Chương 12: Thống khổ nhớ lại

Hai thị vệ tiến lên, trong mắt hiện lên sự thương tiếc, nữ tử như vậy lại có thể làm ra chuyện ác độc đến vậy.
-Vương phi, xin đắc tội.

Khinh Vân Nhiễm nâng mắt, khi tầm mắt giao nhau, ánh mắt lạnh lùng cùng với ánh mắt run sợ gặp nhau làm cho thị vệ bắt nàng rùng mình lạnh cả sống lưng, nàng thấp giọng nói:

-Chính ta tự đi.

Không phản kháng, không giải thích! Mặt nàng không chút thay đổi đi ra ngoài, trước khi tới cửa, nàng liếc mắt nhìn Tiêu Thần Hiên một cái đầy thâm ý liền bị thị vệ áp giải tới đại lao.

Mặt Tiêu Thần Hiên không chút thay đổi, trong nháy mắt xuất hiện tầng hàn băng, bàn tay không tự giác nắm chặt, mày rậm nhíu chặt đầy suy tư.

Mắt phượng Nghê Thường lộ vẻ chưa thỏa mãn, thân thể giống như rắn dán vào người Tiêu Thần Hiên, dịu dàng nói:

-Vương gia, Vương phi lòng dạ hẹp hòi đầu độc thiếp, làm như thế là quá dễ dàng với nàng.

Trong mắt Tiêu Thần Hiên xẹt qua một tia phiền phức, đẩy thân hình đang quấn lấy mình ra:

-Bổn vương làm việc, ở đâu đến phiên ngươi vung tay múa chân?

Nghê Thường nhìn thấy sự bực mình trong mắt hắn.

-Thiếp không dám.

Trong lòng Tiêu Thần Hiên bực tức, sắc mặt lạnh đi, lạnh giọng khiển trách:

-Cút!

Nghê Thường bị hắn trừng mắt, cả người như rơi vào hầm băng, hai tròng mắt trừng lớn, thân hình run rẩy, lảo đảo vài bước rồi chạy ra khỏi phòng.

********************

Loảng xoảng một tiếng, cửa đại lao khép lại.

Khinh Vân Nhiễm sắc mặt có chút giật mình, đây chính là đại lao, không có ánh sáng, cũng không có gió, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng từng giọt, từng giọt nước rơi tí tách cùng tiếng chuột đi kiếm ăn, nghĩ đến chuột, thân thể của nàng bất giác lùi vào trong.

Đại lao lạnh lẽo ẩm ướt, căn phòng cũng không rộng lắm, ngay cả chăn mền rách chống lạnh cũng không có, chỉ có một ít rơm cỏ rơi tán loạn trên mặt đất.

Nàng mím chặt môi, cuộn mình lại trên mặt đất, bây giờ là nửa đêm, thân ở chỗ âm u này nói không có chút sợ hãi, thì đúng là lừa người. Nàng ôm chặt thân thể lạnh như băng, cố gắng làm cho mình nghĩ đến một số chuyện vui vẻ, vùi đầu vào đầu gối nhưng lại nhớ đến những chuyện đau khổ.

Nàng vốn là trẻ mồ côi, không có anh chị em, chưa bao giờ biết đến tư vị của tình thân. Nhớ lại chuyện bắt đầu, nàng vốn là một ăn mày, cô đơn lưu lạc khắp nơi, khi đói bụng thì đi bới rác để tìm đồ ăn, lúc khát thì ra sông uống nước, thân hình nho nhỏ mệt mỏi cuộn mình nằm dưới đất.

Ở trên đường ngẫu nhiên được chứng kiến những gia đình hạnh phúc cùng nhau cười đùa vui vẻ, nghĩ đến tình cảnh của mình, nàng luôn không nhịn được mà ảo tưởng nếu như cha mẹ mình còn sống có thể hạnh phúc giống như bé gái kia không? Có thể muốn ăn gì thì ăn, có thể làm nũng với cha mẹ, cũng có một phòng ngủ ấm áp và cũng có thể có một hoài bão tươi đẹp.

