Chương 12: Giãi bày

Trans+Beta: Đặc Lôi Tây

Nguồn nước chỉ ở phía trước không xa lắm. Hai người sau khi cãi nhau một trận kịch liệt đều cảm thấy kiệt sức nên chẳng thèm cãi nữa. Lý Dung leo xuống một con dốc nhỏ đến bãi đất bằng bên cạnh con sông. Thấy ở nơi cách con sông không xa lắm có một bãi cỏ, vì đã mệt rã rời, Lý Dung chẳng màng nó có sạch hay không đã trực tiếp ngồi xuống.

Bùi Văn Tuyên đến chậm hơn vì phải nhặt một vài cành cây khô trong rừng. Khi ra đến cạnh bờ sông, hắn đã thấy Lý Dung ngồi trên đống cỏ, nàng dường như đã thấm mệt nhưng vẫn cố gắng chống đỡ ngồi thẳng dậy. Một người ngày thường hống hách kiêu ngạo là thế, giờ phút này lại đang lặng lẽ ngồi bó gối, cúi đầu vùi mặt vào giữa hai gối không nói gì. Nhìn sao cũng thấy có vài phần đáng thương.

Bùi Văn Tuyên cũng tự thấy mình bị nàng sai khiến quen rồi, khi nhìn nàng như thế lại có chút không quen. Hắn sắp xếp các thanh củi, dọn sạch một khoảnh đất bùn dưới đống cỏ, sau khi đắp một ụ đất nhỏ xung quanh, hắn liền dùng đá đánh lửa đốt củi.

Sau khi lửa được thắp lên, Lý Dung nâng mắt nhìn về phía tỏa ra sự ấm áp ấy.
 
Nàng vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng đất ở bãi cỏ có nước, nếu nằm xuống không lâu sau quần áo nàng sẽ bị ướt. Lý Dung không muốn nằm, nhưng phải chịu đựng thế này cũng rất khó chịu.

Nàng nghe loáng thoáng thấy tiếng Bùi Văn Tuyên đi vào rừng. Sau một lúc lâu, hắn quay lại với ngoại bào đang bao lấy một đống gì đó rất lớn. Lý Dung quay sang nhìn thì phát hiện, dường như Bùi Văn Tuyên vừa nhặt một đống lá khô về.
 
Hắn rải đống lá khô ra, trải ngoại bào của mình lên trên, sau đó lên tiếng gọi Lý Dung, "Cô qua đây nằm đè lên đi, đừng để gió thổi bay đi mất"
 
Nói xong, Bùi Văn Tuyên liền quay người đi, hắn xắn quần ngang gối, cột gút áo lại, cầm kiếm lên và đi đến bên dòng sông.
 
Lý Dung không phải là người không biết tốt xấu, nàng đứng dậy đến chỗ y phục đã được trải sẵn và nằm xuống. Phút chốc cả người liền được thả lỏng.
 
Nằm một lúc, nàng nghe thấy tiếng nước bên cạnh. Cảm thấy có chút không ngủ được, Lý Dung xoay người qua, vẫn nằm đè lên y phục của hắn, nàng chống nửa người trên dậy và nhìn về phía Bùi Văn Tuyên ở cách đó không xa.
 
Bùi Văn Tuyên đang đứng dưới sông, tay cầm kiếm, đứng yên không nhúc nhích.

Sự kiên nhẫn của Bùi Văn Tuyên vô cùng tốt, Lý Dung quan sát hắn nửa ngày, trừ con ngươi ra thì những bộ phận khác chưa từng động đậy, nhìn chẳng khác gì phong thái săn đuổi kẻ thù trên triều của hắn.
 
Lý Dung chống cằm, thẩn thờ nhìn người thanh niên đứng đó, dần dần cũng cảm thấy có chút thú vị.
 
Nếu Bùi Văn Tuyên không mở miệng nói chuyện thì gương mặt đó thật sự xứng danh "đệ nhất" chốn kinh thành. Trong sự ưu nhã có chút anh tuấn, nhìn không quá yếu đuối, tuy có vài phần ngạo khí khó miêu tả được song chẳng khiến người ta chán ghét. Dưới ánh trăng, hắn một thân bạch y tay cầm trường kiếm, lẳng lặng đứng trong dòng nước chảy xiết, chẳng khác gì tiên nhân hạ phàm phát ra ánh sáng rực rỡ.

Bùi Văn Tuyên tuy không có chỗ nào tốt nhưng nếu chỉ riêng gương mặt kia thì Lý Dung không có gì để bàn cãi. Đặc biệt là bộ dáng của hắn hiện tại vẫn đang ở tuổi hai mươi, tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất. Nếu so với lão già sau này, Lý Dung càng yêu thích dáng vẻ này của Bùi Văn Tuyên hơn.

Lý Dung nhìn Bùi Văn Tuyên thêm một lúc lâu nữa, bỗng thấy mắt hắn khẽ động, tay hắn nhanh chóng đâm xuống nước tạo nên một tiếng "bõm", một con cá liền bị bắt lên.
  
