Chương 122: Trường An. Mười một

Đúng lúc này, có người đi vào Chu Vân Các, không chỉ một mà chừng năm sáu người, tuy đều mặc Hán phục, nhưng khuôn mặt vóc dáng bọn hắn mang nét dị vực cực rõ.

Bọn hắn có vẻ rất quen thuộc nói chuyện với các cô nương, chuyện trò vui vẻ.

Tử Thanh vội quay sang nhìn Oman, hỏi: “Có phải là họ không? Anh cậu đã đến rồi sao?”

“Là bọn hắn, ta từng gặp một trong số bọn họ,” Oman đảo mắt qua lại mấy lần, “…Nhưng hoàng huynh ta lại không có trong đó.”

“Không có?!” Tử Thanh kinh ngạc, chờ suốt mấy ngày, vất vả lắm mới chờ được đám con tin đến, thế mà hoàng huynh Oman lại không có, “Hay là mấy hôm nay hoàng huynh cậu bị bệnh?”

Oman không đáp, mày nhíu sâu, sau một lát, bèn ngoắc gọi vị cô nương áo xanh kia. Ở đây nhiều hôm, Tử Thanh đã biết tên nàng ta là Thanh Ỷ.

Hắn che tay thì thầm mấy câu bên tai Thanh Ỷ.

Thanh Ỷ cười cười, mị nhãn như tơ, ôm cổ Oman hỏi: “Ta đi hỏi giúp chàng, nhưng chàng cảm ơn ta thế nào?”

“Tất nhiên là sẽ tạ ơn nàng rồi.”

Ngón tay đùa bỡn hai sợi tóc mai rũ xuống của nàng ta, Oman dùng đầu lưỡi khẽ liếm dái tai mảnh dẻ của nàng, cười nhẹ nhàng.

Vô tình để cảnh tượng lọt vào đáy mắt, Tử Thanh mặt đỏ tim run một lúc, cuống quýt quay mặt đi nơi khác, không biết trong đầu bị làm sao lại nhớ đến tình cảnh hôm ấy được Tướng quân hôn, hai tai đỏ rực. Nhịn không được lại trộm nhìn sang đối diện, chỉ nhìn thấy một đống đầu người nhốn nháo, hoàn toàn không thể nhìn thấy chính Tướng quân.

Thanh Ỷ buông hai tay, lại cười một tiếng rồi mới nhanh nhẹn rời đi.

Oman liếc nhìn Tử Thanh, thấy dáng điệu cô cả người không được tự nhiên, cố ý hỏi: “Thanh nhi, cô sao thế?”

“Không sao…” Tử Thanh vì để che giấu tâm tư, vội đổi chủ đề, không kịp nghĩ đã hỏi, “Cậu muốn cảm tạ cô ấy thế nào? Tiền của chúng ta cũng không còn nhiều lắm.”

Nghe vậy, Oman cười khẩy tiến đến trước mặt cô, nói: “Vậy ta đành phải lấy thân báo đáp, cô nỡ sao?”

Biết hắn đùa, Tử Thanh không xem là thật, bất đắc dĩ liếc hắn.

“Cô vừa đỏ mặt chuyện gì?” Oman quay lại hỏi, không buông tha.

“…Có phải cậu rất thích cô nương kia không?”

Chưa từng nghĩ Oman tới đây làm khách làng chơi, nhớ lại hành động của hắn với Thanh Ỷ mới nãy, Tử Thanh phỏng đoán.

“Cô ghen đấy à?”

Oman khá hăng hái nhìn cô chằm chằm, như thể có vật gì lóe sáng trong mắt hắn.

“Ta không đùa với cậu.”

“Ta cũng không phải!”

Cảm thấy từ đầu đến cuối hắn không đứng đắn, Tử Thanh nhíu mày, không thể làm gì khác hơn là dời người đi nơi khác, không muốn nói tiếp với hắn.

“Thanh nhi…”

Oman cứng rắn xoay người cô lại, trong quá khứ hiếm khi hắn kiên trì một đề tài như vậy, Tử Thanh hơi kinh ngạc nhìn hắn.

“Cô, nói thật đi, có phải là cô ghen rồi không?” Hắn nghiêm túc nhìn cô chằm chằm.

Tử Thanh ngẩn ra một chớp mắt, nghi ngờ nói: “Sao ta lại phải ghen? Nếu cậu thích thật, tất nhiên là ta thấy vui cho cậu.”

