Chương 12: Muốn săn Lân vương

“A…. Tiểu Tiểu, cô không nhắc thì suýt nữa ta quên mất, cô mau chóng ăn cơm, lát nữa đi xem mỹ nam!” Thủy Thủy cao hứng nói.

“Mỹ nam? Cái gì mỹ nam? còn đẹp hơn ca ca cô sao?” khó hiểu nhìn nàng ta,
tay của Tiểu Tiểu cũng không nhàn rỗi, cầm lấy lược, bắt đầu chải tóc.

“Để Diệp Tử giúp cô chải tóc là được, tay nàng ta rất khéo đấy” Thủy Thủy
nói, cầm lấy cây lược trong tay Tiểu Tiểu đưa cho Diệp Tử, vẻ mặt hướng
tới nói:

“Mỹ nam này ấy à, chính là đương kim Lân vương gia. Y và đương kim vạn tuế gia là hai huynh đệ, vạn tuế gia trước khi đăng cơ
chính là Kỳ vương. Hai người họ lớn lên đều rất xinh đẹp, có điều vạn
tuế gia rất lạnh lùng, đối với nữ nhân rất vô tình; Lân vương đối với nữ nhân lại rất ôn nhu, rất biết quan tâm săn sóc, y là tâm mục của tất cả các cô nương chưa lập gia đình trong Đô thành.”

Cắt đứt vẻ mặt say mê của nàng ta, Tiểu Tiểu không thèm để ý đến nói:

“Có gì hay ho chứ, đối với ai cũng tốt hết, đó còn không phải là lạm tình sao?”

“Cũng không phải, cũng không phải!” Nghe thấy đối tượng trong lòng mình bị
châm biếm, Thủy Thủy vội vàng giải thích: “Lân vương không lạm tình chút nào, y không yêu bất kì nữ nhân nào…”

“Không yêu nữ nhân? Hắn yêu nam nhân sao? Vậy mà hắn vẫn là người trong lòng của cô?” Tiểu Tiểu khó hiểu hỏi.

“Cũng không phải, y đối với mọi nữ nhân đều tốt, cũng chính vì không yêu bất
kì nữ nhân nào. Những nữ nhân mà hoàng thượng ban cho y, y đều tiếp
nhận, lưu tại vương phủ. Nhưng mà, nếu như nữ nhân nào không biết đủ,
hoặc là gây rối, thủ đoạn của y tuyệt đối là rất tàn nhẫn. Mặc dù vậy,
cái vị trí Lân vương phi mà y để trống kia vẫn là mục tiêu của rất nhiều nữ nhân!”

Liếc Thủy Thủy một cái, Tiểu Tiểu nói: “Ngu xuẩn! Loại nam nhân như thế có gì hay ho chứ? Cô nói là đi xem mỹ nam, chính là
xem hắn sao?”

“Đúng thế, hôm nay ca mời y đến hậu hoa viên, chúng ta len lén qua đó xem được không?” Thủy Thủy làm nũng nói.

“Không đi! Loại nam nhân đó, có tặng cho ta cũng không thèm!”

“Cô không thèm nhưng ta thèm! Tiểu Tiểu, cô đi cùng ta đi, người ta thật sự rất thích y mà?” Trên mặt Thủy Thủy, cư nhiên lại lộ ra vẻ mặt thẹn
thùng.

Tiểu Tiểu nghi hoặc nói: “Không phải cô thích cái tên nam nhân hôm trước ngăn cản ta sao?”

“Người đó hả, trông cũng rất được, bất quá chỉ là bèo nước tương phùng, ai mà
biết phải đến lúc nào mới được gặp lại, nhưng mà Lân vương, ta có thể
nghĩ biện pháp để tiếp cận y. Đi theo ta đi mà, Tiểu Tiểu?”

Í,
thật không ngờ Thủy Thủy này lại lăng nhăng cộng thêm to gan như thế. Đi cùng nàng ta cũng được, thuận tiện xem xem hắn có thể là cha của Điểm
Điểm hay không, hi vọng là không phải. Loại nam nhân này, thật là không
có tư cách.

