Chương 120: Cơ hồ gặp long vương

Lúc Lục Tiểu Phụng từ trong mật thất của lão đầu bước ra, hôm đó là buổi sáng mồng tám tháng sáu.

Trời quang đãng, ánh mặt trời sáng lạn, gió biển tuy bị bốn bề núi non ngăn trở, khí hậu nơi đây vẫn rất mát mẻ khoan khoái.

Chàng không đi trở lại bằng đường lúc vào, vì vậy không qua gian phòng đầy những cá gỗ và tượng Phật, cũng không phải đi qua ao nước.

Lối ra khỏi địa đạo lên trên mặt đất, là bên cạnh ao sen dưới cây cầu cửu khúc, chàng ra khỏi đó mới sực nhớ ra, mình quên hỏi lão đầu một chuyện.

- Nếu muốn đi ngủ một giấc, nên đi đâu mới phải ?

Lão đầu hiển nhiên cho rằng chuyện đó chàng nhất định tự mình giải quyết được, vì vậy không đề cập tới, nhưng có biết đâu, ngủ cũng như ăn uống vậy, đều là chuyện lớn lao trọng yếu nhất trong đời sống con người.

Hiện tại Lục Tiểu Phụng hy vọng tìm ra được Nhạc Dương. Dù Nhạc Dương không tìm cho chàng một nơi để nghỉ ngơi, thì ít nhất, cũng có cái nhà tranh nào đó.

Hang vàng hang bạc, rốt cuộc cũng không bằng cái hang chó của mình, huống gì nơi đó còn có người bạn cũ đang cười toe toét chờ mình. Nghĩ đến ông bạn già đó, chàng bỗng nhớ ra một chuyện.

- Trong bụng ông bạn già đó, có phải cũng có một người nằm trong đó không ?

Người này không có canh thịt bò, không biết đã chết chưa ?

Nghĩ đến điểm đó, Lục Tiểu Phụng muốn chạy bay về. Chàng đã nhớ nhà rồi, điều đó chính chàng cũng cảm thấy buồn cười. Chỉ tiếc là chàng tìm không ra Nhạc Dương, nhưng lại gặp Sa Mạn.

Trăm hoa đua nhau nở rộn, dưới ánh mặt trời lại càng diễm lệ, Sa Mạn đứng trong bụi hoa, nàng mặc một chiếc áo mỏng màu lạt, gương mặt không thoa son phấn, trăm hoa bên cạnh nàng đều mất đi cả nhan sắc.

Nàng đứng tùy tiện nơi đó, không cử động, cũng không mở miệng.

Lục Tiểu Phụng bất giác bước về phía nàng. Nàng bỗng quay người lại bỏ đi, Lục Tiểu Phụng cũng bất giác đi theo, đi qua một con đường trải đá hoa cương, trước mặt một bụi hoa đào đang nở rực rỡ, có một gian nhà nhỏ.

Nàng mở cửa bước vào, gian nhà này chắc hẳn là nhà của nàng. Lục Tiểu Phụng bỗng nhớ tới U Linh sơn trang. Xem ra nơi đây quả thật có nhiều thứ rất giống U Linh sơn trang, nhưng thực chất thì có chỗ không tương đồng, hoàn cảnh Lục Tiểu Phụng gặp phải cũng không giống.

Đến U Linh sơn trang, trong lòng chàng đã có chuẩn bị, chàng đã biết đó là nơi như thế nào. Người trong U Linh sơn trang, đều đã có chết qua một lần, rồi mới ẩn tính mai danh. Người ở đây thì vốn là những kẻ vô danh.

Lão Đao Bả Tử tuy là một nhân vật siêu quần, lão đầu này lại càng là một tay kỳ tài xuất chúng, thâm bất khả trắc, Lão Đao Bả Tử so với lão này, chỉ bất quá như một con suối bên cạnh biển thế thôi.

Cửa nhà vẫn còn đang mở, trong nhà không có tiếng người. Lục Tiểu Phụng bất giác cũng bước vào nhà. Sa Mạn đang đứng sau cửa, nàng đóng cửa lại, ôm choàng lấy chàng. Môi của nàng thật nóng, người nàng hừng hực như lửa.

Lúc Lục Tiểu Phụng tỉnh lại, trời đã về chiều. Nàng đang đứng trước song cửa, quay lưng về lại chàng, chiếc eo lưng nhỏ uốn ra thành chiếc mông tròn đầy đặn, cặp đùi thẳng tắp rắn chắc. Lục Tiểu Phụng nhìn cơ hồ muốn si ngốc. Chuyện này như một giấc mộng, thật hoang đường, mà ngọt ngào, chàng không bao giờ biết được tại sao nàng lại đối chàng như vậy.

Chàng tính ngồi dậy, bước lại ôm nàng vào lòng lần nữa, nhưng tứ chi mềm nhũn bải hoải, ngay cả cử động cũng muốn lười lẫm. Nàng không quay đầu lại, nhưng biết chàng đã tỉnh, nàng bỗng hỏi chàng một câu rất kỳ quái:

- Có phải anh đã giết Phi Thiên Ngọc Hổ ?

Giờ này phút này, chẳng ai ngờ rằng nàng có thể hỏi một câu như vậy.

Phi Thiên Ngọc Hổ là một người giảo hoạt tàn bạo, trong trận Ngân Câu Đổ Phường, Lục Tiểu Phụng suýt chết về tay y. Lục Tiểu Phụng không ngờ nàng đề cập tới y, chàng hỏi:

- Cô biết y ?

Sa Mạn vẫn chưa quay đầu lại, nhưng bờ vai nàng run rẩy, trong lòng hình như rất khích động. Một hồi thật lâu, nàng mới chầm chậm nói:

- Tên thật của y là Giang Ngọc Phi, tên của tôi vốn là Giang Sa Mạn.

Lục Tiểu Phụng giật mình lên:

- Các người là anh em ?

Sa Mạn nói:

- Đúng vậy.

Trái tim của Lục Tiểu Phụng chìm hẳn xuống, chàng bỗng hiểu ra tại sao nàng đối xử với chàng như vậy, thì ra nàng muốn báo thù cho anh mình.

Nhưng nàng không chắc đối phó được Lục Tiểu Phụng, vì vậy nàng chỉ còn cách dùng khí giới hoang sơ nguyên thủy nhất của đàn bà.

Cái thứ vũ khí đó trước giờ rất hữu hiệu. Hiện tại tứ chi của chàng bải hoải, chắc là trong cơn tiêu hồn đó, chàng đã bị nàng hạ độc thủ. Lục Tiểu Phụng chỉ còn cách an ủi lòng mình:

- Mình sống được bao nhiêu đây, đã là vận khí quá tốt rồi, được chết dưới tay một người đàn bà như thế, coi như cũng là vận khí, mình còn oán trách gì nữa ?

Một người đã nghĩ ra được chuyện gì, trên đời này sẽ chẳng còn có gì làm cho y oán trách khổ não nữa cả.

Lục Tiểu Phụng bỗng cười lên một tiếng:

- Tuy tôi không tự tay giết y, nhưng y vì tôi mà bị chết, nếu như tôi còn có cơ hội lần thứ hai, không chừng tôi sẽ chính tay mình phải giết y thôi !

Sa Mạn lại yên lặng một hồi lâu, mới chầm chậm nói:

- Tôi đã từng thề thốt không biết bao nhiêu lần, bất cứ người nào giết y, tôi đều sẽ đem thân mình ra báo đáp. Tôi không còn cách gì khác để biểu lộ tấm lòng cảm kích của tôi.

Giọng nói của nàng đầy vẻ bi thương và oán hận, Lục Tiểu Phụng lại giật mình thêm lần nữa:

- Tại sao ?