Hắn quăng con cá lên bờ sau đó lại tiếp tục đứng chờ. Sau khi lặp lại trình tự như trên, hắn lại đâm thêm được một con nữa.

Bùi Văn Tuyên bắt cá xong liền ngồi xổm cạnh bờ sông làm sạch cá. Sau khi rửa tay, hắn dùng khúc cây đã gọt sẵn từ trước đâm xuyên qua cá và đến bên cạnh đống lửa.
  
Bùi Văn Tuyên biết Lý Dung còn thức, khi đến bên cạnh nàng, hắn liền đưa cá cho nàng, không kiên nhẫn nói, "Tự nướng ăn đi"
 
Vốn dĩ Lý Dung có thể tự mình nướng cá, nhưng nghe thấy giọng điệu như đang ra lệnh của Bùi Văn Tuyên, nàng không thèm quan tâm, chỉ lười nhác đáp, "Bổn cung không thể nướng cá"
  
"Vậy thì đừng ăn"

"Nhưng Bổn cung thích ăn cá", Lý Dung cười tít mắt nói, "Nếu ngươi không nướng cho ta ăn, khi cá chín ta sẽ cướp của ngươi"
 
Bùi Văn Tuyên không nói gì, hắn không cãi nổi nữa, cũng không muốn cãi thêm gì với Lý Dung. Hắn ngồi xuống, gác cá trên hai tảng đá, đặt trên lửa rồi bắt đầu nướng.
  
Trong tiếng nước chảy róc rách và tiếng nướng cá "bôm bốp", hai người cứ lẳng lặng ngồi đó. Qua một lúc lâu, Lý Dung mở miệng hỏi, "Ngươi trọng sinh được bao lâu rồi?"
  
"Hơn một tháng trước"
  
Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn nàng, "Còn cô?"
  
"Cũng khoảng thời gian như ngươi"
 
Hai người nói xong thì lại là một khoảng trầm mặc. Lúc sau, Lý Dung không kiềm được cảm thán một câu, "Thật không ngờ đấy, ngươi thế nhưng lại chẳng giấu diếm ta"

"Có gì phải giấu chứ?"
 
Bùi Văn Tuyên lạnh nhạt nói, "Chẳng phải cô cũng chẳng giấu ta sao?"

"Ta khác ngươi", Lý Dung lười biếng đáp, "Ta sống luôn dám làm dám chịu, giấu diếm ngươi làm gì? Nhưng ngươi thì khác", Lý Dung trừng mắt nhìn hắn, "Đồ tiểu nhân"
 
Nghe đến hai từ "tiểu nhân", Bùi Văn Tuyên cười lạnh, "Cô còn dám mắng ta là tiểu nhân? Chẳng biết ai mới là kẻ phản bội giao ước mà xuống tay với ta?"
  
"Ha", Lý Dung nghe hắn nói vậy liền ngồi thẳng người, vỗ tay nói, "Dung Khanh quả nhiên đã giết được ngươi nhỉ? Giết hay lắm, giết tốt lắm!"
  
Lý Dung liếc xéo hắn rồi vui vẻ nói tiếp, "Loại người bội tín, vong ân phụ nghĩa như ngươi đương nhiên không được chết yên ổn"
  
"Cô còn dám nói thế hả?"  

Bùi Văn Tuyên nghe nàng nói thế vô cùng phẫn nộ, hắn tức đến mức siết chặt cây củi dùng để cời lửa trong tay. Tuy thế hắn vẫn cố áp chế giọng nói, nhìn chòng chọc vào Lý Dung, "Lý Dung, ta tự thấy bản thân chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô. Tuy chúng ta thường cãi nhau, đôi khi cũng có xô xát, nhưng trong suốt mấy chục năm, ta chưa từng phụ lòng cô, đúng chứ? Nhưng cô lại vì chuyện tranh chấp người kế vị mà ra lệnh cho Tô Dung Khanh xuống tay với ta..."
  
"Ngươi thì không làm gì chắc?", Lý Dung lạnh lùng phản bác, "Chỉ vì chuyện người kế vị bé tý đó mà quên đi lời thề hợp tác năm nào. Ngươi có thể giết ta, cớ gì ta không thể xuống tay chứ?"
 
"Giết cô, chẳng qua là đang thực hiện lời thề giữa chúng ta mà thôi"
 
Nghe đến đây, Bùi Văn Tuyên bỗng ngẩn người, hắn cảm thấy có gì đó không đúng bèn vội vàng hỏi, "Ai là người đầu tiên phản bội giao ước, ra tay với đối phương?"
  
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên hỏi vậy cũng lờ mờ nghĩ ra gì đó. Nàng lập tức biến sắc, "Không phải ngươi hạ độc với ta trước sao?"