Hoa viên của Tướng phủ rất lớn, Thủy Thủy không cho
nha hoàn đi theo, chỉ có hai bọn ta. len lén đi theo lối đường mòn quanh co khúc khuỷu, sau khi đi qua một cây cầu, một hoa viên rất lớn, liền
nhìn thấy một hoa viên ba bên đều là vườn hoa, một bên là hồ nước có
trồng toàn cây liễu, lén lút nấp ở một khóm trúc cách hồ nước không xa,
từ khe hở của cây trúc, có thể nhìn thấy trong hồ nước lăn tăn gợn sóng, cư nhiên có một chiếc thuyền hoa nhỏ hoa mỹ. Mà trên thuyền hoa không
lớn không nhỏ đó, có hai nam tử vẻ mặt phấn khởi đang ngồi, chỉ cần nhìn phía sau lưng, cũng đủ khiến cho người ta mát mắt.

“Tiểu Tiểu, nhìn thấy chưa, có phải rất đẹp hay không?” Thủy Thủy cả mặt đầy nước miếng nói.

“Chỉ mới nhìn được một bên mặt, cảm thấy rất được! Bất quá ca ca cô cũng
thật biết hưởng thụ, trên hồ uống xoàng (uống rượu với người khác) như
vậy, ngược lại có một loại phong vị khác hẳn nhỉ?” Tiểu Tiểu nhìn chiếc
thuyền tinh mỹ kia, nói: “Hôm khác, chúng ta có thể lên đó chơi được
không?”

Thủy Thủy vẻ mặ mê đắm nhìn thuyền hoa: “Có thể chứ,
nhưng mà ta muốn qua đó ngay bây giờ cơ? Quay đầu lại…..quay đầu
lại…..Ầy, sao y vẫn chưa quay đầu lại nhỉ?”

Tiểu Tiểu khinh bỉ
liếc nhìn cái kẻ mê trai kia: “Thật mất mặt, nếu như cô thích hắn, sao
không đường đường chính chính đi theo đuổi hắn. Không đi tranh thủ, chỉ
biết đứng đây nhìn thì có tác dụng gì? Thủy Thủy, hạnh phúc là do chính
mình đoạt lấy…”

“Ta cũng muốn lắm chứ, nhưng không dám! Đừng nhìn y bình thường rất dễ nói chuyện, nhưng khi nghiêm túc, nghe nói rất
đáng sợ nha. Trả thù người khác, lại càng đáng sợ hơn ấy….” Thủy Thủy
khiếp đảm nhún nhún vai, rụt cổ, cúi thấp đầu xuống.

“Haizz, Thủy Thủy, cô đúng là có sắc tâm mà không có sắc gan mà. Nếu không, ta giúp cô nghĩ biện pháp, tóm lấy hắn?”

“Biện pháp gì?” Thủy Thủy vẻ mặt hưng phấn, hai mắt sáng rực lên.

Tiểu Tiểu nhướng nhướng mày: “Biện pháp tốt nhất, cũng là biện pháp hữu hiệu nhất, chính là tiền trảm hậu tấu!”

“Tiền trảm hậu tấu? là ý gì?” Thủy Thủy không hiểu hỏi.

Tiểu Tiểu gõ một cái lên đầu nàng ta, nói: “Tiền trảm hậu tấu…”

Lời còn chưa nói xong, thì nghe thấy tiếng cây trúc bị bẻ gãy kêu răng rắc, mà Thủy Thủy thì đặt mông ngồi dưới đất, hai tay còn chống trên mặt
đất, hai chân hướng lên trời, rất bất nhã căm tức nhìn ta…

“Cái
đó, thật xin lỗi, ta không cố ý. Lúc nãy sao cô không chịu ngồi vững
thế?” Tiểu Tiểu xấu hổ cười cười, nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy nộ khí của
Thủy Thủy, rồi đột nhiên đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác…

Tiểu Tiểu
buồn bực bực quay đầu lại phía sau, liền nhìn thấy một Vu Hoa vẻ mặt đầy tức giận và một chàng đẹp trai vẻ mặt tràn đầy ý cười đang đứng đó.