Người của Sa Mạn đang run rẩy:

- Bởi vì tuy y là anh tôi, y hại tôi cả một đời.

Lục Tiểu Phụng không hỏi thêm nữa. Chàng rất hiểu, hạng người như Phi Thiên Ngọc Hổ, bất cứ chuyện ti bỉ vô sỉ thế nào, y cũng đều làm được. Sa Mạn vẫn còn chưa quay đầu lại, nàng nói tiếp:

- Chuyện tôi thề, tôi đã làm xong, anh có thể đi thôi.

Lục Tiểu Phụng nói:

- Tôi không đi.

Sa Mạn bỗng quay phắt đầu lại, nước mắt còn chưa khô trên gương mặt trắng bệch, cặp mắt mỹ lệ vì tức giận mà biến ra sắc bén như lưỡi đao, nàng lạnh lùng hỏi:

- Anh còn muốn gì nữa ? Không lẽ còn muốn thêm ?

Câu nói ấy cũng sắc bén như một lưỡi đao.

Lục Tiểu Phụng biết nếu mình mà bỏ đi lúc này, lần sau có gặp lại cũng như người qua đường, nếu lại ôm nàng lần nữa, dù nàng có không từ chối, e chẳng còn có cơ hội gặp lại nhau, còn nếu không đi cũng không ôm, thì làm sao còn lừng khừng được ở chốn này ?

Chàng đần mặt ra, thật tình đần mặt ra. Sa Mạn nhìn chàng, ánh mắt dần dần lộ vẻ ôn nhu. Nếu chàng là một gã bạc hãnh như trong truyền thuyết, hiện tại dù không đi, cũng nhất định sẽ thừa cơ lại ôm nàng thêm lần nữa, dù gì chàng cũng đã được nàng một lần rồi, tại sao còn phải ở lại đây để tìm cách gặp nàng sau này ?

Nàng thấy ra được trong lòng của chàng, cái bề mặt đa tình yếu ớt đó, nhưng nàng nhất định phải để chàng đi.

Bên ngoài bỗng có người đang gọi lớn:

- Cửu thiếu gia đã về, Cửu thiếu gia đã về.

Gương mặt của Sa Mạn bỗng biến thành rất kỳ quái, làm như một đứa bé đang làm chuyện gì đó sai trái bỗng bị cha mẹ bắt gặp.

Nhưng Lục Tiểu Phụng cười cười nói:

- Cô đi trước đi không sao cả, tôi sẽ đi ngay bây giờ, chuyện hôm nay, tôi nhất định sẽ quên rất nhanh.

Chàng đang cười, chỉ bất quá, bất cứ ai cũng nhìn ra được, nụ cười ấy gượng gạo đến thế nào. Sa Mạn không đi, ngược lại còn ngồi xuống, ngồi ngay bên đầu giường.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Cô nhất định phải để tôi đi trước ?

Sa Mạn nói:

- Anh có thể không đi cũng được.

Lục Tiểu Phụng nói:

- Cô ...

Biểu tình trên gương mặt của Sa Mạn càng kỳ quái:

- Tôi làm chuyện gì, chẳng sợ người khác biết, tùy tiện anh muốn ở đây bao lâu cũng được.

Lục Tiểu Phụng nhìn nàng, chàng bóp nhẹ vào bàn tay nàng một cái.

Chàng bước xuống giường mặc y phục vào, bỗng cười nói:

- Tôi có cái này tặng cô, không biết cô có chịu nhận không ?

Sa Mạn hỏi:

- Anh đưa cho tôi thứ gì ?

Lục Tiểu Phụng nói:

- Cây đao bằng cái bô của tôi !

Sa Mạn lại nhìn chàng, cặp mắt mỹ lệ lộ một nụ cười, rốt cuộc nàng cũng bật cười lên.

Lục Tiểu Phụng chưa bao giờ thấy nàng cười.

Nụ cười của nàng như nước sông đóng băng đã bị tan ra, xuân đã trở về trên đại địa, hoa cỏ đang tưng bừng nở rộ dưới ánh nắng mặt trời.

Lục Tiểu Phụng cũng bật cười lên.

Không biết hai người cười được bao lâu, bỗng nhiên, một giọt lệ từ trong mắt nàng ứa ra lăn xuống gò má trắng nõn mỹ miều.

Nàng bỗng nhiên cũng đứng dậy, nắm chặt lấy tay Lục Tiểu Phụng, nói nhỏ:

- Anh không được đi !

Giọng nói của Lục Tiểu Phụng cũng thành ú ớ:

- Tại sao ?

Sa Mạn nói:

- Bởi vì em ... em không muốn anh đi !

Nàng lại ôm choàng lấy chàng. Đôi môi của nàng lạnh băng, nhưng mềm mại thơm tho, ngọt ngào như hoa cỏ. Lần này bọn họ không còn có dục vọng điên cuồng như lửa bỏng, mà chỉ có thứ tình cảm ôn nhu dịu dàng như nước.

Cách đây lâu lắm, có một vị trí giả đã từng nói một câu rất khó quên. Ông ta nói:

- Tình bạn ngày càng tích lũy, tình yêu thì đột nhiên, tình bạn cần phải có thời gian khảo nghiệm, tình yêu thường thường chỉ trong khoảnh khắc là phát sinh. Cái khoảnh khắc ấy xiết bao là huy hoàng, vinh quang, mỹ lệ.

Cái khoảnh khắc ấy đã đủ cho muôn đời.

Gió bên ngoài song cửa thổi nhẹ vi vu, xuân sắc đã trùm xuống vạn vật.

Bây giờ đang là giữa mùa hạ, những buổi hoàng hôn mùa hạ vừa sáng vừa mông lung, vừa nhẹ nhàng, vừa nhiệt tình ... đời người kỳ diệu biết bao, tình cảm kỳ diệu biết bao.

Cũng không biết có phải cửa không khóa, hay cửa sổ không đóng lại, có một người nhẹ bước vào như áng mây, rồi lại phiêu phiêu biến đi. Bọn họ không thấy y, cũng không phát giác ra, có người đã đến và đã đi.

Nhưng bọn họ thấy đóa hoa y đã để lại, một đóa băng hoa. Hiện tại là giữa mùa hạ, đóa hoa này lại làm bằng nước đá, cánh hoa trong suốt còn chưa bị tan ra. Phải đi tới nơi nào xa xôi mới kiếm ra được chỗ giữa nước đá ? Phải tốn bao nhiêu công phu mới đem đóa hoa này nguyên vẹn trở về lại nơi đây ? Tuy chỉ là một đóa băng hoa nhỏ, nhưng giá trị của nó ai mà tính ra cho được ?

Lại có ai biết được trong đó có hàm chứa bao nhiêu là nhu tình ? Bao nhiêu là thương yêu ? Trừ cái vị Cửu công tử như con thần long ấy ra, còn có ai làm được chuyện như vậy ?

Y biết nàng trước giờ không thèm đến những thứ ngoại thân. Y biết nàng rất sợ nóng, tại cái hòn đảo ở Nam Hải này, quanh năm không hề thấy băng, vì vậy, y đặc biệt đem đóa băng hoa này về, chính mình lại trao tặng cho người yêu quý.

Nhưng lúc y lại, nàng đang nằm trong vòng tay người khác, y chỉ còn nước để lại đóa băng hoa, lẳng lặng bỏ đi.

Lục Tiểu Phụng nhìn đóa băng hoa, trong lòng bỗng nổi lên một thứ cảm giác chua cay không sao tả được, không biết có phải cho cái người đa tình mà cô độc ngạo mạn kia, hay cho chính mình ?

