họa rừng Phong Lâm 3
67 Chương 67: Đại họa rừng Phong Lâm 4
68 Chương 68: Đại họa rừng Phong Lâm 5
69 Chương 69: Bản thể Tiểu Hắc
70 Chương 70: Đại họa rừng Phong Lâm 6
71 Chương 71: Triều Đình lại phong tỏa
72 Chương 72: Song Ngư Sầu Lệ
73 Chương 73: Bạch Hồ
74 Chương 74: Hồng Gia Trang
75 Chương 75: Bất ngờ đối chiến Hồng Gia
76 Chương 76: Cứu nguy Tiểu Hắc
77 Chương 77: Giải cứu chủ nhân 1
78 Chương 78: Chạy trốn Hồng Gia Trang
79 Chương 79: Chuyện trò cùng hệ thống
80 Chương 80: Tinh thần Võ Sĩ Đạo
81 Chương 81: Món quà nhỏ
82 Chương 82: Giải cứu chủ nhân 2
83 Chương 83: Giải cứu chủ nhân 3
84 Chương 84: Hồng Gia tiêu điều
85 Chương 85: Có điều kỳ lạ
86 Chương 86: Hệ thống báo nguy
87 Chương 87: Điểm giao nhau của tất cả
88 Chương 88: Mỹ nhân chúng yêu đều có toan tính
89 Chương 89: Tiểu Bạch, Tiểu Hắc hội hợp
90 Chương 90: Mỹ nhân Cúc Phong
91 Chương 91: Bị bắt về quan phủ
92 Chương 92: Quan phủ phán xử
93 Chương 93: Cẩm Y Vệ
94 Chương 94: Người đó chính là...
95 Chương 95: Rời thôn Tích Hà
96 Chương 96: Về tới Kinh Sư
97 Chương 97: Dị tượng thành Kinh Sư
98 Chương 98: Thất kinh chữa trị
99 Chương 99: Hồ Lộng Nguyệt
100 Chương 100: Gian nan đi đường
101 Chương 101: Hai đông gia lại so tài
102 Chương 102: Tây Hải Tình Ca sướng cùng
103 Chương 103: ...sướng cùng Cô Nương Bên Cầu
104 Chương 104: Kỳ lạ Hàn Linh và Công Chúa
105 Chương 105: Tập kích bất ngờ
106 Chương 106: Phú hào hiển uy
107 Chương 107: Triều đình giải quyết
108 Chương 108: Giải quyết việc nhà
109 Chương 109: Hồng Gia chưa tận
110 Chương 110: Bất ngờ nhận thân
111 Chương 111: Vẫn chưa tỉnh lại
112 Chương 112: Một thoáng hồi ức - (Đại tử và Sư phụ)
113 Chương 113: Nỗi đau bị đánh thức
114 Chương 114: La Thần đã trở lại - (Đại kiểm hàng)
115 Chương 115: Bất đầu chỉnh đốn
116 Chương 116: Ta đã tính từ trước rồi
117 Chương 117: Cố sự Đệ Nhất Mỹ Nhân
118 Chương 118: Chỉ là mồi nhử
119 Chương 119: Hai con cá lớn đến
120 Chương 120: Điên rồi... Điên thật rồi
121 Chương 121: Ngọa hổ tàng long trùng trùng lớp lớp
122 Chương 122: Quá tay rồi a...
123 Chương 123: La Thần lo lắng
124 Chương 124: Khai trương.! Người một nhà chúng ta chơi
125 Chương 125: Vực dậy Lãnh Điệp
126 Chương 126: Quỷ nhỏ Tiểu Nguyệt
127 Chương 127: Êm đềm lặng lẽ trôi...
128 Chương 128: Á Triều Yêu Quốc
129 Chương 129: Nam nhân của ta
130 Chương 130: Tò mò khách đến
131 Chương 131: Hài lòng khách đi
132 Chương 132: Sự chuyển động của sở tính
133 Chương 133: Cố sự Vệ thẩm
134 Chương 134: Song Ngư ăn dấm chua
135 Chương 135: Buồn chán giam cầm
136 Chương 136: Ngẫu hứng làm kẹo
137 Chương 137: Nhẹ nhàng giải quyết
138 Chương 138: Diễn tập cuối cùng
139 Chương 139: Bỗng thành nữ thần tượng
140 Chương 140: Đã đến hết rồi
141 Chương 141: Gặp đồng ngộ
