Chương 121: Ngọa hổ tàng long trùng trùng lớp lớp

Kinh Sư

Tây thành buổi chiều sớm ngã bóng chiều tà, ở một cửa hàng bán trang sức có một vị tiểu thư xinh đẹp đáng yêu đang vui vẻ chọn những trang sức lung linh đẹp đẽ.

Bên cạnh vị tiểu thư thấy có năm tên cận vệ y phục bình thường luôn theo sát bên cạnh hòng bảo vệ. Bỗng một tên vẻ rất lo lắng lên tiếng nói.

"Tiểu thư.! Chúng ta tự ý chạy trốn đến đây hình như là không ổn lắm đâu."

"Không phải đã có Hàn Minh ngươi rồi đấy sao.?"

"Nhưng... nếu đại tỷ một lát phát hiện ra tiểu thư biến mất thì sẽ trách phạt tiểu nhân mất."

"Không sao đâu.! Dù sao thì ta cũng đâu có đi quá xa chỗ của lục tỷ đâu chứ. Với lại ta cũng đã cải trang rồi, nên sẽ không ai nhận ra ta được đâu."

"Nhưng..."

"Đừng càm ràm lắm lời nữa, ngươi hãy yên lặng một chút để ta chọn đồ đi mà."

Nói xong vị tiểu thư liền lập tức nhanh chọn được một miếng bạch ngọc tinh xảo vẻ rất đẹp khẽ nói.

"Hàn Linh tỷ tỷ chắc sẽ rất hợp với cái này a."

Vẻ rất vừa ý, vị tiểu thư liền tính tiền rồi lập tức lại cùng với nhóm năm người cận vệ liền lại tiếp muốn đi dạo sang một cửa hàng khác.

Nhưng khi nhóm người của vị tiểu thư này mới chỉ vừa bước ra khỏi cửa hàng thì bỗng liền thấy, một nhóm ba mươi tên cưỡi ngựa tay cầm hung khí đang phi nhanh truy sát theo sau một chiếc xe ngựa.

- ---------...----------

Thất Tinh Lang

Nhóm Thất Tinh Lang gần hết buổi chiều thì cũng đã bắt đầu quay về lại tây thành, lúc này Đông Chí cùng với Hồ Thống đi cùng một xe ngựa thì bỗng thấy ở phía trước có hỗn chiến loạn đấu.

Hiện có thể thấy được một nhóm đông hơn ba mươi người đang tay không ngừng công kích một chiếc xe ngựa, còn có gần đó có năm tên cận vệ cùng với một vị tiểu thư cũng xui xẻo dính vào chuyện này.

"Hồ Thống.! Không tốt, ở phía trước có loạn chiến."

Nghe Đông Chí nói thế, Hồ Thống liền lập tức hơi lo lắng nói. "Hay là chúng ta quay lại đi đường khác đi."

"Được.!" Đông Chí liền đáp, xong lập tức ghìm cương ngựa lại muốn quay đầu.

"Cha... Lọc...cọc... lọc.. cọc..." Bỗng ngay lúc này phía sau lại nghe thấy một nhóm hơn ba mươi tên khác đang phi ngựa chạy đến.

"Sát...." Bỗng ba mươi tên kia liền hô lớn nhảy khỏi ngựa, vung ra vũ khí phóng lên tấn công mà không thèm để ý đến ai.

"Không tốt.! Chúng ta đã hết đường rồi." Đông Chí thấy vậy liền kinh hô.

"Hết cách.! Lập tức phá vòng quây chạy ra thôi." Hồ Thống liền lập tức cũng bước ra khỏi xe ngựa nói.

Tiếp lập tức Đông Chí, Hồ Thống tai bay vạ gió liền không biết vì sao cũng đã bị bao vây ở giữa trận chiến. Vậy nên cả hai hết cách đành phải nhảy ra đánh hướng ngược lại hòng muốn chạy ra bên ngoài.

- ---------...----------

Trên mái nhà cao gần đó thì bỗng thấy có năm bóng người ba nam hai nữ đang mắt nhìn xuống quan sát tình hình. Bỗng một tên trong nhóm lên tiếng nói.

"Lão Đại.! Hai người trong xe ngựa xem ra quả không tầm thường đâu."

Lão đại vẫn im lặng quan sát không trả lời, lão nhị thì bỗng đáp. "Ngay từ đầu khi ta nhìn thấy hai người đó bị theo dõi bởi những cao thủ thì đã nói là có vấn đề rồi mà."

Lão tam lại nói. "Nhưng chúng ta đi theo để làm cái gì đây."

Lão nhị còn chưa kịp trả lời cho lão tam rõ, thì bỗng nghe bên dưới có một tên dáng vẻ cầm đầu vung đao về xe ngựa nói.

"Phượng Kỳ Kỳ cô muốn sống thì hãy biết điều mà đưa ra Lưu Ly Huyết Phượng ra đi."

Nghe được vậy, tên lão tam liền như đã hiểu được mọi chuyện lên tiếng nói.

"À.! Thì ra là có bảo bối nha.! Đã vậy thì làm sao thiếu phần của Ngũ Tặc Vương chúng ta được chứ... ha... ha... ha..."

Bên cạnh tứ muội liền quay sang nhìn ngũ muội nhỏ nói. "Ngũ muội.! Thương tích của muội còn chưa khỏi hẳn, vậy nên muội cứ việc ở trên này đợi chúng ta đi."