Chàng không nhìn nàng đang có biểu tình gì, chàng không dám nhìn.

Nhưng chàng nhịn không nổi mở miệng hỏi:

- Có phải là y ?

Sa Mạn chầm chậm gật đầu, gương mặt trắng nõn không có một chút biểu tình.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Y rốt cuộc là một người như thế nào ?

Sa Mạn hững hờ nói:

- Tại sao chúng ta lại đi nói chuyện người khác ? Sao anh không nói chuyện anh cho em nghe đi.

Nàng gài nút áo giùm cho Lục Tiểu Phụng, rồi nhoẽn miệng cười:

- Phía sau có cái nhà bếp nhỏ, em xuống dưới làm cho anh tý đồ ăn, trong kệ còn có chút rượu, em uống với anh vài ly.

Lục Tiểu Phụng nhìn nàng, không những chàng thấy nàng cười, còn thấy tình cảm của nàng đối với mình. Trong lòng chàng hình như sắp nổ tung ra vì chứa quá nhiều tình cảm, chàng nhịn không nổi muốn bước lại ôm nàng. Bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa, có người đang nói nhỏ:

- Em là Tiểu Ngọc đây, Cửu thiếu gia sai em lại mời Mạn cô nương ăn cơm.

Nụ cười trên gương mặt của Sa Mạn đã biến mất, nàng lạnh lùng nói:

- Ta không đi, ta không rảnh.

Tiểu Ngọc còn chưa chịu đi, cô đứng ngoài cửa năn nỉ:

- Mạn cô nương không đi, Cửu thiếu gia sẽ mắng em.

Sa Mạn bỗng xông lại mở cửa:

- Ngươi có thấy nhà ta hôm nay có khách không ?

Tiểu Ngọc ngẩng đầu lên, lộ vẻ kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Phụng, cô ấp úng nói:

- Em ... Em ...

Sa Mạn sa sầm nét mặt nói:

- Ngươi đã biết vậy, thật ra y cũng đã thấy rồi, nếu y thật tình muốn mời ta lại ăn cơm, tại sao lúc nađy không tự mình mời ?

Tiểu Ngọc không dám nói gì thêm, cô cúi gầm đầu, rón rén đi mất, trước khi đi còn lén nhìn Lục Tiểu Phụng một cái, lộ vẻ vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ, hình như trước giờ chưa bao giờ tưởng tượng ra, trong phòng Mạn cô nương lại có người đàn ông nào.

Nhưng Sa Mạn làm chuyện gì, quả thật nàng không hề sợ ai nhìn thấy, cũng không sợ ai biết.

Nếu nàng đã quyết tâm làm chuyện đó, dù người khác có nghĩ có nhìn ra sao, nàng chẳng thèm để ý tới.

Cửa đóng lại, nàng bỗng quay người lại hỏi Lục Tiểu Phụng:

- Anh có thể ở đây chờ em một tí không, em ra ngoài một chút, rồi về ngay.

Lục Tiểu Phụng gật gật đầu.

Đáng lý ra nàng phải nên đi, bọn họ vốn đã quen nhau lâu năm, huống gì y mới từ phương xa về.

Sa Mạn hiểu tâm ý của chàng, nàng lại nói:

- Không phải em đi ăn đâu, nhưng em có chuyện muốn nói với y.

Nàng mặc nhanh quần áo vào, cầm lấy đóa băng hoa đã sắp tan rả ra, đi ra tới cửa còn quay đầu lại:

- Nhất định anh phải ở đây chờ em nhé !

Lục Tiểu Phụng lấy trong kệ ra bình rượu, ngồi xuống đó, nhưng chàng không muốn rót rượu ra uống. Chàng cảm thấy căn nhà nhỏ bé tinh trí này bỗng trở thành sao mà troông lỗng tịch mịch quá, làm cho chàng bất giác phải tự hỏi mình:

- Mình là hạng người như thế nào ? Mình làm vậy có phải là đang hại mình hại người không ?

Tuy lão đầu có nói, chuyện gì cũng đều do chàng quyết định, thật ra, mệnh vận của chàng hoàn toàn đã bị người ta thao túng trong tay, hiện tại, ngay cả sức lực để bảo vệ chính mình, chàng còn không có, làm sao có sức đi bảo vệ nàng ? Nhưng hiện tại chàng nhất định đã làm cho nàng lọt vào trong hoàn cảnh khốn khổ, cái vị Cửu thiếu gia tại nơi đây chắc chắn là người có quyền lực thao túng mệnh vận người khác.

Chàng muốn bỏ đi, nhưng lại không nŠ, đứng lên rồi lại ngồi xuống, vừa mới rót ly rượu ra tính uống, bỗng nghe có tiếng người vừa cười vừa nói:

- Uống rượu một mình lãng xẹt quá, sao không rót giùm em một ly ?

Tiếng cười ngọt ngào êm ái, chính là của Ngưu Nhục Thang.

Tuy chàng đã lâu lắm chưa nghe cô ta cười, giọng cười của cô chàng còn nhận ra được.

Ngưu Nhục Thang cười vang như chuông ngân, cô bước vào, nụ cười vừa ngọt ngào vừa tươi tắn, lúc cô cười quả thật còn mê người hơn lúc cô không cười nhiều lắm.

Nhưng Lục Tiểu Phụng chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái, rồi hững hờ nói:

- Cô biến ra biết tôi lúc nào thế ?

Ngưu Nhục Thang nói:

- Dù anh có cháy thành tro, em cũng nhận ra anh, chỉ bất quá có người khác kề bên, làm sao em dám thân mật được với anh chứ ?

Cô giành lấy ly rượu trên tay Lục Tiểu Phụng, đặt mông xuống ngồi trên đùi chàng, dịu dàng nói:

- Nhưng bây giờ mình có thể thân mật với nhau được rồi, anh tùy tiện thân mật với em sao cũng được !

Lục Tiểu Phụng nói:

- Cửu ca của cô đã về, tại sao cô không đi uống rượu với y ?

Ngưu Nhục Thang bật cười:

- Anh ghen đấy à ? Anh có biết y là gì của em không ? Y là anh ruột của em đấy.

Lục Tiểu Phụng hiển nhiên có điểm bất ngờ, chàng nhịn không nổi hỏi cô:

- Y rốt cuộc là một người như thế nào ?

Câu này chàng đã hỏi Lão Thực hòa thượng, cũng đã hỏi Sa Mạn, không ai trong bọn họ chịu trả lời.

Ngưu Nhục Thang thở nhè nhẹ ra một hơi:

- Thật ra, em cũng không sao nói được y rốt cuộc là hạng người như thế nào.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Tại sao ?

Ngưu Nhục Thang nói:

- Bởi vì con người của y quá phức tạp, quá lạ kỳ, nhưng ngay cả ông già bảo bối của em, cũng nói rằng, y là một thiên tài thật xuất sắc.

Nhắc đến người đó, ánh mắt của cô sáng rỡ lên, cô lại nói tiếp:

- Có lúc y xem ra rất ngu xuẩn, thường thường hay lạc đường, thậm chí ngay cả bên trái bên phải cũng không phân biệt rõ, nếu anh hỏi có trăm người chết đi mười bảy người còn lại bao nhiêu, không chừng y sẽ đi tìm một trăm người lại, giết đi mười bảy người, rồi đếm số người còn lại, mới trả lời cho anh.

Cô lại nói tiếp:

- Nhưng bất cứ vũ công dù có khó luyện đến đâu, y đều học hết cả, bất kể phòng thủ nghiêm mật đến đâu, y cũng vào ra như không, chuyện gì anh nghĩ trong đầu, còn chưa nói ra, y đã biết rồi, nếu như y muốn giết người nào, dù người đó có trốn đi chỗ nào, dù người đó có bao nhiêu người bảo vệ, y đều không thất thủ bao giờ.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Nhất định không bao giờ ?