Nói xong nàng nhanh chóng kể lại, "Ngươi đến tìm ta trước, còn cảnh cáo ta. Khi đó trên người ngươi tỏa ra một mùi hương cực kì nồng. Không lâu sau khi ngươi rời đi, ta uống một chén thuốc xong liền trúng độc. Chẳng lẽ độc không phải do ngươi hạ ư?"
 
"Không phải", trên mặt Bùi Văn Tuyên lộ ra vẻ kinh hoàng, nhưng hắn lập tức bình tĩnh lại, nhanh chóng đối chiếu những chuyện kiếp trước với Lý Dung và giải thích, "Ta thật sự có an bài nội gián trong phủ Công chúa để đề phòng bất trắc. Ta sai người hạ độc cô cũng phải là sau khi cô cho người giết ta"
  
"Ngươi chết vào lúc nào?" 

Hai mày Lý Dung nhíu chặt, Bùi Văn Tuyên suy nghĩ nói, "Từ sau khi ra khỏi phủ Công chúa, trên đường về nhà, liền bị Tô Dung Khanh cho người truy sát"
 
"Đó quả thật là người của ta"
  
Lý Dung hạ mắt, hai ngươi trầm mặc hồi lâu, tự mình điều chỉnh cảm xúc. Sau khi suy xét xong, Bùi Văn Tuyên mới tổng kết nói, "Vì thế kiếp trước, cô thật ra không muốn giết ta, song có người khiến cô cho rằng độc là do ta hạ cho nên trước khi chết mới muốn giết ta, đúng chứ?"
  
"Chắc là thế rồi"
  
Lý Dung thấp giọng đáp. Bùi Văn Tuyên lẳng lặng nhìn nàng, qua ít phút hắn mới cười trầm một tiếng. Bùi Văn Tuyên muốn nói gì đó nhưng lại im lặng, chỉ nâng tay vỗ đùi than một tiếng, "Bình thường cô rất thông minh, nhưng thông minh quá lại bị thông minh hại. Lý Dung, rốt cục cô vẫn không tin tưởng ta"
  
"Còn ngươi? Ngươi tin ta chắc?"

Lý Dung nâng mắt nhìn hắn, biểu tình lạnh nhạt.

Nếu tin hắn, nàng đã không ngay lập tức cho rằng hắn là hung thủ. Thậm chí dù phải trao quyền lực cho Tô Dung Khanh, nàng cũng muốn phải giết được hắn.
 
Còn hắn cũng không cần cài nội gián trong phủ của nàng, giờ giờ khắc khắc đều chuẩn bị giết chết nàng.

"Cô nói không sai", Bùi Văn Tuyên gật đầu, "Dù là phu thê chân chính cũng khó mà một lòng một dạ tin tưởng đối phương, huống hồ chi chúng ta? Chẳng qua ta có chút hiếu kì, sao cô lại cho rằng ta là hung thủ?"

"Ta chết vì độc hương mỹ nhân", Lý Dung nhớ lại tình trạng trước lúc chết, "Lúc ngươi đến tìm ta, trên người ngươi có một mùi hương lạ. Bình thường ngươi không có thói quen mang túi thơm nhưng hôm đó thì khác. Sau đó, ta và ngươi bàn chuyện người kế vị, ngươi còn nói nếu ta không đồng ý sẽ giết chết ta. Sau khi ngươi đi rồi, ta uống thuốc xong liền trúng độc mà chết"
  
Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung kể chuyện trước lúc nàng chết với thần sắc trầm trọng. Lý Dung tiếp tục nói, "Chứng cứ tuy không đầy đủ nhưng ngươi có động cơ, có khả năng, mọi đầu mối đều chỉ về phía ngươi..."
  
"Vì thế cô liền nghĩ là do ta làm!"

Bùi Văn Tuyên gật đầu tổng kết, Lý Dung im lặng không nói, Bùi Văn Tuyên bỗng nhiên cảm thấy thật nực cười. Hắn cúi đầu nhìn mấy con cá, trong mắt có vài phần tự trào.
  
Lý Dung tự biết mình đuối lý liền không dám nói gì thêm. Sau một lúc lâu, nàng thấp giọng hỏi, "Mùi hương trên người ngươi từ đâu mà có?"
 
"Ta nói rồi sợ rằng cô sẽ không vui", trong mắt Bùi Văn Tuyên ánh lên vài phần cười trên nỗi đau người khác.
 
Lý Dung suy nghĩ một chốc sau đó nhíu mày nói, "Tô Dung Khanh ư?"
 