Sau đó nàng được một người hảo tâm đưa vào cô nhi viện, nàng rất biết ơn, nhu thuận làm lòng người chua xót. Mỗi ngày trong cô nhi viện nàng phải làm rất nhiều việc, rửa bát, vệ sinh cọ tẩy nhà xí, quỳ tên mặt đất dùng giẻ lau sàn, ngày qua ngày, năm lại qua năm.

Bàn tay nhỏ bé của nàng có rất nhiều vết sẹo. Trên tay có vô số vết sẹo, không giống như bàn tay của một cô bé tám tuổi bình thường. Lúc người lớn được trong cô nhi viện khen ngợi, nàng rất vui vẻ nhưng những trẻ mồ côi khác lại bất mãn. Ở sau lưng nàng luôn bị người khác bắt nạt, gây khó dễ. Thời gian trôi qua, nàng đã quên mất việc phản kháng lại, chỉ có thể lấy vẻ mặt lạnh lùng, mỉm cười thản nhiên khi người khác thương tổn mình.

Nàng chỉ hy vọng có người quan tâm mình, có một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu nàng, làm chỗ dựa tinh thần cho nàng.

Dần dần lớn lên nàng ngày càng trở nên xinh đẹp nhưng lại khiến cho người xấu chú ý.

Đó là kí ức dơ bẩn nhất trong cuộc đời nàng. Hẻm nhỏ tối tăm, một tên khốn kiếp ( cái này là tớ chém vì tức) có khí tức ác độc cùng nụ cười dâm đãng hèn mọn. Một ngày nào đó, tầm mắt của nàng bị nhiễm toàn máu tươi, nàng rơi vào một vực sâu vĩnh viễn không có đáy…

Ngày nào đó, cánh chim trắng trên bầu trời đã bị nhiễm đen, không bao giờ có thể rửa sạch.

Trên người không một mảnh vải che thân, ánh mắt trống rỗng, bước đi lảo đảo lưu lại dấu chân đẫm máu, miệng nàng nở nụ cười bi thương, chân không chùn bước chầm chậm xuống biển, rõ ràng nước biển lạnh như băng nhưng lại làm cho nàng cảm thấy ấm áp.

Trong hoảng hốt, một người con gái giống hệt nàng thổ lộ điều gì đó bên tai, khi tỉnh lại thì nàng đã trở thành Tam tiểu thư của Thừa tướng đương triều, có gia thế vô cùng hiển hách, mặc dù phụ thân lạnh lùng, mẫu thân đã qua đời nhưng lại có nhị ca yêu thương nàng, có được tình thân như vậy, đối với nàng mà nói là cầu được ước thấy.

Vì bảo vệ những người quan trọng, muốn nàng làm gì nàng cũng làm.

Nàng đáp ứng Khinh Vân Nhiễm, thay thế nàng sống cho tốt, thật hiếu thảo với phụ thân, chỉ tiếc thế gian hiểm ác, vương phủ này nguy hiểm khắp nơi, chỉ mong được yên tĩnh an bình cũng thật khó!

Tiếng kêu của chuột làm cho nàng bừng tỉnh từ trong suy nghĩ, con chuột đen sì béo núc ních, hai mắt phát sáng, ánh mắt tham lam nhìn nàng lộ ra vẻ hung dữ, nàng lui vào trong góc tường bất động như pho tượng. Con chuột trừng mắt nhìn nàng hồi lâu rồi quay đầu kéo cái đuôi trụi lông chạy đi.

Nàng không phải là ghét chuột, xác thực là rất sợ hãi! Sợ hãi nhớ lại cuộc sống đau khổ, nhắm mắt lại, cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh, suy nghĩ càng ngày càng mông lung, sự đen tối kéo tới hướng nàng.

***********************

Hôm sau, tại Phù Dung lâu.