Ngưu Nhục Thang cười cười:

- Không chừng anh không tin, Lão Thực hòa thượng thì đã tin !

Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Bọn họ đã có đánh nhau rồi ?

Ngưu Nhục Thang nói:

- Cỡ vũ công như Lão Thực hòa thượng, đánh với y không quá ba chiêu.

Lục Tiểu Phụng không nói gì.

Chàng biết đây cũng chẳng phải là lời nói dóc, Lão Thực hòa thượng nhảy trong rương ra, tình cảnh đó chàng cũng đã chứng kiến tận mắt.

Ngưu Nhục Thang nói:

- Y không đánh bạc, không uống rượu, chuyện đàn ông thích làm, y hoàn toàn không thích làm.

Lục Tiểu Phụng lạnh lùng nói:

- Trừ chuyện giết người ra, y còn làm được gì ?

Ngưu Nhục Thang nói:

- Những lúc ở không, y sẽ ngồi một mình bên bờ biển như một người ngu si, có lúc hai ba hôm liền không nói một câu, có hôm y ngồi bên bờ biển ba ngày, không ăn uống gì cả.

Lục Tiểu Phụng nói:

- Không chừng y có lẻn ăn vài con cá, các người không thấy được thế thôi.

Ngưu Nhục Thang nói:

- Không chừng anh cũng không tin, nhưng sức nhẫn nại của y quả thật rất ít người nào làm được, y có thể nằm sâu dưới đáy biển một ngày một đêm không thò đầu lên.

Lục Tiểu Phụng nói:

- Không lẽ y là cá, có thể hô hấp ở dưới nước ?

Ngưu Nhục Thang nói:

- Y làm như chẳng cần phải hô hấp vậy, có lần lão đầu tử cũng không biết tức giận y chuyện gì, đem y bỏ vào trong cỗ quan tài đóng lại, chôn dưới đất bốn năm ngày, sau đó người khác nhịn không nổi lén đem quan tài moi lên, mở nắp quan tài xem thử.

Cô nhìn Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Anh đoán xem y thế nào ?

Lục Tiểu Phụng vênh mặt lên:

- Y đã biến thành ra cương thi, không chừng trước giờ y vẫn là cương thi !

Ngưu Nhục Thang cười nói:

- Y đứng dậy phủi phủi quần áo bỏ đi mất, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra !

Lục Tiểu Phụng tuy ngoài miệng nói có vẻ chua cay xiên xỏ, thật ra, trong lòng cũng không khỏi lấy làm bội phục người này lắm. Chàng cũng biết, đây chẳng phải là thần thoại, nếu một người luyện Du Già của Thiên Trúc đến mức hỏa hầu, y sẽ làm những chuyện người ta không thể nào tưởng tượng ra được.

Chàng đã từng chứng kiến tận mắt một nhà sư khổ hạnh người Thiên Trúc bị người nhốt vào trong rương sắt, bỏ vào trong đáy nước, ba ngày sau, còn sống sờ sờ đi ra khỏi rương.

Ngưu Nhục Thang nói:

- Tuy y vừa cổ quái vừa cô tị, nhưng ai ai cũng thích y, bởi vì y thường làm giùm cho mọi người rất nhiều chuyện, nhưng chính mình lại không cần gì, đối tiền tài y lại càng không xem vào trong mắt, anh chỉ mở miệng ra hỏi y, nếy y có, dù hỏi bao nhiêu, y cũng sẽ đưa cho anh !

Cô lại nói:

- Các cô con gái lại càng không cách gì cưŠng lại không mê y được, chỉ tiếc là trừ cái vị tẩu tẩu vị lai của em ra, trước giờ y chưa hề xem ai lọt vào mắt !

Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Vị tẩu tẩu vị lai của cô là ai ?

Ngưu Nhục Thang nói:

- Chính là người đàn bà vừa ôm nhau với anh lúc nãy.

Lục Tiểu Phụng ngẫn mặt ra, một hồi thật lâu, mới nhịn không nổi hỏi cô:

- Bọn họ đã đính thân với nhau ?

Ngưu Nhục Thang gật gật đầu nói:

- Anh đoán xem ca ca của em đem chị ấy từ đâu về ?

Lục Tiểu Phụng không muốn đoán.

Ngưu Nhục Thang nói:

- Từ một chỗ không ai dám gặp ai là kỹ viện về !

Cô lại thở ra nhè nhẹ:

- Lúc đó chị ấy vừa mới bị Ông anh ruột đem bán vào trong kỹ viện, nếu không phải nhờ ca ca của em, hiện tại chị ấy không biết đã bị vùi hoa dập liễu bao nhiêu lần rồi !

Lục Tiểu Phụng cảm thấy tỳ vị của mình đang co rút lại, cơ hồ muốn mửa cả ra.

Ngưu Nhục Thang nói:

- Ca ca em đối đãi với chị ấy như vậy, ít ra chị ấy cũng phải có gì để biểu lộ lòng cảm ơn, nào ngờ lại đi chọc ca ca em tức giận, cỡ hạng người như ca ca em, lại đi thích hạng người đàn bà như vậy, anh xem có kỳ quái không ?

Lục Tiểu Phụng nói:

- Không kỳ quái.

Ngưu Nhục Thang mở to đôi mắt ra nhìn chàng.

Lục Tiểu Phụng lạnh lùng nói:

- Nàng vốn là một người đàn bà thật khả ái, ít ra là không đi nói xấu người khác sau lưng !

Ngưu Nhục Thang thở ra:

- Thì ra anh cũng thích chị ấy, như vậy có chỗ phiền phức thật đấy, em cứ ngỡ anh muốn trở về, vì vậy mới len lén đi tìm cho anh một chiếc thuyền.

Lục Tiểu Phụng la lên:

- Cô nói gì ?

Ngưu Nhục Thang hững hờ nói:

- Bây giờ anh đã yêu chị ấy, dĩ nhiên nhất định sẽ ở lại đây, em còn biết nói gì nữa ?

Cô từ từ đứng dậy, còn muốn đi ra.

Lục Tiểu Phụng chụp lấy tay cô hỏi:

- Cô ... cô tìm được cho tôi một chiếc thuyền thật sao ?

Ngưu Nhục Thang nói:

- Chiếc thuyền ấy cũng chẳng lớn gì lắm, cũng chẳng có gì là khó khăn, chỉ bất quá ...

Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Chỉ bất quá làm sao ?

Ngưu Nhục Thang nói:

- Anh đã thích chị ấy, còn đi đâu nữa ?

Cô giựt tay mình ra khỏi bàn tay Lục Tiểu Phụng, lạnh lùng nói:

- Nhưng em thì muốn đi đây, khỏi cho người khác về đây lại ghen tương !

Lục Tiểu Phụng chỉ thấy miệng mình đắng nghét, chàng nhìn cô đi ra khỏi cửa, nhịn không nổi lại xông ra chụp lấy tay cô. Ngưu Nhục Thang vênh mặt lên:

- Đàn ông gì, muốn ở thì ở, muốn đi thì đi, kéo qua kéo lại ra thể thống gì ?

Lục Tiểu Phụng nói:

- Được, tôi đi theo cô !

Câu ấy nói xong, chàng ngẩng đầu lên, lập tức thấy Sa Mạn đang đứng nhìn mình.

Đêm khuya lắm, bóng hoa mông lung.

Nàng yên lặng đứng trong bụi hoa, gương mặt trắng ngần phảng phất trắng như muốn trong suốt, ánh mắt mỹ lệ đầy vẻ bi thương.