Lão nhị bên kia cũng liền hướng lão tam nói. "Lão tam ngươi cũng chẳng hơn ngũ muội đâu, vậy nên tốt nhất thì ngươi cũng ở trên này quan sát thôi đi."

"Hả.! Như vậy sao được chứ." Lão tam liền vẻ khó chịu đáp.

- ---------...----------

Khu trung tâm kinh thương, lúc này ở một căn phòng khách lâu bỗng Tú Nghi vẻ đang rất vội vàng chạy vào phòng Hoàng Vi nói.

"Không xong.! Có người phỏng tay trên chúng ta, hiện đã bao vây lấy người đó rồi."

Hoàng Vi đang ngồi cùng với Hải Thanh Kiều nghe vậy liền lập tức cau mày đứng lên lên tiếng nói nhanh.

"Lập tức gọi người hành động, không thể để mất về tay đối phương được."

Tiếp Hoàng Vi liền dẫn đầu bước chân nói nhanh. "Chúng ta cũng mau xuất phát tới đó đi."

Hải Thanh Kiều thì vội nói. "Vậy chúng ta đi ngựa hay là phi hành tới đó đây."

"Đi ngựa đi, nếu phi hành thì sẽ lập tức làm kinh động triều đình đấy, mà lực lượng trong thành Kinh Sư quả không nhỏ đâu." Tú Nghi vẻ hiểu biết liền đáp.

"Chuẩn bị mau đi.! Chúng ta lập tức lên đường." Hoàng Vi liền cắt ngang nói với mọi người.

Liền Hoàng Vi, Tú Nghi, Hải Thanh Kiều, và cái tên nam nhân duy nhất kia cũng lập tức vội lên đường chạy đến tây thành.

- ---------...----------

Thất Tinh Lang

Ở một hướng khác có một xe ngựa hiện cũng đang quay về tây thành, mà xe ngựa này không ai khác mà chính lại là của Đinh Lực và Cương Liệt đang rất thong dong nhẹ đánh xe ngựa quay về.

Bỗng lúc này Hồng Ca đang vội nhanh phi ngựa chạy nhanh trên đường tới, lập tức Hồng Ca liền hô lớn.

"Đinh Lực ca.! Đông Chí, Hồ Thống gặp chuyện rồi, mọi người hãy nhanh chạy qua hổ trợ mau."

"Ở nơi nào.?" Đinh Lực không cần hỏi là bị làm sao, mà liền vội hỏi ở chỗ nào.

"Ở con đường phía đông, chỗ cửa tiệm lớn trang sức." Hồng Ca liền đáp.

"Được.! Chúng ta sẽ lập tức qua ngay." Nói xong Đinh Lực liền đánh xe ngựa quay đầu lại ngay lập tức.

"Mọi người hãy mau đến đó trước đi, còn đệ sẽ nhanh chạy về gọi thêm viện trợ đây." Nói xong Hồng Ca liền không đợi trả lời thì lập tức quất roi phi ngựa đi ngay.

"Viện trợ... Xem ra chuyện không nhỏ đi." Cương Liệt nhỏ nói xong thì liền lại lập tức rất lo lắng cho những huynh đệ của mình.

- ---------...----------

Trang viện: La Thần

Sau khi La Thần nghe được rõ ràng mọi chuyện thì bỗng mắt có chút sắc lạnh, mặt rất tức giận nói.

"Là bọn họ vô cớ bao vây đánh người của chúng ta sao.?"

Bá thúc hiện cũng không rõ ràng tình hình lắm nên cũng không biết trả lời thiếu gia thế nào, bỗng Hồng Ca lúc này cũng đã sau một hồi thở dốc thì liền cũng chạy vào hướng La Thần đáp.

"Thưa thiếu gia.! Hồng Ca cũng không rõ ràng lắm, chỉ thấy là nhóm tấn công họ rất đông, những hơn năm mươi người hung khí loạn chém, còn Đông Chí và Hồ Thống thì hiện đang bị bao vây ở bên trong."

La Thần nghe vậy thì liền biết sự việc còn chưa có rõ ràng lắm, nhưng bỗng La Thần nhớ lại cái nhiệm vụ của hệ thống thì liền như đã đón ra được mười phần.

Do hiện La Thần đã có thể đoán ra được đối phương là ai nên liền lập tức đã có phương án hành động rồi, thế là La Thần liền lập tức lên tiếng nói.

"Nhất Đẳng Yêu Quân, Nguyệt Vệ lập tức theo ta.!"

"Đại ca ca.! Còn Tiểu Bạch Bạch nữa." Tiểu Bạch hiện cũng muốn đi theo nên vội lên tiếng nói.

"Ầy... Chuyện này đại ca ca đã có thể đoán được nó là gì rồi, nên không cần Tiểu Bạch Bạch phải đi theo đâu."

"Nhưng... Đánh nhau rất nguy hiểm a.."

"Không sao.! Tiểu Bạch Bạch hãy ở nhà bảo vệ cho mẫu thân tỷ tỷ của Bạch Bạch đi."

"Hừ... Muội ấy không phải nữ nhi của muội." Song Ngư vẻ giận dỗi nói.

"À... à... là huynh lỡ lời.. lỡ lời thôi..."