Trong nháy mắt lấp lánh trong mắt ảm đạm đi, Oman hung dữ trừng cô, quay người dựa vào lan can lưu ly vỡ, không thèm đếm xỉa đến cô nữa.

“Sao thế?” Tử Thanh ngồi sát cạnh hắn, không hiểu hỏi.

Oman phớt lờ cô, cặp mắt dõi theo Thanh Ỷ đang cười duyên dáng với đám con tin bên dưới, Tử Thanh cũng lần theo ánh mắt của hắn nhìn lại…

“Cậu đang lo nàng ấy không muốn theo cậu về Lâu Lan ư?” Tử Thanh đành đoán mò.

Oman bỗng quay lại, nhìn cô chằm chặp, mãi mới nghiến răng nghiến lợi nhủ thầm: “Ta thật muốn đập đầu chết cho rồi.”

Không lâu sau, Thanh Ỷ thoát khỏi đám con tin, cũng không đi thẳng tới chỗ hắn bên này mà đi dạo đẩu đâu, thi thoảng liếc mắt gió thoáng nhìn Oman, cố ý để hắn sốt ruột.

Oman thở dài, nói: “Xem ra mỹ nhân kế này của ta không còn tác dụng gì nữa.” Dứt lời, móc hai thỏi vàng nhỏ trong tay áo ra, nhẹ nhàng ném chơi.

“Mỹ nhân kế…” Tử Thanh chỗ hiểu chỗ không.

Ngay sau đó, Thanh Ỷ duyên dáng tới, vẫn không mở miệng, nhìn Oman cười đến phong tình vạn chủng.

Oman cảm kích thức giấu thỏi vàng dưới tay áo rộng của nàng ta, Thanh Ỷ nhận lấy không để lại dấu vết, rồi mới sửa sắc mặt nghiêm chỉnh chút, hạ giọng: “Bọn họ nói, Vương tử Lâu Lan đã treo cổ tự vẫn!”

“… Cái, cái gì!” Tử Thanh muôn vàn giật mình.

Oman đờ người như phỗng, không thốt ra lời.

“… May mà không chết, đã cấp cứu được.” Thấy dáng vẻ hắn giật mình, Thanh Ỷ rất đắc ý vì trò vui mình đã khiến người ta giật mình, ngay sau đó nói, “Nghe nói là sợ ngài ấy tự sát, mấy người đã trông chừng ngài ấy, tất nhiên là không ra ngoài được.”

“Sao anh ta lại muốn tự sát chứ?” Tử Thanh hỏi.

“Việc này ta nghe cũng không hiểu mấy, hình như là có liên quan đến vua Lâu Lan. Lẽ nào là do vua Lâu Lan không truyền vị cho ngài ấy nên ngài mới sốt ruột?” Thanh Ỷ say sưa đoán.

“Rầm”, Oman giận không kìm được, đập mạnh một quyền lên lan can bằng gỗ.

Thanh Ỷ chấn kinh, vội qua xem xét, lan can gỗ không chịu được sức lớn nên mấy viên lưu ly vụn bị chấn động lập tức bay tứ tung, điêu khắc cũng nứt vỡ ra một đường.

Sắc mặt Oman đầy khó coi, hình như bực bội không ít, không nói không rằng, lưng cứng đờ đi thẳng xuống cầu thang. Tình trạng câu chuyện đại khái hắn đã đoán đúng, nguyên nhân chính thế nên mới càng thêm phẫn nộ. Hoàng huynh nhu nhược sợ phiền phức, hắn biết, nhưng tuyệt đối không nghĩ rằng vì không về Lâu Lan mà hoàng huynh hắn còn tự bày trò giả treo cổ tự vẫn. Cho dù Lâu Lan chỉ là một tiểu quốc Tây Vực, song cũng có uy nghiêm của mình, hắn ta không chỉ vứt bỏ gia quốc không màng mà hành vi còn như vai hề hoang đường, làm cho người bên ngoài xem như trò cười.

“Oman…” Tử Thanh cuống quýt đuổi theo, “Cậu muốn đi đâu?”

Hắn không hé một lời.

“Oman…”

Dầu gì Trường An cũng ở dưới chân thiên tử, sợ hắn trong cơn xúc động làm ra chuyện sai lầm, Tử Thanh dùng sức níu hắn lại. Sức cô quá lớn, tay chụp cánh tay hắn, Oman gạt mấy lần cũng không thoát được, bèn đứng tại chỗ thở hồng hộc nặng nề.

“…Sao hắn ta có thể?! Thể diện của Lâu Lan đều bị hắn làm mất sạch!”