"Đúng vậy"
 
Bùi Văn Tuyên lấy con cá ra khỏi đống lửa, xem xét một vòng, thấy cá đã chín liền đặt một con vào tay Lý Dung. Nàng lóng ngóng nhận lấy cá, vừa đặt lại lên lửa nướng thêm vài vòng vừa nghe Bùi Văn Tuyên chậm rãi kể, "Lúc ta đến, Tô Dung Khanh nói cô bệnh rất nặng, từ ngoài vào phòng phải mang túi hương dược thảo, nếu không sẽ khiến cô lên cơn ho. Ta cho người xem xét thành phần của túi thơm, thử độc xong thấy không có gì liền mang lên người. Hơn nữa hạ nhân của cô đều đang mang túi thơm đấy, chỉ do ta là đồ mới nên mùi hương mới nồng thế"
 
Lý Dung ngồi ngẩn ra tại chỗ, Bùi Văn Tuyên nhìn nàng như thế, cho rằng nàng không dễ gì tin mình nên tiếp tục nói, "Cô có thể không tin ta, không sao cả. Nhưng chuyện này nếu không phải Tô Dung Khanh làm thì hung thủ cũng chẳng phải là ta nên cô đừng ghi hận ta là được"
  
Lý Dung không nói gì chỉ ngây ngốc nhìn đống lửa, Bùi Văn Tuyên vừa trở cá vừa cười cười nhìn nàng, dường như vô cùng vui vẻ.
  
Lý Dung thấy bộ dáng xem kịch vui không sợ hãi này của hắn không kềm được có chút hốt hoảng.

Những lời Bùi Văn Tuyên nói, nàng đều tin cả.

Tô Dung Khanh là người do một tay nàng cứu về.

Năm đó Túc Vương tạo phản, ca ca của Tô Dung Khanh vì nói giúp Túc vương, sau này đã bị người khác vu cáo thông đồng với ông ta, gán cho Tô gia tội cấu kết tạo phản. Lý Xuyên lúc đó tức giận đến ngất xỉu, không cần thông qua Tam ti* hội thẩm đã trực tiếp đem nhốt toàn bộ Tô gia vào ngục, nam xử chết, nữ lưu đày.

(*viết tắt của Ti mã, Ti Đồ, Ti Không) 

Nàng không đồng ý với quyết định này. Trước khi Tô gia lãnh án, nàng vội vã đi gặp Lý Xuyên. Sau khi chịu mười đại bản, cộng thêm những mối giao thiệp của Bùi Văn Tuyên, nàng mới cầu được một đạo chỉ đặc xá cho Tô gia.
  
Nhưng tội chết có thể miễn tội sống khó tha. Nam nhân của Tô gia cho dù còn sống thì toàn bộ phải chịu cung hình*. Bọn họ cảm thấy bị sỉ nhục nên đồng loạt tự vẫn trong ngục. Khi nàng đến nơi, toàn bộ nam nhân trong Tô gia chỉ còn sót lại suy nhất một người "tham sống sợ chết" là Tô Dung Khanh.

(*ý chỉ bị thiến)

Lúc đó nàng từng nói với y, nàng cứu y ra không cần y báo đáp thứ gì. Nàng có thể cho y ngân lượng, cho y một chức vị, để y có thể tiếp tục cuộc sống của mình.

Lúc đó nàng đối với Tô Dung Khanh không có tình cảm gì quá đặc biệt, chỉ là từng được y cứu giúp, chiếu cố nên có vài phần cảm kích. Hơn nữa... nàng cũng có chút tình cảm không rõ với y. Nàng cứu được Tô gia, phần nhiều phải nhắc đến lòng tốt của bản thân và Lý Xuyên.
  
Tô gia vốn là danh môn, nay lại vô duyên vô cớ bị hại, nàng khó mà bàng quan không quản.
  
Nhưng lúc đó, Tô Dung Khanh lại không chịu đi.

Y quỳ trước mặt, cung kính cầu xin nàng, "Thân thể thần vốn đã không còn toàn diện, thế nhân khó lòng chấp nhận, chỉ có thể sống yên ở phủ Công chúa. Thần nguyện ý hầu hạ Người, kết cỏ ngậm vành*, dùng cả đời báo đáp ơn cứu mạng của Công chúa"

(*xuất phát từ một điển tích. Vua Thái Mậu đời Thương bắt được con chim hoàn tước nhỏ, nghe tiếng chim mẹ kêu thảm thiết, vua bèn thả ra. Sau này chim hoàn tước mẹ ngậm vòng bạc mang đến tặng vua để báo ơn)

Y đã nói thế nàng liền giữ y lại vi kẻ thù bên ngoài của Tô gia không ít. Cuộc đời này của Tô Dung Khanh không thể tiến vào quan trường, dù vào rồi cũng khó có được chức vị cao, mà nàng lại không nỡ thấy y chịu sỉ nhục.

Vì đã chịu cung hình nên việc y ở lại trong phủ nàng là điều tự nhiên. Sau này bọn họ phát sinh tình cảm, tuy Bùi Văn Tuyên phát giác được nhưng chẳng thể nói gì. Do Lý Xuyên cùng các triều thần khác cũng chẳng nghĩ nhiều nên cái nón xanh* này của Bùi Văn Tuyên mới không quá lộ liễu.