Lúc Lục Tiểu Phụng nhìn nàng, nàng đã cúi đầu đi qua một bên bọn họ, đi vào trong nhà, ngay cả nhìn cũng không nhìn Lục Tiểu Phụng nửa mắt.

Nàng không nói gì, không nói ngay cả một câu.

Lục Tiểu Phụng còn biết nói gì hơn.

Ngưu Nhục Thang nhìn bọn họ, nói:

- Anh đã muốn đi, tại sao còn chưa đi ?

Lục Tiểu Phụng bỗng xông lại, kéo tay Sa Mạn, lớn tiếng nói:

- Đi, anh đem em đi một lượt !

Sa Mạn xoay lưng lại chàng, không quay đầu lại, nhưng chàng có thể cảm thấy thân nàng đang run rẩy, nàng bỗng lạnh lùng nói:

- Anh đi đi, mau mau đi thôi, ngày ... ngày mai tôi lấy chồng rồi, đáng lý ra là không nên gặp anh lại !

Bàn tay của Lục Tiểu Phụng bỗng lạnh cứng, một hồi thật lâu, mới từ từ buông tay nàng ra, chàng bỗng cười lớn lên:

- Đây là chuyện vui, cung hỉ cô, chỉ tiếc là tôi uống không được ly rượu mừng cho hai người.

Chàng móc trong người hết ra tập ngân phiếu, đặt xuống bàn:

- Chút ý tứ, cũng là đồ lễ mừng của tôi.

- Cám ơn anh.

Tuyệt diệu, tuyệt diệu quá. Một người vừa mới nguyện ý dâng hiến cho mình tất cả, bây giờ lại đi cám ơn đồ lễ vật của mình tặng cho cô ta ngày đi lấy chồng. Mà thứ đồ mình tặng lại là thứ cô ta không bao giờ thèm để mắt đến. Đấy không phải là điều tuyệt diệu quá sao, tuyệt diệu đến độ muốn đụng đầu vào đâu đó chết quách cho rồi.

Lục Tiểu Phụng không đụng đầu chết đi cho rồi. Chàng theo Ngưu Nhục Thang ra ngoài bờ biển, lần này Ngưu Nhục Thang không hề gạt chàng.

Bờ biển quả thật có một chiếc thuyền, trên thuyền còn có sáu bảy người chèo chuyền.

Ngưu Nhục Thang nắm tay chàng hỏi:

- Anh có biết tại sao em để anh đi không ?

Lục Tiểu Phụng nói:

- Không biết !

Ngưu Nhục Thang nói:

- Em vốn không muốn để anh đi đâu, nhưng hiện tại không thể không để cho anh đi.

Lục Tiểu Phụng nói:

- Tôi biết !

Ngưu Nhục Thang hỏi:

- Rốt cuộc anh biết hay là không biết ?

Lục Tiểu Phụng nói:

- Tôi vừa biết, cũng vừa không biết.

Ngưu Nhục Thang thở ra nói:

- Thật ra là em biết.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Cô biết gì ?

Ngưu Nhục Thang nói:

- Em biết trong lòng anh đang đau khổ lắm, nhưng nếu anh cứ ở đây hoài, có ngày anh sẽ nhất định chết về tay Cửu ca của em.

Lục Tiểu Phụng nói:

- Tôi biết !

Ngưu Nhục Thang nói:

- Anh về lại rồi, nhớ tìm cách thưởng tiền cho bọn chèo thuyền, bọn họ đều là những người đáng tin cậy.

Lục Tiểu Phụng nói:

- Tôi biết !

Ngưu Nhục Thang nói:

- Lão đầu tử mà biết em thả anh đi nhất định sẽ tức giận lắm, không chừng còn đem em đi chôn sống, nhưng ...

Cô lại thở ra:

- Nhưng chúng mình dù gì cũng có một đoạn nhân duyên, nếu em mà giết anh, em cũng cam lòng, nhưng nếu người khác giết anh, em sẽ nhất định đau lòng lắm !

Lục Tiểu Phụng nói:

- Tôi biết !

Ngưu Nhục Thang bật cười:

- Hiện tại hình như chuyện gì anh cũng biết.

Lục Tiểu Phụng nói:

- Thật ra chuyện gì tôi cũng đều không biết.

Chàng quả thật chuyện gì cũng đều không còn biết, bởi vì lòng chàng đã tán loạn, hoàn toàn tán loạn.

Chàng thông minh, khoát đạt, cơ trí, duđng cảm, kiên cường, chàng sống cuồng nhiệt, thích mạo hiểm. Chàng không phải là thứ hỗn đản mà người ta tưởng tượng, nhưng chàng có một khuyết điểm lớn nhất. Trái tim của chàng quá mềm yếu.

Tại sao một người cá tính càng kiên cường, ngược lại trái tim lại mềm yếu ?

Tại sao một người càng thông minh, ngược lại càng dễ làm chuyện ngu xuẩn ?

Hiện tại Lục Tiểu Phụng đã ở trên biển, biển cả tráng lệ mênh mông, dại khái cũng làm cho người ta quên đi chút nào phiền khổ ưu tư. Nhưng Lục Tiểu Phụng không quên được. Hiện tại đã khuya lắm, gần như đã gần tới bình minh, nhưng chàng còn đang nghĩ tới hoàng hôn.

Cái hoàng hôn làm chàng vĩnh viễn không bao giờ quên được. Tại sao nàng lại dối với chàng như vậy ? Tại sao nàng muốn chàng đi ? Rồi lại không muốn chàng đi ?

Rồi lại để cho chàng đi ? Tại sao lại biến đổi nhanh chóng quá ?

Nếu chân tình đều không thể tin tưởng vào được, trên đời này còn có gì làm người khác tin được vào ?

Trở về được, dĩ nhiên đó là một chuyện hấp dẫn không thể kháng cự được.

Về xong rồi, chàng lại trở thành Lục Tiểu Phụng nổi danh thiên hạ, trên hoang đảo, chàng có là gì đâu ? Về lại rồi, chàng sẽ lập tức được mọi người hoan nghênh, rượu ngon người khác không mở ra được, sẽ mở ra vì chàng, chuyện người khác làm không dược, chàng đều làm được cả.

Nhưng về lại rồi, chàng có thật sự sẽ sung sướng không ? Mấy năm nay chàng đã hưởng bao nhiêu vinh dự rồi, bất cứ ai đề cập đến cái người có bốn hàng lông mày Lục Tiểu Phụng, đều cảm thấy rất bội phục, vừa ái mộ vừa ghen tức.

Có thật chàng đang sung sướng chăng ? Chỉ có mình chàng mới biết được.

Nếu một người không thể cäng với người mình thật tình thương yêu ở cùng một nơi, thì dù có đem hết vinh quang của cải trên đời này đưa cho y, đợi đến lúc giữa đêm tỉnh mộng, không ngủ được, y cũng sẽ ngồi đó mà rơi nước mắt.

Dù cho mắt y không có tí lệ nào, trong lòng cũng sẽ rơi lệ.

Một người nếu được cùng một người mình thật tình thương yêu ở một nơi, dù cho ở trong một gian phòng chật hẹp cũng hơn ở trong một lâu đài vạn phòng.

Cái thứ tình cảm ấy không phải là kẻ thông minh nào có thể hiểu thấu.

Cái thứ tình cảm ấy nếu nói cho những kẻ thông minh ấy nghe, y sẽ nhất định cười như cười một kẻ ngốc, tại sao chỉ vì một cô gái mà bỏ tất cả mọi thứ. Nhưng bọn họ không biết rằng, có lúc cô con gái ấy chính là tất cả mọi thứ của người đàn ông đó.