Nhã Phù nghiêng đầu nhìn chăm chú Tiêu Thần Hiên đang ngủ trên giường, mi mày cau lại, tóc đen bù xù, khuôn mặt tuấn mỹ nhu hòa so với lúc thanh tỉnh hoàn toàn bất đồng.

Đêm qua hắn đột nhiên đến phòng nàng, triền miên như thể phát tiết phẫn nộ.

Đôi mắt Nhã Phù ôn nhu nhìn hình dáng tuấn mỹ của hắn, trong tâm cảm thấy chua xót, đêm qua hắn vì Vương phi mà tức giận, mới có vài ngày ngắn ngủi đã có thể làm cho Vương gia để ý như thế, mặc dù không cam lòng nhưng nàng không thể không thừa nhận chuyện này là có thật.

Lần đầu tiên có người phụ nữ không nhìn hắn, lần đầu tiên có một người phụ nữ có dũng khí khiêu chiến sự uy nghiêm của hắn, đây có thể nói là báo ứng của hắn vì đã đối xử với phụ nữ quá mức bạc tình.

Mí mắt Tiêu Thần Hiên nhẹ nhàng giật giật, Nhã Phù đem nhu tình trên mặt thu hồi, đây là biện pháp bảo toàn tự tôn duy nhất của nàng, trừ nữ nhân đó trong lòng hắn, hắn sẽ không yêu bất luận kẻ nào, lại càng không tiếc phụ nữ thương hắn.

Đôi mắt Nhã Phù nhìn Tiêu Thần Hiên, trên môi nở nụ cười:

-Gia, ngài tỉnh rồi?!

Tiêu Thần Hiên mày rậm nhíu chặt, thấp giọng hỏi:

-Bây giờ là giờ nào?

Con ngươi đen mị hoặc hẹp dài lạnh lùng nhìn Nhã Phù.

Nhã Phù buông mắt đáp lời:

-Giờ Thìn rồi ạ!

Nghe vậy Tiêu Thần Hiên từ giường nhảy xuống.

Nhã Phù thấy thế vội vàng khoác thêm áo cho hắn, hầu hạ hắn, chuẩn bị xong, hắn đi nhanh ra ngoài để lại cho nàng một bóng lưng lạnh lùng.

Tiêu Thần Hiên nhẹ vân vê huyệt Thái dương, mấy ngày nay tâm tình hắn dễ tức giận, buồn bực, hơn nữa tất cả đều vì người phụ nữ đáng chết đó mà nên.

Cả đêm cứ có một hình ảnh một khuôn mặt lạnh nhạt hiện lên trong đầu hắn, cho tới tận bình minh hắn mới ngủ được, hắn chưa từng có thói quen tỉnh dậy trong lòng có phụ nữ nhưng hôm nay lại phá lệ.

Đêm qua ma xui quỷ khiến khiến hắn tới Phù Dung lâu tìm Nhã Phù, có vài lần hắn đem nhã Phù dưới thân trở thành nàng, chẳng lẽ hắn đã trúng tà rồi?