(*ý chỉ bị cắm sừng)

Nàng cũng nghĩ đến việc Tô Dung Khanh sẽ báo thù mình vì chính tay Lý Xuyên đã hạ lệnh chặt đầu tất cả nam nhân, lưu đày tất cả nữ quyến của Tô gia. Bất cứ ai cũng không thể quên mối thù diệt môn này, huống hồ là đệ nhất công tử năm đó? Cho nên dù sống chung đã nhiều năm nhưng nàng vẫn không dám giao thực quyền cho y, vừa quan sát, phòng bị y, vừa cố gắng giúp y có cuộc sống tốt hơn.

Nàng không thể không màng lương tâm mà giết y, nhưng lại chẳng thể yên tâm mà giao quyền lực cho y.
 
Cuối cùng y vẫn quyết định động thủ. Y trước giết chết nàng, sau đó mượn danh nghĩa diệt trừ Bùi Văn Tuyên mà thuận lợi tiếp quản quyền lực trong tay nàng. Nếu nàng đoán không lầm, y sẽ không chạy trốn cùng tham mưu của nàng, ngược lại sẽ mượn cớ báo thù cho nàng mà thu thập nhân tâm, cùng Hoàng hậu liên thủ, phò trợ Lý Tín đăng cơ, đấu đá với tàn đảng của Bùi Văn Tuyên đến lúc "hoặc ngươi chết hoặc ta chết".

Như thế, y có thể sống chết dính chặt với phe cánh của nàng và có được thực quyền. Trong mấy năm đó Lý Xuyên đều chỉ lo lĩnh hội đạo pháp, triều đình đã không ổn định, lại thêm sức khỏe đệ ấy sớm không khỏe, Tô Dung Khanh ắt hẳn sẽ có cơ hội giết chết Lý Xuyên.
  
Về chuyện này, từ lúc nàng thu nạp Tô Dung Khanh đã sớm dự liệu được, chỉ là khi nó thật sự xảy đến, nàng không kềm được mà cảm thấy có chút tiếc nuối.
 
Nếu Tô gia không bị hại, có lẽ nàng và Tô Dung Khanh sẽ không phải có kết cục như thế.
 
Lý Dung hít vào một hơi thật sâu. Thấy bộ dáng vui vẻ của Bùi Văn Tuyên, nàng không kềm được nói, "Ngươi vui mừng cái gì?"
  
Bùi Văn Tuyên tiếp tục nướng cá, kéo dài âm giọng, "Ta sớm đã nói không nên giữ y lại, nhưng cô một mực không nghe. Bây giờ tốt rồi", nói xong, hắn cong khóe mắt, mỉm cười nhìn nàng, "Cô phải chịu thiệt rồi đúng không?"

"Ta bị thiệt thòi mà ngươi vui vẻ thế sao?", Lý Dung lạnh giọng hỏi.
 
"Đúng thế", Bùi Văn Tuyên phấn khích nói, "Trưởng công chúa điện hạ của chúng ta bị thiệt là chuyện trăm năm hiếm gặp đến nhường nào chứ", Bùi Văn Tuyên nâng tay đặt lên ngực mình, "Ta cảm thấy vô cùng an ủi"
  
"Những suy nghĩ này của Bùi đại nhân hoàn toàn sai lầm", Lý Dung bị hắn chọc tức đến bật cười mà nói một hơi, "Bổn cung tốt xấu gì cũng để y hầu hạ bên cạnh hai mươi lăm năm, bị y giết chết là ta cam tâm tình nguyện. Một kẻ vô cớ bị liên lụy như ngươi đắc ý cái gì?"

"Ngay cả khi bị y giết cô cũng cam tâm tình nguyện?", Bùi Văn Tuyên cười lạnh, Lý Dung liền liếc xéo hắn, "Thế nào, Bùi đại nhân không cho phép ư?"
  
"Chuyện này nào đến lượt ta cho phép hay không?", Bùi Văn Tuyên tức tối cười nói, "Công chúa kim chi ngọc diệp, thích gì thì làm nấy, chẳng qua ta muốn nhắc nhở Người một câu"
 
Bùi Văn Tuyên cúi đầu nhìn ngọn lửa đang nhảy nhót, thanh âm lạnh đi vài phần, "Kiếp trước cô muốn dính dáng với y chỉ là chuyện phải chịu đánh mấy đại bản. Song ở kiếp này nếu cô dám dính dáng với y, tốt thì có thể qua lại, còn xấu thì... e rằng cả mạng cũng chẳng còn"

♪Góc tám nhảm♪

Đọc chương này rồi mới thấy hốt hoảng, thì ra nam phụ ngọc thụ lâm phong, si tình tuyệt đối của chương một đã không cánh mà bay, 😔, một cú bẻ lái khá ngoạn mục của tác giả nhỉ? Có fan girl nào tim vỡ nát như Tây không, TT^TT. Với các bạn có thể thấy nam chính không ác nhé, mà còn khá ấu trĩ như con nít khi biết được nữ chính gặp họa nữa, haha