Dù bao nhiêu là trân châu bảo ngọc tiền tài quyền lực trên đời này, cũng không sánh bằng hai tấm lòng chân thật với nhau.

Cái thứ tình cảm ấy chỉ có người chí tính chí tình mới hiểu được, chỉ cần y hiểu vậy, dù người khác có mắng y chửi y nhục mạ y, gọi y là kẻ ngốc, y cũng không màng.

Lục Tiểu Phụng chính là một kẻ ngốc như vậy. Lục Tiểu Phụng chính là một kẻ hỗn đản như vậy.

Đêm dài lê thê, biển cả mênh mang, chàng bỗng nhảy ùm xuống nước, nhảy xuống mặt biển. Bất kể ra sao, nhất định chàng phải trở về gặp nàng lại lần nữa. Dù cho gặp xong rồi sẽ len lén bỏ đi, chàng cũng cam tâm tình nguyện. Dù chàng đi không được, chàng cũng cam tâm tình nguyện.

Một người không ngốc, một kẻ lãng tử không nhà không cửa, một người rất thành công được bao nhiêu người mơ tưởng như mình với bao nhiêu là quyền lợi danh vọng, tại sao lại đi làm một chuyện như vậy ?

Bởi vì y là Lục Tiểu Phụng.

Nếu chàng không làm vậy, chàng đã không còn là Lục Tiểu Phụng, chàng đã là một người chết !

Nước biển lạnh ngøt, chàng nhảy ra khỏi thuyền xong, lại bơi thêm một hồi thật lâu, mới sực nhớ ra một chuyện, một chuyện chết người.

Lúc bắt đầu nhổ neo là đang giữa khuya, hiện tại đã gần sáng, thuyền đi cũng đã được hơn một tiếng đồng hồ, nếu chàng muốn bơi ngược lại, không biết còn phải mất bao lâu, cũng có thể là ba bốn tiếng đồng hồ, cũng có thể là vĩnh viễn không bao giờ tới.

Nếu quay đầu trở lại thuyền, rất có thể sẽ rượt theo kịp, cũng rất có thể không rượt theo kịp. Chàng bỗng phát hiện ra mình đang bị treo giữa lưng chừng trời, tiến cũng chết người mà lui cũng chết người.

Chính ngay lúc đó bỗng nghe uỳnh lên một tiếng, chàng quay đầu lại nhìn, một làn khói xanh đang bốc lên từ chiếc thuyền ở đằng xa, rồi bỗng biến thành một biển lửa rực một góc trời.

Nước biển lạnh giá, người của chàng còn lạnh hơn cả nước biển. Chàng nhìn chiếc thuyền đang từ từ chìm xuống, nếu mình còn trên chiếc thuyền đó, e rằng đã bị nổ tan tành xương thịt, lần này chàng lại thoát được cái chết trong đường tơ kẻ tóc.

Chỉ tiếc là tình cảnh cũng không khá hơn bao nhiêu, hiện tại chàng có muốn trở lại hoang đảo, cũng khó như lên trời, nếu chìm xuống dưới đáy biển, thì là chuyện quá dễ dàng.

Xem tình cảnh như vậy, sớm muộn gì chàng cũng bị chìm xuống thôi.

Chiếc thuyền chàng đi sớm muộn gì cũng sẽ bị chìm, Ngưu Nhục Thang dùng phương pháp hiển nhiên còn thô lỗ khích liệt hơn cha cô ta nhiều.

Lục Tiểu Phụng thở ra, chàng bỗng phát giác ra mình có thêm một nhược điểm.

Chàng dễ tin vào người khác, nhìn người khác lúc nào cũng lương thiện hơn một chút, chàng từ chối không tin trên đời này có kẻ ác nào chân chính không có thuốc chưđa, nhưng chàng lại quên mất người làm cha dĩ nhiên lúc nào cũng hiểu con mình rõ ràng hơn ai cả.

Chàng cứ ngỡ rằng Ngưu Nhục Thang chỉ cần đuổi chàng đi là xong chuyện, nào ngờ cô ta nhất định phải giết chàng đi mới xong.