Dưới cơn thịnh nộ, Oman buông xuống ngày bình thường tất cả kiêng kị, lửa giận tại hắn trong đôi mắt cháy hừng hực.

Tuy có thể hiểu được tâm trạng của hắn lúc này nhưng không biết nên nói gì mới an ủi được hắn, Tử Thanh suy nghĩ một lát, hỏi vấn đề thực tế nhất: “…cậu còn muốn gặp anh ấy chứ?”

“Ta không biết, cô để ta suy nghĩ lại.”

Vừa nói, Oman gỡ ngón tay Tử Thanh ra, sải bước ra khỏi Chu Vân Các.

Tử Thanh còn đang định đuổi theo thì bị một người từ sau lưng kéo tay áo, ngoảnh nhìn lại, là Thanh Ỷ với vẻ mặt ấm ức điềm đạm đáng yêu kia.

“Chúng ta có việc cần đi trước, lần sau lại đến ủng hộ cô. Thanh Ỷ cô nương… Cô, cô buông tay ra đã, được không?”

Tử Thanh vừa nói, vừa kéo tay áo về, ai ngờ vải áo bị nàng ta nắm chặt trong tay, không tùy tiện gỡ ra được. Quay đầu nhìn lại đã không thấy bóng dáng Oman, không biết đã đi đâu.

“Vừa rồi công tử kia phát rồ đã làm hỏng cả lan can rồi, làm sao coi cho được chứ?”

“…Hỏng à?” Tử Thanh đầy ngỡ ngàng vội móc túi tiền trong tay áo, dúi hết vào trong tay nàng ta, “Cô đừng đau lòng, ta bồi thường là được, tất cả số tiền ta có đều ở đây, cô nương tự xử lý nhé.” Dứt lời cô nóng lòng vội chạy đi, song Thanh Ỷ vẫn không buông tay.

“Nhắc đến tiền lưỡng, đúng là khó xử thật, các ngài là khách quen nên vốn dĩ không nên tính toán với các ngài chuyện nhỏ nhặt này mới phải, nhưng mà…” Thanh Ỷ thở dài, lã chã chực khóc: “Nếu chỉ là bàn trà, hỏng thì hỏng, đâu đáng gì, đổi cái khác là xong. Lưu ly thì cũng chẳng tính đi, nhưng còn hoa văn khắc trên lan can lại là ngày xưa từng mời danh tượng kinh thành chạm trổ nguyên khối, bây giờ biết đi đâu mà tìm được chỗ chạm trổ giống hệt cơ chứ.”

“Hay là mời sư phụ trước đây chạm lại vậy?” Tử Thanh thử thăm dò.

“Vị sư phụ ấy hiện giờ đã lớn tuổi, năm ngoái đã rời kinh thành, về quê dưỡng lão mất rồi.” Thanh Ỷ nói với vẻ khá tiếc nuối.

“… Thế, cô bảo nên làm thế nào mới phải?”

Tuy bản tính Tử Thanh thuần lương, nhưng tuyệt đối không ngốc, tự biết tình trạng lan can bị hỏng kia không phải không sửa nổi, cô nàng trước mắt bày ra dáng vẻ này quá nửa là muốn móc thêm tiền mình thôi.

“Thật ra ta đang suy nghĩ một cách, nếu không thể tìm được người chạm trổ cùng một hoa văn, thì cũng có thể dùng lưu ly cùng kiểu để thay thế. Nhưng loại lưu ly ấy cũng khá là đắt đỏ, có điều đối với các ngài mà nói dĩ nhiên là không đáng kể.” Thanh Ỷ cười ngượng ngùng, “Ngài xem, ta quá lo lắng rồi, không kiềm chế được suy nghĩ luôn giùm các ngài.”

“Lưu ly… phải mất bao nhiêu tiền?”

“Hẳn tầm năm mươi kim là đủ.” Thanh Ỷ cười nói.

Nghe vậy, Tử Thanh sửng sốt chừng nửa nén nhang, mới chậm rãi nói: “Cô nương, không phải cô lo lắng quá nhiều đâu. Số tiền này, nếu đem ta đi bán, cũng không thu được nhiều như vậy.”

Chợt có người sau lưng hờ hững nói: “Nói đúng lắm, trên người cậu ta có bao nhiêu cân thịt chứ, mua về cũng đau răng.”

Không cần quay người, chỉ nghe tiếng, Tử Thanh đã biết người sau lưng là ai.