Woa….ông trời ơi, thật là quá đẹp trai mà, chỉ nhìn thấy làn da trắng mịn giồng
như trứng gà mới lột vỏ của hắn [khụ khụ, đương nhiên là cảm nhận rồi,
Tiểu Tiểu nhà ta vẫn chưa đi qua sờ mó, ăn ăn đậu hũ của chàng đẹp
trai], mắt tựa mực ngọc, mũi như đao tước, môi đỏ thắm….cả người, giống
như bước ra từ trong tranh vậy, ngay đến một thân y phục mực sắc cũng
theo gió tung bay, làm cho hắn càng thêm phiêu dật như tiên…

“Thủy Thủy, còn không mau đứng dậy? Đây là cái bộ dạng gì vậy!” Vu Hoa tức
giận quát lớn, Tiểu Tiểu cũng từ trong sự si mê liền hồi tỉnh lại, xấu
hổ quay lại kéo Thủy Thủy vẫn còn ngồi trên mặt đất kia đứng dậy, giúp
nàng ta phủi đất trên váy, cúi đầu ha ha cười cười.

“Thủy Thủy,
muội đến đây làm gì? Không biết bên này đang có khách sao?” Vừa nãy Vu
Hoa chứng kiến ánh mắt si mê của Tiểu Tiểu nhìn Lân vương, không hiểu
sao có một cỗ khí tưc giận không ngừng dâng lên, bản thân hắn lớn lên
cũng rất được mà, tại sao nàng lại không dùng ánh mắt đó nhìn hắn?

“Ca, là Tiểu Tiểu muốn đi dạo ở hậu hoa viên, muội mới cùng với cô nương ấy
đến đây. Không ngờ lại gặp Lân vương…” Đúng là nói dối không đỏ mặt,
thời khắc mấu chốt biết lấy ta ra làm lá chắn, Thủy Thủy này. Bất quá
tội nghiệp mảnh chân tình nàng ta dành cho Lân vương, ta không vạch
trần, chỉ làm ra vẻ then thùng cúi đầu.

“Thôi quên đi, Vu Hoa,
lệnh muội và vị cô nương này chỉ là vô tình xông vào đây. Nếu đã đến đây rồi, chi bằng cùng nhau lên thuyền hoa nói chuyện, không biết ý hai vị
cô nương thế nào?” Lân vương ôn nhu nhìn hai bọn ta, trên mặt mang theo ý vị thăm dò.

“Không cần đâu…”

“Được thôi…” Tiểu Tiểu và
Thủy Thủy cùng lúc nói, nhưng một người thì đồng ý, một người từ chối.
Thủy Thủy nhéo tay Tiểu Tiểu một cái, cao hứng nói:

“Được, nếu Lân vương đã nói như vậy, bọn muội liền cung kính không bằng tuân mệnh!”

Cứ như vậy, hành trình âm thầm quan sát lần này cư nhiên khiến cho con đường săn chồng của Thủy Thủy tiến xa thêm một bước lớn.