Chapter
1 Chương 1: Phi lộ - những nhân vật quái đản
2 Chương 2: Nằm cự địch quần ma khiếp vía
3 Chương 3: Sợ ai không sợ, sợ mỹ nhân
4 Chương 4: Hoắc lão đầu giàu nhất thiên hạ
5 Chương 5: Kim bằng vương thuật chuyện phiêu lưu
6 Chương 6: Vụ bí mật tuyệt đại trên chốn giang hồ
7 Chương 7: Tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh
8 Chương 8: Giữ người rồi lại đuổi người ngay
9 Chương 9: Cầu tây môn hào kiệt cạo râu
10 Chương 10: Độc môm ám khí phi phụng châm
11 Chương 11: Phất tay áo tựa nước chảy mây trôi
12 Chương 12: Một kẻ cắp không ai bì kịp
13 Chương 13: Sơn tây nhạn khét tiếng quan trung
14 Chương 14: Sau bức màn ai đứng giật dây
15 Chương 15: Bốn cô gái mở cuộc điều tra
16 Chương 16: Đao kiếm song sát độc cô nhất hạc
17 Chương 17: Ánh đèn lay động trước linh đài
18 Chương 18: Nga mi tứ tú luận anh tài
19 Chương 19: Thơ mười sáu chữ ai đưa tới
20 Chương 20: Mở cuộc điều tra đệ nhất lâu
21 Chương 21: Bốn vua giả ngồi trong mật thất
22 Chương 22: Chặt chân rồi khó nổi điều tra
23 Chương 23: Thượng quan phi yến lại xuất hiện
24 Chương 24: Mở cuộc điều tra chân sáu ngón
25 Chương 25: Đa tình tự cổ không dư hận
26 Chương 26: bày ra nghi trận
27 Chương 27: Uống rượu độc, thiên thanh uổng mạng
28 Chương 28: Kẻ chủ mưu là hoắc lão đầu
29 Chương 29: Cơ quan thất nghiệm hoắc hưu tàn đời
30 Chương 30: Mình làm mình chịu lẽ đương nhiên
31 Chương 31: Ngân châm lấp loáng ánh hào quang
32 Chương 32: Nhân vật cự phách là kim cửu linh
33 Chương 33: Tiết băng ngoại hiệu lãnh la sát
34 Chương 34: Một điểm son vui lòng thiếu nữ
35 Chương 35: Lớp tuồng hay còn để về sau
36 Chương 36: Tư không ngộ độc người co rúm
37 Chương 37: Mặt giai nhân đượm vẻ thê lương
38 Chương 38: Một giai đoạn dĩ vãng chua cay
39 Chương 39: Món ăn thiên hạ vô song
40 Chương 40: Lục lang mạo hiểm thám vương phủ
41 Chương 41: Cáo già mà lại biết thêu hoa
42 Chương 42: Ngũ độc nương tử công tôn lan
43 Chương 43: Lục quảng giải vây lục tiểu phụng
44 Chương 44: Đêm trăng tròn phát sinh án mạng
45 Chương 45: Công tôn đại nương sư cũng sợ
46 Chương 46: A thổ và cái bọc vải vàng
47 Chương 47: Đắc tội với đàn bà là không được
48 Chương 48: Ba cuộc đấu phân chia thắng bại
49 Chương 49: Lừa tiểu phụng đại nương thi kế
50 Chương 50: Thuốc mê kỳ lạ bảy ngày say
51 Chương 51: Dở trò nhất tiễn xạ song điêu
52 Chương 52: Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà không lọt
53 Chương 53: Một lời đã hứa phải giao tranh
54 Chương 54: Cuộc thế đi vào cõi tỉnh say
55 Chương 55: Lục công tử giải cứu anh hùng
56 Chương 56: Nhất kiếm tây lai thiên ngoại phi tiên
57 Chương 57: Khách lên xe ngựa người còn ghé theo
58 Chương 58: Người mê gái khôn thành đạo kiếm sĩ
59 Chương 59: Một tân khổ thành canh bạc
60 Chương 60: Canh khuya hòa thượng phóng phi tiêu
61 Chương 61: Nỗi cô đơn của diệp cô thành
62 Chương 62: Nhẹ bề sinh tử, nặng mối sinh ly
63 Chương 63: Nói dối vài câu cũng chẳng sao
64 Chương 64: Hai câu nói đáng tiền muôn lạng
65 Chương 65: Hạnh phúc bạn coi như mình thụ hưởng
66 Chương 66: Ai là hung thủ giết anh phong ?
67 Chương 67: Trong hòm bố trí quân mai phục
68 Chương 68: Uy danh bốc cự khiết xuyên tương
69 Chương 69: Ai ngờ mặt đó lại là tây môn
70 Chương 70: Gặp lão già làm trò quỷ nhát
71 Chương 71: Được cuộc lấy băng thua mất kiếm
72 Chương 72: Người hồ đồ với truyện hồ đồ
73 Chương 73: Hy vọng chẳng đi lại trở về
74 Chương 74: Ngó biển đề quần thần bở vía
75 Chương 75: Những ai dấu mặt coi thành bại
76 Chương 76: Người này đâu phải diệp cô thành
77 Chương 77: Bóng nguyệt thê lương rọi bóng người
78 Chương 78: Xin lỗi vì thiếu 2 trang nhé
79 Chương 79: Hào kiệt mang ơn kẻ giết mình
80 Chương 80: Thế sự hơn nhau một trận cười
81 Chương 81: Hảo tâm cứu mỹ nhân
82 Chương 82: Căn hầm bí mật
83 Chương 83: Diễm phúc trời ban
84 Chương 84: Biển ghen nổi sóng
85 Chương 85: Thảm biến
86 Chương 86: Tay trắng hóa giàu
87 Chương 87: Chuyện lạ xứ băng
88 Chương 88: Ma nữ động tà tâm
89 Chương 89: Ham lợi chuốc họa
90 Chương 90: Địch thủ lợi hại
91 Chương 91: Thật giả khó phân
92 Chương 92: Kế trung chi kế
93 Chương 93: chạy trốn
94 Chương 94: Đồng bệnh tương lân
95 Chương 95: Đồng thuyền tương trợ
96 Chương 96: Thế giới của người chết
97 Chương 97: Khổ nói không hết lời
98 Chương 98: Tổ chức nguyên lão hội
99 Chương 99: Mượn rượu tiêu sầu
100 Chương 100: Trọng dụng lục tiểu phụng
101 Chương 101: Lọt vào mắt mỹ nhân
102 Chương 102: Mạo hiểm lên tuyệt các
103 Chương 103: Kế hoạch thiên lôi
104 Chương 104: Nhà quỷ
105 Chương 105: Chỉ thị tối hậu
106 Chương 106: Đầu bếp đạo nhân
107 Chương 107: Người trên rường nhà
108 Chương 108: Mặt nạ da người
109 Chương 109: Một nước cờ cao
110 Chương 110: Chảo dầu
111 Chương 111: Kết cuộc
112 Chương 112: Khinh kỵ phái ra khắp nơi
113 Chương 113: Truy tung nhân vật thần bí
114 Chương 114: Bỗng bị ám toán
115 Chương 115: Mạo hiểm tìm đào nguyên
116 Chương 116: Một trận đánh bạc hào hứng
117 Chương 117: Địa huyệt thần bí
118 Chương 118: Tiền nhân hậu quả
119 Chương 119: Bặt vô tin tức !
120 Chương 120: Cơ hồ gặp long vương
121 Chương 121: Uyên ương ly tán
122 Chương 122: Chạy trốn truy nã
123 Chương 123: Hòa thượng giở trò
124 Chương 124: Đánh một ván bài
125 Chương 125: Trượng nghĩa cứu người
126 Chương 126: Về lại hòn đảo
127 Chương 127: Âm mưu của cửu cung
128 Chương 128: Mèo bắt chuột
129 Chương 129: Phương pháp thoát thân
130 Chương 130: Lão thực hòa thượng không lão thực
131 Chương 131: Tìm tìm kiếm kiếm
132 Chương 132: Người ẩn hình
133 Chương 133: Dải đất vàng nhức nhối ngón tay
134 Chương 134: một kẻ cùng cực gần muốn chết
135 Chương 135: Tiệm tạp hóa của vương đại nhãn
136 Chương 136: Sát thủ trong nhà đại hộ
137 Chương 137: Bảy lạng bông, một chiếc mặt nạ
138 Chương 138: Bảy lạng bông, một chiếc mặt nạ
139 Chương 139: Cửu thiên tiên nữ hạ phàm trần
140 Chương 140: Ngọc bội có đi được không
141 Chương 141: Đao nhanh làm sao
142 Chương 142: đập vỡ lu cá vàng
143 Chương 143: Ba sơn đêm mưa nói chuyện thần kiếm
144 Chương 144: Sát thủ siêu cấp gặp nhau trên núi cao
145 Chương 145: Đại cổ và tú hoa hài
146 Chương 146: Tiểu thơ và đại thâu
147 Chương 147: Cặp vợ chồng thần bí ngồi trong góc
148 Chương 148: Tư không trích tinh ngắt xuống ngôi sao gì
149 Chương 149: Đao nước tắm trong trướng lều
150 Chương 150: Tiệc không phải là tiệc có hảo ý
151 Chương 151: Nụ cười thần bí của bà lão
152 Chương 152: Kiếm thần mỉm cười
Chapter