“Tướng quân.” Cô thu mày cụp mắt, quay người thi lễ.

Hoắc Khứ Bệnh hừ khịt mũi, phớt lờ cô, bảo Thanh Ỷ: “Sai người đến phủ ta mà lấy tiền, nhưng mà sau đó cần phải làm rõ các hạng mục đưa đến ta kiểm chứng. Tiền không là vấn đề, sử dụng thế nào mới là quan trọng.”

“Quân Hầu nói đùa rồi, chuyện nhỏ như thế này sao dám quấy rầy quân hầu, thôi coi như thôi.”

Thanh Ỷ tuyệt đối không ngờ ngài ta sẽ lại ra mặt giúp Tử Thanh, Quán Quân Hầu này luận thân phận hay địa vị đều là chỗ đám người gắng sức nịnh bợ, nàng ta đâu có ngốc, tất nhiên phải bán chỗ thể diện này cho ngài ta rồi.

Hoắc Khứ Bệnh không thèm màng tới nàng ta, cúi đầu tức giận bảo Tử Thanh: “Còn không đi, đứng đực ở đây chuẩn bị bán mình à?” Dứt lời, tự nhấc chân đi luôn.

Tử Thanh lúng túng không thôi, đành đuổi theo chàng.

Ra khỏi Chu Vân Các, nhìn đám người rộn rộn ràng ràng quanh mình, hoàn toàn không thấy bóng Oman đâu, không biết đến cùng đã đi phương nào. Tử Thanh đầy lo lắng, sợ rằng trong cơn nóng giận hắn xông tới Bắc Cung, há không phải hỏng bét.

“Sao còn cau mày, trông thấy ta xúi quẩy vậy à?” Hoắc Khứ Bệnh quan sát nghiên cứu sắc mặt cô, bất mãn nói.

“Không phải.” Tử Thanh cuống quýt giải thích, “Không ngờ có thể gặp được Tướng quân ở nơi này, lòng tôi rất vui. Chỉ là, không biết hiện Oman đã đi đâu, tôi lo cho cậu ấy…”

Hoắc Khứ Bệnh hơi nguội sắc mặt, mới hỏi: “Cậu ta thế nào?”

Tử Thanh bèn tóm lược điểm chính đầu đuôi câu chuyện cho chàng hay, rồi nói: “Tôi chỉ lo cậu ấy xông vào Bắc Cung, ngộ nhỡ bị thị vệ cung thành bắt được nhốt vào trong lao há không phải phiền phức rồi sao.”

“Cậu ta chẳng khờ thế đâu.” Chàng dửng dưng nói.

“Nhưng mà, ngộ nhỡ…”

“Nếu cậu không yên tâm, ta sẽ đi một chuyến Bắc Cung với cậu, tới đó hỏi thăm là biết.”

Phu xe đã dắt xe ngựa lại, Hoắc Khứ Bệnh lệnh Tử Thanh lên xe trước. Hai người ngồi chung một xe, xe ngựa đạp đá lạo xạo, chạy tới hướng Bắc Cung.

Chiếc xe ngựa này vốn chỉ đủ hai người ngồi. Tử Thanh ngồi một bên, cách hơn một tấc bên cạnh chính là Tướng quân. Cô ngoan ngoãn cúi đầu, chỗ tầm mắt chiếu tới, áo bào hai người đè lên nhau, yên lòng mà quen thuộc, lại có một tia rung động khó hiểu.

“Tướng quân, vết thương đã khá hơn chút nào chưa?” Cô hỏi.

Hoắc Khứ Bệnh khẽ lườm cô, thản nhiên nói: “Cậu là y sĩ còn có thể đi thẳng một mạch, hỏi tới làm gì, chả nhẽ không ngại mình quá đạo đức giả sao?”

Bị chàng nói cảm thấy cực kỳ hổ thẹn, Tử Thanh cúi gằm đầu, không dám mở miệng nữa.