Nói xong La Thần liền muốn chạy nhanh, thế là liền cùng với Nhất Đẳng Yêu Quân và Nguyệt Vệ lập tức rời đi ngay.

Nhưng khi ra tới ngoài thì La Thần bỗng nhận ra một điều là xe ngựa nhất thời không đủ cho đông người như vậy đi được. Thế là La Thần lại hơi suy nghĩ thêm một chút rồi mới lên tiếng nói.

"Chúng ta phi hành đến đó đi." Lập tức La Thần liền xuất ra Hắc Xích Phượng cùng với mọi người lập tức phi nhanh phía đường đông.

"Phi hành...!" Những người hiểu chuyện như Hoa Thiên tỷ, Bá thúc, Hồng Hiên Nhiên, và toàn bộ người Hồng Gia thấy vậy thì liền lập tức rất thất kinh chấn động.

Bởi họ biết rằng việc tự tiện phi hành trong thành Kinh Sư nó là chuyện đại kị như thế nào, không những họ mà lúc này tây thành nhiều dân chúng cũng đã phát hiện ra điều điên rồ của La Thần rồi.

"Phi hành trong thành.... Í...... Bọn họ là ai nha.... Bọn họ có phải là bị điên rồi hay không a... Điên rồi... điên thật rồi a...."

Tây thành dân chúng mắt tất cả liền nhìn lên trên không kinh ngạc không thôi, miệng thì cũng vội hỏi người bên cạnh xem có ai biết đám người kia là ai không.

- ---------...----------

Phủ đệ: Tây Kỳ

Kỳ Long lúc này đang ở phòng mình xem xét văn thư thì bỗng có người liền rất vội vàng chạy vào hô.

"Lão gia.... lão gia... có chuyện... có chuyện a..."

Kỳ Long nghe vậy liền cau mày nghiêm mặt nhìn lão tổng quản nói. "Có chuyện gì.?"

"Lão gia.! Tây thành xuất hiện một nhóm người dám phi hành trong thành."

"Kẻ nào to gan.!" Kỳ Long liền quát lớn hỏi.

"Bẩm hiện vẫn chưa rõ đối phương là ai, nhưng vài vị phó tướng đã hành động phi hành đuổi theo rồi."

"Hừ... Lão phu thật cũng muốn đi xem là cái tên nào dám lộng hành trên địa bàn Tây Kỳ ta." Vẻ mặt rất tức giận, lão Kỳ Long liền đứng dậy rời phòng đi ra ngoài ngay lập tức.

- ---------...----------

Ở một nơi khác ở tây thành, lúc này có một lão nhân gương mặt uy nghi đang ngồi ở một quán trà lâu uống trà. Bỗng liền có một tên cận vệ chạy vào nhỏ thông báo.

"Hoàng thượng.! Tây thành có biến, chúng ta hãy lập tức hồi cung thôi."

"Là có chuyện gì.?"

"Bẩm hoàng thượng.! Tây thành xuất hiện một nhóm người đang tự tiện phi hành trong thành."

"Hử... Kẻ nào lại dám to gan như vậy.?" Nhỏ nói xong hoàng đế liền quay sang người bên cạnh nói.

"Quốc cửu.! Người hãy đi xem thử một chút xem."

"Tuân mệnh hoàng thượng.!" Nói xong lão Quốc cửu liền lập tức rời đi ngay.

- ---------...----------

Đường đông trước cửa hàng trang sức lớn, lúc này ở đây năm tên cận vệ đang bảo vệ vị tiểu thư kia hiện bốn tên đã bị thương nằm yên trên đất, chỉ còn duy một tên Hàn Minh là vẫn còn trụ được.

Lúc này Hàn Minh đang đứng trước vị tiểu thư loạn chém hòng bảo vệ cho vị tiểu thư đang ở phía sau hắn. Vị tiểu thư thì mặt mày đã rất hoãn sợ rút sâu một bức tường bên đường.

"Ai cản đường giết hết...." Bỗng trong số đám người kia có người quát tháo.

Hàn Minh lòng càng gấp gáp muốn phá vòng quây chạy ra bên ngoài, tay không ngừng vung kiếm đánh chặn. Nhưng bỗng lúc này có một tên liền xuất hiện cực nhanh tung một cước trúng ngay bên hông của Hàn Minh.

"Ứ..." Lập tức Hàn Minh bị văng ra đập vào tường bên đường đau đớn không thể đứng lên được.

Vị tiểu thư thấy vậy liền rất hoãn sợ nói. "Các ngươi không được tới gần... ta... ta... là thất công chúa của Ngô Quốc đấy,... nếu mà ta có mệnh hệ gì thì các ngươi cũng sẽ không chạy thoát được đâu."

"Hử... Thất công chúa sao... ha... ha... ha... Nếu cô là công chúa thì lão tử đây chính là lão thái hoàng của hoàng đế lận đó nha... ha... ha... ha..." Một tên tặc tử liền trào phúng nói.

"Không được tới gần... Á..." Thất Công Chúa liền sợ hãi la lớn.

Tên tặc tử chẳng hề quan tâm liền vung đao hòng muốn một đao chém chết. Thất công chúa liền hai mắt nhắm nghiền sợ hãi gục đầu xuống không dám nhìn.