Updated 152 Episodes

1
Chương 1: Phi lộ - những nhân vật quái đản
2
Chương 2: Nằm cự địch quần ma khiếp vía
3
Chương 3: Sợ ai không sợ, sợ mỹ nhân
4
Chương 4: Hoắc lão đầu giàu nhất thiên hạ
5
Chương 5: Kim bằng vương thuật chuyện phiêu lưu
6
Chương 6: Vụ bí mật tuyệt đại trên chốn giang hồ
7
Chương 7: Tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh
8
Chương 8: Giữ người rồi lại đuổi người ngay
9
Chương 9: Cầu tây môn hào kiệt cạo râu
10
Chương 10: Độc môm ám khí phi phụng châm
11
Chương 11: Phất tay áo tựa nước chảy mây trôi
12
Chương 12: Một kẻ cắp không ai bì kịp
13
Chương 13: Sơn tây nhạn khét tiếng quan trung
14
Chương 14: Sau bức màn ai đứng giật dây
15
Chương 15: Bốn cô gái mở cuộc điều tra
16
Chương 16: Đao kiếm song sát độc cô nhất hạc
17
Chương 17: Ánh đèn lay động trước linh đài
18
Chương 18: Nga mi tứ tú luận anh tài
19
Chương 19: Thơ mười sáu chữ ai đưa tới
20
Chương 20: Mở cuộc điều tra đệ nhất lâu
21
Chương 21: Bốn vua giả ngồi trong mật thất
22
Chương 22: Chặt chân rồi khó nổi điều tra
23
Chương 23: Thượng quan phi yến lại xuất hiện
24
Chương 24: Mở cuộc điều tra chân sáu ngón
25
Chương 25: Đa tình tự cổ không dư hận
26
Chương 26: bày ra nghi trận
27
Chương 27: Uống rượu độc, thiên thanh uổng mạng
28
Chương 28: Kẻ chủ mưu là hoắc lão đầu
29
Chương 29: Cơ quan thất nghiệm hoắc hưu tàn đời
30
Chương 30: Mình làm mình chịu lẽ đương nhiên
31
Chương 31: Ngân châm lấp loáng ánh hào quang
32
Chương 32: Nhân vật cự phách là kim cửu linh
33
Chương 33: Tiết băng ngoại hiệu lãnh la sát
34
Chương 34: Một điểm son vui lòng thiếu nữ
35
Chương 35: Lớp tuồng hay còn để về sau
36
Chương 36: Tư không ngộ độc người co rúm
37
Chương 37: Mặt giai nhân đượm vẻ thê lương
38
Chương 38: Một giai đoạn dĩ vãng chua cay
39
Chương 39: Món ăn thiên hạ vô song
40
Chương 40: Lục lang mạo hiểm thám vương phủ
41
Chương 41: Cáo già mà lại biết thêu hoa
42
Chương 42: Ngũ độc nương tử công tôn lan
43
Chương 43: Lục quảng giải vây lục tiểu phụng
44
Chương 44: Đêm trăng tròn phát sinh án mạng
45
Chương 45: Công tôn đại nương sư cũng sợ
46
Chương 46: A thổ và cái bọc vải vàng
47
Chương 47: Đắc tội với đàn bà là không được
48
Chương 48: Ba cuộc đấu phân chia thắng bại
49
Chương 49: Lừa tiểu phụng đại nương thi kế
50
Chương 50: Thuốc mê kỳ lạ bảy ngày say
51
Chương 51: Dở trò nhất tiễn xạ song điêu
52
Chương 52: Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà không lọt
53
Chương 53: Một lời đã hứa phải giao tranh
54
Chương 54: Cuộc thế đi vào cõi tỉnh say
55
Chương 55: Lục công tử giải cứu anh hùng
56
Chương 56: Nhất kiếm tây lai thiên ngoại phi tiên
57
Chương 57: Khách lên xe ngựa người còn ghé theo
58
Chương 58: Người mê gái khôn thành đạo kiếm sĩ
59
Chương 59: Một tân khổ thành canh bạc
60
Chương 60: Canh khuya hòa thượng phóng phi tiêu
61
Chương 61: Nỗi cô đơn của diệp cô thành
62
Chương 62: Nhẹ bề sinh tử, nặng mối sinh ly
63
Chương 63: Nói dối vài câu cũng chẳng sao
64
Chương 64: Hai câu nói đáng tiền muôn lạng
65
Chương 65: Hạnh phúc bạn coi như mình thụ hưởng
66
Chương 66: Ai là hung thủ giết anh phong ?
67
Chương 67: Trong hòm bố trí quân mai phục
68
Chương 68: Uy danh bốc cự khiết xuyên tương
69
Chương 69: Ai ngờ mặt đó lại là tây môn
70
Chương 70: Gặp lão già làm trò quỷ nhát
71
Chương 71: Được cuộc lấy băng thua mất kiếm
72
Chương 72: Người hồ đồ với truyện hồ đồ
73
Chương 73: Hy vọng chẳng đi lại trở về
74
Chương 74: Ngó biển đề quần thần bở vía
75
Chương 75: Những ai dấu mặt coi thành bại
76
Chương 76: Người này đâu phải diệp cô thành
77
Chương 77: Bóng nguyệt thê lương rọi bóng người
78
Chương 78: Xin lỗi vì thiếu 2 trang nhé
79
Chương 79: Hào kiệt mang ơn kẻ giết mình
80
Chương 80: Thế sự hơn nhau một trận cười
81
Chương 81: Hảo tâm cứu mỹ nhân
82
Chương 82: Căn hầm bí mật
83
Chương 83: Diễm phúc trời ban
84
Chương 84: Biển ghen nổi sóng
85
Chương 85: Thảm biến
86
Chương 86: Tay trắng hóa giàu
87
Chương 87: Chuyện lạ xứ băng
88
Chương 88: Ma nữ động tà tâm
89
Chương 89: Ham lợi chuốc họa
90
Chương 90: Địch thủ lợi hại
91
Chương 91: Thật giả khó phân
92
Chương 92: Kế trung chi kế
93
Chương 93: chạy trốn
94
Chương 94: Đồng bệnh tương lân
95
Chương 95: Đồng thuyền tương trợ
96
Chương 96: Thế giới của người chết
97
Chương 97: Khổ nói không hết lời
98
Chương 98: Tổ chức nguyên lão hội
99
Chương 99: Mượn rượu tiêu sầu
100
Chương 100: Trọng dụng lục tiểu phụng
101
Chương 101: Lọt vào mắt mỹ nhân
102
Chương 102: Mạo hiểm lên tuyệt các
103
Chương 103: Kế hoạch thiên lôi
104
Chương 104: Nhà quỷ
105
Chương 105: Chỉ thị tối hậu
106
Chương 106: Đầu bếp đạo nhân
107
Chương 107: Người trên rường nhà
108
Chương 108: Mặt nạ da người
109
Chương 109: Một nước cờ cao
110
Chương 110: Chảo dầu
111
Chương 111: Kết cuộc
112
Chương 112: Khinh kỵ phái ra khắp nơi
113
Chương 113: Truy tung nhân vật thần bí
114
Chương 114: Bỗng bị ám toán
115
Chương 115: Mạo hiểm tìm đào nguyên
116
Chương 116: Một trận đánh bạc hào hứng
117
Chương 117: Địa huyệt thần bí
118
Chương 118: Tiền nhân hậu quả
119
Chương 119: Bặt vô tin tức !
120
Chương 120: Cơ hồ gặp long vương
121
Chương 121: Uyên ương ly tán
122
Chương 122: Chạy trốn truy nã
123
Chương 123: Hòa thượng giở trò
124
Chương 124: Đánh một ván bài
125
Chương 125: Trượng nghĩa cứu người
126
Chương 126: Về lại hòn đảo
127
Chương 127: Âm mưu của cửu cung
128
Chương 128: Mèo bắt chuột
129
Chương 129: Phương pháp thoát thân
130
Chương 130: Lão thực hòa thượng không lão thực
131
Chương 131: Tìm tìm kiếm kiếm
132
Chương 132: Người ẩn hình
133
Chương 133: Dải đất vàng nhức nhối ngón tay
134
Chương 134: một kẻ cùng cực gần muốn chết
135
Chương 135: Tiệm tạp hóa của vương đại nhãn
136
Chương 136: Sát thủ trong nhà đại hộ
137
Chương 137: Bảy lạng bông, một chiếc mặt nạ
138
Chương 138: Bảy lạng bông, một chiếc mặt nạ
139
Chương 139: Cửu thiên tiên nữ hạ phàm trần
140
Chương 140: Ngọc bội có đi được không
141
Chương 141: Đao nhanh làm sao
142
Chương 142: đập vỡ lu cá vàng
143
Chương 143: Ba sơn đêm mưa nói chuyện thần kiếm
144
Chương 144: Sát thủ siêu cấp gặp nhau trên núi cao
145
Chương 145: Đại cổ và tú hoa hài
146
Chương 146: Tiểu thơ và đại thâu
147
Chương 147: Cặp vợ chồng thần bí ngồi trong góc
148
Chương 148: Tư không trích tinh ngắt xuống ngôi sao gì
149
Chương 149: Đao nước tắm trong trướng lều
150
Chương 150: Tiệc không phải là tiệc có hảo ý
151
Chương 151: Nụ cười thần bí của bà lão
152
Chương 152: Kiếm thần mỉm cười