Chapter
1 Chương 1: Trưng binh. Thượng
2 Chương 2: Trưng binh. Hạ
3 Chương 3: Tòng quân. Thượng
4 Chương 4: Tòng quân. Trung
5 Chương 5: Tòng quân. Hạ
6 Chương 6: Cùng Ngũ. Thượng
7 Chương 7: Cùng Ngũ. Hạ
8 Chương 8: Tình quê. Thượng
9 Chương 9: Tình quê. Hạ
10 Chương 10: So tiễn. Thượng
11 Chương 11: So tiễn. Trung
12 Chương 12: So tiễn. Hạ
13 Chương 13: Thư nhà. Thượng
14 Chương 14: Thư nhà. Hạ
15 Chương 15: Bắc Đẩu
16 Chương 16: Thao luyện. Thượng
17 Chương 17: Thao luyện. Trung
18 Chương 18: Thao luyện. Hạ
19 Chương 19: Mộ hoang. Thượng
20 Chương 20: Mộ hoang (trung)
21 Chương 21: Mộ hoang. Ba
22 Chương 22: Mộ hoang. Bốn
23 Chương 23: Lũ lụt.thượng
24 Chương 24: Lũ lụt. Trung
25 Chương 25: Lũ lụt. Hạ
26 Chương 26: Lông đại bàng. Thượng
27 Chương 27: Lông đại bàng. Trung
28 Chương 28: Lông đại bàng. Hạ
29 Chương 29: Trùng phùng. Thượng
30 Chương 30: Trùng phùng. Trung
31 Chương 31: Trùng phùng. Hạ
32 Chương 32: Chuyện cũ. Thượng
33 Chương 33: Chuyện cũ. Trung
34 Chương 34: Chuyện cũ. Hạ
35 Chương 35: Cố nhân. Thượng
36 Chương 36: Cố nhân. Trung
37 Chương 37: Cố nhân. Hạ
38 Chương 38: Cậu. Thượng
39 Chương 39: Cậu. Trung
40 Chương 40: Cậu. Hạ
41 Chương 41: Hành trình. Một
42 Chương 42: Hành trình. Hai
43 Chương 43: Hành trình. Ba
44 Chương 44: Hành trình. Bốn
45 Chương 45: Hành trình. Năm
46 Chương 46: Hành trình. Sáu
47 Chương 47: Hành trình. Bảy
48 Chương 48: Oman. Một
49 Chương 49: Oman. Hai
50 Chương 50: Oman. Ba
51 Chương 51: Oman. Bốn
52 Chương 52: Oman. Năm
53 Chương 53: Oman. Sáu
54 Chương 54: Đường về. Một
55 Chương 55: Đường về. Hai
56 Chương 56: Đường về, ba
57 Chương 57: Đường về. Bốn
58 Chương 58: Đường về. Năm
59 Chương 59: Đường về. Sáu
60 Chương 60: Đường về. Bảy
61 Chương 61: Đường về. Tám
62 Chương 62: Đường về. Chín
63 Chương 63: Đường về. Mười
64 Chương 64: Về doanh
65 Chương 65: Đông chí. Một
66 Chương 66: Đông chí. Hai
67 Chương 67: Đông chí. Ba
68 Chương 68: Đông chí. Bốn
69 Chương 69: Lo lắng. Một
70 Chương 70: Lo lắng. Hai
71 Chương 71: Tập kích. Một
72 Chương 72: Tập kích. Hai Ba
73 Chương 73: Tập kích. Bốn
74 Chương 74: Tuyệt địa. Một
75 Chương 75: Tuyệt địa. Hai
76 Chương 76: Tuyệt địa. Ba
77 Chương 77: Tuyệt địa. Bốn
78 Chương 78: Tuyệt địa. Năm
79 Chương 79: Bi ca. Một
80 Chương 80: Bi ca. Hai
81 Chương 81: Bi ca. Ba
82 Chương 82: Tình cảm. Một
83 Chương 83: Tình cảm. Hai
84 Chương 84: Tình cảm. Ba
85 Chương 85: Quận Bắc Địa. Một
86 Chương 86: Quận Bắc Địa. Hai
87 Chương 87: Quận Bắc Địa. Ba
88 Chương 88: Quận Bắc Địa. Bốn
89 Chương 89: Quận Bắc Địa. Năm
90 Chương 90: Khiêu khích. Một
91 Chương 91: Khiêu khích. Hai
92 Chương 92: Khiêu khích. Ba
93 Chương 93: Khiêu khích. Bốn
94 Chương 94: Khiêu khích. Năm
95 Chương 95: Huyện Bình Dương. Một
96 Chương 96: Huyện Bình Dương. Hai
97 Chương 97: Huyện Bình Dương. Ba
98 Chương 98: Huyện Bình Dương. Bốn
99 Chương 99: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Một
100 Chương 100: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Hai