142 Chương 142: Nghĩ ta bị ngốc sao
143 Chương 143: Thiếu chủ của ta.!
144 Chương 144: Hảo Tình Nhi
145 Chương 145: Tình Nhi giận dỗi
146 Chương 146: Nhiệm vụ giải cứu hai nữ hài
147 Chương 147: Hồ Lộng Nguyệt tụ hội
148 Chương 148: Bảo nhi.! Gieo duyên
149 Chương 149: Du Trần Tán Tiên
150 Chương 150: Diễn tấu Lộng Nguyệt 1
151 Chương 151: Diễn tấu Lộng Nguyệt 2
152 Chương 152: Diễn tấu Lộng Nguyệt 3
153 Chương 153: Diễn tấu Lộng Nguyệt 4
154 Chương 154: Diễn tấu Lộng Nguyệt 5
155 Chương 155: Diễn tấu Lộng Nguyệt 6
156 Chương 156: Diễn tấu Lộng Nguyệt 7
157 Chương 157: Biến động.!
158 Chương 158: Ngẩng đầu cười lớn
159 Chương 159: Khai chiến.!
160 Chương 160: Mỹ yêu hợp kích
161 Chương 161: Tổng tấn công
162 Chương 162: Viện binh khôi lỗi
163 Chương 163: Kỳ thú Kỳ Long
164 Chương 164: Thế giới khác
165 Chương 165: Hiệu triệu Yêu Thần Quân
166 Chương 166: Kỳ Lân Sơ Hiển
167 Chương 167: Cửu Vĩ Hồ
168 Chương 168: Binh biến
169 Chương 169: Huyễn cảnh
170 Chương 170: Chiến trường lưỡng bại
171 Chương 171: Ma Thần Xuất Thế
172 Chương 172: Lạ chuyện khó ngờ
173 Chương 173: Sự thật về hậu di chứng
174 Chương 174: Số 3 !. Vô Tâm Đoạt Mệnh
175 Chương 175: Khởi biệt Ngô Quốc
176 Chương 176: Thiếu Chủ, Thiếu Gia !. Người...
177 Chương 177: Hồi Ức : Tiếng súng giữa rừng
178 Chương 178: Hồi Ức : Nhu Tình Mật Ngọt
179 Chương 179: Lân Ca
180 Chương 180: Phượng Tiên
181 Chương 181: La Thần đó là ai... Ta là ai...
182 Chương 182: Thương Tâm Vô Lượng Độ
Chapter

Updated 182 Episodes

1
Chương 1: Xuyên Qua
2
Chương 2: Lá Rách Đùm Lá Nát
3
Chương 3: Hệ Thống Đến
4
Chương 4: Nhiệm vụ nhỏ ghê
5
Chương 5: Không có tiền nha
6
Chương 6: Núi Tích Lôi
7
Chương 7: Nhiệm vụ thu thập
8
Chương 8: Cà chua
9
Chương 9: Trùng hợp như vậy
10
Chương 10: Ngô Trí
11
Chương 11: Thương Bình
12
Chương 12: Chúng ta tuyên dương em
13
Chương 13: Giao phó
14
Chương 14: Đã có huynh ở đây rồi
15
Chương 15: Đúng là gian thương
16
Chương 16: Có chuyện
17
Chương 17: Muội có bằng lòng vì huynh
18
Chương 18: Đến y quán
19
Chương 19: Đông Ngưu tửu lâu
20
Chương 20: Sơ lược thôn Tích Hà
21
Chương 21: Cực lực làm việc
22
Chương 22: Tìm Minh Thành
23
Chương 23: Tìm hiểu bất động sản
24
Chương 24: Nơi của huynh sao
25
Chương 25: Sao muội lại ở đây
26
Chương 26: Chiêu mộ thành công
27
Chương 27: Mua đất
28
Chương 28: Mua nô lệ
29
Chương 29: Cấm trại ngoài thành
30
Chương 30: Gian nan xây nhà
31
Chương 31: Dung nhi có muốn
32
Chương 32: Bị hiểu lầm
33
Chương 33: Nâng cấp nhà
34
Chương 34: Tình Ca Tây Hải
35
Chương 35: Xây tửu lâu
36
Chương 36: Tương cà chua
37
Chương 37: Khách đã có, chỉ thiếu đầu bếp
38
Chương 38: Bán đồ ăn vặt
39
Chương 39: Ngơ ngác không hiểu
40
Chương 40: Nhiệm vụ dồn dập
41
Chương 41: Khi mất mới ngộ
42
Chương 42: Ặc.. Ặc.. Ặc..