Nhưng bỗng lúc này Hàn Linh không biết đã đến từ bao giờ liền một đường đánh từ ngoài đi vào. Khi đến chỗ thất công chúa thì cũng vừa kịp đến chắn ngang trước mặt Thất Công Chúa vung kiếm chém ngay trước ngực của tên tặc tử kia.

"Xoẹt...." Tiếng kiếm sắc bén nhẹ cắt đứt da thịt.

"Á..." Lập tức tên tặc tử liền la lớn thất thanh trong đau đớn.

"Cô là ai hả..." Một tên tặc tử khác liền quát lớn.

"Cẩm Y Phó Thiên Hộ.! Hàn Linh. Hộ giá chậm trễ mong công chúa thứ tội."

"Hàn Linh tỷ tỷ.!" Thất Công Chúa liền trong lòng cảm thấy yên tâm hơn nhìn về phía sau bóng lưng của Hàn Linh.

"Cái gì... Cẩm Y Vệ..." Những tên tặc tử nghe vậy liền biết sự việc không ổn, vậy nên lập tức liền lui lại một khoảng lên tiếng hướng tên cầm đầu nói.

"Lão đại.! Có biến."

Thất Công Chúa thấy những tặc tử kia đã sợ hãi không dám công kích nữa thì liền vội tiến lên ôm chặt lấy một bên tay của Hàn Linh run rẩy nói.

"Hàn Linh tỷ tỷ.! Muội rất sợ..."

Hàn Linh liền cũng quay lại vuốt nhẹ bờ vai của thất công chúa nói. "Không sao.! Đã có hạ quan ở đây rồi."

- ---------...----------

Gần đó tên cầm đầu hiện cùng người của mình đang bao vây xe ngựa của Phượng Kỳ Kỳ không ngừng tung chiêu kèm khí lực oanh động cổ xe ngựa.

"Ầm..." Bỗng xe ngựa cũng đã không chịu nổi vỡ nát tan tành.

Liền lập tức thấy bên trong xe ngựa hai bóng hình lập tức phi nhanh lên cao ra bên ngoài. Lúc này có thể nhìn thấy Bạch nương tử một tay đang ôm lấy eo nhỏ của Phượng Kỳ Kỳ mà bay ra, mà Phượng Kỳ Kỳ lúc này sắc mặt hiện đã tím tái đáng sợ, giống như là đã bị trúng độc khá nặng rồi.

"Bắt hai ả ta lại." Tên cầm đầu liền hô lớn.

Tiếp tên cầm đầu liền xung phong bay lên trước vung đao muốn chém cho Bạch nương tử bị thương. Bạch nương tử mắt thấy vậy nhưng không thể né tránh, nên liền có chút hoãn loạn thất kinh.

Bỗng ngay lúc này từ trên cao xuất hiện một bóng người lao đến với tốc độ cực nhanh vung kiếm đánh chặn đao lớn của tên cầm đầu kia.

"Bang...." Lập tức một âm thanh chác tai liền vang lên.

Tên cầm đầu bất ngờ bị đánh cho lui lại, mắt liền kinh nghi nhìn lại người mới đến lên tiếng nói.

"Các hạ là ai.?"

"Là ai không quan trọng, quan trọng là hai cô nương này sẽ là của bọn ta." Lão nhị nhóm Ngũ Tặc Vương liền bá đạo nói.

"Hừ... ngông cuồng." Tên cầm đầu tặc tử liền tức giận lại phi thân lên vung đao chém về tên lão nhị Ngũ Tặc Vương.

"Hừ... Đám tặc tử các ngươi xem ra không phải hạng bình thường nha." Lão nhị liền Ngũ Tặc Vương vẻ rất cẩn thận nói. Xong liền cũng lập tức phi xuống tiếp chiêu.

"Bang... Bang... Bang..." Nơi này bỗng âm thanh loạn đấu vang lên đinh tai.

"Ầm... Ầm... Ầm..." Những người dân tuy đã chạy khá xa nơi này nhưng hiện cũng có thể nghe ra rõ ràng những âm thanh lớn.

Bạch nương tử lúc này đã đỡ Phượng Kỳ Kỳ ngồi dựa vào tường ở bên đường vẻ rất lo lắng nhỏ nói.

"Kỳ Kỳ.! Tỉnh... tỉnh dậy đi a..."

Tiếp thấy Phượng Kỳ Kỳ không động tĩnh, Bạch nương tử cơ thể đã mệt mỏi cùng với nhiều thương tích trên người, mắt liền tiếp nhìn lại cái người vừa đến giúp đỡ cho bọn họ.

Lúc này có thể thấy tên cầm đầu tặc tử và tên lão nhị Ngũ Tặc Vương hiện đang đánh nhau rất ngang tài ngang sức khó phân thắng bại.

Lão Đại Ngũ Tặc Vương thấy vậy liền không muốn dây dưa lâu sinh biến, nên liền lập tức cũng phi thân xuống tung chiêu đánh về tên cầm đầu tặc tử kia.

Tên cầm đầu tặc tử bỗng dưng cảm nhận được sự nguy hiểm nên liền muốn thu đao quay người lại, nhưng hắn nào có phải đối thủ của lão đại Ngũ Tặc Vương đâu chứ. Vậy nên hắn liền bị trúng ngay một kiếm ngay bên vai lập tức bị văng lại xuống mặt đất.

"Ầm..." Liền âm thanh chấn mạnh vang lên.