Chapter
1 Chương 1: Thiên hạ đệ nhất thần trộm
2 Chương 2: Hổ khẩu thoát hiểm
3 Chương 3: Bị trục xuống núi
4 Chương 4: Việc tốt khó làm
5 Chương 5: Đùa giỡn với ta? ngươi còn kém lắm
6 Chương 6: Đùa giỡn ta? cho ngươi chịu đủ!
7 Chương 7: Giáo huấn Ngưu Phong
8 Chương 8: Mông đít của khỉ mẹ
9 Chương 9: Chỉnh không chết ngươi?
10 Chương 10: Bóng đen lúc nửa đêm
11 Chương 11: Quân tử dưới giường
12 Chương 12: Muốn săn Lân vương
13 Chương 13: Nhất khẩu túy (*)
14 Chương 14: Xảo ngộ Lân vương
15 Chương 15: Có vẻ như động tâm
16 Chương 16: Tiền trảm hậu tấu
17 Chương 17: Là người sao?
18 Chương 18: Ai?
19 Chương 19: Vậy cũng được sao?
20 Chương 20: Chuyên trị chứng “bực tức thức giấc”
21 Chương 21: Bước thứ hai dụ chồng
22 Chương 22: “Bệnh thầm kín” của Lân Vương
23 Chương 23: Ám đấu giữa nam nhân
24 Chương 24: Giải độc hay là giết heo?
25 Chương 25: Muỗi cắn
26 Chương 26: Rình coi
27 Chương 27: Đắc ý nam nhân
28 Chương 28: Như thế nào đối phó hắn?
29 Chương 29: Dò xét Sóc Vương phủ
30 Chương 30: Triền miên trước khi chia tay
31 Chương 31: Sắc dụ Sóc Vương
32 Chương 32: Muốn ăn ăn không được
33 Chương 33: Tuyệt sắc bá đạo nam
34 Chương 34: Bỏ trốn
35 Chương 35: Cao hứng thế thân
36 Chương 36: Ai sợ ai hả?
37 Chương 37: Tức đến sắp nghẹn
38 Chương 38: Tính ngươi xui xẻo
39 Chương 39: Có ma a!!!!
40 Chương 40: Trời ơi! Đất ơi…
41 Chương 41: Gọi cô nãi nãi
42 Chương 42: Mẫu thân, con đến giúp người
43 Chương 43: Nội khố gì?
44 Chương 44: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (1)
45 Chương 45: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (2) ~ Hoàng thượng lăn lộn
46 Chương 46: Hoàng thượng đáng tội chết
47 Chương 47: “Bệnh” đến kiệt sức
48 Chương 48: Chỉ cần động khẩu, là cơm no áo ấm như thường
49 Chương 49: Nước tiểu đồng tử
50 Chương 50: Là Hoàng thượng hả?
51 Chương 51: Ba ngày là khỏi
52 Chương 52: Ta muốn xuất cung!!!!!
53 Chương 53: Mang thai?
54 Chương 54: Nương tử, nàng lại nghịch ngợm nữa rồi
55 Chương 55: Sắc lang ++ tao dược(*)
56 Chương 56: Một trận nôn “ọe”
57 Chương 57: Mẹ cháu đã nói, không thể…
58 Chương 58: Điểm Điểm vs Hoàng thượng~~ Hoàng thượng chưa cai sữa
59 Chương 59: Một lũ ăn hại!!
60 Chương 60: Không phải nam tử hán, ta đây là tiểu bảo bảo
61 Chương 61: Ai thiếu đạo đức?
62 Chương 62: Giấu tiền
63 Chương 63: Vị đại phu này hơi cuồng
64 Chương 64: Hoàng thượng bị trêu đùa
65 Chương 65: Dụng tâm không thuần khiết
66 Chương 66: Điểm Điểm mất tích
67 Chương 67: Hắc Tử cứu chủ
68 Chương 68: Người cha thứ tám
69 Chương 69: Ai hạ độc?
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72: Lân vương, nguy hiểm!
73 Chương 73
74 Chương 74: “Bởi vì Hoàng thượng là một thằng đần!”
75 Chương 75: ‘Thụy Tiên’, qua đây băng bó giúp trẫm!”
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78: Tiểu Tiểu, nàng trở về rồi?
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88: Nội gián
89 Chương 89
90 Chương 90: Đe dọa Điểm Điểm
91 Chương 91: Nam giả nữ trang
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94: Hoài nghi
95 Chương 95: Bị đánh
96 Chương 96: Tội sống khó thoát
97 Chương 97: Bị bắt
98 Chương 98: Thị tẩm
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103: Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123: Thích khách
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
Chapter