Chapter
1 Chương 1: Đêm đại hôn
2 Chương 2: Ngọ thiện gặp lại
3 Chương 3: Người ngoài tham gia
4 Chương 4: Một ngày một đêm
5 Chương 5: Trừng phạt ác liệt
6 Chương 6: Bệnh nặng mới khỏi
7 Chương 7: Ngẫu nhiên gặp tại hoa viên
8 Chương 8: Cơ thiếp trong phủ
9 Chương 9: Không màng tranh sủng
10 Chương 10: Có sẵn hiềm nghi
11 Chương 11: Cố tình vu oan
12 Chương 12: Thống khổ nhớ lại
13 Chương 13: Nằm trong dự liệu
14 Chương 14: Roi đánh tàn nhẫn
15 Chương 15: Gây hấn tại đại lao
16 Chương 16: Tính mạng nguy hiểm
17 Chương 17: Tâm cứng như thép
18 Chương 18: Rời khỏi nơi ở
19 Chương 19: Hoàn cảnh ác liệt
20 Chương 20: Tiếp tục bị chế nhạo
21 Chương 21: Thị thiếp khiêu khích
22 Chương 22: Gặp gỡ Sở Vương
23 Chương 23: Hiên Vương nổi giận
24 Chương 24: Tức giận đùng đùng
25 Chương 25: Hận tới thấu xương
26 Chương 26: Quyết không hối hận
27 Chương 27: Không bằng cầm thú
28 Chương 28: Sống không bằng chết
29 Chương 29: Nam tử mang mặt nạ
30 Chương 30: Nâng phần thưởng tìm phi
31 Chương 31: Thoát khỏi kinh thành
32 Chương 32: Tư tưởng xấu xa
33 Chương 33: Bị đánh gãy chân
34 Chương 34: Sủng ái người
35 Chương 35: Để yên cho nàng trong một tháng
36 Chương 36: Mâu thuẫn gia tăng
37 Chương 37: Nguy hiểm cường bạo
38 Chương 38: Sát thủ Lãnh Tuấn
39 Chương 39: Là địch hay là bạn
40 Chương 40: Ai vô tội?
41 Chương 41: Phía sau màn độc thủ
42 Chương 42: Cùng nhau dùng bữa
43 Chương 43: Thập nhật thực tâm
44 Chương 44: Có thâm ý
45 Chương 45: Như có sương mù
46 Chương 46: Kinh hoảng lúc nửa đêm
47 Chương 47: Hắn không tin
48 Chương 48: Mập mờ
49 Chương 49: Ghen tuông ngập trời
50 Chương 50: Bắt được chủ mưu
51 Chương 51: Đá hắn xuống giường
52 Chương 52: Chết không rõ nguyên nhân
53 Chương 53: Có bầu
54 Chương 54: Thẹn thùng xấu hổ
55 Chương 55: Thai nhi đã chết
56 Chương 56: Trong cơn giận dữ
57 Chương 57: Đuổi tận giết tuyệt
58 Chương 58: Tuyệt tình bắt phá thai
59 Chương 59: Đau đớn triệt nội tâm
60 Chương 60: Huyết nhục mơ hồ
61 Chương 61: Trong lòng sinh nghi
62 Chương 62: Đánh rắn động cỏ
63 Chương 63: Đau lòng không chịu nổi
64 Chương 64: Vào ở Duẫn phủ
65 Chương 65: Nhất thời hồ đồ
66 Chương 66: Ở chung ấm áp
67 Chương 67: Dừng ở đây
68 Chương 68: Trở lại Vương phủ
69 Chương 69: Khinh người quá đáng
70 Chương 70: Ác độc đến vậy
71 Chương 71: Muốn tăng thêm tội
72 Chương 72: Sức nóng của Chiện thiết
73 Chương 73: Mặc Băng cứu giúp
74 Chương 74: Truy tìm
75 Chương 75: Không oán không hận
76 Chương 76
77 Chương 77: Tắm máu Vương phủ
78 Chương 78: Chịu khổ hủy dung
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81: Tiệc rượu tại Nam Dục
82 Chương 82: Cầm sắt cùng ô
83 Chương 83: Hàn độc phát tác
84 Chương 84: Phát hiện ngoài ý muốn
85 Chương 85: Không chịu thừa nhận
86 Chương 86: Bắt cóc
87 Chương 87: Rời xa rồi lại gặp lại
88 Chương 88: Mai phục họa căn