"Phóc.! Phụt..." Tên cầm đầu tặc tử liền miệng phun máu.

Bỗng ngay lúc này một hướng khác có một tên trong nhóm tặc tử cũng liền hướng tên cầm đầu bên này hô lớn.

"Lão đại.! Có biến."

- ---------!!!----------

Tự sự: Do truyện hiện đang có rất nhiều tình tiết ẩn đang đồng cùng xảy ra chung dòng thời gian của La Thần, vì thế để tránh nhầm lẫn hay sai sót nên mình sẽ phải suy nghĩ rất nhiều, vậy nên chương sẽ ra có chút chậm nha mọi người.

Chapter
1 Chương 1: Xuyên Qua
2 Chương 2: Lá Rách Đùm Lá Nát
3 Chương 3: Hệ Thống Đến
4 Chương 4: Nhiệm vụ nhỏ ghê
5 Chương 5: Không có tiền nha
6 Chương 6: Núi Tích Lôi
7 Chương 7: Nhiệm vụ thu thập
8 Chương 8: Cà chua
9 Chương 9: Trùng hợp như vậy
10 Chương 10: Ngô Trí
11 Chương 11: Thương Bình
12 Chương 12: Chúng ta tuyên dương em
13 Chương 13: Giao phó
14 Chương 14: Đã có huynh ở đây rồi
15 Chương 15: Đúng là gian thương
16 Chương 16: Có chuyện
17 Chương 17: Muội có bằng lòng vì huynh
18 Chương 18: Đến y quán
19 Chương 19: Đông Ngưu tửu lâu
20 Chương 20: Sơ lược thôn Tích Hà
21 Chương 21: Cực lực làm việc
22 Chương 22: Tìm Minh Thành
23 Chương 23: Tìm hiểu bất động sản
24 Chương 24: Nơi của huynh sao
25 Chương 25: Sao muội lại ở đây
26 Chương 26: Chiêu mộ thành công
27 Chương 27: Mua đất
28 Chương 28: Mua nô lệ
29 Chương 29: Cấm trại ngoài thành
30 Chương 30: Gian nan xây nhà
31 Chương 31: Dung nhi có muốn
32 Chương 32: Bị hiểu lầm
33 Chương 33: Nâng cấp nhà
34 Chương 34: Tình Ca Tây Hải
35 Chương 35: Xây tửu lâu
36 Chương 36: Tương cà chua
37 Chương 37: Khách đã có, chỉ thiếu đầu bếp
38 Chương 38: Bán đồ ăn vặt
39 Chương 39: Ngơ ngác không hiểu
40 Chương 40: Nhiệm vụ dồn dập
41 Chương 41: Khi mất mới ngộ
42 Chương 42: Ặc.. Ặc.. Ặc..
43 Chương 43: Mộng Hồng lâu
44 Chương 44: Hỏa mù liên hoàn kế
45 Chương 45: Bốn con a đầu chảnh chọe
46 Chương 46: Khi hai đông gia nói chuyện
47 Chương 47: Hắc Y Ma Đầu
48 Chương 48: Khám phá Phong Lâm
49 Chương 49: Trời... Tưởng gì... Yêu thú thôi ấy mà
50 Chương 50: Hồ Ly, Cáo Già nhiều vô kể
51 Chương 51: Dụ dỗ hai hồn thú
52 Chương 52: Chính thức lần đầu chiến đấu
53 Chương 53: Thu nhận hai hồn thú
54 Chương 54: Tiến vào bí động
55 Chương 55: Trước thềm đại họa
56 Chương 56: Hồn thú hóa hình
57 Chương 57: Chủ Nhân
58 Chương 58: Hệ thống bị hố
59 Chương 59: Tiếng Gầm thông báo bất đầu !
60 Chương 60: Đại họa rừng Phong Lâm 1
61 Chương 61: Đại họa rừng Phong Lâm 2
62 Chương 62: Nghịch chuyển
63 Chương 63: Canh ba ngấn lệ chờ người !
64 Chương 64: Canh ba máu đỏ diễm lệ
65 Chương 65: Một thoáng hồi ức
66 Chương 66: Đại họa rừng Phong Lâm 3
67 Chương 67: Đại họa rừng Phong Lâm 4
68 Chương 68: Đại họa rừng Phong Lâm 5
69 Chương 69: Bản thể Tiểu Hắc
70 Chương 70: Đại họa rừng Phong Lâm 6
71 Chương 71: Triều Đình lại phong tỏa
72 Chương 72: Song Ngư Sầu Lệ
73 Chương 73: Bạch Hồ
74 Chương 74: Hồng Gia Trang
75 Chương 75: Bất ngờ đối chiến Hồng Gia
76 Chương 76: Cứu nguy Tiểu Hắc
77 Chương 77: Giải cứu chủ nhân 1
78 Chương 78: Chạy trốn Hồng Gia Trang
79 Chương 79: Chuyện trò cùng hệ thống
80 Chương 80: Tinh thần Võ Sĩ Đạo
81 Chương 81: Món quà nhỏ
82 Chương 82: Giải cứu chủ nhân 2
83 Chương 83: Giải cứu chủ nhân 3
84 Chương 84: Hồng Gia tiêu điều
85 Chương 85: Có điều kỳ lạ
86 Chương 86: Hệ thống báo nguy
87 Chương 87: Điểm giao nhau của tất cả
88 Chương 88: Mỹ nhân chúng yêu đều có toan tính
89 Chương 89: Tiểu Bạch, Tiểu Hắc hội hợp