43
Chương 43: Mộng Hồng lâu
44
Chương 44: Hỏa mù liên hoàn kế
45
Chương 45: Bốn con a đầu chảnh chọe
46
Chương 46: Khi hai đông gia nói chuyện
47
Chương 47: Hắc Y Ma Đầu
48
Chương 48: Khám phá Phong Lâm
49
Chương 49: Trời... Tưởng gì... Yêu thú thôi ấy mà
50
Chương 50: Hồ Ly, Cáo Già nhiều vô kể
51
Chương 51: Dụ dỗ hai hồn thú
52
Chương 52: Chính thức lần đầu chiến đấu
53
Chương 53: Thu nhận hai hồn thú
54
Chương 54: Tiến vào bí động
55
Chương 55: Trước thềm đại họa
56
Chương 56: Hồn thú hóa hình
57
Chương 57: Chủ Nhân
58
Chương 58: Hệ thống bị hố
59
Chương 59: Tiếng Gầm thông báo bất đầu !
60
Chương 60: Đại họa rừng Phong Lâm 1
61
Chương 61: Đại họa rừng Phong Lâm 2
62
Chương 62: Nghịch chuyển
63
Chương 63: Canh ba ngấn lệ chờ người !
64
Chương 64: Canh ba máu đỏ diễm lệ
65
Chương 65: Một thoáng hồi ức
66
Chương 66: Đại họa rừng Phong Lâm 3
67
Chương 67: Đại họa rừng Phong Lâm 4
68
Chương 68: Đại họa rừng Phong Lâm 5
69
Chương 69: Bản thể Tiểu Hắc
70
Chương 70: Đại họa rừng Phong Lâm 6
71
Chương 71: Triều Đình lại phong tỏa
72
Chương 72: Song Ngư Sầu Lệ
73
Chương 73: Bạch Hồ
74
Chương 74: Hồng Gia Trang
75
Chương 75: Bất ngờ đối chiến Hồng Gia
76
Chương 76: Cứu nguy Tiểu Hắc
77
Chương 77: Giải cứu chủ nhân 1
78
Chương 78: Chạy trốn Hồng Gia Trang
79
Chương 79: Chuyện trò cùng hệ thống
80
Chương 80: Tinh thần Võ Sĩ Đạo
81
Chương 81: Món quà nhỏ
82
Chương 82: Giải cứu chủ nhân 2
83
Chương 83: Giải cứu chủ nhân 3
84
Chương 84: Hồng Gia tiêu điều
85
Chương 85: Có điều kỳ lạ
86
Chương 86: Hệ thống báo nguy
87
Chương 87: Điểm giao nhau của tất cả
88
Chương 88: Mỹ nhân chúng yêu đều có toan tính
89
Chương 89: Tiểu Bạch, Tiểu Hắc hội hợp
90
Chương 90: Mỹ nhân Cúc Phong
91
Chương 91: Bị bắt về quan phủ
92
Chương 92: Quan phủ phán xử
93
Chương 93: Cẩm Y Vệ
94
Chương 94: Người đó chính là...
95
Chương 95: Rời thôn Tích Hà
96
Chương 96: Về tới Kinh Sư
97
Chương 97: Dị tượng thành Kinh Sư
98
Chương 98: Thất kinh chữa trị
99
Chương 99: Hồ Lộng Nguyệt
100
Chương 100: Gian nan đi đường
101
Chương 101: Hai đông gia lại so tài
102
Chương 102: Tây Hải Tình Ca sướng cùng
103
Chương 103: ...sướng cùng Cô Nương Bên Cầu
104
Chương 104: Kỳ lạ Hàn Linh và Công Chúa
105
Chương 105: Tập kích bất ngờ
106
Chương 106: Phú hào hiển uy
107
Chương 107: Triều đình giải quyết
108
Chương 108: Giải quyết việc nhà
109
Chương 109: Hồng Gia chưa tận
110
Chương 110: Bất ngờ nhận thân
111
Chương 111: Vẫn chưa tỉnh lại
112
Chương 112: Một thoáng hồi ức - (Đại tử và Sư phụ)
113
Chương 113: Nỗi đau bị đánh thức
114
Chương 114: La Thần đã trở lại - (Đại kiểm hàng)
115
Chương 115: Bất đầu chỉnh đốn
116
Chương 116: Ta đã tính từ trước rồi
117
Chương 117: Cố sự Đệ Nhất Mỹ Nhân
118
Chương 118: Chỉ là mồi nhử
119
Chương 119: Hai con cá lớn đến
120
Chương 120: Điên rồi... Điên thật rồi
121
Chương 121: Ngọa hổ tàng long trùng trùng lớp lớp
122
Chương 122: Quá tay rồi a...