89 Chương 89: Khó khăn mới được như vậy
90 Chương 90: Dây dưa đến chết
91 Chương 91: Mặc Băng thật là phiền phức
92 Chương 92: Tuyệt tình vô tâm
93 Chương 93: Sự đau đớn của trái tim
94 Chương 94: Tin qua đời kinh hoàng
95 Chương 95: Ấm áp
96 Chương 96: Không thể phụ lòng
97 Chương 97: Núi tuyết lở
98 Chương 98: Thâm tình như thế
99 Chương 99: Yêu không kìm lòng được
100 Chương 100: Mất trí nhớ
101 Chương 101: Tình không tự kìm hãm được
102 Chương 102: Cuối cùng cũng gặp lại
103 Chương 103: Tương tư thành ma
104 Chương 104: Không ai nợ ai
105 Chương 105: Phương thức mới
106 Chương 106: Không hẹn gặp lại
107 Chương 107: Không cách nào thoát được
108 Chương 108: Tâm ý đã quyết
109 Chương 109: Trộm được hạnh phúc
110 Chương 110: Khó được ấm áp
111 Chương 111: Kinh ngạc gặp Thượng Quan
112 Chương 112: Đừng lừa ta
113 Chương 113: Nên tính toán rõ ràng
114 Chương 114: Trăng sáng lại hiện ra
115 Chương 115: Khôi phục trí nhớ
116 Chương 116: Chúng ta thành thân đi
117 Chương 117: Trái tim cứng như sắt đá
118 Chương 118: Thái hậu triệu kiến
119 Chương 119: Đả kích chí mạng
120 Chương 120: Ngày thành thân
121 Chương 121: Một đêm tóc bạc
122 Chương 122: Niềm vui mới, tình yêu cũ
123 Chương 123: Minh Nguyệt tới thăm
124 Chương 124: Hắc y tóc trắng
125 Chương 125: Mục đích là gì?
126 Chương 126: Kịch chiến trên đỉnh núi
127 Chương 127: Đau đớn thấu tim
128 Chương 128: Đại kết cục
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Đêm đại hôn
2
Chương 2: Ngọ thiện gặp lại
3
Chương 3: Người ngoài tham gia
4
Chương 4: Một ngày một đêm
5
Chương 5: Trừng phạt ác liệt
6
Chương 6: Bệnh nặng mới khỏi
7
Chương 7: Ngẫu nhiên gặp tại hoa viên
8
Chương 8: Cơ thiếp trong phủ
9
Chương 9: Không màng tranh sủng
10
Chương 10: Có sẵn hiềm nghi
11
Chương 11: Cố tình vu oan
12
Chương 12: Thống khổ nhớ lại
13
Chương 13: Nằm trong dự liệu
14
Chương 14: Roi đánh tàn nhẫn
15
Chương 15: Gây hấn tại đại lao
16
Chương 16: Tính mạng nguy hiểm
17
Chương 17: Tâm cứng như thép
18
Chương 18: Rời khỏi nơi ở
19
Chương 19: Hoàn cảnh ác liệt
20
Chương 20: Tiếp tục bị chế nhạo
21
Chương 21: Thị thiếp khiêu khích
22
Chương 22: Gặp gỡ Sở Vương
23
Chương 23: Hiên Vương nổi giận
24
Chương 24: Tức giận đùng đùng
25
Chương 25: Hận tới thấu xương
26
Chương 26: Quyết không hối hận
27
Chương 27: Không bằng cầm thú
28
Chương 28: Sống không bằng chết
29
Chương 29: Nam tử mang mặt nạ
30
Chương 30: Nâng phần thưởng tìm phi
31
Chương 31: Thoát khỏi kinh thành
32
Chương 32: Tư tưởng xấu xa
33
Chương 33: Bị đánh gãy chân
34
Chương 34: Sủng ái người
35
Chương 35: Để yên cho nàng trong một tháng
36
Chương 36: Mâu thuẫn gia tăng
37
Chương 37: Nguy hiểm cường bạo
38
Chương 38: Sát thủ Lãnh Tuấn
39
Chương 39: Là địch hay là bạn
40
Chương 40: Ai vô tội?
41
Chương 41: Phía sau màn độc thủ
42
Chương 42: Cùng nhau dùng bữa
43