90 Chương 90: Mỹ nhân Cúc Phong
91 Chương 91: Bị bắt về quan phủ
92 Chương 92: Quan phủ phán xử
93 Chương 93: Cẩm Y Vệ
94 Chương 94: Người đó chính là...
95 Chương 95: Rời thôn Tích Hà
96 Chương 96: Về tới Kinh Sư
97 Chương 97: Dị tượng thành Kinh Sư
98 Chương 98: Thất kinh chữa trị
99 Chương 99: Hồ Lộng Nguyệt
100 Chương 100: Gian nan đi đường
101 Chương 101: Hai đông gia lại so tài
102 Chương 102: Tây Hải Tình Ca sướng cùng
103 Chương 103: ...sướng cùng Cô Nương Bên Cầu
104 Chương 104: Kỳ lạ Hàn Linh và Công Chúa
105 Chương 105: Tập kích bất ngờ
106 Chương 106: Phú hào hiển uy
107 Chương 107: Triều đình giải quyết
108 Chương 108: Giải quyết việc nhà
109 Chương 109: Hồng Gia chưa tận
110 Chương 110: Bất ngờ nhận thân
111 Chương 111: Vẫn chưa tỉnh lại
112 Chương 112: Một thoáng hồi ức - (Đại tử và Sư phụ)
113 Chương 113: Nỗi đau bị đánh thức
114 Chương 114: La Thần đã trở lại - (Đại kiểm hàng)
115 Chương 115: Bất đầu chỉnh đốn
116 Chương 116: Ta đã tính từ trước rồi
117 Chương 117: Cố sự Đệ Nhất Mỹ Nhân
118 Chương 118: Chỉ là mồi nhử
119 Chương 119: Hai con cá lớn đến
120 Chương 120: Điên rồi... Điên thật rồi
121 Chương 121: Ngọa hổ tàng long trùng trùng lớp lớp
122 Chương 122: Quá tay rồi a...
123 Chương 123: La Thần lo lắng
124 Chương 124: Khai trương.! Người một nhà chúng ta chơi
125 Chương 125: Vực dậy Lãnh Điệp
126 Chương 126: Quỷ nhỏ Tiểu Nguyệt
127 Chương 127: Êm đềm lặng lẽ trôi...
128 Chương 128: Á Triều Yêu Quốc
129 Chương 129: Nam nhân của ta
130 Chương 130: Tò mò khách đến
131 Chương 131: Hài lòng khách đi
132 Chương 132: Sự chuyển động của sở tính
133 Chương 133: Cố sự Vệ thẩm
134 Chương 134: Song Ngư ăn dấm chua
135 Chương 135: Buồn chán giam cầm
136 Chương 136: Ngẫu hứng làm kẹo
137 Chương 137: Nhẹ nhàng giải quyết
138 Chương 138: Diễn tập cuối cùng
139 Chương 139: Bỗng thành nữ thần tượng
140 Chương 140: Đã đến hết rồi
141 Chương 141: Gặp đồng ngộ
142 Chương 142: Nghĩ ta bị ngốc sao
143 Chương 143: Thiếu chủ của ta.!
144 Chương 144: Hảo Tình Nhi
145 Chương 145: Tình Nhi giận dỗi
146 Chương 146: Nhiệm vụ giải cứu hai nữ hài
147 Chương 147: Hồ Lộng Nguyệt tụ hội
148 Chương 148: Bảo nhi.! Gieo duyên
149 Chương 149: Du Trần Tán Tiên
150 Chương 150: Diễn tấu Lộng Nguyệt 1
151 Chương 151: Diễn tấu Lộng Nguyệt 2
152 Chương 152: Diễn tấu Lộng Nguyệt 3
153 Chương 153: Diễn tấu Lộng Nguyệt 4
154 Chương 154: Diễn tấu Lộng Nguyệt 5
155 Chương 155: Diễn tấu Lộng Nguyệt 6
156 Chương 156: Diễn tấu Lộng Nguyệt 7
157 Chương 157: Biến động.!
158 Chương 158: Ngẩng đầu cười lớn
159 Chương 159: Khai chiến.!
160 Chương 160: Mỹ yêu hợp kích
161 Chương 161: Tổng tấn công
162 Chương 162: Viện binh khôi lỗi
163 Chương 163: Kỳ thú Kỳ Long
164 Chương 164: Thế giới khác
165 Chương 165: Hiệu triệu Yêu Thần Quân
166 Chương 166: Kỳ Lân Sơ Hiển
167 Chương 167: Cửu Vĩ Hồ
168 Chương 168: Binh biến
169 Chương 169: Huyễn cảnh
170 Chương 170: Chiến trường lưỡng bại
171 Chương 171: Ma Thần Xuất Thế
172 Chương 172: Lạ chuyện khó ngờ
173 Chương 173: Sự thật về hậu di chứng
174 Chương 174: Số 3 !. Vô Tâm Đoạt Mệnh
175 Chương 175: Khởi biệt Ngô Quốc
176 Chương 176: Thiếu Chủ, Thiếu Gia !. Người...
177 Chương 177: Hồi Ức : Tiếng súng giữa rừng
178 Chương 178: Hồi Ức : Nhu Tình Mật Ngọt
179 Chương 179: Lân Ca
180 Chương 180: Phượng Tiên
181 Chương 181: La Thần đó là ai... Ta là ai...
182 Chương 182: Thương Tâm Vô Lượng Độ
Chapter