123
Chương 123: La Thần lo lắng
124
Chương 124: Khai trương.! Người một nhà chúng ta chơi
125
Chương 125: Vực dậy Lãnh Điệp
126
Chương 126: Quỷ nhỏ Tiểu Nguyệt
127
Chương 127: Êm đềm lặng lẽ trôi...
128
Chương 128: Á Triều Yêu Quốc
129
Chương 129: Nam nhân của ta
130
Chương 130: Tò mò khách đến
131
Chương 131: Hài lòng khách đi
132
Chương 132: Sự chuyển động của sở tính
133
Chương 133: Cố sự Vệ thẩm
134
Chương 134: Song Ngư ăn dấm chua
135
Chương 135: Buồn chán giam cầm
136
Chương 136: Ngẫu hứng làm kẹo
137
Chương 137: Nhẹ nhàng giải quyết
138
Chương 138: Diễn tập cuối cùng
139
Chương 139: Bỗng thành nữ thần tượng
140
Chương 140: Đã đến hết rồi
141
Chương 141: Gặp đồng ngộ
142
Chương 142: Nghĩ ta bị ngốc sao
143
Chương 143: Thiếu chủ của ta.!
144
Chương 144: Hảo Tình Nhi
145
Chương 145: Tình Nhi giận dỗi
146
Chương 146: Nhiệm vụ giải cứu hai nữ hài
147
Chương 147: Hồ Lộng Nguyệt tụ hội
148
Chương 148: Bảo nhi.! Gieo duyên
149
Chương 149: Du Trần Tán Tiên
150
Chương 150: Diễn tấu Lộng Nguyệt 1
151
Chương 151: Diễn tấu Lộng Nguyệt 2
152
Chương 152: Diễn tấu Lộng Nguyệt 3
153
Chương 153: Diễn tấu Lộng Nguyệt 4
154
Chương 154: Diễn tấu Lộng Nguyệt 5
155
Chương 155: Diễn tấu Lộng Nguyệt 6
156
Chương 156: Diễn tấu Lộng Nguyệt 7
157
Chương 157: Biến động.!
158
Chương 158: Ngẩng đầu cười lớn
159
Chương 159: Khai chiến.!
160
Chương 160: Mỹ yêu hợp kích
161
Chương 161: Tổng tấn công
162
Chương 162: Viện binh khôi lỗi
163
Chương 163: Kỳ thú Kỳ Long
164
Chương 164: Thế giới khác
165
Chương 165: Hiệu triệu Yêu Thần Quân
166
Chương 166: Kỳ Lân Sơ Hiển
167
Chương 167: Cửu Vĩ Hồ
168
Chương 168: Binh biến
169
Chương 169: Huyễn cảnh
170
Chương 170: Chiến trường lưỡng bại
171
Chương 171: Ma Thần Xuất Thế
172
Chương 172: Lạ chuyện khó ngờ
173
Chương 173: Sự thật về hậu di chứng
174
Chương 174: Số 3 !. Vô Tâm Đoạt Mệnh
175
Chương 175: Khởi biệt Ngô Quốc
176
Chương 176: Thiếu Chủ, Thiếu Gia !. Người...
177
Chương 177: Hồi Ức : Tiếng súng giữa rừng
178
Chương 178: Hồi Ức : Nhu Tình Mật Ngọt
179
Chương 179: Lân Ca
180
Chương 180: Phượng Tiên
181
Chương 181: La Thần đó là ai... Ta là ai...
182
Chương 182: Thương Tâm Vô Lượng Độ