Updated 152 Episodes

1
Chương 1: Thiên hạ đệ nhất thần trộm
2
Chương 2: Hổ khẩu thoát hiểm
3
Chương 3: Bị trục xuống núi
4
Chương 4: Việc tốt khó làm
5
Chương 5: Đùa giỡn với ta? ngươi còn kém lắm
6
Chương 6: Đùa giỡn ta? cho ngươi chịu đủ!
7
Chương 7: Giáo huấn Ngưu Phong
8
Chương 8: Mông đít của khỉ mẹ
9
Chương 9: Chỉnh không chết ngươi?
10
Chương 10: Bóng đen lúc nửa đêm
11
Chương 11: Quân tử dưới giường
12
Chương 12: Muốn săn Lân vương
13
Chương 13: Nhất khẩu túy (*)
14
Chương 14: Xảo ngộ Lân vương
15
Chương 15: Có vẻ như động tâm
16
Chương 16: Tiền trảm hậu tấu
17
Chương 17: Là người sao?
18
Chương 18: Ai?
19
Chương 19: Vậy cũng được sao?
20
Chương 20: Chuyên trị chứng “bực tức thức giấc”
21
Chương 21: Bước thứ hai dụ chồng
22
Chương 22: “Bệnh thầm kín” của Lân Vương
23
Chương 23: Ám đấu giữa nam nhân
24
Chương 24: Giải độc hay là giết heo?
25
Chương 25: Muỗi cắn
26
Chương 26: Rình coi
27
Chương 27: Đắc ý nam nhân
28
Chương 28: Như thế nào đối phó hắn?
29
Chương 29: Dò xét Sóc Vương phủ
30
Chương 30: Triền miên trước khi chia tay
31
Chương 31: Sắc dụ Sóc Vương
32
Chương 32: Muốn ăn ăn không được
33
Chương 33: Tuyệt sắc bá đạo nam
34
Chương 34: Bỏ trốn
35
Chương 35: Cao hứng thế thân
36
Chương 36: Ai sợ ai hả?
37
Chương 37: Tức đến sắp nghẹn
38
Chương 38: Tính ngươi xui xẻo
39
Chương 39: Có ma a!!!!
40
Chương 40: Trời ơi! Đất ơi…
41
Chương 41: Gọi cô nãi nãi
42
Chương 42: Mẫu thân, con đến giúp người
43
Chương 43: Nội khố gì?
44
Chương 44: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (1)
45
Chương 45: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (2) ~ Hoàng thượng lăn lộn
46
Chương 46: Hoàng thượng đáng tội chết
47
Chương 47: “Bệnh” đến kiệt sức
48
Chương 48: Chỉ cần động khẩu, là cơm no áo ấm như thường
49
Chương 49: Nước tiểu đồng tử
50
Chương 50: Là Hoàng thượng hả?
51
Chương 51: Ba ngày là khỏi
52
Chương 52: Ta muốn xuất cung!!!!!
53
Chương 53: Mang thai?
54
Chương 54: Nương tử, nàng lại nghịch ngợm nữa rồi
55
Chương 55: Sắc lang ++ tao dược(*)
56
Chương 56: Một trận nôn “ọe”
57
Chương 57: Mẹ cháu đã nói, không thể…
58
Chương 58: Điểm Điểm vs Hoàng thượng~~ Hoàng thượng chưa cai sữa
59
Chương 59: Một lũ ăn hại!!
60
Chương 60: Không phải nam tử hán, ta đây là tiểu bảo bảo
61
Chương 61: Ai thiếu đạo đức?
62
Chương 62: Giấu tiền
63
Chương 63: Vị đại phu này hơi cuồng
64
Chương 64: Hoàng thượng bị trêu đùa
65
Chương 65: Dụng tâm không thuần khiết
66
Chương 66: Điểm Điểm mất tích
67
Chương 67: Hắc Tử cứu chủ
68
Chương 68: Người cha thứ tám
69
Chương 69: Ai hạ độc?
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72: Lân vương, nguy hiểm!
73
Chương 73
74
Chương 74: “Bởi vì Hoàng thượng là một thằng đần!”
75
Chương 75: ‘Thụy Tiên’, qua đây băng bó giúp trẫm!”
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78: Tiểu Tiểu, nàng trở về rồi?
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88: Nội gián
89
Chương 89
90
Chương 90: Đe dọa Điểm Điểm
91
Chương 91: Nam giả nữ trang
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94: Hoài nghi
95
Chương 95: Bị đánh
96
Chương 96: Tội sống khó thoát
97
Chương 97: Bị bắt
98
Chương 98: Thị tẩm
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103: Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123: Thích khách
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152