Updated 182 Episodes

1
Chương 1: Xuyên Qua
2
Chương 2: Lá Rách Đùm Lá Nát
3
Chương 3: Hệ Thống Đến
4
Chương 4: Nhiệm vụ nhỏ ghê
5
Chương 5: Không có tiền nha
6
Chương 6: Núi Tích Lôi
7
Chương 7: Nhiệm vụ thu thập
8
Chương 8: Cà chua
9
Chương 9: Trùng hợp như vậy
10
Chương 10: Ngô Trí
11
Chương 11: Thương Bình
12
Chương 12: Chúng ta tuyên dương em
13
Chương 13: Giao phó
14
Chương 14: Đã có huynh ở đây rồi
15
Chương 15: Đúng là gian thương
16
Chương 16: Có chuyện
17
Chương 17: Muội có bằng lòng vì huynh
18
Chương 18: Đến y quán
19
Chương 19: Đông Ngưu tửu lâu
20
Chương 20: Sơ lược thôn Tích Hà
21
Chương 21: Cực lực làm việc
22
Chương 22: Tìm Minh Thành
23
Chương 23: Tìm hiểu bất động sản
24
Chương 24: Nơi của huynh sao
25
Chương 25: Sao muội lại ở đây
26
Chương 26: Chiêu mộ thành công
27
Chương 27: Mua đất
28
Chương 28: Mua nô lệ
29
Chương 29: Cấm trại ngoài thành
30
Chương 30: Gian nan xây nhà
31
Chương 31: Dung nhi có muốn
32
Chương 32: Bị hiểu lầm
33
Chương 33: Nâng cấp nhà
34
Chương 34: Tình Ca Tây Hải
35
Chương 35: Xây tửu lâu
36
Chương 36: Tương cà chua
37
Chương 37: Khách đã có, chỉ thiếu đầu bếp
38
Chương 38: Bán đồ ăn vặt
39
Chương 39: Ngơ ngác không hiểu
40
Chương 40: Nhiệm vụ dồn dập
41
Chương 41: Khi mất mới ngộ
42
Chương 42: Ặc.. Ặc.. Ặc..
43
Chương 43: Mộng Hồng lâu
44
Chương 44: Hỏa mù liên hoàn kế
45
Chương 45: Bốn con a đầu chảnh chọe
46
Chương 46: Khi hai đông gia nói chuyện
47
Chương 47: Hắc Y Ma Đầu
48
Chương 48: Khám phá Phong Lâm
49
Chương 49: Trời... Tưởng gì... Yêu thú thôi ấy mà
50
Chương 50: Hồ Ly, Cáo Già nhiều vô kể
51
Chương 51: Dụ dỗ hai hồn thú
52
Chương 52: Chính thức lần đầu chiến đấu
53
Chương 53: Thu nhận hai hồn thú
54
Chương 54: Tiến vào bí động
55
Chương 55: Trước thềm đại họa
56
Chương 56: Hồn thú hóa hình
57
Chương 57: Chủ Nhân
58
Chương 58: Hệ thống bị hố
59
Chương 59: Tiếng Gầm thông báo bất đầu !
60
Chương 60: Đại họa rừng Phong Lâm 1
61
Chương 61: Đại họa rừng Phong Lâm 2
62
Chương 62: Nghịch chuyển
63
Chương 63: Canh ba ngấn lệ chờ người !
64
Chương 64: Canh ba máu đỏ diễm lệ
65
Chương 65: Một thoáng hồi ức
66
Chương 66: Đại họa rừng Phong Lâm 3
67
Chương 67: Đại họa rừng Phong Lâm 4
68
Chương 68: Đại họa rừng Phong Lâm 5
69
Chương 69: Bản thể Tiểu Hắc
70
Chương 70: Đại họa rừng Phong Lâm 6
71
Chương 71: Triều Đình lại phong tỏa
72
Chương 72: Song Ngư Sầu Lệ
73
Chương 73: Bạch Hồ
74
Chương 74: Hồng Gia Trang
75
Chương 75: Bất ngờ đối chiến Hồng Gia
76
Chương 76: Cứu nguy Tiểu Hắc
77
Chương 77: Giải cứu chủ nhân 1
78
Chương 78: Chạy trốn Hồng Gia Trang
79
Chương 79: Chuyện trò cùng hệ thống
80
Chương 80: Tinh thần Võ Sĩ Đạo
81
Chương 81: Món quà nhỏ
82
Chương 82: Giải cứu chủ nhân 2
83
Chương 83: Giải cứu chủ nhân 3
84
Chương 84: Hồng Gia tiêu điều
85
Chương 85: Có điều kỳ lạ
86
Chương 86: Hệ thống báo nguy
87
Chương 87: Điểm giao nhau của tất cả
88
Chương 88: Mỹ nhân chúng yêu đều có toan tính
89
Chương 89: Tiểu Bạch, Tiểu Hắc hội hợp
90
Chương 90: Mỹ nhân Cúc Phong
91
Chương 91: Bị bắt về quan phủ
92
Chương 92: Quan phủ phán xử
93
Chương 93: Cẩm Y Vệ
94
Chương 94: Người đó chính là...
95
Chương 95: Rời thôn Tích Hà
96
Chương 96: Về tới Kinh Sư