101 Chương 101: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Ba
102 Chương 102: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Bốn
103 Chương 103: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Năm
104 Chương 104: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Sáu
105 Chương 105: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Bảy
106 Chương 106: Tửu Tuyền*. Một
107 Chương 107: Tửu tuyền. Hai
108 Chương 108: Tửu tuyền. Ba
109 Chương 109: Tửu tuyền. Bốn
110 Chương 110: Tửu tuyền. Năm
111 Chương 111: Tửu tuyền. Sáu
112 Chương 112: Trường An. Một
113 Chương 113: Trường An. Hai
114 Chương 114: Trường An. Ba
115 Chương 115: Trường An. Bốn
116 Chương 116: Trường An. Năm
117 Chương 117: Trường An. Sáu
118 Chương 118: Trường An. Bảy
119 Chương 119: Trường An. Tám
120 Chương 120: Trường An. Chín
121 Chương 121: Trường An. Mười
122 Chương 122: Trường An. Mười một
123 Chương 123: Vân Phá. Một
124 Chương 124: Vân Phá. Hai
125 Chương 125: Vân Phá. Ba
126 Chương 126: Vân Phá. Bốn
127 Chương 127: Vân Phá. Năm
128 Chương 128: Vân Phá. Sáu
129 Chương 129: Vân Phá. Bảy
130 Chương 130: Vân Phá. Tám
131 Chương 131: Vân Phá. Chín
132 Chương 132: Vân Phá. Mười
133 Chương 133: Vân Phá. Mười một
134 Chương 134: Biệt ly khổ*. Một
135 Chương 135: Biệt ly khổ. Hai
136 Chương 136: Biệt ly khổ. Ba
137 Chương 137: Biệt ly khổ. Bốn
138 Chương 138: Biệt ly khổ. Năm
139 Chương 139: Biệt ly khổ. Sáu
140 Chương 140: Biệt ly khổ. Bảy
141 Chương 141: Biệt ly khổ. Tám
142 Chương 142: Cốt trong cốt. Một
143 Chương 143: Cốt trong cốt. Hai
144 Chương 144: Cốt trong cốt. Ba
145 Chương 145: Cốt trong cốt. Bốn
146 Chương 146: Cốt trong cốt. Năm
147 Chương 147: Cốt trong cốt. Sáu
148 Chương 148: Cốt trong cốt. Bảy
149 Chương 149: Cốt trong cốt. Tám
150 Chương 150: Hôn lễ. Một
151 Chương 151: Hôn lễ. Hai
152 Chương 152: Hôn lễ. Ba
153 Chương 153: Hôn lễ. Bốn
154 Chương 154: Hôn lễ. Năm
155 Chương 155: Hôn lễ. Sáu
156 Chương 156: Hôn lễ. Bảy
157 Chương 157: Hôn lễ. Tám
158 Chương 158: Hôn lễ. Chín
159 Chương 159: Suối nước nóng. Một
160 Chương 160: Suối nước nóng. Hai
161 Chương 161: Suối nước nóng. Ba
162 Chương 162: Suối nước nóng. Bốn
163 Chương 163: Mạc Bắc. Một
164 Chương 164: Mạc Bắc. Hai
165 Chương 165: Mạc Bắc. Ba
166 Chương 166: Mạc Bắc. Bốn
167 Chương 167: Hiện Nhi ra đời. Một
168 Chương 168: Thiện Nhi ra đời. Hai
169 Chương 169: Thiện Nhi ra đời. Ba
170 Chương 170: Thiện Nhi ra đời. Bốn
171 Chương 171: Ánh tà dương Lâu Lan. Một
172 Chương 172: Ánh tà dương Lâu Lan. Hai
173 Chương 173: Ánh tà dương Lâu Lan. Ba
174 Chương 174: Ánh tà dương Lâu Lan. Bốn
175 Chương 175: Tiếng đàn chưa tuyệt. Một
176 Chương 176: Tiếng đàn chưa tuyệt. Hai
177 Chương 177: Tiếng đàn chưa tuyệt. Ba
178 Chương 178: Tiếng đàn chưa tuyệt. Bốn
179 Chương 179: Tiếng đàn chưa tuyệt. Năm
180 Chương 180: Tiếng đàn chưa tuyệt. Sáu
181 Chương 181: Tiếng đàn chưa tuyệt. Bảy
182 Chương 182: Ngoại truyện: Oman và những câu chuyện
Chapter