Chapter
1 Chương 1: Giết nhau
2 Chương 2: Hồi ức
3 Chương 3: Tuyển phu
4 Chương 4: Xuân yến
5 Chương 5: Giữ người
6 Chương 6: Gây khó dễ
7 Chương 7: Đánh cờ
8 Chương 8: Lời thề
9 Chương 9: Từ biệt
10 Chương 10: Uy hiếp
11 Chương 11: Cãi nhau
12 Chương 12: Giãi bày
13 Chương 13: Hối hận
14 Chương 14: Được cứu
15 Chương 15: Lý Xuyên
16 Chương 16: Giao ước
17 Chương 17: Thuyết phục
18 Chương 18: Ám sát
19 Chương 19: Chủ thẩm
20 Chương 20
21 Chương 21: Tìm chứng cứ
22 Chương 22: Dung Dung
23 Chương 23: Giấc mộng xưa
24 Chương 24: Đến núi bái phỏng
25 Chương 25: Dựa dẫm
26 Chương 26: Vào ngục
27 Chương 27: Mẫu đơn
28 Chương 28: Phủi hoa
29 Chương 29: Hoà thuận
30 Chương 30: Sự khác biệt
31 Chương 31: Hạ màn
32 Chương 32: Ban hôn
33 Chương 33: Nhu phi
34 Chương 34: Lạc Thần
35 Chương 35: Lễ vật
36 Chương 36: Thành thân
37 Chương 37: Dạ đàm
38 Chương 38: Cung yến
39 Chương 39: Bùi gia
40 Chương 40: Sòng bạc
41 Chương 41: Hái hoa
42 Chương 42: Tuyển phi
43 Chương 43: Thất tịch
44 Chương 44: Tiếc nuối
45 Chương 45: Đáp lại
46 Chương 46: Phản cốt
47 Chương 47: Tranh đoạt
48 Chương 48: Giám sát ti
49 Chương 49: Liêu nhân
50 Chương 50: Kết làm đồng minh
51 Chương 51: Phiền phức
52 Chương 52: Gây khó dễ
53 Chương 53: Tỉnh ngộ
54 Chương 54: Bẫy rập
55 Chương 55: Bị đánh
56 Chương 56: Bị thương
57 Chương 57: Quyết tâm
58 Chương 58: Che dù
59 Chương 59: Tiến công
60 Chương 60: Giành gia tài
61 Chương 61: Câu dẫn
62 Chương 62: Bảo vệ
63 Chương 63: Chuyện cũ
64 Chương 64: Tranh chấp trên triều 1
65 Chương 65: Tranh chấp trên triều 2
66 Chương 66: Cầu hôn
67 Chương 67: Trở về
68 Chương 68: Quân ân
69 Chương 69: Ngày sau
70 Chương 70: Kết quả vụ án
71 Chương 71: Chuyển giao án
72 Chương 72: Thương nghị
73 Chương 73: Công đạo
74 Chương 74: Người chết sống lại
75 Chương 75: Khám nghiệm tử thi
76 Chương 76: Từ biệt
77 Chương 77: Nụ hôn trong đêm
78 Chương 78: Ám sát
79 Chương 79: Chạm đến trái tim
80 Chương 80: Bàn bạc
81 Chương 81: Hẻm núi Hồ Điệp
82 Chương 82: Tiếng lòng
83 Chương 83: Bày tỏ
84 Chương 84: Chiến thuật
85 Chương 85: Lạt mềm buột chặt 1
86 Chương 86: Lạt mềm buộc chặt 2
87 Chương 87: Lạt mềm buộc chặt 3
88 Chương 88: Vu khống
89 Chương 89: Chứng minh thân phận
90 Chương 90: Thảo luận
91 Chương 91: Giữ lời
92 Chương 92: Sai lầm