Chương 43: Thập nhật thực tâm
44
Chương 44: Có thâm ý
45
Chương 45: Như có sương mù
46
Chương 46: Kinh hoảng lúc nửa đêm
47
Chương 47: Hắn không tin
48
Chương 48: Mập mờ
49
Chương 49: Ghen tuông ngập trời
50
Chương 50: Bắt được chủ mưu
51
Chương 51: Đá hắn xuống giường
52
Chương 52: Chết không rõ nguyên nhân
53
Chương 53: Có bầu
54
Chương 54: Thẹn thùng xấu hổ
55
Chương 55: Thai nhi đã chết
56
Chương 56: Trong cơn giận dữ
57
Chương 57: Đuổi tận giết tuyệt
58
Chương 58: Tuyệt tình bắt phá thai
59
Chương 59: Đau đớn triệt nội tâm
60
Chương 60: Huyết nhục mơ hồ
61
Chương 61: Trong lòng sinh nghi
62
Chương 62: Đánh rắn động cỏ
63
Chương 63: Đau lòng không chịu nổi
64
Chương 64: Vào ở Duẫn phủ
65
Chương 65: Nhất thời hồ đồ
66
Chương 66: Ở chung ấm áp
67
Chương 67: Dừng ở đây
68
Chương 68: Trở lại Vương phủ
69
Chương 69: Khinh người quá đáng
70
Chương 70: Ác độc đến vậy
71
Chương 71: Muốn tăng thêm tội
72
Chương 72: Sức nóng của Chiện thiết
73
Chương 73: Mặc Băng cứu giúp
74
Chương 74: Truy tìm
75
Chương 75: Không oán không hận
76
Chương 76
77
Chương 77: Tắm máu Vương phủ
78
Chương 78: Chịu khổ hủy dung
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81: Tiệc rượu tại Nam Dục
82
Chương 82: Cầm sắt cùng ô
83
Chương 83: Hàn độc phát tác
84
Chương 84: Phát hiện ngoài ý muốn
85
Chương 85: Không chịu thừa nhận
86
Chương 86: Bắt cóc
87
Chương 87: Rời xa rồi lại gặp lại
88
Chương 88: Mai phục họa căn
89
Chương 89: Khó khăn mới được như vậy
90
Chương 90: Dây dưa đến chết
91
Chương 91: Mặc Băng thật là phiền phức
92
Chương 92: Tuyệt tình vô tâm
93
Chương 93: Sự đau đớn của trái tim
94
Chương 94: Tin qua đời kinh hoàng
95
Chương 95: Ấm áp
96
Chương 96: Không thể phụ lòng
97
Chương 97: Núi tuyết lở
98
Chương 98: Thâm tình như thế
99
Chương 99: Yêu không kìm lòng được
100
Chương 100: Mất trí nhớ
101
Chương 101: Tình không tự kìm hãm được
102
Chương 102: Cuối cùng cũng gặp lại
103
Chương 103: Tương tư thành ma
104
Chương 104: Không ai nợ ai
105
Chương 105: Phương thức mới
106
Chương 106: Không hẹn gặp lại
107
Chương 107: Không cách nào thoát được
108
Chương 108: Tâm ý đã quyết
109
Chương 109: Trộm được hạnh phúc
110
Chương 110: Khó được ấm áp
111
Chương 111: Kinh ngạc gặp Thượng Quan
112
Chương 112: Đừng lừa ta
113
Chương 113: Nên tính toán rõ ràng
114
Chương 114: Trăng sáng lại hiện ra
115
Chương 115: Khôi phục trí nhớ
116
Chương 116: Chúng ta thành thân đi
117
Chương 117: Trái tim cứng như sắt đá
118
Chương 118: Thái hậu triệu kiến
119
Chương 119: Đả kích chí mạng
120
Chương 120: Ngày thành thân
121
Chương 121: Một đêm tóc bạc
122
Chương 122: Niềm vui mới, tình yêu cũ
123
Chương 123: Minh Nguyệt tới thăm
124
Chương 124: Hắc y tóc trắng
125
Chương 125: Mục đích là gì?
126
Chương 126: Kịch chiến trên đỉnh núi
127
Chương 127: Đau đớn thấu tim
128
Chương 128: Đại kết cục