Updated 182 Episodes

1
Chương 1: Trưng binh. Thượng
2
Chương 2: Trưng binh. Hạ
3
Chương 3: Tòng quân. Thượng
4
Chương 4: Tòng quân. Trung
5
Chương 5: Tòng quân. Hạ
6
Chương 6: Cùng Ngũ. Thượng
7
Chương 7: Cùng Ngũ. Hạ
8
Chương 8: Tình quê. Thượng
9
Chương 9: Tình quê. Hạ
10
Chương 10: So tiễn. Thượng
11
Chương 11: So tiễn. Trung
12
Chương 12: So tiễn. Hạ
13
Chương 13: Thư nhà. Thượng
14
Chương 14: Thư nhà. Hạ
15
Chương 15: Bắc Đẩu
16
Chương 16: Thao luyện. Thượng
17
Chương 17: Thao luyện. Trung
18
Chương 18: Thao luyện. Hạ
19
Chương 19: Mộ hoang. Thượng
20
Chương 20: Mộ hoang (trung)
21
Chương 21: Mộ hoang. Ba
22
Chương 22: Mộ hoang. Bốn
23
Chương 23: Lũ lụt.thượng
24
Chương 24: Lũ lụt. Trung
25
Chương 25: Lũ lụt. Hạ
26
Chương 26: Lông đại bàng. Thượng
27
Chương 27: Lông đại bàng. Trung
28
Chương 28: Lông đại bàng. Hạ
29
Chương 29: Trùng phùng. Thượng
30
Chương 30: Trùng phùng. Trung
31
Chương 31: Trùng phùng. Hạ
32
Chương 32: Chuyện cũ. Thượng
33
Chương 33: Chuyện cũ. Trung
34
Chương 34: Chuyện cũ. Hạ
35
Chương 35: Cố nhân. Thượng
36
Chương 36: Cố nhân. Trung
37
Chương 37: Cố nhân. Hạ
38
Chương 38: Cậu. Thượng
39
Chương 39: Cậu. Trung
40
Chương 40: Cậu. Hạ
41
Chương 41: Hành trình. Một
42
Chương 42: Hành trình. Hai
43
Chương 43: Hành trình. Ba
44
Chương 44: Hành trình. Bốn
45
Chương 45: Hành trình. Năm
46
Chương 46: Hành trình. Sáu
47
Chương 47: Hành trình. Bảy
48
Chương 48: Oman. Một
49
Chương 49: Oman. Hai
50
Chương 50: Oman. Ba
51
Chương 51: Oman. Bốn
52
Chương 52: Oman. Năm
53
Chương 53: Oman. Sáu
54
Chương 54: Đường về. Một
55
Chương 55: Đường về. Hai
56
Chương 56: Đường về, ba
57
Chương 57: Đường về. Bốn
58
Chương 58: Đường về. Năm
59
Chương 59: Đường về. Sáu
60
Chương 60: Đường về. Bảy
61
Chương 61: Đường về. Tám
62
Chương 62: Đường về. Chín
63
Chương 63: Đường về. Mười
64
Chương 64: Về doanh
65
Chương 65: Đông chí. Một
66
Chương 66: Đông chí. Hai
67
Chương 67: Đông chí. Ba
68
Chương 68: Đông chí. Bốn
69
Chương 69: Lo lắng. Một
70
Chương 70: Lo lắng. Hai
71
Chương 71: Tập kích. Một
72
Chương 72: Tập kích. Hai Ba
73
Chương 73: Tập kích. Bốn
74
Chương 74: Tuyệt địa. Một
75
Chương 75: Tuyệt địa. Hai
76
Chương 76: Tuyệt địa. Ba
77
Chương 77: Tuyệt địa. Bốn
78
Chương 78: Tuyệt địa. Năm
79
Chương 79: Bi ca. Một
80
Chương 80: Bi ca. Hai
81
Chương 81: Bi ca. Ba
82
Chương 82: Tình cảm. Một
83
Chương 83: Tình cảm. Hai
84
Chương 84: Tình cảm. Ba
85
Chương 85: Quận Bắc Địa. Một
86
Chương 86: Quận Bắc Địa. Hai
87
Chương 87: Quận Bắc Địa. Ba
88
Chương 88: Quận Bắc Địa. Bốn
89
Chương 89: Quận Bắc Địa. Năm
90
Chương 90: Khiêu khích. Một
91
Chương 91: Khiêu khích. Hai
92
Chương 92: Khiêu khích. Ba
93
Chương 93: Khiêu khích. Bốn
94
Chương 94: Khiêu khích. Năm
95
Chương 95: Huyện Bình Dương. Một
96
Chương 96: Huyện Bình Dương. Hai
97
Chương 97: Huyện Bình Dương. Ba
98
Chương 98: Huyện Bình Dương. Bốn
99
Chương 99: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Một
100
Chương 100: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Hai