93 Chương 93: Năm mới
94 Chương 94: Sủi cảo
95 Chương 95: Tiến triển
96 Chương 96: Đấu nhạc*
97 Chương 97: Dỗ dành
98 Chương 98: Điều nhiệm*
99 Chương 99: Nam đoàn*
100 Chương 100: Chân dung
101 Chương 101: 101: Ban Thưởng
102 Chương 102: 102: Lật Ngược Ván Cờ
103 Chương 103: 103: Lưỡi Dao Sắc Bén
104 Chương 104: 104: Đau Lòng
105 Chương 105: 105: Tính Kế
106 Chương 106: 106: Lý Do
107 Chương 107: 107: Nhân Đao
108 Chương 108: 108: Thê Tử
109 Chương 109: 109: Lá Bùa
110 Chương 110: 110: Những Lá Thư
111 Chương 111: 111: Thuyền Hoa
112 Chương 112: 112: Muôn Ngàn Ánh Đèn
113 Chương 113: 113: Hòa Ly
114 Chương 114: 114: Phản Công
115 Chương 115: 115: Hồ Toàn Vũ
116 Chương 116: 116: Bày Cục
117 Chương 117: Đốt Tấu Sự Thính
118 Chương 118: Hạnh Ngộ
119 Chương 119: Con Đường Phía Trước
120 Chương 120: Chia Phủ
121 Chương 121: Hẹn gặp mặt
122 Chương 122: Lựa chọn
123 Chương 123: Xuân phong lâu
124 Chương 124: Vũ cơ
125 Chương 125: Thượng tấu
126 Chương 126: Phát cháo
127 Chương 127: Nguyệt lão
128 Chương 128: Nhân gian
129 Chương 129: Đêm hội (2)
130 Chương 130: Bể tắm
131 Chương 131: Cáo trạng
132 Chương 132: Đêm về
133 Chương 133: Vi phu
134 Chương 134: Dựa vào
135 Chương 135: Lệnh trưng binh
136 Chương 136: Xung đột
137 Chương 137: Tống tiền
138 Chương 138: Tương lai
139 Chương 139: Hỏi khám
140 Chương 140: Vấn đề nan giải
141 Chương 141: Thu lưới
142 Chương 142: Nghỉ ngơi
143 Chương 143: Bắt người
144 Chương 144: Uy hiếp
145 Chương 145: Châm chọc
146 Chương 146: Kết án
147 Chương 147: Trở về
148 Chương 148: Ếch tới rồi
149 Chương 149: Chuẩn bị
150 Chương 150: Hỏi tội
151 Chương 151: Tự đâm đầu vào chỗ chết
152 Chương 152: Không nhẫn tâm (1)
153 Chương 153: Lấy thân làm cầu
154 Chương 154: Tuyệt giao
155 Chương 155: Cuộc đi săn mùa Đông (1)
156 Chương 156: Cuộc đi săn mùa Đông (2)
157 Chương 157: Túi hương
158 Chương 158: Ngã vực
159 Chương 159: Chân tướng
160 Chương 160: Hồi phủ
161 Chương 161: Mang thai
162 Chương 162: Làm rõ
163 Chương 163: Vận mệnh
164 Chương 164: Ước mơ của Lý Xuyên
165 Chương 165: Rời khỏi kinh thành
166 Chương 166: Bắt đầu lại
167 Chương 167: Quỳ xuống
168 Chương 168: Kết cục
169 Chương 169: Toàn văn hoàn
170 Chương 170: Ngoại truyện 1 - Kiếp trước
171 Chương 171: Ngoại truyện 2 - Mất trí nhớ
Chapter