97
Chương 97: Dị tượng thành Kinh Sư
98
Chương 98: Thất kinh chữa trị
99
Chương 99: Hồ Lộng Nguyệt
100
Chương 100: Gian nan đi đường
101
Chương 101: Hai đông gia lại so tài
102
Chương 102: Tây Hải Tình Ca sướng cùng
103
Chương 103: ...sướng cùng Cô Nương Bên Cầu
104
Chương 104: Kỳ lạ Hàn Linh và Công Chúa
105
Chương 105: Tập kích bất ngờ
106
Chương 106: Phú hào hiển uy
107
Chương 107: Triều đình giải quyết
108
Chương 108: Giải quyết việc nhà
109
Chương 109: Hồng Gia chưa tận
110
Chương 110: Bất ngờ nhận thân
111
Chương 111: Vẫn chưa tỉnh lại
112
Chương 112: Một thoáng hồi ức - (Đại tử và Sư phụ)
113
Chương 113: Nỗi đau bị đánh thức
114
Chương 114: La Thần đã trở lại - (Đại kiểm hàng)
115
Chương 115: Bất đầu chỉnh đốn
116
Chương 116: Ta đã tính từ trước rồi
117
Chương 117: Cố sự Đệ Nhất Mỹ Nhân
118
Chương 118: Chỉ là mồi nhử
119
Chương 119: Hai con cá lớn đến
120
Chương 120: Điên rồi... Điên thật rồi
121
Chương 121: Ngọa hổ tàng long trùng trùng lớp lớp
122
Chương 122: Quá tay rồi a...
123
Chương 123: La Thần lo lắng
124
Chương 124: Khai trương.! Người một nhà chúng ta chơi
125
Chương 125: Vực dậy Lãnh Điệp
126
Chương 126: Quỷ nhỏ Tiểu Nguyệt
127
Chương 127: Êm đềm lặng lẽ trôi...
128
Chương 128: Á Triều Yêu Quốc
129
Chương 129: Nam nhân của ta
130
Chương 130: Tò mò khách đến
131
Chương 131: Hài lòng khách đi
132
Chương 132: Sự chuyển động của sở tính
133
Chương 133: Cố sự Vệ thẩm
134
Chương 134: Song Ngư ăn dấm chua
135
Chương 135: Buồn chán giam cầm
136
Chương 136: Ngẫu hứng làm kẹo
137
Chương 137: Nhẹ nhàng giải quyết
138
Chương 138: Diễn tập cuối cùng
139
Chương 139: Bỗng thành nữ thần tượng
140
Chương 140: Đã đến hết rồi
141
Chương 141: Gặp đồng ngộ
142
Chương 142: Nghĩ ta bị ngốc sao
143
Chương 143: Thiếu chủ của ta.!
144
Chương 144: Hảo Tình Nhi
145
Chương 145: Tình Nhi giận dỗi
146
Chương 146: Nhiệm vụ giải cứu hai nữ hài
147
Chương 147: Hồ Lộng Nguyệt tụ hội
148
Chương 148: Bảo nhi.! Gieo duyên
149
Chương 149: Du Trần Tán Tiên
150
Chương 150: Diễn tấu Lộng Nguyệt 1
151
Chương 151: Diễn tấu Lộng Nguyệt 2
152
Chương 152: Diễn tấu Lộng Nguyệt 3
153
Chương 153: Diễn tấu Lộng Nguyệt 4
154
Chương 154: Diễn tấu Lộng Nguyệt 5
155
Chương 155: Diễn tấu Lộng Nguyệt 6
156
Chương 156: Diễn tấu Lộng Nguyệt 7
157
Chương 157: Biến động.!
158
Chương 158: Ngẩng đầu cười lớn
159
Chương 159: Khai chiến.!
160
Chương 160: Mỹ yêu hợp kích
161
Chương 161: Tổng tấn công
162
Chương 162: Viện binh khôi lỗi
163
Chương 163: Kỳ thú Kỳ Long
164
Chương 164: Thế giới khác
165
Chương 165: Hiệu triệu Yêu Thần Quân
166
Chương 166: Kỳ Lân Sơ Hiển
167
Chương 167: Cửu Vĩ Hồ
168
Chương 168: Binh biến
169
Chương 169: Huyễn cảnh
170
Chương 170: Chiến trường lưỡng bại
171
Chương 171: Ma Thần Xuất Thế
172
Chương 172: Lạ chuyện khó ngờ
173
Chương 173: Sự thật về hậu di chứng
174
Chương 174: Số 3 !. Vô Tâm Đoạt Mệnh
175
Chương 175: Khởi biệt Ngô Quốc
176
Chương 176: Thiếu Chủ, Thiếu Gia !. Người...
177
Chương 177: Hồi Ức : Tiếng súng giữa rừng
178
Chương 178: Hồi Ức : Nhu Tình Mật Ngọt
179
Chương 179: Lân Ca
180
Chương 180: Phượng Tiên
181
Chương 181: La Thần đó là ai... Ta là ai...
182
Chương 182: Thương Tâm Vô Lượng Độ