101
Chương 101: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Ba
102
Chương 102: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Bốn
103
Chương 103: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Năm
104
Chương 104: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Sáu
105
Chương 105: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Bảy
106
Chương 106: Tửu Tuyền*. Một
107
Chương 107: Tửu tuyền. Hai
108
Chương 108: Tửu tuyền. Ba
109
Chương 109: Tửu tuyền. Bốn
110
Chương 110: Tửu tuyền. Năm
111
Chương 111: Tửu tuyền. Sáu
112
Chương 112: Trường An. Một
113
Chương 113: Trường An. Hai
114
Chương 114: Trường An. Ba
115
Chương 115: Trường An. Bốn
116
Chương 116: Trường An. Năm
117
Chương 117: Trường An. Sáu
118
Chương 118: Trường An. Bảy
119
Chương 119: Trường An. Tám
120
Chương 120: Trường An. Chín
121
Chương 121: Trường An. Mười
122
Chương 122: Trường An. Mười một
123
Chương 123: Vân Phá. Một
124
Chương 124: Vân Phá. Hai
125
Chương 125: Vân Phá. Ba
126
Chương 126: Vân Phá. Bốn
127
Chương 127: Vân Phá. Năm
128
Chương 128: Vân Phá. Sáu
129
Chương 129: Vân Phá. Bảy
130
Chương 130: Vân Phá. Tám
131
Chương 131: Vân Phá. Chín
132
Chương 132: Vân Phá. Mười
133
Chương 133: Vân Phá. Mười một
134
Chương 134: Biệt ly khổ*. Một
135
Chương 135: Biệt ly khổ. Hai
136
Chương 136: Biệt ly khổ. Ba
137
Chương 137: Biệt ly khổ. Bốn
138
Chương 138: Biệt ly khổ. Năm
139
Chương 139: Biệt ly khổ. Sáu
140
Chương 140: Biệt ly khổ. Bảy
141
Chương 141: Biệt ly khổ. Tám
142
Chương 142: Cốt trong cốt. Một
143
Chương 143: Cốt trong cốt. Hai
144
Chương 144: Cốt trong cốt. Ba
145
Chương 145: Cốt trong cốt. Bốn
146
Chương 146: Cốt trong cốt. Năm
147
Chương 147: Cốt trong cốt. Sáu
148
Chương 148: Cốt trong cốt. Bảy
149
Chương 149: Cốt trong cốt. Tám
150
Chương 150: Hôn lễ. Một
151
Chương 151: Hôn lễ. Hai
152
Chương 152: Hôn lễ. Ba
153
Chương 153: Hôn lễ. Bốn
154
Chương 154: Hôn lễ. Năm
155
Chương 155: Hôn lễ. Sáu
156
Chương 156: Hôn lễ. Bảy
157
Chương 157: Hôn lễ. Tám
158
Chương 158: Hôn lễ. Chín
159
Chương 159: Suối nước nóng. Một
160
Chương 160: Suối nước nóng. Hai
161
Chương 161: Suối nước nóng. Ba
162
Chương 162: Suối nước nóng. Bốn
163
Chương 163: Mạc Bắc. Một
164
Chương 164: Mạc Bắc. Hai
165
Chương 165: Mạc Bắc. Ba
166
Chương 166: Mạc Bắc. Bốn
167
Chương 167: Hiện Nhi ra đời. Một
168
Chương 168: Thiện Nhi ra đời. Hai
169
Chương 169: Thiện Nhi ra đời. Ba
170
Chương 170: Thiện Nhi ra đời. Bốn
171
Chương 171: Ánh tà dương Lâu Lan. Một
172
Chương 172: Ánh tà dương Lâu Lan. Hai
173
Chương 173: Ánh tà dương Lâu Lan. Ba
174
Chương 174: Ánh tà dương Lâu Lan. Bốn
175
Chương 175: Tiếng đàn chưa tuyệt. Một
176
Chương 176: Tiếng đàn chưa tuyệt. Hai
177
Chương 177: Tiếng đàn chưa tuyệt. Ba
178
Chương 178: Tiếng đàn chưa tuyệt. Bốn
179
Chương 179: Tiếng đàn chưa tuyệt. Năm
180
Chương 180: Tiếng đàn chưa tuyệt. Sáu
181
Chương 181: Tiếng đàn chưa tuyệt. Bảy
182
Chương 182: Ngoại truyện: Oman và những câu chuyện