Updated 171 Episodes

1
Chương 1: Giết nhau
2
Chương 2: Hồi ức
3
Chương 3: Tuyển phu
4
Chương 4: Xuân yến
5
Chương 5: Giữ người
6
Chương 6: Gây khó dễ
7
Chương 7: Đánh cờ
8
Chương 8: Lời thề
9
Chương 9: Từ biệt
10
Chương 10: Uy hiếp
11
Chương 11: Cãi nhau
12
Chương 12: Giãi bày
13
Chương 13: Hối hận
14
Chương 14: Được cứu
15
Chương 15: Lý Xuyên
16
Chương 16: Giao ước
17
Chương 17: Thuyết phục
18
Chương 18: Ám sát
19
Chương 19: Chủ thẩm
20
Chương 20
21
Chương 21: Tìm chứng cứ
22
Chương 22: Dung Dung
23
Chương 23: Giấc mộng xưa
24
Chương 24: Đến núi bái phỏng
25
Chương 25: Dựa dẫm
26
Chương 26: Vào ngục
27
Chương 27: Mẫu đơn
28
Chương 28: Phủi hoa
29
Chương 29: Hoà thuận
30
Chương 30: Sự khác biệt
31
Chương 31: Hạ màn
32
Chương 32: Ban hôn
33
Chương 33: Nhu phi
34
Chương 34: Lạc Thần
35
Chương 35: Lễ vật
36
Chương 36: Thành thân
37
Chương 37: Dạ đàm
38
Chương 38: Cung yến
39
Chương 39: Bùi gia
40
Chương 40: Sòng bạc
41
Chương 41: Hái hoa
42
Chương 42: Tuyển phi
43
Chương 43: Thất tịch
44
Chương 44: Tiếc nuối
45
Chương 45: Đáp lại
46
Chương 46: Phản cốt
47
Chương 47: Tranh đoạt
48
Chương 48: Giám sát ti
49
Chương 49: Liêu nhân
50
Chương 50: Kết làm đồng minh
51
Chương 51: Phiền phức
52
Chương 52: Gây khó dễ
53
Chương 53: Tỉnh ngộ
54
Chương 54: Bẫy rập
55
Chương 55: Bị đánh
56
Chương 56: Bị thương
57
Chương 57: Quyết tâm
58
Chương 58: Che dù
59
Chương 59: Tiến công
60
Chương 60: Giành gia tài
61
Chương 61: Câu dẫn
62
Chương 62: Bảo vệ
63
Chương 63: Chuyện cũ
64
Chương 64: Tranh chấp trên triều 1
65
Chương 65: Tranh chấp trên triều 2
66
Chương 66: Cầu hôn
67
Chương 67: Trở về
68
Chương 68: Quân ân
69
Chương 69: Ngày sau
70
Chương 70: Kết quả vụ án
71
Chương 71: Chuyển giao án
72
Chương 72: Thương nghị
73
Chương 73: Công đạo
74
Chương 74: Người chết sống lại
75
Chương 75: Khám nghiệm tử thi
76
Chương 76: Từ biệt
77
Chương 77: Nụ hôn trong đêm
78
Chương 78: Ám sát
79
Chương 79: Chạm đến trái tim
80
Chương 80: Bàn bạc
81
Chương 81: Hẻm núi Hồ Điệp
82
Chương 82: Tiếng lòng
83
Chương 83: Bày tỏ
84
Chương 84: Chiến thuật
85
Chương 85: Lạt mềm buột chặt 1
86
Chương 86: Lạt mềm buộc chặt 2
87
Chương 87: Lạt mềm buộc chặt 3
88
Chương 88: Vu khống
89
Chương 89: Chứng minh thân phận
90
Chương 90: Thảo luận
91
Chương 91: Giữ lời
92
Chương 92: Sai lầm
93
Chương 93: Năm mới
94
Chương 94: Sủi cảo
95
Chương 95: Tiến triển
96
Chương 96: Đấu nhạc*
97
Chương 97: Dỗ dành
98
Chương 98: Điều nhiệm*
99
Chương 99: Nam đoàn*
100
Chương 100: Chân dung
101
Chương 101: 101: Ban Thưởng
102
Chương 102: 102: Lật Ngược Ván Cờ
103
Chương 103: 103: Lưỡi Dao Sắc Bén
104
Chương 104: 104: Đau Lòng
105
Chương 105: 105: Tính Kế
106
Chương 106: 106: Lý Do
107
Chương 107: 107: Nhân Đao
108
Chương 108: 108: Thê Tử
109
Chương 109: 109: Lá Bùa
110
Chương 110: 110: Những Lá Thư
111
Chương 111: 111: Thuyền Hoa
112
Chương 112: 112: Muôn Ngàn Ánh Đèn
113
Chương 113: 113: Hòa Ly
114
Chương 114: 114: Phản Công
115
Chương 115: 115: Hồ Toàn Vũ
116
Chương 116: 116: Bày Cục
117
Chương 117: Đốt Tấu Sự Thính
118
Chương 118: Hạnh Ngộ
119
Chương 119: Con Đường Phía Trước
120
Chương 120: Chia Phủ
121
Chương 121: Hẹn gặp mặt
122
Chương 122: Lựa chọn
123
Chương 123: Xuân phong lâu
124
Chương 124: Vũ cơ
125
Chương 125: Thượng tấu
126
Chương 126: Phát cháo
127
Chương 127: Nguyệt lão
128
Chương 128: Nhân gian
129
Chương 129: Đêm hội (2)
130
Chương 130: Bể tắm
131
Chương 131: Cáo trạng
132
Chương 132: Đêm về
133
Chương 133: Vi phu
134
Chương 134: Dựa vào
135
Chương 135: Lệnh trưng binh
136
Chương 136: Xung đột
137
Chương 137: Tống tiền
138
Chương 138: Tương lai
139
Chương 139: Hỏi khám
140
Chương 140: Vấn đề nan giải
141
Chương 141: Thu lưới
142
Chương 142: Nghỉ ngơi
143
Chương 143: Bắt người
144
Chương 144: Uy hiếp
145
Chương 145: Châm chọc
146
Chương 146: Kết án
147
Chương 147: Trở về
148
Chương 148: Ếch tới rồi
149
Chương 149: Chuẩn bị
150
Chương 150: Hỏi tội
151
Chương 151: Tự đâm đầu vào chỗ chết
152
Chương 152: Không nhẫn tâm (1)
153
Chương 153: Lấy thân làm cầu
154
Chương 154: Tuyệt giao
155
Chương 155: Cuộc đi săn mùa Đông (1)
156
Chương 156: Cuộc đi săn mùa Đông (2)
157
Chương 157: Túi hương
158
Chương 158: Ngã vực
159
Chương 159: Chân tướng
160
Chương 160: Hồi phủ
161
Chương 161: Mang thai
162
Chương 162: Làm rõ
163
Chương 163: Vận mệnh
164
Chương 164: Ước mơ của Lý Xuyên
165
Chương 165: Rời khỏi kinh thành
166
Chương 166: Bắt đầu lại
167
Chương 167: Quỳ xuống
168
Chương 168: Kết cục
169
Chương 169: Toàn văn hoàn
170
Chương 170: Ngoại truyện 1 - Kiếp trước
171
Chương 171: Ngoại truyện 2 - Mất trí nhớ